Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: 2_6 U linh giới
Ngôi nhà khánh thành, bọn họ tổ chức ăn uống linh đình trên sân thượng, nhìn lại thành quả của mình, à chủ yếu là Lương Nhâm, mọi người còn vui vẻ khui rượu trái cây, ăn đồ nướng. Tàn tiệc cả bọn cùng ngồi trên sân thượng nhìn ra con đường đèn lồng phía trước, thỉnh thoảng có từng tốp ánh sáng lơ lửng di chuyển. Hôm nay trăng tròn, lễ hội lại diễn ra, lúc này Lương Nhâm mới nói:
- " Ta định đi lễ hội đổi đồ, hai người đi không?"
- " Đi, đi chứ, sao lại ở nhà buồn tẻ được".
Giai Giai vẫn nhanh nhảu trả lời, đùa sao, đại lão đi rồi, bùa hộ mệnh lỡ đâu mất tác dụng thì sau, vả lại sau khoảng thời gian giảm sốc, hai người cũng dần thích nghi. Nguyên do chính cũng là vì họ nhận ra thanh năng lượng như tăng lên chậm hơn trước rất nhiều, đoán chừng là do có quá nhiều Chuyển Giả bị loại, dù gì cũng đã qua gần nửa năm sống chung với ma quỷ, bị loại cũng dễ hiểu. Nên với tình hình này, việc họ ở lại phó giới này sẽ bị kéo dài lâu hơn bình thường. Cần phải thích nghi nếu như không muốn bị tụt lại phía sau.
Nhiễm Nhan từng nghe nói có một đoàn tàu không có thể nạp đầy thanh năng lượng để thông quan, cả chuyến tàu phải quay ngược trở lại phó giới ba lần mới có thể hoàn thành. Thời gian tu chỉnh tàu cứu sinh, hoàn sức, đủ lý do mất hơn 200 năm mới được trở về vị diện cao. Dù thời gian nơi vị diện cao thì 200 năm chỉ như 20 tháng, nhưng bọn họ thật sự đã trãi qua 200 năm từng ngày từng ngày một. Nghe bảo sau này, Chuyển Giả của đoàn tàu đó gần như xin chuyển sang các đoàn tàu khác. Kinh nghiệm đau thương mà.
Nếu như có người thắc mắc tại sao Nhiễm Nhan và Thạch Bích không liên hệ qua hệ thống ảo thì đó là nguyên tắc ngầm của họ, không có trầm trọng đến tính mạng họ sẽ tự lập theo cách sống mỗi người. Nói như Nhiễm Nhan khi đối mặt nữ quỷ, cô biết không có đường thắng, thà kéo chết nữ quỷ quay về tàu cứu sinh, chứ không mong chờ giúp đỡ. Định mệnh a, gặp đại lão ha ha ha. Nhiễm Nhan nghĩ đến cảnh Thạch Bích gặp quỷ, còn mình có bùa hộ mệnh thì vui vẻ cười lớn trong lòng. Tình bạn vĩnh cửu dài lâu.
Khóa kín cửa nhà, Lương Nhâm đặt kết tinh minh hỏa xung quanh các góc nhà, rồi men theo đường mòn. Giai Giai nhìn ngôi nhà được bảo vệ bởi minh hỏa thì hối hận trong lòng, biết có bảo hiểm thì cô bé đi theo làm gì a, dù gì Lương Nhâm cũng đã nói người máy nửa vời như cô bé không có sức hút với quỷ hồn mà. Giờ cô bé có thể đổi ý chui lại vào nhà được không???
Bước trên đường mòn cả ba im lặng, nếu cần thì chỉ là liên hệ qua hệ thống ảo, chứ không nói chuyện. Trong sự bao bọc của những đốm minh hỏa lập lòe, ba người nhìn từ xa, đường phố hoa anh đào sáng lấp lánh, truyền ra những tiếng nô đùa, hàng quán sặc sỡ đủ vật phẩm. Nhiễm Nhan nắm tay Giai Giai đi bên cạnh Lương Nhâm, bên hông mang lọ thủy tinh chứa kết tinh minh hỏa. Vì để thêm can đảm, hai người còn đeo mặt nạ mà Lương Nhâm lần trước mua ở lễ hội. Nhìn xung quanh u hồn bay lượn tứ tán, yêu tinh nhảy nhót vui đùa... Thích ứng dần, bỏ qua hình ảnh quái dị, tưởng tượng như đây chỉ là lễ hội hóa trang thì không khí nơi đây đúng thật rất đẹp. Thời công nghệ hiện đại, còn lại mấy nơi có không khí lễ hội văn hóa như lúc này.
Ba người họ dạo từng bước từ đầu con đường, thích gì cũng sẽ mua bỏ vào túi xách. Nhiễm Nhan có lần tò mò Lương Nhâm lấy thứ gì trao đổi với họ, anh chỉ ra ngoài nghĩa trang giải thích. Đối với người sống về đêm, thì vật ban ngày rất có sức hút mới lạ với họ, ngược lại, người sống ban ngày cũng sẽ hứng thú với vật về đêm. Do vậy có thể dùng vật hai bên để làm trao đổi với nhau. Anh còn nói trong lúc đi dạo lễ hội, anh cũng gặp vài người sống, không rõ là người dân nơi đây hay Chuyển Giả, nhưng nhìn họ rất quen thuộc nơi này, cũng đổi đồ vật mà họ muốn, chính vì vậy mà Lương Nhâm mới nhận ra, bắt đầu thu thập đồ mà mình thấy thú vị. Về sau thì gặp một chủ quán, ông lão không ưng ý đồ nào nhưng lại tỏ ra thích minh hỏa, Lương Nhâm đang không biết sao thì ông lão lấy ra một lọ thủy tinh chụp lấy minh hỏa. Bởi vậy anh nhận ra một tác dụng mới của minh hỏa.
Đi đến giữa lễ hội, Giai Giai đã thoát khỏi ám ảnh ma quái, cô bé bắt đầu chạy nhảy khắp nơi, sưu tập tất cả vật nhỏ mà mình thích nhét vào ba lô. Thật ra Giai Giai bỏ gì trong ba lô Nhiễm Nhan cũng không rõ ràng, cô bé rất thần bí bảo đó là vật riêng tư, tiểu Nhiễm không được tấy máy tay chân. Hai người Nhiễm Nhan Lương Nhâm cũng rất tập trung sự nghiệp mua sắm đổi đồ của mình. Không phát hiện ra từ lúc họ dời nhà đến nay luôn có một bóng dáng khô gầy lướt theo phía sau lưng mình. Đôi mắt vô hồn nhìn về phía họ không rõ thiện ác.
Những ngày kế tiếp mỗi lần chạy bộ ra bên ngoài, Nhiễm Nhan cứ như có cảm giác ai đó nhìn mình ở phía sau. Nhưng chỉ cần chạy ra khỏi đường mòn nghĩa trang là không còn cảm giác đó nữa. Đoán rằng có hồn ma bóng quế theo mình, nhưng do cô luôn đeo bùa minh hỏa mà không tiếp cận được. Đã không ảnh hưởng mình thì cô cũng sẽ chẳng để ý lắm, nhưng Lương Nhâm mấy ngày nay lại đổi sở thích, không tự kỉ trong phòng đọc sách nữa, mà lại chuyển địa bàn ra bộ bàn ghế cạnh góc cây hoa đào. Vì mua quá nhiều hoa hồng, nên trên sân thượng đặt không hết, đành phải lấn chiếm sân vườn của cây hoa đào ma, kết quả là xung quang tường trồng dày đặc hoa hồng tím, giữa sân hoa đào nở rộ chễm chệ tạo thành một khối bố cục màu sắc rất kì dị. Thế nhưng Lương Nhâm lại thích, anh đặt một bộ bàn ghế dưới gốc cây mà hưởng thụ tiểu đệ Giai Giai bưng trà nước rót mỗi ngày.
Nói đến cây đào ma, không những cây trong sân nhà, mà toàn bộ hoa đào nơi đây, dù gần sang tháng 7 vẫn nở rộ bất chấp thời tiết. Không gọi cây đào ma thì gọi là gì, nếu chúng nó cứ nở hoa quanh năm suốt tháng, vậy ý nghĩ chờ ăn đào trái của cô vỡ mộng.
Nói chuyện chính, ngày ngày Lương Nhâm ngồi dưới gốc đào, Nhiễm Nhan cũng lôi nệm lót hông của mình ra, ngồi lên xích đu nhỏ đặt kế bàn trà của anh. Chỉ là cô không đọc sách thêu thùa may vá như mọi khi, mà chốc chốc lại nhìn ra ngoài cổng.
Lúc đầu cô nghĩ chỉ là cảm giác mình hoang tưởng ai đó lấp ló ngoài cổng, nhưng sau khi để ý Lương Nhâm đọc mãi một trang sách mà không lật cũng biết mình không tưởng tượng. Nhìn Giai Giai bên cạnh vẫn vui vẻ ăn bánh, chăm chỉ rót trà cho đại lão, không hề có cảm giác tự giác gì cả, kẻ địch mạnh cũng không bằng đồng đội thiếu não.
- " Chúng ta có định quản không?"
Nhiễm Nhan hỏi Lương Nhâm, vì khi trời dần ngả bóng, cô mới nhìn rõ được cái bóng lấp ló đó là một bà cụ. Nói đúng ra là hồn ma bà cụ, nhìn bà rất già, nhưng mặt trắng bệch, môi thoa son đỏ chúm chím, tóc búi cao gọn gàng hai bên, cài những trâm thoa Kanzashi rất đẹp rũ xuống một bên tai, người mặc kimono đen hoa văn trắng theo kiểu cách phong kiến xưa. Càng về tối càng hiện rõ ra đôi chân mang tất trắng đi đôi guốc mộc lấp ló dưới làn váy dài. Bà sẽ là một hồn ma cao quí nếu như đằng sau lớp áo đó không phải một cái cổ gầy cao nhòng, bàn tay gầy guộc trơ cả xương, lấm lem bùn đất.
Nhiễm Nhan nhìn Lương Nhâm đang chăm chú ăn cơm mà không kìm nén hỏi, Giai Giai ngước nhìn cô, ý như hỏi quản gì? Có gì để quản? Cô liếc mắt khinh bỉ Giai Giai, gắp cho cô bé một miếng thịt bò xào măng tây tiếp tục chờ đợi Lương Nhâm.
- " Đã tới tận cửa, lại theo chúng ta suốt mấy ngày nay, muốn không quản cũng khó."
- " Ai theo chúng ta mấy ngày nay, sao ta không biết?"
Giai Giai hốt hoảng, kẻ địch tìm tới tận cửa mà tiểu Giai ta không hay biết.
- " Mấy ngày?"
Nhiễm Nhan cũng thắc mắc, cô không biết là lâu như vậy.
Lương Nhâm gắp miếng măng tây vào chén tiếp tục ăn chờ hai người tiếp thu vấn đề, măng tây ngon, tươi ngọt, rất có dư vị:
- " Từ lúc lễ hội bắt đầu đến hôm nay, âm hồn một khi đã dây dưa thì sẽ đu bám đến khi nào nó đạt được điều nó muốn mới thôi." Đặt chén cơm đã ăn xong xuống, Lương Nhâm cầm lấy ly nước ngọt kế bên uống thấm giọng mới nói tiếp:
- " Cho nên việc này dù không muốn cũng phải nhận, nhưng không thể nói nhận là nhận như vậy. Ít ra nó phải trả cho chúng ta một giá cả ngang bằng. Nếu không chúng ta cứ vờ như không hay biết là được."
Giai Giai nghe cái hiểu cái không, Nhiễm Nhan gật đầu, từ ngày biết phó giới u linh, cô chuyên tập trung đọc về sách huyền bí, truyền thuyết, lịch sử dị bản. Nên những gì Lương Nhâm nói, cô đều hiểu, xem ra đống sách trong phòng của anh cũng không khác cô là mấy.
Vài ngày sau mọi người thống nhất nên ăn vẫn ăn, nên chơi đùa vẫn không thiếu, hoàn toàn không quan tâm đến bóng dáng lập lờ bên ngoài cổng. Cho đến một buổi tối khi sắp trăng tròn, bóng dáng đó hiện hữu rõ ràng hình hài, đứng trước cổng nhà mà rung chuông. Do cây hoa đào ngày càng tươi tốt, vươn nhánh ra cả ngoài cổng, nên Giai Giai treo lên một chiếc chuông, thả một sợi dây dài xuống dưới, mục đích là chờ ngày hồn ma mất kiên nhẫn mà chủ động tìm bọn họ. Cuối cùng đêm hôm nay chiếc chuông đó cũng đã vang lên.
Cả ba ra sân đứng nhìn bà lão kimono đen đứng trước cổng đang cười chào họ:
- ' Ta là Nguyên Bình Đằng Quất, con dâu trưởng đời thứ 16 gia tộc Nguyên Bình, ta có vài lời muốn nhờ cậy, có thể mở cửa cho phép ta vào nhà được không?'
Ma sẽ không vào được nhà, nếu bạn không cho phép. Nhưng một khi bạn mở cửa mở lời mời họ vào, thì không phải muốn đuổi là đuổi, mời thần dễ, tiễn thần khó là vậy. Nhiễm Nhan và Giai Giai rất ăn ý đồng loạt lùi về sau một bước. Ý chỉ cậu ta là chủ nhà, có gì cứ tìm cậu ta. Lương Nhâm cũng không so đo, mở cửa tránh đường cho bà lão vào nhà. Bà đi rất nhẹ và chậm, nếu bỏ qua việc gầy guộc thì cử chỉ hành động đúng cốt cách một quý bà thượng lưu.
Đợi bà lão bước vào nhà ngồi trên ghế sô pha, Giai Giai chạy nhanh bưng trà rót nước ra ba ly nhỏ cho ba người, rồi mang lên một dĩa đào được gọt sẵn Nhiễm Nhan để trong tủ lạnh mang lên, thấy như không đủ còn kèm theo hai dĩa bánh ngọt, đều đặt trước mặt bà lão. Sau đó mới ngồi cạnh Nhiễm Nhan. Bà lão nhìn Giai Giai tỏ vẻ cám ơn. Bà nhìn những thứ bánh trái trước mắt mà ánh mắt vô định. Nhiễm Nhan nghĩ nghĩ có cần cắm ba nén nhang không nhỉ, thì bà lão mở miệng.
- ' Ta biết nhờ cậy mọi người việc này là có hơi quá sức, nhưng bà lão ta lang thang khắp nơi cũng gần mấy trăm năm, đến ta cũng không còn nhớ rõ. Đợi quá lâu mới gặp được có người vào nơi đây mà ở lại được thời gian dài như vậy. Ta muốn tìm lại cháu trai của ta và dắt nó trở về nhà.'
- " Ta định đi lễ hội đổi đồ, hai người đi không?"
- " Đi, đi chứ, sao lại ở nhà buồn tẻ được".
Giai Giai vẫn nhanh nhảu trả lời, đùa sao, đại lão đi rồi, bùa hộ mệnh lỡ đâu mất tác dụng thì sau, vả lại sau khoảng thời gian giảm sốc, hai người cũng dần thích nghi. Nguyên do chính cũng là vì họ nhận ra thanh năng lượng như tăng lên chậm hơn trước rất nhiều, đoán chừng là do có quá nhiều Chuyển Giả bị loại, dù gì cũng đã qua gần nửa năm sống chung với ma quỷ, bị loại cũng dễ hiểu. Nên với tình hình này, việc họ ở lại phó giới này sẽ bị kéo dài lâu hơn bình thường. Cần phải thích nghi nếu như không muốn bị tụt lại phía sau.
Nhiễm Nhan từng nghe nói có một đoàn tàu không có thể nạp đầy thanh năng lượng để thông quan, cả chuyến tàu phải quay ngược trở lại phó giới ba lần mới có thể hoàn thành. Thời gian tu chỉnh tàu cứu sinh, hoàn sức, đủ lý do mất hơn 200 năm mới được trở về vị diện cao. Dù thời gian nơi vị diện cao thì 200 năm chỉ như 20 tháng, nhưng bọn họ thật sự đã trãi qua 200 năm từng ngày từng ngày một. Nghe bảo sau này, Chuyển Giả của đoàn tàu đó gần như xin chuyển sang các đoàn tàu khác. Kinh nghiệm đau thương mà.
Nếu như có người thắc mắc tại sao Nhiễm Nhan và Thạch Bích không liên hệ qua hệ thống ảo thì đó là nguyên tắc ngầm của họ, không có trầm trọng đến tính mạng họ sẽ tự lập theo cách sống mỗi người. Nói như Nhiễm Nhan khi đối mặt nữ quỷ, cô biết không có đường thắng, thà kéo chết nữ quỷ quay về tàu cứu sinh, chứ không mong chờ giúp đỡ. Định mệnh a, gặp đại lão ha ha ha. Nhiễm Nhan nghĩ đến cảnh Thạch Bích gặp quỷ, còn mình có bùa hộ mệnh thì vui vẻ cười lớn trong lòng. Tình bạn vĩnh cửu dài lâu.
Khóa kín cửa nhà, Lương Nhâm đặt kết tinh minh hỏa xung quanh các góc nhà, rồi men theo đường mòn. Giai Giai nhìn ngôi nhà được bảo vệ bởi minh hỏa thì hối hận trong lòng, biết có bảo hiểm thì cô bé đi theo làm gì a, dù gì Lương Nhâm cũng đã nói người máy nửa vời như cô bé không có sức hút với quỷ hồn mà. Giờ cô bé có thể đổi ý chui lại vào nhà được không???
Bước trên đường mòn cả ba im lặng, nếu cần thì chỉ là liên hệ qua hệ thống ảo, chứ không nói chuyện. Trong sự bao bọc của những đốm minh hỏa lập lòe, ba người nhìn từ xa, đường phố hoa anh đào sáng lấp lánh, truyền ra những tiếng nô đùa, hàng quán sặc sỡ đủ vật phẩm. Nhiễm Nhan nắm tay Giai Giai đi bên cạnh Lương Nhâm, bên hông mang lọ thủy tinh chứa kết tinh minh hỏa. Vì để thêm can đảm, hai người còn đeo mặt nạ mà Lương Nhâm lần trước mua ở lễ hội. Nhìn xung quanh u hồn bay lượn tứ tán, yêu tinh nhảy nhót vui đùa... Thích ứng dần, bỏ qua hình ảnh quái dị, tưởng tượng như đây chỉ là lễ hội hóa trang thì không khí nơi đây đúng thật rất đẹp. Thời công nghệ hiện đại, còn lại mấy nơi có không khí lễ hội văn hóa như lúc này.
Ba người họ dạo từng bước từ đầu con đường, thích gì cũng sẽ mua bỏ vào túi xách. Nhiễm Nhan có lần tò mò Lương Nhâm lấy thứ gì trao đổi với họ, anh chỉ ra ngoài nghĩa trang giải thích. Đối với người sống về đêm, thì vật ban ngày rất có sức hút mới lạ với họ, ngược lại, người sống ban ngày cũng sẽ hứng thú với vật về đêm. Do vậy có thể dùng vật hai bên để làm trao đổi với nhau. Anh còn nói trong lúc đi dạo lễ hội, anh cũng gặp vài người sống, không rõ là người dân nơi đây hay Chuyển Giả, nhưng nhìn họ rất quen thuộc nơi này, cũng đổi đồ vật mà họ muốn, chính vì vậy mà Lương Nhâm mới nhận ra, bắt đầu thu thập đồ mà mình thấy thú vị. Về sau thì gặp một chủ quán, ông lão không ưng ý đồ nào nhưng lại tỏ ra thích minh hỏa, Lương Nhâm đang không biết sao thì ông lão lấy ra một lọ thủy tinh chụp lấy minh hỏa. Bởi vậy anh nhận ra một tác dụng mới của minh hỏa.
Đi đến giữa lễ hội, Giai Giai đã thoát khỏi ám ảnh ma quái, cô bé bắt đầu chạy nhảy khắp nơi, sưu tập tất cả vật nhỏ mà mình thích nhét vào ba lô. Thật ra Giai Giai bỏ gì trong ba lô Nhiễm Nhan cũng không rõ ràng, cô bé rất thần bí bảo đó là vật riêng tư, tiểu Nhiễm không được tấy máy tay chân. Hai người Nhiễm Nhan Lương Nhâm cũng rất tập trung sự nghiệp mua sắm đổi đồ của mình. Không phát hiện ra từ lúc họ dời nhà đến nay luôn có một bóng dáng khô gầy lướt theo phía sau lưng mình. Đôi mắt vô hồn nhìn về phía họ không rõ thiện ác.
Những ngày kế tiếp mỗi lần chạy bộ ra bên ngoài, Nhiễm Nhan cứ như có cảm giác ai đó nhìn mình ở phía sau. Nhưng chỉ cần chạy ra khỏi đường mòn nghĩa trang là không còn cảm giác đó nữa. Đoán rằng có hồn ma bóng quế theo mình, nhưng do cô luôn đeo bùa minh hỏa mà không tiếp cận được. Đã không ảnh hưởng mình thì cô cũng sẽ chẳng để ý lắm, nhưng Lương Nhâm mấy ngày nay lại đổi sở thích, không tự kỉ trong phòng đọc sách nữa, mà lại chuyển địa bàn ra bộ bàn ghế cạnh góc cây hoa đào. Vì mua quá nhiều hoa hồng, nên trên sân thượng đặt không hết, đành phải lấn chiếm sân vườn của cây hoa đào ma, kết quả là xung quang tường trồng dày đặc hoa hồng tím, giữa sân hoa đào nở rộ chễm chệ tạo thành một khối bố cục màu sắc rất kì dị. Thế nhưng Lương Nhâm lại thích, anh đặt một bộ bàn ghế dưới gốc cây mà hưởng thụ tiểu đệ Giai Giai bưng trà nước rót mỗi ngày.
Nói đến cây đào ma, không những cây trong sân nhà, mà toàn bộ hoa đào nơi đây, dù gần sang tháng 7 vẫn nở rộ bất chấp thời tiết. Không gọi cây đào ma thì gọi là gì, nếu chúng nó cứ nở hoa quanh năm suốt tháng, vậy ý nghĩ chờ ăn đào trái của cô vỡ mộng.
Nói chuyện chính, ngày ngày Lương Nhâm ngồi dưới gốc đào, Nhiễm Nhan cũng lôi nệm lót hông của mình ra, ngồi lên xích đu nhỏ đặt kế bàn trà của anh. Chỉ là cô không đọc sách thêu thùa may vá như mọi khi, mà chốc chốc lại nhìn ra ngoài cổng.
Lúc đầu cô nghĩ chỉ là cảm giác mình hoang tưởng ai đó lấp ló ngoài cổng, nhưng sau khi để ý Lương Nhâm đọc mãi một trang sách mà không lật cũng biết mình không tưởng tượng. Nhìn Giai Giai bên cạnh vẫn vui vẻ ăn bánh, chăm chỉ rót trà cho đại lão, không hề có cảm giác tự giác gì cả, kẻ địch mạnh cũng không bằng đồng đội thiếu não.
- " Chúng ta có định quản không?"
Nhiễm Nhan hỏi Lương Nhâm, vì khi trời dần ngả bóng, cô mới nhìn rõ được cái bóng lấp ló đó là một bà cụ. Nói đúng ra là hồn ma bà cụ, nhìn bà rất già, nhưng mặt trắng bệch, môi thoa son đỏ chúm chím, tóc búi cao gọn gàng hai bên, cài những trâm thoa Kanzashi rất đẹp rũ xuống một bên tai, người mặc kimono đen hoa văn trắng theo kiểu cách phong kiến xưa. Càng về tối càng hiện rõ ra đôi chân mang tất trắng đi đôi guốc mộc lấp ló dưới làn váy dài. Bà sẽ là một hồn ma cao quí nếu như đằng sau lớp áo đó không phải một cái cổ gầy cao nhòng, bàn tay gầy guộc trơ cả xương, lấm lem bùn đất.
Nhiễm Nhan nhìn Lương Nhâm đang chăm chú ăn cơm mà không kìm nén hỏi, Giai Giai ngước nhìn cô, ý như hỏi quản gì? Có gì để quản? Cô liếc mắt khinh bỉ Giai Giai, gắp cho cô bé một miếng thịt bò xào măng tây tiếp tục chờ đợi Lương Nhâm.
- " Đã tới tận cửa, lại theo chúng ta suốt mấy ngày nay, muốn không quản cũng khó."
- " Ai theo chúng ta mấy ngày nay, sao ta không biết?"
Giai Giai hốt hoảng, kẻ địch tìm tới tận cửa mà tiểu Giai ta không hay biết.
- " Mấy ngày?"
Nhiễm Nhan cũng thắc mắc, cô không biết là lâu như vậy.
Lương Nhâm gắp miếng măng tây vào chén tiếp tục ăn chờ hai người tiếp thu vấn đề, măng tây ngon, tươi ngọt, rất có dư vị:
- " Từ lúc lễ hội bắt đầu đến hôm nay, âm hồn một khi đã dây dưa thì sẽ đu bám đến khi nào nó đạt được điều nó muốn mới thôi." Đặt chén cơm đã ăn xong xuống, Lương Nhâm cầm lấy ly nước ngọt kế bên uống thấm giọng mới nói tiếp:
- " Cho nên việc này dù không muốn cũng phải nhận, nhưng không thể nói nhận là nhận như vậy. Ít ra nó phải trả cho chúng ta một giá cả ngang bằng. Nếu không chúng ta cứ vờ như không hay biết là được."
Giai Giai nghe cái hiểu cái không, Nhiễm Nhan gật đầu, từ ngày biết phó giới u linh, cô chuyên tập trung đọc về sách huyền bí, truyền thuyết, lịch sử dị bản. Nên những gì Lương Nhâm nói, cô đều hiểu, xem ra đống sách trong phòng của anh cũng không khác cô là mấy.
Vài ngày sau mọi người thống nhất nên ăn vẫn ăn, nên chơi đùa vẫn không thiếu, hoàn toàn không quan tâm đến bóng dáng lập lờ bên ngoài cổng. Cho đến một buổi tối khi sắp trăng tròn, bóng dáng đó hiện hữu rõ ràng hình hài, đứng trước cổng nhà mà rung chuông. Do cây hoa đào ngày càng tươi tốt, vươn nhánh ra cả ngoài cổng, nên Giai Giai treo lên một chiếc chuông, thả một sợi dây dài xuống dưới, mục đích là chờ ngày hồn ma mất kiên nhẫn mà chủ động tìm bọn họ. Cuối cùng đêm hôm nay chiếc chuông đó cũng đã vang lên.
Cả ba ra sân đứng nhìn bà lão kimono đen đứng trước cổng đang cười chào họ:
- ' Ta là Nguyên Bình Đằng Quất, con dâu trưởng đời thứ 16 gia tộc Nguyên Bình, ta có vài lời muốn nhờ cậy, có thể mở cửa cho phép ta vào nhà được không?'
Ma sẽ không vào được nhà, nếu bạn không cho phép. Nhưng một khi bạn mở cửa mở lời mời họ vào, thì không phải muốn đuổi là đuổi, mời thần dễ, tiễn thần khó là vậy. Nhiễm Nhan và Giai Giai rất ăn ý đồng loạt lùi về sau một bước. Ý chỉ cậu ta là chủ nhà, có gì cứ tìm cậu ta. Lương Nhâm cũng không so đo, mở cửa tránh đường cho bà lão vào nhà. Bà đi rất nhẹ và chậm, nếu bỏ qua việc gầy guộc thì cử chỉ hành động đúng cốt cách một quý bà thượng lưu.
Đợi bà lão bước vào nhà ngồi trên ghế sô pha, Giai Giai chạy nhanh bưng trà rót nước ra ba ly nhỏ cho ba người, rồi mang lên một dĩa đào được gọt sẵn Nhiễm Nhan để trong tủ lạnh mang lên, thấy như không đủ còn kèm theo hai dĩa bánh ngọt, đều đặt trước mặt bà lão. Sau đó mới ngồi cạnh Nhiễm Nhan. Bà lão nhìn Giai Giai tỏ vẻ cám ơn. Bà nhìn những thứ bánh trái trước mắt mà ánh mắt vô định. Nhiễm Nhan nghĩ nghĩ có cần cắm ba nén nhang không nhỉ, thì bà lão mở miệng.
- ' Ta biết nhờ cậy mọi người việc này là có hơi quá sức, nhưng bà lão ta lang thang khắp nơi cũng gần mấy trăm năm, đến ta cũng không còn nhớ rõ. Đợi quá lâu mới gặp được có người vào nơi đây mà ở lại được thời gian dài như vậy. Ta muốn tìm lại cháu trai của ta và dắt nó trở về nhà.'