Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Chương 2.1: Quần Chúng Online (2)
"Tiểu Diễm sao thế? Có phải giận vì cha đến muộn không? Cha có việc gấp nên..."
Nhìn sắc mặt tái mét của Khuynh Diễm, ông Sở lo lắng, vội vàng phân trần.
"Cho con mượn cái gương." Cô yếu ớt lên tiếng.
Ông bà Sở nhìn nhau, sao đứa nhỏ này lại kì quái như vậy? Rõ ràng đạn không bắn vào đầu mà...
Khuynh Diễm bày tỏ, đạn mà bắn vào đầu thì ta có muốn kí sinh cũng chẳng bám nổi trên thân thể con gái hai người đâu.
Ta không muốn làm kẻ bị bắn thành đần!
Ta chỉ muốn kiểm tra dung mạo của thân thể này.
Nếu nó như bông hoa nhài thì không sao.
Nhưng nếu nó như bãi...
\[Kí chủ, đề nghị cô đừng dùng từ ngữ quá khích. Ta là trẻ con!\]
Mi là trẻ con thì liên quan gì đến ta?
Ta còn là người lớn đây này!
Hệ Thống: \[...\]
Nếu thân thể này mà giống người đàn ông bặm trợn trước mắt, ta thà tự kết liễu, đổi một thế giới mới.
Sống không xinh đẹp thì đời chỉ là phù du.
\[...\] Không hiểu tại sao kí chủ lại chấp niệm với vẻ ngoài đến thế?!
Ông bà Sở nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn tìm cái gương đưa đến.
Khuynh Diễm run run nhận lấy, hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý.
Không sợ!
Cùng lắm thì đổi thế giới thôi!!
\[Tự kết liễu sẽ bị trừng phạt! Đề nghị kí chủ tỉnh táo!\] Hệ Thống lạnh băng nhắc nhở.
Khuynh Diễm xoa xoa chiếc cằm trắng nõn, hài lòng nhìn khuôn mặt trong gương.
Quả là một tiểu mỹ nhân nha!
Miệng cười tươi như hoa, khuôn mặt mang đầy dáng vẻ lười nhác. Môi nhỏ mềm mềm, có hơi nhợt nhạt. Đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, là một đôi mắt đáng yêu, nhưng con ngươi quá tĩnh lặng có chút không phù hợp độ tuổi.
Làn da mịn màng như thế này! Khuynh Diễm sờ sờ, yêu thích đến mức không muốn buông tay.
\[Kí chủ, cô tự ăn đậu hũ của mình sao?\]
Đậu hũ của ai không quan trọng. Ngon là ăn!
\[...\] Kí chủ nhà nó thật sự là nữ nhân??
"May mà rất xinh đẹp." Khuynh Diễm tươi cười trả lại gương cho ông bà Sở.
"Tiễu Diễm giống cha, lúc nào cũng xinh đẹp nhất!" Bà Sở âu yếm xoa đầu Khuynh Diễm.
"Ha ha! Mẹ con nói đúng lắm. Tiểu Diễm xinh đẹp là nhờ giống cha đấy!" Ông Sở bặm trợn ngoác miệng cười lớn, hôn chụt một cái lên mặt bà Sở.
Khuynh Diễm co rút khóe miệng, thẩm mỹ của người hiện đại đều đáng sợ như vậy sao?
Lại còn hôn hít trước mặt ta, ta là trẻ con đấy, biết không hả?
Ta còn là một con cẩu độc thân ghét ăn cẩu lương nữa đấy!
Vợ chồng các người thật quá đáng!
– –
Khuynh Diễm nằm viện thêm một tuần thì trở về biệt thự, ông bà Sở giao cô cho người giúp việc, rồi sang chi nhánh ở nước S giải quyết công việc bỏ bê thời gian qua.
Nguyên chủ từ nhỏ đã kén cá chọn canh, đổi không biết bao nhiêu người giúp việc, thậm chí là tài xế đón đưa cô cũng đổi liên tục. Người giúp việc mới đến, chẳng có giao tình gì.
Ông bà Sở vừa tươi cười quay đầu đi, Khuynh Diễm đã cho người giúp việc ra về, tiền lương vẫn đầy đủ, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần là được.
Hiện giờ vẫn là thời gian nghỉ hè, cô bắt đầu lên kế hoạch cho chuỗi ngày ăn no nằm nướng của mình.
Khuynh Diễm mặc trên người chiếc váy ngủ lụa màu hồng, mái tóc dài xõa tung tán loạn trên nệm, ngẩn người nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.
Cái chết của nguyên chủ chỉ là sự cố?
Khuynh Diễm ngẫm nghĩ lại hoàn cảnh ngày hôm đó nguyên chủ bị bắn.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không phải sự cố, vô tình bị xả súng bắn chết là chuyện phi lý đến mức nào chứ, súng là thứ tùy tiện ra đường huơ tay một cái là có chắc?
Dựa vào các mối quan hệ của nguyên chủ...
Đã từng gặp qua ai? Không nhớ.
Đã từng tiếp xúc với ai? Không nhớ.
Đã từng gây thù kết oán với ai?
Hoàn! Toàn! Không! Nhớ!
Kí ức sạch sẽ như một tờ giấy trắng, trắng đến muốn mù luôn hai mắt Khuynh Diễm.
Đại tiểu thư lạnh lùng cao ngạo, một mình một cõi, mắt để trên đầu, dẫn tới không nhớ nổi bất kì ai. Rốt cuộc nguyên chủ nhớ được gì?
Để xem, cô ấy nhớ... chủ đề bộ sưu tập thời trang tháng trước, chiếc túi xách được yêu thích nhất sắp ra mắt vào tuần này, đôi giày cao gót nạm kim cương tháng sau bán đấu giá...
"Hệ Thống chết tiệt, mi lăn ra đây! Mi cho ta cái thể loại trí nhớ gì thế hả?"
Khuynh Diễm càng nghĩ càng nổi điên, rõ ràng cái tổ chức lừa đảo này đang chơi cô!
\[Nhân vật quần chúng mà, kí chủ quen dần là được!\]
Quen...
Quen dần...
Quen sao??
Mẹ nó, ta không làm nữa!
Ting ting!
Tiếng tin nhắn vang lên, Khuynh Diễm khẽ nhướng mày, điện thoại ở đâu ấy nhỉ?
Cô nhìn qua nhìn lại, xác định vị trí điện thoại, vươn hai ngón chân đến cuối giường gắp lên.
\[... Kí chủ, thì ra cô chính là loại người như vậy!\] Hệ Thống há mồm thất vọng, nó còn tưởng tuy kí chủ xấu tính nhưng cũng là một đóa hoa kiêu sa, ai ngờ chính là loại lười không nhấc nổi mông.
"Loại thế nào? Không thể dùng chân? Mi kì thị chân con người?"
\[...\] Không, nó kì thị cô!
"Tiểu Diễm sao thế? Có phải giận vì cha đến muộn không? Cha có việc gấp nên..."
Nhìn sắc mặt tái mét của Khuynh Diễm, ông Sở lo lắng, vội vàng phân trần.
"Cho con mượn cái gương." Cô yếu ớt lên tiếng.
Ông bà Sở nhìn nhau, sao đứa nhỏ này lại kì quái như vậy? Rõ ràng đạn không bắn vào đầu mà...
Khuynh Diễm bày tỏ, đạn mà bắn vào đầu thì ta có muốn kí sinh cũng chẳng bám nổi trên thân thể con gái hai người đâu.
Ta không muốn làm kẻ bị bắn thành đần!
Ta chỉ muốn kiểm tra dung mạo của thân thể này.
Nếu nó như bông hoa nhài thì không sao.
Nhưng nếu nó như bãi...
\[Kí chủ, đề nghị cô đừng dùng từ ngữ quá khích. Ta là trẻ con!\]
Mi là trẻ con thì liên quan gì đến ta?
Ta còn là người lớn đây này!
Hệ Thống: \[...\]
Nếu thân thể này mà giống người đàn ông bặm trợn trước mắt, ta thà tự kết liễu, đổi một thế giới mới.
Sống không xinh đẹp thì đời chỉ là phù du.
\[...\] Không hiểu tại sao kí chủ lại chấp niệm với vẻ ngoài đến thế?!
Ông bà Sở nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn tìm cái gương đưa đến.
Khuynh Diễm run run nhận lấy, hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý.
Không sợ!
Cùng lắm thì đổi thế giới thôi!!
\[Tự kết liễu sẽ bị trừng phạt! Đề nghị kí chủ tỉnh táo!\] Hệ Thống lạnh băng nhắc nhở.
Khuynh Diễm xoa xoa chiếc cằm trắng nõn, hài lòng nhìn khuôn mặt trong gương.
Quả là một tiểu mỹ nhân nha!
Miệng cười tươi như hoa, khuôn mặt mang đầy dáng vẻ lười nhác. Môi nhỏ mềm mềm, có hơi nhợt nhạt. Đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp, là một đôi mắt đáng yêu, nhưng con ngươi quá tĩnh lặng có chút không phù hợp độ tuổi.
Làn da mịn màng như thế này! Khuynh Diễm sờ sờ, yêu thích đến mức không muốn buông tay.
\[Kí chủ, cô tự ăn đậu hũ của mình sao?\]
Đậu hũ của ai không quan trọng. Ngon là ăn!
\[...\] Kí chủ nhà nó thật sự là nữ nhân??
"May mà rất xinh đẹp." Khuynh Diễm tươi cười trả lại gương cho ông bà Sở.
"Tiễu Diễm giống cha, lúc nào cũng xinh đẹp nhất!" Bà Sở âu yếm xoa đầu Khuynh Diễm.
"Ha ha! Mẹ con nói đúng lắm. Tiểu Diễm xinh đẹp là nhờ giống cha đấy!" Ông Sở bặm trợn ngoác miệng cười lớn, hôn chụt một cái lên mặt bà Sở.
Khuynh Diễm co rút khóe miệng, thẩm mỹ của người hiện đại đều đáng sợ như vậy sao?
Lại còn hôn hít trước mặt ta, ta là trẻ con đấy, biết không hả?
Ta còn là một con cẩu độc thân ghét ăn cẩu lương nữa đấy!
Vợ chồng các người thật quá đáng!
– –
Khuynh Diễm nằm viện thêm một tuần thì trở về biệt thự, ông bà Sở giao cô cho người giúp việc, rồi sang chi nhánh ở nước S giải quyết công việc bỏ bê thời gian qua.
Nguyên chủ từ nhỏ đã kén cá chọn canh, đổi không biết bao nhiêu người giúp việc, thậm chí là tài xế đón đưa cô cũng đổi liên tục. Người giúp việc mới đến, chẳng có giao tình gì.
Ông bà Sở vừa tươi cười quay đầu đi, Khuynh Diễm đã cho người giúp việc ra về, tiền lương vẫn đầy đủ, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần là được.
Hiện giờ vẫn là thời gian nghỉ hè, cô bắt đầu lên kế hoạch cho chuỗi ngày ăn no nằm nướng của mình.
Khuynh Diễm mặc trên người chiếc váy ngủ lụa màu hồng, mái tóc dài xõa tung tán loạn trên nệm, ngẩn người nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.
Cái chết của nguyên chủ chỉ là sự cố?
Khuynh Diễm ngẫm nghĩ lại hoàn cảnh ngày hôm đó nguyên chủ bị bắn.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không phải sự cố, vô tình bị xả súng bắn chết là chuyện phi lý đến mức nào chứ, súng là thứ tùy tiện ra đường huơ tay một cái là có chắc?
Dựa vào các mối quan hệ của nguyên chủ...
Đã từng gặp qua ai? Không nhớ.
Đã từng tiếp xúc với ai? Không nhớ.
Đã từng gây thù kết oán với ai?
Hoàn! Toàn! Không! Nhớ!
Kí ức sạch sẽ như một tờ giấy trắng, trắng đến muốn mù luôn hai mắt Khuynh Diễm.
Đại tiểu thư lạnh lùng cao ngạo, một mình một cõi, mắt để trên đầu, dẫn tới không nhớ nổi bất kì ai. Rốt cuộc nguyên chủ nhớ được gì?
Để xem, cô ấy nhớ... chủ đề bộ sưu tập thời trang tháng trước, chiếc túi xách được yêu thích nhất sắp ra mắt vào tuần này, đôi giày cao gót nạm kim cương tháng sau bán đấu giá...
"Hệ Thống chết tiệt, mi lăn ra đây! Mi cho ta cái thể loại trí nhớ gì thế hả?"
Khuynh Diễm càng nghĩ càng nổi điên, rõ ràng cái tổ chức lừa đảo này đang chơi cô!
\[Nhân vật quần chúng mà, kí chủ quen dần là được!\]
Quen...
Quen dần...
Quen sao??
Mẹ nó, ta không làm nữa!
Ting ting!
Tiếng tin nhắn vang lên, Khuynh Diễm khẽ nhướng mày, điện thoại ở đâu ấy nhỉ?
Cô nhìn qua nhìn lại, xác định vị trí điện thoại, vươn hai ngón chân đến cuối giường gắp lên.
\[... Kí chủ, thì ra cô chính là loại người như vậy!\] Hệ Thống há mồm thất vọng, nó còn tưởng tuy kí chủ xấu tính nhưng cũng là một đóa hoa kiêu sa, ai ngờ chính là loại lười không nhấc nổi mông.
"Loại thế nào? Không thể dùng chân? Mi kì thị chân con người?"
\[...\] Không, nó kì thị cô!