Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2273: Người yêu đặt làm (8)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hôm sau.
Phong Diên ngồi dậy, vén chăn lên nhìn xuống tiểu tử đang gửi lời chào đến ánh nắng mặt trời, mặt đen trầm ép chăn về.
Phong Diên ngồi cứng đờ nửa phút, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Người đàn ông đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước giội qua.
Hắn liếc mắt qua nhìn thấy máy truyền tin trong phòng tắm, đáy lòng không biết làm sao lại có chút ngo ngoe muốn động.
Tâm tình như vậy đã bao lâu rồi không hề có?
Phong Diên thu tầm mắt lại.
Hắn đang nghĩ lung tung gì vậy.
-
Sơ Tranh xuống lầu, Phong Diên đã ngồi trước đống mảnh ghép trong phòng khách.
Tóc của Phong Diên vẫn ướt sũng, lọn tóc có giọt nước rơi xuống bả vai hắn, thấm ẩm ướt một mảnh.
Sơ Tranh lấy khăn mặt đến, phủ lên đầu Phong Diên.
Phong Diên quay đầu.
"Lau khô tóc đi."
Phong Diên kéo khăn mặt xuống, vắt lên trên cổ, nhíu mày: "Cô đi đường không có tiếng à?"
Sơ Tranh: "Anh không nghe thấy còn trách tôi đi đường không có tiếng?"
"..."
Phong Diên không chắc là mình thất thần, hay là cô đi đường không có tiếng.
"Tóc." Sơ Tranh chỉ vào tóc hắn.
"Không cần." Phong Diên tiếp tục thu tầm mắt lại, tiếp tục lắp ghép.
Sơ Tranh: "..."
Bệnh gì thế này.
Sơ Tranh chỉ có thể tự mình động thủ, cầm khăn mặt ấn lấy Phong Diên lau tóc.
"Tôi nói không cần!" Phong Diên hất ra Sơ Tranh, mơ hồ xen lẫn một cơn lửa giận và không kiên nhẫn.
Phong Diên hét xong, cấp tốc quay đầu: "Xin lỗi."
Sơ Tranh bình tĩnh thả khăn mặt trong tay xuống.
Trong lúc nhất thời trong phòng khách yên tĩnh lại, Phong Diên trầm mặc lắp ghép, tốc độ hơi chậm.
Sơ Tranh phát hiện mảnh ghép trong tay Phong Diên cũng không phải là chất liệu bình thường, mà càng giống một loại kim loại nào đó hơn.
Tít tít tít ——
Trong phòng khách có âm thanh vang lên.
Phong Diên thả mảnh ghép trong tay xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn Sơ Tranh lấy một cái.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, gần như mỗi ngày Phong Diên đều thế này...
Buổi sáng kiểu gì cũng sẽ ngồi trong phòng khách xếp những mảnh ghép kia.
Nhưng lúc ấy nguyên chủ không dám tùy tiện tiếp cận hắn, tất nhiên không biết Phong Diên sẽ nổi giận.
Sơ Tranh ngồi xổm nhìn những mảnh ghép kia, cô không đụng vào, xem trái xem phải, thực sự không biết rốt cuộc sẽ xếp thành cái gì được.
Bên kia, Phong Diên đã nấu xong bữa sáng đơn giản, ngẩng đầu thì nhìn thấy Sơ Tranh ngồi xổm bên cạnh đống mảnh ghép, hắn nhíu mày nhìn cô vài giây, thấy cô chỉ nhìn không động vào, thu tầm mắt lại bắt đầu ăn sáng.
Phong Diên ăn sáng xong, thu thập xong ra, hỏi Sơ Tranh: "Tôi đến công ty, cô đi không?"
"Không đi." Ở nhà nằm không tốt sao?
"... Đi thôi." Phong Diên cảm thấy để một mình Sơ Tranh ở trong nhà cũng không yên lòng.
Sơ Tranh: "..."
【 Báo ứng đó! 】
Vương bát đản mi nói gì?
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng mười ngày, mua lại khách sạn Katis. 】
Chuồn chuồn.
Vương Giả chuồn quá nhanh chóng, không cho Sơ Tranh cơ hội phát tác.
Hừ hừ hừ, còn tưởng rằng nó là Vương Giả của lúc trước sao? Bây giờ nó là Nữu Hỗ Lộc Thị Vương Giả!
Tâm tình Sơ Tranh khó chịu ngồi lên xe của Phong Diên, Phong Diên đã bắt đầu họp video, có lẽ không phải chuyện gì quá cơ mật, cũng không tránh Sơ Tranh.
Đương nhiên...
Sơ Tranh làm trí tuệ nhân tạo mới nhậm chức, nếu như cô muốn biết, thì cũng không phải bí mật gì.
"Phần còn lại đến công ty rồi thảo luận."
Phong Diên tắt video đi, quay đầu nhìn người bên cạnh, cô gái hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, mái tóc vàng rực rỡ làm nổi bật lên sườn mặt hoàn mĩ.
Phong Diên đột nhiên có cảm giác cô không giống một người máy...
Nhưng ánh mắt cô rõ ràng vẫn máy móc lạnh băng, không có nhiệt độ, giống hệt người máy.
Phong Diên căn dặn Sơ Tranh một câu: "Cô không thể nói với người khác cô là người máy."
"Ừ." Sơ Tranh thuận miệng đồng ý, nói hay không còn không phải xem tâm tình của cô à.
Phong Diên cảm thấy Sơ Tranh hơi qua loa, nhưng nhìn mặt mũi tràn đầy nghiêm túc của cô, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.
-
Phong Diên có được một tòa nhà ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng.
Sản nghiệp của Phong gia liên quan rất rộng, có thể đi làm ở đây, là chuyện mà không ít người tha thiết ước mơ.
"Phong tổng."
"Chào buổi sáng Phong tổng."
Phong Diên vào cổng, tiếng chào buổi sáng theo nhau mà đến.
Sơ Tranh quan sát xung quanh, hơi rớt lại phía sau một bước, Phong Diên nhíu mày: "Nhanh lên."
Phong Diên ngừng lại, người đứng bên cạnh hắn cũng dồn dập dừng lại.
Dưới phản ứng dây chuyền, người xung quanh đều ngừng lại.
Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt Phong Diên, nhìn về phía Sơ Tranh.
"Ai vậy?"
"Không biết."
"Phong tổng cố ý đợi cô ấy à..."
"Không phải là bạn gái chứ?"
"Làm sao có thể, không phải nói Phong tổng sẽ đính hôn với đại tiểu thư của Thư gia à?"
"Thân thích?"
"Cô ấy thật xinh đẹp, tóc màu vàng kìa, có phải là con lai không?"
Sơ Tranh không thèm đếm xỉa đến những ánh dò xét mắt ấy, bước nhanh đi lên.
Phong Diên dẫn Sơ Tranh vào thang máy chuyên dụng, cửa thang máy đóng lại, Phong Diên giật giật cà vạt: "Lát nữa không được chạy lung tung, trong công ty đâu đâu cũng có người, cũng không được phép lợi dụng năng lực của cô mà làm loạn trong công ty."
"Làm loạn là chỉ?" Đại lão lần đầu tiên làm trí tuệ nhân tạo biểu thị bây giờ cô vẫn cần thích ứng một chút.
Phong Diên: "Không thể làm chuyện kỳ quái trên mạng của công ty."
Sơ Tranh: "..."
Ta rảnh rỗi như vậy sao?
Còn nữa, chuyện kỳ quái này là chỉ cái gì?
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra, đã có người đợi ở bên ngoài, Phong Diên vừa đi ra ngoài, người kia nhanh chóng báo cáo hành trình: "Chào buổi sáng Boss, sáng hôm nay ngài cần thảo luận sản phẩm mới với phòng nghiên cứu, 10 giờ có một cuộc họp video cỡ nhỏ..."
Người kia nói nói, đột nhiên phát hiện bên cạnh Phong Diên có một cô gái tóc vàng.
Sắc mặt cô gái rất nghiêm chỉnh, mắt không chớp nhìn hắn.
"..."
Đây là ai vậy?
Sao lại đi cùng Boss?
Dáng vẻ còn xinh đẹp như vậy nữa...
Phong Diên: "Tiếp tục."
Người kia hoàn hồn, thu tầm mắt lại, tiếp tục báo cáo hành trình tiếp theo.
Sơ Tranh đi theo Phong Diên vào phòng làm việc, người kia thấy Phong Diên không ngăn cản, tất nhiên cũng không dám nói nhiều, báo cáo xong rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
"Trợ lý Vu, cô gái kia là ai vậy?"
Anh ta vừa ra ngoài thì đã bị nhân viên bát quái bên ngoài kéo lại hỏi.
"Tôi cũng không biết." Trợ lý Vu rất là mờ mịt: "Tôi chưa từng gặp cô ấy."
Anh ta đi theo bên cạnh Phong Diên thời gian cũng không ngắn.
Mặc kệ là trong công việc, hay là trên sinh hoạt cá nhân, bên cạnh Phong Diên có những người nào, trên cơ bản anh ta đều biết rõ.
Tư liệu liên quan tới Phong gia, anh ta cũng đã cố ý đi tìm hiểu, để tránh một số trường hợp gặp phải lại không biết, tạo thành phiền toái không cần thiết.
Nhưng anh ta cũng không phát hiện ra ai có thể phù hợp với cô gái đó.
Nhân viên số một: "Có phải là thân thích không? Đều đẹp thế cơ mà!"
Nhân viên số hai: "Bạn gái?"
Nhân viên số ba: "Tôi cảm thấy là thân thích."
Nhân viên số bốn: "Tôi cũng cảm thấy là thân thích."
Boss nên độc thân, cần bạn gái làm gì!
Trợ lý Vu nhún vai, phất phất tay: "Được rồi, đừng tám chuyện nữa, mau đi làm việc đi."
Tin tức Phong Diên dẫn một cô gái tới làm, rất nhanh đã truyền khắp các phòng ban, mọi người dồn dập thảo luận cô gái kia là ai.
Nhưng mọi người bàn tán nửa ngày, cũng không ai có thể nói ra được thân phận của cô gái kia.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hôm sau.
Phong Diên ngồi dậy, vén chăn lên nhìn xuống tiểu tử đang gửi lời chào đến ánh nắng mặt trời, mặt đen trầm ép chăn về.
Phong Diên ngồi cứng đờ nửa phút, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Người đàn ông đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước giội qua.
Hắn liếc mắt qua nhìn thấy máy truyền tin trong phòng tắm, đáy lòng không biết làm sao lại có chút ngo ngoe muốn động.
Tâm tình như vậy đã bao lâu rồi không hề có?
Phong Diên thu tầm mắt lại.
Hắn đang nghĩ lung tung gì vậy.
-
Sơ Tranh xuống lầu, Phong Diên đã ngồi trước đống mảnh ghép trong phòng khách.
Tóc của Phong Diên vẫn ướt sũng, lọn tóc có giọt nước rơi xuống bả vai hắn, thấm ẩm ướt một mảnh.
Sơ Tranh lấy khăn mặt đến, phủ lên đầu Phong Diên.
Phong Diên quay đầu.
"Lau khô tóc đi."
Phong Diên kéo khăn mặt xuống, vắt lên trên cổ, nhíu mày: "Cô đi đường không có tiếng à?"
Sơ Tranh: "Anh không nghe thấy còn trách tôi đi đường không có tiếng?"
"..."
Phong Diên không chắc là mình thất thần, hay là cô đi đường không có tiếng.
"Tóc." Sơ Tranh chỉ vào tóc hắn.
"Không cần." Phong Diên tiếp tục thu tầm mắt lại, tiếp tục lắp ghép.
Sơ Tranh: "..."
Bệnh gì thế này.
Sơ Tranh chỉ có thể tự mình động thủ, cầm khăn mặt ấn lấy Phong Diên lau tóc.
"Tôi nói không cần!" Phong Diên hất ra Sơ Tranh, mơ hồ xen lẫn một cơn lửa giận và không kiên nhẫn.
Phong Diên hét xong, cấp tốc quay đầu: "Xin lỗi."
Sơ Tranh bình tĩnh thả khăn mặt trong tay xuống.
Trong lúc nhất thời trong phòng khách yên tĩnh lại, Phong Diên trầm mặc lắp ghép, tốc độ hơi chậm.
Sơ Tranh phát hiện mảnh ghép trong tay Phong Diên cũng không phải là chất liệu bình thường, mà càng giống một loại kim loại nào đó hơn.
Tít tít tít ——
Trong phòng khách có âm thanh vang lên.
Phong Diên thả mảnh ghép trong tay xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn Sơ Tranh lấy một cái.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, gần như mỗi ngày Phong Diên đều thế này...
Buổi sáng kiểu gì cũng sẽ ngồi trong phòng khách xếp những mảnh ghép kia.
Nhưng lúc ấy nguyên chủ không dám tùy tiện tiếp cận hắn, tất nhiên không biết Phong Diên sẽ nổi giận.
Sơ Tranh ngồi xổm nhìn những mảnh ghép kia, cô không đụng vào, xem trái xem phải, thực sự không biết rốt cuộc sẽ xếp thành cái gì được.
Bên kia, Phong Diên đã nấu xong bữa sáng đơn giản, ngẩng đầu thì nhìn thấy Sơ Tranh ngồi xổm bên cạnh đống mảnh ghép, hắn nhíu mày nhìn cô vài giây, thấy cô chỉ nhìn không động vào, thu tầm mắt lại bắt đầu ăn sáng.
Phong Diên ăn sáng xong, thu thập xong ra, hỏi Sơ Tranh: "Tôi đến công ty, cô đi không?"
"Không đi." Ở nhà nằm không tốt sao?
"... Đi thôi." Phong Diên cảm thấy để một mình Sơ Tranh ở trong nhà cũng không yên lòng.
Sơ Tranh: "..."
【 Báo ứng đó! 】
Vương bát đản mi nói gì?
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng mười ngày, mua lại khách sạn Katis. 】
Chuồn chuồn.
Vương Giả chuồn quá nhanh chóng, không cho Sơ Tranh cơ hội phát tác.
Hừ hừ hừ, còn tưởng rằng nó là Vương Giả của lúc trước sao? Bây giờ nó là Nữu Hỗ Lộc Thị Vương Giả!
Tâm tình Sơ Tranh khó chịu ngồi lên xe của Phong Diên, Phong Diên đã bắt đầu họp video, có lẽ không phải chuyện gì quá cơ mật, cũng không tránh Sơ Tranh.
Đương nhiên...
Sơ Tranh làm trí tuệ nhân tạo mới nhậm chức, nếu như cô muốn biết, thì cũng không phải bí mật gì.
"Phần còn lại đến công ty rồi thảo luận."
Phong Diên tắt video đi, quay đầu nhìn người bên cạnh, cô gái hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, mái tóc vàng rực rỡ làm nổi bật lên sườn mặt hoàn mĩ.
Phong Diên đột nhiên có cảm giác cô không giống một người máy...
Nhưng ánh mắt cô rõ ràng vẫn máy móc lạnh băng, không có nhiệt độ, giống hệt người máy.
Phong Diên căn dặn Sơ Tranh một câu: "Cô không thể nói với người khác cô là người máy."
"Ừ." Sơ Tranh thuận miệng đồng ý, nói hay không còn không phải xem tâm tình của cô à.
Phong Diên cảm thấy Sơ Tranh hơi qua loa, nhưng nhìn mặt mũi tràn đầy nghiêm túc của cô, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.
-
Phong Diên có được một tòa nhà ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng.
Sản nghiệp của Phong gia liên quan rất rộng, có thể đi làm ở đây, là chuyện mà không ít người tha thiết ước mơ.
"Phong tổng."
"Chào buổi sáng Phong tổng."
Phong Diên vào cổng, tiếng chào buổi sáng theo nhau mà đến.
Sơ Tranh quan sát xung quanh, hơi rớt lại phía sau một bước, Phong Diên nhíu mày: "Nhanh lên."
Phong Diên ngừng lại, người đứng bên cạnh hắn cũng dồn dập dừng lại.
Dưới phản ứng dây chuyền, người xung quanh đều ngừng lại.
Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt Phong Diên, nhìn về phía Sơ Tranh.
"Ai vậy?"
"Không biết."
"Phong tổng cố ý đợi cô ấy à..."
"Không phải là bạn gái chứ?"
"Làm sao có thể, không phải nói Phong tổng sẽ đính hôn với đại tiểu thư của Thư gia à?"
"Thân thích?"
"Cô ấy thật xinh đẹp, tóc màu vàng kìa, có phải là con lai không?"
Sơ Tranh không thèm đếm xỉa đến những ánh dò xét mắt ấy, bước nhanh đi lên.
Phong Diên dẫn Sơ Tranh vào thang máy chuyên dụng, cửa thang máy đóng lại, Phong Diên giật giật cà vạt: "Lát nữa không được chạy lung tung, trong công ty đâu đâu cũng có người, cũng không được phép lợi dụng năng lực của cô mà làm loạn trong công ty."
"Làm loạn là chỉ?" Đại lão lần đầu tiên làm trí tuệ nhân tạo biểu thị bây giờ cô vẫn cần thích ứng một chút.
Phong Diên: "Không thể làm chuyện kỳ quái trên mạng của công ty."
Sơ Tranh: "..."
Ta rảnh rỗi như vậy sao?
Còn nữa, chuyện kỳ quái này là chỉ cái gì?
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra, đã có người đợi ở bên ngoài, Phong Diên vừa đi ra ngoài, người kia nhanh chóng báo cáo hành trình: "Chào buổi sáng Boss, sáng hôm nay ngài cần thảo luận sản phẩm mới với phòng nghiên cứu, 10 giờ có một cuộc họp video cỡ nhỏ..."
Người kia nói nói, đột nhiên phát hiện bên cạnh Phong Diên có một cô gái tóc vàng.
Sắc mặt cô gái rất nghiêm chỉnh, mắt không chớp nhìn hắn.
"..."
Đây là ai vậy?
Sao lại đi cùng Boss?
Dáng vẻ còn xinh đẹp như vậy nữa...
Phong Diên: "Tiếp tục."
Người kia hoàn hồn, thu tầm mắt lại, tiếp tục báo cáo hành trình tiếp theo.
Sơ Tranh đi theo Phong Diên vào phòng làm việc, người kia thấy Phong Diên không ngăn cản, tất nhiên cũng không dám nói nhiều, báo cáo xong rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
"Trợ lý Vu, cô gái kia là ai vậy?"
Anh ta vừa ra ngoài thì đã bị nhân viên bát quái bên ngoài kéo lại hỏi.
"Tôi cũng không biết." Trợ lý Vu rất là mờ mịt: "Tôi chưa từng gặp cô ấy."
Anh ta đi theo bên cạnh Phong Diên thời gian cũng không ngắn.
Mặc kệ là trong công việc, hay là trên sinh hoạt cá nhân, bên cạnh Phong Diên có những người nào, trên cơ bản anh ta đều biết rõ.
Tư liệu liên quan tới Phong gia, anh ta cũng đã cố ý đi tìm hiểu, để tránh một số trường hợp gặp phải lại không biết, tạo thành phiền toái không cần thiết.
Nhưng anh ta cũng không phát hiện ra ai có thể phù hợp với cô gái đó.
Nhân viên số một: "Có phải là thân thích không? Đều đẹp thế cơ mà!"
Nhân viên số hai: "Bạn gái?"
Nhân viên số ba: "Tôi cảm thấy là thân thích."
Nhân viên số bốn: "Tôi cũng cảm thấy là thân thích."
Boss nên độc thân, cần bạn gái làm gì!
Trợ lý Vu nhún vai, phất phất tay: "Được rồi, đừng tám chuyện nữa, mau đi làm việc đi."
Tin tức Phong Diên dẫn một cô gái tới làm, rất nhanh đã truyền khắp các phòng ban, mọi người dồn dập thảo luận cô gái kia là ai.
Nhưng mọi người bàn tán nửa ngày, cũng không ai có thể nói ra được thân phận của cô gái kia.