Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2167
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hạ Lập là một người lãnh đạo rất giỏi, gặp gỡ Zombie, cũng có thể cấp tốc đưa ra phản ứng, cho người thanh lý hoặc là quay đầu tránh đi.
Trên đường đi chưa từng xảy ra vấn đề quá lớn.
Mãi đến khi ——
"Đội trưởng Hạ, đội trưởng Hạ, anh mau ra xem đi, bên ngoài... Bên ngoài xảy ra chuyện rồi!!"
Người tới mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Người hắn ta mang ra, từ trước đến nay luôn trầm ổn, cho dù là Zombie tới, cũng chưa từng thất thố như vậy.
Bây giờ bỗng nhiên như vậy, đáy lòng Hạ Lập cũng lộp bộp theo: "Xảy ra chuyện gì?"
"Zombie... Rất nhiều Zombie." Người kia chỉ ra bên ngoài.
Hạ Lập mau chóng đi ra ngoài, leo lên nóc xe, dùng ống nhòm nhìn ra phía sau.
Bây giờ bọn họ đang ở trên một đồng bằng, phía đường chân trời thẳng tắp ấy, lít nha lít nhít Zombie đuổi theo mà tới.
Bối cảnh đang vào lúc nắng chiều xuống núi, tô đỏ cả nửa bầu trời.
Trong nháy mắt ấy Hạ Lập nổi một thân da gà, giống như trông thấy cảnh tượng xông pha chiến đấu trên chiến trường xưa vậy.
"Bọn nó đang chạy về phía chúng ta, khoảng cách này, rất nhanh là có thể đuổi kịp chúng ta. Đội trưởng Hạ, chúng ta phải làm sao đây?"
Hạ Lập để ống nhòm xuống: "Phía trước có nơi nào tránh né được không?"
"Không... Không có."
Đoạn đường này đều rất bằng phẳng, phẳng đến nỗi ngay cả kiến trúc cũng không có.
Bọn họ căn bản không có chỗ trốn.
Kiến trúc cách bọn họ gần nhất, cũng phải cách tầm một trăm cây số.
"Cho những người khác đi trước, người của chúng ta bọc hậu." Hạ Lập lập tức đưa ra quyết định: "Xuống nói cho họ biết chuyện gì xảy ra, không nên hoảng hốt."
"..."
Mẹ nó thế này có thể không hoảng được à?
Đám Zombie kia, tuyệt đối là đám nhiều nhất mà bọn họ từng gặp.
Nhưng bất kể có hoảng thế nào, thì lúc này cũng phải mau chóng đi làm.
"Đội trưởng Hạ, những Zombie này, có phải là đám trước đó nghe đồn không?"
"Những người kia còn đồn rằng đám Zombie này có con người lãnh đạo, anh xem bầy Zombie kia, có chỗ nào..."
Người kia đột nhiên ngừng lại.
"Thế nào?"
"Hình như... Thật sự có người." Người kia không chắc chắn lắm.
Bên kia đường chân trời, ở giữa bầy Zombie lít nha lít nhít, có một mảnh khoảng trống rất lớn.
Mà ở giữa có hai chiếc xe.
Một chiếc SUV bình thường, một chiếc xe dã ngoại, chạy không tính là nhanh.
Mọi người đều biết, Zombie trừ bạo lực phá hư, thì cũng không có trí tuệ gì.
Cho nên có thể lái xe, chắc chắn là con người.
-
Zombie đuổi kịp bọn họ còn nhanh hơn cả dự đoán, bọn nó không áp quá gần, mà đa phần nằm ngoài tầm bắn của vũ khí, tạo thành hình cung dần dần bao vây bọn họ.
"Đội trưởng Hạ, bọn nó có ý gì đây? Thật sự có người có thể điều khiển được Zombie sao?"
Đây chính là Zombie?
Thứ đồ chơi này chuyên gia cũng không có cách nào giải quyết được.
Sao lại có người điều khiển được chứ?
"Trước tiên đừng công kích." Hạ Lập nói.
Bọn Zombie này chỉ bao vây bọn họ, cũng không có ý áp sát vào, hiển nhiên không có ý định công kích.
Bên trong có người, Hạ Lập ngược lại thả lỏng hơn một ít.
Nhiều Zombie như vậy, nếu thật sự trực tiếp nhào lên, Hạ Lập cũng cảm thấy bọn họ chỉ có thể nhận mệnh.
Lúc này nhìn có vẻ là sẽ đến đàm phán.
Nhưng đám người bình thường thì không lạc quan như vậy, ai cũng bị dọa thành chim cút.
"Sao mà nhiều Zombie vậy... Không phải chúng ta sẽ chết chứ?"
"Lời đồn lúc trước là thật, thật sự có Zombie thành đàn."
"Có phải bọn nó muốn ăn chúng ta không?"
"Tôi rất sợ!"
"Chúng ta sẽ chết ở đây sao?"
"Lao ra đi, dừng lại làm gì!"
"Phía trước cũng bị chặn rồi, lao kiểu gì mà lao?"
Zombie lít nha lít nhít, căn bản không nhìn thấy đầu, không có bất kỳ nơi nào yếu ớt, lao ra từ đâu được?
Hạ Lập cho người đi trấn an bọn họ, còn mình lái xe đến phía sau.
Xe bên kia cũng chậm rì rì đi lên.
Chiếc SUV kia dừng lại trước, chiếc xe dã ngoại đằng sau chậm hơn một chút.
Trên xe không có người xuống, ngược lại có một chiếc loa phóng thanh nhét ra cửa sổ xe, sau hai tiếng "xì xì", âm thanh vang dội vang vọng mặt đất: "Chúng tôi không có ác ý, không bắn súng thì chúng tôi sẽ xuống xe đàm phán!"
Sơ Tranh xém chút ấn đầu thẻ người tốt của cô vào trong nước.
Dẫn theo nhiều như vậy Zombie, sợ cái gì?
Sơ Tranh vội vàng ôm thẻ người tốt về trong lòng, lấy nước trước mặt hắn đi.
Bắc Trì cũng không biết gì cả, còn rất ngây thơ tiến đến trước mặt Sơ Tranh, chóp mũi cọ cọ gò má cô, ngửi ngửi, lại từ từ cắn môi cô.
Zombie tiên sinh vừa gội đầu, lọn tóc ướt sũng, cọ qua làn da Sơ Tranh, mang theo một chút ý lạnh.
Sơ Tranh cũng không bị hắn dụ hoặc, lạnh lùng nhét cho hắn một gói bánh năng lượng: "Đói bụng thì ăn cái này, tôi không phải đồ ăn của anh!"
Hiển nhiên Bắc Trì không có hứng thú gì với bánh năng lượng.
Cầm bánh năng lượng bóp qua bóp lại, dùng dư quang quan sát Sơ Tranh, muốn cọ đến trên người cô.
Không được ăn còn không cho liếm một chút à?!
Bắc Trì cảm thấy mình bị ngược đãi.
Ngược đãi là phạm pháp... Ừm, chắc là thế nhỉ? Bắc Trì có chút không rõ ràng, đầu óc khá là mơ hồ.
Trong con ngươi tối tăm mờ mịt, có sắc thái mê man, làm hắn càng có thêm mấy phần đáng yêu.
Lời hô bên ngoài đã kết thúc, Sơ Tranh cúi đầu trao đổi một nụ hôn ngắn ngủi với Bắc Trì.
Bắc Trì còn chưa nếm được hương vị, đồ ăn đã rời đi.
"..."
A.
-
Sơ Tranh xuống xe, Hạ Lập ở đối diện nhìn một chút là nhận ra cô gái này, chính là cô gái lần trước từng gặp ở làng du lịch.
Kim Linh nói cô tên là... Kế Sơ Tranh.
Sơ Tranh xách ghế dựa ra ngoài, Chi Khai và Triệu Anh Tuấn thấy thế, phi thường có ánh mắt lôi một cái bàn xếp từ cái rương đằng sau ra, trải khăn trải bàn lên, lại mang mâm đựng trái cây lên...
"Tại sao phải bày mâm đựng trái cây không?" Tiểu Cung biểu thị không hiểu.
"Không phải là không có trái cây sao, chỉ có thể bày không." Điều kiện có hạn, chấp nhận một chút đi!
Tiểu Cung: "Nhưng thế này thật khó coi."
"..." Cũng đúng.
Chi Khai và Triệu Anh Tuấn liếc nhau, móc móc trong túi, hai người góp mấy cục vàng thỏi bỏ vào mâm đựng trái cây, sau đó mang lên.
Sơ Tranh: "..."
Hạ Lập: "..."
Sơ Tranh tận lực coi nhẹ bọn họ, khí định thần nhàn ngồi xuống.
Hạ Lập thấy đối phương không có ý định chuẩn bị chỗ ngồi cho mình, mở miệng nói trước: "Kế tiểu thư, đám Zombie này..."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Đáng yêu không?" Tiểu đệ nhà mình, vẫn hi vọng có người khen khen.
"..."
Hạ Lập thật sự không nói nổi hai từ đáng yêu.
Hắn ta quả quyết tránh khỏi vấn đề này: "Cô có thể khiến cho Zombie nghe lời cô?"
"Có thể." Dù sao không nghe lời thì đánh, đánh tới khi nghe lời mới thôi.
Hạ Lập bị đáp án này làm chấn động.
Nghe thấy từ miệng người khác là một chuyện, chính tai nghe thấy từ chỗ người trong cuộc lại là một chuyện khác.
Sau cảm giác chấn động, Hạ Lập lập tức hỏi: "Làm sao mà cô làm được?"
"Tôi..." Sơ Tranh hơi dừng lại: "Không phải đến để trả lời câu hỏi của anh."
Hạ Lập: "..."
"Kế tiểu thư muốn làm gì?"
Giọng điệu Sơ Tranh hơi ngưng trọng: "Tôi muốn làm người tốt."
"???"
Dù Hạ Lập có trầm ổn đi chăng nữa, nghe thấy lời này, cũng phải hiện rõ nghi vấn ra mặt, hắn ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
"Tôi không hiểu ý của Kế tiểu thư lắm."
Sơ Tranh suy nghĩ sâu xa một lát: "Tôi dự định tiễn các anh một đoạn đường."
Lời này rơi vào trong tai Hạ Lập, cũng có hiệu quả hệt như câu "các anh để mạng lại đây" vậy, làm người ta cực kì sợ hãi.
Nhưng Sơ Tranh thật sự chỉ đơn thuần muốn tiễn bọn họ một đoạn đường.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hạ Lập là một người lãnh đạo rất giỏi, gặp gỡ Zombie, cũng có thể cấp tốc đưa ra phản ứng, cho người thanh lý hoặc là quay đầu tránh đi.
Trên đường đi chưa từng xảy ra vấn đề quá lớn.
Mãi đến khi ——
"Đội trưởng Hạ, đội trưởng Hạ, anh mau ra xem đi, bên ngoài... Bên ngoài xảy ra chuyện rồi!!"
Người tới mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Người hắn ta mang ra, từ trước đến nay luôn trầm ổn, cho dù là Zombie tới, cũng chưa từng thất thố như vậy.
Bây giờ bỗng nhiên như vậy, đáy lòng Hạ Lập cũng lộp bộp theo: "Xảy ra chuyện gì?"
"Zombie... Rất nhiều Zombie." Người kia chỉ ra bên ngoài.
Hạ Lập mau chóng đi ra ngoài, leo lên nóc xe, dùng ống nhòm nhìn ra phía sau.
Bây giờ bọn họ đang ở trên một đồng bằng, phía đường chân trời thẳng tắp ấy, lít nha lít nhít Zombie đuổi theo mà tới.
Bối cảnh đang vào lúc nắng chiều xuống núi, tô đỏ cả nửa bầu trời.
Trong nháy mắt ấy Hạ Lập nổi một thân da gà, giống như trông thấy cảnh tượng xông pha chiến đấu trên chiến trường xưa vậy.
"Bọn nó đang chạy về phía chúng ta, khoảng cách này, rất nhanh là có thể đuổi kịp chúng ta. Đội trưởng Hạ, chúng ta phải làm sao đây?"
Hạ Lập để ống nhòm xuống: "Phía trước có nơi nào tránh né được không?"
"Không... Không có."
Đoạn đường này đều rất bằng phẳng, phẳng đến nỗi ngay cả kiến trúc cũng không có.
Bọn họ căn bản không có chỗ trốn.
Kiến trúc cách bọn họ gần nhất, cũng phải cách tầm một trăm cây số.
"Cho những người khác đi trước, người của chúng ta bọc hậu." Hạ Lập lập tức đưa ra quyết định: "Xuống nói cho họ biết chuyện gì xảy ra, không nên hoảng hốt."
"..."
Mẹ nó thế này có thể không hoảng được à?
Đám Zombie kia, tuyệt đối là đám nhiều nhất mà bọn họ từng gặp.
Nhưng bất kể có hoảng thế nào, thì lúc này cũng phải mau chóng đi làm.
"Đội trưởng Hạ, những Zombie này, có phải là đám trước đó nghe đồn không?"
"Những người kia còn đồn rằng đám Zombie này có con người lãnh đạo, anh xem bầy Zombie kia, có chỗ nào..."
Người kia đột nhiên ngừng lại.
"Thế nào?"
"Hình như... Thật sự có người." Người kia không chắc chắn lắm.
Bên kia đường chân trời, ở giữa bầy Zombie lít nha lít nhít, có một mảnh khoảng trống rất lớn.
Mà ở giữa có hai chiếc xe.
Một chiếc SUV bình thường, một chiếc xe dã ngoại, chạy không tính là nhanh.
Mọi người đều biết, Zombie trừ bạo lực phá hư, thì cũng không có trí tuệ gì.
Cho nên có thể lái xe, chắc chắn là con người.
-
Zombie đuổi kịp bọn họ còn nhanh hơn cả dự đoán, bọn nó không áp quá gần, mà đa phần nằm ngoài tầm bắn của vũ khí, tạo thành hình cung dần dần bao vây bọn họ.
"Đội trưởng Hạ, bọn nó có ý gì đây? Thật sự có người có thể điều khiển được Zombie sao?"
Đây chính là Zombie?
Thứ đồ chơi này chuyên gia cũng không có cách nào giải quyết được.
Sao lại có người điều khiển được chứ?
"Trước tiên đừng công kích." Hạ Lập nói.
Bọn Zombie này chỉ bao vây bọn họ, cũng không có ý áp sát vào, hiển nhiên không có ý định công kích.
Bên trong có người, Hạ Lập ngược lại thả lỏng hơn một ít.
Nhiều Zombie như vậy, nếu thật sự trực tiếp nhào lên, Hạ Lập cũng cảm thấy bọn họ chỉ có thể nhận mệnh.
Lúc này nhìn có vẻ là sẽ đến đàm phán.
Nhưng đám người bình thường thì không lạc quan như vậy, ai cũng bị dọa thành chim cút.
"Sao mà nhiều Zombie vậy... Không phải chúng ta sẽ chết chứ?"
"Lời đồn lúc trước là thật, thật sự có Zombie thành đàn."
"Có phải bọn nó muốn ăn chúng ta không?"
"Tôi rất sợ!"
"Chúng ta sẽ chết ở đây sao?"
"Lao ra đi, dừng lại làm gì!"
"Phía trước cũng bị chặn rồi, lao kiểu gì mà lao?"
Zombie lít nha lít nhít, căn bản không nhìn thấy đầu, không có bất kỳ nơi nào yếu ớt, lao ra từ đâu được?
Hạ Lập cho người đi trấn an bọn họ, còn mình lái xe đến phía sau.
Xe bên kia cũng chậm rì rì đi lên.
Chiếc SUV kia dừng lại trước, chiếc xe dã ngoại đằng sau chậm hơn một chút.
Trên xe không có người xuống, ngược lại có một chiếc loa phóng thanh nhét ra cửa sổ xe, sau hai tiếng "xì xì", âm thanh vang dội vang vọng mặt đất: "Chúng tôi không có ác ý, không bắn súng thì chúng tôi sẽ xuống xe đàm phán!"
Sơ Tranh xém chút ấn đầu thẻ người tốt của cô vào trong nước.
Dẫn theo nhiều như vậy Zombie, sợ cái gì?
Sơ Tranh vội vàng ôm thẻ người tốt về trong lòng, lấy nước trước mặt hắn đi.
Bắc Trì cũng không biết gì cả, còn rất ngây thơ tiến đến trước mặt Sơ Tranh, chóp mũi cọ cọ gò má cô, ngửi ngửi, lại từ từ cắn môi cô.
Zombie tiên sinh vừa gội đầu, lọn tóc ướt sũng, cọ qua làn da Sơ Tranh, mang theo một chút ý lạnh.
Sơ Tranh cũng không bị hắn dụ hoặc, lạnh lùng nhét cho hắn một gói bánh năng lượng: "Đói bụng thì ăn cái này, tôi không phải đồ ăn của anh!"
Hiển nhiên Bắc Trì không có hứng thú gì với bánh năng lượng.
Cầm bánh năng lượng bóp qua bóp lại, dùng dư quang quan sát Sơ Tranh, muốn cọ đến trên người cô.
Không được ăn còn không cho liếm một chút à?!
Bắc Trì cảm thấy mình bị ngược đãi.
Ngược đãi là phạm pháp... Ừm, chắc là thế nhỉ? Bắc Trì có chút không rõ ràng, đầu óc khá là mơ hồ.
Trong con ngươi tối tăm mờ mịt, có sắc thái mê man, làm hắn càng có thêm mấy phần đáng yêu.
Lời hô bên ngoài đã kết thúc, Sơ Tranh cúi đầu trao đổi một nụ hôn ngắn ngủi với Bắc Trì.
Bắc Trì còn chưa nếm được hương vị, đồ ăn đã rời đi.
"..."
A.
-
Sơ Tranh xuống xe, Hạ Lập ở đối diện nhìn một chút là nhận ra cô gái này, chính là cô gái lần trước từng gặp ở làng du lịch.
Kim Linh nói cô tên là... Kế Sơ Tranh.
Sơ Tranh xách ghế dựa ra ngoài, Chi Khai và Triệu Anh Tuấn thấy thế, phi thường có ánh mắt lôi một cái bàn xếp từ cái rương đằng sau ra, trải khăn trải bàn lên, lại mang mâm đựng trái cây lên...
"Tại sao phải bày mâm đựng trái cây không?" Tiểu Cung biểu thị không hiểu.
"Không phải là không có trái cây sao, chỉ có thể bày không." Điều kiện có hạn, chấp nhận một chút đi!
Tiểu Cung: "Nhưng thế này thật khó coi."
"..." Cũng đúng.
Chi Khai và Triệu Anh Tuấn liếc nhau, móc móc trong túi, hai người góp mấy cục vàng thỏi bỏ vào mâm đựng trái cây, sau đó mang lên.
Sơ Tranh: "..."
Hạ Lập: "..."
Sơ Tranh tận lực coi nhẹ bọn họ, khí định thần nhàn ngồi xuống.
Hạ Lập thấy đối phương không có ý định chuẩn bị chỗ ngồi cho mình, mở miệng nói trước: "Kế tiểu thư, đám Zombie này..."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Đáng yêu không?" Tiểu đệ nhà mình, vẫn hi vọng có người khen khen.
"..."
Hạ Lập thật sự không nói nổi hai từ đáng yêu.
Hắn ta quả quyết tránh khỏi vấn đề này: "Cô có thể khiến cho Zombie nghe lời cô?"
"Có thể." Dù sao không nghe lời thì đánh, đánh tới khi nghe lời mới thôi.
Hạ Lập bị đáp án này làm chấn động.
Nghe thấy từ miệng người khác là một chuyện, chính tai nghe thấy từ chỗ người trong cuộc lại là một chuyện khác.
Sau cảm giác chấn động, Hạ Lập lập tức hỏi: "Làm sao mà cô làm được?"
"Tôi..." Sơ Tranh hơi dừng lại: "Không phải đến để trả lời câu hỏi của anh."
Hạ Lập: "..."
"Kế tiểu thư muốn làm gì?"
Giọng điệu Sơ Tranh hơi ngưng trọng: "Tôi muốn làm người tốt."
"???"
Dù Hạ Lập có trầm ổn đi chăng nữa, nghe thấy lời này, cũng phải hiện rõ nghi vấn ra mặt, hắn ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
"Tôi không hiểu ý của Kế tiểu thư lắm."
Sơ Tranh suy nghĩ sâu xa một lát: "Tôi dự định tiễn các anh một đoạn đường."
Lời này rơi vào trong tai Hạ Lập, cũng có hiệu quả hệt như câu "các anh để mạng lại đây" vậy, làm người ta cực kì sợ hãi.
Nhưng Sơ Tranh thật sự chỉ đơn thuần muốn tiễn bọn họ một đoạn đường.