Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: 2_36 U linh giới
Mọi việc êm đẹp trôi qua trong hai ngày, cho đến buổi chiều hôm nay. Sóng lặng không một gợn nước, trên sông vắng tanh, không còn tiếng chim hót hay thú rừng kêu hoảng.
Cả con tàu chìm trong im lặng, nếu như không rõ tình hình, còn ngỡ như mình vừa bước vào một không gian khác.
Người ta vẫn thường nói: Trước cơn bão trời yên biển lặng. Sau cơn bão nghiêng trời lệch đất.
Trời dần tối, gió bắt đầu thổi những cơn liên tục không ngừng. Những cánh buồm đã được hạ xuống, toàn bộ thủy thủ trên tàu đã thông tri hành khách trên tàu sắp có bão đi qua. Mọi người cẩn thận, tránh bị thổi bay xuống sông.
Từ chiều thuyền trưởng đã thông báo vùng này không thể cập bờ, ai muốn đi sẽ được cấp thuyền cứu sinh tự hành vào bờ, sống chết không chịu trách nhiệm. Những ai ở lại, thuyền sẽ chịu trách nhiệm, chỉ khi thuyền trưởng ngã xuống thì mới để mọi người có nguy hiểm.
Bọn Nhiễm Nhan đã thu dọn đồ đạc, bên trong mặc đồ bơi, khoác áo mưa bên ngoài tránh gió lạnh. Họ không rời đi, vì biết nếu cập bờ được thì thủy thủ đoàn đã không chống trọi đến giờ. Chỉ có một nguyên nhân: Trên bờ nguy hiểm hơn cơn bão.
Nhưng nếu đem tính mạng giao hoàn toàn cho họ thì là điều không thể nào. Như đã định trước, toàn bộ đồ đặt cả vào balo Nhiễm Nhan và Giai Giai. Cô chỉ việc bảo vệ tốt mình và theo sát Lương Nhâm.
"Đùng đoàng...", "rầm rầm..." từng tiếng sấm vang lên ầm trời sau khi những vệt sét xé tan màn đêm phía chân trời. Sau một đợt sấm sét kéo dài rung chuyển trời đất, một con mưa đổ ập xuống như thác nước trút cơn thịnh nộ từ ngàn mét trên cao.
Những hạt mưa to lớn rơi đập trên mái tàu, sàn tàu... cứ liên tục vang lên từng tiếng lốp đốp chói tai, xen kẽ trong những tiếng nước mưa đổ ập xuống con sông làm nước dâng lên không ngừng.
Tạo nên những con sóng đẩy mạnh con thuyền khi lên khi xuống không theo bất kì một qui luật nào cả.
Mọi thuyền viên trên tàu ngã nghiêng nhưng vẫn cố trụ ở từng vị trí theo lệnh của thuyền trưởng.
Nhiễm Nhan đứng cạnh Lương Nhâm vịn cột ngay cửa nhìn chăm chăm ra phía trước mũi tàu.
Xuyên qua lớp mưa mù mịt, cố gắng phân biệt được những gì đang di chuyển không ngừng trong màn đêm u tối kia không hề dễ chịu một chút nào. Nước mưa không ngừng xối thẳng vào mặt đau rát, mắt đỏ lên khó chịu nhưng vẫn gắng gượng không đưa tay vuốt đi mà vịn chặt thân cột hướng mắt nhìn ra ngoài không ngừng.
- " Có sóng lớn."
Dù Nhiễm Nhan la lớn đến mấy thì vẫn bị lấn át trong tiếng ầm ầm của sấm chớp lẫn gió mưa ào ạt đến ù tai. Một cơn sóng lớn đổ ập xuống làm con tàu chao đảo nghiêng ngã, dù thuyền trưởng có tài giỏi chỉ huy mọi người giữ vững không để lật thuyền.
Nhưng khi con sóng thứ hai ập đến vẫn có mấy người không may bị cuốn đi theo. Dù muốn cứu người, thì trong tình trạng hiện nay cũng không thể làm được.
Nhiễm Nhan cả người bị xối ướt, nước mưa vẫn tạt lên người không ngừng. Cô đứng bên phía Lương Nhâm, cố ý đỡ cho anh phần nào, dù có hồi phục nhanh cũng không thể so sánh với lúc chưa bị thương.
Dù vậy trong lòng vẫn lo lắng Giai Giai và Linh Hy. Nghĩ đến Đình Đình cũng sẽ giúp hai người họ lúc nguy cấp, cố gắng dằn lòng lại để bình tĩnh.
Bỗng nhiên nhìn về phía xa, con sóng thứ ba sắp ập đến, nhưng nó rất lạ, như có gì đó...
Nhiễm Nhan khởi động chat trực tiếp liên hệ đồng bọn.
_ Nhiễm Nhan:' Có biến. Cẩn thận.'
Tiếng cô vừa dứt thì mọi người cũng nhận ra khác thường, vì khi con sóng ập xuống con tàu, không chỉ có nước mà còn mang theo rất nhiều những con cá hổ.
Nhìn bề ngoài rất giống cá hổ nhưng chúng có thân hình to hơn, đặc biệt là khi chúng há miệng, những chiếc răng sắc bén như những lưỡi dao, nhìn gần còn có thể nhận ra ánh sáng lóe ra trên hàm răng.
Thuyền viên sau khi ổn định thì liên tục dùng phi lao, dùi, dao... đâm chết cá hổ quăng xuống nước. Bọn họ biết chúng là loài đi theo bầy đàn, không thể bị bao vây.Thuyền trưởng không ngừng la lớn.
- " Giết chết cá hổ, chúng là loài ăn tạp, không thể để chúng cắn trúng."
_ Lương Nhâm:' Ông ta nói đúng, cá hổ ăn tạp, bị cắn là sẽ không nhả ra. Phải giết.'
Nhiễm Nhan nghe Lương Nhâm lên tiếng mới chịu nhấn nút bung cây cung ra. Dựa lưng vào Lương Nhâm, cài tên bắn chết những con xung quanh bọn họ. Lương Nhâm một tay vịn cột, một tay đỡ ngang eo cô, để cả hai có thể giữ thăng bằng, những đốm lửa toả ra chiếu sáng cả mép tàu của họ cùng xung quanh bán kính trên 10m.
Linh Hy cũng vừa giữ chặt cây cột còn lại, tay kia nắm lưng Giai Giai, lưỡi dao phóng ra không ngừng. Ánh dao loé lên, chém đứt đầu, hoặc đứt ngang lưng bọn cá. Một con dao bay ra, trên đường toàn bộ cá mất mạng. Một tay phi dao, tay kia bắt lấy những ngọn dao quay ngược trở về.
Mọi người vừa nắm giữ qui luật thì con sóng tiếp theo ập đến, số lượng cá hổ không sao đếm hết. Rất nhiều con lọt lưới nhảy đành đạch lao tới chân mọi người mà cắn, có con dựa theo nước mưa lúc thuyền lắc lư mà nhảy lên tận cổ. Nhiều tiếng la hét kêu cứu vang lên không ngừng trong màn mưa. Những phòng khách hiện tại mới mở ra, có người cầm dao vũ khí, có cả súng lục lao vào mưa bắn không ngừng.
Mùi máu tươi xộc lên mũi, nhiều hành khách bị cá hổ cắn quá đau, không giữ bình tĩnh nổi mà bị sóng đánh rơi khỏi thuyền. Chỉ qua vài giây đã bị đám cá hổ bên dưới cắn nuốt không còn một mảnh.
Nhiễm Nhan không màng tình hình bên cạnh, cô tập trung rút tên, lên dây, buông tay. Tên bắn ra lao đi vun vút trong màn đêm, đường đi qua đều xuyên chết một đám cá hổ. Thỉnh thoảng sẽ lắp vào 2, 3 mũi tên, ghim chết một đám cá trên sàn tàu có ý định nhảy lên gần chỗ đứng của họ.
Nhiễm Nhan tập trung vào những con sóng mới có xu hướng lớn mạnh hơn, vừa không ngừng đưa tay đón lấy những mũi tên đang quay ngược lại. Mặc dù tốn kém năng lượng nhưng sẽ tiết kiệm tên và thời gian rất nhiều.
Có vài thuyền viên muốn họ đi ra tập trung với mọi người để phòng trường hợp bất trắc. Nhưng nhìn mâý người khách tay chân run lẩy bẩy bám vào những cây cột, có người còn sống chết ôm chân thuyền trưởng. Nhìn thì thấy họ có vẻ bảo hộ hành khách, nhưng Nhiễm Nhan tin tưởng cảm giác của mình, cô không quá muốn thân cận họ.
Tàu rung lắc không ngừng, có khi còn nghiêng hẳn qua một bên làm mọi người nằm cả ra sàn tàu mới không bị cuốn trôi. Chống trọi không biết qua bao lâu, cơn giông như sắp ngừng, mưa không còn nặng hạt, mà đã chuyển sang mưa bụi lất phất, chỉ là con sông vẫn chưa yên mà nhấp nhô không ngừng.
Làm cho con tàu chao đảo đến chóng mặt. Đàn cá hổ dường như đã trôi theo con lũ đi xa, chỉ còn lại những con sóng nước thỉnh thoảng đánh lên thuyền mang theo vào loại thủy quái.
"ẦM ẦM"
Chỉ cần là người bình thường đều có thể nghe được từng tiếng vang vọng ở xa, như có thứ gì đập vào nước liên hồi.
Hướng mắt ra xa chỉ thấy một màu đen, tinh ý lắm cũng chỉ biết được có gì đó to lớn động đậy trên mặt sông không ngừng.
Nhiễm Nhan nheo mắt nhìn chăm chăm, tim cô đập không ngừng.
_ Nhiễm Nhan:' Là rắn, một con rắn rất lớn, ở xa vậy vẫn nhìn thấy, nếu lại gần, con tàu này sẽ không chịu nổi.'
_ Lương Nhâm:' Nhìn xem có cái gì đang quấn lấy nó'.
_ Nhiễm Nhan:'...Nó nó, nhiều xúc tua to lớn quấn với con rắn, giống như mực, hay bạch tuộc, đại loại là thế.'
Lương Nhâm nhìn khoảng cách họ và hai thủy quái đang dằn co. Tàu càng gần đến lúc mọi người đều thấy được là thứ gì, ai nấy mặt mày tái xanh.
Con rắn phát hiện ra họ trước tiên, có lẽ do nó đang dần thua con bạch tuộc, trút giận lên con tàu đáng ghét, dùng cái đuôi quất mạnh, làm đầu thuyền vỡ vụng, tàu mất cân bằng.
Thuyền viên nhanh chóng chui tọt vào boong tàu theo thuyền trưởng, bỏ mặc hành khách. Khi tàu vỡ vụng, một con tàu ngầm loại nhỏ phóng ra từ thân thuyền, lao thẳng quan chiến trường của hai con thủy quái. Con bạch tuộc cũng nhận ra lũ con mồi nhỏ nhoi, mặc dù ghét cái thứ vừa vút qua, nhưng ở lại vẫn còn rất nhiều con mồi ngon.
Khinh thường con rắn đáng ghét tranh giành địa bàn của mình, nhưng cũng mò ra vài cái xúc tua bắt lấy mấy hành khách làm thức ăn.
Nói thì chậm, nhưng từ lúc đầu tàu vỡ ra, bọn thuyền viên chưa kịp chạy đi thì Lương Nhâm ôm Nhiễm Nhan và hô hoán bọn Linh Hy và Giai Giai nhảy sông.
Vừa chạm vào con sông, cái lạnh thấu xương lập tức ập vào trong người. Dù từ nãy giờ mọi người cũng đã ướt nhẹt và cởi áo mưa từ lâu.
Nhiễm Nhan thả lỏng cơ thể, bắt ép tinh thần bình tĩnh không để Lương Nhâm có quá nhiều gánh nặng. Dần dần quen với nhiệt độ trong sông, cơ thể cũng ấm hơn chút ít.
Họ nhảy bên mạn thuyền của con rắn, tạm thời thoát khỏi ma chưởng của con bạch tuộc. Nhưng con rắn tức giận, cái đuôi cứ vùng vẫy không ngừng trong nước, mấy lần đều sượt qua người bọn họ.
_ Lương Nhâm:' Linh Hy, Giai Giai, hai người xuôi theo dòng, tránh xa hai con thủy quái và tấp dần vào bờ. Lên bờ liên lạc.'
Thả trôi theo dòng nên rất nhanh tránh xa khu vực ảnh hưởng, nhưng họ không đi xa, mà cố gắng bơi vào bờ. Vì nếu đi xa, không có ảnh hưởng của hai con thủy quái to lớn chèn ép, bọn thủy quái khác sẽ chú ý đến họ.
Nhiễm Nhan thả lỏng người, thỉnh thoảng đạp chân để cơ thể xuôi theo Lương Nhâm, đến lúc chân chạm được đáy sông, cỏ lau cắt qua người, thì họ đã cách xa chiến trường một khoảng.
Hai người dìu nhau vào được bờ đã là thở không ra hơi. Không dám chờ đợi, nhân lúc cuộc chiến chưa kết thúc, họ phải vòng ngược lại đi qua lãnh địa của hai con thủy quái.
Lương Nhâm nắm tay cô dẫn bước đi, Nhiễm Nhan tốn kim ngạch để hệ thống ảo mở bản đồ xem vị trí của đồng bọn.
_ Nhiễm Nhan:' Linh Hy, Giai Giai, bọn ta đã lên bờ, đang đến chỗ hai người'.
Sau đó cô chia sẻ bản đồ lên nhóm chat cho mọi người đều thấy.
Do Giai Giai là người máy, lại được Đình Đình trợ giúp nên họ vào bờ sớm hơn hai người.
_ Linh Hy:' Đã thấy hai người, chúng ta dọn đường chờ.'
_ Nhiễm Nhan:' Tốt, nhân lúc chúng còn chưa xong, chúng ta tranh thủ đi qua khu vực này. May mắn có mùi của chúng, những con thủy quái khác cũng kiêng nể phần nào, xem như ta may mắn.'
_ Giai Giai:' Tiểu Nhiễm, Lương đại ca, bên này, ta thấy hai người rồi'.
- " Nhiễm Nhan đang mở bản đồ nên chỉ hướng, Linh Hy đỡ cô ấy tránh vấp té, Giai Giai và Đình Đình đi phía sau phòng đánh lén. Ta đi trước theo hướng chỉ của Nhiễm Nhan mở đường."
- " Tốt, nghe đại lão."
Vừa nắm tay Linh Hy vừa tập trung nhìn bản đồ. Cô không biết mình đang đi trong hoàn cảnh nào cả, chỉ biết cắm mặt chạy theo đoàn, không để kéo chân sau mọi người.
- " Lương Nhâm, bên phải 500m có một chấm đỏ từ sông đang dần vào bờ."
Họ đã cách xa nơi đắm tàu một đoạn dài, không biết cơn giông đã qua chưa, nhưng đi trong rừng cây ven sông vẫn không ngừng nghe tiếng rì rào trên những tán cây rậm rạp.
- " Chuyển qua Linh Hy xem bản đồ, Nhiễm Nhan nhìn xa hơn, chú ý động tĩnh. Mọi người tiếp tục đi."
Bước nhanh hơn rất nhiều nhưng giống như bọn họ đã bị toả định.
- " Chấm đỏ đó đang đuổi theo chúng ta, cách 300m".
- " Giai Giai chú ý bên phải, Đình Đình bọc phía sau, ta bảo vệ bên trái, Nhiễm Nhanh và Linh Hy ở giữa. Ai có nguy hiểm phải lập tức rút, không được mất mạng tại đây."
Biết không thể tránh khỏi, mọi người dàn ra theo sắp xếp Lương Nhâm.
Mưa rơi lất phất, cây cối um tùm tối tăm. Vèo một tiếng, thứ gì đó màu hồng nhạt ướt át đánh về phía họ, mũi tên bắn ra đồng loạt với mũi dao của Giai Giai.
Tiếng kêu ré vang lên từ trong bụi cây đen ngòm, cái lưỡi bị thương rụt về, Lương Nhâm điều khiển minh hoả bay nhanh theo, đụng đến thân con thủy quái thì nổ bừng lên, toả sáng mục tiêu.
Chỉ đợi có vậy mũi tên phi dao bay thẳng tới tấp không ngừng về hướng minh hoả toả định. Dù không biết là gì, bắn chết nó trước rồi tính.
Dường như nó rất đau, kêu ré giãy đạp không ngừng, cây cối quanh thân ngã rạp.
Do ở xa và còn chưa nhìn được mục tiêu nên dù bắn trúng cũng không chí mạng.
Cả con tàu chìm trong im lặng, nếu như không rõ tình hình, còn ngỡ như mình vừa bước vào một không gian khác.
Người ta vẫn thường nói: Trước cơn bão trời yên biển lặng. Sau cơn bão nghiêng trời lệch đất.
Trời dần tối, gió bắt đầu thổi những cơn liên tục không ngừng. Những cánh buồm đã được hạ xuống, toàn bộ thủy thủ trên tàu đã thông tri hành khách trên tàu sắp có bão đi qua. Mọi người cẩn thận, tránh bị thổi bay xuống sông.
Từ chiều thuyền trưởng đã thông báo vùng này không thể cập bờ, ai muốn đi sẽ được cấp thuyền cứu sinh tự hành vào bờ, sống chết không chịu trách nhiệm. Những ai ở lại, thuyền sẽ chịu trách nhiệm, chỉ khi thuyền trưởng ngã xuống thì mới để mọi người có nguy hiểm.
Bọn Nhiễm Nhan đã thu dọn đồ đạc, bên trong mặc đồ bơi, khoác áo mưa bên ngoài tránh gió lạnh. Họ không rời đi, vì biết nếu cập bờ được thì thủy thủ đoàn đã không chống trọi đến giờ. Chỉ có một nguyên nhân: Trên bờ nguy hiểm hơn cơn bão.
Nhưng nếu đem tính mạng giao hoàn toàn cho họ thì là điều không thể nào. Như đã định trước, toàn bộ đồ đặt cả vào balo Nhiễm Nhan và Giai Giai. Cô chỉ việc bảo vệ tốt mình và theo sát Lương Nhâm.
"Đùng đoàng...", "rầm rầm..." từng tiếng sấm vang lên ầm trời sau khi những vệt sét xé tan màn đêm phía chân trời. Sau một đợt sấm sét kéo dài rung chuyển trời đất, một con mưa đổ ập xuống như thác nước trút cơn thịnh nộ từ ngàn mét trên cao.
Những hạt mưa to lớn rơi đập trên mái tàu, sàn tàu... cứ liên tục vang lên từng tiếng lốp đốp chói tai, xen kẽ trong những tiếng nước mưa đổ ập xuống con sông làm nước dâng lên không ngừng.
Tạo nên những con sóng đẩy mạnh con thuyền khi lên khi xuống không theo bất kì một qui luật nào cả.
Mọi thuyền viên trên tàu ngã nghiêng nhưng vẫn cố trụ ở từng vị trí theo lệnh của thuyền trưởng.
Nhiễm Nhan đứng cạnh Lương Nhâm vịn cột ngay cửa nhìn chăm chăm ra phía trước mũi tàu.
Xuyên qua lớp mưa mù mịt, cố gắng phân biệt được những gì đang di chuyển không ngừng trong màn đêm u tối kia không hề dễ chịu một chút nào. Nước mưa không ngừng xối thẳng vào mặt đau rát, mắt đỏ lên khó chịu nhưng vẫn gắng gượng không đưa tay vuốt đi mà vịn chặt thân cột hướng mắt nhìn ra ngoài không ngừng.
- " Có sóng lớn."
Dù Nhiễm Nhan la lớn đến mấy thì vẫn bị lấn át trong tiếng ầm ầm của sấm chớp lẫn gió mưa ào ạt đến ù tai. Một cơn sóng lớn đổ ập xuống làm con tàu chao đảo nghiêng ngã, dù thuyền trưởng có tài giỏi chỉ huy mọi người giữ vững không để lật thuyền.
Nhưng khi con sóng thứ hai ập đến vẫn có mấy người không may bị cuốn đi theo. Dù muốn cứu người, thì trong tình trạng hiện nay cũng không thể làm được.
Nhiễm Nhan cả người bị xối ướt, nước mưa vẫn tạt lên người không ngừng. Cô đứng bên phía Lương Nhâm, cố ý đỡ cho anh phần nào, dù có hồi phục nhanh cũng không thể so sánh với lúc chưa bị thương.
Dù vậy trong lòng vẫn lo lắng Giai Giai và Linh Hy. Nghĩ đến Đình Đình cũng sẽ giúp hai người họ lúc nguy cấp, cố gắng dằn lòng lại để bình tĩnh.
Bỗng nhiên nhìn về phía xa, con sóng thứ ba sắp ập đến, nhưng nó rất lạ, như có gì đó...
Nhiễm Nhan khởi động chat trực tiếp liên hệ đồng bọn.
_ Nhiễm Nhan:' Có biến. Cẩn thận.'
Tiếng cô vừa dứt thì mọi người cũng nhận ra khác thường, vì khi con sóng ập xuống con tàu, không chỉ có nước mà còn mang theo rất nhiều những con cá hổ.
Nhìn bề ngoài rất giống cá hổ nhưng chúng có thân hình to hơn, đặc biệt là khi chúng há miệng, những chiếc răng sắc bén như những lưỡi dao, nhìn gần còn có thể nhận ra ánh sáng lóe ra trên hàm răng.
Thuyền viên sau khi ổn định thì liên tục dùng phi lao, dùi, dao... đâm chết cá hổ quăng xuống nước. Bọn họ biết chúng là loài đi theo bầy đàn, không thể bị bao vây.Thuyền trưởng không ngừng la lớn.
- " Giết chết cá hổ, chúng là loài ăn tạp, không thể để chúng cắn trúng."
_ Lương Nhâm:' Ông ta nói đúng, cá hổ ăn tạp, bị cắn là sẽ không nhả ra. Phải giết.'
Nhiễm Nhan nghe Lương Nhâm lên tiếng mới chịu nhấn nút bung cây cung ra. Dựa lưng vào Lương Nhâm, cài tên bắn chết những con xung quanh bọn họ. Lương Nhâm một tay vịn cột, một tay đỡ ngang eo cô, để cả hai có thể giữ thăng bằng, những đốm lửa toả ra chiếu sáng cả mép tàu của họ cùng xung quanh bán kính trên 10m.
Linh Hy cũng vừa giữ chặt cây cột còn lại, tay kia nắm lưng Giai Giai, lưỡi dao phóng ra không ngừng. Ánh dao loé lên, chém đứt đầu, hoặc đứt ngang lưng bọn cá. Một con dao bay ra, trên đường toàn bộ cá mất mạng. Một tay phi dao, tay kia bắt lấy những ngọn dao quay ngược trở về.
Mọi người vừa nắm giữ qui luật thì con sóng tiếp theo ập đến, số lượng cá hổ không sao đếm hết. Rất nhiều con lọt lưới nhảy đành đạch lao tới chân mọi người mà cắn, có con dựa theo nước mưa lúc thuyền lắc lư mà nhảy lên tận cổ. Nhiều tiếng la hét kêu cứu vang lên không ngừng trong màn mưa. Những phòng khách hiện tại mới mở ra, có người cầm dao vũ khí, có cả súng lục lao vào mưa bắn không ngừng.
Mùi máu tươi xộc lên mũi, nhiều hành khách bị cá hổ cắn quá đau, không giữ bình tĩnh nổi mà bị sóng đánh rơi khỏi thuyền. Chỉ qua vài giây đã bị đám cá hổ bên dưới cắn nuốt không còn một mảnh.
Nhiễm Nhan không màng tình hình bên cạnh, cô tập trung rút tên, lên dây, buông tay. Tên bắn ra lao đi vun vút trong màn đêm, đường đi qua đều xuyên chết một đám cá hổ. Thỉnh thoảng sẽ lắp vào 2, 3 mũi tên, ghim chết một đám cá trên sàn tàu có ý định nhảy lên gần chỗ đứng của họ.
Nhiễm Nhan tập trung vào những con sóng mới có xu hướng lớn mạnh hơn, vừa không ngừng đưa tay đón lấy những mũi tên đang quay ngược lại. Mặc dù tốn kém năng lượng nhưng sẽ tiết kiệm tên và thời gian rất nhiều.
Có vài thuyền viên muốn họ đi ra tập trung với mọi người để phòng trường hợp bất trắc. Nhưng nhìn mâý người khách tay chân run lẩy bẩy bám vào những cây cột, có người còn sống chết ôm chân thuyền trưởng. Nhìn thì thấy họ có vẻ bảo hộ hành khách, nhưng Nhiễm Nhan tin tưởng cảm giác của mình, cô không quá muốn thân cận họ.
Tàu rung lắc không ngừng, có khi còn nghiêng hẳn qua một bên làm mọi người nằm cả ra sàn tàu mới không bị cuốn trôi. Chống trọi không biết qua bao lâu, cơn giông như sắp ngừng, mưa không còn nặng hạt, mà đã chuyển sang mưa bụi lất phất, chỉ là con sông vẫn chưa yên mà nhấp nhô không ngừng.
Làm cho con tàu chao đảo đến chóng mặt. Đàn cá hổ dường như đã trôi theo con lũ đi xa, chỉ còn lại những con sóng nước thỉnh thoảng đánh lên thuyền mang theo vào loại thủy quái.
"ẦM ẦM"
Chỉ cần là người bình thường đều có thể nghe được từng tiếng vang vọng ở xa, như có thứ gì đập vào nước liên hồi.
Hướng mắt ra xa chỉ thấy một màu đen, tinh ý lắm cũng chỉ biết được có gì đó to lớn động đậy trên mặt sông không ngừng.
Nhiễm Nhan nheo mắt nhìn chăm chăm, tim cô đập không ngừng.
_ Nhiễm Nhan:' Là rắn, một con rắn rất lớn, ở xa vậy vẫn nhìn thấy, nếu lại gần, con tàu này sẽ không chịu nổi.'
_ Lương Nhâm:' Nhìn xem có cái gì đang quấn lấy nó'.
_ Nhiễm Nhan:'...Nó nó, nhiều xúc tua to lớn quấn với con rắn, giống như mực, hay bạch tuộc, đại loại là thế.'
Lương Nhâm nhìn khoảng cách họ và hai thủy quái đang dằn co. Tàu càng gần đến lúc mọi người đều thấy được là thứ gì, ai nấy mặt mày tái xanh.
Con rắn phát hiện ra họ trước tiên, có lẽ do nó đang dần thua con bạch tuộc, trút giận lên con tàu đáng ghét, dùng cái đuôi quất mạnh, làm đầu thuyền vỡ vụng, tàu mất cân bằng.
Thuyền viên nhanh chóng chui tọt vào boong tàu theo thuyền trưởng, bỏ mặc hành khách. Khi tàu vỡ vụng, một con tàu ngầm loại nhỏ phóng ra từ thân thuyền, lao thẳng quan chiến trường của hai con thủy quái. Con bạch tuộc cũng nhận ra lũ con mồi nhỏ nhoi, mặc dù ghét cái thứ vừa vút qua, nhưng ở lại vẫn còn rất nhiều con mồi ngon.
Khinh thường con rắn đáng ghét tranh giành địa bàn của mình, nhưng cũng mò ra vài cái xúc tua bắt lấy mấy hành khách làm thức ăn.
Nói thì chậm, nhưng từ lúc đầu tàu vỡ ra, bọn thuyền viên chưa kịp chạy đi thì Lương Nhâm ôm Nhiễm Nhan và hô hoán bọn Linh Hy và Giai Giai nhảy sông.
Vừa chạm vào con sông, cái lạnh thấu xương lập tức ập vào trong người. Dù từ nãy giờ mọi người cũng đã ướt nhẹt và cởi áo mưa từ lâu.
Nhiễm Nhan thả lỏng cơ thể, bắt ép tinh thần bình tĩnh không để Lương Nhâm có quá nhiều gánh nặng. Dần dần quen với nhiệt độ trong sông, cơ thể cũng ấm hơn chút ít.
Họ nhảy bên mạn thuyền của con rắn, tạm thời thoát khỏi ma chưởng của con bạch tuộc. Nhưng con rắn tức giận, cái đuôi cứ vùng vẫy không ngừng trong nước, mấy lần đều sượt qua người bọn họ.
_ Lương Nhâm:' Linh Hy, Giai Giai, hai người xuôi theo dòng, tránh xa hai con thủy quái và tấp dần vào bờ. Lên bờ liên lạc.'
Thả trôi theo dòng nên rất nhanh tránh xa khu vực ảnh hưởng, nhưng họ không đi xa, mà cố gắng bơi vào bờ. Vì nếu đi xa, không có ảnh hưởng của hai con thủy quái to lớn chèn ép, bọn thủy quái khác sẽ chú ý đến họ.
Nhiễm Nhan thả lỏng người, thỉnh thoảng đạp chân để cơ thể xuôi theo Lương Nhâm, đến lúc chân chạm được đáy sông, cỏ lau cắt qua người, thì họ đã cách xa chiến trường một khoảng.
Hai người dìu nhau vào được bờ đã là thở không ra hơi. Không dám chờ đợi, nhân lúc cuộc chiến chưa kết thúc, họ phải vòng ngược lại đi qua lãnh địa của hai con thủy quái.
Lương Nhâm nắm tay cô dẫn bước đi, Nhiễm Nhan tốn kim ngạch để hệ thống ảo mở bản đồ xem vị trí của đồng bọn.
_ Nhiễm Nhan:' Linh Hy, Giai Giai, bọn ta đã lên bờ, đang đến chỗ hai người'.
Sau đó cô chia sẻ bản đồ lên nhóm chat cho mọi người đều thấy.
Do Giai Giai là người máy, lại được Đình Đình trợ giúp nên họ vào bờ sớm hơn hai người.
_ Linh Hy:' Đã thấy hai người, chúng ta dọn đường chờ.'
_ Nhiễm Nhan:' Tốt, nhân lúc chúng còn chưa xong, chúng ta tranh thủ đi qua khu vực này. May mắn có mùi của chúng, những con thủy quái khác cũng kiêng nể phần nào, xem như ta may mắn.'
_ Giai Giai:' Tiểu Nhiễm, Lương đại ca, bên này, ta thấy hai người rồi'.
- " Nhiễm Nhan đang mở bản đồ nên chỉ hướng, Linh Hy đỡ cô ấy tránh vấp té, Giai Giai và Đình Đình đi phía sau phòng đánh lén. Ta đi trước theo hướng chỉ của Nhiễm Nhan mở đường."
- " Tốt, nghe đại lão."
Vừa nắm tay Linh Hy vừa tập trung nhìn bản đồ. Cô không biết mình đang đi trong hoàn cảnh nào cả, chỉ biết cắm mặt chạy theo đoàn, không để kéo chân sau mọi người.
- " Lương Nhâm, bên phải 500m có một chấm đỏ từ sông đang dần vào bờ."
Họ đã cách xa nơi đắm tàu một đoạn dài, không biết cơn giông đã qua chưa, nhưng đi trong rừng cây ven sông vẫn không ngừng nghe tiếng rì rào trên những tán cây rậm rạp.
- " Chuyển qua Linh Hy xem bản đồ, Nhiễm Nhan nhìn xa hơn, chú ý động tĩnh. Mọi người tiếp tục đi."
Bước nhanh hơn rất nhiều nhưng giống như bọn họ đã bị toả định.
- " Chấm đỏ đó đang đuổi theo chúng ta, cách 300m".
- " Giai Giai chú ý bên phải, Đình Đình bọc phía sau, ta bảo vệ bên trái, Nhiễm Nhanh và Linh Hy ở giữa. Ai có nguy hiểm phải lập tức rút, không được mất mạng tại đây."
Biết không thể tránh khỏi, mọi người dàn ra theo sắp xếp Lương Nhâm.
Mưa rơi lất phất, cây cối um tùm tối tăm. Vèo một tiếng, thứ gì đó màu hồng nhạt ướt át đánh về phía họ, mũi tên bắn ra đồng loạt với mũi dao của Giai Giai.
Tiếng kêu ré vang lên từ trong bụi cây đen ngòm, cái lưỡi bị thương rụt về, Lương Nhâm điều khiển minh hoả bay nhanh theo, đụng đến thân con thủy quái thì nổ bừng lên, toả sáng mục tiêu.
Chỉ đợi có vậy mũi tên phi dao bay thẳng tới tấp không ngừng về hướng minh hoả toả định. Dù không biết là gì, bắn chết nó trước rồi tính.
Dường như nó rất đau, kêu ré giãy đạp không ngừng, cây cối quanh thân ngã rạp.
Do ở xa và còn chưa nhìn được mục tiêu nên dù bắn trúng cũng không chí mạng.