Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-96
Chương 96
Bởi vì sáng hôm nay Âu Minh Triết phải lên công ty nên Thẩm Chi Ưu vô cùng chán nản, cô liền vòi Thẩm Trường An đến quán đá bào của ông bà lão kia.
Thẩm Trường An hết cách, nhưng trước tiên anh phải thay xe nên phải về lại Thẩm Gia.
Thẩm Trường An lên phòng lấy chìa khóa xe, Thẩm Chi Ưu thuận tiện đi theo.
"Cút! Mau cút khỏi đây mau!!" Tiếng hét vang lên qua cánh cửa, cô và Thẩm Trường An tò mò mở ra.
Trước mắt, cảnh tượng xảy ra ngay trước mặt cô, Thẩm Thành Sơn tức giận quát to, Nguyệt Lan toàn thân chỉ duy nhất bộ đồ nội y, đang khóc lóc cầu xin ông, kế bên còn có một người đàn ông khác đang cuộn lấy chăn, đứng ở một góc.
"Đôi gian phu dâm phụ này mau cút khỏi đây, Thẩm Gia không hề chứa loại người tiện nhân!"
Người làm bàn tán sôi nổi, Thẩm Chi Ưu nhân cơ hội liền hỏi chuyện thì mới ngớ ra, Nguyệt Lan bà ta là đang ngoại tình, sau đó thì Thẩm Thành Sơn liền bắt được.
"Ông xã à, em cầu xin anh...chuyện không phải là như vậy đâu...nghe em...hãy nghe em giải thích!" Nguyệt Lan khóc lóc cầu xin, bà ta không màng mặt mũi mà chỉ mặc mỗi nội y mà khẩn cầu.
"Chuyện đã đến nước này rồi...bà...bà còn muốn giải thích?" Thẩm Thành Sơn đau lòng nhìn Nguyệt Lan, ánh mắt chứa đầy bi thương.
"Không...làm ơn hãy nghe em giải thích, mọi chuyện đều không phải như anh thấy đâu..."
Thẩm Thành Sơn cay đắng nhìn bà ta, trong lòng dấy lên nỗi thất vọng, trái tim ông tưởng như bị xé toạc ra...
Thẩm Chi Ưu nhìn ông, trong lòng cô đột nhiên lại vô cùng khó chịu, cô tức giận tiến tới gần Nguyệt Lan rồi mạnh chân đá bà ta văng sang một bên.
"Bà mau cút đi, những hành động của bà, tất cả đều đã phơi bày ra hết rồi, bà còn muốn giải thích gì nữa?" Thẩm Chi Ưu giận dữ nói, cô nhìn Thẩm Thành Sơn, tim cô đột nhiên đau xót, cô thực sư không hiểu bản thân vào lúc này, ông ta đã từng đối xử như thế nào với cô cơ mà? Nhưng vì sao chứ?
"Mày...mày câm miệng!" Nguyệt Lan bị hất ngã liền nổi đóa, trừng mắt chửi lại.
"Người đâu, mau dọn rác!" Thẩm Trường An nhíu mày, lạnh mặt ra lệnh.
Người làm liền đuổi Nguyệt Lan và người đàn ông kia đi, chưa được vài giây, Thẩm Thành Sơn đã khuỵu xuống, trái tim ông đã tan nát...
Thẩm Chi Ưu nhìn ông, cô buồn bã an ủi, sau đó thì Thẩm Thành Sơn nhịn không được mà nói:
"Đuổi bà ta đi, sau này bà ta sẽ không được bước chân vào Thẩm Gia nữa, người nào phá lệ thì cút hết!"
Thẩm Chi Ưu đỡ ông đứng dậy, ông liền đi ra khỏi cửa, ra lệnh cho tài xế chở đi một nơi.
Thẩm Chi Ưu định bụng đi theo nhưng bị Trường An cản, ngay cả tâm trạng cũng bị trùng xuống, ly đá bào kia cũng không khiến cô phấn chấn lên.
.
.
.
Trên xe, Thẩm Thành Sơn trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cảnh vật vụt qua cửa sổ, ông xoay đầu, đột nhiên nhớ đến người vợ quá cố của mình thì ra lệnh cho tài xế lái xe đến khu mộ.
Đứng trước ngôi mộ của người vợ quá cố, trên bia mộ khắc tên bà, Nguyệt Linh, lại còn có ảnh của bà khiến ông vô thức khuỵu gối xuống, nước mắt tuôn rơi...
Ông thật không ngờ rằng NGuyệt Lan lại làm thế với ông. Nếu như hôm nay không phải vì có cuộc họp nên ông mới về sớm, thì ông sẽ bị lừa mãi sao?
Những đau đớn trong lòng không ngừng dày vò ông, nước mắt lại không ngừng rơi.
Nhìn lên ảnh của bà, Thẩm Thành Sơn bất giác nhớ đến chuyện khi xưa, khi ông và bà vẫn còn là thiếu niên, tình yêu khi ấy trẻ dại mà nồng cháy, lại vô cùng đẹp đẽ biết bao...
Những kí ức xưa kia hiện về, có một người đàn ông trung niên ngồi khóc bên mộ của bà vợ quá cố, ông hối hận, ông đau khổ, ông mệt mỏi...
.
.
.
Trời đã ửng chiều, Thẩm Thành Sơn không gọi tài xế mà một thân ông lại ngẩn ngơ đi ngoài đường, lại không để ý chiếc xe hơi từ đâu tới, một đường đâm thẳng vào người ông.
Thẩm Thành Sơn bị đẩy ngã xuống đất, khuôn mặt ông hoảng hốt nhìn người trước mặt bị văng xa ra cả mấy mét, nhanh như chớp, cả người ấy đều bao phủ bởi máu tươi.
Trong lòng Thẩm Thành Sơn dâng lên một nỗi sợ hãi, ông vội vàng chạy đến ôm người đó vào lòng, khuôn mặt yếu ớt của người đó dính đầy máu, ánh mắt đó lại nhìn ông, đau thương đến tột cùng.
"Chi Ưu...con...đừng..." Thẩm Thành Sơn sợ hãi lay lay người của Chi Ưu, hơi thở của cô, dần dần yếu ớt.
"Thẩm Chi Ưu!!" THẩm Trường An mặt mài tái mét chạy đến, anh giành lấy Chi Ưu từ tay ông ra, không ngừng kêu lớn "Chi Ưu...xin em...em đừng nhắm mắt!!"
Thẩm Thành Sơn run rẩy chạm vào người cô, thân thể nhỏ bé đó lại cố gắng đẩy ông ra một bên, một mình đối diện với chiếc xe. Nếu như nói ông bây giờ là đang hối hận thì rất đúng, ông cực kì hối hận, ông vô cùng sợ hãi, cố gắng vươn tay gọi cô tỉnh dậy.
Thủ phạm gây ra tai nạn liền tháo chạy, để lại hai người đàn ông luôn kêu gào ở giữa đường, không ngừng lay người con gái trong vòng tay, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi. Người người xung quanh bàn tán, họ cũng nhanh chóng gọi cấp cứu.
Toàn thân Chi Ưu đều đau buốt, máu lại không dừng chảy, sức lực cô đều bị cạn kiệt. Bởi vì cô lo lắng cho cha cô nên mới dò tìm ông ấy, kết quả lại phải hứng chịu sự đau đớn do bị tông xe.
Một kí ức hiện lên trong đầu cô, cô từng bị tông xe, và lần này cũng vậy...cơ mà...lí do thì lại khác...
Ngay khoảng khắc mà Thẩm Thành Sơn mất phương hướng mà lao ra ngoài đường, trong thân tâm cô liền trỗi lên một cơn khiếp sợ, đôi chân cô lại vô thức chạy thật nhanh về phía đó, đôi tay cô vô thức đẩy ông ra và lí trí cô vô thức bảo vệ ông...
Thẩm Chi Ưu tự cười nhạo bản thân mình, cô quả thật chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại xem Thẩm Thành Long là cha nhưng...điều đó bây giờ lại được chứng minh rồi...cô có cha...và người cha ấy là Thẩm Thành Sơn...
Lại một lần nữa lặp lại lịch sử sao? Lần này thì không biết cô sẽ xuyên không đến đâu nữa hay thực sự chết rồi?
Tuy nhiên Thẩm Chi Ưu cô không hề thấy tiếc nuối vì đã cứu ông, cô thật sự còn cảm thấy rất vui nhưng...
Âu Minh Triết...em phải đi rồi...cám ơn anh đã xuất hiện trong trái tim em...
Thẩm Chi Ưu cố gắng mở mắt ra, cô mỉm cười nhìn Trường An, sau đó thì nhìn Thẩm Thành Sơn:
"Cha...con...con mừng vì cha không sao!"
Nói xong người trước mắt từ từ nhắm mắt, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, hòa quyện với những giọt máu trên mặt.
Bởi vì sáng hôm nay Âu Minh Triết phải lên công ty nên Thẩm Chi Ưu vô cùng chán nản, cô liền vòi Thẩm Trường An đến quán đá bào của ông bà lão kia.
Thẩm Trường An hết cách, nhưng trước tiên anh phải thay xe nên phải về lại Thẩm Gia.
Thẩm Trường An lên phòng lấy chìa khóa xe, Thẩm Chi Ưu thuận tiện đi theo.
"Cút! Mau cút khỏi đây mau!!" Tiếng hét vang lên qua cánh cửa, cô và Thẩm Trường An tò mò mở ra.
Trước mắt, cảnh tượng xảy ra ngay trước mặt cô, Thẩm Thành Sơn tức giận quát to, Nguyệt Lan toàn thân chỉ duy nhất bộ đồ nội y, đang khóc lóc cầu xin ông, kế bên còn có một người đàn ông khác đang cuộn lấy chăn, đứng ở một góc.
"Đôi gian phu dâm phụ này mau cút khỏi đây, Thẩm Gia không hề chứa loại người tiện nhân!"
Người làm bàn tán sôi nổi, Thẩm Chi Ưu nhân cơ hội liền hỏi chuyện thì mới ngớ ra, Nguyệt Lan bà ta là đang ngoại tình, sau đó thì Thẩm Thành Sơn liền bắt được.
"Ông xã à, em cầu xin anh...chuyện không phải là như vậy đâu...nghe em...hãy nghe em giải thích!" Nguyệt Lan khóc lóc cầu xin, bà ta không màng mặt mũi mà chỉ mặc mỗi nội y mà khẩn cầu.
"Chuyện đã đến nước này rồi...bà...bà còn muốn giải thích?" Thẩm Thành Sơn đau lòng nhìn Nguyệt Lan, ánh mắt chứa đầy bi thương.
"Không...làm ơn hãy nghe em giải thích, mọi chuyện đều không phải như anh thấy đâu..."
Thẩm Thành Sơn cay đắng nhìn bà ta, trong lòng dấy lên nỗi thất vọng, trái tim ông tưởng như bị xé toạc ra...
Thẩm Chi Ưu nhìn ông, trong lòng cô đột nhiên lại vô cùng khó chịu, cô tức giận tiến tới gần Nguyệt Lan rồi mạnh chân đá bà ta văng sang một bên.
"Bà mau cút đi, những hành động của bà, tất cả đều đã phơi bày ra hết rồi, bà còn muốn giải thích gì nữa?" Thẩm Chi Ưu giận dữ nói, cô nhìn Thẩm Thành Sơn, tim cô đột nhiên đau xót, cô thực sư không hiểu bản thân vào lúc này, ông ta đã từng đối xử như thế nào với cô cơ mà? Nhưng vì sao chứ?
"Mày...mày câm miệng!" Nguyệt Lan bị hất ngã liền nổi đóa, trừng mắt chửi lại.
"Người đâu, mau dọn rác!" Thẩm Trường An nhíu mày, lạnh mặt ra lệnh.
Người làm liền đuổi Nguyệt Lan và người đàn ông kia đi, chưa được vài giây, Thẩm Thành Sơn đã khuỵu xuống, trái tim ông đã tan nát...
Thẩm Chi Ưu nhìn ông, cô buồn bã an ủi, sau đó thì Thẩm Thành Sơn nhịn không được mà nói:
"Đuổi bà ta đi, sau này bà ta sẽ không được bước chân vào Thẩm Gia nữa, người nào phá lệ thì cút hết!"
Thẩm Chi Ưu đỡ ông đứng dậy, ông liền đi ra khỏi cửa, ra lệnh cho tài xế chở đi một nơi.
Thẩm Chi Ưu định bụng đi theo nhưng bị Trường An cản, ngay cả tâm trạng cũng bị trùng xuống, ly đá bào kia cũng không khiến cô phấn chấn lên.
.
.
.
Trên xe, Thẩm Thành Sơn trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cảnh vật vụt qua cửa sổ, ông xoay đầu, đột nhiên nhớ đến người vợ quá cố của mình thì ra lệnh cho tài xế lái xe đến khu mộ.
Đứng trước ngôi mộ của người vợ quá cố, trên bia mộ khắc tên bà, Nguyệt Linh, lại còn có ảnh của bà khiến ông vô thức khuỵu gối xuống, nước mắt tuôn rơi...
Ông thật không ngờ rằng NGuyệt Lan lại làm thế với ông. Nếu như hôm nay không phải vì có cuộc họp nên ông mới về sớm, thì ông sẽ bị lừa mãi sao?
Những đau đớn trong lòng không ngừng dày vò ông, nước mắt lại không ngừng rơi.
Nhìn lên ảnh của bà, Thẩm Thành Sơn bất giác nhớ đến chuyện khi xưa, khi ông và bà vẫn còn là thiếu niên, tình yêu khi ấy trẻ dại mà nồng cháy, lại vô cùng đẹp đẽ biết bao...
Những kí ức xưa kia hiện về, có một người đàn ông trung niên ngồi khóc bên mộ của bà vợ quá cố, ông hối hận, ông đau khổ, ông mệt mỏi...
.
.
.
Trời đã ửng chiều, Thẩm Thành Sơn không gọi tài xế mà một thân ông lại ngẩn ngơ đi ngoài đường, lại không để ý chiếc xe hơi từ đâu tới, một đường đâm thẳng vào người ông.
Thẩm Thành Sơn bị đẩy ngã xuống đất, khuôn mặt ông hoảng hốt nhìn người trước mặt bị văng xa ra cả mấy mét, nhanh như chớp, cả người ấy đều bao phủ bởi máu tươi.
Trong lòng Thẩm Thành Sơn dâng lên một nỗi sợ hãi, ông vội vàng chạy đến ôm người đó vào lòng, khuôn mặt yếu ớt của người đó dính đầy máu, ánh mắt đó lại nhìn ông, đau thương đến tột cùng.
"Chi Ưu...con...đừng..." Thẩm Thành Sơn sợ hãi lay lay người của Chi Ưu, hơi thở của cô, dần dần yếu ớt.
"Thẩm Chi Ưu!!" THẩm Trường An mặt mài tái mét chạy đến, anh giành lấy Chi Ưu từ tay ông ra, không ngừng kêu lớn "Chi Ưu...xin em...em đừng nhắm mắt!!"
Thẩm Thành Sơn run rẩy chạm vào người cô, thân thể nhỏ bé đó lại cố gắng đẩy ông ra một bên, một mình đối diện với chiếc xe. Nếu như nói ông bây giờ là đang hối hận thì rất đúng, ông cực kì hối hận, ông vô cùng sợ hãi, cố gắng vươn tay gọi cô tỉnh dậy.
Thủ phạm gây ra tai nạn liền tháo chạy, để lại hai người đàn ông luôn kêu gào ở giữa đường, không ngừng lay người con gái trong vòng tay, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi. Người người xung quanh bàn tán, họ cũng nhanh chóng gọi cấp cứu.
Toàn thân Chi Ưu đều đau buốt, máu lại không dừng chảy, sức lực cô đều bị cạn kiệt. Bởi vì cô lo lắng cho cha cô nên mới dò tìm ông ấy, kết quả lại phải hứng chịu sự đau đớn do bị tông xe.
Một kí ức hiện lên trong đầu cô, cô từng bị tông xe, và lần này cũng vậy...cơ mà...lí do thì lại khác...
Ngay khoảng khắc mà Thẩm Thành Sơn mất phương hướng mà lao ra ngoài đường, trong thân tâm cô liền trỗi lên một cơn khiếp sợ, đôi chân cô lại vô thức chạy thật nhanh về phía đó, đôi tay cô vô thức đẩy ông ra và lí trí cô vô thức bảo vệ ông...
Thẩm Chi Ưu tự cười nhạo bản thân mình, cô quả thật chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại xem Thẩm Thành Long là cha nhưng...điều đó bây giờ lại được chứng minh rồi...cô có cha...và người cha ấy là Thẩm Thành Sơn...
Lại một lần nữa lặp lại lịch sử sao? Lần này thì không biết cô sẽ xuyên không đến đâu nữa hay thực sự chết rồi?
Tuy nhiên Thẩm Chi Ưu cô không hề thấy tiếc nuối vì đã cứu ông, cô thật sự còn cảm thấy rất vui nhưng...
Âu Minh Triết...em phải đi rồi...cám ơn anh đã xuất hiện trong trái tim em...
Thẩm Chi Ưu cố gắng mở mắt ra, cô mỉm cười nhìn Trường An, sau đó thì nhìn Thẩm Thành Sơn:
"Cha...con...con mừng vì cha không sao!"
Nói xong người trước mắt từ từ nhắm mắt, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, hòa quyện với những giọt máu trên mặt.