Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 422
"Tất cả đều tại chị hết đó! Là tại chị cản đường nên em mới không đuổi kịp chị hồ ly!" Tam Hoa tức giận giãy nảy.
Mạn Điệp không muốn đôi co với một con mèo, nên chỉ im lặng ngồi xuống ghế.
"Sao chị còn chưa đi nữa? Không có ai mời chị ở lại biệt thự đâu." Tam Hoa tỏ giọng đuổi khách.
Mạn Điệp kiên trì đáp: "Tôi phải chờ Khuynh Diễm trở về."
Tam Hoa vừa nghe lời này, lập tức biến thành cục mèo xù lông: "Chị còn muốn cái gì nữa? Nếu không phải tại hôm đó chị trốn đi, thì chị hồ ly đâu cần đi tìm chị rồi gặp nguy hiểm!"
"Chị hồ ly đã bị thương thành như vậy, mà chị vẫn không chịu buông tha sao?"
Mạn Điệp muốn nói: Cô ấy bị thương là vì cứu người đàn ông khác chứ không phải vì cứu tôi.
Nhưng loài mèo không hiểu lý lẽ, tranh luận với nó cũng chẳng giải quyết được gì, im lặng cho an nhàn.
Tam Hoa càng nghĩ càng tức giận.
Bây giờ nó đã chắc chắn, tiểu tam xen vào giữa nó và Khuynh Diễm, không phải ai khác mà chính là Mạn Điệp!
Từ khi chị gái này xuất hiện, chị hồ ly liền không còn ôm ấp xoa đầu nó nữa.
Sự thật đã rõ rành rành!
Ngày hôm đó, vì ngọc bội quỷ khí của Lâm Anh Hạo tác quái, nên Khuynh Diễm đang theo dõi thì bị mất dấu Mạn Điệp.
Nhưng trong một tuần ở biệt thự, liên tục nghe lặp đi lặp lại vấn đề ác quỷ, nên Mạn Điệp dù không muốn thì vẫn sinh ra nghi ngờ với Lâm Anh Hạo.
Lại thêm, hắn đột ngột chuyển nhà đến vùng ngoại ô, và còn nói chính xác yêu quái bắt cô là hồ ly.
Vì vậy, trước khi tiến vào căn nhà gỗ, Mạn Điệp đã gửi tin nhắn báo địa chỉ cho Khuynh Diễm.
Tính toán thời gian thích hợp, nếu Lâm Anh Hạo không có gì bất ổn, thì cô vẫn kịp cùng hắn chạy trốn khỏi Khuynh Diễm.
Nhưng nếu hắn thật sự là ác quỷ, thì cô cũng có hy vọng được cứu.
Trong đầu Tam Hoa bắt đầu nhảy kịch bản. Tại sao lúc Mạn Điệp nghĩ mình có khả năng gặp nguy hiểm, cô ấy không nhắn tin cho Liệp Yêu Hội, mà lại nhắn tin cho chị hồ ly của nó?
Một người đã thành công trốn khỏi kẻ bắt cóc, lại chợt quay đầu tin tưởng kẻ bắt cóc mình, đây chính là hội chứng Stockholm!
Hiệu ứng đi kèm với Stockholm, là tình yêu thiên trường địa cửu!
Phim hoạt hình "Beauty and the Beast (Người đẹp và Quái vật)" đã chiếu tình tiết như vậy!
Tam Hoa chắc chắn khẳng định, Mạn Điệp đang muốn cướp chị hồ ly của nó!
Mạn Điệp: "..." Còn cô chắc chắn khẳng định, con mèo này có bệnh, cần được chữa trị!
——
Hang động bẩn thỉu, lối vào đầy tối tăm u ám.
Cơn gió thổi qua, mang theo cỗ yêu khí hôi tanh vẩn đục, lẫn giữa yêu khí chính là hơi thở tử vong khiến người ta bất giác rùng mình khiếp sợ.
Thiếu nữ mặc quần áo thể thao màu trắng, tóc dài cột cao sau đầu, đang từ xa chậm rãi bước đến.
Đôi giày sạch sẽ giẫm trên nền đất, thỉnh thoảng lại nghe âm thanh răng rắc nứt gãy vang lên.
Chỉ cần cúi đầu nhìn xuống, liền thấy những bộ xương trắng nằm rải rác khắp lối đi, trông như con đường tiến vào địa ngục.
Trong hang động, cứ cách vài giây lại phát ra âm thanh gào rú thống khổ tột cùng.
Tiếng xích sắt cồng kềnh va vào vách đá, ánh mắt sáng quắc trong bóng đêm hướng đến Khuynh Diễm, bắn ra hàn quang hung bạo.
Ác quỷ nghiến răng, vết bỏng trên khuôn mặt Lâm Anh Hạo khiến biểu cảm nó nhăn nhúm cổ quái: "Mày chịu đến rồi sao?"
Thiếu nữ đối diện liếc mắt nhìn qua, đồng tử ánh lên tia lửa, khí thế áp đảo nặng nề đè xuống.
Sắc mặt ác quỷ cứng lại, không giấu được sự sợ hãi từ trong bản năng.
Nhưng ngay sau đó nó chợt nghiến chặt răng, vặn lên nụ cười méo mó: "Ngoài việc bắt giữ tao, thì mày cũng đâu làm được gì khác!"
Nếu lúc trước, tao còn phải khắp nơi chạy trốn vì sợ mày cắn nuốt tao, thì bây giờ tao đã không cần sợ hãi.
Bởi vì mày bị thương!
Mày dùng lực lượng nguyên bản của linh hồn để phá hủy đá lục sắc. Giờ thân thể rách nát kia đã không thể hấp thụ nổi ác quỷ!
Ha ha ha! Mày không cắn nuốt được tao!
Khuynh Diễm nhếch môi: "Trông mày có vẻ rất thèm được tao ăn nhỉ?"
Rõ ràng trên môi cô chỉ là nụ cười nhợt nhạt không chút uy hiếp, nhưng chẳng hiểu sao ác quỷ lại chợt im bặt.
Nó cảnh giác nhìn cô, dường như xác định xem cô có tấn công nó hay không.
Sau khi thấy cô vẫn đứng yên, nó liền tiếp tục chế nhạo: "Tại sao mày phải dùng linh hồn lực để kéo dài sinh mệnh Tử Liên? Đây là thế giới ảo thôi, mày cố gắng nhiều như vậy, chỉ vì đổi lại một giấc mộng hạnh phúc à?"
"Này Khuynh Diễm, tao thấy mày thật đáng thương đó! Chắc những năm qua mày phải cô độc lắm, nên giờ mới thèm khát hạnh phúc đến mức này!"
Ác quỷ luôn biết công kích vào điểm yếu người khác, bởi vì nó là quỷ dữ, thứ nó nhìn rõ nhất chính là mặt tối của cảm xúc.
Dù nó đang bị cô cầm tù, thì nó cũng phải khiến cô tức giận! Giận đến phát điên! Đến muốn giết nó nhưng lại phát hiện mình không thể giết!
Nó muốn nhìn cô đáng thương và bất lực!
Nhưng ác quỷ chờ đợi hồi lâu, vẫn không chờ được cơn thịnh nộ của Khuynh Diễm.
Giọng nói cô đầy bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng: "Kẻ đứng sau mày là ai?"
Nó biết được thông tin nam nữ chính, vượt qua thiên đạo để làm loạn, chứng tỏ tổ chức kia đã câu kết với nó.
Có thể kéo một con quỷ dữ ở Cửu U Huyệt đến làm Nhiệm Vụ Giả, sự việc này đã không còn đơn giản.
"Mày muốn biết kẻ chủ mưu sao?" Ác quỷ tỏ vẻ ngạc nhiên, cười khùng khục nói: "Vậy mày cầu xin tao đi!"
Năm xưa mày mặc kệ lời van nài của tao, tàn nhẫn ném tao xuống Cửu U!
Bây giờ tao muốn mày phải quỳ xuống cầu xin tao!
"Mày..." Khuynh Diễm chậm chạp nâng mắt, khóe môi cong lên: "Nằm mơ hơi sớm."
Rầm!
Lời vừa dứt, thân thể Lâm Anh Hạo lập tức đập xuống nền đất.
Đoàn khí xanh lục từ bên trong bị bức ép thoát ly ra ngoài, làn khói dần hóa thành hình dạng tương tự con người, nhưng ngũ quan nó đều lộn xộn không rõ.
Khuôn mặt nó vặn vẹo, vừa đau đớn lại đắc ý, âm thanh khàn đục đứt quãng: "Mày trút giận... cứ trút giận đi... đằng nào thì... mày cũng... không giết được tao!"
Khuynh Diễm không đáp, bàn tay chỉ càng dùng sức.
A A A A A!!
Nụ cười trên mặt ác quỷ ngày càng vặn vẹo, giọng nói bị bóp đến khàn đặc, nó đau đớn tột cùng nhưng vẫn cố gằn ra: "Mày... không thể... giết tao... ha ha... không thể... giết tao... mày thật... đáng thương... ha ha ha..."
Rầm!
Ác quỷ bị ném lên vách động.
Nếu nhìn ở khoảng cách gần, sẽ thấy bao bọc trên đất đá là lớp kết giới hồng quang, thứ đã giam cầm và tra tấn ác quỷ.
Lớp chất lỏng cổ quái tràn ra giữa trán nó, chảy dọc xuống sống mũi, như chia gương mặt nó thành hai phần tà ác.
Nó ngồi dậy, ngẩng đầu cười: "Mày quá cô độc, nên mày mới thèm khát một người ở bên..." Rầm!
Ác quỷ bị giật mạnh đập ngược lên nóc động.
Rầm!
Thô bạo nện xuống đất.
Rầm!
Lại giật đập lên nóc.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đập liên hồi như chày giã gạo nện xuống mặt đất.
Ác quỷ hoàn toàn không thể phát ra âm thanh, nó muốn tiếp tục cười nhạo Khuynh Diễm, nhưng nó lại không đủ sức mở miệng.
Sự giày vò này khiến nó nhớ lại tháng ngày tăm tối ám ảnh trong quá khứ.
Đã hóa thành linh hồn, thì sẽ không thể đổ máu như lúc còn là người sống.
Nhưng cô ta làm được!
Loài ác ma có thể khiến mọi linh hồn đổ máu, hình phạt tra tấn đau đớn hơn cả mười tám tầng địa ngục!
Cơn ác mộng kéo dài không hồi kết, kẻ mà mọi quỷ dữ đều căm hận và khiếp sợ!
Nó... muốn trả thù cô!!
Ác quỷ khạc ra chất lỏng xanh nhầy nhụa. Đau đớn này, tao có thể nhẫn nhục, bởi vì... tao đã nắm được điểm yếu của mày!
Khuynh Diễm, mày cứ chờ đó!
Tao sẽ đem chuyện này lan truyền khắp Cửu U Huyệt, rồi tất cả ác quỷ nơi đó sẽ biết điểm trí mạng của mày, chúng sẽ xé xác tên nam nhân mày thích, bọn tao sẽ cùng nhau nhìn mày chết trong đau đớn cô độc!
Khuynh Diễm, ngày tàn của mày đã đến!
*
Hôm qua Vũ định bão 5 chương, cơ mà viết không kịp, chỉ được 4 chương thôi, nên hôm nay Vũ đăng thêm 1 chương tặng mọi người nè.
Mạn Điệp không muốn đôi co với một con mèo, nên chỉ im lặng ngồi xuống ghế.
"Sao chị còn chưa đi nữa? Không có ai mời chị ở lại biệt thự đâu." Tam Hoa tỏ giọng đuổi khách.
Mạn Điệp kiên trì đáp: "Tôi phải chờ Khuynh Diễm trở về."
Tam Hoa vừa nghe lời này, lập tức biến thành cục mèo xù lông: "Chị còn muốn cái gì nữa? Nếu không phải tại hôm đó chị trốn đi, thì chị hồ ly đâu cần đi tìm chị rồi gặp nguy hiểm!"
"Chị hồ ly đã bị thương thành như vậy, mà chị vẫn không chịu buông tha sao?"
Mạn Điệp muốn nói: Cô ấy bị thương là vì cứu người đàn ông khác chứ không phải vì cứu tôi.
Nhưng loài mèo không hiểu lý lẽ, tranh luận với nó cũng chẳng giải quyết được gì, im lặng cho an nhàn.
Tam Hoa càng nghĩ càng tức giận.
Bây giờ nó đã chắc chắn, tiểu tam xen vào giữa nó và Khuynh Diễm, không phải ai khác mà chính là Mạn Điệp!
Từ khi chị gái này xuất hiện, chị hồ ly liền không còn ôm ấp xoa đầu nó nữa.
Sự thật đã rõ rành rành!
Ngày hôm đó, vì ngọc bội quỷ khí của Lâm Anh Hạo tác quái, nên Khuynh Diễm đang theo dõi thì bị mất dấu Mạn Điệp.
Nhưng trong một tuần ở biệt thự, liên tục nghe lặp đi lặp lại vấn đề ác quỷ, nên Mạn Điệp dù không muốn thì vẫn sinh ra nghi ngờ với Lâm Anh Hạo.
Lại thêm, hắn đột ngột chuyển nhà đến vùng ngoại ô, và còn nói chính xác yêu quái bắt cô là hồ ly.
Vì vậy, trước khi tiến vào căn nhà gỗ, Mạn Điệp đã gửi tin nhắn báo địa chỉ cho Khuynh Diễm.
Tính toán thời gian thích hợp, nếu Lâm Anh Hạo không có gì bất ổn, thì cô vẫn kịp cùng hắn chạy trốn khỏi Khuynh Diễm.
Nhưng nếu hắn thật sự là ác quỷ, thì cô cũng có hy vọng được cứu.
Trong đầu Tam Hoa bắt đầu nhảy kịch bản. Tại sao lúc Mạn Điệp nghĩ mình có khả năng gặp nguy hiểm, cô ấy không nhắn tin cho Liệp Yêu Hội, mà lại nhắn tin cho chị hồ ly của nó?
Một người đã thành công trốn khỏi kẻ bắt cóc, lại chợt quay đầu tin tưởng kẻ bắt cóc mình, đây chính là hội chứng Stockholm!
Hiệu ứng đi kèm với Stockholm, là tình yêu thiên trường địa cửu!
Phim hoạt hình "Beauty and the Beast (Người đẹp và Quái vật)" đã chiếu tình tiết như vậy!
Tam Hoa chắc chắn khẳng định, Mạn Điệp đang muốn cướp chị hồ ly của nó!
Mạn Điệp: "..." Còn cô chắc chắn khẳng định, con mèo này có bệnh, cần được chữa trị!
——
Hang động bẩn thỉu, lối vào đầy tối tăm u ám.
Cơn gió thổi qua, mang theo cỗ yêu khí hôi tanh vẩn đục, lẫn giữa yêu khí chính là hơi thở tử vong khiến người ta bất giác rùng mình khiếp sợ.
Thiếu nữ mặc quần áo thể thao màu trắng, tóc dài cột cao sau đầu, đang từ xa chậm rãi bước đến.
Đôi giày sạch sẽ giẫm trên nền đất, thỉnh thoảng lại nghe âm thanh răng rắc nứt gãy vang lên.
Chỉ cần cúi đầu nhìn xuống, liền thấy những bộ xương trắng nằm rải rác khắp lối đi, trông như con đường tiến vào địa ngục.
Trong hang động, cứ cách vài giây lại phát ra âm thanh gào rú thống khổ tột cùng.
Tiếng xích sắt cồng kềnh va vào vách đá, ánh mắt sáng quắc trong bóng đêm hướng đến Khuynh Diễm, bắn ra hàn quang hung bạo.
Ác quỷ nghiến răng, vết bỏng trên khuôn mặt Lâm Anh Hạo khiến biểu cảm nó nhăn nhúm cổ quái: "Mày chịu đến rồi sao?"
Thiếu nữ đối diện liếc mắt nhìn qua, đồng tử ánh lên tia lửa, khí thế áp đảo nặng nề đè xuống.
Sắc mặt ác quỷ cứng lại, không giấu được sự sợ hãi từ trong bản năng.
Nhưng ngay sau đó nó chợt nghiến chặt răng, vặn lên nụ cười méo mó: "Ngoài việc bắt giữ tao, thì mày cũng đâu làm được gì khác!"
Nếu lúc trước, tao còn phải khắp nơi chạy trốn vì sợ mày cắn nuốt tao, thì bây giờ tao đã không cần sợ hãi.
Bởi vì mày bị thương!
Mày dùng lực lượng nguyên bản của linh hồn để phá hủy đá lục sắc. Giờ thân thể rách nát kia đã không thể hấp thụ nổi ác quỷ!
Ha ha ha! Mày không cắn nuốt được tao!
Khuynh Diễm nhếch môi: "Trông mày có vẻ rất thèm được tao ăn nhỉ?"
Rõ ràng trên môi cô chỉ là nụ cười nhợt nhạt không chút uy hiếp, nhưng chẳng hiểu sao ác quỷ lại chợt im bặt.
Nó cảnh giác nhìn cô, dường như xác định xem cô có tấn công nó hay không.
Sau khi thấy cô vẫn đứng yên, nó liền tiếp tục chế nhạo: "Tại sao mày phải dùng linh hồn lực để kéo dài sinh mệnh Tử Liên? Đây là thế giới ảo thôi, mày cố gắng nhiều như vậy, chỉ vì đổi lại một giấc mộng hạnh phúc à?"
"Này Khuynh Diễm, tao thấy mày thật đáng thương đó! Chắc những năm qua mày phải cô độc lắm, nên giờ mới thèm khát hạnh phúc đến mức này!"
Ác quỷ luôn biết công kích vào điểm yếu người khác, bởi vì nó là quỷ dữ, thứ nó nhìn rõ nhất chính là mặt tối của cảm xúc.
Dù nó đang bị cô cầm tù, thì nó cũng phải khiến cô tức giận! Giận đến phát điên! Đến muốn giết nó nhưng lại phát hiện mình không thể giết!
Nó muốn nhìn cô đáng thương và bất lực!
Nhưng ác quỷ chờ đợi hồi lâu, vẫn không chờ được cơn thịnh nộ của Khuynh Diễm.
Giọng nói cô đầy bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng: "Kẻ đứng sau mày là ai?"
Nó biết được thông tin nam nữ chính, vượt qua thiên đạo để làm loạn, chứng tỏ tổ chức kia đã câu kết với nó.
Có thể kéo một con quỷ dữ ở Cửu U Huyệt đến làm Nhiệm Vụ Giả, sự việc này đã không còn đơn giản.
"Mày muốn biết kẻ chủ mưu sao?" Ác quỷ tỏ vẻ ngạc nhiên, cười khùng khục nói: "Vậy mày cầu xin tao đi!"
Năm xưa mày mặc kệ lời van nài của tao, tàn nhẫn ném tao xuống Cửu U!
Bây giờ tao muốn mày phải quỳ xuống cầu xin tao!
"Mày..." Khuynh Diễm chậm chạp nâng mắt, khóe môi cong lên: "Nằm mơ hơi sớm."
Rầm!
Lời vừa dứt, thân thể Lâm Anh Hạo lập tức đập xuống nền đất.
Đoàn khí xanh lục từ bên trong bị bức ép thoát ly ra ngoài, làn khói dần hóa thành hình dạng tương tự con người, nhưng ngũ quan nó đều lộn xộn không rõ.
Khuôn mặt nó vặn vẹo, vừa đau đớn lại đắc ý, âm thanh khàn đục đứt quãng: "Mày trút giận... cứ trút giận đi... đằng nào thì... mày cũng... không giết được tao!"
Khuynh Diễm không đáp, bàn tay chỉ càng dùng sức.
A A A A A!!
Nụ cười trên mặt ác quỷ ngày càng vặn vẹo, giọng nói bị bóp đến khàn đặc, nó đau đớn tột cùng nhưng vẫn cố gằn ra: "Mày... không thể... giết tao... ha ha... không thể... giết tao... mày thật... đáng thương... ha ha ha..."
Rầm!
Ác quỷ bị ném lên vách động.
Nếu nhìn ở khoảng cách gần, sẽ thấy bao bọc trên đất đá là lớp kết giới hồng quang, thứ đã giam cầm và tra tấn ác quỷ.
Lớp chất lỏng cổ quái tràn ra giữa trán nó, chảy dọc xuống sống mũi, như chia gương mặt nó thành hai phần tà ác.
Nó ngồi dậy, ngẩng đầu cười: "Mày quá cô độc, nên mày mới thèm khát một người ở bên..." Rầm!
Ác quỷ bị giật mạnh đập ngược lên nóc động.
Rầm!
Thô bạo nện xuống đất.
Rầm!
Lại giật đập lên nóc.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đập liên hồi như chày giã gạo nện xuống mặt đất.
Ác quỷ hoàn toàn không thể phát ra âm thanh, nó muốn tiếp tục cười nhạo Khuynh Diễm, nhưng nó lại không đủ sức mở miệng.
Sự giày vò này khiến nó nhớ lại tháng ngày tăm tối ám ảnh trong quá khứ.
Đã hóa thành linh hồn, thì sẽ không thể đổ máu như lúc còn là người sống.
Nhưng cô ta làm được!
Loài ác ma có thể khiến mọi linh hồn đổ máu, hình phạt tra tấn đau đớn hơn cả mười tám tầng địa ngục!
Cơn ác mộng kéo dài không hồi kết, kẻ mà mọi quỷ dữ đều căm hận và khiếp sợ!
Nó... muốn trả thù cô!!
Ác quỷ khạc ra chất lỏng xanh nhầy nhụa. Đau đớn này, tao có thể nhẫn nhục, bởi vì... tao đã nắm được điểm yếu của mày!
Khuynh Diễm, mày cứ chờ đó!
Tao sẽ đem chuyện này lan truyền khắp Cửu U Huyệt, rồi tất cả ác quỷ nơi đó sẽ biết điểm trí mạng của mày, chúng sẽ xé xác tên nam nhân mày thích, bọn tao sẽ cùng nhau nhìn mày chết trong đau đớn cô độc!
Khuynh Diễm, ngày tàn của mày đã đến!
*
Hôm qua Vũ định bão 5 chương, cơ mà viết không kịp, chỉ được 4 chương thôi, nên hôm nay Vũ đăng thêm 1 chương tặng mọi người nè.