Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81: Kỉ băng hà
Lương Nhâm đỡ eo Nhiễm Nhan lên xe kéo, không nhìn lại sau chỉ cắm đầu điều khiển thú chạy như điên. Nhưng cô rất tò mò, lần đầu nhìn thấy tuyết lỡ, phía sau cứ vang lên ầm ầm không ngừng, tựa như là những con sóng biển cuộn trào như mấp mé đổ ập lên đầu những con kiến bé nhỏ nhằm nuốt trôi đi.
Phía bên cạnh hai xe thú chạy băng băng theo không ngừng nghỉ. Thoáng trong gió gào cô còn nghe được tiếng Giai Giai la lớn.
"Oa thật to lớn."
'Meo.'
Bé Béo cũng không vừa mà ló mặt ra bên ngoài như muốn nhìn nhìn cái gì mà ồn như vậy, sau đó rất nhanh hai mắt trợn trắng há hốc miệng. Nhiễm Nhan phải nhét cái mặt béo của nó vào lại trong ngực áo. Thật là một đám không để người ta bớt lo.
Lương Nhâm điều khiển minh hoả dẫn đường cho xe thú chạy không ngừng ra hướng ngoài gần như song song với cơn sóng tuyết, nhưng lúc ra khỏi phạm vi của nó cũng là hơn nửa giờ sau. Lão Linh xuống an ủi bọn thú cưng vì chạy quá sức, bọn chúng cũng biết nguy cấp, sợ bị chôn vùi mà chạy như điên.
"Bọn họ thật tốn công, tưởng chiến thắng ai dè cũng là ôm nhau cùng chết cả."
Ý Giai Giai muốn nói về đám người của Đoàn phong hội lúc nãy, mặc dù Nhiễm Nhan cũng nghĩ giống vậy, nhưng phép lịch sự tối thiểu, không cần vạch mặt nhau rõ như thế. Dù sao thì về lâu về dài vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau.
Bạch Quang phủi phủi bụi tuyết trên người cười.
"Không sao, sống sót theo bản lĩnh cả mà. Họ tạo tiếng quá ồn, cũng nên chuẩn bị cho việc sẽ có tuyết lở."
Lão Linh an ủi đám con cháu của mình, cho trở về địa bàn nghỉ ngơi quay qua hỏi.
"Chúng ta đi tiếp hay nghỉ."
Bạch Quang nhìn nhìn quang cảnh xung quanh.
"Ta nghĩ nên đi tiếp một đoạn khỏi khu vực ảnh hưởng."
"Được."
Tránh gây ầm ĩ, mọi người lại trở về đội hình ba xe thú kéo. Lần này Nhiễm Nhan vô cùng an phận không mò tìm ba lô, vì nếu bản thân bị chôn vùi thì chẳng khác nào làm giàu giúp kẻ đến sau.
Càng đi về sau thời tiết càng lạnh, mọi người mỗi ngày phải dùng đến hai viên dược chống lạnh. Nhưng dù đi suốt không nghỉ vẫn phải trãi qua tận hai mùa tuyết rơi mới đến được ven vùng ranh giới. Và hai bên tách đội, bởi vì Bạch Quang gặp được Chấn Phong và Thạch Bích.
Chấn Phong giữ lại được dị năng, thành công bảo hộ Thạch Bích đến tận đây. Cô đương nhiên quan tâm bạn mình, nhưng hiện tại đã đến mục đích của phó giới lần này, mỗi bên bằng vào bản lãnh mà làm.
Nói là đến mục đích cũng vẫn còn rất sớm, vì mọi người đang ngồi vây quanh bếp lửa lều trại nhà mình. Mỗi bên ba người nhưng Nhiễm Nhan có thêm hai cái đuôi nhỏ và một con Béo vô tích sự. Tất cả thỉnh thoảng nhìn nhìn về hướng bên kia, trời xanh mây trắng, không một hạt tuyết rơi. Nhưng mà bên dưới chính là một lớp băng dày, nhìn nhìn không biết dộ dày ra sao, bước lên đi đi thì rất chắc chắn, độ lạnh không quá khắc nghiệt nhưng ai biết được chính xác nó là gì.
"Nhìn giống biển."
Nhiễm Nhan đưa tay sờ sờ lớp băng bên cạnh, thật kì lạ, ranh giới hai bên phân rõ ràng như vậy cũng làm người ta lo lắng mà. Cô còn muốn đưa tay lên nếm thử xem có vị mặn hay không thì bị Lương Nhâm kéo lại lấy khăn tay lau sạch sẽ.
Ba con người bên kia cũng như họ đều không có hành động lỗ mãng. Đến ngày thứ hai cắm trại nơi đây thì Bạch Quang mới đi qua bên này đàm phán.
"Nhiễm Nhan, bên cô có dự định gì không?"
Cầm ly trà Lương Nhâm đưa qua cho ấm tay, cô trả lời bâng quơ.
"Không có, bọn ta muốn chờ mùa tuyết ngừng rơi mới tính tiếp."
"Vậy sao? Cũng còn hai tháng nữa mới đến lúc thay mùa, bọn ta muốn hai ba ngày này sẽ lên đường."
"À vậy sao, chúc mọi người lên đường thuận lợi."
"Bọn ta muốn mua một số dược chống lạnh của cô, có bao nhiêu bọn ta đều mua cả. Về vấn đề chi phí, sau khi về tàu bọn ta sẽ chuyển trả đầy đủ."
Nhiễm Nhan gật gật đầu suy nghĩ, giá cả sao, bao nhiêu là đủ, dù không nói ra nhưng mọi người đều biết thứ bọn họ muốn hướng tới là gì.
Cô bầy ra trên thảm lông một nửa số thuốc mà mình có.
"Đây là một nửa của bọn ta. Chi phí ta không bàn, nhưng có hai điều: Nếu như khi chúng ta gặp nhau ở cùng một nơi, lúc trước nói mỗi người một nửa, nhưng hiện tại ta chỉ cần ai có bản lãnh lấy được bao nhiêu thì lấy, không xâm phạm nhau."
"Được, đó là chúng ta giao hẹn trước, không thất tín."
Bạch Quang cũng là người có tầm nhìn xa trông rộng, anh không có ý muốn tính toán nhỏ nhặt.
"Chuyện thứ hai là ta đưa thuốc, không cần biết mọi người thu hoạch bao nhiêu, ta 10%."
Lúc này Bạch Quang mới suy nghĩ, không bao lâu sau anh đồng ý. Hiệu quả thuốc ra sao anh là người dùng bao nhiêu lâu nay, công dụng tự mình hiểu rõ.
Giao dịch thành công, bọn Bạch Quang ngay sáng hôm sau đã lên đường, tối đó Thạch Bích qua ngủ cùng bọn Nhiễm Nhan. Nhìn đống thuốc trước mặt mình cô trợn mắt.
"Tiểu Nhiễm, cái này là gì?"
"Đây là sau khi ta gặp Lương Nhâm, dùng minh hoả để điều chế, hiệu quả kéo dài hai ngày, chỉ có mười lọ thôi, ta đưa cho cô cả một nửa là quá nể mặt rồi. Còn cái đống chai chai lọ lọ này là thoa mềm da chống rạn nứt, dưỡng thể..."
"Ha ha tiểu Nhiễm, ta yêu chết ngươi."
"Xéo qua một bên, đồ mê trai."
Sáng hôm sau bọn Bạch Quang lên đường khi cô còn chưa thức dậy, nhìn xung quanh chỉ còn lại bọn họ cả đám mới bắt đầu công khai bàn bạc.
"Tiểu Nhiễm, không gấp sao, đi chậm hơn là có nguy cơ thiệt thòi hơn đó."
"Sao ta lại để mình thiệt thòi được chớ, nhưng bọn họ có gia đại nghiệp lớn cần nuôi, độc thân bọn mình, một người no cả nhà không sợ đói thì khác. Ta sợ đổi mùa băng tan, bơi là chuyện nhỏ, bên dưới có gì còn không biết được."
"Đùa sao, băng dày như vậy, trong sáu tháng mà có thể tan rồi đóng băng lại kịp sao?"
Liếc nhìn Giai Giai đang nhảy tưng tưng trên lớp băng như kiểm nghiệm độ dày, cô khinh thường.
"Thời gian ngắn vậy dòng suối có thể hình thành, hai bên xanh lá, nói chi là chuyện tan băng rồi đóng lại."
Mọi người gật gật đầu đồng ý. Cô quay qua lão Linh.
"Lão Linh có bọn thú dưới nước và trên trời thì nên bồi dưỡng thêm, tốt nhất là nên tập cho chúng thích nghi với thời tiết khắc nghiệt này. Đừng như con hôm trước, vừa ra đã run rẩy chạy về."
"Ha ha con bé còn nhỏ, cần trưởng thành hơn."
'Meo.'
"Ta chưa nói gì cả."
Nhìn nhìn Lương Nhâm.
"Còn hai tháng nữa mới giao mùa, chúng ta làm bè và giày trượt băng đi. Lão đại có thể làm kết tinh minh hoả vào gỗ làm bè không?"
"Ta sẽ thử."
"Vậy mọi người phụ giúp lão đại làm bè, Giai Giai làm giày trượt, nhiều một ít để phòng trường hợp hư."
"Được."
Có kế hoạch lại không còn người ngoài, cả bọn bắt tay rộn ràng làm việc ầm ĩ một khoảng trời. Giai Giai chạy vòng vòng thử giày quay về không ngừng hà ra hơi lạnh mà nói.
"Không biết rộng cỡ nào, trượt hết tốc độ một tiếng đồng hồ vẫn không nhìn thấy ai, nhưng ta có nhìn thấy một cái ba lô đen dưới lớp băng."
"Như vậy tiểu Nhiễm đoán đúng là băng sẽ tan khi giao mùa. Bọn họ có lẽ tới trước chúng ta, hối hả đi trên băng nên trở tay không kịp."
Đình Đình níu áo Nhiễm Nhan.
"Vậy Bích tỷ tỷ không sao chứ?"
"Sẽ không, bọn họ dù sao cũng thuộc top đầu đoàn tàu, dù không quá ưa nhưng cũng nên công nhận hai tên Chấn Phong và Bạch Quang không phải dạng người lỗ mãng, ta có thể nghĩ đến hai, bọn họ có lẽ suy ra mười cũng nên."
"Dạ."
"Nhưng ta cũng muốn thấy cảnh bọn họ lọt biển, chắc vui lắm nhỉ, dù hơi tiếc 10% thu hoạch ảo tưởng kia."
"Tại sao ảo tưởng?"
"Thứ mà chưa biết chắc chắn, chưa cầm trên tay chính là ảo tưởng, trăng trong nước, hoa trong kính mà thôi."
Tán gẫu thì tán gẫu, trong tay vẫn không ngừng làm việc. Ban ngày mọi người cùng làm bè, ban đêm cô và Lương Nhâm kết hợp tiếp tục điều chế dược. Sắp tới bước vào lãnh địa biển băng này chưa biết có gì, chuẩn bị hết toàn lực sẽ tốt hơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tuyết ngừng rơi, băng tan trong một đêm làm mọi người như không tin vào mắt mình, còn ngỡ ngủ quên sau thời gian dài. Nơi đây đúng là không thể diễn tả bằng triết lí bình thường mà. Hèn chi đến nay gần sáu bảy năm vẫn không hề gặp một người dân bản xứ nào cả. Đến cả việc có người sinh sống nơi đây hay không bọn họ cũng không dám xác nhận.
Phía bên cạnh hai xe thú chạy băng băng theo không ngừng nghỉ. Thoáng trong gió gào cô còn nghe được tiếng Giai Giai la lớn.
"Oa thật to lớn."
'Meo.'
Bé Béo cũng không vừa mà ló mặt ra bên ngoài như muốn nhìn nhìn cái gì mà ồn như vậy, sau đó rất nhanh hai mắt trợn trắng há hốc miệng. Nhiễm Nhan phải nhét cái mặt béo của nó vào lại trong ngực áo. Thật là một đám không để người ta bớt lo.
Lương Nhâm điều khiển minh hoả dẫn đường cho xe thú chạy không ngừng ra hướng ngoài gần như song song với cơn sóng tuyết, nhưng lúc ra khỏi phạm vi của nó cũng là hơn nửa giờ sau. Lão Linh xuống an ủi bọn thú cưng vì chạy quá sức, bọn chúng cũng biết nguy cấp, sợ bị chôn vùi mà chạy như điên.
"Bọn họ thật tốn công, tưởng chiến thắng ai dè cũng là ôm nhau cùng chết cả."
Ý Giai Giai muốn nói về đám người của Đoàn phong hội lúc nãy, mặc dù Nhiễm Nhan cũng nghĩ giống vậy, nhưng phép lịch sự tối thiểu, không cần vạch mặt nhau rõ như thế. Dù sao thì về lâu về dài vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau.
Bạch Quang phủi phủi bụi tuyết trên người cười.
"Không sao, sống sót theo bản lĩnh cả mà. Họ tạo tiếng quá ồn, cũng nên chuẩn bị cho việc sẽ có tuyết lở."
Lão Linh an ủi đám con cháu của mình, cho trở về địa bàn nghỉ ngơi quay qua hỏi.
"Chúng ta đi tiếp hay nghỉ."
Bạch Quang nhìn nhìn quang cảnh xung quanh.
"Ta nghĩ nên đi tiếp một đoạn khỏi khu vực ảnh hưởng."
"Được."
Tránh gây ầm ĩ, mọi người lại trở về đội hình ba xe thú kéo. Lần này Nhiễm Nhan vô cùng an phận không mò tìm ba lô, vì nếu bản thân bị chôn vùi thì chẳng khác nào làm giàu giúp kẻ đến sau.
Càng đi về sau thời tiết càng lạnh, mọi người mỗi ngày phải dùng đến hai viên dược chống lạnh. Nhưng dù đi suốt không nghỉ vẫn phải trãi qua tận hai mùa tuyết rơi mới đến được ven vùng ranh giới. Và hai bên tách đội, bởi vì Bạch Quang gặp được Chấn Phong và Thạch Bích.
Chấn Phong giữ lại được dị năng, thành công bảo hộ Thạch Bích đến tận đây. Cô đương nhiên quan tâm bạn mình, nhưng hiện tại đã đến mục đích của phó giới lần này, mỗi bên bằng vào bản lãnh mà làm.
Nói là đến mục đích cũng vẫn còn rất sớm, vì mọi người đang ngồi vây quanh bếp lửa lều trại nhà mình. Mỗi bên ba người nhưng Nhiễm Nhan có thêm hai cái đuôi nhỏ và một con Béo vô tích sự. Tất cả thỉnh thoảng nhìn nhìn về hướng bên kia, trời xanh mây trắng, không một hạt tuyết rơi. Nhưng mà bên dưới chính là một lớp băng dày, nhìn nhìn không biết dộ dày ra sao, bước lên đi đi thì rất chắc chắn, độ lạnh không quá khắc nghiệt nhưng ai biết được chính xác nó là gì.
"Nhìn giống biển."
Nhiễm Nhan đưa tay sờ sờ lớp băng bên cạnh, thật kì lạ, ranh giới hai bên phân rõ ràng như vậy cũng làm người ta lo lắng mà. Cô còn muốn đưa tay lên nếm thử xem có vị mặn hay không thì bị Lương Nhâm kéo lại lấy khăn tay lau sạch sẽ.
Ba con người bên kia cũng như họ đều không có hành động lỗ mãng. Đến ngày thứ hai cắm trại nơi đây thì Bạch Quang mới đi qua bên này đàm phán.
"Nhiễm Nhan, bên cô có dự định gì không?"
Cầm ly trà Lương Nhâm đưa qua cho ấm tay, cô trả lời bâng quơ.
"Không có, bọn ta muốn chờ mùa tuyết ngừng rơi mới tính tiếp."
"Vậy sao? Cũng còn hai tháng nữa mới đến lúc thay mùa, bọn ta muốn hai ba ngày này sẽ lên đường."
"À vậy sao, chúc mọi người lên đường thuận lợi."
"Bọn ta muốn mua một số dược chống lạnh của cô, có bao nhiêu bọn ta đều mua cả. Về vấn đề chi phí, sau khi về tàu bọn ta sẽ chuyển trả đầy đủ."
Nhiễm Nhan gật gật đầu suy nghĩ, giá cả sao, bao nhiêu là đủ, dù không nói ra nhưng mọi người đều biết thứ bọn họ muốn hướng tới là gì.
Cô bầy ra trên thảm lông một nửa số thuốc mà mình có.
"Đây là một nửa của bọn ta. Chi phí ta không bàn, nhưng có hai điều: Nếu như khi chúng ta gặp nhau ở cùng một nơi, lúc trước nói mỗi người một nửa, nhưng hiện tại ta chỉ cần ai có bản lãnh lấy được bao nhiêu thì lấy, không xâm phạm nhau."
"Được, đó là chúng ta giao hẹn trước, không thất tín."
Bạch Quang cũng là người có tầm nhìn xa trông rộng, anh không có ý muốn tính toán nhỏ nhặt.
"Chuyện thứ hai là ta đưa thuốc, không cần biết mọi người thu hoạch bao nhiêu, ta 10%."
Lúc này Bạch Quang mới suy nghĩ, không bao lâu sau anh đồng ý. Hiệu quả thuốc ra sao anh là người dùng bao nhiêu lâu nay, công dụng tự mình hiểu rõ.
Giao dịch thành công, bọn Bạch Quang ngay sáng hôm sau đã lên đường, tối đó Thạch Bích qua ngủ cùng bọn Nhiễm Nhan. Nhìn đống thuốc trước mặt mình cô trợn mắt.
"Tiểu Nhiễm, cái này là gì?"
"Đây là sau khi ta gặp Lương Nhâm, dùng minh hoả để điều chế, hiệu quả kéo dài hai ngày, chỉ có mười lọ thôi, ta đưa cho cô cả một nửa là quá nể mặt rồi. Còn cái đống chai chai lọ lọ này là thoa mềm da chống rạn nứt, dưỡng thể..."
"Ha ha tiểu Nhiễm, ta yêu chết ngươi."
"Xéo qua một bên, đồ mê trai."
Sáng hôm sau bọn Bạch Quang lên đường khi cô còn chưa thức dậy, nhìn xung quanh chỉ còn lại bọn họ cả đám mới bắt đầu công khai bàn bạc.
"Tiểu Nhiễm, không gấp sao, đi chậm hơn là có nguy cơ thiệt thòi hơn đó."
"Sao ta lại để mình thiệt thòi được chớ, nhưng bọn họ có gia đại nghiệp lớn cần nuôi, độc thân bọn mình, một người no cả nhà không sợ đói thì khác. Ta sợ đổi mùa băng tan, bơi là chuyện nhỏ, bên dưới có gì còn không biết được."
"Đùa sao, băng dày như vậy, trong sáu tháng mà có thể tan rồi đóng băng lại kịp sao?"
Liếc nhìn Giai Giai đang nhảy tưng tưng trên lớp băng như kiểm nghiệm độ dày, cô khinh thường.
"Thời gian ngắn vậy dòng suối có thể hình thành, hai bên xanh lá, nói chi là chuyện tan băng rồi đóng lại."
Mọi người gật gật đầu đồng ý. Cô quay qua lão Linh.
"Lão Linh có bọn thú dưới nước và trên trời thì nên bồi dưỡng thêm, tốt nhất là nên tập cho chúng thích nghi với thời tiết khắc nghiệt này. Đừng như con hôm trước, vừa ra đã run rẩy chạy về."
"Ha ha con bé còn nhỏ, cần trưởng thành hơn."
'Meo.'
"Ta chưa nói gì cả."
Nhìn nhìn Lương Nhâm.
"Còn hai tháng nữa mới giao mùa, chúng ta làm bè và giày trượt băng đi. Lão đại có thể làm kết tinh minh hoả vào gỗ làm bè không?"
"Ta sẽ thử."
"Vậy mọi người phụ giúp lão đại làm bè, Giai Giai làm giày trượt, nhiều một ít để phòng trường hợp hư."
"Được."
Có kế hoạch lại không còn người ngoài, cả bọn bắt tay rộn ràng làm việc ầm ĩ một khoảng trời. Giai Giai chạy vòng vòng thử giày quay về không ngừng hà ra hơi lạnh mà nói.
"Không biết rộng cỡ nào, trượt hết tốc độ một tiếng đồng hồ vẫn không nhìn thấy ai, nhưng ta có nhìn thấy một cái ba lô đen dưới lớp băng."
"Như vậy tiểu Nhiễm đoán đúng là băng sẽ tan khi giao mùa. Bọn họ có lẽ tới trước chúng ta, hối hả đi trên băng nên trở tay không kịp."
Đình Đình níu áo Nhiễm Nhan.
"Vậy Bích tỷ tỷ không sao chứ?"
"Sẽ không, bọn họ dù sao cũng thuộc top đầu đoàn tàu, dù không quá ưa nhưng cũng nên công nhận hai tên Chấn Phong và Bạch Quang không phải dạng người lỗ mãng, ta có thể nghĩ đến hai, bọn họ có lẽ suy ra mười cũng nên."
"Dạ."
"Nhưng ta cũng muốn thấy cảnh bọn họ lọt biển, chắc vui lắm nhỉ, dù hơi tiếc 10% thu hoạch ảo tưởng kia."
"Tại sao ảo tưởng?"
"Thứ mà chưa biết chắc chắn, chưa cầm trên tay chính là ảo tưởng, trăng trong nước, hoa trong kính mà thôi."
Tán gẫu thì tán gẫu, trong tay vẫn không ngừng làm việc. Ban ngày mọi người cùng làm bè, ban đêm cô và Lương Nhâm kết hợp tiếp tục điều chế dược. Sắp tới bước vào lãnh địa biển băng này chưa biết có gì, chuẩn bị hết toàn lực sẽ tốt hơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tuyết ngừng rơi, băng tan trong một đêm làm mọi người như không tin vào mắt mình, còn ngỡ ngủ quên sau thời gian dài. Nơi đây đúng là không thể diễn tả bằng triết lí bình thường mà. Hèn chi đến nay gần sáu bảy năm vẫn không hề gặp một người dân bản xứ nào cả. Đến cả việc có người sinh sống nơi đây hay không bọn họ cũng không dám xác nhận.