Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1944
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cãi nhau cả tiếng đồng hồ, cuối cùng nể tình sắp đến tết, nên cho bọn họ qua năm mới rồi dọn đi.
Đến lúc đó tất cả những kiến trúc vi phạm quy định ở khu này đều phải phá dỡ đi, có người không phục, nhưng không có cách nào.
Sau khi Sơ Tranh và cha Úc mua bát nạm vàng về nhà, mẹ Úc không bảo bọn họ ra ngoài nữa, dùng thời gian mấy ngày là có thể mua xong tất cả mọi thứ.
Ngày nào Sơ Tranh cũng ở trong nhà, chuyện gì cũng không làm.
Hai ngày nay thẻ người tốt cũng không thường xuyên ở đây, có thể là đang bận chuyện xổ số.
Mặc dù cũng sắp đến tết, nhưng khoảng cách 10 năm, ngày tết cũng không phải cùng một ngày.
Trình Mộ bên kia sớm hơn thật nhiều ngày.
—— Không ra ngoài chơi cùng bạn học sao?
Sơ Tranh biết cha Trình và mẹ kế của hắn đều không ở nhà, lúc này trong nhà chỉ có một mình hắn.
"Không có ý nghĩa." Trình Mộ nằm trong ghế, nghiêng chân ăn kem.
—— Lạnh như thế mà cậu còn ăn kem?
"... Tôi cứ ăn đấy!" Cô quản tôi à!
Sơ Tranh có thể nghe thấy tiếng pháo hoa bên phía Trình Mộ, thiếu niên ngồi một mình ở trong ghế, ánh đèn mờ nhạt rơi trên người, không khỏi có chút cô tịch.
Hắn nắm lấy thìa, thử xúc một miếng, thần sắc hơi sa sút.
Điện thoại ở trên bàn vang lên lại ngừng, ngừng lại vang, cuối cùng quy về yên tĩnh.
Sơ Tranh ngồi ở bên kia, tâm tình cũng không tốt lắm, đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt nhìn tấm gương càng ngày càng không đúng.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô tỉnh táo chút nha, đập tấm gương này là thật sự xong đấy. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống.
—— Trình Mộ.
"Hả?" Thiếu niên hơi nhướn mày, không biết Sơ Tranh đột nhiên gọi hắn làm gì.
—— Cậu có tôi.
Thiếu niên sửng sốt một chút.
Chữ trên gương đoan chính xinh đẹp.
Giờ phút này Trình Mộ có chút không biết ba chữ này.
Cô có ý gì?
Trình Mộ không khỏi nghe thấy tiếng tim mình đập, tay nắm lấy ly kem cũng không nhịn được siết chặt.
Vài giây sau, thiếu niên giãn xuống, múc một thìa kem cho vào trong miệng: "Chị gái này, chị lớn hơn tôi 10 tuổi đấy, đừng thấy dáng dấp tôi đẹp trai mà đánh chủ ý lên tôi được không?"
—— Mười năm sau, cậu lớn hơn tôi một tuổi.
"..." Kem tan ra ở đầu lưỡi, từ yết hầu lạnh đến lồng ngực, tứ chi đều trở nên băng lãnh: "Vậy cô tìm được tôi của 10 năm sau không?"
Lúc đầu Trình Mộ nghe thấy tin tức này, cũng không biểu hiện ra phản ứng quá lớn.
Nhưng hắn thật sự không quan tâm sao?
10 năm sau, hắn đi đâu?
Vì sao một chút vết tích cũng không có?
—— Trình Mộ, tôi ở 10 năm sau chờ cậu.
Đinh ——
Tiếng chuông 12 vang lên, đúng lúc ngay khi chữ cuối cùng của Sơ Tranh vừa viết xong, ngoài cửa sổ là pháo hoa nở rộ, ánh sáng chớp tắt, bao phủ trên người thiếu niên.
Hắn ngơ ngác nhìn chữ trên gương, hồi lâu không có phản ứng.
Cuối cùng lên giường ngủ như thế nào, Trình Mộ cũng không nhớ gì cả.
Ngày hôm sau Trình Mộ bị tiếng đập cửa đánh thức, giọng nói của cha Trình cách cánh cửa truyền vào, bảo hắn nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống dưới.
Quá trình của năm nào cũng giống như nhau, Trình Mộ không có chờ mong gì, cũng không muốn rời giường, nằm dài trên giường một hồi lâu.
Vất vả lắm mới dậy, lại phát hiện trên bàn có một cái hộp, dưới đáy hộp đè một tờ giấy.
Trong đầu Trình Mộ bỗng dưng nhớ tới chuyện tối hôm qua, chần chờ rút tờ giấy từ dưới đáy hộp ra.
—— Năm mới vui vẻ.
Trình Mộ cầm tờ giấy kia nhìn hồi lâu, cuối cùng buông tờ giấy xuống, mở cái hộp kia ra.
Thứ đựng trong hộp là một loại bánh bích quy hình gấu con rất bình thường, thứ này rất phổ biến, thậm chí rất nhiều người đều biết làm.
Nhưng mà trong nháy mắt khi Trình Mộ nhìn thấy bánh bích quy, hốc mắt có chút chua xót.
Bánh bích quy này không giống với những cái khác, Trình Mộ nhìn một chút là có thể nhận ra.
Hắn lấy một miếng, bỏ trong miệng cắn một cái, xốp giòn, thơm ngọt, giống y đúc trong trí nhớ của hắn.
Trình Mộ ôm hộp ngồi xuống, nhìn về phía tấm gương, trong con người đen nhánh thâm thúy như có ánh sáng vụn vặt chớp động.
Cánh môi khô khốc hơi hé ra, thanh âm khàn khàn: "Tại sao cô lại tìm được cái này?" Ở thế giới này của hắn, cái này đã sớm ngừng sản xuất, cũng không thể tìm được nữa.
Hắn không hỏi người bên kia có ở đó hay không, trực giác nói cho hắn biết, người bên kia chắc chắn đang ở đó.
Cô đang yên lặng.
Chờ hắn.
Quả nhiên, mặt gương rất nhanh hiển hiện chữ viết.
—— Hỏi bạn của cậu. Thích không?
"..." Bạn... Lê Hoàn sao? Chắc chỉ có cậu ta biết. "Nó đã ngừng sản xuất, mười năm sau, nó vẫn còn sao?"
—— Không còn.
"Vậy sao cô..."
—— Nhà máy mặc dù không còn, nhưng người và phương pháp sản xuất vẫn còn, làm một lần nữa cũng không khó.
—— Cậu thích là tốt rồi.
"... Cảm ơn."
—— Không cần khách khí.
Trình Mộ ôm hộp, đột nhiên cười lên, chỉ là một giây sau, nụ cười thu lại, nhanh chóng đóng kín hộp, bỏ vào trong ngăn kéo: "Cha tôi gọi tôi, tôi đi xuống trước đây."
Không đợi Sơ Tranh đáp, Trình Mộ trực tiếp ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, lưng Trình Mộ dựa vào tường, thở ra một hơi.
Bánh bích quy kia kỳ thật hắn không thích lắm, nhưng mẹ hắn thích, mặc kệ là vui hay không vui, kiểu gì bà ấy cũng sẽ mua loại bánh bích quy đó.
Cho nên, sau khi hắn hoàn toàn không có tin tức gì của mẹ nữa, hắn cũng sẽ đi mua loại bánh bích quy này.
Về sau...
Hắn không tìm được nữa.
Giống như mẹ của hắn vậy, đột nhiên có một ngày liền biến mất.
"Đứng ở đây làm gì, sao con lại ăn mặc thế này, quần áo cũng không chịu thay? Làm gì, năm mới rồi còn muốn chống đối cha à?"
Chẳng biết cha Trình xuất hiện ở cầu thang từ lúc nào, sắc mặt không rõ nhìn hắn.
Trình Mộ hoàn hồn, phát hiện vừa rồi mình ra ngoài quá gấp, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ.
Trình Mộ nhìn cha Trình một chút, không mạnh miệng, bảo người hầu giúp mình đi lấy quần áo ra.
Cha Trình vốn định quở trách hai câu, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy Trình Mộ khó có khi không mạnh miệng với mình, cuối cùng cũng không lên tiếng, nghiêm mặt đi xuống lầu.
-
Trình Mộ bị ép tham gia hoạt động của gia tộc, cả người đều không tập trung, có người chào hỏi, hắn cũng rất không lễ phép oán về.
Trình Mộ ghét loại trường hợp dối trá này, những người này cũng chưa chắc đã thích nói chuyện với hắn, nhưng bị thân phận đè ép, không thể không chu toàn.
Mấy ngày kế tiếp, Trình Mộ đều rất bận.
Ngẫu nhiên trở về dường như cũng tránh Sơ Tranh, không phải bịt kín tấm gương lại thì chính là không xuất hiện trong gương.
Làm Sơ Tranh tức giận không nhẹ.
Cô không thể đụng vào thì cũng thôi đi, bây giờ nhìn cũng không thể nhìn nữa.
Còn có người thảm hơn cô sao?
Đại lão thế này là không được!
Nhưng mà không có cách nào, siêu tức giận.
Muốn làm chút chuyện mà người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội sẽ không làm để gột rửa tâm hồn một chút.
Hôm nay vất vả lắm Sơ Tranh mới bắt được thẻ người tốt.
—— Cậu trốn tránh tôi làm gì?
"Không có." Thiếu niên trả lời rất nhanh: "Gần đây rất bận."
Hắn cũng không nói dối, xác thực rất bận.
Bận bịu gặp những thân thích không biết quẹo mấy khúc quanh kia, gặp một số người có quan hệ kinh doanh với cha Trình.
—— Ồ.
Chữ này của Sơ Tranh quá lãnh đạm, ngược lại làm Trình Mộ có chút không được tự nhiên, trong phòng đột nhiên tĩnh mịch xuống.
Trình Mộ đi tới đi lui ở nơi tấm gương không chiếu tới, có chút bực bội vò tóc.
Hắn nhìn tấm gương mọt chút, trong gương chỉ có phòng của hắn, nhưng hắn giống như có thể xuyên qua tấm gương, trông thấy người bên kia tấm gương.
Cô của 10 năm sau sẽ là kiểu người gì đây?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cãi nhau cả tiếng đồng hồ, cuối cùng nể tình sắp đến tết, nên cho bọn họ qua năm mới rồi dọn đi.
Đến lúc đó tất cả những kiến trúc vi phạm quy định ở khu này đều phải phá dỡ đi, có người không phục, nhưng không có cách nào.
Sau khi Sơ Tranh và cha Úc mua bát nạm vàng về nhà, mẹ Úc không bảo bọn họ ra ngoài nữa, dùng thời gian mấy ngày là có thể mua xong tất cả mọi thứ.
Ngày nào Sơ Tranh cũng ở trong nhà, chuyện gì cũng không làm.
Hai ngày nay thẻ người tốt cũng không thường xuyên ở đây, có thể là đang bận chuyện xổ số.
Mặc dù cũng sắp đến tết, nhưng khoảng cách 10 năm, ngày tết cũng không phải cùng một ngày.
Trình Mộ bên kia sớm hơn thật nhiều ngày.
—— Không ra ngoài chơi cùng bạn học sao?
Sơ Tranh biết cha Trình và mẹ kế của hắn đều không ở nhà, lúc này trong nhà chỉ có một mình hắn.
"Không có ý nghĩa." Trình Mộ nằm trong ghế, nghiêng chân ăn kem.
—— Lạnh như thế mà cậu còn ăn kem?
"... Tôi cứ ăn đấy!" Cô quản tôi à!
Sơ Tranh có thể nghe thấy tiếng pháo hoa bên phía Trình Mộ, thiếu niên ngồi một mình ở trong ghế, ánh đèn mờ nhạt rơi trên người, không khỏi có chút cô tịch.
Hắn nắm lấy thìa, thử xúc một miếng, thần sắc hơi sa sút.
Điện thoại ở trên bàn vang lên lại ngừng, ngừng lại vang, cuối cùng quy về yên tĩnh.
Sơ Tranh ngồi ở bên kia, tâm tình cũng không tốt lắm, đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt nhìn tấm gương càng ngày càng không đúng.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô tỉnh táo chút nha, đập tấm gương này là thật sự xong đấy. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống.
—— Trình Mộ.
"Hả?" Thiếu niên hơi nhướn mày, không biết Sơ Tranh đột nhiên gọi hắn làm gì.
—— Cậu có tôi.
Thiếu niên sửng sốt một chút.
Chữ trên gương đoan chính xinh đẹp.
Giờ phút này Trình Mộ có chút không biết ba chữ này.
Cô có ý gì?
Trình Mộ không khỏi nghe thấy tiếng tim mình đập, tay nắm lấy ly kem cũng không nhịn được siết chặt.
Vài giây sau, thiếu niên giãn xuống, múc một thìa kem cho vào trong miệng: "Chị gái này, chị lớn hơn tôi 10 tuổi đấy, đừng thấy dáng dấp tôi đẹp trai mà đánh chủ ý lên tôi được không?"
—— Mười năm sau, cậu lớn hơn tôi một tuổi.
"..." Kem tan ra ở đầu lưỡi, từ yết hầu lạnh đến lồng ngực, tứ chi đều trở nên băng lãnh: "Vậy cô tìm được tôi của 10 năm sau không?"
Lúc đầu Trình Mộ nghe thấy tin tức này, cũng không biểu hiện ra phản ứng quá lớn.
Nhưng hắn thật sự không quan tâm sao?
10 năm sau, hắn đi đâu?
Vì sao một chút vết tích cũng không có?
—— Trình Mộ, tôi ở 10 năm sau chờ cậu.
Đinh ——
Tiếng chuông 12 vang lên, đúng lúc ngay khi chữ cuối cùng của Sơ Tranh vừa viết xong, ngoài cửa sổ là pháo hoa nở rộ, ánh sáng chớp tắt, bao phủ trên người thiếu niên.
Hắn ngơ ngác nhìn chữ trên gương, hồi lâu không có phản ứng.
Cuối cùng lên giường ngủ như thế nào, Trình Mộ cũng không nhớ gì cả.
Ngày hôm sau Trình Mộ bị tiếng đập cửa đánh thức, giọng nói của cha Trình cách cánh cửa truyền vào, bảo hắn nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống dưới.
Quá trình của năm nào cũng giống như nhau, Trình Mộ không có chờ mong gì, cũng không muốn rời giường, nằm dài trên giường một hồi lâu.
Vất vả lắm mới dậy, lại phát hiện trên bàn có một cái hộp, dưới đáy hộp đè một tờ giấy.
Trong đầu Trình Mộ bỗng dưng nhớ tới chuyện tối hôm qua, chần chờ rút tờ giấy từ dưới đáy hộp ra.
—— Năm mới vui vẻ.
Trình Mộ cầm tờ giấy kia nhìn hồi lâu, cuối cùng buông tờ giấy xuống, mở cái hộp kia ra.
Thứ đựng trong hộp là một loại bánh bích quy hình gấu con rất bình thường, thứ này rất phổ biến, thậm chí rất nhiều người đều biết làm.
Nhưng mà trong nháy mắt khi Trình Mộ nhìn thấy bánh bích quy, hốc mắt có chút chua xót.
Bánh bích quy này không giống với những cái khác, Trình Mộ nhìn một chút là có thể nhận ra.
Hắn lấy một miếng, bỏ trong miệng cắn một cái, xốp giòn, thơm ngọt, giống y đúc trong trí nhớ của hắn.
Trình Mộ ôm hộp ngồi xuống, nhìn về phía tấm gương, trong con người đen nhánh thâm thúy như có ánh sáng vụn vặt chớp động.
Cánh môi khô khốc hơi hé ra, thanh âm khàn khàn: "Tại sao cô lại tìm được cái này?" Ở thế giới này của hắn, cái này đã sớm ngừng sản xuất, cũng không thể tìm được nữa.
Hắn không hỏi người bên kia có ở đó hay không, trực giác nói cho hắn biết, người bên kia chắc chắn đang ở đó.
Cô đang yên lặng.
Chờ hắn.
Quả nhiên, mặt gương rất nhanh hiển hiện chữ viết.
—— Hỏi bạn của cậu. Thích không?
"..." Bạn... Lê Hoàn sao? Chắc chỉ có cậu ta biết. "Nó đã ngừng sản xuất, mười năm sau, nó vẫn còn sao?"
—— Không còn.
"Vậy sao cô..."
—— Nhà máy mặc dù không còn, nhưng người và phương pháp sản xuất vẫn còn, làm một lần nữa cũng không khó.
—— Cậu thích là tốt rồi.
"... Cảm ơn."
—— Không cần khách khí.
Trình Mộ ôm hộp, đột nhiên cười lên, chỉ là một giây sau, nụ cười thu lại, nhanh chóng đóng kín hộp, bỏ vào trong ngăn kéo: "Cha tôi gọi tôi, tôi đi xuống trước đây."
Không đợi Sơ Tranh đáp, Trình Mộ trực tiếp ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, lưng Trình Mộ dựa vào tường, thở ra một hơi.
Bánh bích quy kia kỳ thật hắn không thích lắm, nhưng mẹ hắn thích, mặc kệ là vui hay không vui, kiểu gì bà ấy cũng sẽ mua loại bánh bích quy đó.
Cho nên, sau khi hắn hoàn toàn không có tin tức gì của mẹ nữa, hắn cũng sẽ đi mua loại bánh bích quy này.
Về sau...
Hắn không tìm được nữa.
Giống như mẹ của hắn vậy, đột nhiên có một ngày liền biến mất.
"Đứng ở đây làm gì, sao con lại ăn mặc thế này, quần áo cũng không chịu thay? Làm gì, năm mới rồi còn muốn chống đối cha à?"
Chẳng biết cha Trình xuất hiện ở cầu thang từ lúc nào, sắc mặt không rõ nhìn hắn.
Trình Mộ hoàn hồn, phát hiện vừa rồi mình ra ngoài quá gấp, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ.
Trình Mộ nhìn cha Trình một chút, không mạnh miệng, bảo người hầu giúp mình đi lấy quần áo ra.
Cha Trình vốn định quở trách hai câu, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy Trình Mộ khó có khi không mạnh miệng với mình, cuối cùng cũng không lên tiếng, nghiêm mặt đi xuống lầu.
-
Trình Mộ bị ép tham gia hoạt động của gia tộc, cả người đều không tập trung, có người chào hỏi, hắn cũng rất không lễ phép oán về.
Trình Mộ ghét loại trường hợp dối trá này, những người này cũng chưa chắc đã thích nói chuyện với hắn, nhưng bị thân phận đè ép, không thể không chu toàn.
Mấy ngày kế tiếp, Trình Mộ đều rất bận.
Ngẫu nhiên trở về dường như cũng tránh Sơ Tranh, không phải bịt kín tấm gương lại thì chính là không xuất hiện trong gương.
Làm Sơ Tranh tức giận không nhẹ.
Cô không thể đụng vào thì cũng thôi đi, bây giờ nhìn cũng không thể nhìn nữa.
Còn có người thảm hơn cô sao?
Đại lão thế này là không được!
Nhưng mà không có cách nào, siêu tức giận.
Muốn làm chút chuyện mà người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội sẽ không làm để gột rửa tâm hồn một chút.
Hôm nay vất vả lắm Sơ Tranh mới bắt được thẻ người tốt.
—— Cậu trốn tránh tôi làm gì?
"Không có." Thiếu niên trả lời rất nhanh: "Gần đây rất bận."
Hắn cũng không nói dối, xác thực rất bận.
Bận bịu gặp những thân thích không biết quẹo mấy khúc quanh kia, gặp một số người có quan hệ kinh doanh với cha Trình.
—— Ồ.
Chữ này của Sơ Tranh quá lãnh đạm, ngược lại làm Trình Mộ có chút không được tự nhiên, trong phòng đột nhiên tĩnh mịch xuống.
Trình Mộ đi tới đi lui ở nơi tấm gương không chiếu tới, có chút bực bội vò tóc.
Hắn nhìn tấm gương mọt chút, trong gương chỉ có phòng của hắn, nhưng hắn giống như có thể xuyên qua tấm gương, trông thấy người bên kia tấm gương.
Cô của 10 năm sau sẽ là kiểu người gì đây?