Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-380
Chương 380: Hỗn Giới Nhân Yêu (4)
Nữ quỷ thình lình lao đến!
Nhưng cô ta không bước đi, mà thân thể như đã bị ai đó đánh gãy toàn bộ khớp xương, hai cánh tay mềm oặt ép sát bên người, đẩy nhanh bò trườn trên mặt đất.
Cô ta bò đến đâu, máu tươi đỏ sẫm liền bê bết kéo theo đến đó.
Hình ảnh này đập vào mắt Khuynh Diễm, cực kỳ kích thích thị giác.
Đại khái có thể so sánh như sau, máu là nước lau nhà, thân thể nữ quỷ là cây lau nhà, đang ra sức lau dọn đình viện.
Hắc Khuyển: [...] Kí chủ mà nói ra, đảm bảo con quỷ kia sẽ xé xác cô.
Nữ quỷ dùng tốc độ sét đánh sấm chớp, chiếc bóng trắng phóng vụt về phía tiểu hồ ly!
Khuynh Diễm cong chân nhảy lên không trung, tránh khỏi đòn công kích.
Nữ quỷ lập tức há cái miệng đỏ lòm chờ ở bên dưới, sử dụng tuyệt chiêu 'há miệng chờ sung'!
Để lúc tiểu hồ ly rơi xuống mặt đất, sẽ ngã trọn vào miệng quỷ!
Khuynh Diễm không thèm né tránh, từ trên cao vung ra móng vuốt sắc bén, nhắm ngay gương mặt nữ quỷ mà cào tới.
Cô ta vô cùng sợ hãi ngậm miệng lại, bắn vọt thân thể lết qua nơi khác, gào lên: "Không được hủy dung ta!"
Khuynh Diễm vững vàng đáp xuống mặt đất, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi có dung mạo để hủy sao? Có mỗi cái miệng đỏ lòm, hôi muốn chết."
Dứt lời, móng vuốt liền bịt lại cái mũi nhỏ, ra vẻ cực kỳ chê bai.
Nữ quỷ: "..." Là con gái, kỵ nhất bị chê xấu, kỵ nhì bị chê hôi!
Nhưng đồ hồ ly này lại một phát nhị tiễn xuyên tim! Công kích 'vừa xấu vừa hôi'!
Thật sự đau thấu ruột gan!
Nữ quỷ bị lời nói đả thương đến đứng lặng hồi lâu, sau đó liền 'oa' một tiếng khóc luôn: "Ngươi bắt nạt ta! Hu hu ngươi bắt nạt ta!"
Khuynh Diễm: "..." Làm gì làm gì? Đừng nói muốn ăn vạ ta nha!
Mi là quỷ đấy! Đừng quên vai diễn của mình!
Đóng phim không có tâm sẽ bị trừ tiền cát-xê!
Nữ quỷ vẫn tiếp tục bi thương khóc: "Hu hu, năm xưa tướng công ta chê ta xấu, bỏ rơi ta để đi theo một con hồ ly tinh, cho nên..."
Giọng nói cô ta chợt ngừng lại, thân thể đẫm máu vừa bò vừa lết nhào thẳng về phía Khuynh Diễm: "Hồ ly tinh! Ta phải giết chết ngươi! Trả tướng công lại cho ta!"
Cái miệng to phả ra một mùi tanh tưởi, hướng tới nuốt chửng tiểu hồ ly... Tọt!
Nuốt vào rồi.
Nữ quỷ khựng lại, ánh mắt hiện lên hoang moang.
Bởi vì tiểu hồ ly mà cô ta muốn nuốt vẫn đứng ngay trước mặt... Vậy thứ cô ta vừa nuốt là đồ chơi gì!!
Chợt thân thể dâng lên một cỗ nóng rực, lục phủ ngũ tạng giống như đang bị lửa nóng thiêu đốt, nữ quỷ đau đến vặn vẹo tay chân.
Bẹp!
Móng vuốt hồ ly nhấn một cái, đè chiếc đầu đầy máu của nữ quỷ dính sát mặt đất.
Nhấn thêm một cái nữa, cỗ nóng rực lập tức khuếch tán trong nội tạng!
Nữ quỷ đau đến hiện nguyên hình... một con bạch xà.
Dài khoảng mười mét, thân hình to gần bằng cột đình, kích thước cực kỳ khủng bố.
So với tiểu hồ ly nhỏ bé trước mặt, quả thật là sự chênh lệch giữa kiến và voi, chỉ cần nó lấy thịt đè hồ liền đủ làm Khuynh Diễm chết tươi.
Nhưng trọng tâm là bạch xà không cử động được, nên không thể nào lấy thịt đè hồ.
Rõ ràng tiểu hồ ly chỉ có bàn chân bé xíu, nhưng tát xuống liền như trời giáng, hai mắt bạch xà ong lên, sau đó ngã ra bất tỉnh.
Khuynh Diễm tát thêm một cú nữa, trời giáng lần hai! Bạch xà đầu đầy sao tỉnh dậy!
Vừa phát hiện mình đang bị chân hồ ly đè lên mặt, bạch xà liền cử động định phản kháng, nhưng một giây sau nó lập tức sợ đến cứng đờ.
Bên trong ruột gan như có lưỡi dao nóng rực gí sát vào uy hiếp nó, dám giãy thêm lần nữa, liền móc nội tạng nó ra phơi!
Bạch xà rưng rưng nhìn tiểu hồ ly, rơi nước mắt nói: "Đừng giết ta, ta là một con rắn tốt."
Khuynh Diễm không tha thứ, hung dữ hỏi: "Biết ta sợ ma lắm không? Ngươi lại dám nhát ma ta, ta sẽ đem ngươi đi làm món rắn cắt sợi!"
"Đừng! Đừng ăn ta! Không phải ta muốn dọa ngươi đâu, ta chỉ nhận lệnh làm việc thôi. Đây là mệnh lệnh của đại sư Nhạc Yên Đình, không liên quan đến ta đâu." Bạch xà vì quá sợ hãi, đành bán đứng mọi thành phần phía sau.
"Đại sư Nhạc Yên Đình? Hắn dọa ta làm gì? Chẳng lẽ hắn... thấy ta trắng trẻo xinh đẹp, nên muốn bắt cóc ta về nuôi?" Thật đáng sợ!
Thời buổi ngày nay làm thú cũng bị dòm ngó nhan sắc!
Bạch xà: "..." Đầu óc hồ ly đều có bệnh thế này sao?
Thân thể toàn lông, xinh đẹp chỗ nào chứ?
Phải trơn láng không lông như rắn này, mới xứng với hai từ xinh đẹp!
"Thí chủ, xin hãy thủ hạ lưu tình." Từ trong góc hành lang vang lên một giọng nói, bóng người cũng dần dần xuất hiện.
"A Tịnh, huynh đến rồi!" Bạch xà mừng rỡ hô to, ánh mắt như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình.
Đạo sĩ khoảng mười lăm tuổi, đi đến cất giọng giải thích: "Thí chủ, bạch xà tính tình nghịch ngợm ham chơi, nên mới giả quỷ đùa giỡn đôi chút, chứ không phải nàng ấy muốn làm hại cô."
Thái độ hắn từ tốn chậm rãi, lời nói đều rất chân thành đáng tin, nhưng Khuynh Diễm tin con khỉ đó!
"Nếu chỉ đơn giản là đùa giỡn, vậy nó há miệng nuốt ta làm gì?" Khuynh Diễm vỗ vỗ chân lên mặt bạch xà: "Đùa ta vào dạ dày nó sao?"
"Khụ..." Đạo sĩ trẻ tuổi ho một tiếng, bình tĩnh lái chủ đề: "Nửa đêm thí chủ đột nhập bất hợp pháp vào Nhạc Yên Đình, cô không định giải thích một chút về chuyện này sao?"
Khuynh Diễm: "..."
Tiểu nha đầu bình tĩnh, đừng để bị hội nhóm đa cấp bắt tẩy.
"Ta vô tình đi ngang, chợt nghe bên trong có tiếng con gái khóc. À, chắc là bé đáng thương nào đó đang bị ức hiếp! Nghĩ vậy, ta liền tiến vào hành hiệp trượng nghĩa." Khuynh Diễm trung trực đoan chính đáp.
"Ngược lại là Nhạc Yên Đình các ngươi, treo biển hiệu trảm yêu trừ ma, lại nuôi một con yêu xà giả quỷ, phản bội lòng tin của quần chúng, ngươi định giải thích thế nào?"
Đạo sĩ trẻ tuổi: "..." Tại sao cuối cùng người bị tra hỏi lại là hắn?
Sư phụ ơi, hồ ly này biết lái xe!
Con không xong rồi, cầu người viện trợ!
"Chúng sinh vốn bình đẳng, chẳng ai sang hèn hay cao quý hơn ai. Chỉ cần hành động không ác, nội tâm không tà, thì dù là người hay là yêu, đều xứng đáng được sống."
Âm thanh trong trẻo văng vẳng vang lên, nghe như tiếng suối êm tai đang trầm tĩnh chảy trong khe núi.
Sự thánh khiết tinh thuần đến từ thiên nhiên, cùng nội dung triết lý cao thượng, du dương chẳng khác nào tiếng gọi của thần linh.
Khuynh Diễm nương theo phương hướng ngẩng đầu, liền rơi vào một đôi đồng tử tím trầm u nhã.
Đạo trưởng khoác trên người đạo bào tử sắc, đang từ nơi xa chầm chậm bước đến.
Quần áo may từ chất lụa thượng hạng, khiến mỗi một động tác nhấc chân kia đều phiêu dật thiên tiên.
Trên tay trái hắn cầm chuỗi hạt bằng đá quý, được chế tác vô cùng tinh xảo.
Tay phải cầm một chiếc phất trần, thân làm bằng vàng ròng nguyên chất.
Khuynh Diễm vừa nhìn thấy hắn, trong đầu cô liền dồn dập nhảy ra âm thanh bíp, bíp, bíp... chính là tiếng thiết bị quét giá tiền ở siêu thị.
Khắp người hắn đều tỏa ra hơi thở của... Tiền!!
Không được rồi.
Cô thấy hơi chóng mặt.
Cái tên sống xa xỉ này, chắc chắn sẽ bào cô đến chỉ còn da bọc xương.
Không nuôi nổi, kiếp này tạm biệt từ đây!
Cáo từ!
Nữ quỷ thình lình lao đến!
Nhưng cô ta không bước đi, mà thân thể như đã bị ai đó đánh gãy toàn bộ khớp xương, hai cánh tay mềm oặt ép sát bên người, đẩy nhanh bò trườn trên mặt đất.
Cô ta bò đến đâu, máu tươi đỏ sẫm liền bê bết kéo theo đến đó.
Hình ảnh này đập vào mắt Khuynh Diễm, cực kỳ kích thích thị giác.
Đại khái có thể so sánh như sau, máu là nước lau nhà, thân thể nữ quỷ là cây lau nhà, đang ra sức lau dọn đình viện.
Hắc Khuyển: [...] Kí chủ mà nói ra, đảm bảo con quỷ kia sẽ xé xác cô.
Nữ quỷ dùng tốc độ sét đánh sấm chớp, chiếc bóng trắng phóng vụt về phía tiểu hồ ly!
Khuynh Diễm cong chân nhảy lên không trung, tránh khỏi đòn công kích.
Nữ quỷ lập tức há cái miệng đỏ lòm chờ ở bên dưới, sử dụng tuyệt chiêu 'há miệng chờ sung'!
Để lúc tiểu hồ ly rơi xuống mặt đất, sẽ ngã trọn vào miệng quỷ!
Khuynh Diễm không thèm né tránh, từ trên cao vung ra móng vuốt sắc bén, nhắm ngay gương mặt nữ quỷ mà cào tới.
Cô ta vô cùng sợ hãi ngậm miệng lại, bắn vọt thân thể lết qua nơi khác, gào lên: "Không được hủy dung ta!"
Khuynh Diễm vững vàng đáp xuống mặt đất, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi có dung mạo để hủy sao? Có mỗi cái miệng đỏ lòm, hôi muốn chết."
Dứt lời, móng vuốt liền bịt lại cái mũi nhỏ, ra vẻ cực kỳ chê bai.
Nữ quỷ: "..." Là con gái, kỵ nhất bị chê xấu, kỵ nhì bị chê hôi!
Nhưng đồ hồ ly này lại một phát nhị tiễn xuyên tim! Công kích 'vừa xấu vừa hôi'!
Thật sự đau thấu ruột gan!
Nữ quỷ bị lời nói đả thương đến đứng lặng hồi lâu, sau đó liền 'oa' một tiếng khóc luôn: "Ngươi bắt nạt ta! Hu hu ngươi bắt nạt ta!"
Khuynh Diễm: "..." Làm gì làm gì? Đừng nói muốn ăn vạ ta nha!
Mi là quỷ đấy! Đừng quên vai diễn của mình!
Đóng phim không có tâm sẽ bị trừ tiền cát-xê!
Nữ quỷ vẫn tiếp tục bi thương khóc: "Hu hu, năm xưa tướng công ta chê ta xấu, bỏ rơi ta để đi theo một con hồ ly tinh, cho nên..."
Giọng nói cô ta chợt ngừng lại, thân thể đẫm máu vừa bò vừa lết nhào thẳng về phía Khuynh Diễm: "Hồ ly tinh! Ta phải giết chết ngươi! Trả tướng công lại cho ta!"
Cái miệng to phả ra một mùi tanh tưởi, hướng tới nuốt chửng tiểu hồ ly... Tọt!
Nuốt vào rồi.
Nữ quỷ khựng lại, ánh mắt hiện lên hoang moang.
Bởi vì tiểu hồ ly mà cô ta muốn nuốt vẫn đứng ngay trước mặt... Vậy thứ cô ta vừa nuốt là đồ chơi gì!!
Chợt thân thể dâng lên một cỗ nóng rực, lục phủ ngũ tạng giống như đang bị lửa nóng thiêu đốt, nữ quỷ đau đến vặn vẹo tay chân.
Bẹp!
Móng vuốt hồ ly nhấn một cái, đè chiếc đầu đầy máu của nữ quỷ dính sát mặt đất.
Nhấn thêm một cái nữa, cỗ nóng rực lập tức khuếch tán trong nội tạng!
Nữ quỷ đau đến hiện nguyên hình... một con bạch xà.
Dài khoảng mười mét, thân hình to gần bằng cột đình, kích thước cực kỳ khủng bố.
So với tiểu hồ ly nhỏ bé trước mặt, quả thật là sự chênh lệch giữa kiến và voi, chỉ cần nó lấy thịt đè hồ liền đủ làm Khuynh Diễm chết tươi.
Nhưng trọng tâm là bạch xà không cử động được, nên không thể nào lấy thịt đè hồ.
Rõ ràng tiểu hồ ly chỉ có bàn chân bé xíu, nhưng tát xuống liền như trời giáng, hai mắt bạch xà ong lên, sau đó ngã ra bất tỉnh.
Khuynh Diễm tát thêm một cú nữa, trời giáng lần hai! Bạch xà đầu đầy sao tỉnh dậy!
Vừa phát hiện mình đang bị chân hồ ly đè lên mặt, bạch xà liền cử động định phản kháng, nhưng một giây sau nó lập tức sợ đến cứng đờ.
Bên trong ruột gan như có lưỡi dao nóng rực gí sát vào uy hiếp nó, dám giãy thêm lần nữa, liền móc nội tạng nó ra phơi!
Bạch xà rưng rưng nhìn tiểu hồ ly, rơi nước mắt nói: "Đừng giết ta, ta là một con rắn tốt."
Khuynh Diễm không tha thứ, hung dữ hỏi: "Biết ta sợ ma lắm không? Ngươi lại dám nhát ma ta, ta sẽ đem ngươi đi làm món rắn cắt sợi!"
"Đừng! Đừng ăn ta! Không phải ta muốn dọa ngươi đâu, ta chỉ nhận lệnh làm việc thôi. Đây là mệnh lệnh của đại sư Nhạc Yên Đình, không liên quan đến ta đâu." Bạch xà vì quá sợ hãi, đành bán đứng mọi thành phần phía sau.
"Đại sư Nhạc Yên Đình? Hắn dọa ta làm gì? Chẳng lẽ hắn... thấy ta trắng trẻo xinh đẹp, nên muốn bắt cóc ta về nuôi?" Thật đáng sợ!
Thời buổi ngày nay làm thú cũng bị dòm ngó nhan sắc!
Bạch xà: "..." Đầu óc hồ ly đều có bệnh thế này sao?
Thân thể toàn lông, xinh đẹp chỗ nào chứ?
Phải trơn láng không lông như rắn này, mới xứng với hai từ xinh đẹp!
"Thí chủ, xin hãy thủ hạ lưu tình." Từ trong góc hành lang vang lên một giọng nói, bóng người cũng dần dần xuất hiện.
"A Tịnh, huynh đến rồi!" Bạch xà mừng rỡ hô to, ánh mắt như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình.
Đạo sĩ khoảng mười lăm tuổi, đi đến cất giọng giải thích: "Thí chủ, bạch xà tính tình nghịch ngợm ham chơi, nên mới giả quỷ đùa giỡn đôi chút, chứ không phải nàng ấy muốn làm hại cô."
Thái độ hắn từ tốn chậm rãi, lời nói đều rất chân thành đáng tin, nhưng Khuynh Diễm tin con khỉ đó!
"Nếu chỉ đơn giản là đùa giỡn, vậy nó há miệng nuốt ta làm gì?" Khuynh Diễm vỗ vỗ chân lên mặt bạch xà: "Đùa ta vào dạ dày nó sao?"
"Khụ..." Đạo sĩ trẻ tuổi ho một tiếng, bình tĩnh lái chủ đề: "Nửa đêm thí chủ đột nhập bất hợp pháp vào Nhạc Yên Đình, cô không định giải thích một chút về chuyện này sao?"
Khuynh Diễm: "..."
Tiểu nha đầu bình tĩnh, đừng để bị hội nhóm đa cấp bắt tẩy.
"Ta vô tình đi ngang, chợt nghe bên trong có tiếng con gái khóc. À, chắc là bé đáng thương nào đó đang bị ức hiếp! Nghĩ vậy, ta liền tiến vào hành hiệp trượng nghĩa." Khuynh Diễm trung trực đoan chính đáp.
"Ngược lại là Nhạc Yên Đình các ngươi, treo biển hiệu trảm yêu trừ ma, lại nuôi một con yêu xà giả quỷ, phản bội lòng tin của quần chúng, ngươi định giải thích thế nào?"
Đạo sĩ trẻ tuổi: "..." Tại sao cuối cùng người bị tra hỏi lại là hắn?
Sư phụ ơi, hồ ly này biết lái xe!
Con không xong rồi, cầu người viện trợ!
"Chúng sinh vốn bình đẳng, chẳng ai sang hèn hay cao quý hơn ai. Chỉ cần hành động không ác, nội tâm không tà, thì dù là người hay là yêu, đều xứng đáng được sống."
Âm thanh trong trẻo văng vẳng vang lên, nghe như tiếng suối êm tai đang trầm tĩnh chảy trong khe núi.
Sự thánh khiết tinh thuần đến từ thiên nhiên, cùng nội dung triết lý cao thượng, du dương chẳng khác nào tiếng gọi của thần linh.
Khuynh Diễm nương theo phương hướng ngẩng đầu, liền rơi vào một đôi đồng tử tím trầm u nhã.
Đạo trưởng khoác trên người đạo bào tử sắc, đang từ nơi xa chầm chậm bước đến.
Quần áo may từ chất lụa thượng hạng, khiến mỗi một động tác nhấc chân kia đều phiêu dật thiên tiên.
Trên tay trái hắn cầm chuỗi hạt bằng đá quý, được chế tác vô cùng tinh xảo.
Tay phải cầm một chiếc phất trần, thân làm bằng vàng ròng nguyên chất.
Khuynh Diễm vừa nhìn thấy hắn, trong đầu cô liền dồn dập nhảy ra âm thanh bíp, bíp, bíp... chính là tiếng thiết bị quét giá tiền ở siêu thị.
Khắp người hắn đều tỏa ra hơi thở của... Tiền!!
Không được rồi.
Cô thấy hơi chóng mặt.
Cái tên sống xa xỉ này, chắc chắn sẽ bào cô đến chỉ còn da bọc xương.
Không nuôi nổi, kiếp này tạm biệt từ đây!
Cáo từ!