Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2234
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cách mỗi mười mét sẽ có một tấm bia đá, đứng đằng sau bia đá, căn bản không nhìn thấy nơi khác.
"Vu Việt công tử?"
Mạnh Vị Hàn liên tiếp gọi ba tiếng, lúc này Vu Việt mới lấy lại tinh thần.
"Mạnh trưởng lão."
"Vu Việt công tử đang suy nghĩ gì vậy?" Mạnh Vị Hàn ôm Yến Hồng Nghê đã đau đến ngất đi, sắc mặt có chút âm trầm.
Trong đầu Vu Việt toàn là hình ảnh cuối cùng cậu ta trông thấy.
Người kia đột nhiên cứng lại, lúc cô gái thu ngón tay lại, bỗng hóa thành bột mịn.
Nương theo ngân quang nhỏ vụn, sàn sạt rơi xuống đất.
Không biết sao những người kia lại đột nhiên tăng trưởng tu vi, bọn họ đối phó cũng rất phí sức.
Vì sao cô chỉ cần nhẹ nhàng như vậy đã giết được người?
"Không có gì." Vu Việt không hề nhắc đến chuyện vừa rồi mình trông thấy: "Sơ... Tranh vẫn ổn chứ?"
"Không tổn thương đến xương cốt." Mạnh Vị Hàn ôm chặt Yến Hồng Nghê, nói đến ả sắc mặt cũng nhịn không được mà dịu dàng hơn.
Vu Việt càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
"Không sao là tốt rồi."
Mạnh Vị Hàn: "Chuyện vừa rồi, Vu Việt công tử thấy thế nào?"
Vu Việt: "Ta cũng chỉ từng nghe nói về Ngũ Âm trấn, cũng chưa thật sự đi vào bao giờ, lời đồn liên quan tới Ngũ Âm mê trận này rất nhiều, cho nên tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm."
Vu Việt dừng một chút: "Ngũ Âm mê trận căn cứ vào nỗi sợ hoặc dục vọng ẩn sâu nhất trong nội tâm mỗi người mà cấu thành tiếng nhạc. Ta cảm thấy lời đồn về Ngũ Âm mê trận nhiều như vậy, có thể là vì mỗi lần nó đều không giống nhau."
Dục vọng và sợ hãi của mỗi người đều không giống nhau, thứ gặp phải tất nhiên cũng sẽ khác biệt.
Cho nên lời đồn lưu truyền ra ngoài nhiều vô kể, không có phiên bản nào giống nhau hoàn toàn.
Mạnh Vị Hàn gật đầu, tán đồng với lời Vu Việt nói.
Yến Hồng Nghê bị thương, cho nên Mạnh Vị Hàn quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó rồi tính tiếp.
Vu Việt không có ý kiến.
Mạnh Vị Hàn ôm Yến Hồng Nghê, ngồi dựa vào một tấm bia đá.
Máu trên ống tay áo Yến Hồng Nghê đâm vào trước mắt Mạnh Vị Hàn, toàn là một mảnh huyết sắc.
Lúc ấy hắn ta thấy rất rõ ràng.
Nếu như không phải nữ nhân kia đột nhiên đá Nghê Nhi, thì Nghê Nhi cũng sẽ không bị thương.
Sự áy này của Mạnh Vị Hàn đối với Sơ Tranh, lúc này đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
-
Sơ Tranh xử lý hai người, cũng vội vàng chạy, nhiều người như vậy, cô không muốn giải quyết hết từng tên.
Có ác linh dẫn đường, tuyến đường của Sơ Tranh không bị lệch đi.
Nhưng nhạc nền âm trầm bên tai cô dường như đã bắt đầu thay đổi.
Có tiếng trống, tiếng gào thét, tiếng đánh nhau...
Từ mơ hồ đến rõ ràng.
Cuối cùng hoàn toàn chuyển biến.
Đó là chiến trường.
Đối với chuyện này Sơ Tranh không có chút cảm giác nào, mấy chuyện này có xu quan hệ nào với cô đâu?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Sơ Tranh, trong tay cô bỗng nhiên trống không.
Bia đá trước mặt biến mất.
Từng mảng lớn thi thể xuất hiện trước mặt cô, có ma thú, cũng có nhân loại.
Lá cờ gãy cắm trong đất bùn nhuộm máu, vũ khí lẻ loi trơ trọi đứng sững.
Bầu trời đen trầm áp xuống, chim chóc lượn vòng qua kêu lên những tiếng khó nghe.
Cô đứng ở ngay trong mảnh thi thể này.
Nơi xa là nhân loại và ma thú đang chiến đấu, âm thanh đó truyền từ bên kia đến.
Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy Kinh Phá và quan tài của mình.
Đây là huyễn cảnh sao?
Nhưng nơi này liên quan gì đến cô?
... Chẳng lẽ là Trầm Âm?
Nhưng theo như bát... Tin tức cô nghe được, Trầm Âm cũng chưa từng xuất hiện trên chiến trường.
Đương nhiên có lẽ cô không nghe ngóng được hết toàn bộ.
Cũng có lẽ là trước lúc này, Trầm Âm từng tới chiến trường.
Nhưng đây cũng không phải chuyện cô từng trải qua, sao có thể nhốt cô được?
Sơ Tranh tìm cách rời khỏi nơi này trước đã, nhưng mà mặc kệ cô làm gì cũng không được.
Cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể thử đi lên phía trước.
Đi được khoảng tầm mười mấy mét, cô dừng lại, thể lực cũng không xói mòn.
Nói cách khác nơi này không bị quan tài hạn chế... Vậy thân thể của cô chắc vẫn còn đang ở chỗ cũ.
Mặc dù xác định được điểm này, nhưng không có cách nào ra ngoài.
Sơ Tranh quyết định tiếp tục đi lên phía trước, đi xem xem Ngũ Âm mê trận bố trí cho mình vở kịch nào đây.
Rất nhanh Sơ Tranh đã đi tới chiến trường.
Nhân loại và ma thú chém giết rất dữ dội, lọt vào trong tầm mắt toàn là máu và thi thể.
Sơ Tranh không xác định mình có bị công kích hay không, nên cô không đi lên phía trước, mà đi vòng qua chiến trường quan sát.
Sơ Tranh phát hiện được một nơi kiểu như nơi đóng quân của chỉ huy phía nhân loại ở đằng sau chiến trường.
Cô một đường mò qua, trên đường gặp người tuần tra, rõ ràng đối phương có thể trông thấy cô.
Thấy một gương mặt lạ, há mồm là muốn quát lớn.
Sơ Tranh đánh người ngã, càng cẩn thận tránh khỏi người.
"Kinh Phá công tử!"
"Kinh Phá công tử không thể!"
Sơ Tranh vừa tới gần nơi đóng quân, thì đã nghe thấy tiếng kinh hô.
Trước nơi đóng quân, thiếu niên áo trắng bị người ta ngăn lại.
Thiếu niên còn nhỏ hơn khi Sơ Tranh gặp được hắn, có lẽ chỉ tầm 13-14 tuổi, ngũ quan xinh đẹp, nhưng còn chưa nở rộ, lộ ra mấy phần non nớt.
"Kinh Phá công tử, những người kia còn chưa chết, ngươi không thể làm như vậy!"
"Ta không cứu được họ, sớm muộn gì họ cũng sẽ chết." Giọng nói của thiếu niên cũng rất non nớt, nhưng lại gần như máu lạnh vô tình.
Hắn nói: "Ta vì cứu được càng nhiều người hơn."
Kinh Phá lúc này, giao lưu bình thường, cũng không biểu hiện ra dáng vẻ chậm chạp.
"Kinh Phá công tử, ngươi làm vậy có khác gì giết người đâu!" Người ngăn cản thiếu niên gầm thét: "Ngươi là đại phu cứu sống người bệnh, không phải đao phủ giết người, họ còn chưa chết, họ còn sống!"
Thiếu niên không lên tiếng.
Người kia làm một dấu tay xin mời: "Kinh Phá công tử, mời trở về trước đi."
Thiếu niên cũng không nói gì, trở về trong lều vải đằng sau.
Sơ Tranh nhìn thấy lều kia vải bị người ta trông coi.
Đây không phải huyễn cảnh của cô... Mà là của Kinh Phá.
Từ khi vừa mới bắt đầu, thứ cô nghe thấy chính là tiếng nhạc cấu thành ở sâu trong nội tâm Kinh Phá.
Hình ảnh đột nhiên chuyển biến, nơi đóng quân hoang sơn dã lĩnh, biến thành đại điện rường cột chạm trổ.
Trong điện, thiếu niên quỳ dưới đất.
Bạch y nhuốm máu, tóc tai lộn xộn, màu môi tái nhợt.
So với vừa rồi, dường như thiếu niên lớn hơn một chút, thân thể đã trổ mã, cao lớn hơn không ít, những cũng gầy yếu hơn.
"Ngươi biết sai chưa?"
Trong điện, một nam tử trung niên ngồi ở phía trên cao lạnh giọng đặt câu hỏi.
Thiếu niên khàn giọng nói: "Đệ tử làm sai chỗ nào? Đệ tử cứu được nhiều người như vậy..."
"Ngươi... Đúng là hồ đồ ngu xuẩn mà! Trói nó trên Y Tâm Các, đến khi nó nhận sai mới thôi!"
Thiếu niên bị kéo ra khỏi đại điện, Sơ Tranh đi theo ra.
Chỗ cao nhất của Y Tâm Các, hai tay thiếu niên bị dây thừng trói lại, trống rỗng treo ở đó.
Sơ Tranh leo lên Y Tâm Các.
"Ai đó!" Người trông coi quát lớn một tiếng.
Sơ Tranh vung tay lên, hai người đồng thời ngã xuống khỏi Y Tâm Các.
Thiếu niên đã rất suy yếu, miễn cưỡng có thể mở mắt ra.
Sơ Tranh thả hắn ra, thiếu niên nắm chặt ống tay áo của cô: "Ta không sai."
Sơ Tranh nhẹ giọng đáp: "Ừ, ngươi không sai."
Thiếu niên sững sờ nhìn cô, bỗng nhiên rơi nước mắt.
Tất cả mọi người đều nói hắn sai.
Sư phụ như thế, đồng môn như thế, người trong thiên hạ cũng như thế...
Bây giờ đột nhiên có người nói hắn không sai.
Cô nói hắn không sai.
Thiếu tuổi chưa qua tuổi mười lăm mười sáu, không kiềm chế được sự tủi thân trong lòng.
Sơ Tranh gạt đi nước mắt trên khóe mắt thiếu niên: "Đừng khóc, ta mang ngươi đi."
Thiếu niên không biết cô, nhưng hắn không chút do dự gật đầu, ôm cô thật chặt không muốn buông tay.
Giống như đây chính là cây cỏ cứu mạng của hắn vậy.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cách mỗi mười mét sẽ có một tấm bia đá, đứng đằng sau bia đá, căn bản không nhìn thấy nơi khác.
"Vu Việt công tử?"
Mạnh Vị Hàn liên tiếp gọi ba tiếng, lúc này Vu Việt mới lấy lại tinh thần.
"Mạnh trưởng lão."
"Vu Việt công tử đang suy nghĩ gì vậy?" Mạnh Vị Hàn ôm Yến Hồng Nghê đã đau đến ngất đi, sắc mặt có chút âm trầm.
Trong đầu Vu Việt toàn là hình ảnh cuối cùng cậu ta trông thấy.
Người kia đột nhiên cứng lại, lúc cô gái thu ngón tay lại, bỗng hóa thành bột mịn.
Nương theo ngân quang nhỏ vụn, sàn sạt rơi xuống đất.
Không biết sao những người kia lại đột nhiên tăng trưởng tu vi, bọn họ đối phó cũng rất phí sức.
Vì sao cô chỉ cần nhẹ nhàng như vậy đã giết được người?
"Không có gì." Vu Việt không hề nhắc đến chuyện vừa rồi mình trông thấy: "Sơ... Tranh vẫn ổn chứ?"
"Không tổn thương đến xương cốt." Mạnh Vị Hàn ôm chặt Yến Hồng Nghê, nói đến ả sắc mặt cũng nhịn không được mà dịu dàng hơn.
Vu Việt càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
"Không sao là tốt rồi."
Mạnh Vị Hàn: "Chuyện vừa rồi, Vu Việt công tử thấy thế nào?"
Vu Việt: "Ta cũng chỉ từng nghe nói về Ngũ Âm trấn, cũng chưa thật sự đi vào bao giờ, lời đồn liên quan tới Ngũ Âm mê trận này rất nhiều, cho nên tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm."
Vu Việt dừng một chút: "Ngũ Âm mê trận căn cứ vào nỗi sợ hoặc dục vọng ẩn sâu nhất trong nội tâm mỗi người mà cấu thành tiếng nhạc. Ta cảm thấy lời đồn về Ngũ Âm mê trận nhiều như vậy, có thể là vì mỗi lần nó đều không giống nhau."
Dục vọng và sợ hãi của mỗi người đều không giống nhau, thứ gặp phải tất nhiên cũng sẽ khác biệt.
Cho nên lời đồn lưu truyền ra ngoài nhiều vô kể, không có phiên bản nào giống nhau hoàn toàn.
Mạnh Vị Hàn gật đầu, tán đồng với lời Vu Việt nói.
Yến Hồng Nghê bị thương, cho nên Mạnh Vị Hàn quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó rồi tính tiếp.
Vu Việt không có ý kiến.
Mạnh Vị Hàn ôm Yến Hồng Nghê, ngồi dựa vào một tấm bia đá.
Máu trên ống tay áo Yến Hồng Nghê đâm vào trước mắt Mạnh Vị Hàn, toàn là một mảnh huyết sắc.
Lúc ấy hắn ta thấy rất rõ ràng.
Nếu như không phải nữ nhân kia đột nhiên đá Nghê Nhi, thì Nghê Nhi cũng sẽ không bị thương.
Sự áy này của Mạnh Vị Hàn đối với Sơ Tranh, lúc này đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
-
Sơ Tranh xử lý hai người, cũng vội vàng chạy, nhiều người như vậy, cô không muốn giải quyết hết từng tên.
Có ác linh dẫn đường, tuyến đường của Sơ Tranh không bị lệch đi.
Nhưng nhạc nền âm trầm bên tai cô dường như đã bắt đầu thay đổi.
Có tiếng trống, tiếng gào thét, tiếng đánh nhau...
Từ mơ hồ đến rõ ràng.
Cuối cùng hoàn toàn chuyển biến.
Đó là chiến trường.
Đối với chuyện này Sơ Tranh không có chút cảm giác nào, mấy chuyện này có xu quan hệ nào với cô đâu?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Sơ Tranh, trong tay cô bỗng nhiên trống không.
Bia đá trước mặt biến mất.
Từng mảng lớn thi thể xuất hiện trước mặt cô, có ma thú, cũng có nhân loại.
Lá cờ gãy cắm trong đất bùn nhuộm máu, vũ khí lẻ loi trơ trọi đứng sững.
Bầu trời đen trầm áp xuống, chim chóc lượn vòng qua kêu lên những tiếng khó nghe.
Cô đứng ở ngay trong mảnh thi thể này.
Nơi xa là nhân loại và ma thú đang chiến đấu, âm thanh đó truyền từ bên kia đến.
Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy Kinh Phá và quan tài của mình.
Đây là huyễn cảnh sao?
Nhưng nơi này liên quan gì đến cô?
... Chẳng lẽ là Trầm Âm?
Nhưng theo như bát... Tin tức cô nghe được, Trầm Âm cũng chưa từng xuất hiện trên chiến trường.
Đương nhiên có lẽ cô không nghe ngóng được hết toàn bộ.
Cũng có lẽ là trước lúc này, Trầm Âm từng tới chiến trường.
Nhưng đây cũng không phải chuyện cô từng trải qua, sao có thể nhốt cô được?
Sơ Tranh tìm cách rời khỏi nơi này trước đã, nhưng mà mặc kệ cô làm gì cũng không được.
Cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể thử đi lên phía trước.
Đi được khoảng tầm mười mấy mét, cô dừng lại, thể lực cũng không xói mòn.
Nói cách khác nơi này không bị quan tài hạn chế... Vậy thân thể của cô chắc vẫn còn đang ở chỗ cũ.
Mặc dù xác định được điểm này, nhưng không có cách nào ra ngoài.
Sơ Tranh quyết định tiếp tục đi lên phía trước, đi xem xem Ngũ Âm mê trận bố trí cho mình vở kịch nào đây.
Rất nhanh Sơ Tranh đã đi tới chiến trường.
Nhân loại và ma thú chém giết rất dữ dội, lọt vào trong tầm mắt toàn là máu và thi thể.
Sơ Tranh không xác định mình có bị công kích hay không, nên cô không đi lên phía trước, mà đi vòng qua chiến trường quan sát.
Sơ Tranh phát hiện được một nơi kiểu như nơi đóng quân của chỉ huy phía nhân loại ở đằng sau chiến trường.
Cô một đường mò qua, trên đường gặp người tuần tra, rõ ràng đối phương có thể trông thấy cô.
Thấy một gương mặt lạ, há mồm là muốn quát lớn.
Sơ Tranh đánh người ngã, càng cẩn thận tránh khỏi người.
"Kinh Phá công tử!"
"Kinh Phá công tử không thể!"
Sơ Tranh vừa tới gần nơi đóng quân, thì đã nghe thấy tiếng kinh hô.
Trước nơi đóng quân, thiếu niên áo trắng bị người ta ngăn lại.
Thiếu niên còn nhỏ hơn khi Sơ Tranh gặp được hắn, có lẽ chỉ tầm 13-14 tuổi, ngũ quan xinh đẹp, nhưng còn chưa nở rộ, lộ ra mấy phần non nớt.
"Kinh Phá công tử, những người kia còn chưa chết, ngươi không thể làm như vậy!"
"Ta không cứu được họ, sớm muộn gì họ cũng sẽ chết." Giọng nói của thiếu niên cũng rất non nớt, nhưng lại gần như máu lạnh vô tình.
Hắn nói: "Ta vì cứu được càng nhiều người hơn."
Kinh Phá lúc này, giao lưu bình thường, cũng không biểu hiện ra dáng vẻ chậm chạp.
"Kinh Phá công tử, ngươi làm vậy có khác gì giết người đâu!" Người ngăn cản thiếu niên gầm thét: "Ngươi là đại phu cứu sống người bệnh, không phải đao phủ giết người, họ còn chưa chết, họ còn sống!"
Thiếu niên không lên tiếng.
Người kia làm một dấu tay xin mời: "Kinh Phá công tử, mời trở về trước đi."
Thiếu niên cũng không nói gì, trở về trong lều vải đằng sau.
Sơ Tranh nhìn thấy lều kia vải bị người ta trông coi.
Đây không phải huyễn cảnh của cô... Mà là của Kinh Phá.
Từ khi vừa mới bắt đầu, thứ cô nghe thấy chính là tiếng nhạc cấu thành ở sâu trong nội tâm Kinh Phá.
Hình ảnh đột nhiên chuyển biến, nơi đóng quân hoang sơn dã lĩnh, biến thành đại điện rường cột chạm trổ.
Trong điện, thiếu niên quỳ dưới đất.
Bạch y nhuốm máu, tóc tai lộn xộn, màu môi tái nhợt.
So với vừa rồi, dường như thiếu niên lớn hơn một chút, thân thể đã trổ mã, cao lớn hơn không ít, những cũng gầy yếu hơn.
"Ngươi biết sai chưa?"
Trong điện, một nam tử trung niên ngồi ở phía trên cao lạnh giọng đặt câu hỏi.
Thiếu niên khàn giọng nói: "Đệ tử làm sai chỗ nào? Đệ tử cứu được nhiều người như vậy..."
"Ngươi... Đúng là hồ đồ ngu xuẩn mà! Trói nó trên Y Tâm Các, đến khi nó nhận sai mới thôi!"
Thiếu niên bị kéo ra khỏi đại điện, Sơ Tranh đi theo ra.
Chỗ cao nhất của Y Tâm Các, hai tay thiếu niên bị dây thừng trói lại, trống rỗng treo ở đó.
Sơ Tranh leo lên Y Tâm Các.
"Ai đó!" Người trông coi quát lớn một tiếng.
Sơ Tranh vung tay lên, hai người đồng thời ngã xuống khỏi Y Tâm Các.
Thiếu niên đã rất suy yếu, miễn cưỡng có thể mở mắt ra.
Sơ Tranh thả hắn ra, thiếu niên nắm chặt ống tay áo của cô: "Ta không sai."
Sơ Tranh nhẹ giọng đáp: "Ừ, ngươi không sai."
Thiếu niên sững sờ nhìn cô, bỗng nhiên rơi nước mắt.
Tất cả mọi người đều nói hắn sai.
Sư phụ như thế, đồng môn như thế, người trong thiên hạ cũng như thế...
Bây giờ đột nhiên có người nói hắn không sai.
Cô nói hắn không sai.
Thiếu tuổi chưa qua tuổi mười lăm mười sáu, không kiềm chế được sự tủi thân trong lòng.
Sơ Tranh gạt đi nước mắt trên khóe mắt thiếu niên: "Đừng khóc, ta mang ngươi đi."
Thiếu niên không biết cô, nhưng hắn không chút do dự gật đầu, ôm cô thật chặt không muốn buông tay.
Giống như đây chính là cây cỏ cứu mạng của hắn vậy.