Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1202
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Nếu nơi này còn có những người sống sót khác, vậy chúng ta phải cẩn thận một chút." Quý Lâm tận lực bảo trì ngữ điệu không có chập trùng gì, cánh tay bị Sơ Tranh dựa vào, giống như bị đặt dưới mặt trời chói chang thiêu đốt.
Sơ Tranh ừ một tiếng, có chút không tập trung.
"Cô cứ vậy mà nhặt thi thể người ta, không sợ xảy ra chuyện à?" Quý Lâm lại chuyển đề tài tới trên thi thể.
"Hắn chết."
Ý kia chính là: Có thể xảy ra chuyện gì, còn có thể xác chết vùng dậy được à, xác chết vùng dậy cũng có thể chụp hắn về lại.
Quý Lâm: "..."
Quý Lâm cảm thấy tư duy của tiểu mặt đơ này... Có chút không giống người bình thường.
Cô giống như không sợ thứ gì cả.
Gặp phải nhiều Zombie như thế, cô đều lạnh như băng nhìn, không có bất kỳ cảm xúc chập trùng gì, giống như một... máy móc.
Nhưng cô là một người sống sờ sờ.
Một người, sao có thể sống giống như máy móc thế kia?
Cô đã trải qua chuyện gì?
Vì sao lại biến thành thế này?
Quý Lâm nghĩ lung tung một hồi, tận đến khi Giang Như Sương gọi bọn họ, Quý Lâm mới lấy lại tinh thần, cánh tay đã hơi tê.
Cũng may Sơ Tranh động, hắn lập tức thu tay lại, bất động thanh sắc xoa xoa.
"Tiểu Sơ, có người đến." Giang Như Sương ở trong xe, đang bám lấy cửa sổ xe, Nhạc Nhạc mở to một đôi mắt đen nhánh, quay tròn quan sát thế giới khắp nơi đều đổ nát ngoài cửa sổ xe.
Giang Như Sương trông thấy từ một bên kính chiếu hậu.
"Chính là ở đằng kia, trốn rồi." Giọng nói của Giang Như Sương ép tới thật thấp.
Sơ Tranh chọc chọc oắt con, khuôn mặt nhỏ mềm mềm, xoa xoa vào hết sức thoải mái.
Giang Như Sương thấy Sơ Tranh còn có tâm tình chơi, có chút gấp: "Tiểu Sơ, cậu nghe thấy tớ nói gì không?"
"Nghe thấy, có người."
Tâm trạng của Giang Như Sương lại bị động tác của Sơ Tranh tác động: "Cậu đừng bóp nó như thế, nó sẽ khóc."
Tay Sơ Tranh bị Giang Như Sương ngăn lại, cô rút tay về, nhìn về phía Giang Như Sương chỉ.
Trong nháy mắt ngay khi cô quay đầu qua, một viên đạn từ bên kia đánh tới.
Đạn không bắn trúng bọn họ, mà sượt qua thân xe.
Nhưng theo đó là viên thứ hai viên thứ ba...
Quý Lâm kéo cô lại, trong tay ngưng tụ thành lưỡi dao băng quăng tới.
Lưỡi dao băng nửa đường đụng vào không ít thứ, đến bên kia chỉ còn lại hai mảnh, không đánh trúng người.
Nhưng người kia lộ ra.
Sấm sét màu tím rơi từ trên không xuống, trực tiếp bổ vào trên thân người kia, thẳng tắp đổ xuống.
Khóe miệng Quý Lâm mang theo ba phần ý cười: "Tiểu mặt đơ, chúng ta còn rất có ăn ý."
Sơ Tranh: "Một mình tôi động thủ càng dễ hơn."
Quý Lâm: "..."
-
Sơ Tranh trực tiếp đi ra ngoài, Quý Lâm theo bản năng kéo cô, nhìn hai bên một chút, cuối cùng cắn răng theo cô ra ngoài.
"Cô cứ đi tới như vậy, không sợ bọn họ còn có người mai phục sao? Cô không sợ chết à?"
"Không đả thương được tôi."
Trong giọng nói bình tĩnh của cô gái, luôn luôn mang theo sự chắc chắn tự tin.
"Anh cách tôi gần một chút." Sơ Tranh lại nói: "Bằng không lát nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi không thể lập tức bảo vệ anh."
Quý Lâm: "..."
Hắn cần người bảo vệ sao?!
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã chạy tới trước mặt người đổ xuống kia, Sơ Tranh thăm dò mạch đập, vẫn còn thở, chỉ là bị đánh hôn mê.
Vừa rồi nổ súng, nơi này không an toàn, Sơ Tranh trói người lại ném lên xe.
"Cô kéo cả hắn làm gì?" Quý Lâm đã lên xe, vừa quay đầu liền nhìn thấy Sơ Tranh đang kéo cỗ thi thể trước đó.
Sơ Tranh cũng nhét cả thi thể vào cốp sau, gần như là mặt đối mặt với anh giai còn thở kia.
Quý Lâm giận muốn điên lên.
Xe của hắn có bao giở chở thứ đồ chơi xui xẻo này đâu.
-
"Tê..."
Người cháy đen như than yếu ớt tỉnh lại, đầu co rút đau đớn, trên người cũng đau, giống như bị người dùng dao cắt trên người vậy.
Mí mắt nặng nề, hồi lâu sau mới hoàn toàn mở ra được.
Thứ đầu tiên gã trông thấy chính là ——
"A!"
"A!"
Bên cạnh đồng thời vang lên một tiếng kêu sợ hãi của cô gái, nhẹ nhàng mềm mại, mang theo sự hoảng hốt.
Than đen bỗng nhiên quay đầu, động tác có biên độ quá lớn, dẫn đến gã nghe thấy cổ mình "Răng rắc" một tiếng, sau đó liền không thể động đậy.
Cô gái ngồi bên cạnh, ôm đứa bé, đang che miệng, trợn tròn mắt nhìn gã.
"Tiểu Sơ Tiểu Sơ!"
Cô gái buông tay ra, hướng về phía bên cạnh hô.
Bên kia có một người đi ra, toàn thân lộ ra một cỗ lãnh ý, không mặn không nhạt hỏi: "Kêu cái gì?"
"Hắn... Hắn tỉnh."
Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút, bảo Giang Như Sương vào bên trong, cô đi đến trước mặt than đen: "Lúc trước vì sao lại tập kích chúng tôi?"
Tóc của than đen bị đánh đến từng chiếc dựng đứng, lúc này cổ còn vặn vẹo, không thể động đậy, hình dạng quả thực có chút khôi hài.
Bị người ta tóm lấy, gã càng lo lắng cho an toàn của mình hơn.
"Vì sao lại tập kích chúng tôi?" Sơ Tranh lại hỏi một lần.
Than đen cũng không phải loại xương cứng, rất nhanh liền khai ra: "Lão đại... lão đại phân phó, trông thấy người sống sót liền giết chết."
"Vì sao?"
Than đen: "Tôi làm sao biết, tôi chỉ nghe lệnh lão đại."
Sơ Tranh cân nhắc lại: "Lão đại của anh là ai?"
Than đen không nói, Sơ Tranh đột nhiên động thủ, than đen đau đến hút khí, cái cổ vặn vẹo cũng cảm giác như sắp gãy mất.
"Tôi không biết lão đại tên là gì, người bên cạnh hắn đều gọi hắn là Bát gia."
"Bát gia này ở đâu? Tất cả người sống sót vào thành phố đều muốn giết chết?"
Than đen thành thật trả lời: "Ở trong cao ốc chỗ trung tâm làm việc, Bát gia phân phó như vậy, chỉ cần phát hiện người sống sót lập tức giết chết."
Vị Bát gia này cũng biết chơi, không chỉ có người sống sót vào thành phải giết chết toàn bộ, mà hắn ta còn dẫn Zombie tới các nơi khác nhau, coi Zombie như thủ vệ thiên nhiên.
Sơ Tranh nghĩ đến những Zombie bọn họ gặp phải khi tiến vào.
Giống như đúng là chặn đường ở đó...
"Zombie nghe lời như thế?"
Đám nhãi Zombie này chỉ biết ăn thịt, không hiểu cái gì gọi là nghe lời mà.
Bát gia này bật hack hay sao?
"Tôi không biết, đây đều là Bát gia tự làm." Than đen lệ rơi đầy mặt: "Có thể... Có thể giúp tôi chỉnh lại cổ được không, tôi sắp không thể hít thở rồi."
"Cô đừng đi mà!"
"Cô chỉnh cổ lại ngay ngắn giúp tôi một chút đi!!"
Than đen ở phía sau kêu to.
Sơ Tranh vào bên trong, thuật lại lời than đen khai với hai người một oắt con một lần.
Dường như Quý Lâm thích ngồi ở chỗ cao, có ghế sô pha không ngồi, khăng khăng chạy tới ngồi trên bệ cửa sổ, nghiêng chân ăn khoai tây chiên.
Trong phòng toàn là âm thanh răng rắc răng rắc, ăn như hamster của hắn.
"Sao Bát gia kia có thể chỉ huy Zombie?" Giang Như Sương tò mò hỏi.
"..." Vấn đề này hỏi rất hay, ta cũng muốn biết.
"Dị năng?" Quý Lâm suy đoán: "Có lẽ là dị năng có thể câu thông với Zombie."
"Còn có loại dị năng này?"
Quý Lâm nhíu mày, trong con ngươi lưu chuyển ra ba phần ý cười xấu xa vô lại: "Tôi đều có thể có dị năng có thể phân biệt Zombie và con người, sao lại không có dị năng có thể câu thông với Zombie."
"Cũng, cũng đúng."
Giang Như Sương rất không có lập trường.
Giang Như Sương suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy nếu có thể câu thông với Zombie, dị năng này rất lợi hại nha."
Sơ Tranh không lên tiếng, ngồi ở trên ghế sofa nhìn bản đồ.
Bản đồ này là vừa rồi bọn họ tìm được trong cửa hàng đối diện.
Phía trên có đánh dấu khu vực cao ốc chỗ trung tâm làm việc, Sơ Tranh nhìn xuống vị trí hiện tại của bọn họ, khoảng cách đến cao ốc làm việc hơi xa.
*
A a a vé tháng!
Vé tháng ơi em ở đâu!
Ở đó!
Ở đó!
Mau đến trong lòng ta đi!!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Nếu nơi này còn có những người sống sót khác, vậy chúng ta phải cẩn thận một chút." Quý Lâm tận lực bảo trì ngữ điệu không có chập trùng gì, cánh tay bị Sơ Tranh dựa vào, giống như bị đặt dưới mặt trời chói chang thiêu đốt.
Sơ Tranh ừ một tiếng, có chút không tập trung.
"Cô cứ vậy mà nhặt thi thể người ta, không sợ xảy ra chuyện à?" Quý Lâm lại chuyển đề tài tới trên thi thể.
"Hắn chết."
Ý kia chính là: Có thể xảy ra chuyện gì, còn có thể xác chết vùng dậy được à, xác chết vùng dậy cũng có thể chụp hắn về lại.
Quý Lâm: "..."
Quý Lâm cảm thấy tư duy của tiểu mặt đơ này... Có chút không giống người bình thường.
Cô giống như không sợ thứ gì cả.
Gặp phải nhiều Zombie như thế, cô đều lạnh như băng nhìn, không có bất kỳ cảm xúc chập trùng gì, giống như một... máy móc.
Nhưng cô là một người sống sờ sờ.
Một người, sao có thể sống giống như máy móc thế kia?
Cô đã trải qua chuyện gì?
Vì sao lại biến thành thế này?
Quý Lâm nghĩ lung tung một hồi, tận đến khi Giang Như Sương gọi bọn họ, Quý Lâm mới lấy lại tinh thần, cánh tay đã hơi tê.
Cũng may Sơ Tranh động, hắn lập tức thu tay lại, bất động thanh sắc xoa xoa.
"Tiểu Sơ, có người đến." Giang Như Sương ở trong xe, đang bám lấy cửa sổ xe, Nhạc Nhạc mở to một đôi mắt đen nhánh, quay tròn quan sát thế giới khắp nơi đều đổ nát ngoài cửa sổ xe.
Giang Như Sương trông thấy từ một bên kính chiếu hậu.
"Chính là ở đằng kia, trốn rồi." Giọng nói của Giang Như Sương ép tới thật thấp.
Sơ Tranh chọc chọc oắt con, khuôn mặt nhỏ mềm mềm, xoa xoa vào hết sức thoải mái.
Giang Như Sương thấy Sơ Tranh còn có tâm tình chơi, có chút gấp: "Tiểu Sơ, cậu nghe thấy tớ nói gì không?"
"Nghe thấy, có người."
Tâm trạng của Giang Như Sương lại bị động tác của Sơ Tranh tác động: "Cậu đừng bóp nó như thế, nó sẽ khóc."
Tay Sơ Tranh bị Giang Như Sương ngăn lại, cô rút tay về, nhìn về phía Giang Như Sương chỉ.
Trong nháy mắt ngay khi cô quay đầu qua, một viên đạn từ bên kia đánh tới.
Đạn không bắn trúng bọn họ, mà sượt qua thân xe.
Nhưng theo đó là viên thứ hai viên thứ ba...
Quý Lâm kéo cô lại, trong tay ngưng tụ thành lưỡi dao băng quăng tới.
Lưỡi dao băng nửa đường đụng vào không ít thứ, đến bên kia chỉ còn lại hai mảnh, không đánh trúng người.
Nhưng người kia lộ ra.
Sấm sét màu tím rơi từ trên không xuống, trực tiếp bổ vào trên thân người kia, thẳng tắp đổ xuống.
Khóe miệng Quý Lâm mang theo ba phần ý cười: "Tiểu mặt đơ, chúng ta còn rất có ăn ý."
Sơ Tranh: "Một mình tôi động thủ càng dễ hơn."
Quý Lâm: "..."
-
Sơ Tranh trực tiếp đi ra ngoài, Quý Lâm theo bản năng kéo cô, nhìn hai bên một chút, cuối cùng cắn răng theo cô ra ngoài.
"Cô cứ đi tới như vậy, không sợ bọn họ còn có người mai phục sao? Cô không sợ chết à?"
"Không đả thương được tôi."
Trong giọng nói bình tĩnh của cô gái, luôn luôn mang theo sự chắc chắn tự tin.
"Anh cách tôi gần một chút." Sơ Tranh lại nói: "Bằng không lát nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi không thể lập tức bảo vệ anh."
Quý Lâm: "..."
Hắn cần người bảo vệ sao?!
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã chạy tới trước mặt người đổ xuống kia, Sơ Tranh thăm dò mạch đập, vẫn còn thở, chỉ là bị đánh hôn mê.
Vừa rồi nổ súng, nơi này không an toàn, Sơ Tranh trói người lại ném lên xe.
"Cô kéo cả hắn làm gì?" Quý Lâm đã lên xe, vừa quay đầu liền nhìn thấy Sơ Tranh đang kéo cỗ thi thể trước đó.
Sơ Tranh cũng nhét cả thi thể vào cốp sau, gần như là mặt đối mặt với anh giai còn thở kia.
Quý Lâm giận muốn điên lên.
Xe của hắn có bao giở chở thứ đồ chơi xui xẻo này đâu.
-
"Tê..."
Người cháy đen như than yếu ớt tỉnh lại, đầu co rút đau đớn, trên người cũng đau, giống như bị người dùng dao cắt trên người vậy.
Mí mắt nặng nề, hồi lâu sau mới hoàn toàn mở ra được.
Thứ đầu tiên gã trông thấy chính là ——
"A!"
"A!"
Bên cạnh đồng thời vang lên một tiếng kêu sợ hãi của cô gái, nhẹ nhàng mềm mại, mang theo sự hoảng hốt.
Than đen bỗng nhiên quay đầu, động tác có biên độ quá lớn, dẫn đến gã nghe thấy cổ mình "Răng rắc" một tiếng, sau đó liền không thể động đậy.
Cô gái ngồi bên cạnh, ôm đứa bé, đang che miệng, trợn tròn mắt nhìn gã.
"Tiểu Sơ Tiểu Sơ!"
Cô gái buông tay ra, hướng về phía bên cạnh hô.
Bên kia có một người đi ra, toàn thân lộ ra một cỗ lãnh ý, không mặn không nhạt hỏi: "Kêu cái gì?"
"Hắn... Hắn tỉnh."
Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút, bảo Giang Như Sương vào bên trong, cô đi đến trước mặt than đen: "Lúc trước vì sao lại tập kích chúng tôi?"
Tóc của than đen bị đánh đến từng chiếc dựng đứng, lúc này cổ còn vặn vẹo, không thể động đậy, hình dạng quả thực có chút khôi hài.
Bị người ta tóm lấy, gã càng lo lắng cho an toàn của mình hơn.
"Vì sao lại tập kích chúng tôi?" Sơ Tranh lại hỏi một lần.
Than đen cũng không phải loại xương cứng, rất nhanh liền khai ra: "Lão đại... lão đại phân phó, trông thấy người sống sót liền giết chết."
"Vì sao?"
Than đen: "Tôi làm sao biết, tôi chỉ nghe lệnh lão đại."
Sơ Tranh cân nhắc lại: "Lão đại của anh là ai?"
Than đen không nói, Sơ Tranh đột nhiên động thủ, than đen đau đến hút khí, cái cổ vặn vẹo cũng cảm giác như sắp gãy mất.
"Tôi không biết lão đại tên là gì, người bên cạnh hắn đều gọi hắn là Bát gia."
"Bát gia này ở đâu? Tất cả người sống sót vào thành phố đều muốn giết chết?"
Than đen thành thật trả lời: "Ở trong cao ốc chỗ trung tâm làm việc, Bát gia phân phó như vậy, chỉ cần phát hiện người sống sót lập tức giết chết."
Vị Bát gia này cũng biết chơi, không chỉ có người sống sót vào thành phải giết chết toàn bộ, mà hắn ta còn dẫn Zombie tới các nơi khác nhau, coi Zombie như thủ vệ thiên nhiên.
Sơ Tranh nghĩ đến những Zombie bọn họ gặp phải khi tiến vào.
Giống như đúng là chặn đường ở đó...
"Zombie nghe lời như thế?"
Đám nhãi Zombie này chỉ biết ăn thịt, không hiểu cái gì gọi là nghe lời mà.
Bát gia này bật hack hay sao?
"Tôi không biết, đây đều là Bát gia tự làm." Than đen lệ rơi đầy mặt: "Có thể... Có thể giúp tôi chỉnh lại cổ được không, tôi sắp không thể hít thở rồi."
"Cô đừng đi mà!"
"Cô chỉnh cổ lại ngay ngắn giúp tôi một chút đi!!"
Than đen ở phía sau kêu to.
Sơ Tranh vào bên trong, thuật lại lời than đen khai với hai người một oắt con một lần.
Dường như Quý Lâm thích ngồi ở chỗ cao, có ghế sô pha không ngồi, khăng khăng chạy tới ngồi trên bệ cửa sổ, nghiêng chân ăn khoai tây chiên.
Trong phòng toàn là âm thanh răng rắc răng rắc, ăn như hamster của hắn.
"Sao Bát gia kia có thể chỉ huy Zombie?" Giang Như Sương tò mò hỏi.
"..." Vấn đề này hỏi rất hay, ta cũng muốn biết.
"Dị năng?" Quý Lâm suy đoán: "Có lẽ là dị năng có thể câu thông với Zombie."
"Còn có loại dị năng này?"
Quý Lâm nhíu mày, trong con ngươi lưu chuyển ra ba phần ý cười xấu xa vô lại: "Tôi đều có thể có dị năng có thể phân biệt Zombie và con người, sao lại không có dị năng có thể câu thông với Zombie."
"Cũng, cũng đúng."
Giang Như Sương rất không có lập trường.
Giang Như Sương suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy nếu có thể câu thông với Zombie, dị năng này rất lợi hại nha."
Sơ Tranh không lên tiếng, ngồi ở trên ghế sofa nhìn bản đồ.
Bản đồ này là vừa rồi bọn họ tìm được trong cửa hàng đối diện.
Phía trên có đánh dấu khu vực cao ốc chỗ trung tâm làm việc, Sơ Tranh nhìn xuống vị trí hiện tại của bọn họ, khoảng cách đến cao ốc làm việc hơi xa.
*
A a a vé tháng!
Vé tháng ơi em ở đâu!
Ở đó!
Ở đó!
Mau đến trong lòng ta đi!!