Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Do lão già không ưng ý cái này, kén chọn cái kia, bắt lỗi đủ thứ mà mãi gần một tháng chưa xong phần chuẩn bị gỗ.
"Đêm nay trăng sáng nhỉ?"
"Trăng tròn tròn."
"Đúng rồi bé con, trăng tròn gọi là trăng rằm, trăng 15, trăng sói aaaa, sói đến đây."
"A sói..."
Mọi người ngồi dưới trăng đốt lửa nướng cá nướng bạch tuộc... ăn uống no say, lão già còn bảo trăng tròn đẹp như vậy phải khui cho lão một chai rượu.
"Thương cân động cốt trăm ngày, lão già rồi, tốt nhất là dưỡng cả năm."
"Cái gì mà năm, ta đây đi biển cả đời, có thương tích nào chưa bị qua."
Giai Giai trêu.
"Lão mới trên 50, làm như già làng ấy, mà cũng chẳng phải trai trẻ khoẻ mạnh gì cho cam."
"Dám khinh thường ta."
"Vậy ai bị con bạch tuộc nhỏ cuốn đi."
"Chẳng phải ta đang ăn nó trả thù sao..."
"Mọi người im lặng."
Hai ông cháu nhìn qua Nhiễm Nhan, chỉ thấy cô hướng mắt về phía bãi cát, bọn họ ở đây gần một tháng rồi, có chuyện cũng sớm xảy ra.
"Ta nghe tiếng rột roạt, như cái gì đó bò trên cát sỏi."
"Có sao."
"Giai Giai ở lại trông ông cháu, ta đi xem thử, có gì liên lạc ngay."
"Được."
Bước đi nhẹ nhàng ra khỏi vách đá, núp dưới bụi cây hàng rào mà bọn họ trồng, trên bờ cát lúc này được ánh trăng sáng chiếu rọi rõ không khác đốt đèn là mấy. Những đốm đen to bằng bàn tay người lớn cứ lúc nhúc bò trên cát tạo thành những tiếng xào xạt không ngừng.
Nhìn rõ được thủ phạm là gì, cô mỉm cười dùng tay không nắm lấy một con gần mình nhất. Thấy những đứa khác không hề có phản ứng, liền quay người về căn chòi.
"Đi thôi Giai Giai, chúng ta có lộc ăn."
"Là gì?"
Nhìn Nhiễm Nhan bỏ con đen đen vào một hộp trống đưa cho lão Hải và nhóc con xem.
"Tôm hùm."
"To nhỉ, chẳng lẽ tiếng động đó là bọn tôm tạo thành."
"Đúng, bọn chúng bò đầy trên bờ cát, đi chúng ta bắt về tăng lương thực."
Lão Hải ở nhà giữ nhóc con, dặn theo.
"Đi cẩn thận, có biến phải về ngay."
"Đã biết."
Thấy nhóc con nhìn tôm hùm đầy mới lạ, nhưng lại rất ngoan ngoãn không hề đòi đi theo. Ông thở dài, trẻ con trong thời biến, trưởng thành sớm cũng là một điều may mắn.
"Gia gia, con này là gì ạ?"
"Nó là tôm hùm, đêm nay trăng sáng nên thu hút chúng lên bờ."
"Tôm hùm, tôm hùm. Mình ăn nó ạ?"
"Đúng rồi, ăn rất ngon, để hai chị bắt thêm nhiều cho nhóc ăn."
"Dạ vâng."
Không biết hai ông cháu ở nhà làm gì, hai người vui vẻ thu hoạch thêm cho khẩu phần thức ăn.
"Chúng ta bắt từ bên phía rừng ra đi, tránh kinh động đám ở gần chòi."
"Được, ngươi bắt, ta cột."
"Quyết định vậy."
Thế là Nhiễm Nhan đi bắt đầy một thùng gỗ liền mang về cho Giai Giai cột càng chúng lại thành một sợi dài. Cô tiếp tục cầm thùng khác đi bắt phía khác. Không thể trách họ tốn thời gian, thùng gỗ ngâm nước lâu bị mục nát nhiều, chỉ đựng đồ nhẹ thì chấp nhận. Chứ nhìn đám càng bọn tôm đến cô còn ngán ngẩm nói chi là mấy tấm gỗ mục.
Bọn họ không đuổi tận giết tuyệt, mỗi khu vực bắt một thùng liền đổi chỗ, đi một vòng tròn ốc đảo là cũng sắp sáng. Khi bọn tôm bắt đầu trở về biển thì hai người cũng trở về nhà, ông lão và nhóc con đã ôm nhau ngủ say. Nhiễm Nhan và Giai Giai nhẹ tay nhẹ chân ra phía ngoài kiểm tra lại thành quả.
"Chờ sáng chúng ta làm luôn đi, để lâu bọn nó đói sẽ ốm mất ngon."
"Nhiều thật, trước tiên ăn cho thoả thích, sau đó luộc lên đem phơi khô ăn dần."
"Nhiều như vậy, nhóc con chắc thích lắm, lão già cũng cần thêm canxi."
"Bộ xương già ta thiếu canxi hay gì."
"Lão dậy sớm vậy."
"Hai người ồn như vậy bảo ai ngủ nổi mà ngủ."
"Ha ha vậy hôm nay chúng ta ăn sáng bằng cháo tôm hùm đi."
"Hai đứa lớn già đầu, chỉ biết ăn là giỏi."
Miệng thì nói vậy, nhưng lúc cháo chín lão vẫn ăn hết hai tô cháo đầy ụ, bé con ăn đến nỗi mặt tèm lem.
"Tôm hùm thật ngon, bé cũng muốn gọi là tôm hùm."
Một câu nói của trẻ nhỏ làm ba người lớn đứng hình.
"Chúng ta quên mất chuyện tên nhỉ?"
"Ha ha ta không giỏi tên cho lắm, lão già đặt đi."
Nhìn hai đứa vô lương tâm, ông kéo khăn lau cho nhóc con nói.
"Đợi hai đứa nhà ngươi, tên nhóc con ta nghĩ từ lâu rồi, chỉ là chưa có dịp nói thôi, bé con tên gọi là Lâm Ngọc Dương."
Ra là theo họ của lão, bọn họ thấy lão chăm chú dạy cho nhóc tì về thuyền bè cũng biết lão muốn nhóc nối nghiệp. Hai người cũng không theo nhóc dài lâu, giúp ông cháu họ sống sót qua nạn này là tốt nhất để họ trở về nhà.
"Vậy gọi tiểu Dương."
"Từ nay bé con cũng có tên nhe, đêm nay mở tiệc ăn mừng đi ạ, lấy ngày này làm sinh nhật cho tiểu Dương luôn."
Nhìn bọn nhỏ không tỏ ra mất hứng vì bé con theo họ của mình thì ông lão nhẹ nhõm. Ở chung bao lâu nay, biết được một gia đình bình dân không thể dạy dỗ ra một cô gái như Nhiễm Nhan, còn có người máy nhân tính hoá Giai Giai. Nếu họ có ý mang theo bé con, ông cũng vui vẻ mừng cho nhóc, nhưng nhìn biểu hiện này xem ra chúng rất vui vẻ đưa cục nợ cho ông già này chăm.
Mọi người ăn uống no say, hạnh phúc làm việc chăm chỉ. Giai Giai lực tay mạnh nhất phụ trách tách tôm hùm.
"Càng chúng cứng hơn bình thường rất nhiều."
"Có lẽ là ảnh hưởng thời tiết."
Nhiễm Nhan tách thịt để riêng biệt, còn kỉ lưỡng lấy phần gạch ra riêng để làm pate tôm cho tiểu Dương. Đám bầy hầy thì bỏ vào chậu đem nuôi gà rừng, lũ gà con bọn cô ấp và cả trong rừng cũng nở cả, chúng cứ kêu chim chíp suốt ngày. Không những vậy, con thỏ mẹ gãy chân hôm trước cũng đã sinh ra một bầy thỏ nhỏ, ngày nào tiểu Dương cũng chăm chỉ đi hái rau cỏ rửa sạch phơi khô cho mẹ con chúng ăn béo tròn.
Khi mặt trời lên cao bọn họ cũng sơ chế xong và phơi hết đám tôm hùm không ăn hết trên những tấm bạt sạch.
"Hai đứa đi ngủ đi, thức cả đêm đến giờ."
Lão Hải xua hai người đi ngủ, lão sẽ ngồi canh đám tôm phơi khô không cho côn trùng hay ruồi bâu vào. Nhóc tì cũng rất hiểu chuyện cầm nhánh lá chạy vòng vòng đuổi đám côn trùng dám tranh đồ ăn với họ.
"Đêm nay trăng sáng nhỉ?"
"Trăng tròn tròn."
"Đúng rồi bé con, trăng tròn gọi là trăng rằm, trăng 15, trăng sói aaaa, sói đến đây."
"A sói..."
Mọi người ngồi dưới trăng đốt lửa nướng cá nướng bạch tuộc... ăn uống no say, lão già còn bảo trăng tròn đẹp như vậy phải khui cho lão một chai rượu.
"Thương cân động cốt trăm ngày, lão già rồi, tốt nhất là dưỡng cả năm."
"Cái gì mà năm, ta đây đi biển cả đời, có thương tích nào chưa bị qua."
Giai Giai trêu.
"Lão mới trên 50, làm như già làng ấy, mà cũng chẳng phải trai trẻ khoẻ mạnh gì cho cam."
"Dám khinh thường ta."
"Vậy ai bị con bạch tuộc nhỏ cuốn đi."
"Chẳng phải ta đang ăn nó trả thù sao..."
"Mọi người im lặng."
Hai ông cháu nhìn qua Nhiễm Nhan, chỉ thấy cô hướng mắt về phía bãi cát, bọn họ ở đây gần một tháng rồi, có chuyện cũng sớm xảy ra.
"Ta nghe tiếng rột roạt, như cái gì đó bò trên cát sỏi."
"Có sao."
"Giai Giai ở lại trông ông cháu, ta đi xem thử, có gì liên lạc ngay."
"Được."
Bước đi nhẹ nhàng ra khỏi vách đá, núp dưới bụi cây hàng rào mà bọn họ trồng, trên bờ cát lúc này được ánh trăng sáng chiếu rọi rõ không khác đốt đèn là mấy. Những đốm đen to bằng bàn tay người lớn cứ lúc nhúc bò trên cát tạo thành những tiếng xào xạt không ngừng.
Nhìn rõ được thủ phạm là gì, cô mỉm cười dùng tay không nắm lấy một con gần mình nhất. Thấy những đứa khác không hề có phản ứng, liền quay người về căn chòi.
"Đi thôi Giai Giai, chúng ta có lộc ăn."
"Là gì?"
Nhìn Nhiễm Nhan bỏ con đen đen vào một hộp trống đưa cho lão Hải và nhóc con xem.
"Tôm hùm."
"To nhỉ, chẳng lẽ tiếng động đó là bọn tôm tạo thành."
"Đúng, bọn chúng bò đầy trên bờ cát, đi chúng ta bắt về tăng lương thực."
Lão Hải ở nhà giữ nhóc con, dặn theo.
"Đi cẩn thận, có biến phải về ngay."
"Đã biết."
Thấy nhóc con nhìn tôm hùm đầy mới lạ, nhưng lại rất ngoan ngoãn không hề đòi đi theo. Ông thở dài, trẻ con trong thời biến, trưởng thành sớm cũng là một điều may mắn.
"Gia gia, con này là gì ạ?"
"Nó là tôm hùm, đêm nay trăng sáng nên thu hút chúng lên bờ."
"Tôm hùm, tôm hùm. Mình ăn nó ạ?"
"Đúng rồi, ăn rất ngon, để hai chị bắt thêm nhiều cho nhóc ăn."
"Dạ vâng."
Không biết hai ông cháu ở nhà làm gì, hai người vui vẻ thu hoạch thêm cho khẩu phần thức ăn.
"Chúng ta bắt từ bên phía rừng ra đi, tránh kinh động đám ở gần chòi."
"Được, ngươi bắt, ta cột."
"Quyết định vậy."
Thế là Nhiễm Nhan đi bắt đầy một thùng gỗ liền mang về cho Giai Giai cột càng chúng lại thành một sợi dài. Cô tiếp tục cầm thùng khác đi bắt phía khác. Không thể trách họ tốn thời gian, thùng gỗ ngâm nước lâu bị mục nát nhiều, chỉ đựng đồ nhẹ thì chấp nhận. Chứ nhìn đám càng bọn tôm đến cô còn ngán ngẩm nói chi là mấy tấm gỗ mục.
Bọn họ không đuổi tận giết tuyệt, mỗi khu vực bắt một thùng liền đổi chỗ, đi một vòng tròn ốc đảo là cũng sắp sáng. Khi bọn tôm bắt đầu trở về biển thì hai người cũng trở về nhà, ông lão và nhóc con đã ôm nhau ngủ say. Nhiễm Nhan và Giai Giai nhẹ tay nhẹ chân ra phía ngoài kiểm tra lại thành quả.
"Chờ sáng chúng ta làm luôn đi, để lâu bọn nó đói sẽ ốm mất ngon."
"Nhiều thật, trước tiên ăn cho thoả thích, sau đó luộc lên đem phơi khô ăn dần."
"Nhiều như vậy, nhóc con chắc thích lắm, lão già cũng cần thêm canxi."
"Bộ xương già ta thiếu canxi hay gì."
"Lão dậy sớm vậy."
"Hai người ồn như vậy bảo ai ngủ nổi mà ngủ."
"Ha ha vậy hôm nay chúng ta ăn sáng bằng cháo tôm hùm đi."
"Hai đứa lớn già đầu, chỉ biết ăn là giỏi."
Miệng thì nói vậy, nhưng lúc cháo chín lão vẫn ăn hết hai tô cháo đầy ụ, bé con ăn đến nỗi mặt tèm lem.
"Tôm hùm thật ngon, bé cũng muốn gọi là tôm hùm."
Một câu nói của trẻ nhỏ làm ba người lớn đứng hình.
"Chúng ta quên mất chuyện tên nhỉ?"
"Ha ha ta không giỏi tên cho lắm, lão già đặt đi."
Nhìn hai đứa vô lương tâm, ông kéo khăn lau cho nhóc con nói.
"Đợi hai đứa nhà ngươi, tên nhóc con ta nghĩ từ lâu rồi, chỉ là chưa có dịp nói thôi, bé con tên gọi là Lâm Ngọc Dương."
Ra là theo họ của lão, bọn họ thấy lão chăm chú dạy cho nhóc tì về thuyền bè cũng biết lão muốn nhóc nối nghiệp. Hai người cũng không theo nhóc dài lâu, giúp ông cháu họ sống sót qua nạn này là tốt nhất để họ trở về nhà.
"Vậy gọi tiểu Dương."
"Từ nay bé con cũng có tên nhe, đêm nay mở tiệc ăn mừng đi ạ, lấy ngày này làm sinh nhật cho tiểu Dương luôn."
Nhìn bọn nhỏ không tỏ ra mất hứng vì bé con theo họ của mình thì ông lão nhẹ nhõm. Ở chung bao lâu nay, biết được một gia đình bình dân không thể dạy dỗ ra một cô gái như Nhiễm Nhan, còn có người máy nhân tính hoá Giai Giai. Nếu họ có ý mang theo bé con, ông cũng vui vẻ mừng cho nhóc, nhưng nhìn biểu hiện này xem ra chúng rất vui vẻ đưa cục nợ cho ông già này chăm.
Mọi người ăn uống no say, hạnh phúc làm việc chăm chỉ. Giai Giai lực tay mạnh nhất phụ trách tách tôm hùm.
"Càng chúng cứng hơn bình thường rất nhiều."
"Có lẽ là ảnh hưởng thời tiết."
Nhiễm Nhan tách thịt để riêng biệt, còn kỉ lưỡng lấy phần gạch ra riêng để làm pate tôm cho tiểu Dương. Đám bầy hầy thì bỏ vào chậu đem nuôi gà rừng, lũ gà con bọn cô ấp và cả trong rừng cũng nở cả, chúng cứ kêu chim chíp suốt ngày. Không những vậy, con thỏ mẹ gãy chân hôm trước cũng đã sinh ra một bầy thỏ nhỏ, ngày nào tiểu Dương cũng chăm chỉ đi hái rau cỏ rửa sạch phơi khô cho mẹ con chúng ăn béo tròn.
Khi mặt trời lên cao bọn họ cũng sơ chế xong và phơi hết đám tôm hùm không ăn hết trên những tấm bạt sạch.
"Hai đứa đi ngủ đi, thức cả đêm đến giờ."
Lão Hải xua hai người đi ngủ, lão sẽ ngồi canh đám tôm phơi khô không cho côn trùng hay ruồi bâu vào. Nhóc tì cũng rất hiểu chuyện cầm nhánh lá chạy vòng vòng đuổi đám côn trùng dám tranh đồ ăn với họ.