Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Hai người nhìn nhau, đây cũng không phải lần đầu hai người nói về việc này, họ luôn muốn tìm một nơi yên bình để gửi gắm hai ông cháu. Hoặc ít ra là đến lúc tiểu Dương đủ lớn để gánh vác một phần cho lão Hải.
"Tiểu Giai, bên kia như có ánh sáng, lấy ống nhòm."
"Chờ chút, đây."
Cầm ống nhòm, Nhiễm Nhan căng mắt nhìn những ánh đèn loe loét chập chờn, chỉ mắt thường sẽ nghĩ là hình ảnh phản chiếu của ánh trăng dưới biển. Nhưng Nhiễm Nhan thì...
"Đèn tín hiệu. Hiện tại có người còn đèn tín hiệu sao."
"Ta đi kêu lão Hải."
"Ừ."
Rất nhanh lão Hải đã đi ra, Giai Giai cùng đi phía sau với tiểu Dương còn đang nhập nhèm.
"Có gì sao."
Chỉ tay về phía xa.
"Lão Hải, có người. Khoảng trên hai mươi chiếc thuyền cỡ nhỏ. Mục đích không rõ nhưng đang hướng về phía bên kia làng chài."
"Bên kia sau."
Lão Hải nhìn lại làng chài, phía trong là bãi cát, một bên là rừng, bên còn lại là vách đá. Rõ ràng là muốn đi từ phía rừng tập kích như vậy rất khó bị lọt lưới.
"Tiểu Giai nhanh nhất, đi vào làng chài, gặp bất kì một ai thông báo cho bọn họ, sau đó lập tức quay lại bè. Theo hướng gió hiện tại có đủ khả năng cho chúng ta đi nhanh chóng."
"Đã biết, ta sẽ về liền."
"Nhiễm Nhan, chúng ta xem tình hình, nếu bọn họ chống trả, chúng ta phụ giúp. Nếu họ chạy trốn, chúng ta sẽ mặc kệ."
Giai Giai vừa nhảy ùm xuống biển bơi vào làng chài, lão Hải nhìn Nhiễm Nhan mà nói. Ông không ngại làm xấu hình tượng trước mặt tụi nhỏ, đối với ông hiện tại tính mạng tụi nhỏ là ưu tiên.
"Ta biết, tiểu Dương, có khả năng chúng ta gặp người xấu. Lúc này chính là để kiểm tra thành quả mọi người dạy dỗ bấy lâu nay, sẵn sàng chưa?"
Tiểu Dương vừa vóc một nắm nước lên mặt, nhe hàm răng sáng trắng ra cười với cô.
"Dạ, sẵn sàng."
Nhìn cậu nhóc mới 8,9 tuổi đã phải trưởng thành sớm, ai cũng đau lòng, nhưng không thể mềm lòng. Đưa cho cậu những mũi tên đã được mài nhọn, phía trên còn bôi lên những chất độc được cô chiết xuất từ những thứ có độc trên biển.
"Tiểu Dương nghe đây, khi con bắn tên vào người khác mà run tay, chính là lúc họ giết chết những người mà con yêu quí. Nhớ chưa."
"Dạ."
Lúc này bên phía làng chài đã xôn xao lên, những chiếc thuyền kia đã cập bờ, bọn họ may mắn là lúc đầu chọn gần vách đá để neo thuyền. Nên lúc này mới có thời gian rảnh rỗi mà dạy con trẻ.
"Bọn họ rất xôn xao, đa số đều đang mang đồ lên thuyền bỏ chạy."
Giai Giai trèo lên thuyền, vắt sơ quần áo, mang vũ khí ra chuẩn bị chiến đấu. Lão Hải gật gù.
"Xem ra là bọn họ không phải lần đầu tiên bị khách ghé thăm."
"Lão Hải, chúng ta đi hay sao?"
"Tiểu Nhiễm bắn tầm xa nhất là bao nhiêu?"
Cảm nhận hướng gió, tầm mắt về phía thuyền bọn cướp.
"Gió thuận, ở đây có thể bắn tới chỗ thuyền bọn họ, nhưng tên không nhiều. Còn đám tên gỗ tự đẽo không bắn tới."
"Đi, chúng ta chèo tới khoảng giữa."
"Được."
Lúc này khắp vùng biển đã ánh lửa bắt đầu sáng rọi, nhiều người lên thuyền bỏ đi. Nhưng cũng có rất nhiều người ở lại, tiếng đánh nhau la hét đã bắt đầu lan đi rất xa phá tan màn đêm u tịch. Thuyền của bọn họ tắt đèn đuốc, chỉ lẳng lặng trôi nhẹ nhàng đến phía sau bè của bọn người bỏ đi.
"Hai đứa hành động đi."
Nhiễm Nhan ngắm chuẩn bên phía thuyền bọn cướp mà bắn tên lửa, người với người rất khó phân biệt nhưng thuyền thì đơn giản hơn nhiều. Làm người không quá đoạn tuyệt, chó cùng rứt giậu. Hơn phân nửa thuyền bọn cướp bốc cháy. Bọn chúng đã toả định thuyền của bọn cô, muốn lên thuyền đuổi theo.
"Chúng ta đi."
Ba người Nhiễm Nhan, lão Hải và tiểu Dương chèo thuyền nhanh chóng đi theo phía sau đám người bỏ đi, được một quãng thì quay đầu tách đoàn trở về.
Thuyền vừa núp phía sau vách vúi thì Giai Giai cũng đã bơi về thuyền.
"Lão Hải đoán đúng, phía ngoài còn rất nhiều thuyền, phải gần trăm chiếc không ít đâu. Bọn họ cũng chẳng đi được bao xa."
"Đục được bao nhiêu chiếc?"
Lắc lắc cái đầu ướt nhẹt của mình, Giai Giai nói.
"Chỉ tầm mười mấy, vì bọn họ có vũ khí nóng."
Sau đó nhìn Nhiễm Nhan.
"Xem ra đa số là Chuyển Giả."
Nhiễm Nhan nhìn cô bé như tự hỏi.
"Khi ở dưới đáy biển, hệ thống ảo thông báo có Chuyển Giả gần đây muốn kết nối. Ta từ chối. Bám trụ một chiếc thuyền khá lớn thì nghe loáng thoáng nói chuyện, chính xác là Chuyển Giả nắm quyền."
Lúc này lão Hải cũng hiểu, bọn thuyền được cử lên bờ cũng chỉ là bước đầu dụ hoặc chặn đường cho con mồi không chạy trốn. Ông cũng đoán được Nhiễm Nhan không phải là người bình thường nơi này, nên nếu việc liên quan đến họ.
"Ta nghe tiểu Nhiễm."
"Chúng ta đi, nếu họ đã biết có Chuyển Giả ở đây thì không nhất thiết có thêm thị phi."
Nhiễm Nhan hiểu rõ bọn người vị diện cao rất coi trọng tự tôn, từ nhỏ đã được tiêm nhiễm phân biệt rất nặng về địa vị giai cấp. Với họ vị diện thấp không có tư cách nói chuyện, huống chi là những hành tinh bất ổn, đứng bên vực tai hoạ diệt vong như thế này.
Thuyền vừa đi khỏi vách đá không xa, đã thấy một vài chiếc thuyền phía trước chặn đường.
"Xem ra bọn họ không định cho chúng ta đi nên mới cắt cử mấy chiếc thuyền ra chặn."
Lão Hải nhìn phía xa xa.
"Giai Giai, đục thủng cả đi."
"Tiểu Giai, bên kia như có ánh sáng, lấy ống nhòm."
"Chờ chút, đây."
Cầm ống nhòm, Nhiễm Nhan căng mắt nhìn những ánh đèn loe loét chập chờn, chỉ mắt thường sẽ nghĩ là hình ảnh phản chiếu của ánh trăng dưới biển. Nhưng Nhiễm Nhan thì...
"Đèn tín hiệu. Hiện tại có người còn đèn tín hiệu sao."
"Ta đi kêu lão Hải."
"Ừ."
Rất nhanh lão Hải đã đi ra, Giai Giai cùng đi phía sau với tiểu Dương còn đang nhập nhèm.
"Có gì sao."
Chỉ tay về phía xa.
"Lão Hải, có người. Khoảng trên hai mươi chiếc thuyền cỡ nhỏ. Mục đích không rõ nhưng đang hướng về phía bên kia làng chài."
"Bên kia sau."
Lão Hải nhìn lại làng chài, phía trong là bãi cát, một bên là rừng, bên còn lại là vách đá. Rõ ràng là muốn đi từ phía rừng tập kích như vậy rất khó bị lọt lưới.
"Tiểu Giai nhanh nhất, đi vào làng chài, gặp bất kì một ai thông báo cho bọn họ, sau đó lập tức quay lại bè. Theo hướng gió hiện tại có đủ khả năng cho chúng ta đi nhanh chóng."
"Đã biết, ta sẽ về liền."
"Nhiễm Nhan, chúng ta xem tình hình, nếu bọn họ chống trả, chúng ta phụ giúp. Nếu họ chạy trốn, chúng ta sẽ mặc kệ."
Giai Giai vừa nhảy ùm xuống biển bơi vào làng chài, lão Hải nhìn Nhiễm Nhan mà nói. Ông không ngại làm xấu hình tượng trước mặt tụi nhỏ, đối với ông hiện tại tính mạng tụi nhỏ là ưu tiên.
"Ta biết, tiểu Dương, có khả năng chúng ta gặp người xấu. Lúc này chính là để kiểm tra thành quả mọi người dạy dỗ bấy lâu nay, sẵn sàng chưa?"
Tiểu Dương vừa vóc một nắm nước lên mặt, nhe hàm răng sáng trắng ra cười với cô.
"Dạ, sẵn sàng."
Nhìn cậu nhóc mới 8,9 tuổi đã phải trưởng thành sớm, ai cũng đau lòng, nhưng không thể mềm lòng. Đưa cho cậu những mũi tên đã được mài nhọn, phía trên còn bôi lên những chất độc được cô chiết xuất từ những thứ có độc trên biển.
"Tiểu Dương nghe đây, khi con bắn tên vào người khác mà run tay, chính là lúc họ giết chết những người mà con yêu quí. Nhớ chưa."
"Dạ."
Lúc này bên phía làng chài đã xôn xao lên, những chiếc thuyền kia đã cập bờ, bọn họ may mắn là lúc đầu chọn gần vách đá để neo thuyền. Nên lúc này mới có thời gian rảnh rỗi mà dạy con trẻ.
"Bọn họ rất xôn xao, đa số đều đang mang đồ lên thuyền bỏ chạy."
Giai Giai trèo lên thuyền, vắt sơ quần áo, mang vũ khí ra chuẩn bị chiến đấu. Lão Hải gật gù.
"Xem ra là bọn họ không phải lần đầu tiên bị khách ghé thăm."
"Lão Hải, chúng ta đi hay sao?"
"Tiểu Nhiễm bắn tầm xa nhất là bao nhiêu?"
Cảm nhận hướng gió, tầm mắt về phía thuyền bọn cướp.
"Gió thuận, ở đây có thể bắn tới chỗ thuyền bọn họ, nhưng tên không nhiều. Còn đám tên gỗ tự đẽo không bắn tới."
"Đi, chúng ta chèo tới khoảng giữa."
"Được."
Lúc này khắp vùng biển đã ánh lửa bắt đầu sáng rọi, nhiều người lên thuyền bỏ đi. Nhưng cũng có rất nhiều người ở lại, tiếng đánh nhau la hét đã bắt đầu lan đi rất xa phá tan màn đêm u tịch. Thuyền của bọn họ tắt đèn đuốc, chỉ lẳng lặng trôi nhẹ nhàng đến phía sau bè của bọn người bỏ đi.
"Hai đứa hành động đi."
Nhiễm Nhan ngắm chuẩn bên phía thuyền bọn cướp mà bắn tên lửa, người với người rất khó phân biệt nhưng thuyền thì đơn giản hơn nhiều. Làm người không quá đoạn tuyệt, chó cùng rứt giậu. Hơn phân nửa thuyền bọn cướp bốc cháy. Bọn chúng đã toả định thuyền của bọn cô, muốn lên thuyền đuổi theo.
"Chúng ta đi."
Ba người Nhiễm Nhan, lão Hải và tiểu Dương chèo thuyền nhanh chóng đi theo phía sau đám người bỏ đi, được một quãng thì quay đầu tách đoàn trở về.
Thuyền vừa núp phía sau vách vúi thì Giai Giai cũng đã bơi về thuyền.
"Lão Hải đoán đúng, phía ngoài còn rất nhiều thuyền, phải gần trăm chiếc không ít đâu. Bọn họ cũng chẳng đi được bao xa."
"Đục được bao nhiêu chiếc?"
Lắc lắc cái đầu ướt nhẹt của mình, Giai Giai nói.
"Chỉ tầm mười mấy, vì bọn họ có vũ khí nóng."
Sau đó nhìn Nhiễm Nhan.
"Xem ra đa số là Chuyển Giả."
Nhiễm Nhan nhìn cô bé như tự hỏi.
"Khi ở dưới đáy biển, hệ thống ảo thông báo có Chuyển Giả gần đây muốn kết nối. Ta từ chối. Bám trụ một chiếc thuyền khá lớn thì nghe loáng thoáng nói chuyện, chính xác là Chuyển Giả nắm quyền."
Lúc này lão Hải cũng hiểu, bọn thuyền được cử lên bờ cũng chỉ là bước đầu dụ hoặc chặn đường cho con mồi không chạy trốn. Ông cũng đoán được Nhiễm Nhan không phải là người bình thường nơi này, nên nếu việc liên quan đến họ.
"Ta nghe tiểu Nhiễm."
"Chúng ta đi, nếu họ đã biết có Chuyển Giả ở đây thì không nhất thiết có thêm thị phi."
Nhiễm Nhan hiểu rõ bọn người vị diện cao rất coi trọng tự tôn, từ nhỏ đã được tiêm nhiễm phân biệt rất nặng về địa vị giai cấp. Với họ vị diện thấp không có tư cách nói chuyện, huống chi là những hành tinh bất ổn, đứng bên vực tai hoạ diệt vong như thế này.
Thuyền vừa đi khỏi vách đá không xa, đã thấy một vài chiếc thuyền phía trước chặn đường.
"Xem ra bọn họ không định cho chúng ta đi nên mới cắt cử mấy chiếc thuyền ra chặn."
Lão Hải nhìn phía xa xa.
"Giai Giai, đục thủng cả đi."