Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: 2_34 U linh giới
Hai ngày sau, như đã định vé tàu, cả đám lần đầu được nhìn con tàu sẽ chở họ đi trong mấy tháng sắp tới. Màu gỗ vàng sậm lấp lánh trên nền con sông dập dờn. Thuyền không quá lớn, khoang tàu dùng để chứa thức ăn, nước uống và hàng hóa vận chuyển. Hai tầng thấp dành cho khách, tầng trên cao là buồng lái và hai phòng dành cho nhân viên tàu nghỉ ngơi.
Bọn họ đặt trọn một phòng riêng biệt, không ở chung với ai cả, phòng không quá lớn, ngang 3m, dài 7m, cao tầm trên 2m mà thôi. Phòng hai cửa thông qua hai bên mạn tàu, ở giữa có vách ngăn, kéo qua sẽ ngăn cách làm hai phòng nhỏ tách riêng. Kéo ngăn tủ dưới giường sẽ thành một ô chứa đồ, mỗi bên một cái bàn gỗ, có thể gấp lên trên vách, khi cần kéo xuống. Chúng đặt cạnh nhau, nên nếu dùng chung sẽ là một cái bàn lớn dùng cho 5, 6 người đều được. Chỉ tiếc là để cho gọn nhẹ, không dùng ghế, mà ngồi bằng đệm dưới sàn gỗ.
Nhà vệ sinh chung dưới cuối tàu, may mắn là có chở khách nên phân hai bên nam nữ. Được quét dọn sạch sẽ, cũng có lẽ là khách nữ ít, không nhiều người dùng như bên nam, nhìn thái độ của Lương Nhâm vừa đi vệ sinh về cũng có thể đoán được.
- " Ta không uống nước."
Lương Nhâm từ chối ly nước cam tươi Giai Giai đưa qua.
- " Đại lão, đừng bảo là anh muốn nhịn nước, hay là nhịn đi vệ sinh suốt mấy tháng kế tiếp."
- " Ha ha Lương đại ca, anh đừng bảo là thật chứ, chẳng lẽ bên nhà vệ sinh bẩn đến thế sao?"
Lương Nhâm liếc nhìn Giai Giai, không nói mà quay xe lăn về phòng mình, kéo rèm lại.
- " Á ta nói sai sao?"
Linh Hy cười xoa đầu cô bé.
- " Vì nói không sai nên mới có chuyện."
- " May mà ta nhịn cười, không thôi đại lão ghi thù sẽ không bán cho ta minh hỏa kết tinh."
- " Dùng rất tốt, nhìn xem, sau khi ta dung hợp minh hỏa kết tinh vào lá bài Tarot, rất đẹp đi."
Linh Hy lật lá bài lên cho hai người xem, một ngọn lửa màu đen, lan dần ra ngoài mới nhạt thành xanh dương, lập lòe tỏa ra hơi lạnh âm u.
- " Thế là này có nghĩa là gì? Trừ tà?"
- " Cái này... ta chưa rõ."
- " Xùy tiểu Giai, mang cái này qua cho đại lão đi, không thôi, việc làm ăn mua bán của ta sau này khó khăn thì xem ai chu cấp cho mấy đứa phá gia chi tử như các người".
Giai Giai xụ mặt mang đồ qua cho đại lão, sẵn tiện nịnh nọt vài câu, nghe đâu dạo này dị năng đại lão có xu hướng sắp thăng cấp sau tai nạn té vực lần trước. May đâu có được vài viên kết tinh đem bán, mua đồ làm quà cho tiểu Hắc tiểu Bạch ở nhà.
- " Lương đại ca, tiểu Nhiễm bảo ta mang đồ qua cho ca, ta để ở đây nhe."
Lương Nhâm nhìn vật Giai Giai đặt ở góc chân giường, nó bằng hợp kim màu hồng. Nhỏ bằng ghế gỗ ngồi hàng ngày, cầm trên một tay là đủ. Đó là nhà vệ sinh tiện lợi Nhiễm Nhan mua dùng trong dã ngoại, nhấn nút ở giữa lớp bao phủ ở ngoài sẽ căng phòng lên thành một phòng nhỏ đứng được một người, bên trong có bồn cầu nhỏ, phía trên là một vòi sen nhỏ, ở trên có một tầng nhỏ dùng chứa nước, tầng nhỏ phía dưới chứa vật bẩn. Khi đi vệ sinh chỉ cần bỏ vào một viên thuốc hòa tan nhỏ, sẽ làm phân hủy đi đồ dơ.
Khi gần đầy thì nhấn nút thu nhỏ, mang đi đổ ra ngoài thông qua ống nhỏ là được. Có chế độ tự rửa sạch tầng chứa bên dưới, không sợ dùng lâu bám mùi. Rất tiện lợi khi đi dã ngoại, cắm trại. Giá cả lại rất hợp lí, Nhiễm Nhan mua luôn một lúc mười mấy cái chứa trong ba lô.
Giai Giai vui vẻ cầm 2 viên kết tinh chạy về cất vào ba lô, Linh Hy nhìn cô bé cười meo meo như vừa nhặt được bảo.
- " Thế có đổ nước vào giúp Lương đại ca không?"
Giai Giai ngước nhìn.
- " Đổ nước sao?"
Nhiễm Nhan liếc xéo khinh thường.
- " Lương Nhâm còn đang ngồi xe lăn, làm sao xách nguyên xô nước."
- " Ta quên nhỉ?"
Lại tò te hai tay xách hai thùng nước to bự qua cho đại lão, đổ đầy ngăn chứa nước mới vui vẻ quay trở về, vui tươi như hoàn thành nhiệm vụ cao cả.
Ngày thứ hai bọn họ ở trên thuyền, vì là đang xuôi dòng nên cứ lướt nhanh trên mặt nước, gió thổi tung bay cả tóc. Nói là sông chứ thuyền mỗi lần thuyền lướt ra giữa dòng là không thể nhìn thấy hai bên bờ. Chỉ một màu xanh xanh của nước sông cứ làm mọi người ảo tưởng như thân ở giữa biển khơi.
Vì thuyền không quá lớn nên sinh hoạt của họ rất ổn định và nhàn nhã, sáng dậy làm vệ sinh, tập vài động tác nhẹ nhàng trên tàu, ăn sáng rồi cùng nhau ngồi ngắm sông. Thế là hết, chỉ xoay quanh việc ăn uống vệ sinh ngắm sông.
Cũng như hiện tại, họ mở tung hai bên cửa để gió lùa vào từng đợt, tốc bay cả rèm cửa, Giai Giai phải đi cột lại từng cái rèm để tránh ảnh hưởng đến người khác. Lương đại lão chuyển qua ngồi trên sạp gỗ, sau lưng lót gối ôm, cầm quyển sách đọc chăm chú, bên cạnh là bàn trà, nước, bánh, trái cây...
Nhiễm Nhan và Linh Hy ngồi túm tụm một đầu bên kia của sạp gỗ cùng chơi bài Tarot.
- " Cái này là vụ xe khách? Minh hoạ thật sống động?"
Tấm bài vẽ một đoàn xe khách vui vẻ, nhưng dưới bánh xe họ lại bị bao trùm cả đoàn sương mù đen. Rồi cảnh chiếc xe rơi xuống vực, máu lan tràn cả tấm bài làm người cầm có cảm giác luôn bàn tay mình nhớp nháp. Cuối cảnh là một chiếc xe tiếp tục chạy ra khỏi sương mù, nhưng bây không còn hình ảnh xe mới màu sơn, mà là chiếc xe cũ kĩ, dính đen đầy bùn đất.
- " Cái này có ý nghĩa gì?"
Giai Giai đã cột rèm xong, đang tót lên sạp gỗ ngồi nhìn tò mò, hai con nhân ngư tiểu Hồng, tiểu Lam cũng tò mò ngóc đầu lên nhìn mọi người, dù không biết chúng hiểu được gì. Tập tính của nhân ngư rất lạ, chúng vừa tò mò vừa nhát gan. Thấy cái mới lạ đều trốn chui vào vỏ ốc, nhưng qua hồi lâu lại ngóc đầu qua nhìn xem là cái gì.
Như bây giờ chúng đang ngóc đầu lên mặt nước, tay vịn trên thành bể, miệng đóng mở nhìn ngó mấy tấm bài Linh Hy trãi trên bàn.
- " Ta không biết, có lẽ là do liên hệ giữa bọn ta chưa đủ."
- " Lão Linh à, ta thấy sao này cô mở sạp bói toán, thêm quả cầu thủy tinh, khoác áo choàng đen nữa là có thể thành vu nữ."
Liếc xéo Giai Giai.
- " Ta giống bà bói lắm sao?"
- " Tiểu Giai nói đúng, vu nữ hiện tại cũng rất được hoan nghênh, một quẻ bói giá không dưới ngàn kim ngạch."
- " Không thèm nói với chị em các người."
Linh Hy thu lại bộ bài đã được lau sạch sẽ, thì bên ngoài vang lên tiếng kêu.
- " Thủy quái".
- " Mọi người im lặng, bầy thủy quái này tính hiền, không cần đụng tới chúng, rất nhanh sẽ ra khỏi khu vực."
Các thủy thủ rất nhanh trấn an hành khách, tránh mọi người làm ra hành động không may ảnh hưởng cả tàu.
Nhiễm Nhan đỡ Lương Nhâm, đẩy xe lăn ra đứng cạnh Linh Hy và Giai Giai đã chạy ra xem nãy giờ. Cô không biết bơi, rất sợ trơn trượt xui rủi thì không may, nên chỉ đứng phía sau xe lăn nhìn ra ngoài sông. Chỉ thấy từng làn da trơn trượt xám trắng trồi lên lặn xuống. Nhìn kích cỡ thì chỉ thấy thân hình như con lươn, có điều to quá khổ một người trưởng thành.
Một đám chen chúc nhau bơi ngược dòng với con thuyền lúc này đã chậm tốc độ lại, Nhiễm Nhan rướn cổ ráng nhìn xem cái đầu của chúng ra sao.
Lúc đàn thủy quái gần bơi qua khỏi con thuyền thì một cái đầu ngóc lên khỏi mặt nước, nhanh đến nỗi chỉ thấy đầu nó tròn dẹp, hai sợi râu đen dài bóng bẫy ngo nghoe không ngừng đưa qua đưa lại.
Chỉ thoáng qua nhưng cô không có ý định nhìn tiếp nữa, không đẹp gì cả, thật xấu xí. Đúng như thủy thủ trên tàu lúc nãy vừa nói, rất nhanh bầy thủy quái đã bơi xa khỏi khu vực con tàu. Nhìn lại phía sau những bọt nước lăn tăn đang đi xa dần khuất khỏi tầm mắt.
- " Mọi người có thể an tâm tiếp tục ai làm việc nấy, không gì cả."
Được thông báo, mọi người dần tản ra, nói cũng rất lạ, con tàu này không hề đi theo một đường thẳng, vì có lúc nó trôi giữa sông, khi lại gần sát bờ, lúc nhanh khi chậm. Không theo qui luật nhất định nào cả.
- " Nhìn thì nó giống con lươn to nhỉ".
Giai Giai vẫn còn đang đu đeo ngó nhìn xuống sông, một anh thủy thủ trẻ đi ngang cười nhắc cô bé.
- " Tiểu Giai Giai cẩn thận, không thôi rớt xuống làm thức ăn cho lươn thì không ai vớt lên kịp".
- " A tiểu Minh ca ca, hôm nay ca lên boong tàu rồi à?"
- " Vừa chuyển lên lúc sáng này, mọi người cẩn thận tàu trơn trượt."
Cậu thanh niên trẻ cười chào mọi người tiếp tục đi làm việc.
Linh Hy vươn vai, hít thở một hơi dài, mùi sông nước mát lạnh xộc vào khoang mũi rất sảng khoái.
- " Nhìn chúng cũng không quá đáng sợ."
- " Chúng thuộc loại bị động, không chủ động công kích con người, nhưng lại rất dễ bị kích thích bởi những mùi tanh nồng. Càng tanh chúng càng thích."
- " Đại lão biết sao."
Giai Giai tò mò. Mọi người đi trở lại vào phòng ngồi trên sạp của mình tiếp tục hưởng gió sông và ngắm nước lênh láng khắp nơi.
Lương Nhâm đưa ra cho mọi người xem cuốn sách anh đang đọc.
- " Kí lục thủy quái".
- " Nhiều như vậy, một quyển dày cộm".
Giai Giai mở to mắt nhìn độ dày của cuốn sách, so so với bàn tay của bản thân.
- " Sông rộng như vậy, còn nhiều thủy quái, nếu rớt xuống thì sống kiểu gì."
Nhiễm Nhan hốt hoảng bịch miệng cô bé, liếc nhìn ra bên ngoài xem có ai nghe thấy hay không, trống trơn mới yên tâm liếc nhìn con bé không biết kiêng cữ.
- " Trên tàu người ta kiêng kị những câu nói như vậy, biết không. Người dễ dãi sẽ trách mắng, người khó tính thậm chí sẽ đuổi chúng ta đi khi đến trạm tiếp tế, người kiêng dè hơn còn bỏ chúng ta trên bè nhỏ tự mà bơi vào bờ không chừng."
- " Đến vậy sao?"
Nhiễm Nhan bỏ tay khỏi miệng Giai Giai gật đầu nhìn Linh Hy.
- " Người sống trên sông có nhiều kiêng kị, nhất là trường kì đi như thế này. Thường họ sẽ không thờ 1 vị nhất định nào, mà họ nhập gia tùy tục, đi vào lãnh thổ của ai thì cúng bái xin đường cho người đó. Nên kiêng kị là điều không tránh khỏi".
Giai Giai gật đầu tỏ vẽ mình đã hiểu, sẽ không ăn nói bậy bạ. Dù cô bé biết bơi nhưng mà giữa bọn thủy quái muốn bảo vệ hai tiểu ngư của mình cũng không phải dễ dàng.
Có lẽ Giai Giai đã quên tiểu Nhiễm của mình không biết bơi mới cần bảo vệ.
Vài ngày sau mọi người đến một bến tàu nhỏ, xem như là nơi trung chuyển đồng thời để tàu bổ sung nước uống và thức ăn.
- " Tàu của họ mua cả heo sống?"
Nhìn mọi người khiêng vác đồ đạc lên lên xuống xuống đông đúc, mấy con heo to bự kêu lên en ét không ngừng, phải hai thanh niên lực lưỡng mới nhấc lên nổi.
Thuyền không dừng quá lâu, sau vài tiếng bổ sung xong hàng hoá, mọi người tiếp tục lên đường.
Bình thường khi đêm tới, hành khách sẽ được nhắc nhở cẩn thận khi đi trên sàn tàu, nhưng dù vậy vẫn được đi lại. Chỉ đêm nay từ xế chiều thuỷ thủ đã đi hai vòng từng phòng nhắc mọi người đêm nay không ai được ra khỏi phòng cho đến sáng hôm sau. Dù cho muốn đi vệ sinh cũng phải đi trong phòng, ai trái qui định sẽ bị buộc xuống khỏi tàu không hoàn vé tiền.
- " Họ làm gì? Nhìn ai nấy đều nghiêm trang như sắp đánh trận."
Linh Hy ít để ý sự việc xung quanh cũng phải tò mò, trong bọn họ, ai cũng là lần đầu đi trên con sông đầy bí ẩn toàn thủy quái không rõ, nên dù có lo sợ cũng rất tin tưởng mọi người trên tàu, họ đi trên sông quanh năm suốt tháng, chưa một lần sơ suất.
- " Có lẽ đêm nay đi qua vùng nước cần cúng tế xin đường."
Lương Nhâm chỉ về phía ngang lưng thủy thủ đều đã giắt một mảnh khăn màu trắng. Không ngừng qua lại mang đồ chất lên boong tàu theo chỉ định của thuyền trưởng.
Bọn họ đặt trọn một phòng riêng biệt, không ở chung với ai cả, phòng không quá lớn, ngang 3m, dài 7m, cao tầm trên 2m mà thôi. Phòng hai cửa thông qua hai bên mạn tàu, ở giữa có vách ngăn, kéo qua sẽ ngăn cách làm hai phòng nhỏ tách riêng. Kéo ngăn tủ dưới giường sẽ thành một ô chứa đồ, mỗi bên một cái bàn gỗ, có thể gấp lên trên vách, khi cần kéo xuống. Chúng đặt cạnh nhau, nên nếu dùng chung sẽ là một cái bàn lớn dùng cho 5, 6 người đều được. Chỉ tiếc là để cho gọn nhẹ, không dùng ghế, mà ngồi bằng đệm dưới sàn gỗ.
Nhà vệ sinh chung dưới cuối tàu, may mắn là có chở khách nên phân hai bên nam nữ. Được quét dọn sạch sẽ, cũng có lẽ là khách nữ ít, không nhiều người dùng như bên nam, nhìn thái độ của Lương Nhâm vừa đi vệ sinh về cũng có thể đoán được.
- " Ta không uống nước."
Lương Nhâm từ chối ly nước cam tươi Giai Giai đưa qua.
- " Đại lão, đừng bảo là anh muốn nhịn nước, hay là nhịn đi vệ sinh suốt mấy tháng kế tiếp."
- " Ha ha Lương đại ca, anh đừng bảo là thật chứ, chẳng lẽ bên nhà vệ sinh bẩn đến thế sao?"
Lương Nhâm liếc nhìn Giai Giai, không nói mà quay xe lăn về phòng mình, kéo rèm lại.
- " Á ta nói sai sao?"
Linh Hy cười xoa đầu cô bé.
- " Vì nói không sai nên mới có chuyện."
- " May mà ta nhịn cười, không thôi đại lão ghi thù sẽ không bán cho ta minh hỏa kết tinh."
- " Dùng rất tốt, nhìn xem, sau khi ta dung hợp minh hỏa kết tinh vào lá bài Tarot, rất đẹp đi."
Linh Hy lật lá bài lên cho hai người xem, một ngọn lửa màu đen, lan dần ra ngoài mới nhạt thành xanh dương, lập lòe tỏa ra hơi lạnh âm u.
- " Thế là này có nghĩa là gì? Trừ tà?"
- " Cái này... ta chưa rõ."
- " Xùy tiểu Giai, mang cái này qua cho đại lão đi, không thôi, việc làm ăn mua bán của ta sau này khó khăn thì xem ai chu cấp cho mấy đứa phá gia chi tử như các người".
Giai Giai xụ mặt mang đồ qua cho đại lão, sẵn tiện nịnh nọt vài câu, nghe đâu dạo này dị năng đại lão có xu hướng sắp thăng cấp sau tai nạn té vực lần trước. May đâu có được vài viên kết tinh đem bán, mua đồ làm quà cho tiểu Hắc tiểu Bạch ở nhà.
- " Lương đại ca, tiểu Nhiễm bảo ta mang đồ qua cho ca, ta để ở đây nhe."
Lương Nhâm nhìn vật Giai Giai đặt ở góc chân giường, nó bằng hợp kim màu hồng. Nhỏ bằng ghế gỗ ngồi hàng ngày, cầm trên một tay là đủ. Đó là nhà vệ sinh tiện lợi Nhiễm Nhan mua dùng trong dã ngoại, nhấn nút ở giữa lớp bao phủ ở ngoài sẽ căng phòng lên thành một phòng nhỏ đứng được một người, bên trong có bồn cầu nhỏ, phía trên là một vòi sen nhỏ, ở trên có một tầng nhỏ dùng chứa nước, tầng nhỏ phía dưới chứa vật bẩn. Khi đi vệ sinh chỉ cần bỏ vào một viên thuốc hòa tan nhỏ, sẽ làm phân hủy đi đồ dơ.
Khi gần đầy thì nhấn nút thu nhỏ, mang đi đổ ra ngoài thông qua ống nhỏ là được. Có chế độ tự rửa sạch tầng chứa bên dưới, không sợ dùng lâu bám mùi. Rất tiện lợi khi đi dã ngoại, cắm trại. Giá cả lại rất hợp lí, Nhiễm Nhan mua luôn một lúc mười mấy cái chứa trong ba lô.
Giai Giai vui vẻ cầm 2 viên kết tinh chạy về cất vào ba lô, Linh Hy nhìn cô bé cười meo meo như vừa nhặt được bảo.
- " Thế có đổ nước vào giúp Lương đại ca không?"
Giai Giai ngước nhìn.
- " Đổ nước sao?"
Nhiễm Nhan liếc xéo khinh thường.
- " Lương Nhâm còn đang ngồi xe lăn, làm sao xách nguyên xô nước."
- " Ta quên nhỉ?"
Lại tò te hai tay xách hai thùng nước to bự qua cho đại lão, đổ đầy ngăn chứa nước mới vui vẻ quay trở về, vui tươi như hoàn thành nhiệm vụ cao cả.
Ngày thứ hai bọn họ ở trên thuyền, vì là đang xuôi dòng nên cứ lướt nhanh trên mặt nước, gió thổi tung bay cả tóc. Nói là sông chứ thuyền mỗi lần thuyền lướt ra giữa dòng là không thể nhìn thấy hai bên bờ. Chỉ một màu xanh xanh của nước sông cứ làm mọi người ảo tưởng như thân ở giữa biển khơi.
Vì thuyền không quá lớn nên sinh hoạt của họ rất ổn định và nhàn nhã, sáng dậy làm vệ sinh, tập vài động tác nhẹ nhàng trên tàu, ăn sáng rồi cùng nhau ngồi ngắm sông. Thế là hết, chỉ xoay quanh việc ăn uống vệ sinh ngắm sông.
Cũng như hiện tại, họ mở tung hai bên cửa để gió lùa vào từng đợt, tốc bay cả rèm cửa, Giai Giai phải đi cột lại từng cái rèm để tránh ảnh hưởng đến người khác. Lương đại lão chuyển qua ngồi trên sạp gỗ, sau lưng lót gối ôm, cầm quyển sách đọc chăm chú, bên cạnh là bàn trà, nước, bánh, trái cây...
Nhiễm Nhan và Linh Hy ngồi túm tụm một đầu bên kia của sạp gỗ cùng chơi bài Tarot.
- " Cái này là vụ xe khách? Minh hoạ thật sống động?"
Tấm bài vẽ một đoàn xe khách vui vẻ, nhưng dưới bánh xe họ lại bị bao trùm cả đoàn sương mù đen. Rồi cảnh chiếc xe rơi xuống vực, máu lan tràn cả tấm bài làm người cầm có cảm giác luôn bàn tay mình nhớp nháp. Cuối cảnh là một chiếc xe tiếp tục chạy ra khỏi sương mù, nhưng bây không còn hình ảnh xe mới màu sơn, mà là chiếc xe cũ kĩ, dính đen đầy bùn đất.
- " Cái này có ý nghĩa gì?"
Giai Giai đã cột rèm xong, đang tót lên sạp gỗ ngồi nhìn tò mò, hai con nhân ngư tiểu Hồng, tiểu Lam cũng tò mò ngóc đầu lên nhìn mọi người, dù không biết chúng hiểu được gì. Tập tính của nhân ngư rất lạ, chúng vừa tò mò vừa nhát gan. Thấy cái mới lạ đều trốn chui vào vỏ ốc, nhưng qua hồi lâu lại ngóc đầu qua nhìn xem là cái gì.
Như bây giờ chúng đang ngóc đầu lên mặt nước, tay vịn trên thành bể, miệng đóng mở nhìn ngó mấy tấm bài Linh Hy trãi trên bàn.
- " Ta không biết, có lẽ là do liên hệ giữa bọn ta chưa đủ."
- " Lão Linh à, ta thấy sao này cô mở sạp bói toán, thêm quả cầu thủy tinh, khoác áo choàng đen nữa là có thể thành vu nữ."
Liếc xéo Giai Giai.
- " Ta giống bà bói lắm sao?"
- " Tiểu Giai nói đúng, vu nữ hiện tại cũng rất được hoan nghênh, một quẻ bói giá không dưới ngàn kim ngạch."
- " Không thèm nói với chị em các người."
Linh Hy thu lại bộ bài đã được lau sạch sẽ, thì bên ngoài vang lên tiếng kêu.
- " Thủy quái".
- " Mọi người im lặng, bầy thủy quái này tính hiền, không cần đụng tới chúng, rất nhanh sẽ ra khỏi khu vực."
Các thủy thủ rất nhanh trấn an hành khách, tránh mọi người làm ra hành động không may ảnh hưởng cả tàu.
Nhiễm Nhan đỡ Lương Nhâm, đẩy xe lăn ra đứng cạnh Linh Hy và Giai Giai đã chạy ra xem nãy giờ. Cô không biết bơi, rất sợ trơn trượt xui rủi thì không may, nên chỉ đứng phía sau xe lăn nhìn ra ngoài sông. Chỉ thấy từng làn da trơn trượt xám trắng trồi lên lặn xuống. Nhìn kích cỡ thì chỉ thấy thân hình như con lươn, có điều to quá khổ một người trưởng thành.
Một đám chen chúc nhau bơi ngược dòng với con thuyền lúc này đã chậm tốc độ lại, Nhiễm Nhan rướn cổ ráng nhìn xem cái đầu của chúng ra sao.
Lúc đàn thủy quái gần bơi qua khỏi con thuyền thì một cái đầu ngóc lên khỏi mặt nước, nhanh đến nỗi chỉ thấy đầu nó tròn dẹp, hai sợi râu đen dài bóng bẫy ngo nghoe không ngừng đưa qua đưa lại.
Chỉ thoáng qua nhưng cô không có ý định nhìn tiếp nữa, không đẹp gì cả, thật xấu xí. Đúng như thủy thủ trên tàu lúc nãy vừa nói, rất nhanh bầy thủy quái đã bơi xa khỏi khu vực con tàu. Nhìn lại phía sau những bọt nước lăn tăn đang đi xa dần khuất khỏi tầm mắt.
- " Mọi người có thể an tâm tiếp tục ai làm việc nấy, không gì cả."
Được thông báo, mọi người dần tản ra, nói cũng rất lạ, con tàu này không hề đi theo một đường thẳng, vì có lúc nó trôi giữa sông, khi lại gần sát bờ, lúc nhanh khi chậm. Không theo qui luật nhất định nào cả.
- " Nhìn thì nó giống con lươn to nhỉ".
Giai Giai vẫn còn đang đu đeo ngó nhìn xuống sông, một anh thủy thủ trẻ đi ngang cười nhắc cô bé.
- " Tiểu Giai Giai cẩn thận, không thôi rớt xuống làm thức ăn cho lươn thì không ai vớt lên kịp".
- " A tiểu Minh ca ca, hôm nay ca lên boong tàu rồi à?"
- " Vừa chuyển lên lúc sáng này, mọi người cẩn thận tàu trơn trượt."
Cậu thanh niên trẻ cười chào mọi người tiếp tục đi làm việc.
Linh Hy vươn vai, hít thở một hơi dài, mùi sông nước mát lạnh xộc vào khoang mũi rất sảng khoái.
- " Nhìn chúng cũng không quá đáng sợ."
- " Chúng thuộc loại bị động, không chủ động công kích con người, nhưng lại rất dễ bị kích thích bởi những mùi tanh nồng. Càng tanh chúng càng thích."
- " Đại lão biết sao."
Giai Giai tò mò. Mọi người đi trở lại vào phòng ngồi trên sạp của mình tiếp tục hưởng gió sông và ngắm nước lênh láng khắp nơi.
Lương Nhâm đưa ra cho mọi người xem cuốn sách anh đang đọc.
- " Kí lục thủy quái".
- " Nhiều như vậy, một quyển dày cộm".
Giai Giai mở to mắt nhìn độ dày của cuốn sách, so so với bàn tay của bản thân.
- " Sông rộng như vậy, còn nhiều thủy quái, nếu rớt xuống thì sống kiểu gì."
Nhiễm Nhan hốt hoảng bịch miệng cô bé, liếc nhìn ra bên ngoài xem có ai nghe thấy hay không, trống trơn mới yên tâm liếc nhìn con bé không biết kiêng cữ.
- " Trên tàu người ta kiêng kị những câu nói như vậy, biết không. Người dễ dãi sẽ trách mắng, người khó tính thậm chí sẽ đuổi chúng ta đi khi đến trạm tiếp tế, người kiêng dè hơn còn bỏ chúng ta trên bè nhỏ tự mà bơi vào bờ không chừng."
- " Đến vậy sao?"
Nhiễm Nhan bỏ tay khỏi miệng Giai Giai gật đầu nhìn Linh Hy.
- " Người sống trên sông có nhiều kiêng kị, nhất là trường kì đi như thế này. Thường họ sẽ không thờ 1 vị nhất định nào, mà họ nhập gia tùy tục, đi vào lãnh thổ của ai thì cúng bái xin đường cho người đó. Nên kiêng kị là điều không tránh khỏi".
Giai Giai gật đầu tỏ vẽ mình đã hiểu, sẽ không ăn nói bậy bạ. Dù cô bé biết bơi nhưng mà giữa bọn thủy quái muốn bảo vệ hai tiểu ngư của mình cũng không phải dễ dàng.
Có lẽ Giai Giai đã quên tiểu Nhiễm của mình không biết bơi mới cần bảo vệ.
Vài ngày sau mọi người đến một bến tàu nhỏ, xem như là nơi trung chuyển đồng thời để tàu bổ sung nước uống và thức ăn.
- " Tàu của họ mua cả heo sống?"
Nhìn mọi người khiêng vác đồ đạc lên lên xuống xuống đông đúc, mấy con heo to bự kêu lên en ét không ngừng, phải hai thanh niên lực lưỡng mới nhấc lên nổi.
Thuyền không dừng quá lâu, sau vài tiếng bổ sung xong hàng hoá, mọi người tiếp tục lên đường.
Bình thường khi đêm tới, hành khách sẽ được nhắc nhở cẩn thận khi đi trên sàn tàu, nhưng dù vậy vẫn được đi lại. Chỉ đêm nay từ xế chiều thuỷ thủ đã đi hai vòng từng phòng nhắc mọi người đêm nay không ai được ra khỏi phòng cho đến sáng hôm sau. Dù cho muốn đi vệ sinh cũng phải đi trong phòng, ai trái qui định sẽ bị buộc xuống khỏi tàu không hoàn vé tiền.
- " Họ làm gì? Nhìn ai nấy đều nghiêm trang như sắp đánh trận."
Linh Hy ít để ý sự việc xung quanh cũng phải tò mò, trong bọn họ, ai cũng là lần đầu đi trên con sông đầy bí ẩn toàn thủy quái không rõ, nên dù có lo sợ cũng rất tin tưởng mọi người trên tàu, họ đi trên sông quanh năm suốt tháng, chưa một lần sơ suất.
- " Có lẽ đêm nay đi qua vùng nước cần cúng tế xin đường."
Lương Nhâm chỉ về phía ngang lưng thủy thủ đều đã giắt một mảnh khăn màu trắng. Không ngừng qua lại mang đồ chất lên boong tàu theo chỉ định của thuyền trưởng.