Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1210
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ban đêm Sơ Tranh mới trở về.
"Tiểu Sơ, hắn vẫn không ra, tớ gọi hắn ăn cơm hắn cũng không có phản ứng." Giang Như Sương lập tức tới cáo trạng.
"Theo hắn đi." Sơ Tranh cầm đồ ăn của mình: "Nghĩ thông suốt là được rồi." Anh em tốt của người ta mất, có lẽ cần yên tĩnh một mình, hiện tại đi vào không phải tự tìm phiền phức sao?
Giang Như Sương hơi há miệng ra, hoàn toàn không ngờ tới Sơ Tranh sẽ nói một câu như vậy.
Không đi an ủi hắn một chút sao?
Sơ Tranh đã nói như vậy, Giang Như Sương cũng không nói thêm gì nữa, ôm Nhạc Nhạc đi dạo trong phòng dỗ dành.
"Tiểu Sơ, Tiểu Sơ cậu ôm một chút."
Giang Như Sương nhét Nhạc Nhạc vào trong lòng Sơ Tranh, lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
Không biết Giang Như Sương ăn phải thực phẩm quá hạn gì, bắt đầu tiêu chảy, Sơ Tranh ôm Nhạc Nhạc mắt to trừng mắt nhỏ.
Đối với oắt con Sơ Tranh có chút không biết nên ra tay thế nào, lộ ra chân tay luống cuống.
Cuối cùng đành phải để Nhạc Nhạc ngồi ở trên người cô, cô dùng tay vòng qua phía trước, phòng ngừa nó rơi xuống.
Này... này, thằng nhãi con này cũng quá mềm!!
Nhạc Nhạc nằm bò trên bàn, tay nhỏ mập mạp túm đồ trên bàn, trong miệng phát ra âm tiết mập mờ, cũng không biết đang gọi ai.
Sơ Tranh duỗi ma trảo ra bóp khuôn mặt Nhạc Nhạc.
Có thể là Sơ Tranh vụng trộm bóp khuôn mặt nó nhiều lần, Nhạc Nhạc đã thành thói quen, con ngươi đen nhánh nhìn cô, sau đó lại quay đầu đi bắt đồ trên bàn.
Giang Như Sương ra ra vào vào, cuối cùng có thể là kéo đến mệt lả, nằm trên ghế sofa, hữu khí vô lực nhờ Sơ Tranh đi pha sữa bột cho Nhạc Nhạc.
Sơ Tranh: "..."
Đây không phải là đang làm khó một đại lão như ta sao?!
Ta làm sao biết pha sữa bột!
Sơ Tranh nhìn cửa phòng Quý Lâm đóng chặt một chút, lại nhìn Giang Như Sương sắc mặt tái nhợt một chút, xách oắt con lên thả trên ghế.
"Tiểu Sơ không thể đặt ở chỗ đó, nó sẽ rơi xuống!" Giang Như Sương vươn tay Nhĩ Khang.
"..."
Sơ Tranh xách oắt con tới trên ghế sofa.
"Tiểu Sơ cậu biết pha..."
"Tớ biết!"
Sơ Tranh đi đến cái bàn bên kia, mân mê một hồi, rất nhanh liền cầm bình sữa trở về, nhét cho oắt con.
Giang Như Sương nhìn xuống bình sữa, mặc dù hơi trong, nhưng cũng coi như... Có thể.
-
Quý Lâm ngồi một đêm, ngày hôm sau cũng không có động tĩnh.
Lúc đầu Giang Như Sương sẽ gõ cửa gọi hắn ra ăn cơm, về sau giọng nói của Giang Như Sương biến mất, bên ngoài ngẫu nhiên có động tĩnh, Quý Lâm có thể phân biệt ra được là ai làm ra.
Nhưng hắn không muốn quan tâm.
Quý Lâm không biết mình ngồi bao lâu, tận đến khi cánh cửa kia bị người đá văng.
"Quý Lâm, hai ngày."
Có người nói chuyện.
Quý Lâm khẽ chớp mắt, hốc mắt khô khốc ê ẩm sưng lên, không cần nhìn cũng biết, trong mắt hắn bây giờ chắc chắn toàn là tơ máu.
"Ăn một chút gì đi." Có người ngồi xuống bên cạnh, đưa một bát cháo qua.
Quý Lâm không từ chối, hắn cúi đầu uống bát cháo kia.
Sau đó đối phương cho cái gì thì hắn ăn cái đó, Quý Lâm cũng không muốn chết, cho nên thời gian hai ngày, đủ cho hắn điều tiết tốt cảm xúc.
Chờ ăn no lại ngủ một giấc, thức dậy rửa mặt một phen, trừ sắc mặt không tốt lắm, thì lại là Quý Lâm lưu manh vô lại kia.
Người chết đã đi đến cuối cùng.
Người sống còn phải sinh tồn.
"Tiểu mặt đơ, đây là gì thế?" Quý Lâm mở cái rương ở phòng khách ra, khóe miệng có chút run rẩy: "Cô thu thập nhiều xa xỉ phẩm như vậy làm gì? Dự định mở cửa hàng xa xỉ phẩm ở căn cứ?"
Sơ Tranh: "..."
Trời mới biết Vương bát đản bảo ta thu thập mấy thứ này làm gì, đại khái là muốn ta mở cửa hàng xa xỉ phẩm ở bên trong căn cứ đi.
Dù sao mạch não của vị tuyển thủ này cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể suy đoán được.
【...】 Ta chỉ tìm lý do phá sản thôi mà, dù sao ta cũng là một hệ thống phá sản đứng đắn!
Sơ Tranh nhớ tới cái gì đó, sờ trong túi một cái, ném một vật qua.
Quý Lâm theo bản năng tiếp được: "Đây là gì?"
Thứ trong tay hắn lớn tầm bằng đồng tiền xu, hình bầu dục, hiện lên màu đỏ, có chút giống một loại tinh thể nào đó.
Sơ Tranh chỉ lên đầu: "Không phải anh muốn nhìn." Thẻ người tốt không vui sao? Hay là vui đến phát rồ rồi?
Hắn muốn nhìn ta liền lấy cho hắn nhìn, chắc là... vui nhỉ!
Biểu cảm của Quý Lâm trở nên cứng ngắc.
Ta XXX!
"Cô... Cô..." Một hồi lâu sau Quý Lâm mới tìm được giọng nói của mình về: "Cô làm gì người kia rồi?"
"Phía căn cứ có sở nghiên cứu chuyên môn."
"..."
Quý Lâm hít sâu mấy hơi, cuối cùng chỉ có thể giơ ngón tay cái với Sơ Tranh, cô lợi hại.
"Tôi chỉ... Thuận miệng nói một chút." Quý Lâm thì thầm một tiếng, hắn cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, hóa ra trong đầu bọn họ cũng có thứ như vậy.
Chỉ có trong đầu dị năng giả mới có loại tinh hạch này, nhưng Zombie thì sao? Mặc dù không phải mỗi con Zombie đều có tinh hạch, nhưng mà không ít, đặc biệt là theo thời gian chuyển dời, tinh hạch càng ngày càng nhiều, những con Zombie này vì sao lại sinh ra tinh hạch...
"Có lẽ bọn nó sắp thức tỉnh dị năng." Sơ Tranh thuận miệng nói một câu.
Bây giờ còn chưa nghe nói có Zombie sở hữu dị năng.
Có lẽ Zombie không giống với con người, bọn nó sinh ra tinh hạch trước, sau đó mới thức tỉnh dị năng.
Cũng có thể thật sự là như thế...
Sau lưng Quý Lâm chui lên một cơn ớn lạnh.
-
Có thể là tinh hạch trong tay Sơ Tranh quá nhiều, gây nên căn cứ chú ý, có người tới cửa mời cô đến làm khách.
Người mời cô chính là người đứng đầu căn cứ bây giờ, căn cứ trưởng trên danh nghĩa, bọn họ ở tại khu 1, hoàn cảnh bên trong cơ hồ không có gì khác biệt so với trước mạt thế.
Đối phương đại khái không có ác ý gì, chỉ là muốn nhìn một chút xem là ai ra tay hào phóng như thế, thuận tiện lôi kéo một chút.
Sơ Tranh không biểu lộ ra bất cứ ý tứ muốn gia nhập gì, đối phương cũng không cưỡng cầu.
Sơ Tranh đi từ khu 1 ra, khi đi qua khu 2, có người theo dõi cô, Sơ Tranh vòng qua nơi hẻo lánh giải quyết xong người.
Ngay khi cô chuẩn bị về khu 3, đột nhiên thoáng thấy đằng sau những kiến trúc này, có một mảnh đất trống.
Bởi vì ở đằng sau kiến trúc, nếu như không đi vòng qua, thì cơ hồ sẽ không ai nhìn thấy.
Đất trống còn được bao bằng lưới sắt, phía trên hình như nối điện.
Bên trong đất trống dựng một cái lều, không biết dùng làm gì, trong góc khuất còn có người trông coi.
Sơ Tranh đứng trong góc, nhìn vào trong lưới sắt.
Nhưng vào lúc này, trong lều kia đột nhiên có người lao ra.
Nhưng mà người kia còn chưa chạy được bao xa thì đã bị người bên trong đuổi theo ra bắt lấy, rất nhanh bị áp tải ra cái lều đằng sau.
Khi lều xốc lên, trong tầm mắt Sơ Tranh có một chút màu đỏ thoáng qua, rất giống...
Giống cái gì?
"Zombie bên ngoài càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ xong mất."
"Bây giờ tôi cũng sắp hỏng mất đây này, vật tư càng ngày càng ít..."
"Nghe nói nghiên cứu có đột phá đấy."
"Có thật không? Nếu thật sự có đột phát thì tốt rồi."
Có người tới, bọn họ đi không nhanh, còn nhìn xung quanh, rõ ràng là đang đi tuần.
Sơ Tranh lập tức lách mình tiến vào chỗ tối, người nói chuyện nhìn về phía bên này.
"Hôm nay anh trực ca đêm à?"
"Phiền chết, cũng không biết lúc nào mới xong."
"So với ở bên ngoài giết Zombie thì tốt hơn mà."
"Có lý."
"Đến phía trước xem một chút..."
Hai người cùng đi về phía trước, cũng không phát hiện ra Sơ Tranh, bọn họ rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ của ngõ nhỏ chật hẹp.
Sơ Tranh lần nữa nhìn về phía đất trống kia.
Cô nhớ ra thứ trong lều kia nhìn giống gì rồi.
Giống viên yến mạch màu đỏ béo hơn mấy lần so với bình thường trong tay Quý Lâm.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ban đêm Sơ Tranh mới trở về.
"Tiểu Sơ, hắn vẫn không ra, tớ gọi hắn ăn cơm hắn cũng không có phản ứng." Giang Như Sương lập tức tới cáo trạng.
"Theo hắn đi." Sơ Tranh cầm đồ ăn của mình: "Nghĩ thông suốt là được rồi." Anh em tốt của người ta mất, có lẽ cần yên tĩnh một mình, hiện tại đi vào không phải tự tìm phiền phức sao?
Giang Như Sương hơi há miệng ra, hoàn toàn không ngờ tới Sơ Tranh sẽ nói một câu như vậy.
Không đi an ủi hắn một chút sao?
Sơ Tranh đã nói như vậy, Giang Như Sương cũng không nói thêm gì nữa, ôm Nhạc Nhạc đi dạo trong phòng dỗ dành.
"Tiểu Sơ, Tiểu Sơ cậu ôm một chút."
Giang Như Sương nhét Nhạc Nhạc vào trong lòng Sơ Tranh, lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
Không biết Giang Như Sương ăn phải thực phẩm quá hạn gì, bắt đầu tiêu chảy, Sơ Tranh ôm Nhạc Nhạc mắt to trừng mắt nhỏ.
Đối với oắt con Sơ Tranh có chút không biết nên ra tay thế nào, lộ ra chân tay luống cuống.
Cuối cùng đành phải để Nhạc Nhạc ngồi ở trên người cô, cô dùng tay vòng qua phía trước, phòng ngừa nó rơi xuống.
Này... này, thằng nhãi con này cũng quá mềm!!
Nhạc Nhạc nằm bò trên bàn, tay nhỏ mập mạp túm đồ trên bàn, trong miệng phát ra âm tiết mập mờ, cũng không biết đang gọi ai.
Sơ Tranh duỗi ma trảo ra bóp khuôn mặt Nhạc Nhạc.
Có thể là Sơ Tranh vụng trộm bóp khuôn mặt nó nhiều lần, Nhạc Nhạc đã thành thói quen, con ngươi đen nhánh nhìn cô, sau đó lại quay đầu đi bắt đồ trên bàn.
Giang Như Sương ra ra vào vào, cuối cùng có thể là kéo đến mệt lả, nằm trên ghế sofa, hữu khí vô lực nhờ Sơ Tranh đi pha sữa bột cho Nhạc Nhạc.
Sơ Tranh: "..."
Đây không phải là đang làm khó một đại lão như ta sao?!
Ta làm sao biết pha sữa bột!
Sơ Tranh nhìn cửa phòng Quý Lâm đóng chặt một chút, lại nhìn Giang Như Sương sắc mặt tái nhợt một chút, xách oắt con lên thả trên ghế.
"Tiểu Sơ không thể đặt ở chỗ đó, nó sẽ rơi xuống!" Giang Như Sương vươn tay Nhĩ Khang.
"..."
Sơ Tranh xách oắt con tới trên ghế sofa.
"Tiểu Sơ cậu biết pha..."
"Tớ biết!"
Sơ Tranh đi đến cái bàn bên kia, mân mê một hồi, rất nhanh liền cầm bình sữa trở về, nhét cho oắt con.
Giang Như Sương nhìn xuống bình sữa, mặc dù hơi trong, nhưng cũng coi như... Có thể.
-
Quý Lâm ngồi một đêm, ngày hôm sau cũng không có động tĩnh.
Lúc đầu Giang Như Sương sẽ gõ cửa gọi hắn ra ăn cơm, về sau giọng nói của Giang Như Sương biến mất, bên ngoài ngẫu nhiên có động tĩnh, Quý Lâm có thể phân biệt ra được là ai làm ra.
Nhưng hắn không muốn quan tâm.
Quý Lâm không biết mình ngồi bao lâu, tận đến khi cánh cửa kia bị người đá văng.
"Quý Lâm, hai ngày."
Có người nói chuyện.
Quý Lâm khẽ chớp mắt, hốc mắt khô khốc ê ẩm sưng lên, không cần nhìn cũng biết, trong mắt hắn bây giờ chắc chắn toàn là tơ máu.
"Ăn một chút gì đi." Có người ngồi xuống bên cạnh, đưa một bát cháo qua.
Quý Lâm không từ chối, hắn cúi đầu uống bát cháo kia.
Sau đó đối phương cho cái gì thì hắn ăn cái đó, Quý Lâm cũng không muốn chết, cho nên thời gian hai ngày, đủ cho hắn điều tiết tốt cảm xúc.
Chờ ăn no lại ngủ một giấc, thức dậy rửa mặt một phen, trừ sắc mặt không tốt lắm, thì lại là Quý Lâm lưu manh vô lại kia.
Người chết đã đi đến cuối cùng.
Người sống còn phải sinh tồn.
"Tiểu mặt đơ, đây là gì thế?" Quý Lâm mở cái rương ở phòng khách ra, khóe miệng có chút run rẩy: "Cô thu thập nhiều xa xỉ phẩm như vậy làm gì? Dự định mở cửa hàng xa xỉ phẩm ở căn cứ?"
Sơ Tranh: "..."
Trời mới biết Vương bát đản bảo ta thu thập mấy thứ này làm gì, đại khái là muốn ta mở cửa hàng xa xỉ phẩm ở bên trong căn cứ đi.
Dù sao mạch não của vị tuyển thủ này cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể suy đoán được.
【...】 Ta chỉ tìm lý do phá sản thôi mà, dù sao ta cũng là một hệ thống phá sản đứng đắn!
Sơ Tranh nhớ tới cái gì đó, sờ trong túi một cái, ném một vật qua.
Quý Lâm theo bản năng tiếp được: "Đây là gì?"
Thứ trong tay hắn lớn tầm bằng đồng tiền xu, hình bầu dục, hiện lên màu đỏ, có chút giống một loại tinh thể nào đó.
Sơ Tranh chỉ lên đầu: "Không phải anh muốn nhìn." Thẻ người tốt không vui sao? Hay là vui đến phát rồ rồi?
Hắn muốn nhìn ta liền lấy cho hắn nhìn, chắc là... vui nhỉ!
Biểu cảm của Quý Lâm trở nên cứng ngắc.
Ta XXX!
"Cô... Cô..." Một hồi lâu sau Quý Lâm mới tìm được giọng nói của mình về: "Cô làm gì người kia rồi?"
"Phía căn cứ có sở nghiên cứu chuyên môn."
"..."
Quý Lâm hít sâu mấy hơi, cuối cùng chỉ có thể giơ ngón tay cái với Sơ Tranh, cô lợi hại.
"Tôi chỉ... Thuận miệng nói một chút." Quý Lâm thì thầm một tiếng, hắn cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, hóa ra trong đầu bọn họ cũng có thứ như vậy.
Chỉ có trong đầu dị năng giả mới có loại tinh hạch này, nhưng Zombie thì sao? Mặc dù không phải mỗi con Zombie đều có tinh hạch, nhưng mà không ít, đặc biệt là theo thời gian chuyển dời, tinh hạch càng ngày càng nhiều, những con Zombie này vì sao lại sinh ra tinh hạch...
"Có lẽ bọn nó sắp thức tỉnh dị năng." Sơ Tranh thuận miệng nói một câu.
Bây giờ còn chưa nghe nói có Zombie sở hữu dị năng.
Có lẽ Zombie không giống với con người, bọn nó sinh ra tinh hạch trước, sau đó mới thức tỉnh dị năng.
Cũng có thể thật sự là như thế...
Sau lưng Quý Lâm chui lên một cơn ớn lạnh.
-
Có thể là tinh hạch trong tay Sơ Tranh quá nhiều, gây nên căn cứ chú ý, có người tới cửa mời cô đến làm khách.
Người mời cô chính là người đứng đầu căn cứ bây giờ, căn cứ trưởng trên danh nghĩa, bọn họ ở tại khu 1, hoàn cảnh bên trong cơ hồ không có gì khác biệt so với trước mạt thế.
Đối phương đại khái không có ác ý gì, chỉ là muốn nhìn một chút xem là ai ra tay hào phóng như thế, thuận tiện lôi kéo một chút.
Sơ Tranh không biểu lộ ra bất cứ ý tứ muốn gia nhập gì, đối phương cũng không cưỡng cầu.
Sơ Tranh đi từ khu 1 ra, khi đi qua khu 2, có người theo dõi cô, Sơ Tranh vòng qua nơi hẻo lánh giải quyết xong người.
Ngay khi cô chuẩn bị về khu 3, đột nhiên thoáng thấy đằng sau những kiến trúc này, có một mảnh đất trống.
Bởi vì ở đằng sau kiến trúc, nếu như không đi vòng qua, thì cơ hồ sẽ không ai nhìn thấy.
Đất trống còn được bao bằng lưới sắt, phía trên hình như nối điện.
Bên trong đất trống dựng một cái lều, không biết dùng làm gì, trong góc khuất còn có người trông coi.
Sơ Tranh đứng trong góc, nhìn vào trong lưới sắt.
Nhưng vào lúc này, trong lều kia đột nhiên có người lao ra.
Nhưng mà người kia còn chưa chạy được bao xa thì đã bị người bên trong đuổi theo ra bắt lấy, rất nhanh bị áp tải ra cái lều đằng sau.
Khi lều xốc lên, trong tầm mắt Sơ Tranh có một chút màu đỏ thoáng qua, rất giống...
Giống cái gì?
"Zombie bên ngoài càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ xong mất."
"Bây giờ tôi cũng sắp hỏng mất đây này, vật tư càng ngày càng ít..."
"Nghe nói nghiên cứu có đột phá đấy."
"Có thật không? Nếu thật sự có đột phát thì tốt rồi."
Có người tới, bọn họ đi không nhanh, còn nhìn xung quanh, rõ ràng là đang đi tuần.
Sơ Tranh lập tức lách mình tiến vào chỗ tối, người nói chuyện nhìn về phía bên này.
"Hôm nay anh trực ca đêm à?"
"Phiền chết, cũng không biết lúc nào mới xong."
"So với ở bên ngoài giết Zombie thì tốt hơn mà."
"Có lý."
"Đến phía trước xem một chút..."
Hai người cùng đi về phía trước, cũng không phát hiện ra Sơ Tranh, bọn họ rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ của ngõ nhỏ chật hẹp.
Sơ Tranh lần nữa nhìn về phía đất trống kia.
Cô nhớ ra thứ trong lều kia nhìn giống gì rồi.
Giống viên yến mạch màu đỏ béo hơn mấy lần so với bình thường trong tay Quý Lâm.