Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 420
Người đàn ông mặc cổ phục màu tím nhạt, ôm trên tay một đứa trẻ sơ sinh thoi thóp yếu ớt.
Ông cúi đầu, không rõ đang nói chuyện với chính mình, hay đang nói chuyện với đứa bé kia.
"Tội nghiệt ta gây ra quá nhiều, thân là Yêu Vương, nhưng ta chẳng những không thể bảo vệ Yêu Giới, mà còn chính tay hủy hoại tất cả."
"Nếu chúng ta đã có cơ duyên tương ngộ, ta sẽ đưa nó cho con, hy vọng con có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng."
Đúng vậy, người đàn ông này chính là Yêu Vương.
Thời điểm còn ở Yêu Giới, ông đã cứu một con bạch thố, nhưng thật ra nó là ác quỷ đột lốt thỏ tinh.
Ác quỷ nói mình muốn báo ân, nên đã đi theo hầu hạ Yêu Vương.
Nhưng không ai ngờ, sau khi đạt được sự tín nhiệm của ông, nó liền giăng bẫy luyện hóa ông thành sinh thi, cướp đoạt thân thể ông!
Nó dùng thân phận Yêu Vương chém giết khắp nơi, biến Yêu Giới thành địa ngục, hấp thụ sự phẫn hận của chúng yêu để làm lớn mạnh chính mình.
Sau đó, tình thế nguy nan được xoay chuyển, bởi vì nhờ có đá lục sắc, thánh vật của yêu tộc.
Đá lục sắc dùng sức mạnh nghịch thiên cải mệnh của mình, cứu lại tàn hồn gần như đã tan biến của Yêu Vương. Sau đó, cùng ông đánh một trận chiến sinh tử với ác quỷ.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, ác quỷ lại giãy giụa làm vỡ ra thông đạo bỏ trốn đến Nhân Giới, giữa lúc hỗn loạn kéo theo Yêu Vương và vô số yêu quái khác.
Đá lục sắc bị vỡ, tàn hồn Yêu Vương cũng suy yếu nghiêm trọng. Vào lúc này, ông vô tình gặp được một đứa trẻ sơ sinh đang hấp hối ở ven đường.
Yêu Vương quyết định dùng tàn hồn mình, kết hợp với sức mạnh nghịch thiên của mảnh vỡ đá lục sắc, cứu sống tính mạng đứa bé.
Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi tàn hồn Yêu Vương, nên vẻ ngoài đứa bé cũng biến đổi trông rất giống ông, thậm chí trên người nó thỉnh thoảng còn có mùi yêu khí.
Ông giúp đứa bé giữ mạng, đổi lại khi trưởng thành, đứa bé sẽ giúp ông hoàn thành tâm nguyện bảo vệ yêu quái ở Nhân Giới.
Đứa bé này, chính là Tử Liên.
Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại tại đây.
Vào năm Tử Liên sáu tuổi, ác quỷ đã tìm đến hắn, nó không tấn công, mà nó nguyền rủa!
Nó hạ lời nguyền rằng Tử Liên phải cả đời cô độc, chính tay giết chết người hắn yêu, toàn bộ những kẻ được hắn giúp đỡ đều sẽ chết!
Về sau, Tử Liên tu luyện nâng cao linh lực, có thể kết nối và giao tiếp với đá lục sắc.
Hắn tìm hiểu được, cách duy nhất để phá giải lời nguyền, chính là giết chết ác quỷ.
Mà để có thể chiến thắng ác quỷ, thì Tử Liên phải thu thập đủ các mảnh vỡ đá lục sắc.
Bên cạnh đó, còn cần tạo thật nhiều công đức, rồi lấy phần công đức đó nuôi dưỡng đá lục sắc, giúp nó gia tăng sức mạnh.
Dĩ nhiên, vẫn còn một cách khác để gia tăng sức mạnh, đó là hiến tế tính mạng hắn cho đá lục sắc, nhưng kết quả của hiến tế, chính là cùng ác quỷ đồng quy vu tận!
——
"Không được giúp người khác, cũng không được thích bất kỳ ai, nếu không họ sẽ chết."
"Không được giúp người khác, cũng không được thích bất kỳ ai, nếu không họ sẽ chết."
Đứa bé ngồi bên cạnh thi thể đẫm máu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không được giúp người khác, cũng không được thích bất kỳ ai, nếu không họ sẽ chết..."
"A A A A A!! Tên quái vật lại hại chết người rồi!!" Tiếng hét sợ hãi vang lên.
"Đừng đến gần thằng nhóc đó, nó là sát tinh! Ai chơi cùng nó đều sẽ chết!" Đám trẻ con ăn mày xì xào bàn tán.
"Sáng hôm qua tao thấy nó cho A Cẩu cái bánh, buổi tối A Cẩu liền bị yêu quái cắn đứt cổ!"
"Tao nghĩ tụi mình nên đuổi nó cút khỏi gầm cầu, đừng để nó liên lụy tụi mình!"
"Đúng đó! Cút đi!"
"Mày là kẻ giết người! Đồ sao chổi! Cút đi! Đừng đến gần bọn tao!"
Tử Liên giật mình mở mắt, đầu óc nặng trĩu như lúc hắn sáu tuổi, một mình nằm bên bờ sông, sốt cao mê man nhưng chẳng ai thèm ngó ngàng đến.
Nỗi cô đơn cùng bất lực sợ hãi xâm chiếm đáy lòng.
Tử Liên theo thói quen vội vã sờ lên đầu giường, sau khi chạm vào sấp tiền dày cùng mấy khối vàng thỏi, hắn mới dần bình tĩnh lại.
Không sao, đều đã không sao rồi.
Hắn đã không còn là đứa bé nghèo khổ không nơi nương tựa nữa.
Hắn có linh lực, hắn biết trừ yêu, hắn trở thành Tử Liên đại sư được người người kính trọng.
Chỉ cần mỗi lần giúp đỡ người khác, hắn đều lấy thật nhiều tiền của họ, thì sẽ không có ai phải chết.
Chỉ cần mọi mối quan hệ đều được duy trì bằng tiền, giao dịch công bằng thì tất cả sẽ an toàn.
Chỉ cần hắn tu đạo, cả đời không thích bất kỳ ai, thì lời nguyền cũng không thể hại chết người hắn thích...
Chờ đã!
Người hắn thích?
Đầu óc hỗn loạn của Tử Liên đột nhiên bừng tỉnh, ký ức lũ lượt như sóng dữ quay về.
Tại sao hắn lại ở đây?
Chẳng phải hắn đã hiến tế sinh mệnh cho đá lục sắc, sau đó chết cùng ác quỷ rồi sao?
Hay là hắn đã chết, và bây giờ hồn phách hắn theo thói quen quay lại Nhạc Yên Đình?
Tử Liên tràn ngập hoài nghi, muốn đứng dậy đi ra ngoài thăm dò, nhưng hắn chỉ vừa động, hai chân liền khuỵu xuống.
Leng keng!
Âm thanh sắt thép va chạm vào nhau.
Tử Liên nghi hoặc cúi đầu, hình ảnh đập vào mắt chính là... một chiếc còng lạnh lẽo đang tròng quanh cổ chân hắn.
Bên trong sắt thép còn được lót lớp lông mềm, như để tránh làm hắn bị thương.
Tử Liên cảnh giác híp mắt, nhanh chóng vận linh lực muốn đánh vỡ ổ khóa.
Nhưng sau đó hắn chợt phát hiện, linh lực hắn gần như hoàn toàn biến mất!
Bây giờ Tử Liên mới bắt đầu hoảng hốt.
Hắn sờ vào trong tay áo tìm kiếm... những mảnh vỡ đá lục sắc và bùa chú đều không còn!
"A Tịnh! Bạch xà!" Tử Liên hướng ra cửa phòng gọi lớn.
Không có âm thanh bất kỳ ai trả lời hắn.
Tử Liên vẫn không bỏ cuộc, bình thường hắn hay giấu dao găm quanh giường để phòng thân. Chỉ cần lấy dao găm, hắn liền cậy được ổ khóa.
Nhưng mà mấy cây dao găm của hắn... đâu hết rồi?
Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tử Liên.
Trên đời này, ngoài chính bản thân hắn ra, thì người thứ hai biết tường tận cách sắp xếp đồ đạc trong phòng hắn, chỉ có thể là...
Ông cúi đầu, không rõ đang nói chuyện với chính mình, hay đang nói chuyện với đứa bé kia.
"Tội nghiệt ta gây ra quá nhiều, thân là Yêu Vương, nhưng ta chẳng những không thể bảo vệ Yêu Giới, mà còn chính tay hủy hoại tất cả."
"Nếu chúng ta đã có cơ duyên tương ngộ, ta sẽ đưa nó cho con, hy vọng con có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng."
Đúng vậy, người đàn ông này chính là Yêu Vương.
Thời điểm còn ở Yêu Giới, ông đã cứu một con bạch thố, nhưng thật ra nó là ác quỷ đột lốt thỏ tinh.
Ác quỷ nói mình muốn báo ân, nên đã đi theo hầu hạ Yêu Vương.
Nhưng không ai ngờ, sau khi đạt được sự tín nhiệm của ông, nó liền giăng bẫy luyện hóa ông thành sinh thi, cướp đoạt thân thể ông!
Nó dùng thân phận Yêu Vương chém giết khắp nơi, biến Yêu Giới thành địa ngục, hấp thụ sự phẫn hận của chúng yêu để làm lớn mạnh chính mình.
Sau đó, tình thế nguy nan được xoay chuyển, bởi vì nhờ có đá lục sắc, thánh vật của yêu tộc.
Đá lục sắc dùng sức mạnh nghịch thiên cải mệnh của mình, cứu lại tàn hồn gần như đã tan biến của Yêu Vương. Sau đó, cùng ông đánh một trận chiến sinh tử với ác quỷ.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, ác quỷ lại giãy giụa làm vỡ ra thông đạo bỏ trốn đến Nhân Giới, giữa lúc hỗn loạn kéo theo Yêu Vương và vô số yêu quái khác.
Đá lục sắc bị vỡ, tàn hồn Yêu Vương cũng suy yếu nghiêm trọng. Vào lúc này, ông vô tình gặp được một đứa trẻ sơ sinh đang hấp hối ở ven đường.
Yêu Vương quyết định dùng tàn hồn mình, kết hợp với sức mạnh nghịch thiên của mảnh vỡ đá lục sắc, cứu sống tính mạng đứa bé.
Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi tàn hồn Yêu Vương, nên vẻ ngoài đứa bé cũng biến đổi trông rất giống ông, thậm chí trên người nó thỉnh thoảng còn có mùi yêu khí.
Ông giúp đứa bé giữ mạng, đổi lại khi trưởng thành, đứa bé sẽ giúp ông hoàn thành tâm nguyện bảo vệ yêu quái ở Nhân Giới.
Đứa bé này, chính là Tử Liên.
Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại tại đây.
Vào năm Tử Liên sáu tuổi, ác quỷ đã tìm đến hắn, nó không tấn công, mà nó nguyền rủa!
Nó hạ lời nguyền rằng Tử Liên phải cả đời cô độc, chính tay giết chết người hắn yêu, toàn bộ những kẻ được hắn giúp đỡ đều sẽ chết!
Về sau, Tử Liên tu luyện nâng cao linh lực, có thể kết nối và giao tiếp với đá lục sắc.
Hắn tìm hiểu được, cách duy nhất để phá giải lời nguyền, chính là giết chết ác quỷ.
Mà để có thể chiến thắng ác quỷ, thì Tử Liên phải thu thập đủ các mảnh vỡ đá lục sắc.
Bên cạnh đó, còn cần tạo thật nhiều công đức, rồi lấy phần công đức đó nuôi dưỡng đá lục sắc, giúp nó gia tăng sức mạnh.
Dĩ nhiên, vẫn còn một cách khác để gia tăng sức mạnh, đó là hiến tế tính mạng hắn cho đá lục sắc, nhưng kết quả của hiến tế, chính là cùng ác quỷ đồng quy vu tận!
——
"Không được giúp người khác, cũng không được thích bất kỳ ai, nếu không họ sẽ chết."
"Không được giúp người khác, cũng không được thích bất kỳ ai, nếu không họ sẽ chết."
Đứa bé ngồi bên cạnh thi thể đẫm máu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không được giúp người khác, cũng không được thích bất kỳ ai, nếu không họ sẽ chết..."
"A A A A A!! Tên quái vật lại hại chết người rồi!!" Tiếng hét sợ hãi vang lên.
"Đừng đến gần thằng nhóc đó, nó là sát tinh! Ai chơi cùng nó đều sẽ chết!" Đám trẻ con ăn mày xì xào bàn tán.
"Sáng hôm qua tao thấy nó cho A Cẩu cái bánh, buổi tối A Cẩu liền bị yêu quái cắn đứt cổ!"
"Tao nghĩ tụi mình nên đuổi nó cút khỏi gầm cầu, đừng để nó liên lụy tụi mình!"
"Đúng đó! Cút đi!"
"Mày là kẻ giết người! Đồ sao chổi! Cút đi! Đừng đến gần bọn tao!"
Tử Liên giật mình mở mắt, đầu óc nặng trĩu như lúc hắn sáu tuổi, một mình nằm bên bờ sông, sốt cao mê man nhưng chẳng ai thèm ngó ngàng đến.
Nỗi cô đơn cùng bất lực sợ hãi xâm chiếm đáy lòng.
Tử Liên theo thói quen vội vã sờ lên đầu giường, sau khi chạm vào sấp tiền dày cùng mấy khối vàng thỏi, hắn mới dần bình tĩnh lại.
Không sao, đều đã không sao rồi.
Hắn đã không còn là đứa bé nghèo khổ không nơi nương tựa nữa.
Hắn có linh lực, hắn biết trừ yêu, hắn trở thành Tử Liên đại sư được người người kính trọng.
Chỉ cần mỗi lần giúp đỡ người khác, hắn đều lấy thật nhiều tiền của họ, thì sẽ không có ai phải chết.
Chỉ cần mọi mối quan hệ đều được duy trì bằng tiền, giao dịch công bằng thì tất cả sẽ an toàn.
Chỉ cần hắn tu đạo, cả đời không thích bất kỳ ai, thì lời nguyền cũng không thể hại chết người hắn thích...
Chờ đã!
Người hắn thích?
Đầu óc hỗn loạn của Tử Liên đột nhiên bừng tỉnh, ký ức lũ lượt như sóng dữ quay về.
Tại sao hắn lại ở đây?
Chẳng phải hắn đã hiến tế sinh mệnh cho đá lục sắc, sau đó chết cùng ác quỷ rồi sao?
Hay là hắn đã chết, và bây giờ hồn phách hắn theo thói quen quay lại Nhạc Yên Đình?
Tử Liên tràn ngập hoài nghi, muốn đứng dậy đi ra ngoài thăm dò, nhưng hắn chỉ vừa động, hai chân liền khuỵu xuống.
Leng keng!
Âm thanh sắt thép va chạm vào nhau.
Tử Liên nghi hoặc cúi đầu, hình ảnh đập vào mắt chính là... một chiếc còng lạnh lẽo đang tròng quanh cổ chân hắn.
Bên trong sắt thép còn được lót lớp lông mềm, như để tránh làm hắn bị thương.
Tử Liên cảnh giác híp mắt, nhanh chóng vận linh lực muốn đánh vỡ ổ khóa.
Nhưng sau đó hắn chợt phát hiện, linh lực hắn gần như hoàn toàn biến mất!
Bây giờ Tử Liên mới bắt đầu hoảng hốt.
Hắn sờ vào trong tay áo tìm kiếm... những mảnh vỡ đá lục sắc và bùa chú đều không còn!
"A Tịnh! Bạch xà!" Tử Liên hướng ra cửa phòng gọi lớn.
Không có âm thanh bất kỳ ai trả lời hắn.
Tử Liên vẫn không bỏ cuộc, bình thường hắn hay giấu dao găm quanh giường để phòng thân. Chỉ cần lấy dao găm, hắn liền cậy được ổ khóa.
Nhưng mà mấy cây dao găm của hắn... đâu hết rồi?
Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tử Liên.
Trên đời này, ngoài chính bản thân hắn ra, thì người thứ hai biết tường tận cách sắp xếp đồ đạc trong phòng hắn, chỉ có thể là...