Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1082
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tạ tiểu thư, chuyện này không nói rõ ràng, chỉ sợ tôi không thể để cho cô đi được."
Giọng nói của Văn Thanh từ phía sau truyền đến, mang theo lãnh ý thấu xương.
"Tôi... Tôi không biết." Tạ Uyển Uyển ngập ngừng một tiếng: "Tôi không biết gì cả, anh đừng hỏi tôi."
"Cô không biết? Vậy ai biết?" Văn Thanh tới gần Tạ Uyển Uyển: "Hạ Diệp sao? Cô và hắn muốn làm cái gì? Có ý đồ gì với Văn gia chúng tôi?"
Hạ Diệp...
Đúng, Hạ Diệp.
Sao Hạ Diệp còn chưa tới.
Tạ Uyển Uyển ngậm kín miệng, chết cũng không nói, muốn chờ Hạ Diệp tới cứu cô ta.
Văn Thanh: "Tạ tiểu thư, cô có biết lấy trộm thân phận chip của người khác, pháp luật tinh tế phán định như thế nào không? Bây giờ tôi hoàn toàn có thể giao cô cho bộ tư pháp."
Con ngươi Tạ Uyển Uyển hơi trừng lớn.
Cô ta đương nhiên biết.
Cô ta đã cố ý điều tra.
Nhưng mà lúc ấy, cô ta cho rằng Sơ Tranh đã chết, cho dù không chết, cũng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở đây.
Văn Thanh có hiểu biết cực kỳ rộng rãi, cho dù Tạ Uyển Uyển có thể kiên trì một hồi, thì cũng không kiên trì được bao lâu.
Bị những lời kia của Văn Thanh dọa cho phát sợ.
"Tôi... khi tôi lấy được cái thân phận chip này, nó chưa kích hoạt, tôi không biết là của ai, tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ kia, tôi thật sự không biết nó là của ai."
"Cô không biết?" Văn Thanh cười: "Vậy sao cô lại cố ý chờ bà nội? Nói mới nhớ, trước đó cô cũng từng cố ý tiếp cận tôi."
Văn Thanh mở hình ảnh lúc trước điều tra được ra.
Tạ Uyển Uyển trông thấy vào những thời gian khác biệt, bóng dáng của cô ta quanh quẩn ở nơi đó.
Hai chân Tạ Uyển Uyển như nhũn ra.
Trong đầu vang lên tiếng ong ong, trống rỗng.
Xong.
Xong rồi.
"Tôi càng tò mò là ai điều tra chuyện thân phận chip giúp cô hơn, Hạ gia sao?" Thân phận chip có ghi chép xin, nhưng muốn tra, thì không phải ai cũng có thể tra được.
Văn Thanh thậm chí có thể nghĩ đến, Tạ Uyển Uyển được nhận về Văn gia, nếu như cần giám định gen, nói không chừng Hạ gia cũng sẽ hỗ trợ che giấu.
Đến lúc đó chuyện này sẽ hoàn toàn bị che giấu đi.
Điểm duy nhất Văn Thanh thấy may mắn chính là, anh ta đã sớm gặp được cô gái có dung mạo tương tự như chú út, nên đáy lòng có hoài nghi.
Hạ Diệp chậm chạp không đến.
Tạ Uyển Uyển làm sao có thể tiếp nhận được sự ép hỏi của Văn Thanh, đem chuyện trên tinh cầu kia, thành thành thật thật nói ra.
Văn Thanh nghe xong, xém chút không thể ngăn chặn nổi lửa giận.
"Hạ gia thì sao? Cô và bọn họ có âm mưu gì?"
"Tôi... Tôi chỉ quen biết Hạ Diệp." Điểm này Tạ Uyển Uyển ngược lại là không nói dối, Hạ Diệp đối xử với cô ta rất tốt, còn giúp cô ta khi khó khăn.
Cô ta cũng thích Hạ Diệp, còn âm mưu hay không âm mưu gì đó, cô ta thật sự không biết.
Văn Thanh trầm mặc một hồi, cười nói: "Tạ tiểu thư, đến bộ tư pháp với tôi một chuyến đi."
-
Khi Tạ Uyển Uyển được đưa đến bộ tư pháp, Sơ Tranh còn không biết, cô đang đứng bên ngoài thao trường của trường học.
Ban ngày Cảnh Lan nói không muốn xem Trụ Tuyệt.
Kết quả ban đêm liền lén lút tới.
Cảnh Lan nằm trên tay Trụ Tuyệt, bên cạnh đã có không ít bình rượu trống không.
Hắn nửa mở mắt, nhìn bầu trời mông lung tăm tối.
Hôm nay trên bầu trời đến một ánh sao cũng không nhìn thấy.
Có chút kiềm chế.
Sơ Tranh bò lên trên Trụ Tuyệt, dường như Cảnh Lan biết cô tới, không có phản ứng gì.
Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn, Cảnh Lan đưa bình rượu qua: "Uống không?"
Sơ Tranh không nói chuyện, nhận lấy uống một ngụm, rượu rất mạnh, nhưng vị ngọt, giống như hương vị ngọt lịm trước đó cô ngửi thấy.
Cảnh Lan trông thấy Sơ Tranh uống, suy nghĩ hơi hỗn loạn quay về, đột nhiên ngồi dậy: "Nhổ ra."
Sơ Tranh không hiểu thấu nhìn hắn.
Anh bảo tôi uống, hiện tại lại bảo tôi nhổ ra?
Phụ nữ cũng không hay thay đổi như anh đâu!
"Nuốt rồi." Nói xong Sơ Tranh còn hé miệng cho hắn nhìn.
Cảnh Lan dùng một tay cướp bình rượu đi, nhìn chằm chằm cô vài giây: "Em không có tinh thần lực?"
Sơ Tranh lắc đầu.
"Chắc chắn không?"
Sơ Tranh gật đầu.
Kết quả khảo nghiệm là không có mà.
Cánh tay nắm bình rượu của Cảnh Lan hơi buông lỏng.
Hắn dời ánh mắt: "Nếu như có gì không thoải mái thì nói với tôi."
Sơ Tranh cảm thấy rượu kia không giống như rượu bình thường lắm: "Trong này bỏ thêm cái gì à?"
"Không có gì." Cảnh Lan nằm xuống lại, đẩy toàn bộ rượu sang chỗ hắn: "Không có ai từng dạy cho em, đồ người khác đưa cho không được tùy tiện uống sao."
"Anh không phải người khác."
"..."
Cảnh Lan nghiêng người sang, vành tai hơi nóng lên, bởi vì câu nói kia của cô.
"Em muốn theo đuổi tôi, hay là muốn..."
Thân thể Cảnh Lan trầm xuống, thân thể của cô gái vượt lên, câu nói kế tiếp của Cảnh Lan, bị thân thể nóng hổi của cô gái chặn lại.
Hắn bỗng nhiên xoay người, Sơ Tranh lọt vào trong ngực hắn.
Cô gái cau mày, trên mặt vẫn không có biểu lộ gì, nhưng cô rõ ràng không thích hợp.
Cảnh Lan nắm bả vai cô: "Không phải em không có tinh thần lực sao?"
Hô hấp của Sơ Tranh hơi gấp, muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
"Mẹ!"
Cảnh Lan chửi nhỏ một tiếng, ôm người lên, trực tiếp nhảy xuống.
-
Ầm ầm ầm ——
Giáo sư Ngụy đội cái đầu như ổ gà mở cửa: "Ai vậy, hơn nửa đêm..."
Lời còn chưa nói hết, người đã bị đẩy ra, Cảnh Lan mang theo mùi rượu nhàn nhạt vào phòng.
Giữa lúc giáo sư Ngụy mơ mơ màng màng, giống như trông thấy Cảnh Lan còn ôm một người.
"..."
Không phải giống như.
Giáo sư Ngụy rầm một tiếng đóng cửa lại, tỉnh táo hơn không ít, thấy rõ người Cảnh Lan ôm, khóe miệng nhịn không được hơi run rẩy.
Đây là đi nhầm cửa à!
Cảnh Lan đặt người trên ghế sofa ở phòng khách: "Cô ấy uống rượu của tôi."
Giáo sư Ngụy sửng sốt một chút, nói: "Rượu của cậu đối với người bình thường lại không có tác dụng, chắc uống say mà thôi."
"Không phải." Cảnh Lan kéo anh ta đến phía trước: "Cô ấy chỉ uống một ngụm."
Cô gái trên ghế sofa nhắm chặt hai mắt, trên mặt hiện ra màu đỏ ửng không bình thường, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh.
Giáo sư Ngụy trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Anh ta giơ tay sờ lên trán Sơ Tranh, nhiệt độ nóng hổi xém chút làm giáo sư Ngụy hất tay ra.
"Cô ấy không có tinh thần lực."
"Anh xác định?"
Giáo sư Ngụy nói: "Trước đó Ân nhị đã nói với tôi, đã đo qua, cô ấy không có tinh thần lực."
Trong giọng nói của Cảnh Lan đè ép bực bội: "Vậy tại sao bây giờ lại như vậy?"
Giáo sư Ngụy: "..."
Không biết a.
Rất mê man đây này.
"Trước tiên đưa cô ấy xuống dưới đi." Giáo sư Ngụy chỉ huy Cảnh Lan: "Tôi lập tức đến ngay."
Chỗ ở của giáo sư Ngụy có một tầng hầm, bình thường nơi này dùng để rèn luyện hoặc huấn luyện, còn có một phòng điều trị cỡ nhỏ.
Cảnh Lan đặt Sơ Tranh ở trên đài trong phòng điều trị, hắn cúi đầu nhìn Sơ Tranh, nhịn không được giơ tay nắm chặt tay cô.
Nhiệt độ nóng hổi kia, làm đáy lòng Cảnh Lan cũng run rẩy theo: "Không sao, đừng sợ."
Giáo sư Ngụy lộc cộc bước xuống, Cảnh Lan lập tức buông Sơ Tranh ra, tránh ra một vị trí.
"Vừa rồi tôi liên hệ với hiệu trưởng, ông ấy vừa vặn trở về, lát nữa sẽ đến." Giáo sư Ngụy vừa cầm đồ vật vừa lốp bốp nói: "Cậu nói cậu không có việc gì cho cô ấy uống rượu làm gì?"
"Tôi..." Cảnh Lan mở miệng.
Lúc ấy trong đầu hắn không nghĩ được gì cả.
Có đôi khi Ân nhị thiếu và giáo sư Ngụy đến, hắn cũng sẽ thuận tay cho bọn họ, nhưng bọn họ đều sẽ từ chối...
Giáo sư Ngụy đuổi Cảnh Lan đi: "Cậu đừng ở đây mà vướng bận, đi ra ngoài trước đi."
Cảnh Lan nhìn Sơ Tranh, biết mình ở chỗ này cũng vô dụng, quay người rời đi.
*
Sơ Tranh: Rất hoảng, ta đây là offline rồi sao?
Tiểu tiên nữ: Offline là không thể nào offline.
Sơ Tranh: Vậy ta đây làm sao rồi? Mặt mũi đại lão của ta không cần nữa sao?
Tiểu tiên nữ: Đừng ồn ào, ném vé tháng, ngày mai sẽ cho ngươi online.
Sơ Tranh:...
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tạ tiểu thư, chuyện này không nói rõ ràng, chỉ sợ tôi không thể để cho cô đi được."
Giọng nói của Văn Thanh từ phía sau truyền đến, mang theo lãnh ý thấu xương.
"Tôi... Tôi không biết." Tạ Uyển Uyển ngập ngừng một tiếng: "Tôi không biết gì cả, anh đừng hỏi tôi."
"Cô không biết? Vậy ai biết?" Văn Thanh tới gần Tạ Uyển Uyển: "Hạ Diệp sao? Cô và hắn muốn làm cái gì? Có ý đồ gì với Văn gia chúng tôi?"
Hạ Diệp...
Đúng, Hạ Diệp.
Sao Hạ Diệp còn chưa tới.
Tạ Uyển Uyển ngậm kín miệng, chết cũng không nói, muốn chờ Hạ Diệp tới cứu cô ta.
Văn Thanh: "Tạ tiểu thư, cô có biết lấy trộm thân phận chip của người khác, pháp luật tinh tế phán định như thế nào không? Bây giờ tôi hoàn toàn có thể giao cô cho bộ tư pháp."
Con ngươi Tạ Uyển Uyển hơi trừng lớn.
Cô ta đương nhiên biết.
Cô ta đã cố ý điều tra.
Nhưng mà lúc ấy, cô ta cho rằng Sơ Tranh đã chết, cho dù không chết, cũng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở đây.
Văn Thanh có hiểu biết cực kỳ rộng rãi, cho dù Tạ Uyển Uyển có thể kiên trì một hồi, thì cũng không kiên trì được bao lâu.
Bị những lời kia của Văn Thanh dọa cho phát sợ.
"Tôi... khi tôi lấy được cái thân phận chip này, nó chưa kích hoạt, tôi không biết là của ai, tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ kia, tôi thật sự không biết nó là của ai."
"Cô không biết?" Văn Thanh cười: "Vậy sao cô lại cố ý chờ bà nội? Nói mới nhớ, trước đó cô cũng từng cố ý tiếp cận tôi."
Văn Thanh mở hình ảnh lúc trước điều tra được ra.
Tạ Uyển Uyển trông thấy vào những thời gian khác biệt, bóng dáng của cô ta quanh quẩn ở nơi đó.
Hai chân Tạ Uyển Uyển như nhũn ra.
Trong đầu vang lên tiếng ong ong, trống rỗng.
Xong.
Xong rồi.
"Tôi càng tò mò là ai điều tra chuyện thân phận chip giúp cô hơn, Hạ gia sao?" Thân phận chip có ghi chép xin, nhưng muốn tra, thì không phải ai cũng có thể tra được.
Văn Thanh thậm chí có thể nghĩ đến, Tạ Uyển Uyển được nhận về Văn gia, nếu như cần giám định gen, nói không chừng Hạ gia cũng sẽ hỗ trợ che giấu.
Đến lúc đó chuyện này sẽ hoàn toàn bị che giấu đi.
Điểm duy nhất Văn Thanh thấy may mắn chính là, anh ta đã sớm gặp được cô gái có dung mạo tương tự như chú út, nên đáy lòng có hoài nghi.
Hạ Diệp chậm chạp không đến.
Tạ Uyển Uyển làm sao có thể tiếp nhận được sự ép hỏi của Văn Thanh, đem chuyện trên tinh cầu kia, thành thành thật thật nói ra.
Văn Thanh nghe xong, xém chút không thể ngăn chặn nổi lửa giận.
"Hạ gia thì sao? Cô và bọn họ có âm mưu gì?"
"Tôi... Tôi chỉ quen biết Hạ Diệp." Điểm này Tạ Uyển Uyển ngược lại là không nói dối, Hạ Diệp đối xử với cô ta rất tốt, còn giúp cô ta khi khó khăn.
Cô ta cũng thích Hạ Diệp, còn âm mưu hay không âm mưu gì đó, cô ta thật sự không biết.
Văn Thanh trầm mặc một hồi, cười nói: "Tạ tiểu thư, đến bộ tư pháp với tôi một chuyến đi."
-
Khi Tạ Uyển Uyển được đưa đến bộ tư pháp, Sơ Tranh còn không biết, cô đang đứng bên ngoài thao trường của trường học.
Ban ngày Cảnh Lan nói không muốn xem Trụ Tuyệt.
Kết quả ban đêm liền lén lút tới.
Cảnh Lan nằm trên tay Trụ Tuyệt, bên cạnh đã có không ít bình rượu trống không.
Hắn nửa mở mắt, nhìn bầu trời mông lung tăm tối.
Hôm nay trên bầu trời đến một ánh sao cũng không nhìn thấy.
Có chút kiềm chế.
Sơ Tranh bò lên trên Trụ Tuyệt, dường như Cảnh Lan biết cô tới, không có phản ứng gì.
Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn, Cảnh Lan đưa bình rượu qua: "Uống không?"
Sơ Tranh không nói chuyện, nhận lấy uống một ngụm, rượu rất mạnh, nhưng vị ngọt, giống như hương vị ngọt lịm trước đó cô ngửi thấy.
Cảnh Lan trông thấy Sơ Tranh uống, suy nghĩ hơi hỗn loạn quay về, đột nhiên ngồi dậy: "Nhổ ra."
Sơ Tranh không hiểu thấu nhìn hắn.
Anh bảo tôi uống, hiện tại lại bảo tôi nhổ ra?
Phụ nữ cũng không hay thay đổi như anh đâu!
"Nuốt rồi." Nói xong Sơ Tranh còn hé miệng cho hắn nhìn.
Cảnh Lan dùng một tay cướp bình rượu đi, nhìn chằm chằm cô vài giây: "Em không có tinh thần lực?"
Sơ Tranh lắc đầu.
"Chắc chắn không?"
Sơ Tranh gật đầu.
Kết quả khảo nghiệm là không có mà.
Cánh tay nắm bình rượu của Cảnh Lan hơi buông lỏng.
Hắn dời ánh mắt: "Nếu như có gì không thoải mái thì nói với tôi."
Sơ Tranh cảm thấy rượu kia không giống như rượu bình thường lắm: "Trong này bỏ thêm cái gì à?"
"Không có gì." Cảnh Lan nằm xuống lại, đẩy toàn bộ rượu sang chỗ hắn: "Không có ai từng dạy cho em, đồ người khác đưa cho không được tùy tiện uống sao."
"Anh không phải người khác."
"..."
Cảnh Lan nghiêng người sang, vành tai hơi nóng lên, bởi vì câu nói kia của cô.
"Em muốn theo đuổi tôi, hay là muốn..."
Thân thể Cảnh Lan trầm xuống, thân thể của cô gái vượt lên, câu nói kế tiếp của Cảnh Lan, bị thân thể nóng hổi của cô gái chặn lại.
Hắn bỗng nhiên xoay người, Sơ Tranh lọt vào trong ngực hắn.
Cô gái cau mày, trên mặt vẫn không có biểu lộ gì, nhưng cô rõ ràng không thích hợp.
Cảnh Lan nắm bả vai cô: "Không phải em không có tinh thần lực sao?"
Hô hấp của Sơ Tranh hơi gấp, muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
"Mẹ!"
Cảnh Lan chửi nhỏ một tiếng, ôm người lên, trực tiếp nhảy xuống.
-
Ầm ầm ầm ——
Giáo sư Ngụy đội cái đầu như ổ gà mở cửa: "Ai vậy, hơn nửa đêm..."
Lời còn chưa nói hết, người đã bị đẩy ra, Cảnh Lan mang theo mùi rượu nhàn nhạt vào phòng.
Giữa lúc giáo sư Ngụy mơ mơ màng màng, giống như trông thấy Cảnh Lan còn ôm một người.
"..."
Không phải giống như.
Giáo sư Ngụy rầm một tiếng đóng cửa lại, tỉnh táo hơn không ít, thấy rõ người Cảnh Lan ôm, khóe miệng nhịn không được hơi run rẩy.
Đây là đi nhầm cửa à!
Cảnh Lan đặt người trên ghế sofa ở phòng khách: "Cô ấy uống rượu của tôi."
Giáo sư Ngụy sửng sốt một chút, nói: "Rượu của cậu đối với người bình thường lại không có tác dụng, chắc uống say mà thôi."
"Không phải." Cảnh Lan kéo anh ta đến phía trước: "Cô ấy chỉ uống một ngụm."
Cô gái trên ghế sofa nhắm chặt hai mắt, trên mặt hiện ra màu đỏ ửng không bình thường, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh.
Giáo sư Ngụy trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Anh ta giơ tay sờ lên trán Sơ Tranh, nhiệt độ nóng hổi xém chút làm giáo sư Ngụy hất tay ra.
"Cô ấy không có tinh thần lực."
"Anh xác định?"
Giáo sư Ngụy nói: "Trước đó Ân nhị đã nói với tôi, đã đo qua, cô ấy không có tinh thần lực."
Trong giọng nói của Cảnh Lan đè ép bực bội: "Vậy tại sao bây giờ lại như vậy?"
Giáo sư Ngụy: "..."
Không biết a.
Rất mê man đây này.
"Trước tiên đưa cô ấy xuống dưới đi." Giáo sư Ngụy chỉ huy Cảnh Lan: "Tôi lập tức đến ngay."
Chỗ ở của giáo sư Ngụy có một tầng hầm, bình thường nơi này dùng để rèn luyện hoặc huấn luyện, còn có một phòng điều trị cỡ nhỏ.
Cảnh Lan đặt Sơ Tranh ở trên đài trong phòng điều trị, hắn cúi đầu nhìn Sơ Tranh, nhịn không được giơ tay nắm chặt tay cô.
Nhiệt độ nóng hổi kia, làm đáy lòng Cảnh Lan cũng run rẩy theo: "Không sao, đừng sợ."
Giáo sư Ngụy lộc cộc bước xuống, Cảnh Lan lập tức buông Sơ Tranh ra, tránh ra một vị trí.
"Vừa rồi tôi liên hệ với hiệu trưởng, ông ấy vừa vặn trở về, lát nữa sẽ đến." Giáo sư Ngụy vừa cầm đồ vật vừa lốp bốp nói: "Cậu nói cậu không có việc gì cho cô ấy uống rượu làm gì?"
"Tôi..." Cảnh Lan mở miệng.
Lúc ấy trong đầu hắn không nghĩ được gì cả.
Có đôi khi Ân nhị thiếu và giáo sư Ngụy đến, hắn cũng sẽ thuận tay cho bọn họ, nhưng bọn họ đều sẽ từ chối...
Giáo sư Ngụy đuổi Cảnh Lan đi: "Cậu đừng ở đây mà vướng bận, đi ra ngoài trước đi."
Cảnh Lan nhìn Sơ Tranh, biết mình ở chỗ này cũng vô dụng, quay người rời đi.
*
Sơ Tranh: Rất hoảng, ta đây là offline rồi sao?
Tiểu tiên nữ: Offline là không thể nào offline.
Sơ Tranh: Vậy ta đây làm sao rồi? Mặt mũi đại lão của ta không cần nữa sao?
Tiểu tiên nữ: Đừng ồn ào, ném vé tháng, ngày mai sẽ cho ngươi online.
Sơ Tranh:...