Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1969
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hành vi của Thương Khí lần nữa kích thích đến Thương Vu Thành, trực tiếp đi tới muốn chào hỏi trên người Thương Khí.
Sơ Tranh quay đầu nhìn sang bên kia một chút, trong nháy mắt khi Thương Vu Thành giơ tay, ánh mắt lạnh lẽo, ngân mang chớp lên, Thương Vu Thành khí thế hung hăng "bịch bịch" ngã nhào xuống thảm.
Thương Khí: "..."
Đám người: "..."
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ bám lấy bả vai Thương Khí, đầu chống vào cằm hắn, mắt lạnh nhìn Thương Vu Thành.
Chó điên còn muốn đánh người của ta!
Ta cũng chưa từng đánh đâu!
Thương Vu Thành hoàn toàn không biết sao mình lại ngã, chờ ông ta kịp phản ứng, mình đã nhào xuống đất.
Quả nhiên ở cùng một chỗ với tai tinh này, thì không có một chuyện gì tốt!
Thương Vu Thành xanh mặt đứng dậy, vẫn muốn đánh Thương Khí phát tiết tức giận dưới đáy lòng, nhưng đáng tiếc Thương Khí cũng không cho ông ta cơ hội này, tránh khỏi một tát của Thương Vu Thành.
"Mày còn dám tránh!" Thương Vu Thành chỉ vào Thương Khí: "Thương gia đã làm sai chuyện gì mà sinh ra một thứ như mày chứ!"
Thương Khí không hay cãi lại, nhưng một khi nói chuyện, cũng không tính là khách khí: "Vậy thì phải hỏi xem đời trước Thương tiên sinh phạm phải sai lầm gì."
"Mày mày mày... Nghiệt chướng!!"
Thương Vu Thành tức giận đến xém chút qua đời tại chỗ.
"Thương tiên sinh, đừng tức giận." Hạ Cẩn vẫn luôn xem kịch cuối cùng cũng lên tiếng, trước tiên trấn an Thương Vu Thành xuống.
Thương Vu Thành lúc này giống như bắt được một chút hi vọng sống: "Hạ tiên sinh, ngài mau giúp tôi xem nghiệt chướng này một chút đi, cứ tiếp tục như thế, nó sẽ hại chết cả nhà chúng tôi!"
Thiện Dư bây giờ còn đang ở bệnh viện, đều là bởi vì nghiệt chướng này.
Hạ Cẩn: "Chuyện này không vội, tôi có cách giải quyết, nhưng cần Tiểu Thương tiên sinh phối hợp."
Đáy mắt Thương Vu Thành không có vẻ quan tâm không nỡ của cha đối với con trai, chỉ có phẫn nộ và oán hận, cắn răng nói: "Phối hợp, nó dám không phối hợp!"
Thương Khí hờ hững nhìn hai người này, giống như không sinh ra tâm tình gì vì lời bọn họ nói.
Chỉ có Sơ Tranh rõ ràng, lúc này thân thể Thương Khí căng cứng, chỗ sâu trong cặp mắt tỉnh táo kia ấp ủ gió lốc.
Thương Vu Thành nói với Hạ Cẩn xong, quay đầu nói với Thương Khí: "Thương Khí, tao nói cho mày biết, mày an phận một chút cho tao, không cho phép rời khỏi trang viên nữa, nếu không thì mày đừng trách tao không khách khí!"
"Ngài có bao giờ khách khí với tôi à."
Thương Vu Thành bị chống đối, lửa giận từ từ bốc lên, hận không thể đánh chết nghịch tử này.
Thương Vu Thành che ngực thở hai cái, không muốn gặp lại hắn nữa.
"Hạ tiên sinh, ngài xem, lúc nào có thể bắt đầu?" Thương Vu Thành căn bản cũng không kiêng kị Thương Khí, tựa như lúc trước tìm đạo trưởng kia vậy.
"Không vội, tôi còn nhiều thứ cần chuẩn bị." Ngữ điệu của Hạ Cẩn vẫn ôn hòa như cũ: "Hôm nay rời đi trước đi."
"Được được được..."
Thương Vu Thành cực kỳ tín nhiệm Hạ Cẩn, gã nói như vậy, lúc này lập tức muốn đi.
Hạ Cẩn lại nói chờ một chút, nhìn về phía Sơ Tranh trong ngực Thương Khí, ngậm lấy ý cười hỏi: "Tiểu Thương tiên sinh, con mèo này không phải là của cậu chứ?"
Thương Khí đột nhiên ôm chặt Sơ Tranh: "Là của tôi."
"Thật sao?"
"Cái gì mà là của mày!" Thương Vu Thành phá: "Trước kia mày còn chưa nuôi, súc sinh này mày tìm đâu ra? Hạ tiên sinh, là súc sinh này có vấn đề gì sao?"
Loại vật như mèo vốn tà tính, Thương Vu Thành bị làm cho sợ, bây giờ nhìn cái gì cũng cảm thấy không đúng.
"Con mèo này hình như là con mèo mà tôi bị mất." Hạ Cẩn ôn hòa nói: "Tiểu Thương tiên sinh, tự tiện chiếm đồ của người khác làm của riêng, không tốt lắm đâu."
Lông mày Thương Khí cau lại, Ngày Rằm đúng là hắn nhặt được, nhưng mà...
Hạ Cẩn: "Tiểu Thương tiên sinh, trả lại nó cho tôi được không?"
Nếu như là tình huống bình thường, có lẽ Thương Khí sẽ không tranh luận với Hạ Cẩn.
Dù sao đúng là mình nhặt được.
Nhưng nhóc con này không giống.
Hắn không muốn để nó rời khỏi mình.
Thương Khí ngước mắt, thẳng tắp nhìn về phía Hạ Cẩn: "Anh dựa vào cái gì mà nói nó là của anh?"
Hạ Cẩn cười một cái, ánh mắt rơi vào người Sơ Tranh: "Muse, ở bên ngoài chơi chán rồi, nên về nhà thôi."
Giọng nói của Hạ Cẩn giống như mang theo một loại mê hoặc.
Sơ Tranh nghe ra được, thân thể này của cô cũng có chút phản ứng bản năng.
Nhưng Sơ Tranh đã ở trong thân thể này thời gian rất lâu, có thể hoàn toàn khống chế thân thể.
Nụ cười của Hạ Cẩn không thay đổi: "Muse?"
—— Mày không trở về với tao, sẽ hối hận.
Rõ ràng Hạ Cẩn không lên tiếng, nhưng Sơ Tranh vẫn nghe thấy.
Đây chính là năng lực của Hạ Cẩn.
Hạ Cẩn vươn tay: "Đến đây đi. Quấy rầy Tiểu Thương tiên sinh lâu như vậy, cũng không phải bé ngoan đâu."
Sơ Tranh: "..." Bệnh tâm thần! Thẻ của ta ta muốn quấy rầy thế nào thì quấy rầy thế ấy! Liên quan gì đến ngươi!
Dường như Hạ Cẩn đang cảm ứng gì đó, theo thời gian trôi qua, Sơ Tranh đều không có bất kỳ phản ứng gì, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Gã hoàn toàn không nghe được ý nghĩ của nó.
Chuyện này không nên...
Sơ Tranh không thèm để ý đến gã, trực tiếp quay đầu bám lấy thẻ người tốt của mình, cái đuôi quấn chặt cổ tay Thương Khí.
Động tác của Sơ Tranh, làm trái tim âm trầm của Thương Khí vỡ ra một khe nứt, ánh sáng âm u tan biến mất trong khe nứt ấy.
Thương Khí giơ tay vuốt ve lưng Sơ Tranh, hạ lệnh đuổi khách với hai người này: "Nó không biết anh, hai người có thể đi rồi."
-
Thương Khí đứng bên cửa sổ, nơi xa đen kịt một màu, ngay cả một dấu chấm nhỏ cũng không nhìn thấy, mà phía dưới lại bị đèn xe chiếu lên sáng rực.
Thương Khí nhìn Hạ Cẩn và người cha kia của hắn rời đi, trước khi Hạ Cẩn lên xe, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng này của hắn.
Ánh mắt kia phức tạp lại sắc bén, hoàn toàn không giống như vẻ ôn hòa vừa rồi gã biểu hiện ra.
Người này...
Khi Thương Khí đối mặt với gã thì cảm thấy rất không thoải mái.
Thương Khí quay người rời đi trước, ôm Sơ Tranh lên lầu, đi đến hành lang tầng hai, vừa vặn trông thấy xe phía dưới rời đi, lái về phía cửa lớn trang viên.
Thương Khí không cảm thấy có gì đau khổ, hắn đã quen.
Thương Vu Thành chán ghét căm hận, người Thương gia sợ hãi... Những thứ này hắn đã sớm nếm thử, không đau khổ là thật.
Ai bảo hắn là người có thể mang đến xui xẻo chứ.
Sơ Tranh dùng móng vuốt đẩy hắn.
Thương Khí rũ mắt nhìn về phía cô: "Tôi không sao, không cần lo lắng."
Sơ Tranh hoài nghi nhìn hắn, mi nhìn cũng không giống như không sao.
Thương Khí không nói nữa, chỉ vuốt vuốt cô, buông cô xuống: "Để tôi yên tĩnh một mình một lát, được chứ?"
Hắn không xem Sơ Tranh như mèo, phảng phất như là một người, trưng cầu ý kiến của cô.
Sơ Tranh hơi chần chờ, ngừng lại tại chỗ.
"Cảm ơn."
Thương Khí dùng đầu ngón tay đụng cô một chút, đẩy cửa thư phòng ra tiến vào, cửa phòng không khóa chặt, chỉ là hờ khép.
Sơ Tranh đứng trong hành lang, nhìn cửa thư phòng, lại nhìn bên ngoài, vài giây sau, chạy về phía một cánh cửa sổ mở ra, thân thể nhảy lên, linh hoạt nhảy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.
-
Sơ Tranh trở lại trang viên, còn chưa vào cửa, thì đã nghe thấy tiếng đàn quỷ dị kia, bóng đêm bị tiếng đàn vạch phá, nhiễm lên cảm giác âm trầm.
Trái tim nhỏ bé của Sơ Tranh bịch bịch cuồng loạn, trực giác cho thấy không tốt lắm, cấp tốc vọt vào bên trong.
Tiểu Tứ đang vội vàng lên lầu, Sơ Tranh lập tức theo đuôi anh ta đi lên.
Nhưng khi bọn họ đi đến phòng đàn, tiếng đàn đã biến mất rồi.
Tiểu Tứ "Ai da" một tiếng, quay đầu xuống lầu.
Sơ Tranh: "???"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hành vi của Thương Khí lần nữa kích thích đến Thương Vu Thành, trực tiếp đi tới muốn chào hỏi trên người Thương Khí.
Sơ Tranh quay đầu nhìn sang bên kia một chút, trong nháy mắt khi Thương Vu Thành giơ tay, ánh mắt lạnh lẽo, ngân mang chớp lên, Thương Vu Thành khí thế hung hăng "bịch bịch" ngã nhào xuống thảm.
Thương Khí: "..."
Đám người: "..."
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ bám lấy bả vai Thương Khí, đầu chống vào cằm hắn, mắt lạnh nhìn Thương Vu Thành.
Chó điên còn muốn đánh người của ta!
Ta cũng chưa từng đánh đâu!
Thương Vu Thành hoàn toàn không biết sao mình lại ngã, chờ ông ta kịp phản ứng, mình đã nhào xuống đất.
Quả nhiên ở cùng một chỗ với tai tinh này, thì không có một chuyện gì tốt!
Thương Vu Thành xanh mặt đứng dậy, vẫn muốn đánh Thương Khí phát tiết tức giận dưới đáy lòng, nhưng đáng tiếc Thương Khí cũng không cho ông ta cơ hội này, tránh khỏi một tát của Thương Vu Thành.
"Mày còn dám tránh!" Thương Vu Thành chỉ vào Thương Khí: "Thương gia đã làm sai chuyện gì mà sinh ra một thứ như mày chứ!"
Thương Khí không hay cãi lại, nhưng một khi nói chuyện, cũng không tính là khách khí: "Vậy thì phải hỏi xem đời trước Thương tiên sinh phạm phải sai lầm gì."
"Mày mày mày... Nghiệt chướng!!"
Thương Vu Thành tức giận đến xém chút qua đời tại chỗ.
"Thương tiên sinh, đừng tức giận." Hạ Cẩn vẫn luôn xem kịch cuối cùng cũng lên tiếng, trước tiên trấn an Thương Vu Thành xuống.
Thương Vu Thành lúc này giống như bắt được một chút hi vọng sống: "Hạ tiên sinh, ngài mau giúp tôi xem nghiệt chướng này một chút đi, cứ tiếp tục như thế, nó sẽ hại chết cả nhà chúng tôi!"
Thiện Dư bây giờ còn đang ở bệnh viện, đều là bởi vì nghiệt chướng này.
Hạ Cẩn: "Chuyện này không vội, tôi có cách giải quyết, nhưng cần Tiểu Thương tiên sinh phối hợp."
Đáy mắt Thương Vu Thành không có vẻ quan tâm không nỡ của cha đối với con trai, chỉ có phẫn nộ và oán hận, cắn răng nói: "Phối hợp, nó dám không phối hợp!"
Thương Khí hờ hững nhìn hai người này, giống như không sinh ra tâm tình gì vì lời bọn họ nói.
Chỉ có Sơ Tranh rõ ràng, lúc này thân thể Thương Khí căng cứng, chỗ sâu trong cặp mắt tỉnh táo kia ấp ủ gió lốc.
Thương Vu Thành nói với Hạ Cẩn xong, quay đầu nói với Thương Khí: "Thương Khí, tao nói cho mày biết, mày an phận một chút cho tao, không cho phép rời khỏi trang viên nữa, nếu không thì mày đừng trách tao không khách khí!"
"Ngài có bao giờ khách khí với tôi à."
Thương Vu Thành bị chống đối, lửa giận từ từ bốc lên, hận không thể đánh chết nghịch tử này.
Thương Vu Thành che ngực thở hai cái, không muốn gặp lại hắn nữa.
"Hạ tiên sinh, ngài xem, lúc nào có thể bắt đầu?" Thương Vu Thành căn bản cũng không kiêng kị Thương Khí, tựa như lúc trước tìm đạo trưởng kia vậy.
"Không vội, tôi còn nhiều thứ cần chuẩn bị." Ngữ điệu của Hạ Cẩn vẫn ôn hòa như cũ: "Hôm nay rời đi trước đi."
"Được được được..."
Thương Vu Thành cực kỳ tín nhiệm Hạ Cẩn, gã nói như vậy, lúc này lập tức muốn đi.
Hạ Cẩn lại nói chờ một chút, nhìn về phía Sơ Tranh trong ngực Thương Khí, ngậm lấy ý cười hỏi: "Tiểu Thương tiên sinh, con mèo này không phải là của cậu chứ?"
Thương Khí đột nhiên ôm chặt Sơ Tranh: "Là của tôi."
"Thật sao?"
"Cái gì mà là của mày!" Thương Vu Thành phá: "Trước kia mày còn chưa nuôi, súc sinh này mày tìm đâu ra? Hạ tiên sinh, là súc sinh này có vấn đề gì sao?"
Loại vật như mèo vốn tà tính, Thương Vu Thành bị làm cho sợ, bây giờ nhìn cái gì cũng cảm thấy không đúng.
"Con mèo này hình như là con mèo mà tôi bị mất." Hạ Cẩn ôn hòa nói: "Tiểu Thương tiên sinh, tự tiện chiếm đồ của người khác làm của riêng, không tốt lắm đâu."
Lông mày Thương Khí cau lại, Ngày Rằm đúng là hắn nhặt được, nhưng mà...
Hạ Cẩn: "Tiểu Thương tiên sinh, trả lại nó cho tôi được không?"
Nếu như là tình huống bình thường, có lẽ Thương Khí sẽ không tranh luận với Hạ Cẩn.
Dù sao đúng là mình nhặt được.
Nhưng nhóc con này không giống.
Hắn không muốn để nó rời khỏi mình.
Thương Khí ngước mắt, thẳng tắp nhìn về phía Hạ Cẩn: "Anh dựa vào cái gì mà nói nó là của anh?"
Hạ Cẩn cười một cái, ánh mắt rơi vào người Sơ Tranh: "Muse, ở bên ngoài chơi chán rồi, nên về nhà thôi."
Giọng nói của Hạ Cẩn giống như mang theo một loại mê hoặc.
Sơ Tranh nghe ra được, thân thể này của cô cũng có chút phản ứng bản năng.
Nhưng Sơ Tranh đã ở trong thân thể này thời gian rất lâu, có thể hoàn toàn khống chế thân thể.
Nụ cười của Hạ Cẩn không thay đổi: "Muse?"
—— Mày không trở về với tao, sẽ hối hận.
Rõ ràng Hạ Cẩn không lên tiếng, nhưng Sơ Tranh vẫn nghe thấy.
Đây chính là năng lực của Hạ Cẩn.
Hạ Cẩn vươn tay: "Đến đây đi. Quấy rầy Tiểu Thương tiên sinh lâu như vậy, cũng không phải bé ngoan đâu."
Sơ Tranh: "..." Bệnh tâm thần! Thẻ của ta ta muốn quấy rầy thế nào thì quấy rầy thế ấy! Liên quan gì đến ngươi!
Dường như Hạ Cẩn đang cảm ứng gì đó, theo thời gian trôi qua, Sơ Tranh đều không có bất kỳ phản ứng gì, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Gã hoàn toàn không nghe được ý nghĩ của nó.
Chuyện này không nên...
Sơ Tranh không thèm để ý đến gã, trực tiếp quay đầu bám lấy thẻ người tốt của mình, cái đuôi quấn chặt cổ tay Thương Khí.
Động tác của Sơ Tranh, làm trái tim âm trầm của Thương Khí vỡ ra một khe nứt, ánh sáng âm u tan biến mất trong khe nứt ấy.
Thương Khí giơ tay vuốt ve lưng Sơ Tranh, hạ lệnh đuổi khách với hai người này: "Nó không biết anh, hai người có thể đi rồi."
-
Thương Khí đứng bên cửa sổ, nơi xa đen kịt một màu, ngay cả một dấu chấm nhỏ cũng không nhìn thấy, mà phía dưới lại bị đèn xe chiếu lên sáng rực.
Thương Khí nhìn Hạ Cẩn và người cha kia của hắn rời đi, trước khi Hạ Cẩn lên xe, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng này của hắn.
Ánh mắt kia phức tạp lại sắc bén, hoàn toàn không giống như vẻ ôn hòa vừa rồi gã biểu hiện ra.
Người này...
Khi Thương Khí đối mặt với gã thì cảm thấy rất không thoải mái.
Thương Khí quay người rời đi trước, ôm Sơ Tranh lên lầu, đi đến hành lang tầng hai, vừa vặn trông thấy xe phía dưới rời đi, lái về phía cửa lớn trang viên.
Thương Khí không cảm thấy có gì đau khổ, hắn đã quen.
Thương Vu Thành chán ghét căm hận, người Thương gia sợ hãi... Những thứ này hắn đã sớm nếm thử, không đau khổ là thật.
Ai bảo hắn là người có thể mang đến xui xẻo chứ.
Sơ Tranh dùng móng vuốt đẩy hắn.
Thương Khí rũ mắt nhìn về phía cô: "Tôi không sao, không cần lo lắng."
Sơ Tranh hoài nghi nhìn hắn, mi nhìn cũng không giống như không sao.
Thương Khí không nói nữa, chỉ vuốt vuốt cô, buông cô xuống: "Để tôi yên tĩnh một mình một lát, được chứ?"
Hắn không xem Sơ Tranh như mèo, phảng phất như là một người, trưng cầu ý kiến của cô.
Sơ Tranh hơi chần chờ, ngừng lại tại chỗ.
"Cảm ơn."
Thương Khí dùng đầu ngón tay đụng cô một chút, đẩy cửa thư phòng ra tiến vào, cửa phòng không khóa chặt, chỉ là hờ khép.
Sơ Tranh đứng trong hành lang, nhìn cửa thư phòng, lại nhìn bên ngoài, vài giây sau, chạy về phía một cánh cửa sổ mở ra, thân thể nhảy lên, linh hoạt nhảy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.
-
Sơ Tranh trở lại trang viên, còn chưa vào cửa, thì đã nghe thấy tiếng đàn quỷ dị kia, bóng đêm bị tiếng đàn vạch phá, nhiễm lên cảm giác âm trầm.
Trái tim nhỏ bé của Sơ Tranh bịch bịch cuồng loạn, trực giác cho thấy không tốt lắm, cấp tốc vọt vào bên trong.
Tiểu Tứ đang vội vàng lên lầu, Sơ Tranh lập tức theo đuôi anh ta đi lên.
Nhưng khi bọn họ đi đến phòng đàn, tiếng đàn đã biến mất rồi.
Tiểu Tứ "Ai da" một tiếng, quay đầu xuống lầu.
Sơ Tranh: "???"