Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: 1_8 Nạn hạn hán
Do quá đông người, siêu thị nhà thuốc cũng không xa, nên mấy bạn già cũng quyết định cùng nhau tản bộ chiều tối. Khỏi phải nói, hình ảnh hai mươi mấy ông già bà lão tay nắm tay vừa đi vừa nói dạo bước trên phố cũng rất có phong cảnh. Nhiễm Nhan cảm thấy mình như gà giữa bầy hạc, bất giác cũng có chút ít nhớ nhà, nếu có Giai Giai ở đây, phải bảo cô bé chụp vài tấm mang về cho ông bà xem xem.
Nhắc tới Giai Giai, hiện giờ tiểu gia nhà chúng ta đang bận bịu với hai tụi lâu la của mình, bắt chúng tưới cây rau cho nhà ông bà, dọn dẹp đồ chơi của chúng, lau dọn phòng... làm tới khi nào Giai Giai hài lòng mới thôi. Cảm thấy mình đúng là có số phận làm lão đại ha ha.
Trước tiên đưa mọi người đi siêu thị trước, có nhiều ông bà xách không hết đồ, Nhiễm Nhan đều chất hết lên xe của mình. Lý do là chị em cô ăn ít, đồ mua nhiều cũng hư, nên hôm nay chủ yếu là hộ pháp cho ông bà mua đồ. Kế tiếp là sang bên tiệm thuốc, không mua thì thôi, giờ hỏi giá mới thấy đâu chỉ tăng cao, mà nhiều hàng hóa còn không có để nhập hàng. Cô bé y sĩ nhìn cả đoàn người cao tuổi vào tiệm thuốc thì cũng giật mình không thôi. Cứ tưởng có đại hội cao tuổi gì ở khu chung cư sắp diễn ra.
Công cuộc mua hàng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài chỉ mất tầm tầm 4, 5 tiếng đồng hồ. Nhìn mấy ông lão ủ dột ngoan ngoãn đẩy xe hàng, lại nhìn mấy bác gái tươi tắn vẫn còn huyên thuyên nói chuyện với nhau. Shopping đúng là sở thích của hội chị em, không phân biệt tuổi tác quốc gia mà, trong lúc đó còn có rất nhiều bà bác dò hỏi Nhiễm Nhan có bạn trai hay chưa, gia đình ra sao... nghe mùi cảm thấy như mai mối đến rồi ấy. Mặc dù đều được cô lãng tránh nhưng vẫn nhiều bác gái không hết hi vọng, muốn đẩy mạnh tiêu thụ con cháu nhà mình làm cô cũng gượng cười nghe đầy một lỗ tai cả đoạn đường.
Nhiễm Nhan nhìn cả con phố, bên ngoài đường lớn đèn sáng thì không sao, nhưng những khúc trong tối, đặc biệt những khu công trình đang xây dựng vì những lý do nào đó mà phải tạm ngưng, có rất nhiều người lảng vảng, làm người ta ban đêm mà đi một mình sẽ rùng mình như bóng ma lai vãng. Đi qua những con hẻm, còn có thể nghe được cả mùi xú uế nồng cả ra phố.
Đi một đoạn ngắn thì mọi người tới cổng khu chung cư, Nhiễm Nhan thấy bên ngoài cổng đúng là tụ tập rất nhiều người ăn xin, quần áo thì không cần bàn tới, chỉ nhìn tay chân khẳng khiu trơ xương như chỉ cần động mạnh là gãy ra cũng đủ biết bọn họ đói khát cỡ nào.
Do được thông báo trước, nên từ bên trong, mấy anh bảo vệ khu chung cư đã đi ra đưa mấy ông bà vào cổng, cũng chắn đi bọn họ. Lúc này thì mấy bà không còn cười vui vẻ nữa mà nhanh tay nhanh chân đi vào cổng, từ hôm trước có vợ chồng ông bà cảm thấy thương, nên cho họ một ít đồ ăn mà bị đám người nhào tới làm bị thương, cũng may bảo vệ phản ứng kịp. Nếu không thì xảy ra chuyện gì ai cũng đoán được.
Có mấy đứa nhỏ do quá đói nên dù sợ vẫn nhào hướng về mấy bà lão xin một ít đồ ăn, cũng bị bảo vệ nhanh tay đẩy ra. Nhiễm Nhan nhìn cảnh này cũng rung động không thôi, thiếu lần cũng có suy nghĩ ra tay giúp đỡ, nhưng nhìn ra xa, trong mấy chỗ bóng tối không có đèn điện chiếu sáng, có rất nhiều người lớn, kẻ đứng người nằm nhưng ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào mấy đứa trẻ này. Mấy ánh mắt không có ánh sáng, mờ đục không có sức sống. Chỉ chăm chăm nhìn vào những bao đồ của mọi người.
Thử nghĩ đồ ăn tụi nhỏ xin được, có chắc là chúng được ăn không. Không để mình suy nghĩ quá nhiều, Nhiễm Nhan cũng bước theo mấy anh bảo vệ vào cổng. Cổng khu vừa được khép lại, mấy ông bà đều thở dài một hơi, tinh mắt còn thấy được có nhiều bà lão còn lấy tay quẹt nước mắt. Nhiễm Nhan không phải thánh nhân, cũng biết bản thân mình không có bản lãnh làm thánh mẫu nên quay đi làm như không thấy.
Cô lấy ra từ trên xe mấy bịch trái cây và hai thùng mì lúc nãy mình mua đưa cho mấy anh bảo vệ:
- " Mấy cái này các anh để ăn trong lúc trực ạ, làm phiền mọi người quá".
Kiên Vũ, tổ trưởng tổ bảo vệ khu chung cư, anh có một cha già, vợ và 2 con nhỏ cũng ở trong khu chung cư, anh khoát tay từ chối:
- " Cô Nhiễm khách khí, trách nhiệm của chúng tôi cả".
- " Cám ơn chị, đúng là chỉ có chị Nhiễm hiểu anh em chúng tôi nhất, anh Vũ cứ khách sáo này nọ, để chúng tôi nhận giúp."
Chưa đợi Kiên Vũ nói xong, thì một cậu bé tầm 18 tuổi đã đỡ lấy đồ từ tay Nhiễm Nhan. Đó là Nhật Tam, làm bảo vệ không lâu, nhưng tính tình hay cười, hay nói nên rất được mấy ông bà trong khu thích. Thấy Nhiễm Nhan và Giai Giai chạy bộ cũng thỉnh thoảng chạy theo nói chuyện, chỉ tiếc nhìn thanh niên trai tráng, cũng chạy được 1, 2 vòng là thở phì phò. Bị Giai Giai trắng mắt vài lần cũng chỉ toét miệng cười. Lần sau lại tiếp tục lẽo đẽo đi theo nói cười như chưa có gì.
Nhìn Nhật Tam biểu hiện mắt sáng rỡ như vậy, anh cũng gãi đầu không biết chui mặt đi đâu cho đỡ nhục:
- " Cám ơn cô, lần sau mọi người có đi mua đồ thì báo một tiếng, để anh em chúng tôi giúp đỡ".
Mọi người khách sáo vài câu thì bắt đầu chia đồ đạc, Kiên Vũ sắp xếp cho mấy anh bảo vệ mang hộ đồ của nhiều ông bà đến tận cửa. Đỡ mất công Nhiễm Nhan phải đưa từng người về.
Mang đồ vào nhà cho ông bà Ngô thì thấy Giai Giai ra đón, sắp xếp đâu ra đó hai chị em đẩy xe của mình chào ông bà về. Không chịu ở lại ăn cơm, vì cũng biết ông bà lớn tuổi, đi cả buổi cũng mệt, để ông bà còn nghỉ sớm. Hai người cũng không kén chọn, hấp nóng mấy vỉ sủi cảo, bánh bao, làm nhanh thêm tô canh, một dĩa đồ chua nhà làm sẵn là có thể giải quyết bữa ăn tối ngon miệng. Giai Giai cũng khoe ra thành tích hôm nay của cô bé và hai tên lâu la ở nhà.
- " Tình hình bên ngoài đúng là không ổn chút nào cả, nhìn hiện nay chúng ta ở trong nhà có thể yên ổn được mấy ngày là mấy ngày đi. Chỉ sợ tình huống tiếp tục đi xuống, khu chung cư toàn người già trẻ nhỏ, khó mà thái bình được".
Nhiễm Nhan cũng kể chuyện lúc nãy ở bên ngoài cho Giai Giai nghe. Đồ ăn thì cô không lo lắm, vì người lớn rất thích trữ lương, đừng nhìn hôm nay mọi người mới đi mua đồ, thật ra từ lúc trước đó nhà nào cũng đi mua cả. Chẳng qua bản tính con người, nghe tụ tập đi mua sắm nên tiếp tục đi mua thôi. Mua sắm cũng là thú vui tao nhã mà nhỉ.
- " Chúng ta cũng có thể thành lập đội quân chứ nhỉ, đặt tên là nữ anh hùng quân chẳng hạn ha ha".
Vừa nói vừa gắp một cái sủi cảo bỏ vào miệng, suýt nữa nóng cả lưỡi.
- " Xem ra dạo này tiểu gia nhà ta làm lão đại vui vẻ nhỉ, làm đến nỗi quên cả văn phong thục nữ".
Liếc mắt nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của Giai Giai:
- " Chúng ta nói không tác dụng, nhưng hôm nay thấy bên bảo vệ cũng rất ra sức lực, nhìn cũng đáng tin cậy. Nhưng hiện tại tình hình vẫn còn trong vòng kiểm xoát, mọi người sẽ không nghĩ đến chuyện đó sớm như vậy. Cảnh sát bây giờ vẫn rất có uy lực."
Vừa dứt câu thì đèn vụt tắt. Giống như muốn chứng thực câu trợ uy cho cảnh sát hay sao ấy. Ba giây sau đèn sáng trở lại, hai người đi đóng lại cửa rèm, tắt bớt đèn bên ngoài, chỉ lại đèn nhỏ nơi phòng khách. Bên trong người thấy rõ, nhưng nhìn từ ngoài thì tối om như bao nhà khác.
Tình hình cúp điện dạo này rất hay xảy ra, lúc đầu còn có thông báo trước, đến về sau thì cả thông báo cũng lười nhắn. Đại thể là muốn cúp lúc nào thì cúp, muốn có lúc nào thì có. Mỗi lần như vậy, điện trong nhà đều tự động chuyển sang dùng năng lượng mặt trời. Vì vậy vẫn che đi ánh sáng để bên ngoài không rêu rao quá lớn.
Để ý thì thấy từ cửa sổ nhà mọi người chỉ loe loét ánh nến, ánh đèn pin chập chờn.
Nhìn từ trên cao, thành phố hiện tại cũng như chìm vào bóng tối, họa may có vài tòa nhà cao tầng phát ra ánh sáng lẻ loi. Cũng chỉ như vài ánh sao trên trời, không còn vẻ đẹp như lúc ban đầu.
Đêm tối rất dễ làm cái ác trong con người hiển lộ ra tới. Đêm nay không biết bao nhiêu nơi diễn ra những tội ác mà không ai dám nghĩ. Và tối thì sẽ càng thêm tối. Đây chỉ là mới bắt đầu.
Chiều tà ánh dương vừa khuất núi, mang đi cái nóng oi ả, nhưng vẫn không mát mẻ được là bao nhiêu. Cây cối quanh khu chung cư cũng héo úa rất nhiều, dù có cố gắng tưới nước cũng không thể cải thiện tình hình bao nhiêu. Nghĩ cũng đúng, một ngày hơn 10 tiếng phơi mình dưới cái nắng hơn 50 độ, ban đêm lại nhận cái nóng hắt ngược lên từ dưới đất, thì dùng bao nhiêu nước cho đủ.
Cây cối còn không chịu nổi nữa là con người, giống như tình hình bây giờ, nhà nhà đều mở cửa rộng thoáng, ai nấy cầm trên tay cây quạt phe phảy không ngớt. Nếu mà nằm được dưới nền đất mát mẻ chắc ai cũng nằm cả ngày không đứng lên.
Đỉnh điểm là vài ngày trước đã bắt đầu hạn định cung cấp điện mỗi ngày 15 tiếng, hôm nay bác Năm tổ trưởng thông báo chỉ còn lại 8 tiếng mỗi ngày.
Nhưng thật tế có ngày còn chỉ có được 5 tiếng thôi ấy, có hôm còn làm lơ như giả vờ quên mở điện luôn kia. Nhìn chung tình hình có tiến triển tệ đi xuống, mặc dù chung cư cũng có máy phát điện, nhưng cũng chỉ là máy nhỏ, không thể cung cấp cho cả một khu chung cư lớn như vậy 24/24. Cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
Cho đến hôm nay sự việc xảy ra, mọi người họp mặt ở sân chung cư cũng vì việc phát điện. Nói chung việc là máy phát năng lượng mặt trời thì ít, máy phát dầu thì nhiều. Nhưng dùng nhiều thì dầu nhiều, đồ vật tăng giá, huống chi là xăng dầu không tăng, tăng quá cao đấy chứ. Chưa tính đến dùng lâu, bảo trì phí cũng phát sinh, vâng vâng và mây mây những loại phí.
Nên việc mọi người cần đóng thêm tiền là chuyện tất nhiên, kể cả cho dù nhà Nhiễm Nhan không dùng đến nhưng vì theo đa số mọi người, cô vẫn đóng góp theo cho đủ số. Tiền nơi đây có mang về cũng không dùng được mà, không cần vì việc nhỏ mà nghĩ nhiều.
Nhưng nếu trên đời ai cũng suy nghĩ thoáng như cô thì không có buổi họp mặt mọi người ngày hôm nay. Ví như một trong số đó là hộ 901 bà Thẩm đối diện nhà Nhiễm Nhan đây. Tiền thì không muốn đóng cao, nhưng điện thì muốn được cung cấp tận kẽ răng. Thì những bà bạn cùng hội cùng thuyền với bà ta cũng sẽ không tốt lành là bao.
Tính tình không tốt, nhưng lại sĩ diện không dám nói ra trước mặt đại gia, nên mấy bà nghĩ ra một cách đó là ăn chực, ở chực nhà người khác có điện. Mà mấy bà tử tế không ai nói gì, đi đến đâu như châu chấu tàn phá đến đó, đến nỗi ai thấy mấy bà từ xa là đóng cửa không tiếp.
Sự việc lên cao trào là nhà nào đó có cô con dâu mới cưới, da mặt mỏng, không biết hay là không chịu nổi mà dại dột mở cửa cho mấy bà vào ngồi chơi. Đợi đến lúc bà má chồng về thấy nhà như bãi chiến trường thì làm ầm lên, đến từng nhà từng người làm ra lẽ. Lớn chuyện đến ông Năm tổ trưởng phải họp hành nơi đây đây này.
Nhắc tới Giai Giai, hiện giờ tiểu gia nhà chúng ta đang bận bịu với hai tụi lâu la của mình, bắt chúng tưới cây rau cho nhà ông bà, dọn dẹp đồ chơi của chúng, lau dọn phòng... làm tới khi nào Giai Giai hài lòng mới thôi. Cảm thấy mình đúng là có số phận làm lão đại ha ha.
Trước tiên đưa mọi người đi siêu thị trước, có nhiều ông bà xách không hết đồ, Nhiễm Nhan đều chất hết lên xe của mình. Lý do là chị em cô ăn ít, đồ mua nhiều cũng hư, nên hôm nay chủ yếu là hộ pháp cho ông bà mua đồ. Kế tiếp là sang bên tiệm thuốc, không mua thì thôi, giờ hỏi giá mới thấy đâu chỉ tăng cao, mà nhiều hàng hóa còn không có để nhập hàng. Cô bé y sĩ nhìn cả đoàn người cao tuổi vào tiệm thuốc thì cũng giật mình không thôi. Cứ tưởng có đại hội cao tuổi gì ở khu chung cư sắp diễn ra.
Công cuộc mua hàng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài chỉ mất tầm tầm 4, 5 tiếng đồng hồ. Nhìn mấy ông lão ủ dột ngoan ngoãn đẩy xe hàng, lại nhìn mấy bác gái tươi tắn vẫn còn huyên thuyên nói chuyện với nhau. Shopping đúng là sở thích của hội chị em, không phân biệt tuổi tác quốc gia mà, trong lúc đó còn có rất nhiều bà bác dò hỏi Nhiễm Nhan có bạn trai hay chưa, gia đình ra sao... nghe mùi cảm thấy như mai mối đến rồi ấy. Mặc dù đều được cô lãng tránh nhưng vẫn nhiều bác gái không hết hi vọng, muốn đẩy mạnh tiêu thụ con cháu nhà mình làm cô cũng gượng cười nghe đầy một lỗ tai cả đoạn đường.
Nhiễm Nhan nhìn cả con phố, bên ngoài đường lớn đèn sáng thì không sao, nhưng những khúc trong tối, đặc biệt những khu công trình đang xây dựng vì những lý do nào đó mà phải tạm ngưng, có rất nhiều người lảng vảng, làm người ta ban đêm mà đi một mình sẽ rùng mình như bóng ma lai vãng. Đi qua những con hẻm, còn có thể nghe được cả mùi xú uế nồng cả ra phố.
Đi một đoạn ngắn thì mọi người tới cổng khu chung cư, Nhiễm Nhan thấy bên ngoài cổng đúng là tụ tập rất nhiều người ăn xin, quần áo thì không cần bàn tới, chỉ nhìn tay chân khẳng khiu trơ xương như chỉ cần động mạnh là gãy ra cũng đủ biết bọn họ đói khát cỡ nào.
Do được thông báo trước, nên từ bên trong, mấy anh bảo vệ khu chung cư đã đi ra đưa mấy ông bà vào cổng, cũng chắn đi bọn họ. Lúc này thì mấy bà không còn cười vui vẻ nữa mà nhanh tay nhanh chân đi vào cổng, từ hôm trước có vợ chồng ông bà cảm thấy thương, nên cho họ một ít đồ ăn mà bị đám người nhào tới làm bị thương, cũng may bảo vệ phản ứng kịp. Nếu không thì xảy ra chuyện gì ai cũng đoán được.
Có mấy đứa nhỏ do quá đói nên dù sợ vẫn nhào hướng về mấy bà lão xin một ít đồ ăn, cũng bị bảo vệ nhanh tay đẩy ra. Nhiễm Nhan nhìn cảnh này cũng rung động không thôi, thiếu lần cũng có suy nghĩ ra tay giúp đỡ, nhưng nhìn ra xa, trong mấy chỗ bóng tối không có đèn điện chiếu sáng, có rất nhiều người lớn, kẻ đứng người nằm nhưng ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào mấy đứa trẻ này. Mấy ánh mắt không có ánh sáng, mờ đục không có sức sống. Chỉ chăm chăm nhìn vào những bao đồ của mọi người.
Thử nghĩ đồ ăn tụi nhỏ xin được, có chắc là chúng được ăn không. Không để mình suy nghĩ quá nhiều, Nhiễm Nhan cũng bước theo mấy anh bảo vệ vào cổng. Cổng khu vừa được khép lại, mấy ông bà đều thở dài một hơi, tinh mắt còn thấy được có nhiều bà lão còn lấy tay quẹt nước mắt. Nhiễm Nhan không phải thánh nhân, cũng biết bản thân mình không có bản lãnh làm thánh mẫu nên quay đi làm như không thấy.
Cô lấy ra từ trên xe mấy bịch trái cây và hai thùng mì lúc nãy mình mua đưa cho mấy anh bảo vệ:
- " Mấy cái này các anh để ăn trong lúc trực ạ, làm phiền mọi người quá".
Kiên Vũ, tổ trưởng tổ bảo vệ khu chung cư, anh có một cha già, vợ và 2 con nhỏ cũng ở trong khu chung cư, anh khoát tay từ chối:
- " Cô Nhiễm khách khí, trách nhiệm của chúng tôi cả".
- " Cám ơn chị, đúng là chỉ có chị Nhiễm hiểu anh em chúng tôi nhất, anh Vũ cứ khách sáo này nọ, để chúng tôi nhận giúp."
Chưa đợi Kiên Vũ nói xong, thì một cậu bé tầm 18 tuổi đã đỡ lấy đồ từ tay Nhiễm Nhan. Đó là Nhật Tam, làm bảo vệ không lâu, nhưng tính tình hay cười, hay nói nên rất được mấy ông bà trong khu thích. Thấy Nhiễm Nhan và Giai Giai chạy bộ cũng thỉnh thoảng chạy theo nói chuyện, chỉ tiếc nhìn thanh niên trai tráng, cũng chạy được 1, 2 vòng là thở phì phò. Bị Giai Giai trắng mắt vài lần cũng chỉ toét miệng cười. Lần sau lại tiếp tục lẽo đẽo đi theo nói cười như chưa có gì.
Nhìn Nhật Tam biểu hiện mắt sáng rỡ như vậy, anh cũng gãi đầu không biết chui mặt đi đâu cho đỡ nhục:
- " Cám ơn cô, lần sau mọi người có đi mua đồ thì báo một tiếng, để anh em chúng tôi giúp đỡ".
Mọi người khách sáo vài câu thì bắt đầu chia đồ đạc, Kiên Vũ sắp xếp cho mấy anh bảo vệ mang hộ đồ của nhiều ông bà đến tận cửa. Đỡ mất công Nhiễm Nhan phải đưa từng người về.
Mang đồ vào nhà cho ông bà Ngô thì thấy Giai Giai ra đón, sắp xếp đâu ra đó hai chị em đẩy xe của mình chào ông bà về. Không chịu ở lại ăn cơm, vì cũng biết ông bà lớn tuổi, đi cả buổi cũng mệt, để ông bà còn nghỉ sớm. Hai người cũng không kén chọn, hấp nóng mấy vỉ sủi cảo, bánh bao, làm nhanh thêm tô canh, một dĩa đồ chua nhà làm sẵn là có thể giải quyết bữa ăn tối ngon miệng. Giai Giai cũng khoe ra thành tích hôm nay của cô bé và hai tên lâu la ở nhà.
- " Tình hình bên ngoài đúng là không ổn chút nào cả, nhìn hiện nay chúng ta ở trong nhà có thể yên ổn được mấy ngày là mấy ngày đi. Chỉ sợ tình huống tiếp tục đi xuống, khu chung cư toàn người già trẻ nhỏ, khó mà thái bình được".
Nhiễm Nhan cũng kể chuyện lúc nãy ở bên ngoài cho Giai Giai nghe. Đồ ăn thì cô không lo lắm, vì người lớn rất thích trữ lương, đừng nhìn hôm nay mọi người mới đi mua đồ, thật ra từ lúc trước đó nhà nào cũng đi mua cả. Chẳng qua bản tính con người, nghe tụ tập đi mua sắm nên tiếp tục đi mua thôi. Mua sắm cũng là thú vui tao nhã mà nhỉ.
- " Chúng ta cũng có thể thành lập đội quân chứ nhỉ, đặt tên là nữ anh hùng quân chẳng hạn ha ha".
Vừa nói vừa gắp một cái sủi cảo bỏ vào miệng, suýt nữa nóng cả lưỡi.
- " Xem ra dạo này tiểu gia nhà ta làm lão đại vui vẻ nhỉ, làm đến nỗi quên cả văn phong thục nữ".
Liếc mắt nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của Giai Giai:
- " Chúng ta nói không tác dụng, nhưng hôm nay thấy bên bảo vệ cũng rất ra sức lực, nhìn cũng đáng tin cậy. Nhưng hiện tại tình hình vẫn còn trong vòng kiểm xoát, mọi người sẽ không nghĩ đến chuyện đó sớm như vậy. Cảnh sát bây giờ vẫn rất có uy lực."
Vừa dứt câu thì đèn vụt tắt. Giống như muốn chứng thực câu trợ uy cho cảnh sát hay sao ấy. Ba giây sau đèn sáng trở lại, hai người đi đóng lại cửa rèm, tắt bớt đèn bên ngoài, chỉ lại đèn nhỏ nơi phòng khách. Bên trong người thấy rõ, nhưng nhìn từ ngoài thì tối om như bao nhà khác.
Tình hình cúp điện dạo này rất hay xảy ra, lúc đầu còn có thông báo trước, đến về sau thì cả thông báo cũng lười nhắn. Đại thể là muốn cúp lúc nào thì cúp, muốn có lúc nào thì có. Mỗi lần như vậy, điện trong nhà đều tự động chuyển sang dùng năng lượng mặt trời. Vì vậy vẫn che đi ánh sáng để bên ngoài không rêu rao quá lớn.
Để ý thì thấy từ cửa sổ nhà mọi người chỉ loe loét ánh nến, ánh đèn pin chập chờn.
Nhìn từ trên cao, thành phố hiện tại cũng như chìm vào bóng tối, họa may có vài tòa nhà cao tầng phát ra ánh sáng lẻ loi. Cũng chỉ như vài ánh sao trên trời, không còn vẻ đẹp như lúc ban đầu.
Đêm tối rất dễ làm cái ác trong con người hiển lộ ra tới. Đêm nay không biết bao nhiêu nơi diễn ra những tội ác mà không ai dám nghĩ. Và tối thì sẽ càng thêm tối. Đây chỉ là mới bắt đầu.
Chiều tà ánh dương vừa khuất núi, mang đi cái nóng oi ả, nhưng vẫn không mát mẻ được là bao nhiêu. Cây cối quanh khu chung cư cũng héo úa rất nhiều, dù có cố gắng tưới nước cũng không thể cải thiện tình hình bao nhiêu. Nghĩ cũng đúng, một ngày hơn 10 tiếng phơi mình dưới cái nắng hơn 50 độ, ban đêm lại nhận cái nóng hắt ngược lên từ dưới đất, thì dùng bao nhiêu nước cho đủ.
Cây cối còn không chịu nổi nữa là con người, giống như tình hình bây giờ, nhà nhà đều mở cửa rộng thoáng, ai nấy cầm trên tay cây quạt phe phảy không ngớt. Nếu mà nằm được dưới nền đất mát mẻ chắc ai cũng nằm cả ngày không đứng lên.
Đỉnh điểm là vài ngày trước đã bắt đầu hạn định cung cấp điện mỗi ngày 15 tiếng, hôm nay bác Năm tổ trưởng thông báo chỉ còn lại 8 tiếng mỗi ngày.
Nhưng thật tế có ngày còn chỉ có được 5 tiếng thôi ấy, có hôm còn làm lơ như giả vờ quên mở điện luôn kia. Nhìn chung tình hình có tiến triển tệ đi xuống, mặc dù chung cư cũng có máy phát điện, nhưng cũng chỉ là máy nhỏ, không thể cung cấp cho cả một khu chung cư lớn như vậy 24/24. Cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
Cho đến hôm nay sự việc xảy ra, mọi người họp mặt ở sân chung cư cũng vì việc phát điện. Nói chung việc là máy phát năng lượng mặt trời thì ít, máy phát dầu thì nhiều. Nhưng dùng nhiều thì dầu nhiều, đồ vật tăng giá, huống chi là xăng dầu không tăng, tăng quá cao đấy chứ. Chưa tính đến dùng lâu, bảo trì phí cũng phát sinh, vâng vâng và mây mây những loại phí.
Nên việc mọi người cần đóng thêm tiền là chuyện tất nhiên, kể cả cho dù nhà Nhiễm Nhan không dùng đến nhưng vì theo đa số mọi người, cô vẫn đóng góp theo cho đủ số. Tiền nơi đây có mang về cũng không dùng được mà, không cần vì việc nhỏ mà nghĩ nhiều.
Nhưng nếu trên đời ai cũng suy nghĩ thoáng như cô thì không có buổi họp mặt mọi người ngày hôm nay. Ví như một trong số đó là hộ 901 bà Thẩm đối diện nhà Nhiễm Nhan đây. Tiền thì không muốn đóng cao, nhưng điện thì muốn được cung cấp tận kẽ răng. Thì những bà bạn cùng hội cùng thuyền với bà ta cũng sẽ không tốt lành là bao.
Tính tình không tốt, nhưng lại sĩ diện không dám nói ra trước mặt đại gia, nên mấy bà nghĩ ra một cách đó là ăn chực, ở chực nhà người khác có điện. Mà mấy bà tử tế không ai nói gì, đi đến đâu như châu chấu tàn phá đến đó, đến nỗi ai thấy mấy bà từ xa là đóng cửa không tiếp.
Sự việc lên cao trào là nhà nào đó có cô con dâu mới cưới, da mặt mỏng, không biết hay là không chịu nổi mà dại dột mở cửa cho mấy bà vào ngồi chơi. Đợi đến lúc bà má chồng về thấy nhà như bãi chiến trường thì làm ầm lên, đến từng nhà từng người làm ra lẽ. Lớn chuyện đến ông Năm tổ trưởng phải họp hành nơi đây đây này.