Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: 1_2 Nạn hạn hán
Sáng sớm hôm sau, khi cả hai ăn uống xong xuôi thì bắt taxi đến nhà mới của họ. Hôm nay họ có hẹn bên công ty sửa chửa nhà đến đo đạc, sửa lại những chỗ cần thiết.
Ngồi trên taxi, Nhiễm Nhan suy nghĩ mình cũng nên mua một chiếc xe để tiện việc di chuyển. Biết đâu ngày nào đó nơi đây không ở được thì cũng có cái mà chạy đi.
Giai Giai nghe được ý kiến của Nhiễm Nhan thì lườm mắt:
- " Mua xe cũng đúng, mua loại xe cải trang tốt một chút. Nhưng ai lái xe?"
Câu nói này làm Nhiễm Nhan ngay người một phút, cô cũng biết lái xe a, chỉ là tay lái không tốt bằng Giai Giai thôi. Nhìn xuống cô bé con 3 tuổi, chân ngắn ngủn, đứng còn không đến đùi của mình, tự nhiên thấy cũng có gì đó nhột nhột.
- " Bỏ đi, trước mua xe để đó, chuyện ai lái đến lúc đó tùy cơ vậy hi hi".
Cười trừ bỏ qua chuyện mất mặt đó, hai người ghé ngang siêu thị phía dưới chung cư, mua lấy mấy phần hoa quả mang lên, vừa làm quà ra mắt hàng xóm, vừa để có cái hai người ăn vặt.
Vào thang máy vừa bấm tầng 9, thì có hai anh em trai cũng xách đồ bước vào. Thấy đèn tầng 9 sáng lên, người anh lên tiếng hỏi:
- " Hai người cũng lên tầng 9?"
- " Vâng".
Nhiễm Nhan cười nhẹ trả lời.
- " Hai người mới chuyển tới sao, có cần giúp gì không, nhà chỉ có hai chị em mấy người thôi hả? Anh em ta ở phòng 902, mọi người có thể ghé chơi."
Vừa nghe Nhiễm Nhan nói xong thì người em đã nhanh miệng đáp lời.
Nhìn lướt qua vẻ ngoài hai anh em cũng rất đường hoàng, nhưng Nhiễm Nhan lại có cảm giác không thiện cảm. Đặc biệt là người em, mắt quầng thâm đen, trũng sâu do thức đêm nhiều, dinh dưỡng không hợp lí, còn nữa vẻ mặt khi nhìn về Giai Giai quá ghê tởm đi. Trên người lại có mùi rất lạ, dù nhẹ thoảng qua nhưng Nhiễm Nhan vẫn ngửi thấy được, làm cả người rợn da gà khó chịu.
- " Cũng không có gì, cám ơn hai người, sẵn gặp ở đây cũng xin gửi phần hoa quả ạ? Đúng ra là phải tới tận nhà, nhưng chúng tôi cũng còn việc nhiều cần sắp xếp, mong anh thông cảm."
Đưa một phần hoa quả cho người anh, đồng thời cũng che đi tầm mắt của người em nhìn Giai Giai. Không nên suy nghĩ xấu cho người, nhưng ánh mắt đó đúng là không thể không cho người ta cảm giác biến thái mà. Thật muốn vung tay văng qua một gói thuốc bột, cho sảng khoái lòng người. Tâm tình dạo này không hòa hoãn gì cả, nên tụng tâm kinh nhẹ lòng...
- " Tốt, cảm ơn cô, đừng khách sáo. Tôi tên Lưu Vinh, đây là em trai tôi Lưu Ngạc, đang là sinh viên khoa mỹ thuật trường đại học AK. Bình thường có việc gì cần cứ liên lạc, đều là hàng xóm cả".
Người anh đón lấy giỏ hoa quả cười khách sáo, Nhiễm Nhan rút tay lại nhanh chóng, bước ra thang máy.
- " Vậy xin phép đi trước".
Không chờ hai người đáp lời, Nhiễm Nhan nhẹ nhàng nắm tay Giai Giai đi trước, tránh đi ánh mắt của hai người phía sau.
Bước vào nhà khép cửa lại, Nhiễm Nhan không thấy được ánh mắt thèm thuồng đầy đáng khinh của Lưu Ngạc, còn người anh thì tỏ vẻ bình thường, xoay người đi về hướng nhà mình mở cửa, nhưng vừa bước vào nhà, ánh mắt ghen tức đó lại không thể giấu đi được. Đúng là có người em đáng khinh như vậy, anh trai cũng không tốt lành được bao nhiêu.
Nhưng đó là chuyện của anh em nhà đó, Nhiễm Nhan không biết được, mà dù có biết cũng chỉ nói một câu xui xẻo, hàng xóm biến thái pla pla...
Trước khi bên công ty sửa nhà tới, Nhiễm Nhan định đi gặp 2 căn hộ còn lại, Giai Giai bĩu môi:
- " Ứ thèm đi, hộ kế bên nhà thì có 2 đứa nhỏ nghịch như quỉ, hai anh em xéo bên kia thì nhìn ánh mắt chả ra làm sao, còn nhà đối diện lúc nãy đi ngang còn nghe loáng thoáng cãi nhau cơ đấy, phong thủy nơi đây chả ra sao".
Vừa cầm hoa quả vừa ra cửa:
- " Được rồi không thích thì đừng đi, ở lại trong nhà, không mở cửa cho người lạ, ta đi quay lại liền."
Nhìn Giai Giai có nhiều cảm xúc như vậy, dù là đanh đá Nhiễm Nhan cũng thấy vui trong lòng. Đây là sự cố gắng dạy dỗ 20 năm của ông bà ak, không vui không được.
Đi trước đối diện hộ 901, mở cửa là một cô gái khoảng chừng 25, 26 mặc váy áo bó sát, nhìn biểu hiện giống như sắp ra ngoài.
Khuôn mặt trang điểm đậm, làm cho bản thân cô ta nhìn quá già dặn.
- " Có việc gì?"
Như Tiên, chính là cô con dâu vừa cưới của hộ này, đây là gia đình ba người, má chồng và người con trai con dâu. Thấy người bấm chuông là một cô gái trẻ, làn da trắng, mái tóc đen mượt... Như Tiên nổi lên sự ganh tị, chán ghét khó chịu.
- " Ta vừa chuyển tới hộ 904 ở đối diện, đây là một ít hoa quả gặp mặt hàng xóm, sắp tới bên nhà có sửa chửa một số nơi, nếu ồn ào tới mọi người, xin thông cảm".
Nhìn lướt qua nhà một giây, Nhiễm Nhan thoáng thấy có một thím lớn tuổi đứng ở cửa bếp trông ra.
Như Tiên đón lấy giỏ hoa quả, nhìn sơ qua giá trị thì cũng nhẹ giọng một chút:
- " Đã biết, đúng rồi, chồng tôi thường đi làm cả ngày, tối về rất mệt cần nghỉ ngơi, nếu không có gì thì không cần làm ồn hay quấy rầy vào buổi tối. Dù nhà có cách âm cũng không tốt lắm đi".
Sau đó cô ta mang giỏ hoa quả vào nhà và đóng cửa lại, không đợi Nhiễm Nhan phản ứng gì trước thái độ của cô ta.
Nhìn lại chiếc váy dài qua gối, chiếc áo voan tay lở của mình, không có chỗ nào lộ liễu ra, đúng là con người khó hiểu mà.
Trước khi bước đi, Nhiễm Nhan còn nghe vọng ra tiếng của bà thím kia:
- " Hừ đồ hồ ly tinh, gì mà chồng mày chồng mày, nghe muốn ứa gan, con trai tao đúng là mắt mù... "
Vẫn là nên đi nhanh thì hơn, đúng là bị miệng quạ đen của Giai Giai nói trúng, gia đình này cũng không an lành gì, việc trang hoàng lại nhà cửa phải tăng cao một tầng an toàn. Mà cô ta nói cũng đúng, cách âm chả ra làm sao cả, phải ghi chú sửa sang luôn thể.
Bỏ qua nhà 902 của hai anh em họ Lục, Nhiễm Nhan bấm chuông nhà 903. Cửa mở rất nhanh, là một bà lão tầm 70 mấy tuổi, thấy trước nhà là một cô gái thanh thuần xinh xắn, bà vui vẻ hỏi:
- " Cháu gái, có gì sao?"
Nhiễm Nhan tươi cười đáp lời:
- " Cháu vừa chuyển tới hộ 904, nên muốn gửi một ít quà gặp mặt, sau này có gì xin bà giúp đỡ ạ."
Còn không đợi Nhiễm Nhan nói xong, bà lão đã nắm tay cô vào nhà:
- " Ây trời ơi, vào nhà, vào nhà đi, nhà chỉ có hai ông bà già ở với hai đứa cháu".
Nắm tay cô vào phòng khách có đặt bộ bàn ghế salon bằng gỗ, thì ông lão từ trong bếp nghe tiếng ló mặt ra hỏi.
- " Ai đấy bà?"
Chưa đợi bà lão trả lời đã giục cô ngồi ghế, rồi ông mang ra một ấm trà mới pha. Hương trà thoang thoảng khắp phòng, trà này giống như là nhà tự làm lấy, vị rất đặc biệt. Cũng giống như ông ngoại cô, rất thích tự sao trà mà dùng. Đợi ông bà ngồi xuống ghế Nhiễm Nhan mới nói:
- " Dạ con vừa chuyển tới căn hộ 904, sắp tới có sửa sang nhà cửa, nếu làm ồn đến mọi người thì cho con xin lỗi ạ."
Đón ly trà nóng từ tay ông lão, Nhiễm Nhan nhìn qua hai ông bà lão ngồi trước mặt mình.
Hai ông bà có nụ cười rất hiền, tinh thần khỏe mạnh, mang lại cảm giác rất thoải mái. Nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, thoáng mát, nhìn không gian nơi một người ở cũng có thể đoán phần nào tâm tính của người đó.
- " Hàng xóm với nhau cả, có gì mà phiền hay không phiền, có gì cần ông bà già này giúp cứ bảo, nhà chỉ có mỗi ông bà già và hai đứa cháu nhỏ. Chỉ sợ chúng nó quậy phá ảnh hưởng tới mọi người là đằng khác."
Bà lão xua xua tay cười xòa nhìn Nhiễm Nhan, cô gái nhỏ trắng trắng xinh xinh, lại lễ phép, nói năng nhẹ nhàng, càng nhìn càng thích trong lòng.
- " Nhà cháu đông không? Ở mấy người, hôm qua bà còn nghe được thằng cháu của bà nói nhà kế bên có thêm một em bé, đó là em gái cháu hay gì?"
Bà lão vui vẻ như muốn hỏi cả dòng họ tổ tiên ông bà cha mẹ ấy chứ.
- " Dạ vâng ạ, đó là Giai Giai em gái của cháu."
Đặt ly trà xuống bàn, lướt qua vấn đề nhà có bao nhiêu người, Nhiễm Nhan đẩy nhẹ giỏ hoa quả về phía bà lão:
- " Dạ ông bà cứ gọi cháu tiểu Nhiễm là được, sắp tới chúng cháu cũng sửa sang lại một số chỗ trong nhà, sẵn tiện cũng mua trữ thêm một ít lương thực. Thời tiết này nóng thất thường như vậy, mỗi lần ra đường mua thức ăn cũng là một việc mệt nhọc".
Nhắc khéo hai ông bà về việc trữ ít thức ăn, còn nghe ra hay không thì Nhiễm Nhan đã tận tâm, không thể quản được xa hơn. Nói thêm vài câu xã giao, Nhiễm Nhan xin phép về nhà, vì còn bận nhiều việc. Trước khi đi còn hứa lần sau sẽ mang Giai Giai qua nhà dùng cơm mới có thể thuận lợi đưa phần quà gặp mặt. Xem ra ông bà cũng là rất tốt ở chung, chuyện hai nhóc con phá phách thì có thể lý giải phần nào, cháu hư tại bà. Dù có biết không tốt, nhưng cũng là cháu ở bên cạnh mình lúc về già, đôi khi không nỡ la mắng cũng là chuyện có thể hiểu được.
Quay lại căn hộ của mình, thấy Giai Giai đã rửa xong trái cây, đang ngồi trên bàn trà gọt trái cây. Nhiễm Nhan vui vẻ lấy một trái nho ăn thử:
- " Rất ngọt"
Sau đó cũng bỏ một trái vào miệng nhỏ của Giai Giai:
- " Bị cái miệng nhỏ này nói trúng phóc, gia đình có đôi vợ chồng kia cũng không thiện lành gì cả. Nhưng thật ra hai ông bà kế bên nhà mình rất tốt, chỉ có hai đứa cháu làm người ta đau đầu mà thôi".
- " Xì".
Giai Giai khịt mũi xem thường, lại tiếp tục công cuộc gọt trái cây của mình:
- " Cỡ tụi nhóc đó, giao cho tiểu gia ta huấn luyện, chưa tới một tháng, có thể kêu đông không đi tây, ngồi phải sẽ không nằm trái".
- " Đúng, tiểu gia nhà chúng ta là giỏi nhất, tụi nhóc đó sao có thể so sánh với tiểu gia".
Cười lớn trêu Giai Giai được một lúc thì có chuông cửa.
Nhìn qua mắt mèo, là một người nam, tuổi độ trung niên ăn mặc rất lịch sự, chỉ là do trời quá nắng nóng mà liên tục chà sát mồ hôi trên trán. Đi cùng là một cô bé tầm 23 tuổi, nhìn vẻ như sinh viên vừa tốt nghiệp, cũng ra nhiều mồ hôi không kém.
- " Xin chào".
Nhiễm Nhan đoán chắc là nhân viên bên sửa chữa, tân trang nhà.
- " Xin chào, chắc cô là Nhiễm Nhan, tôi tên Lâm Binh, bên công ty xây dựng W, đây là trợ lý Tiêu Mộng, chúng tôi không đến trễ chứ?"
- " Dạ không, mời vào."
Né sang một bên cho hai người vào nhà, Nhiễm Nhan đi phía sau đóng cửa lại.
Bước vào phòng điều hòa như từ địa ngục thăng lên thiên đường ấy, cả hai người đều thở ra một hơi. Nhìn thấy hai người vào nhà, Giai Giai đã chạy đi cầm lấy hai chai nước được ướp lạnh nãy giờ, còn tặng kèm nụ cười ngọt ngào:
- " Chị xinh đẹp uống nước ạ."
- " Cô bé thật ngoan, hai người là chị em phải không? Thật đáng yêu."
Tiêu Mộng nhận lấy chai nước, trong lòng cảm thán, hai chị em nhà này nhất định là sinh ra từ gia đình gien tốt, người sau đẹp hơn người trước. Tay ngứa ngáy nhẫn nhịn không đi chà đạp hai cái má bánh bao phúng phính kia.
Ngồi trên taxi, Nhiễm Nhan suy nghĩ mình cũng nên mua một chiếc xe để tiện việc di chuyển. Biết đâu ngày nào đó nơi đây không ở được thì cũng có cái mà chạy đi.
Giai Giai nghe được ý kiến của Nhiễm Nhan thì lườm mắt:
- " Mua xe cũng đúng, mua loại xe cải trang tốt một chút. Nhưng ai lái xe?"
Câu nói này làm Nhiễm Nhan ngay người một phút, cô cũng biết lái xe a, chỉ là tay lái không tốt bằng Giai Giai thôi. Nhìn xuống cô bé con 3 tuổi, chân ngắn ngủn, đứng còn không đến đùi của mình, tự nhiên thấy cũng có gì đó nhột nhột.
- " Bỏ đi, trước mua xe để đó, chuyện ai lái đến lúc đó tùy cơ vậy hi hi".
Cười trừ bỏ qua chuyện mất mặt đó, hai người ghé ngang siêu thị phía dưới chung cư, mua lấy mấy phần hoa quả mang lên, vừa làm quà ra mắt hàng xóm, vừa để có cái hai người ăn vặt.
Vào thang máy vừa bấm tầng 9, thì có hai anh em trai cũng xách đồ bước vào. Thấy đèn tầng 9 sáng lên, người anh lên tiếng hỏi:
- " Hai người cũng lên tầng 9?"
- " Vâng".
Nhiễm Nhan cười nhẹ trả lời.
- " Hai người mới chuyển tới sao, có cần giúp gì không, nhà chỉ có hai chị em mấy người thôi hả? Anh em ta ở phòng 902, mọi người có thể ghé chơi."
Vừa nghe Nhiễm Nhan nói xong thì người em đã nhanh miệng đáp lời.
Nhìn lướt qua vẻ ngoài hai anh em cũng rất đường hoàng, nhưng Nhiễm Nhan lại có cảm giác không thiện cảm. Đặc biệt là người em, mắt quầng thâm đen, trũng sâu do thức đêm nhiều, dinh dưỡng không hợp lí, còn nữa vẻ mặt khi nhìn về Giai Giai quá ghê tởm đi. Trên người lại có mùi rất lạ, dù nhẹ thoảng qua nhưng Nhiễm Nhan vẫn ngửi thấy được, làm cả người rợn da gà khó chịu.
- " Cũng không có gì, cám ơn hai người, sẵn gặp ở đây cũng xin gửi phần hoa quả ạ? Đúng ra là phải tới tận nhà, nhưng chúng tôi cũng còn việc nhiều cần sắp xếp, mong anh thông cảm."
Đưa một phần hoa quả cho người anh, đồng thời cũng che đi tầm mắt của người em nhìn Giai Giai. Không nên suy nghĩ xấu cho người, nhưng ánh mắt đó đúng là không thể không cho người ta cảm giác biến thái mà. Thật muốn vung tay văng qua một gói thuốc bột, cho sảng khoái lòng người. Tâm tình dạo này không hòa hoãn gì cả, nên tụng tâm kinh nhẹ lòng...
- " Tốt, cảm ơn cô, đừng khách sáo. Tôi tên Lưu Vinh, đây là em trai tôi Lưu Ngạc, đang là sinh viên khoa mỹ thuật trường đại học AK. Bình thường có việc gì cần cứ liên lạc, đều là hàng xóm cả".
Người anh đón lấy giỏ hoa quả cười khách sáo, Nhiễm Nhan rút tay lại nhanh chóng, bước ra thang máy.
- " Vậy xin phép đi trước".
Không chờ hai người đáp lời, Nhiễm Nhan nhẹ nhàng nắm tay Giai Giai đi trước, tránh đi ánh mắt của hai người phía sau.
Bước vào nhà khép cửa lại, Nhiễm Nhan không thấy được ánh mắt thèm thuồng đầy đáng khinh của Lưu Ngạc, còn người anh thì tỏ vẻ bình thường, xoay người đi về hướng nhà mình mở cửa, nhưng vừa bước vào nhà, ánh mắt ghen tức đó lại không thể giấu đi được. Đúng là có người em đáng khinh như vậy, anh trai cũng không tốt lành được bao nhiêu.
Nhưng đó là chuyện của anh em nhà đó, Nhiễm Nhan không biết được, mà dù có biết cũng chỉ nói một câu xui xẻo, hàng xóm biến thái pla pla...
Trước khi bên công ty sửa nhà tới, Nhiễm Nhan định đi gặp 2 căn hộ còn lại, Giai Giai bĩu môi:
- " Ứ thèm đi, hộ kế bên nhà thì có 2 đứa nhỏ nghịch như quỉ, hai anh em xéo bên kia thì nhìn ánh mắt chả ra làm sao, còn nhà đối diện lúc nãy đi ngang còn nghe loáng thoáng cãi nhau cơ đấy, phong thủy nơi đây chả ra sao".
Vừa cầm hoa quả vừa ra cửa:
- " Được rồi không thích thì đừng đi, ở lại trong nhà, không mở cửa cho người lạ, ta đi quay lại liền."
Nhìn Giai Giai có nhiều cảm xúc như vậy, dù là đanh đá Nhiễm Nhan cũng thấy vui trong lòng. Đây là sự cố gắng dạy dỗ 20 năm của ông bà ak, không vui không được.
Đi trước đối diện hộ 901, mở cửa là một cô gái khoảng chừng 25, 26 mặc váy áo bó sát, nhìn biểu hiện giống như sắp ra ngoài.
Khuôn mặt trang điểm đậm, làm cho bản thân cô ta nhìn quá già dặn.
- " Có việc gì?"
Như Tiên, chính là cô con dâu vừa cưới của hộ này, đây là gia đình ba người, má chồng và người con trai con dâu. Thấy người bấm chuông là một cô gái trẻ, làn da trắng, mái tóc đen mượt... Như Tiên nổi lên sự ganh tị, chán ghét khó chịu.
- " Ta vừa chuyển tới hộ 904 ở đối diện, đây là một ít hoa quả gặp mặt hàng xóm, sắp tới bên nhà có sửa chửa một số nơi, nếu ồn ào tới mọi người, xin thông cảm".
Nhìn lướt qua nhà một giây, Nhiễm Nhan thoáng thấy có một thím lớn tuổi đứng ở cửa bếp trông ra.
Như Tiên đón lấy giỏ hoa quả, nhìn sơ qua giá trị thì cũng nhẹ giọng một chút:
- " Đã biết, đúng rồi, chồng tôi thường đi làm cả ngày, tối về rất mệt cần nghỉ ngơi, nếu không có gì thì không cần làm ồn hay quấy rầy vào buổi tối. Dù nhà có cách âm cũng không tốt lắm đi".
Sau đó cô ta mang giỏ hoa quả vào nhà và đóng cửa lại, không đợi Nhiễm Nhan phản ứng gì trước thái độ của cô ta.
Nhìn lại chiếc váy dài qua gối, chiếc áo voan tay lở của mình, không có chỗ nào lộ liễu ra, đúng là con người khó hiểu mà.
Trước khi bước đi, Nhiễm Nhan còn nghe vọng ra tiếng của bà thím kia:
- " Hừ đồ hồ ly tinh, gì mà chồng mày chồng mày, nghe muốn ứa gan, con trai tao đúng là mắt mù... "
Vẫn là nên đi nhanh thì hơn, đúng là bị miệng quạ đen của Giai Giai nói trúng, gia đình này cũng không an lành gì, việc trang hoàng lại nhà cửa phải tăng cao một tầng an toàn. Mà cô ta nói cũng đúng, cách âm chả ra làm sao cả, phải ghi chú sửa sang luôn thể.
Bỏ qua nhà 902 của hai anh em họ Lục, Nhiễm Nhan bấm chuông nhà 903. Cửa mở rất nhanh, là một bà lão tầm 70 mấy tuổi, thấy trước nhà là một cô gái thanh thuần xinh xắn, bà vui vẻ hỏi:
- " Cháu gái, có gì sao?"
Nhiễm Nhan tươi cười đáp lời:
- " Cháu vừa chuyển tới hộ 904, nên muốn gửi một ít quà gặp mặt, sau này có gì xin bà giúp đỡ ạ."
Còn không đợi Nhiễm Nhan nói xong, bà lão đã nắm tay cô vào nhà:
- " Ây trời ơi, vào nhà, vào nhà đi, nhà chỉ có hai ông bà già ở với hai đứa cháu".
Nắm tay cô vào phòng khách có đặt bộ bàn ghế salon bằng gỗ, thì ông lão từ trong bếp nghe tiếng ló mặt ra hỏi.
- " Ai đấy bà?"
Chưa đợi bà lão trả lời đã giục cô ngồi ghế, rồi ông mang ra một ấm trà mới pha. Hương trà thoang thoảng khắp phòng, trà này giống như là nhà tự làm lấy, vị rất đặc biệt. Cũng giống như ông ngoại cô, rất thích tự sao trà mà dùng. Đợi ông bà ngồi xuống ghế Nhiễm Nhan mới nói:
- " Dạ con vừa chuyển tới căn hộ 904, sắp tới có sửa sang nhà cửa, nếu làm ồn đến mọi người thì cho con xin lỗi ạ."
Đón ly trà nóng từ tay ông lão, Nhiễm Nhan nhìn qua hai ông bà lão ngồi trước mặt mình.
Hai ông bà có nụ cười rất hiền, tinh thần khỏe mạnh, mang lại cảm giác rất thoải mái. Nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, thoáng mát, nhìn không gian nơi một người ở cũng có thể đoán phần nào tâm tính của người đó.
- " Hàng xóm với nhau cả, có gì mà phiền hay không phiền, có gì cần ông bà già này giúp cứ bảo, nhà chỉ có mỗi ông bà già và hai đứa cháu nhỏ. Chỉ sợ chúng nó quậy phá ảnh hưởng tới mọi người là đằng khác."
Bà lão xua xua tay cười xòa nhìn Nhiễm Nhan, cô gái nhỏ trắng trắng xinh xinh, lại lễ phép, nói năng nhẹ nhàng, càng nhìn càng thích trong lòng.
- " Nhà cháu đông không? Ở mấy người, hôm qua bà còn nghe được thằng cháu của bà nói nhà kế bên có thêm một em bé, đó là em gái cháu hay gì?"
Bà lão vui vẻ như muốn hỏi cả dòng họ tổ tiên ông bà cha mẹ ấy chứ.
- " Dạ vâng ạ, đó là Giai Giai em gái của cháu."
Đặt ly trà xuống bàn, lướt qua vấn đề nhà có bao nhiêu người, Nhiễm Nhan đẩy nhẹ giỏ hoa quả về phía bà lão:
- " Dạ ông bà cứ gọi cháu tiểu Nhiễm là được, sắp tới chúng cháu cũng sửa sang lại một số chỗ trong nhà, sẵn tiện cũng mua trữ thêm một ít lương thực. Thời tiết này nóng thất thường như vậy, mỗi lần ra đường mua thức ăn cũng là một việc mệt nhọc".
Nhắc khéo hai ông bà về việc trữ ít thức ăn, còn nghe ra hay không thì Nhiễm Nhan đã tận tâm, không thể quản được xa hơn. Nói thêm vài câu xã giao, Nhiễm Nhan xin phép về nhà, vì còn bận nhiều việc. Trước khi đi còn hứa lần sau sẽ mang Giai Giai qua nhà dùng cơm mới có thể thuận lợi đưa phần quà gặp mặt. Xem ra ông bà cũng là rất tốt ở chung, chuyện hai nhóc con phá phách thì có thể lý giải phần nào, cháu hư tại bà. Dù có biết không tốt, nhưng cũng là cháu ở bên cạnh mình lúc về già, đôi khi không nỡ la mắng cũng là chuyện có thể hiểu được.
Quay lại căn hộ của mình, thấy Giai Giai đã rửa xong trái cây, đang ngồi trên bàn trà gọt trái cây. Nhiễm Nhan vui vẻ lấy một trái nho ăn thử:
- " Rất ngọt"
Sau đó cũng bỏ một trái vào miệng nhỏ của Giai Giai:
- " Bị cái miệng nhỏ này nói trúng phóc, gia đình có đôi vợ chồng kia cũng không thiện lành gì cả. Nhưng thật ra hai ông bà kế bên nhà mình rất tốt, chỉ có hai đứa cháu làm người ta đau đầu mà thôi".
- " Xì".
Giai Giai khịt mũi xem thường, lại tiếp tục công cuộc gọt trái cây của mình:
- " Cỡ tụi nhóc đó, giao cho tiểu gia ta huấn luyện, chưa tới một tháng, có thể kêu đông không đi tây, ngồi phải sẽ không nằm trái".
- " Đúng, tiểu gia nhà chúng ta là giỏi nhất, tụi nhóc đó sao có thể so sánh với tiểu gia".
Cười lớn trêu Giai Giai được một lúc thì có chuông cửa.
Nhìn qua mắt mèo, là một người nam, tuổi độ trung niên ăn mặc rất lịch sự, chỉ là do trời quá nắng nóng mà liên tục chà sát mồ hôi trên trán. Đi cùng là một cô bé tầm 23 tuổi, nhìn vẻ như sinh viên vừa tốt nghiệp, cũng ra nhiều mồ hôi không kém.
- " Xin chào".
Nhiễm Nhan đoán chắc là nhân viên bên sửa chữa, tân trang nhà.
- " Xin chào, chắc cô là Nhiễm Nhan, tôi tên Lâm Binh, bên công ty xây dựng W, đây là trợ lý Tiêu Mộng, chúng tôi không đến trễ chứ?"
- " Dạ không, mời vào."
Né sang một bên cho hai người vào nhà, Nhiễm Nhan đi phía sau đóng cửa lại.
Bước vào phòng điều hòa như từ địa ngục thăng lên thiên đường ấy, cả hai người đều thở ra một hơi. Nhìn thấy hai người vào nhà, Giai Giai đã chạy đi cầm lấy hai chai nước được ướp lạnh nãy giờ, còn tặng kèm nụ cười ngọt ngào:
- " Chị xinh đẹp uống nước ạ."
- " Cô bé thật ngoan, hai người là chị em phải không? Thật đáng yêu."
Tiêu Mộng nhận lấy chai nước, trong lòng cảm thán, hai chị em nhà này nhất định là sinh ra từ gia đình gien tốt, người sau đẹp hơn người trước. Tay ngứa ngáy nhẫn nhịn không đi chà đạp hai cái má bánh bao phúng phính kia.