Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8 - Chương 8
Chương 8 VỢ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - THÔ TỤC KHÔNG CHỊU NỔI
“Cô biết đây là đâu không? Khách sạn sáu sao, ngày nào những vật ở đây cũng phải được khử trùng bằng nhiệt độ cao.” Tiêu Minh Hiên vuốt mái tóc vẫn còn chút hơi ẩm, hầm hầm nói.
Bị một người phụ nữ nói móc là mất vệ sinh cá nhân là chuyện cực kỳ mất mặt, Tiêu Minh Hiên cảm thấy bây giờ mình không còn chút thể diện nào nữa.
“Ồ! Anh thấy bọn họ khử trùng à?”
Tiêu Minh Hiên lại buồn bực vuốt tóc, lạnh lùng đánh giá Bạch Thần đang để hở mỗi cái đầu.
Cô gái này tuyệt đối là một kẻ khó chơi, thật sự không hiểu Nguyên Tử Du nhịn kiểu gì, thế mà lại sống với cô ta hơn hai năm.
Gã không tận mắt trông thấy nhân viên khách sạn khử trùng đồ vật công cộng, nhưng khách sạn vốn là của nhà gã, chẳng lẽ gã còn không rõ à?
“Lại còn tạo dáng nữa chứ! Chậc chậc, vóc người này đúng là choáng thật đấy, toàn thịt ba chỉ, ngay cả một chút cơ bắp cũng không có, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông.” Bạch Thần tiếp tục mỉa mai.
Theo Bạch Thần, công tử nhà giàu đều rất sĩ diện, thật ra bọn họ cũng rất kén chọn phụ nữ.
Cô không ngừng châm chọc, xỉa xói anh ta, chắc có thể dập tắt suy nghĩ tà ác kia.
Tiêu Minh Hiên vô thức nhìn cơ ngực của mình, rồi lại vô thức sờ mông mình, khuôn mặt chẳng khác gì quả cà tím, nói với vẻ không phục: “Đàn ông cần ngực với mông lớn để làm gì chứ?”
“Ngực bé tí teo, một chút cơ bắp cũng không có, anh thấy không quan trọng hả? Mông quắt lại, chẳng co giãn chút nào, anh cũng nghĩ là không quan trọng? Ôi chao, bụng còn phình ra như có con nữa chứ, dáng người thế này mà cũng tự tin khoe. Đúng là không dám nhìn thẳng, mất hết cả khẩu vị. Khó trách vợ anh lại ghét bỏ anh, quay lại với người cũ! Anh nói xem, dù gì anh cũng là công tử nhà giàu, sao lại biến bản thân thành dáng vẻ thảm hại như vậy?” Cái miệng sắc bén của Bạch Thần quả là nước bọt tung bay, móc mỉa đến cực điểm, thực sự vô cùng dễ khiến người khác phản cảm.
Nếu đã như thế mà gã vẫn không từ bỏ ý nghĩ súc sinh của mình, có lẽ cô phải thêm một liều thuốc mạnh.
Tiêu Minh Hiên xoa mặt, gã vốn có một chút hứng thú...
Với tư cách là công tử nhà họ Tiêu, gã cũng rất kén chọn đấy nhé? Nếu không phải gã muốn nếm thử hương vị người phụ nữ của Nguyên Tử Du thì cũng chẳng thèm ngó ngàng đến cô ả nghèo kiết xác này đâu.
Tiêu Minh Hiên tức giận đến mức hít thở không thông, suýt chút nữa sinh ra sự thông cảm với Nguyên Tử Du.
Thì ra Nguyên Tử Du cưới một người phụ nữ như vậy, khó trách hắn không hề thích cô ta, còn nhớ mãi không quên người đàn bà đã phản bội mình!
Cô ả nghèo hèn chính là cô ả nghèo hèn, đúng là mất hết khẩu vị.
Tiêu Minh Hiên hai năm trước luôn là đối tượng theo đuổi của các mỹ nữ, gã tự cho mình là người đàn ông hoàn hảo không tì vết.
Đối với phụ nữ, gã luôn thuận buồm xuôi gió, cảm thấy chẳng có người phụ nữ nào mà mình không giành được.
Đoạt thức ăn trước miệng con hổ Nguyên Tử Du cũng chỉ là trò chơi của gã mà thôi.
Ánh mắt của Tiêu Minh Hiên hơi lóe lên, tuy không làm gì nữa nhưng dường như có chút không cam tâm.
Nhưng nếu muốn gã ăn luôn bây giờ thì có vẻ hơi khó.
Đương nhiên Bạch Thần cũng nhận ra sự do dự của Tiêu Minh Hiên. Sau khi suy nghĩ một chút, cô tiếp tục kiên trì nói móc: “Anh cũng mặt dày thật đấy, gầy như con cá mắm, thế mà vẫn không ngại khoe dáng! Ôi! Tôi hơi thấy cảm thông với cô Mạnh rồi!”
Tiêu Minh Hiên: ...
Tiêu Minh Hiên hoàn toàn mất hứng, sắc mặt cứ như vừa ăn phải phân ruồi, lần lượt mặc quần áo trên ghế sa lông vào.
Khi mặc vest vào, trông gã đúng là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, thoạt nhìn có vẻ là quân tử khiêm tốn.
Tiếc thay cho vẻ đẹp trai này, khi mà bên trong thối nát không thể tả.
Bạch Thần thử nhúc nhích, vẫn không có sức để đứng dậy, chỉ có thể nằm trên giường rồi cử động tay chân một chút mà thôi.
Xem ra lượng thuốc mà Nguyên Tử Du dùng không ít.
Trong cốt truyện, Kiều Y Nhiên vẫn luôn bất tỉnh trên giường, mãi đến khi Tiêu Minh Hiên làm gì đó với mình thì cô mới tỉnh lại.
Vietwriter.vn
Nhìn bề ngoài, các mặt của Tiêu Minh Hiên đều khá xuất sắc, không ngờ lại làm chuyện đó với Kiều Y Nhiên nằm đờ như thi thể.
Nên dùng tâm trạng thế nào để hình dung về hành vi biến thái này đây?
Dù sao Bạch Thần hoàn toàn không thể chấp nhận loại người này.
Nói đi cũng phải nói lại, tại sao Nguyên Tử Du lại muốn Kiều Y Nhiên mang thai con của Tiêu Minh Hiên nhỉ? Rõ ràng gã cũng được xem là kẻ thù của hắn.
Tiêu Minh Hiên có thù cướp vợ với Nguyên Tử Du, nhưng sau này bọn họ lại xưng anh gọi em.
Thù cướp vợ, không đội trời chung! Thế mà vẫn có thể làm anh em, ngay cả phụ nữ cũng có thể trao đổi với nhau.
Chỗ không hợp lý trong câu chuyện thật sự nhiều lắm.
Theo cốt truyện, hình như Nguyên Tử Du đã yêu Mạnh Kỳ đến xương tủy, nhưng sao hắn có thể xóa bỏ hiềm khích cũ với Tiêu Minh Hiên - kẻ đã cướp người yêu của mình được?
Bạch Thần chợt hiểu, chẳng lẽ Nguyên Tử Du bị vô sinh? Thế thì hắn sẽ không để ai biết chuyện này, nhất là người nhà họ Nguyên.
Chủ nhân tương lai của nhà họ Nguyên không thể là một người đàn ông vô sinh được.
Thế nên Nguyên Tử Du muốn mượn “giống” của Tiêu Minh Hiên.
Sau khi Kiều Y Nhiên sinh con, có lẽ Nguyên Tử Du không chỉ muốn giết cô mà còn muốn xử lý cả Tiêu Minh Hiên đã cướp người yêu của hắn nữa.
Sau khi Kiều Y Nhiên chết không lâu, có khi Tiêu Minh Hiên cũng chết một cách khó hiểu.
Sau đó, Nguyên Tử Du quang minh chính đại cưới vợ góa của Tiêu Minh Hiên, tha thứ cho đủ loại sai lầm của vị hôn thê cũ, tiếp tục khoe khoang hắn là người đàn ông tốt nhất trần đời.
Chà! Càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Thế nên hai tên đàn ông này, một người thì nham hiểm từ trong xương tủy, một kẻ thì biến thái từ bản chất.
Tiêu Minh Hiên không lập tức bỏ đi mà ngồi trên ghế sa lông, lấy một điếu thuốc ra châm, tỏ vẻ ngầu lòi, vắt tréo đôi chân dài, nhả vòng khói.
Ngửi thấy mùi khói gay mũi, Bạch Thần khó chịu dùng chăn che mũi: “Đàn ông hút thuốc đều bị hôi miệng, khó trách vừa nãy tôi ngửi thấy mùi khác thường trong miệng anh, đúng là khiến người khác buồn nôn.”
Tiêu Minh Hiên: ... Rất muốn đánh cô ta một trận thật thô bạo, đúng là ác mộng mà, gã thề không muốn trông thấy cô ta lần thứ hai.
Rõ ràng vừa nãy gã đã đánh răng, sao miệng lại hôi được?
Nhưng Tiêu Minh Hiên vẫn không chắc lắm, gã thật sự dập thuốc rồi đi vào phòng vệ sinh, sau đó tiếng đánh răng vang lên.
Bị một người phụ nữ ngang nhiên nói mình hôi miệng rất tổn thương đến lòng tự tôn, hơn nữa cô ta còn là vợ Nguyên Tử Du nữa chứ.
Bạch Thần dỏng tai nghe động tĩnh của Tiêu Minh Hiên.
Sau khi đánh răng xong, Tiêu Minh Hiên bắt đầu gọi điện thoại.
“Tử Du, chẳng phải cậu nói là đã bỏ thuốc, người phụ nữ đó không dễ tỉnh lại sao?”
Đương nhiên Bạch Thần không nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng càu nhàu của Tiêu Minh Hiên.
“Tôi mặc kệ, cậu đến mang cô vợ đã được đóng gói kia đi đi, bây giờ tôi không còn chút hứng thú nào, cái quái gì chứ? Thô tục không chịu nổi, đã thế còn ghét bỏ tôi, mẹ nó!”
“Cô biết đây là đâu không? Khách sạn sáu sao, ngày nào những vật ở đây cũng phải được khử trùng bằng nhiệt độ cao.” Tiêu Minh Hiên vuốt mái tóc vẫn còn chút hơi ẩm, hầm hầm nói.
Bị một người phụ nữ nói móc là mất vệ sinh cá nhân là chuyện cực kỳ mất mặt, Tiêu Minh Hiên cảm thấy bây giờ mình không còn chút thể diện nào nữa.
“Ồ! Anh thấy bọn họ khử trùng à?”
Tiêu Minh Hiên lại buồn bực vuốt tóc, lạnh lùng đánh giá Bạch Thần đang để hở mỗi cái đầu.
Cô gái này tuyệt đối là một kẻ khó chơi, thật sự không hiểu Nguyên Tử Du nhịn kiểu gì, thế mà lại sống với cô ta hơn hai năm.
Gã không tận mắt trông thấy nhân viên khách sạn khử trùng đồ vật công cộng, nhưng khách sạn vốn là của nhà gã, chẳng lẽ gã còn không rõ à?
“Lại còn tạo dáng nữa chứ! Chậc chậc, vóc người này đúng là choáng thật đấy, toàn thịt ba chỉ, ngay cả một chút cơ bắp cũng không có, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông.” Bạch Thần tiếp tục mỉa mai.
Theo Bạch Thần, công tử nhà giàu đều rất sĩ diện, thật ra bọn họ cũng rất kén chọn phụ nữ.
Cô không ngừng châm chọc, xỉa xói anh ta, chắc có thể dập tắt suy nghĩ tà ác kia.
Tiêu Minh Hiên vô thức nhìn cơ ngực của mình, rồi lại vô thức sờ mông mình, khuôn mặt chẳng khác gì quả cà tím, nói với vẻ không phục: “Đàn ông cần ngực với mông lớn để làm gì chứ?”
“Ngực bé tí teo, một chút cơ bắp cũng không có, anh thấy không quan trọng hả? Mông quắt lại, chẳng co giãn chút nào, anh cũng nghĩ là không quan trọng? Ôi chao, bụng còn phình ra như có con nữa chứ, dáng người thế này mà cũng tự tin khoe. Đúng là không dám nhìn thẳng, mất hết cả khẩu vị. Khó trách vợ anh lại ghét bỏ anh, quay lại với người cũ! Anh nói xem, dù gì anh cũng là công tử nhà giàu, sao lại biến bản thân thành dáng vẻ thảm hại như vậy?” Cái miệng sắc bén của Bạch Thần quả là nước bọt tung bay, móc mỉa đến cực điểm, thực sự vô cùng dễ khiến người khác phản cảm.
Nếu đã như thế mà gã vẫn không từ bỏ ý nghĩ súc sinh của mình, có lẽ cô phải thêm một liều thuốc mạnh.
Tiêu Minh Hiên xoa mặt, gã vốn có một chút hứng thú...
Với tư cách là công tử nhà họ Tiêu, gã cũng rất kén chọn đấy nhé? Nếu không phải gã muốn nếm thử hương vị người phụ nữ của Nguyên Tử Du thì cũng chẳng thèm ngó ngàng đến cô ả nghèo kiết xác này đâu.
Tiêu Minh Hiên tức giận đến mức hít thở không thông, suýt chút nữa sinh ra sự thông cảm với Nguyên Tử Du.
Thì ra Nguyên Tử Du cưới một người phụ nữ như vậy, khó trách hắn không hề thích cô ta, còn nhớ mãi không quên người đàn bà đã phản bội mình!
Cô ả nghèo hèn chính là cô ả nghèo hèn, đúng là mất hết khẩu vị.
Tiêu Minh Hiên hai năm trước luôn là đối tượng theo đuổi của các mỹ nữ, gã tự cho mình là người đàn ông hoàn hảo không tì vết.
Đối với phụ nữ, gã luôn thuận buồm xuôi gió, cảm thấy chẳng có người phụ nữ nào mà mình không giành được.
Đoạt thức ăn trước miệng con hổ Nguyên Tử Du cũng chỉ là trò chơi của gã mà thôi.
Ánh mắt của Tiêu Minh Hiên hơi lóe lên, tuy không làm gì nữa nhưng dường như có chút không cam tâm.
Nhưng nếu muốn gã ăn luôn bây giờ thì có vẻ hơi khó.
Đương nhiên Bạch Thần cũng nhận ra sự do dự của Tiêu Minh Hiên. Sau khi suy nghĩ một chút, cô tiếp tục kiên trì nói móc: “Anh cũng mặt dày thật đấy, gầy như con cá mắm, thế mà vẫn không ngại khoe dáng! Ôi! Tôi hơi thấy cảm thông với cô Mạnh rồi!”
Tiêu Minh Hiên: ...
Tiêu Minh Hiên hoàn toàn mất hứng, sắc mặt cứ như vừa ăn phải phân ruồi, lần lượt mặc quần áo trên ghế sa lông vào.
Khi mặc vest vào, trông gã đúng là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, thoạt nhìn có vẻ là quân tử khiêm tốn.
Tiếc thay cho vẻ đẹp trai này, khi mà bên trong thối nát không thể tả.
Bạch Thần thử nhúc nhích, vẫn không có sức để đứng dậy, chỉ có thể nằm trên giường rồi cử động tay chân một chút mà thôi.
Xem ra lượng thuốc mà Nguyên Tử Du dùng không ít.
Trong cốt truyện, Kiều Y Nhiên vẫn luôn bất tỉnh trên giường, mãi đến khi Tiêu Minh Hiên làm gì đó với mình thì cô mới tỉnh lại.
Vietwriter.vn
Nhìn bề ngoài, các mặt của Tiêu Minh Hiên đều khá xuất sắc, không ngờ lại làm chuyện đó với Kiều Y Nhiên nằm đờ như thi thể.
Nên dùng tâm trạng thế nào để hình dung về hành vi biến thái này đây?
Dù sao Bạch Thần hoàn toàn không thể chấp nhận loại người này.
Nói đi cũng phải nói lại, tại sao Nguyên Tử Du lại muốn Kiều Y Nhiên mang thai con của Tiêu Minh Hiên nhỉ? Rõ ràng gã cũng được xem là kẻ thù của hắn.
Tiêu Minh Hiên có thù cướp vợ với Nguyên Tử Du, nhưng sau này bọn họ lại xưng anh gọi em.
Thù cướp vợ, không đội trời chung! Thế mà vẫn có thể làm anh em, ngay cả phụ nữ cũng có thể trao đổi với nhau.
Chỗ không hợp lý trong câu chuyện thật sự nhiều lắm.
Theo cốt truyện, hình như Nguyên Tử Du đã yêu Mạnh Kỳ đến xương tủy, nhưng sao hắn có thể xóa bỏ hiềm khích cũ với Tiêu Minh Hiên - kẻ đã cướp người yêu của mình được?
Bạch Thần chợt hiểu, chẳng lẽ Nguyên Tử Du bị vô sinh? Thế thì hắn sẽ không để ai biết chuyện này, nhất là người nhà họ Nguyên.
Chủ nhân tương lai của nhà họ Nguyên không thể là một người đàn ông vô sinh được.
Thế nên Nguyên Tử Du muốn mượn “giống” của Tiêu Minh Hiên.
Sau khi Kiều Y Nhiên sinh con, có lẽ Nguyên Tử Du không chỉ muốn giết cô mà còn muốn xử lý cả Tiêu Minh Hiên đã cướp người yêu của hắn nữa.
Sau khi Kiều Y Nhiên chết không lâu, có khi Tiêu Minh Hiên cũng chết một cách khó hiểu.
Sau đó, Nguyên Tử Du quang minh chính đại cưới vợ góa của Tiêu Minh Hiên, tha thứ cho đủ loại sai lầm của vị hôn thê cũ, tiếp tục khoe khoang hắn là người đàn ông tốt nhất trần đời.
Chà! Càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Thế nên hai tên đàn ông này, một người thì nham hiểm từ trong xương tủy, một kẻ thì biến thái từ bản chất.
Tiêu Minh Hiên không lập tức bỏ đi mà ngồi trên ghế sa lông, lấy một điếu thuốc ra châm, tỏ vẻ ngầu lòi, vắt tréo đôi chân dài, nhả vòng khói.
Ngửi thấy mùi khói gay mũi, Bạch Thần khó chịu dùng chăn che mũi: “Đàn ông hút thuốc đều bị hôi miệng, khó trách vừa nãy tôi ngửi thấy mùi khác thường trong miệng anh, đúng là khiến người khác buồn nôn.”
Tiêu Minh Hiên: ... Rất muốn đánh cô ta một trận thật thô bạo, đúng là ác mộng mà, gã thề không muốn trông thấy cô ta lần thứ hai.
Rõ ràng vừa nãy gã đã đánh răng, sao miệng lại hôi được?
Nhưng Tiêu Minh Hiên vẫn không chắc lắm, gã thật sự dập thuốc rồi đi vào phòng vệ sinh, sau đó tiếng đánh răng vang lên.
Bị một người phụ nữ ngang nhiên nói mình hôi miệng rất tổn thương đến lòng tự tôn, hơn nữa cô ta còn là vợ Nguyên Tử Du nữa chứ.
Bạch Thần dỏng tai nghe động tĩnh của Tiêu Minh Hiên.
Sau khi đánh răng xong, Tiêu Minh Hiên bắt đầu gọi điện thoại.
“Tử Du, chẳng phải cậu nói là đã bỏ thuốc, người phụ nữ đó không dễ tỉnh lại sao?”
Đương nhiên Bạch Thần không nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng càu nhàu của Tiêu Minh Hiên.
“Tôi mặc kệ, cậu đến mang cô vợ đã được đóng gói kia đi đi, bây giờ tôi không còn chút hứng thú nào, cái quái gì chứ? Thô tục không chịu nổi, đã thế còn ghét bỏ tôi, mẹ nó!”