Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2130
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hôm sau.
Ngoài khoang thuyền có âm thanh, Bộ Khinh bị đánh thức, lông mày nhẹ nhíu lại, hơi đau đầu, nhưng một giây sau liền cảm giác được có người đang dùng ngón tay vuốt lên lông mày hắn.
Bộ Khinh chậm rãi mở mắt ra, trông thấy người trước mặt.
Sơ Tranh ăn mặc chỉnh tề, nghiêng người dựa vào đầu giường, ngón tay đang vuốt lông mày hắn.
"Dậy rồi?"
"..." Bộ Khinh quay đầu nhìn xung quanh một chút, một hồi lâu sau dường như mới nghĩ đến chuyện bản thân mình làm, gương mặt dần dần nhiễm lên màu đỏ.
Sơ Tranh trực tiếp nắm lấy một chòm tóc của hắn thưởng thức: "Bộ Khinh, nếu như ngươi chưa chuẩn bị sẵn sàng, thì không nên tùy tiện mời ta. Ta muốn có được ngươi, ngươi biết là có ý gì, về sau đừng làm loại chuyện này nữa, lần sau ngươi sẽ không có vận tốt như vậy đâu."
Sơ Tranh nói xong liền đi ra ngoài, rất nhanh lại cầm quần áo vào: "Mặc cái này vào."
"Ta chờ ngươi ở bên ngoài để ăn sáng, nhanh lên."
Bộ Khinh sững sờ nhìn cô, đợi cô ra ngoài, luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo.
Quần áo có kiểu dáng rất kỳ quái, Bộ Khinh chưa từng thấy bao giờ, căn bản không biết mặc.
Bộ Khinh hơi chần chờ, mặc áo trong vào, kéo vạt áo ra ngoài.
Quần áo tinh xảo hoa lệ tôn lên lên thiếu niên càng thêm thanh tuyển, chỉ là...
Sơ Tranh nhìn thấy Bộ Khinh như thế, tức giận gọi một tiếng: "Bộ Khinh!"
Lời vừa mới nói như gió thổi bên tai sao?
Thật sự cho là mình sẽ không động đến hắn à?
Bộ Khinh bị ánh mắt của Sơ Tranh làm giật mình, cứng lại ở đó, hồi lâu sau, hắn chỉ chỉ quần áo, lại lắc đầu.
"Không muốn mặc?" Sơ Tranh cau mày lại: "Quần áo lúc trước của ngươi không thoải mái... Không biết mặc?"
Sơ Tranh kịp phản ứng.
Bộ Khinh mím môi, nhẹ gật đầu, vành tai nóng hổi.
"Đến đây đi."
Bộ Khinh chuyển đến trước mặt Sơ Tranh, giống như bạn nhỏ chờ giáo huấn.
Sơ Tranh phát hiện quần áo này vì đẹp, nên không chỉ hơi khó mặc thôi đâu.
Trước đó cô chỉ phân phó người đưa cho hắn một bộ thoải mái lại đẹp, ai biết lại đưa cho hắn bộ khó mặc như vậy.
Sơ Tranh chỉnh lý tốt quần áo cho hắn: "Sáng mai đổi cho ngươi những quần áo khác, ăn sáng trước đi."
Bộ Khinh gật đầu, ngoan ngoãn bắt đầu múc cháo cho Sơ Tranh, một bộ dáng muốn hầu hạ cô ăn.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh lôi kéo hắn ngồi xuống: "Tự ăn."
Bộ Khinh lắc đầu, muốn đứng dậy, hắn không... Không được, hắn...
"Về sau ta ngồi thì ngươi có thể ngồi, ta đứng ngươi cũng có thể ngồi, Bộ Khinh, ngươi không phải là nô lệ, nhớ kỹ."
Giọng nói của Sơ Tranh không nhẹ không nặng, nhưng từng chữ lại giống như đá nặng ngàn kim, nện vào trong tim Bộ Khinh.
Hốc mắt hắn đột nhiên nóng lên, chua xót lan tràn dưới đáy lòng. Đã bao lâu rồi hắn không được ngồi xuống ăn cơm?
Nô lệ căn bản không có tư cách ngồi vào bàn, bí mật cũng không thể, ăn cơm đều bưng ăn.
Sơ Tranh giao bát cho hắn, tự múc thêm một bát: "Xem có hợp khẩu vị không, không hợp khẩu vị thì sáng mai cho người ta đổi món khác cho ngươi."
Bộ Khinh lắc đầu, chôn đầu xuống thật thấp.
Hắn không có không thích, thứ có thể ăn no hắn đều không chê.
-
Đi thuyền trên biển, cả ngày cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần không gặp phải thời tiết ác liệt gì đó thì cũng sẽ không có nguy hiểm.
Bọn họ vận khí tốt, ra biển hơn mười ngày cũng không gặp phải bất cứ hoàn cảnh thời tiết ác liệt gì.
Người trên thuyền đều tương đối thả lỏng.
"Người bên cạnh đảo chủ thật sự là nô lệ trước kia của Chu gia à?"
"Đúng thế đấy! Có phải không nhìn ra không?"
"Ôi, trước kia hắn toàn bẩn thỉu, ai mà ngờ được sau khi tắm rửa sạch sẽ lại đẹp như vậy, ánh mắt đảo chủ đúng là rất tốt."
"Không biết đảo chủ đã chán chưa, nếu như chán, ta cũng muốn..."
"Ngươi muốn chết à!" Từ khi bọn họ phát hiện ra thiếu niên kia đến bây giờ, đảo chủ đã làm bao nhiêu chuyện vì hắn?
Từ ăn đến mặc, còn nhớ lần trước có người nói chuyện không sạch sẽ, xém chút bị ném xuống biển.
Mỗi lần thiếu niên kia đi theo đảo chủ xuất hiện, sắc mặt đảo chủ mặc dù rất lạnh, nhưng có lần nào mà không cẩn thận che chở.
"Ôi, chỉ tùy tiện nói một chút thôi."
"Ngươi tùy tiện nói một chút có thể chết người đó nha." Mịch Vân nhảy từ phía trên xuống, rơi xuống trước mặt mấy người: "Ngủ một giấc cũng không yên, các ngươi rất rảnh sao?"
"..."
Mấy người lập tức tan tác như chim muông.
Mịch Vân hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía chỗ cao, Bộ Khinh kia... Trừ mặt đẹp, thì rốt cuộc có chỗ nào có thể làm cho cô thích?
Chẳng lẽ người lợi hại đều nông cạn thích mặt?
Chậc.
"Đời người vẫn phải có chút mục tiêu mà theo đuổi chứ."
"Vân Vân muốn theo đuổi cái gì!"
Mịch Vân quay đầu đã nhìn thấy ca ca nhà mình mặt mũi tràn đầy ý cười, dùng khuôn mặt như vậy mà cười, rất là quái dị, một chút hòa ái cũng không cảm nhận được.
Nhị đảo chủ vỗ cơ ngực: "Ca ca giúp đệ."
"..."
"Nhị đảo chủ! Nhị đảo chủ, phía trước có thuyền!"
Nhìn từ chỗ bọn họ, phát hiện thuyền chỉ nhỏ như chim biển, lái qua từ bên cạnh.
"Là thuyền buôn." Mịch Vân để ống nhòm xuống: "Cướp không?"
"Cướp chứ!" Nhị đảo chủ không hề nghĩ ngợi, dù sao hắn ta làm nghề này mà, gặp phải thuyền có thể đánh cướp sao có thể bỏ qua.
"Huynh hỏi đảo chủ chưa?" Mịch Vân ghé vào lan can: "Ca, huynh đang tự chủ trương đấy."
Nhị đảo chủ: "..." Không phải đệ hỏi ta sao? Tại sao lại là lỗi của ta rồi.
Nhị đảo chủ phiền muộn đi tìm Sơ Tranh báo cáo.
Sơ Tranh nghe xong, thần tình nghiêm túc: "Cướp cái gì mà cướp? Cả ngày chỉ biết ăn cướp! Về sau nói chuyện đừng có không lịch sự như thế." Lời này nghe là thấy không phải một người tốt.
"... Vậy nói gì?" Nhị đảo chủ không có học thức, nghe không hiểu. "Hơn nữa không phải chúng ta là hải tặc sao?"
"Văn minh một chút."
"Văn Minh là cái gì?"
"Văn..." Sơ Tranh cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng với một tên đệ khống ngu ngơ được. "Được rồi, không có gì."
"Vậy rốt cuộc chúng ta có cướp không?"
"Không cướp!" Ta là một người tốt, sao có thể làm loại chuyện này chứ!
"..." Hai chữ vì sao còn chưa có lối ra, đã nghe thấy Sơ Tranh nói tiếp.
"Chặn thuyền lại."
Nhị đảo chủ: "..."
Có gì khác nhau?
Ngài cứ việc nói thẳng là cướp chẳng phải xong con bê rồi sao? Nói năng lịch sự như thế để làm gì.
Sơ Tranh không biết nội tâm Nhị đảo chủ nghĩ cái gì.
Nhị đảo chủ đi truyền đạt ý tứ của Sơ Tranh, cho người chặn thuyền buôn lại.
Cách bố trí của thuyền buôn sao có thể so sánh được với thuyền hải tặc, bên kia phát hiện thuyền hải tặc là lập tức rối loạn, muốn chạy từ một bên khác.
Tốc độ của thuyền hải tặc rất nhanh, hơn nữa còn không chỉ có một chiếc, muốn chặn thuyền buôn lại cũng không phải việc gì khó.
Thuyền buôn biết vùng biển gần đây có hải tặc ẩn hiện, nên thuê người bảo vệ.
Sơ Tranh đứng ở chỗ cao, nhìn phía đối diện đánh nhau. Hải tặc nhiều hơn một chút, chiếm thế thượng phong.
Tất cả mọi người bị bắt trói trên boong thuyền, tiếng khóc tiếng mắng và tiếng la lối nối thành một mảnh.
Sơ Tranh đi từ cây cầu mới dựng xong qua.
"Đảo chủ."
"Đảo chủ."
Đám hải tặc dồn dập nhường đường, tù binh trên thuyền biết rõ đây mới thật sự là đầu lĩnh của hải tặc...
Chỉ là người này không giống như bọn họ nghĩ tới lắm.
Vì sao đầu lĩnh của nhóm hải tặc này lại trẻ tuổi như vậy? Hơn nữa còn là nữ.
"Đảo chủ, những người này giết sao?" Có hải tặc xin chỉ thị của Sơ Tranh.
Người thường xuyên ra biển đều biết, gặp phải hải tặc, trừ bị giết thì chính là bị bắt đi, muốn chạy gần như là không thể nào.
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Chém chém giết giết còn ra thể thống gì."
Hải tặc: "??"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hôm sau.
Ngoài khoang thuyền có âm thanh, Bộ Khinh bị đánh thức, lông mày nhẹ nhíu lại, hơi đau đầu, nhưng một giây sau liền cảm giác được có người đang dùng ngón tay vuốt lên lông mày hắn.
Bộ Khinh chậm rãi mở mắt ra, trông thấy người trước mặt.
Sơ Tranh ăn mặc chỉnh tề, nghiêng người dựa vào đầu giường, ngón tay đang vuốt lông mày hắn.
"Dậy rồi?"
"..." Bộ Khinh quay đầu nhìn xung quanh một chút, một hồi lâu sau dường như mới nghĩ đến chuyện bản thân mình làm, gương mặt dần dần nhiễm lên màu đỏ.
Sơ Tranh trực tiếp nắm lấy một chòm tóc của hắn thưởng thức: "Bộ Khinh, nếu như ngươi chưa chuẩn bị sẵn sàng, thì không nên tùy tiện mời ta. Ta muốn có được ngươi, ngươi biết là có ý gì, về sau đừng làm loại chuyện này nữa, lần sau ngươi sẽ không có vận tốt như vậy đâu."
Sơ Tranh nói xong liền đi ra ngoài, rất nhanh lại cầm quần áo vào: "Mặc cái này vào."
"Ta chờ ngươi ở bên ngoài để ăn sáng, nhanh lên."
Bộ Khinh sững sờ nhìn cô, đợi cô ra ngoài, luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo.
Quần áo có kiểu dáng rất kỳ quái, Bộ Khinh chưa từng thấy bao giờ, căn bản không biết mặc.
Bộ Khinh hơi chần chờ, mặc áo trong vào, kéo vạt áo ra ngoài.
Quần áo tinh xảo hoa lệ tôn lên lên thiếu niên càng thêm thanh tuyển, chỉ là...
Sơ Tranh nhìn thấy Bộ Khinh như thế, tức giận gọi một tiếng: "Bộ Khinh!"
Lời vừa mới nói như gió thổi bên tai sao?
Thật sự cho là mình sẽ không động đến hắn à?
Bộ Khinh bị ánh mắt của Sơ Tranh làm giật mình, cứng lại ở đó, hồi lâu sau, hắn chỉ chỉ quần áo, lại lắc đầu.
"Không muốn mặc?" Sơ Tranh cau mày lại: "Quần áo lúc trước của ngươi không thoải mái... Không biết mặc?"
Sơ Tranh kịp phản ứng.
Bộ Khinh mím môi, nhẹ gật đầu, vành tai nóng hổi.
"Đến đây đi."
Bộ Khinh chuyển đến trước mặt Sơ Tranh, giống như bạn nhỏ chờ giáo huấn.
Sơ Tranh phát hiện quần áo này vì đẹp, nên không chỉ hơi khó mặc thôi đâu.
Trước đó cô chỉ phân phó người đưa cho hắn một bộ thoải mái lại đẹp, ai biết lại đưa cho hắn bộ khó mặc như vậy.
Sơ Tranh chỉnh lý tốt quần áo cho hắn: "Sáng mai đổi cho ngươi những quần áo khác, ăn sáng trước đi."
Bộ Khinh gật đầu, ngoan ngoãn bắt đầu múc cháo cho Sơ Tranh, một bộ dáng muốn hầu hạ cô ăn.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh lôi kéo hắn ngồi xuống: "Tự ăn."
Bộ Khinh lắc đầu, muốn đứng dậy, hắn không... Không được, hắn...
"Về sau ta ngồi thì ngươi có thể ngồi, ta đứng ngươi cũng có thể ngồi, Bộ Khinh, ngươi không phải là nô lệ, nhớ kỹ."
Giọng nói của Sơ Tranh không nhẹ không nặng, nhưng từng chữ lại giống như đá nặng ngàn kim, nện vào trong tim Bộ Khinh.
Hốc mắt hắn đột nhiên nóng lên, chua xót lan tràn dưới đáy lòng. Đã bao lâu rồi hắn không được ngồi xuống ăn cơm?
Nô lệ căn bản không có tư cách ngồi vào bàn, bí mật cũng không thể, ăn cơm đều bưng ăn.
Sơ Tranh giao bát cho hắn, tự múc thêm một bát: "Xem có hợp khẩu vị không, không hợp khẩu vị thì sáng mai cho người ta đổi món khác cho ngươi."
Bộ Khinh lắc đầu, chôn đầu xuống thật thấp.
Hắn không có không thích, thứ có thể ăn no hắn đều không chê.
-
Đi thuyền trên biển, cả ngày cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần không gặp phải thời tiết ác liệt gì đó thì cũng sẽ không có nguy hiểm.
Bọn họ vận khí tốt, ra biển hơn mười ngày cũng không gặp phải bất cứ hoàn cảnh thời tiết ác liệt gì.
Người trên thuyền đều tương đối thả lỏng.
"Người bên cạnh đảo chủ thật sự là nô lệ trước kia của Chu gia à?"
"Đúng thế đấy! Có phải không nhìn ra không?"
"Ôi, trước kia hắn toàn bẩn thỉu, ai mà ngờ được sau khi tắm rửa sạch sẽ lại đẹp như vậy, ánh mắt đảo chủ đúng là rất tốt."
"Không biết đảo chủ đã chán chưa, nếu như chán, ta cũng muốn..."
"Ngươi muốn chết à!" Từ khi bọn họ phát hiện ra thiếu niên kia đến bây giờ, đảo chủ đã làm bao nhiêu chuyện vì hắn?
Từ ăn đến mặc, còn nhớ lần trước có người nói chuyện không sạch sẽ, xém chút bị ném xuống biển.
Mỗi lần thiếu niên kia đi theo đảo chủ xuất hiện, sắc mặt đảo chủ mặc dù rất lạnh, nhưng có lần nào mà không cẩn thận che chở.
"Ôi, chỉ tùy tiện nói một chút thôi."
"Ngươi tùy tiện nói một chút có thể chết người đó nha." Mịch Vân nhảy từ phía trên xuống, rơi xuống trước mặt mấy người: "Ngủ một giấc cũng không yên, các ngươi rất rảnh sao?"
"..."
Mấy người lập tức tan tác như chim muông.
Mịch Vân hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía chỗ cao, Bộ Khinh kia... Trừ mặt đẹp, thì rốt cuộc có chỗ nào có thể làm cho cô thích?
Chẳng lẽ người lợi hại đều nông cạn thích mặt?
Chậc.
"Đời người vẫn phải có chút mục tiêu mà theo đuổi chứ."
"Vân Vân muốn theo đuổi cái gì!"
Mịch Vân quay đầu đã nhìn thấy ca ca nhà mình mặt mũi tràn đầy ý cười, dùng khuôn mặt như vậy mà cười, rất là quái dị, một chút hòa ái cũng không cảm nhận được.
Nhị đảo chủ vỗ cơ ngực: "Ca ca giúp đệ."
"..."
"Nhị đảo chủ! Nhị đảo chủ, phía trước có thuyền!"
Nhìn từ chỗ bọn họ, phát hiện thuyền chỉ nhỏ như chim biển, lái qua từ bên cạnh.
"Là thuyền buôn." Mịch Vân để ống nhòm xuống: "Cướp không?"
"Cướp chứ!" Nhị đảo chủ không hề nghĩ ngợi, dù sao hắn ta làm nghề này mà, gặp phải thuyền có thể đánh cướp sao có thể bỏ qua.
"Huynh hỏi đảo chủ chưa?" Mịch Vân ghé vào lan can: "Ca, huynh đang tự chủ trương đấy."
Nhị đảo chủ: "..." Không phải đệ hỏi ta sao? Tại sao lại là lỗi của ta rồi.
Nhị đảo chủ phiền muộn đi tìm Sơ Tranh báo cáo.
Sơ Tranh nghe xong, thần tình nghiêm túc: "Cướp cái gì mà cướp? Cả ngày chỉ biết ăn cướp! Về sau nói chuyện đừng có không lịch sự như thế." Lời này nghe là thấy không phải một người tốt.
"... Vậy nói gì?" Nhị đảo chủ không có học thức, nghe không hiểu. "Hơn nữa không phải chúng ta là hải tặc sao?"
"Văn minh một chút."
"Văn Minh là cái gì?"
"Văn..." Sơ Tranh cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng với một tên đệ khống ngu ngơ được. "Được rồi, không có gì."
"Vậy rốt cuộc chúng ta có cướp không?"
"Không cướp!" Ta là một người tốt, sao có thể làm loại chuyện này chứ!
"..." Hai chữ vì sao còn chưa có lối ra, đã nghe thấy Sơ Tranh nói tiếp.
"Chặn thuyền lại."
Nhị đảo chủ: "..."
Có gì khác nhau?
Ngài cứ việc nói thẳng là cướp chẳng phải xong con bê rồi sao? Nói năng lịch sự như thế để làm gì.
Sơ Tranh không biết nội tâm Nhị đảo chủ nghĩ cái gì.
Nhị đảo chủ đi truyền đạt ý tứ của Sơ Tranh, cho người chặn thuyền buôn lại.
Cách bố trí của thuyền buôn sao có thể so sánh được với thuyền hải tặc, bên kia phát hiện thuyền hải tặc là lập tức rối loạn, muốn chạy từ một bên khác.
Tốc độ của thuyền hải tặc rất nhanh, hơn nữa còn không chỉ có một chiếc, muốn chặn thuyền buôn lại cũng không phải việc gì khó.
Thuyền buôn biết vùng biển gần đây có hải tặc ẩn hiện, nên thuê người bảo vệ.
Sơ Tranh đứng ở chỗ cao, nhìn phía đối diện đánh nhau. Hải tặc nhiều hơn một chút, chiếm thế thượng phong.
Tất cả mọi người bị bắt trói trên boong thuyền, tiếng khóc tiếng mắng và tiếng la lối nối thành một mảnh.
Sơ Tranh đi từ cây cầu mới dựng xong qua.
"Đảo chủ."
"Đảo chủ."
Đám hải tặc dồn dập nhường đường, tù binh trên thuyền biết rõ đây mới thật sự là đầu lĩnh của hải tặc...
Chỉ là người này không giống như bọn họ nghĩ tới lắm.
Vì sao đầu lĩnh của nhóm hải tặc này lại trẻ tuổi như vậy? Hơn nữa còn là nữ.
"Đảo chủ, những người này giết sao?" Có hải tặc xin chỉ thị của Sơ Tranh.
Người thường xuyên ra biển đều biết, gặp phải hải tặc, trừ bị giết thì chính là bị bắt đi, muốn chạy gần như là không thể nào.
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Chém chém giết giết còn ra thể thống gì."
Hải tặc: "??"