Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1322
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thư Tuyển đặt một tô mì xuống trước mặt Sơ Tranh: "Ăn đi."
Trên mì phủ lên thịt thái mỏng đủ loại sắc hương, nước canh đậm đà, vẻ ngoài vô cùng đẹp mắt.
Sơ Tranh nếm thử một miếng, hương vị cũng không tệ.
"Ăn ngon không?" Thư Tuyển hỏi cô.
"Cũng được."
Thư Tuyển: "..."
Rõ ràng ăn rất ngon, sao lại cũng được?
Chuông điện thoại di động cắt ngang suy nghĩ của Thư Tuyển, hắn lấy di động ra nhìn một chút, lại nhìn Sơ Tranh ở đối diện một chút, cầm điện thoại đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Thư Tuyển nghe điện thoại gần 10 phút, lúc đi ra Sơ Tranh đã ăn xong, tiếp tục nằm sấp trên bàn viết kiểm điểm.
Thư Tuyển đứng ở cửa ra vào, theo ánh sáng lờ mờ nhìn cô.
Ánh sáng của đèn đặt dưới đất vừa vặn bao phủ lấy cô, bóng người nho nhỏ nằm sấp trên bàn, thân băng lãnh bén nhọn xa cách kia dường như cũng lui đi không ít, lúc này hắn mới phát giác được cô là học sinh.
"Nhìn cái gì?" Sơ Tranh đột nhiên ngước mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh buốt.
Thư Tuyển cầm điện thoại di động đi tới, tiện tay đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục ăn mì hắn còn chưa ăn xong: "Đây là nhà tôi, tôi làm gì, là tự do của tôi?"
Sơ Tranh chuyển bút, dường như muốn phản bác hắn, nhưng cuối cùng cánh môi khẽ động, không tìm được điểm để phản bác, nắm lấy bút cúi đầu tiếp tục viết chữ.
Thư Tuyển ăn xong mì, thu dọn đồ đưa vào phòng bếp rửa.
Điện thoại hắn để trên bàn sáng lên.
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua, chỉ nhìn thấy chữ "Bùi" nhảy ra, vừa đảo mắt màn hình đã tối xuống.
Sơ Tranh suy tư một lát, tiếp tục cúi đầu viết kiểm điểm.
Thư Tuyển thu thập sạch sẽ ra, ôm máy tính ngồi ở đối diện, hắn nhìn tư liệu biểu hiện trên máy vi tính, lại nhìn người đang viết kiểm điểm ở đối diện...
Dù thế nào cũng cảm thấy không phải cùng một người.
Cô là ai?
Tiếp cận mình để làm gì?
Sơ Tranh nhìn thời gian, tùy tiện nhét đồ vào trong túi sách, lấy điện thoại ra, ấn mở mã hai chiều của Wechat, đưa tới trước mặt Thư Tuyển.
"Làm gì?"
"Thêm."
Con ngươi Thư Tuyển khẽ híp một cái: "Chúng ta còn chưa thân đến tình trạng có thể thêm Wechat mà?"
Sơ Tranh lười nói nhảm, dữ dằn: "Có thêm không?"
"... Thêm."
Thư Tuyển ấn mở Wechat quét một cái, sau khi Sơ Tranh nhận được yêu cầu thêm bạn, mới xách túi sách rời đi: "Ngủ ngon."
Ầm!
Cửa phòng đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại một mình hắn.
Gian phòng vừa rồi còn có mấy phần nhân khí, trong nháy mắt lại ngã về nguyên trạng, lâm vào trong tĩnh mịch.
-
Thư Tuyển vẫn luôn ở đây không đi, Sơ Tranh thỉnh thoảng sẽ đi lên, hai người lấy kiểu ăn ý quỷ dị, anh không phạm tôi, tôi không phạm anh, bình an vô sự ở chung với nhau.
Nếu buổi sáng đụng phải hắn ở tiệm ăn sáng, cô cũng sẽ rất bình thường đi tới đến, ngồi đối diện hắn.
Ăn xong liền tính tiền rời đi.
Có đôi khi cũng sẽ không nói một câu, nếu như không phải Thư Tuyển hiểu rõ, thì hắn cũng cảm thấy cô là một người xa lạ, chỉ ngồi chung bàn ăn bữa sáng với hắn mà thôi.
Thư Tuyển lại lần nữa nhìn Sơ Tranh rời đi trước một bước.
Tận đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn mới thu tầm mắt lại.
"Alo."
"Tôi liên hệ được với người rồi, hẹn gặp mặt ở "Mê Dạng", 9 giờ tối."
"Được."
Thư Tuyển cúp điện thoại, hắn nhìn ra bên ngoài, người giám thị hắn vẫn ở bên kia như cũ.
Ngón tay Thư Tuyển điểm lên điện thoại mấy lần, tìm tới Wechat của Sơ Tranh.
Từ sau khi bọn họ kết bạn, thì vẫn chưa nói lời nào với nhau.
Thư Tuyển giơ tay nắm chặt dây chuyền hình thánh giá trên cổ, một tay đánh chữ.
【 Thư Tuyển: Chín giờ tối có rảnh không? 】
【 Sơ Tranh: Nói chuyện chính. 】
【 Thư Tuyển: Mời cô đi chơi. 】
【 Sơ Tranh: Không đi, bận. 】
Sơ Tranh không chút lưu tình cự tuyệt hắn, làm Thư Tuyển hơi kinh ngạc.
Cô vậy mà lại cự tuyệt mình?
【 Thư Tuyển: Bận làm gì? 】
【 Sơ Tranh: Viết kiểm điểm. 】
【 Thư Tuyển: Tại sao cô lại viết kiểm điểm? 】
Sơ Tranh không đáp lại hắn, Thư Tuyển nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện phiếm, đánh mấy chữ lên, lại xóa đi, hắn ấn tắt điện thoại, nhét về lại trong túi, rồi rời khỏi tiệm ăn sáng.
-
Mê Dạng là hội sở có tính tư mật rất cao, chỉ chiêu đãi hội viên, Thư Tuyển cầm thẻ hội viên đã chuẩn bị tốt, đi theo người phục vụ tiến vào bên trong.
Thư Tuyển xuyên qua đám người kỳ quái, đi vào một hành lang.
Hai bên hành lang có bảng số phòng, Thư Tuyển lần theo bảng số phòng, tìm tới gian phòng hắn muốn tìm —— 303
Thư Tuyển đẩy cửa ra đi vào.
Ngay sau khi hắn đi vào, Sơ Tranh đi từ một hướng khác tới, cô nhìn chằm vào tin nhắn gửi tới trên điện thoại, đi qua cánh cửa Thư Tuyển đi vào, chuyển tới một hành lang khác.
Sơ Tranh đẩy cửa phòng bao ra, người ở bên trong lập tức đứng lên: "Nhan tiểu thư sao?"
"Ừ."
Trên mặt người đàn ông kia mang theo nụ cười giả dối: "Nhan tiểu thư nhìn rất trẻ trung, thật khiến cho người ta không tưởng tượng được. Nhan tiểu thư mời ngồi."
Người đàn ông này chỉ từng nói chuyện qua điện thoại với Sơ Tranh, cũng không nghĩ tới Sơ Tranh còn trẻ như vậy.
Người này... đã trưởng thành chưa?
Không phải là đùa giỡn mình cho vui đấy chứ?
Người đàn ông bưng thái độ hoài nghi.
Sơ Tranh ngồi xuống ghế sofa đối diện, một tay tùy ý khoác lên thành ghế.
Cô chỉ tùy tiện ngồi ở chỗ đó, nhưng cảm giác cho người ta, lại giống như cô đang ngồi trên vương tọa kim long bay múa.
Áp lực vô hình, lan tràn ra trong phòng.
Người đàn ông vốn còn khinh thị, lúc này con ngươi đột nhiên nhíu lại.
Tuổi còn nhỏ, mà đã có loại phong thái này...
Khó trách trong điện thoại lại có khẩu khí lớn như vậy.
Có lẽ là thiên kim tiểu thư của hào môn nào đó...
Nụ cười giả dối của người đàn ông thu liễm lại: "Đề nghị lúc trước của Nhan tiểu thư tôi đã suy tính, mặc dù..."
"Không đủ tiền?"
Người đàn ông nghẹn họng, cô cũng quá trực tiếp rồi!!
Mọi người ngồi ở đây đàm phán, có ai mà không phải vì vấn đề tiền bạc chứ!!
Người đàn ông cân nhắc ngôn ngữ, suy nghĩ xem làm sao để cố tình nâng giá: "Nhan tiểu thư, cô cũng biết công ty của tôi nuôi nhiều người như thế, đều theo chân tôi đi đến tận bây giờ, tôi không thể nói bán là bán..."
"Không đủ tiền thì có thể thêm, tiền không phải vấn đề."
"???"
"Ông ra cái giá ông cảm thấy thích hợp đi."
"????"
Dưới sự oanh tạc "tiền không phải vấn đề" của Sơ Tranh, người đàn ông rất nhanh buông vũ khí đầu hàng.
"Lúc nào có thể ký hợp đồng?"
Nụ cười của người đàn ông chân thành hơn không ít: "Hợp đồng cần một chút thời gian, chờ soạn xong hợp đồng, tôi sẽ gọi điện thoại cho Nhan tiểu thư được không?"
"Trong vòng hai ngày tôi muốn trông thấy hợp đồng."
"Được."
Người đàn ông đáp ứng, đáy lòng lén lút tự nhủ, gần đây có chuyện gì lớn xảy ra à, công ty này của ông ta chẳng lẽ lại có không gian lớn để xoay người?
Bằng không thì sao cô phải tốn cái giá cao mua đi như thế? Giá tiền này vượt xa giá thị trường, có thương nhân nào sẽ làm vậy chứ?
Nhưng gần đây cũng không nghe thấy phong thanh gì...
Ông ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Đại khái là hào môn nào đó ra phá tiền chơi đi...
Người đàn ông chỉ có thể nghĩ như vậy, quay đầu lại ân cần dối trá với Sơ Tranh một trận.
Mọi chuyện đã xong xuôi, Sơ Tranh không có ý định chờ lâu, cô còn phải trở về viết kiểm điểm.
Học sinh tốt rất bận bịu.
Người đàn ông tự mình đưa Sơ Tranh ra ngoài.
Khi bọn họ đi đến phòng 303, cửa phòng 303 không hề có điềm báo trước mở ra, sau đó một người bay từ bên trong ra ngoài, mang theo gió thổi bay tóc đen rủ xuống của Sơ Tranh.
Người bay ra ngoài lướt qua bọn họ, trực tiếp đập vào gian phòng đối diện.
"A..."
Gian phòng đối diện có người, đột nhiên có người đập vào, tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thư Tuyển đặt một tô mì xuống trước mặt Sơ Tranh: "Ăn đi."
Trên mì phủ lên thịt thái mỏng đủ loại sắc hương, nước canh đậm đà, vẻ ngoài vô cùng đẹp mắt.
Sơ Tranh nếm thử một miếng, hương vị cũng không tệ.
"Ăn ngon không?" Thư Tuyển hỏi cô.
"Cũng được."
Thư Tuyển: "..."
Rõ ràng ăn rất ngon, sao lại cũng được?
Chuông điện thoại di động cắt ngang suy nghĩ của Thư Tuyển, hắn lấy di động ra nhìn một chút, lại nhìn Sơ Tranh ở đối diện một chút, cầm điện thoại đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Thư Tuyển nghe điện thoại gần 10 phút, lúc đi ra Sơ Tranh đã ăn xong, tiếp tục nằm sấp trên bàn viết kiểm điểm.
Thư Tuyển đứng ở cửa ra vào, theo ánh sáng lờ mờ nhìn cô.
Ánh sáng của đèn đặt dưới đất vừa vặn bao phủ lấy cô, bóng người nho nhỏ nằm sấp trên bàn, thân băng lãnh bén nhọn xa cách kia dường như cũng lui đi không ít, lúc này hắn mới phát giác được cô là học sinh.
"Nhìn cái gì?" Sơ Tranh đột nhiên ngước mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh buốt.
Thư Tuyển cầm điện thoại di động đi tới, tiện tay đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục ăn mì hắn còn chưa ăn xong: "Đây là nhà tôi, tôi làm gì, là tự do của tôi?"
Sơ Tranh chuyển bút, dường như muốn phản bác hắn, nhưng cuối cùng cánh môi khẽ động, không tìm được điểm để phản bác, nắm lấy bút cúi đầu tiếp tục viết chữ.
Thư Tuyển ăn xong mì, thu dọn đồ đưa vào phòng bếp rửa.
Điện thoại hắn để trên bàn sáng lên.
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua, chỉ nhìn thấy chữ "Bùi" nhảy ra, vừa đảo mắt màn hình đã tối xuống.
Sơ Tranh suy tư một lát, tiếp tục cúi đầu viết kiểm điểm.
Thư Tuyển thu thập sạch sẽ ra, ôm máy tính ngồi ở đối diện, hắn nhìn tư liệu biểu hiện trên máy vi tính, lại nhìn người đang viết kiểm điểm ở đối diện...
Dù thế nào cũng cảm thấy không phải cùng một người.
Cô là ai?
Tiếp cận mình để làm gì?
Sơ Tranh nhìn thời gian, tùy tiện nhét đồ vào trong túi sách, lấy điện thoại ra, ấn mở mã hai chiều của Wechat, đưa tới trước mặt Thư Tuyển.
"Làm gì?"
"Thêm."
Con ngươi Thư Tuyển khẽ híp một cái: "Chúng ta còn chưa thân đến tình trạng có thể thêm Wechat mà?"
Sơ Tranh lười nói nhảm, dữ dằn: "Có thêm không?"
"... Thêm."
Thư Tuyển ấn mở Wechat quét một cái, sau khi Sơ Tranh nhận được yêu cầu thêm bạn, mới xách túi sách rời đi: "Ngủ ngon."
Ầm!
Cửa phòng đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại một mình hắn.
Gian phòng vừa rồi còn có mấy phần nhân khí, trong nháy mắt lại ngã về nguyên trạng, lâm vào trong tĩnh mịch.
-
Thư Tuyển vẫn luôn ở đây không đi, Sơ Tranh thỉnh thoảng sẽ đi lên, hai người lấy kiểu ăn ý quỷ dị, anh không phạm tôi, tôi không phạm anh, bình an vô sự ở chung với nhau.
Nếu buổi sáng đụng phải hắn ở tiệm ăn sáng, cô cũng sẽ rất bình thường đi tới đến, ngồi đối diện hắn.
Ăn xong liền tính tiền rời đi.
Có đôi khi cũng sẽ không nói một câu, nếu như không phải Thư Tuyển hiểu rõ, thì hắn cũng cảm thấy cô là một người xa lạ, chỉ ngồi chung bàn ăn bữa sáng với hắn mà thôi.
Thư Tuyển lại lần nữa nhìn Sơ Tranh rời đi trước một bước.
Tận đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn mới thu tầm mắt lại.
"Alo."
"Tôi liên hệ được với người rồi, hẹn gặp mặt ở "Mê Dạng", 9 giờ tối."
"Được."
Thư Tuyển cúp điện thoại, hắn nhìn ra bên ngoài, người giám thị hắn vẫn ở bên kia như cũ.
Ngón tay Thư Tuyển điểm lên điện thoại mấy lần, tìm tới Wechat của Sơ Tranh.
Từ sau khi bọn họ kết bạn, thì vẫn chưa nói lời nào với nhau.
Thư Tuyển giơ tay nắm chặt dây chuyền hình thánh giá trên cổ, một tay đánh chữ.
【 Thư Tuyển: Chín giờ tối có rảnh không? 】
【 Sơ Tranh: Nói chuyện chính. 】
【 Thư Tuyển: Mời cô đi chơi. 】
【 Sơ Tranh: Không đi, bận. 】
Sơ Tranh không chút lưu tình cự tuyệt hắn, làm Thư Tuyển hơi kinh ngạc.
Cô vậy mà lại cự tuyệt mình?
【 Thư Tuyển: Bận làm gì? 】
【 Sơ Tranh: Viết kiểm điểm. 】
【 Thư Tuyển: Tại sao cô lại viết kiểm điểm? 】
Sơ Tranh không đáp lại hắn, Thư Tuyển nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện phiếm, đánh mấy chữ lên, lại xóa đi, hắn ấn tắt điện thoại, nhét về lại trong túi, rồi rời khỏi tiệm ăn sáng.
-
Mê Dạng là hội sở có tính tư mật rất cao, chỉ chiêu đãi hội viên, Thư Tuyển cầm thẻ hội viên đã chuẩn bị tốt, đi theo người phục vụ tiến vào bên trong.
Thư Tuyển xuyên qua đám người kỳ quái, đi vào một hành lang.
Hai bên hành lang có bảng số phòng, Thư Tuyển lần theo bảng số phòng, tìm tới gian phòng hắn muốn tìm —— 303
Thư Tuyển đẩy cửa ra đi vào.
Ngay sau khi hắn đi vào, Sơ Tranh đi từ một hướng khác tới, cô nhìn chằm vào tin nhắn gửi tới trên điện thoại, đi qua cánh cửa Thư Tuyển đi vào, chuyển tới một hành lang khác.
Sơ Tranh đẩy cửa phòng bao ra, người ở bên trong lập tức đứng lên: "Nhan tiểu thư sao?"
"Ừ."
Trên mặt người đàn ông kia mang theo nụ cười giả dối: "Nhan tiểu thư nhìn rất trẻ trung, thật khiến cho người ta không tưởng tượng được. Nhan tiểu thư mời ngồi."
Người đàn ông này chỉ từng nói chuyện qua điện thoại với Sơ Tranh, cũng không nghĩ tới Sơ Tranh còn trẻ như vậy.
Người này... đã trưởng thành chưa?
Không phải là đùa giỡn mình cho vui đấy chứ?
Người đàn ông bưng thái độ hoài nghi.
Sơ Tranh ngồi xuống ghế sofa đối diện, một tay tùy ý khoác lên thành ghế.
Cô chỉ tùy tiện ngồi ở chỗ đó, nhưng cảm giác cho người ta, lại giống như cô đang ngồi trên vương tọa kim long bay múa.
Áp lực vô hình, lan tràn ra trong phòng.
Người đàn ông vốn còn khinh thị, lúc này con ngươi đột nhiên nhíu lại.
Tuổi còn nhỏ, mà đã có loại phong thái này...
Khó trách trong điện thoại lại có khẩu khí lớn như vậy.
Có lẽ là thiên kim tiểu thư của hào môn nào đó...
Nụ cười giả dối của người đàn ông thu liễm lại: "Đề nghị lúc trước của Nhan tiểu thư tôi đã suy tính, mặc dù..."
"Không đủ tiền?"
Người đàn ông nghẹn họng, cô cũng quá trực tiếp rồi!!
Mọi người ngồi ở đây đàm phán, có ai mà không phải vì vấn đề tiền bạc chứ!!
Người đàn ông cân nhắc ngôn ngữ, suy nghĩ xem làm sao để cố tình nâng giá: "Nhan tiểu thư, cô cũng biết công ty của tôi nuôi nhiều người như thế, đều theo chân tôi đi đến tận bây giờ, tôi không thể nói bán là bán..."
"Không đủ tiền thì có thể thêm, tiền không phải vấn đề."
"???"
"Ông ra cái giá ông cảm thấy thích hợp đi."
"????"
Dưới sự oanh tạc "tiền không phải vấn đề" của Sơ Tranh, người đàn ông rất nhanh buông vũ khí đầu hàng.
"Lúc nào có thể ký hợp đồng?"
Nụ cười của người đàn ông chân thành hơn không ít: "Hợp đồng cần một chút thời gian, chờ soạn xong hợp đồng, tôi sẽ gọi điện thoại cho Nhan tiểu thư được không?"
"Trong vòng hai ngày tôi muốn trông thấy hợp đồng."
"Được."
Người đàn ông đáp ứng, đáy lòng lén lút tự nhủ, gần đây có chuyện gì lớn xảy ra à, công ty này của ông ta chẳng lẽ lại có không gian lớn để xoay người?
Bằng không thì sao cô phải tốn cái giá cao mua đi như thế? Giá tiền này vượt xa giá thị trường, có thương nhân nào sẽ làm vậy chứ?
Nhưng gần đây cũng không nghe thấy phong thanh gì...
Ông ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Đại khái là hào môn nào đó ra phá tiền chơi đi...
Người đàn ông chỉ có thể nghĩ như vậy, quay đầu lại ân cần dối trá với Sơ Tranh một trận.
Mọi chuyện đã xong xuôi, Sơ Tranh không có ý định chờ lâu, cô còn phải trở về viết kiểm điểm.
Học sinh tốt rất bận bịu.
Người đàn ông tự mình đưa Sơ Tranh ra ngoài.
Khi bọn họ đi đến phòng 303, cửa phòng 303 không hề có điềm báo trước mở ra, sau đó một người bay từ bên trong ra ngoài, mang theo gió thổi bay tóc đen rủ xuống của Sơ Tranh.
Người bay ra ngoài lướt qua bọn họ, trực tiếp đập vào gian phòng đối diện.
"A..."
Gian phòng đối diện có người, đột nhiên có người đập vào, tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.