Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
"Xuỵt! Tai vách mạch rừng, bí mật này tốt nhất là chỉ một mình cậu biết thôi, đừng nói với bất kì ai, kể cả tôi, cất nó vào trong bụng đi." Văn Khanh duỗi một ngón tay ra, chạm lên môi Giang Tiểu Mãn, ngăn lại lời cậu định nói.
Cảm nhận được sự mềm mại trên môi, tai Giang Tiểu Mãn đỏ bừng, nhịp tim tăng lên đột ngột, đại não giống như bị đình chỉ suy nghĩ, cậu cảm thấy làn da bị chạm vào cực kỳ nóng hổi, cái cảm giác nóng hổi này một mực đốt vào trong lòng khiến cậu không biết làm sao, lung tung gật nhẹ đầu: "Em, em biết rồi."
Thật ra cậu không biết vừa nãy cô đã nói gì, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên ngón tay kia, nơi đó, vẫn còn xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Lần đầu cùng người mình thích tiếp xúc thân mật khiến lòng Giang Tiểu Mãn ngọt như ăn mật. Cậu vụng trộm nhìn thoáng qua Văn Khanh, thấy thần sắc cô bình thường, lại cúi đầu xuống bắt đầu làm việc, phảng phất như tiếp xúc thân mật vừa rồi không hề lưu lại trong lòng cô nửa phần gợn sóng, điều này khiến Giang Tiểu Mãn có chút thất vọng, trong lòng cực kỳ uể oải.
Phải rồi, chị Văn Khanh là người ưu tú như vậy, sao lại thích cậu được chứ?
"Tiểu Mãn, cậu làm sao vậy?" Văn Khanh nhìn cậu ủ rũ cúi đầu như một con gà trống thua cuộc, nhịn không được hỏi.
Giang Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn cô, mấp máy môi, tay không tự chủ được mà nắm chặt, lấy dũng khí hỏi: "Chị Văn Khanh, chị đã thích ai chưa?"
Văn Khanh bật cười: "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Giang Tiểu Mãn vừa mới nâng lên dũng khí, lập tức tiêu mất một nửa, yếu ớt nói: "Thì, chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"Không có." Văn Khanh thuận miệng đáp, thế giới này, người ủy thác chỉ muốn cô hỗ trợ bảo vệ người nhà cẩn thận, nếu như có thể khiến Thanh Thành trả giá đắt càng tốt, cũng không có ủy thác phương diện tình cảm, cho nên không có gì bất ngờ xảy ra thì cô cũng không kết hôn, chờ lớn tuổi thu dưỡng mấy đứa nhỏ để Tô gia có người kế thừa là được rồi.
Giang Tiểu Mãn nghe được câu trả lời của cô, thất vọng một nửa, một nửa lại vui mừng, thất vọng là vì cô quả nhiên không thích mình, vui mừng là vì cô không thích người khác.
Giang Tiểu Mãn do dự nửa ngày, đỏ mặt hỏi: "Kia ... Chị có thể thích em một chút không?"
Văn Khanh kinh ngạc nhìn cậu một chút, cô không nghĩ tới Giang Tiểu Mãn sẽ thích cô. Cô vẫn cảm thấy cậu rất dễ xấu hổ, thường xuyên sẽ đỏ mặt, bởi vì trong nguyên tác miêu tả cậu như vậy, ở trước mặt Thanh Thành cũng vậy, mà trước mặt fans hâm mộ cũng thế, cho nên cô không hề nghĩ tới cậu đỏ mặt là vì còn có nguyên nhân khác.
Văn Khanh không biết cậu là nhất thời tâm huyết dâng trào, hay vẫn ấp ủ đã lâu, nhưng cho dù thế nào, cô biết tính cách của Giang Tiểu Mãn cực kỳ mẫn cảm, cô sợ làm hắn tổn thương, vì vậy, chỉ có thể cười nói: "Tôi vẫn rất thích cậu mà."
Giang Tiểu Mãn gấp gáp: "Tôi không phải nói thích kiểu em trai!"
Cậu đương nhiên có thể nhìn ra, Văn Khanh coi cậu như một người em trai để chăm sóc, nhưng mà cậu không muốn làm em trai của cô: "Em muốn làm bạn trai của chị!"
"Em thích chị, từ lần đầu gặp mặt đã thích chị rồi, không phải vì cảm kích hay vì cái gì khác, em chỉ đơn giản là muốn đi cùng chị. Nhìn chị cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ em sẽ thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu. Nhưng lại vì một câu nói của chị mà vui vẻ nhảy cẫng lên, sẽ bởi vì chị ăn đồ ăn do em làm mà cảm thấy thỏa mãn, cũng sẽ vì một ánh mắt của chị mà trong lòng thấp thỏm không yên..."
Càng nói, thanh âm của Giang Tiểu Mãn càng yếu ớt dần: "Em biết em không xứng với chị, chị ưu tú như vậy, làm cái gì cũng tốt, mà em lại quá đần độn, cái gì cũng không biết. Thế nhưng em lại thích chị, em không giữ được lòng mình, nó luôn luôn nghĩ, bây giờ chị đang làm gì..."
Văn Khanh thở dài một hơi, làm một lão yêu quái sống không biết bao nhiêu năm, điều khó khăn nhất mà cô gặp phải là cự tuyệt tấm lòng son của người khác, tình cảm thuần khiết như vậy, haizzz.....
Giang Tiểu Mãn nghe được cô thở dài, lòng liền thắt chặt lại, hốc mắt dần dần đỏ lên, lại cố gắng chịu đựng không muốn thất thố trước mặt cô.
"Cậu còn nhỏ..." Một câu, triệt để đánh vỡ hi vọng của Giang Tiểu Mãn.
"Chờ ba năm nữa, nếu cậu còn thích tôi, thì chúng ta ở bên nhau đi."
---------
Văn Khanh trở lại không gian vô tận, vừa mới bước vào, Tiểu Phượng Hoàng liền chạy vội về phía cô: "Tỷ! Thân tỷ! Ta nhớ ngươi muốn chết! Sao bây giờ ngươi mới về!"
Văn Khanh nhìn bộ dạng thiếu niên của hắn, tộc Phương Hoàng tất cả đều là mỹ nhân, tiểu Phượng Hoàng tự nhiên lớn lên cũng có một bộ mặt đẹp tuyệt nhân gian. Chỉ là tính cách vẫn là đứa nhỏ chưa trưởng thành.
Văn Khanh hơi giang hai cánh tay, chuẩn bị tiếp lấy Phượng Hoàng đang nhào tới, không ngờ Phượng Hoàng còn chưa chạy đến gót chân cô, lại dừng lại ở phía xa xa, cực kì khoa trương mà che hai mắt mình lại: "Trời ơi con mắt của ta, không được, mắt ta sắp mù luôn rồi, thân tỷ tỷ à, có thể thu lại kim quang trên người ngươi được không?"
Văn Khanh sững sờ: "Kim quang gì?"
"Là công đức trên người ngươi đó, ai u ông trời của ta ơi, lần đầu tiên gặp được công đức nồng đậm như vậy, tỷ đi cứu vớt cả thế giới đấy à?"
Văn Khanh lúc này mới nhớ ra, sau vị diện tận thế, lực lượng công đức còn chưa kịp hấp thu thì đã có người ủy thác tới cửa, sau đó cô tạm thời để đó, trước tiên đi hoàn thành nhiệm vụ. Ở kiếp trước vì cứu vớt cả Trái Đất, vốn là phần thưởng công đức, lại thêm lần này, khó trách Phượng Hoàng sẽ cảm thấy chói lóa như vậy.
Nhưng mà, công đức của cô trong mắt Phượng Hoàng là màu vàng à?
Văn Khanh đưa người ủy thác vào Chuyển Sinh Trì trước rồi mới bắt đầu hấp thu công đức. Có lẽ vì công đức lần này quá nhiều nên lúc hấp thu tốn hơi nhiều thời gian.
Đợi cô hấp thu xong, tiểu Phượng Hoàng vội vàng từ trên cây nhảy xuống, vây quanh cô tấm tắc: "Vừa nãy ta còn cảm thấy khí tức trên người tỷ có chút quen thuộc, thì ra là công đức. Tỷ, ngươi đi theo con đường thành thần bằng công đức à?"
"Công đức thành thần?"
"Đúng đó, lúc ta mới thức tỉnh trí nhớ, hình như đã từng có tình huống như vậy, nhưng vì quá lâu rồi, ta cũng không xác định rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định, công đức của ngươi đã gần đầy, có lẽ chỉ cần một cơ hội nữa là đầy rồi."
Mỗi một bộ tộc Thần thú đều có ký ức truyền thừa của mình, sẽ theo cấp bậc mà dần dần mở ra, có rất nhiều bí mật cổ xưa đều nằm trong tay bọn chúng, đây cũng là một trong những thiên phú được trời cao ưu ái cho chủng tộc đó.
Vì là do Tiểu Phượng Hoàng nói nên Văn Khanh mới tin tưởng. Trên thực tế, chính cô cũng đã từng hoài nghi qua, bởi vì mỗi lần khi cô hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ có được bàn tay vàng cũng chỉ có công đức, bàn tay vàng đều đưa vào vô tận hư không, mặc dù mỗi lần cô có thể mượn dùng một cái, nhưng quyền sở hữu vẫn thuộc về vô tận hư không. Nói cách khác, mỗi khi cô hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có được công đức để cường hóa linh hồn, chẳng lẽ cường hóa đến hình thái cuối cùng là thành thần??
Người đời đều nói làm thần tiên thật tốt, vậy chắc là thành thần cũng rất tốt ... nhỉ?
Văn Khanh cũng không chắc chắn lắm, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng không tim không phổi kia đang ăn đồ ăn, cô tiện tay từ trong không gian hệ thống của Giang Tiểu Mãn lấy ra mấy thứ tiểu Phượng Hoàng thích ăn, dụ dỗ nói: "Phượng Hoàng ngoan, ngươi ngẫm lại thật kĩ, cơ hội để cho công đức đầy là cái gì?"
Tiểu Phượng Hoàng hai mắt sáng lên nhìn đồ vật trong tay cô, không ngừng gật đầu: "Để ta nghĩ, để ta nghĩ."
Nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẻ mặt cầu xin nói: "Tỷ, ta thật sự không nhớ ra được, có lẽ mỗi người đều không giống nhau? Chờ đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết mà!"
Văn Khanh tưởng tượng, cũng đúng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, còn chưa tới thì cô xoắn xuýt làm gì, lúc trước không hay biết gì, chẳng phải cô vẫn bước được đến đây sao?
Cô ném đồ về phía Tiểu Phượng Hoàng: "Cho ngươi, ăn đi."
Lúc Văn Khanh mở mắt ra lần nữa, cô đang nằm trong một căn phòng tràn đầy hơi thở công chúa, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: "Khanh Khanh, xuống dưới ăn cơm, không phải nói muốn cùng anh trai đến trường sao? Anh con đang chờ con đấy."
Văn Khanh nhanh chóng phản ứng lại đây là đoạn thời gian nào, vội vàng đáp: "Con biết rồi ạ, con lập tức ra liền."
Đợi đến khi tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Văn Khanh mới trở mình trên giường một cái rồi đứng lên, vào phòng vệ sinh, một bên rửa mặt một bên sắp xếp lại nội dung cốt truyện.
Người ủy thác lần này tên là Cung Văn Khanh, gia thế bất phàm, cha mẹ yêu mến, còn có ba anh trai cuồng em gái. Là tiểu công chúa duy nhất của Cung gia, gần như ngàn vạn sủng ái đều tập trung vào cô, từ nhỏ lớn lên trong bình mật. Tiểu nha đầu cũng không có tính tình chua ngoa đanh đá, bị người nhà bảo hộ quá tốt cho nên tính tình mềm mại, cực kì đơn thuần.
Mới đầu cũng không xảy ra biến cố gì, cuộc đời của cô vốn nên thẳng một đường mỹ mãn mà qua đi, nhưng lúc cô học cao trung, lại xảy ra một số chuyện.
Một cô gái gọi là Tô Ngữ xuất hiện, dung mạo cô ta tuyệt mỹ, không giống người trần, lúc thì giống như một bông hoa hồng có gai, kiêu căng khó thuần, lúc lại cao quý lãnh diễm, nhìn xuống chúng sinh, lúc lại như lê hoa đái vũ, mong manh động lòng ngươi .... Cô gái bí ẩn như vậy đã hấp dẫn vô số người ái mộ cô ta, trong đó, có mấy người nổi bật là người thừa kế của tứ đại gia tộc thành phố Z.
Trong đó có cả ba anh em Cung gia, cũng chính là ba người anh trai của Cung Văn Khanh; con trai độc nhất của Lăng gia, Lăng Thiên Triệt, hắn còn có một thân phận khác là vị hôn phu Cung Văn Khanh; còn có hai anh em song bào thai của Diệp gia, đến cả đứa con út cùng đứa cháu duy nhất của Dung gia, hai chú cháu cùng yêu một cô gái.... Tất cả mọi người điên cuồng ái mộ cô gái đặc biệt này, vì cô ta mà đòi sống đòi chết, vì cô ta mà vứt bỏ cả vinh nhục của gia tộc, vứt bỏ trách nhiệm cùng lý tưởng, cuối cùng, thậm chí không để ý đến luận thường đạo lý cũng muốn có được cô ta.
Là em gái của ba anh em Cung gia, cũng là vị hôn thê của con trai độc nhất Lăng gia, Cung Văn Khanh, dĩ nhiên trở thành pháo hôi, cô chỉ thương tâm chạy đi tìm Lăng Thiên Triệt hỏi rõ mọi chuyện, trên đường lại bị tai nạn xe cộ mà mất đi hai chân.
Mà Tô Ngữ cùng người ái mộ cô ta thì sao? Bọn họ cũng không có một kết cục đẹp đẽ, bởi vì, sau khi tất cả mọi người đã đáp ứng sẽ cùng nhau ở bên cô ta, thì cô ta lại biến mất, giống như tan biến vào hư vô, vô tung vô ảnh.
Người ái mộ cô ta đều điên lên, tìm kiếm cô ta khắp thế giới, cuối cùng chết thì chết, bị điên thì bị điên, không ai có kết cục tốt.
Cha mẹ Cung gia cũng vì con trai đại nghịch bất đạo mà bị bệnh, sau đó lại bởi vì ba đứa con hai chết một điên, không chịu nổi đả kích, buông tay nhân gian. Cung Văn Khanh từ nhỏ bị nuông chiều lớn lên lại bị tàn phế hai chân không có năng lực giữ vững được tập đoàn Cung thị, thế là xí nghiệp gia tộc bị đổi chủ, Cung gia lớn như vậy phải cửa nát nhà tan.
Nguyện vọng của người ủy thác là giữ vững gia tộc của mình, bảo vệ anh trai không bị người phụ nữ xấu xa kia lừa gạt, tốt nhất nên để tất cả những người đã bị tổn thương bởi cô ta rời xa cô ta.
Nguyện vọng này không hề quá mức, Văn Khanh tất nhiên nguyện ý thỏa mãn cô ấy. Còn nữ chính Tô Ngữ, cô ta làm nữ chính thế giới này, nhưng khác với nữ chính của các vị diện khác, cô ta là một người xuyên nhanh, vị diện này chẳng qua chỉ là một trong số những vị diện mà cô ta phải trải qua mà thôi.
Nữ chính xuyên nhanh, đây là lần đầu tiên Văn Khanh gặp phải, mặc dù nhiệm vụ của cô cũng có chút giống xuyên nhanh, nhưng tự nhận mình cùng Tô Ngữ vẫn khác nhau.
Cô chỉ giúp người ủy thác hoàn thành nguyện vọng, trên cơ sở, cô có nguyên tắc điểm mấu chốt của mình. Mà Tô Ngữ lại khác, nhiệm vụ của cô ta là ở mỗi vị diện dùng mọi khả năng để công lược được càng nhiều người càng tốt, trong nhiệm vụ thậm chí có thể không từ thủ đoạn, cô ta không quan tâm hành vi của mình sẽ mang đến hậu quả gì. Ví dụ như, ở vị diện công lược trước của cô ta, sau khi cô ta công lược được bảy vị Hoàng đế liền phủi mông rời đi, đến mức bảy Đế vương nghi ngờ lẫn nhau, đều cảm thấy cô ta đang ở trong tay đối phương, thế là thiên hạ đại loạn. Mà Tô Ngữ được hệ thống thưởng cho một danh hiệu là Hồng Nhan Họa Thủy.
Trong mỗi vị diện, cô ta công lược được càng nhiều, thì giá trị chân tình có được càng nhiều. Giá trị chân tình của cô ta đồng thời còn có thuộc tính cường hóa thân thể, có thể trao đổi vật phẩm trong cửa hàng hệ thống. Tuy nhiên, cho dù là thuộc tính cường hóa thân thể hay trao đổi vật phẩm thì cũng đều là để càng dễ dàng công lược đàn ông hơn mà thôi. Cho nên, Văn Khanh cũng không biết đến cùng cô ta làm nhiệm vụ để làm gì, dù sao chính bản thân Tô Ngữ cũng rất thích thú.
Đúng, hệ thống của Tô Ngữ là —— Hệ thống công lược chân ái.
Nhưng cũng đừng nên vũ nhục hai chữ chân ái như vậy!
Cảm nhận được sự mềm mại trên môi, tai Giang Tiểu Mãn đỏ bừng, nhịp tim tăng lên đột ngột, đại não giống như bị đình chỉ suy nghĩ, cậu cảm thấy làn da bị chạm vào cực kỳ nóng hổi, cái cảm giác nóng hổi này một mực đốt vào trong lòng khiến cậu không biết làm sao, lung tung gật nhẹ đầu: "Em, em biết rồi."
Thật ra cậu không biết vừa nãy cô đã nói gì, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên ngón tay kia, nơi đó, vẫn còn xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Lần đầu cùng người mình thích tiếp xúc thân mật khiến lòng Giang Tiểu Mãn ngọt như ăn mật. Cậu vụng trộm nhìn thoáng qua Văn Khanh, thấy thần sắc cô bình thường, lại cúi đầu xuống bắt đầu làm việc, phảng phất như tiếp xúc thân mật vừa rồi không hề lưu lại trong lòng cô nửa phần gợn sóng, điều này khiến Giang Tiểu Mãn có chút thất vọng, trong lòng cực kỳ uể oải.
Phải rồi, chị Văn Khanh là người ưu tú như vậy, sao lại thích cậu được chứ?
"Tiểu Mãn, cậu làm sao vậy?" Văn Khanh nhìn cậu ủ rũ cúi đầu như một con gà trống thua cuộc, nhịn không được hỏi.
Giang Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn cô, mấp máy môi, tay không tự chủ được mà nắm chặt, lấy dũng khí hỏi: "Chị Văn Khanh, chị đã thích ai chưa?"
Văn Khanh bật cười: "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Giang Tiểu Mãn vừa mới nâng lên dũng khí, lập tức tiêu mất một nửa, yếu ớt nói: "Thì, chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"Không có." Văn Khanh thuận miệng đáp, thế giới này, người ủy thác chỉ muốn cô hỗ trợ bảo vệ người nhà cẩn thận, nếu như có thể khiến Thanh Thành trả giá đắt càng tốt, cũng không có ủy thác phương diện tình cảm, cho nên không có gì bất ngờ xảy ra thì cô cũng không kết hôn, chờ lớn tuổi thu dưỡng mấy đứa nhỏ để Tô gia có người kế thừa là được rồi.
Giang Tiểu Mãn nghe được câu trả lời của cô, thất vọng một nửa, một nửa lại vui mừng, thất vọng là vì cô quả nhiên không thích mình, vui mừng là vì cô không thích người khác.
Giang Tiểu Mãn do dự nửa ngày, đỏ mặt hỏi: "Kia ... Chị có thể thích em một chút không?"
Văn Khanh kinh ngạc nhìn cậu một chút, cô không nghĩ tới Giang Tiểu Mãn sẽ thích cô. Cô vẫn cảm thấy cậu rất dễ xấu hổ, thường xuyên sẽ đỏ mặt, bởi vì trong nguyên tác miêu tả cậu như vậy, ở trước mặt Thanh Thành cũng vậy, mà trước mặt fans hâm mộ cũng thế, cho nên cô không hề nghĩ tới cậu đỏ mặt là vì còn có nguyên nhân khác.
Văn Khanh không biết cậu là nhất thời tâm huyết dâng trào, hay vẫn ấp ủ đã lâu, nhưng cho dù thế nào, cô biết tính cách của Giang Tiểu Mãn cực kỳ mẫn cảm, cô sợ làm hắn tổn thương, vì vậy, chỉ có thể cười nói: "Tôi vẫn rất thích cậu mà."
Giang Tiểu Mãn gấp gáp: "Tôi không phải nói thích kiểu em trai!"
Cậu đương nhiên có thể nhìn ra, Văn Khanh coi cậu như một người em trai để chăm sóc, nhưng mà cậu không muốn làm em trai của cô: "Em muốn làm bạn trai của chị!"
"Em thích chị, từ lần đầu gặp mặt đã thích chị rồi, không phải vì cảm kích hay vì cái gì khác, em chỉ đơn giản là muốn đi cùng chị. Nhìn chị cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ em sẽ thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu. Nhưng lại vì một câu nói của chị mà vui vẻ nhảy cẫng lên, sẽ bởi vì chị ăn đồ ăn do em làm mà cảm thấy thỏa mãn, cũng sẽ vì một ánh mắt của chị mà trong lòng thấp thỏm không yên..."
Càng nói, thanh âm của Giang Tiểu Mãn càng yếu ớt dần: "Em biết em không xứng với chị, chị ưu tú như vậy, làm cái gì cũng tốt, mà em lại quá đần độn, cái gì cũng không biết. Thế nhưng em lại thích chị, em không giữ được lòng mình, nó luôn luôn nghĩ, bây giờ chị đang làm gì..."
Văn Khanh thở dài một hơi, làm một lão yêu quái sống không biết bao nhiêu năm, điều khó khăn nhất mà cô gặp phải là cự tuyệt tấm lòng son của người khác, tình cảm thuần khiết như vậy, haizzz.....
Giang Tiểu Mãn nghe được cô thở dài, lòng liền thắt chặt lại, hốc mắt dần dần đỏ lên, lại cố gắng chịu đựng không muốn thất thố trước mặt cô.
"Cậu còn nhỏ..." Một câu, triệt để đánh vỡ hi vọng của Giang Tiểu Mãn.
"Chờ ba năm nữa, nếu cậu còn thích tôi, thì chúng ta ở bên nhau đi."
---------
Văn Khanh trở lại không gian vô tận, vừa mới bước vào, Tiểu Phượng Hoàng liền chạy vội về phía cô: "Tỷ! Thân tỷ! Ta nhớ ngươi muốn chết! Sao bây giờ ngươi mới về!"
Văn Khanh nhìn bộ dạng thiếu niên của hắn, tộc Phương Hoàng tất cả đều là mỹ nhân, tiểu Phượng Hoàng tự nhiên lớn lên cũng có một bộ mặt đẹp tuyệt nhân gian. Chỉ là tính cách vẫn là đứa nhỏ chưa trưởng thành.
Văn Khanh hơi giang hai cánh tay, chuẩn bị tiếp lấy Phượng Hoàng đang nhào tới, không ngờ Phượng Hoàng còn chưa chạy đến gót chân cô, lại dừng lại ở phía xa xa, cực kì khoa trương mà che hai mắt mình lại: "Trời ơi con mắt của ta, không được, mắt ta sắp mù luôn rồi, thân tỷ tỷ à, có thể thu lại kim quang trên người ngươi được không?"
Văn Khanh sững sờ: "Kim quang gì?"
"Là công đức trên người ngươi đó, ai u ông trời của ta ơi, lần đầu tiên gặp được công đức nồng đậm như vậy, tỷ đi cứu vớt cả thế giới đấy à?"
Văn Khanh lúc này mới nhớ ra, sau vị diện tận thế, lực lượng công đức còn chưa kịp hấp thu thì đã có người ủy thác tới cửa, sau đó cô tạm thời để đó, trước tiên đi hoàn thành nhiệm vụ. Ở kiếp trước vì cứu vớt cả Trái Đất, vốn là phần thưởng công đức, lại thêm lần này, khó trách Phượng Hoàng sẽ cảm thấy chói lóa như vậy.
Nhưng mà, công đức của cô trong mắt Phượng Hoàng là màu vàng à?
Văn Khanh đưa người ủy thác vào Chuyển Sinh Trì trước rồi mới bắt đầu hấp thu công đức. Có lẽ vì công đức lần này quá nhiều nên lúc hấp thu tốn hơi nhiều thời gian.
Đợi cô hấp thu xong, tiểu Phượng Hoàng vội vàng từ trên cây nhảy xuống, vây quanh cô tấm tắc: "Vừa nãy ta còn cảm thấy khí tức trên người tỷ có chút quen thuộc, thì ra là công đức. Tỷ, ngươi đi theo con đường thành thần bằng công đức à?"
"Công đức thành thần?"
"Đúng đó, lúc ta mới thức tỉnh trí nhớ, hình như đã từng có tình huống như vậy, nhưng vì quá lâu rồi, ta cũng không xác định rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định, công đức của ngươi đã gần đầy, có lẽ chỉ cần một cơ hội nữa là đầy rồi."
Mỗi một bộ tộc Thần thú đều có ký ức truyền thừa của mình, sẽ theo cấp bậc mà dần dần mở ra, có rất nhiều bí mật cổ xưa đều nằm trong tay bọn chúng, đây cũng là một trong những thiên phú được trời cao ưu ái cho chủng tộc đó.
Vì là do Tiểu Phượng Hoàng nói nên Văn Khanh mới tin tưởng. Trên thực tế, chính cô cũng đã từng hoài nghi qua, bởi vì mỗi lần khi cô hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ có được bàn tay vàng cũng chỉ có công đức, bàn tay vàng đều đưa vào vô tận hư không, mặc dù mỗi lần cô có thể mượn dùng một cái, nhưng quyền sở hữu vẫn thuộc về vô tận hư không. Nói cách khác, mỗi khi cô hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có được công đức để cường hóa linh hồn, chẳng lẽ cường hóa đến hình thái cuối cùng là thành thần??
Người đời đều nói làm thần tiên thật tốt, vậy chắc là thành thần cũng rất tốt ... nhỉ?
Văn Khanh cũng không chắc chắn lắm, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng không tim không phổi kia đang ăn đồ ăn, cô tiện tay từ trong không gian hệ thống của Giang Tiểu Mãn lấy ra mấy thứ tiểu Phượng Hoàng thích ăn, dụ dỗ nói: "Phượng Hoàng ngoan, ngươi ngẫm lại thật kĩ, cơ hội để cho công đức đầy là cái gì?"
Tiểu Phượng Hoàng hai mắt sáng lên nhìn đồ vật trong tay cô, không ngừng gật đầu: "Để ta nghĩ, để ta nghĩ."
Nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẻ mặt cầu xin nói: "Tỷ, ta thật sự không nhớ ra được, có lẽ mỗi người đều không giống nhau? Chờ đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết mà!"
Văn Khanh tưởng tượng, cũng đúng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, còn chưa tới thì cô xoắn xuýt làm gì, lúc trước không hay biết gì, chẳng phải cô vẫn bước được đến đây sao?
Cô ném đồ về phía Tiểu Phượng Hoàng: "Cho ngươi, ăn đi."
Lúc Văn Khanh mở mắt ra lần nữa, cô đang nằm trong một căn phòng tràn đầy hơi thở công chúa, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: "Khanh Khanh, xuống dưới ăn cơm, không phải nói muốn cùng anh trai đến trường sao? Anh con đang chờ con đấy."
Văn Khanh nhanh chóng phản ứng lại đây là đoạn thời gian nào, vội vàng đáp: "Con biết rồi ạ, con lập tức ra liền."
Đợi đến khi tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Văn Khanh mới trở mình trên giường một cái rồi đứng lên, vào phòng vệ sinh, một bên rửa mặt một bên sắp xếp lại nội dung cốt truyện.
Người ủy thác lần này tên là Cung Văn Khanh, gia thế bất phàm, cha mẹ yêu mến, còn có ba anh trai cuồng em gái. Là tiểu công chúa duy nhất của Cung gia, gần như ngàn vạn sủng ái đều tập trung vào cô, từ nhỏ lớn lên trong bình mật. Tiểu nha đầu cũng không có tính tình chua ngoa đanh đá, bị người nhà bảo hộ quá tốt cho nên tính tình mềm mại, cực kì đơn thuần.
Mới đầu cũng không xảy ra biến cố gì, cuộc đời của cô vốn nên thẳng một đường mỹ mãn mà qua đi, nhưng lúc cô học cao trung, lại xảy ra một số chuyện.
Một cô gái gọi là Tô Ngữ xuất hiện, dung mạo cô ta tuyệt mỹ, không giống người trần, lúc thì giống như một bông hoa hồng có gai, kiêu căng khó thuần, lúc lại cao quý lãnh diễm, nhìn xuống chúng sinh, lúc lại như lê hoa đái vũ, mong manh động lòng ngươi .... Cô gái bí ẩn như vậy đã hấp dẫn vô số người ái mộ cô ta, trong đó, có mấy người nổi bật là người thừa kế của tứ đại gia tộc thành phố Z.
Trong đó có cả ba anh em Cung gia, cũng chính là ba người anh trai của Cung Văn Khanh; con trai độc nhất của Lăng gia, Lăng Thiên Triệt, hắn còn có một thân phận khác là vị hôn phu Cung Văn Khanh; còn có hai anh em song bào thai của Diệp gia, đến cả đứa con út cùng đứa cháu duy nhất của Dung gia, hai chú cháu cùng yêu một cô gái.... Tất cả mọi người điên cuồng ái mộ cô gái đặc biệt này, vì cô ta mà đòi sống đòi chết, vì cô ta mà vứt bỏ cả vinh nhục của gia tộc, vứt bỏ trách nhiệm cùng lý tưởng, cuối cùng, thậm chí không để ý đến luận thường đạo lý cũng muốn có được cô ta.
Là em gái của ba anh em Cung gia, cũng là vị hôn thê của con trai độc nhất Lăng gia, Cung Văn Khanh, dĩ nhiên trở thành pháo hôi, cô chỉ thương tâm chạy đi tìm Lăng Thiên Triệt hỏi rõ mọi chuyện, trên đường lại bị tai nạn xe cộ mà mất đi hai chân.
Mà Tô Ngữ cùng người ái mộ cô ta thì sao? Bọn họ cũng không có một kết cục đẹp đẽ, bởi vì, sau khi tất cả mọi người đã đáp ứng sẽ cùng nhau ở bên cô ta, thì cô ta lại biến mất, giống như tan biến vào hư vô, vô tung vô ảnh.
Người ái mộ cô ta đều điên lên, tìm kiếm cô ta khắp thế giới, cuối cùng chết thì chết, bị điên thì bị điên, không ai có kết cục tốt.
Cha mẹ Cung gia cũng vì con trai đại nghịch bất đạo mà bị bệnh, sau đó lại bởi vì ba đứa con hai chết một điên, không chịu nổi đả kích, buông tay nhân gian. Cung Văn Khanh từ nhỏ bị nuông chiều lớn lên lại bị tàn phế hai chân không có năng lực giữ vững được tập đoàn Cung thị, thế là xí nghiệp gia tộc bị đổi chủ, Cung gia lớn như vậy phải cửa nát nhà tan.
Nguyện vọng của người ủy thác là giữ vững gia tộc của mình, bảo vệ anh trai không bị người phụ nữ xấu xa kia lừa gạt, tốt nhất nên để tất cả những người đã bị tổn thương bởi cô ta rời xa cô ta.
Nguyện vọng này không hề quá mức, Văn Khanh tất nhiên nguyện ý thỏa mãn cô ấy. Còn nữ chính Tô Ngữ, cô ta làm nữ chính thế giới này, nhưng khác với nữ chính của các vị diện khác, cô ta là một người xuyên nhanh, vị diện này chẳng qua chỉ là một trong số những vị diện mà cô ta phải trải qua mà thôi.
Nữ chính xuyên nhanh, đây là lần đầu tiên Văn Khanh gặp phải, mặc dù nhiệm vụ của cô cũng có chút giống xuyên nhanh, nhưng tự nhận mình cùng Tô Ngữ vẫn khác nhau.
Cô chỉ giúp người ủy thác hoàn thành nguyện vọng, trên cơ sở, cô có nguyên tắc điểm mấu chốt của mình. Mà Tô Ngữ lại khác, nhiệm vụ của cô ta là ở mỗi vị diện dùng mọi khả năng để công lược được càng nhiều người càng tốt, trong nhiệm vụ thậm chí có thể không từ thủ đoạn, cô ta không quan tâm hành vi của mình sẽ mang đến hậu quả gì. Ví dụ như, ở vị diện công lược trước của cô ta, sau khi cô ta công lược được bảy vị Hoàng đế liền phủi mông rời đi, đến mức bảy Đế vương nghi ngờ lẫn nhau, đều cảm thấy cô ta đang ở trong tay đối phương, thế là thiên hạ đại loạn. Mà Tô Ngữ được hệ thống thưởng cho một danh hiệu là Hồng Nhan Họa Thủy.
Trong mỗi vị diện, cô ta công lược được càng nhiều, thì giá trị chân tình có được càng nhiều. Giá trị chân tình của cô ta đồng thời còn có thuộc tính cường hóa thân thể, có thể trao đổi vật phẩm trong cửa hàng hệ thống. Tuy nhiên, cho dù là thuộc tính cường hóa thân thể hay trao đổi vật phẩm thì cũng đều là để càng dễ dàng công lược đàn ông hơn mà thôi. Cho nên, Văn Khanh cũng không biết đến cùng cô ta làm nhiệm vụ để làm gì, dù sao chính bản thân Tô Ngữ cũng rất thích thú.
Đúng, hệ thống của Tô Ngữ là —— Hệ thống công lược chân ái.
Nhưng cũng đừng nên vũ nhục hai chữ chân ái như vậy!