Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2394
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bài Weibo này của Dạ Mị cũng không nói vì sao cuối cùng lại là bi kịch.
Nhưng đọc những lời này của Dạ Mị, dường như lại có thể hiểu được cái chết của Thiếu tế ti.
Khán giả cẩn thận quay lại xem, thì sẽ phát hiện mỗi lần khi nam chính nói đến chuyện nhân gian, Thiếu tế ti sẽ lộ ra một chút sắc thái hướng tới.
Cũng có người xem phát hiện, những thước phim phía trước đã làm nền sẵn cho cái chết của Thiếu tế ti.
Chỉ là khi đó cái họ xem là thịnh thế mỹ nhan của Thiếu tế ti, và sức mạnh quá cường hãn của hắn, không để ý đến những chi tiết này.
-
Sau khi « Tuyết Vực » hot lên, công việc của Dạ Mị dần dần nhiều lên.
Không cần Sơ Tranh cho hắn tài nguyên, hắn cũng có thể lấy được không ít tài nguyên tốt.
Có Kim Lân Khai trấn ải cho hắn, Sơ Tranh cũng không cần lo lắng hắn ăn thiệt.
Sau đó phần lớn thời gian của Dạ Mị đều dùng để quay phim mới, quay show giải trí, chụp đại ngôn...
Thời gian gặp mặt Sơ Tranh giảm mạnh.
Mà độ nổi tiếng của Dạ Mị càng ngày càng cao.
Sơ Tranh cảm thấy bây giờ mình gặp Dạ Mị cũng phải hẹn trước.
Rõ ràng là thẻ của ta...
Sao ta lại khổ vậy chứ.
Sơ Tranh nằm trên ghế sofa xem thẻ, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Đã rất lâu rồi cô không sờ được thẻ của mình!
"Cốc cốc —— "
Sơ Tranh lập tức ngồi dậy, cất điện thoại: "Vào đi."
Trợ lý đẩy cửa vào: "Thu tổng, đến giờ rồi ạ."
"Ừ." Sơ Tranh cao lãnh gật đầu, ra hiệu cô ấy đi ra ngoài chờ trước.
Sơ Tranh không thích tham gia tiệc rượu, nhưng thân là tổng giám đốc của CAG, cô lại không thể không có mặt.
Sơ Tranh bị ép có mặt cực kỳ khó chịu.
"Cô có thể không đi theo tôi được không?" Sơ Tranh quay đầu kháng nghị với trợ lý.
Trợ lý khó xử: "Nhưng Bạch tổng nói, phải trông coi ngài... Đừng để ngài chạy."
Trợ lý càng nói đến phần sau càng nhỏ giọng.
"Tôi trả lương cho cô hay là hắn trả?" Sơ Tranh mặt lạnh: "Cô qua bên kia, không cho phép tới gần tôi dưới mười mét!"
Trợ lý: "..."
Vì sao các sếp đều đáng sợ vậy chứ.
Hu hu hu.
Trợ lý cẩn thận từng bước rời đi.
Sơ Tranh ứng phó người tới lôi kéo làm quen xong, bày biện một vẻ mặt lạnh lùng, phông nền cũng bay đầy mấy chữ to "Đừng tới đây nói chuyện với tôi".
Sơ Tranh yên tĩnh được vài phút, liếc mắt qua đột nhiên nhìn thấy người đi vào từ cửa.
Người đàn ông vừa đi vào thì đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trở thành tiêu điểm.
Sơ Tranh nhíu mày, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu nha!
Hiển nhiên Dạ Mị cũng trông thấy Sơ Tranh, nhấc chân muốn đi qua, bị Kim Lân Khai giữ chặt.
Dạ Mị hơi chần chờ, ngừng lại tại chỗ, cách đám người, từ xa xa đối mặt với Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không đi qua, chỉ đứng ở đằng kia nhìn.
Kim Lân Khai dẫn Dạ Mị đi gặp người khác, hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, người sau vẫn yên tĩnh đứng ở đó.
"Anh Kim, em đi một chuyến."
"Dạ Mị, người ở đây rất nhiều..."
"... Không sao." Dạ Mị nói: Không phải vừa rồi em đã chào hỏi nhiều người như vậy sao?"
Kim Lân Khai nhíu mày, buông hắn ra.
Dạ Mị đi qua phía Sơ Tranh, trên mặt mang ý cười ôn hòa: "Thu tổng."
Sơ Tranh gật đầu: "Gần đây công việc thế nào?"
Dạ Mị trả lời: "Rất tốt, anh Kim giúp tôi sắp xếp rất tốt."
Sơ Tranh: "Ừ."
Dạ Mị hỏi: "Gần đây Thu tổng có khỏe không?"
Từ sau sự kiện kia thì cô không chủ động đi tìm mình nữa.
Tin nhắn hắn gửi đi gần như không được đáp lại.
Nhưng nếu hắn trở về, cô cũng sẽ không từ chối mình...
Sơ Tranh: "Rất tốt."
Dạ Mị nhấp môi dưới: "Cô còn giận tôi sao?"
Sơ Tranh: "Không có, tôi giận anh làm gì?" A, ta làm gì dám giận mi.
Dạ Mị: "Vậy sao gần đây cô đều không để ý đến thôi?"
Sơ Tranh: "Bận."
Sơ Tranh bận thật, không lừa gạt Dạ Mị.
Cô là một tổng giám đốc có lý tưởng lớn.
Nhưng câu này nghe vào tai Dạ Mị thì chính là qua loa...
Dạ Mị không nói quá lâu với Sơ Tranh, bị Kim Lân Khai gọi đi.
Sơ Tranh gọi trợ lý đứng ngoài 10 mét đến, bảo cô ấy đi thuê một gian phòng, rồi đưa một tấm thẻ phòng cho Dạ Mị.
Trợ lý: "..."
-
Nửa tiếng sau Dạ Mị mới thoát thân, quét thẻ vào phòng.
Ánh sáng trong phòng hơi u ám, Sơ Tranh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, bóng lưng hơi lạnh lùng.
"Thu tổng." Dạ Mị gọi một tiếng.
Sơ Tranh xoay người, đi đến bên cạnh ngồi xuống: "Tới ăn chút gì đi."
Trên bàn đặt không ít đồ ăn, còn bốc hơi nóng, nhìn có vẻ là khách sạn vừa đưa tới.
Dạ Mị sững sờ: "Cô... Chỉ gọi tôi tới để ăn cơm thôi sao?"
"Không thì sao?" Sơ Tranh ngừng một chút: "Anh muốn vận động sau bữa ăn một chút thì tôi cũng không để ý."
Dạ Mị: "..."
Quả thật Dạ Mị hơi đói, ngồi xuống ăn cùng Sơ Tranh.
Mặc dù bữa cơm này cuối cùng cũng không ăn được trọn vẹn...
Dạ Mị vừa tắm xong ra thì nhận được điện thoại của Kim Lân Khai, hắn vừa mặc quần áo, vừa nói với Sơ Tranh: "Thu tổng, tôi phải đi xuống rồi."
"Ừ."
Sơ Tranh rút từ bên cạnh ra một vật đưa cho hắn.
Dạ Mị nghi hoặc: "Thu tổng?"
Sơ Tranh cân nhắc lại, nói ra hai chữ: "Phần thưởng."
Dạ Mị: "..."
Phần thưởng...
Hắn không muốn phần thưởng gì.
Hắn thật sự có hơi nhớ cô.
Nhưng mà những lời này hắn không cách nào nói ra, Dạ Mị tự giễu trong lòng một trận, nhận lấy đồ của Sơ Tranh.
"Vậy Thu tổng, tôi đi trước đây."
Sơ Tranh kéo người về, ôm lấy cổ hắn hôn một lát.
Dạ Mị mở cửa phòng ra ngoài, xác định mình không có chỗ nào không ổn, đi qua phương hướng thang máy.
Khi chờ thang máy thì có người đi từ bên kia tới, đứng bên cạnh hắn.
"Dạ tiên sinh, đã lâu không gặp nha."
Dạ Mị sững sờ, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Người này hắn có chút ấn tượng, Thu Chanh...
"Thu tiểu thư." Dạ Mị gật đầu xem như lễ phép.
"Dạ tiên sinh, có thời gian nói chuyện không?"
Dạ Mị từ chối nhã nhặn: "Xin lỗi Thu tiểu thư, tôi còn có việc."
Cửa thang máy vừa vặn mở ra, Dạ Mị lập tức đi vào thang máy.
Thu Chanh cũng đi theo vào, thang máy không phải của một mình hắn, Dạ Mị không thể bảo cô ta ra ngoài, chỉ có thể tận lực cách xa Thu Chanh một chút.
"Dạ tiên sinh, em họ tôi ra giá bao nhiêu để bao nuôi anh?" Thu Chanh nhìn con số đang nhảy nhót.
Dạ Mị nhíu mày, không trả lời.
Thu Chanh chuyển mắt sang phía hắn, cười nhẹ nhàng đề nghị: "Không bằng Dạ tiên sinh suy tính một chút, đi theo tôi, tôi ra giá gấp đôi, thế nào?"
Giọng điệu của Dạ Mị vẫn ôn hòa như cũ: "Thu tiểu thư, xin lỗi, tôi không có dự định đổi kim chủ."
Thu Chanh nhíu mày: "Dạ tiên sinh không phải vì tiền và tài nguyên sao, tôi có thể cho anh thứ không kém hơn cô ta, anh ở bên ai mà không giống nhau?"
Đinh ——
Cửa thang máy chậm rãi lui sang hai bên.
Dạ Mị đi ra khỏi thang máy, xoay người: "Thu tiểu thư, ngài không phải là cô ấy."
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tầm mắt của hai người không ngừng thu nhỏ.
Khi cửa thang máy khép lại, không biết có phải là ảo giác của Thu Chanh hay không mà cô ta cảm thấy thần sắc của Dạ Mị hơi đáng sợ.
Một tiểu tình nhân mà cũng dám sĩ diện với cô ta...
Thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
Đinh ——
Cửa thang máy lần nữa mở ra, người bên ngoài cúi đầu đi vào, Thu Chanh vốn không để ý đến người này, nhưng cô ta thoáng nhìn người kia, đột nhiên lại cảm thấy khá quen.
"Lật Lâm?"
Lật Lâm đeo khẩu trang, nghe thấy có người gọi tên mình, hắn che khẩu trang, cảnh giác nhìn cô ta.
Thu Chanh nhíu đôi mắt đẹp, khóe miệng chậm rãi giương lên: "Gần đây hình như Lật tiên sinh không tốt lắm nhỉ."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bài Weibo này của Dạ Mị cũng không nói vì sao cuối cùng lại là bi kịch.
Nhưng đọc những lời này của Dạ Mị, dường như lại có thể hiểu được cái chết của Thiếu tế ti.
Khán giả cẩn thận quay lại xem, thì sẽ phát hiện mỗi lần khi nam chính nói đến chuyện nhân gian, Thiếu tế ti sẽ lộ ra một chút sắc thái hướng tới.
Cũng có người xem phát hiện, những thước phim phía trước đã làm nền sẵn cho cái chết của Thiếu tế ti.
Chỉ là khi đó cái họ xem là thịnh thế mỹ nhan của Thiếu tế ti, và sức mạnh quá cường hãn của hắn, không để ý đến những chi tiết này.
-
Sau khi « Tuyết Vực » hot lên, công việc của Dạ Mị dần dần nhiều lên.
Không cần Sơ Tranh cho hắn tài nguyên, hắn cũng có thể lấy được không ít tài nguyên tốt.
Có Kim Lân Khai trấn ải cho hắn, Sơ Tranh cũng không cần lo lắng hắn ăn thiệt.
Sau đó phần lớn thời gian của Dạ Mị đều dùng để quay phim mới, quay show giải trí, chụp đại ngôn...
Thời gian gặp mặt Sơ Tranh giảm mạnh.
Mà độ nổi tiếng của Dạ Mị càng ngày càng cao.
Sơ Tranh cảm thấy bây giờ mình gặp Dạ Mị cũng phải hẹn trước.
Rõ ràng là thẻ của ta...
Sao ta lại khổ vậy chứ.
Sơ Tranh nằm trên ghế sofa xem thẻ, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Đã rất lâu rồi cô không sờ được thẻ của mình!
"Cốc cốc —— "
Sơ Tranh lập tức ngồi dậy, cất điện thoại: "Vào đi."
Trợ lý đẩy cửa vào: "Thu tổng, đến giờ rồi ạ."
"Ừ." Sơ Tranh cao lãnh gật đầu, ra hiệu cô ấy đi ra ngoài chờ trước.
Sơ Tranh không thích tham gia tiệc rượu, nhưng thân là tổng giám đốc của CAG, cô lại không thể không có mặt.
Sơ Tranh bị ép có mặt cực kỳ khó chịu.
"Cô có thể không đi theo tôi được không?" Sơ Tranh quay đầu kháng nghị với trợ lý.
Trợ lý khó xử: "Nhưng Bạch tổng nói, phải trông coi ngài... Đừng để ngài chạy."
Trợ lý càng nói đến phần sau càng nhỏ giọng.
"Tôi trả lương cho cô hay là hắn trả?" Sơ Tranh mặt lạnh: "Cô qua bên kia, không cho phép tới gần tôi dưới mười mét!"
Trợ lý: "..."
Vì sao các sếp đều đáng sợ vậy chứ.
Hu hu hu.
Trợ lý cẩn thận từng bước rời đi.
Sơ Tranh ứng phó người tới lôi kéo làm quen xong, bày biện một vẻ mặt lạnh lùng, phông nền cũng bay đầy mấy chữ to "Đừng tới đây nói chuyện với tôi".
Sơ Tranh yên tĩnh được vài phút, liếc mắt qua đột nhiên nhìn thấy người đi vào từ cửa.
Người đàn ông vừa đi vào thì đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trở thành tiêu điểm.
Sơ Tranh nhíu mày, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu nha!
Hiển nhiên Dạ Mị cũng trông thấy Sơ Tranh, nhấc chân muốn đi qua, bị Kim Lân Khai giữ chặt.
Dạ Mị hơi chần chờ, ngừng lại tại chỗ, cách đám người, từ xa xa đối mặt với Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không đi qua, chỉ đứng ở đằng kia nhìn.
Kim Lân Khai dẫn Dạ Mị đi gặp người khác, hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, người sau vẫn yên tĩnh đứng ở đó.
"Anh Kim, em đi một chuyến."
"Dạ Mị, người ở đây rất nhiều..."
"... Không sao." Dạ Mị nói: Không phải vừa rồi em đã chào hỏi nhiều người như vậy sao?"
Kim Lân Khai nhíu mày, buông hắn ra.
Dạ Mị đi qua phía Sơ Tranh, trên mặt mang ý cười ôn hòa: "Thu tổng."
Sơ Tranh gật đầu: "Gần đây công việc thế nào?"
Dạ Mị trả lời: "Rất tốt, anh Kim giúp tôi sắp xếp rất tốt."
Sơ Tranh: "Ừ."
Dạ Mị hỏi: "Gần đây Thu tổng có khỏe không?"
Từ sau sự kiện kia thì cô không chủ động đi tìm mình nữa.
Tin nhắn hắn gửi đi gần như không được đáp lại.
Nhưng nếu hắn trở về, cô cũng sẽ không từ chối mình...
Sơ Tranh: "Rất tốt."
Dạ Mị nhấp môi dưới: "Cô còn giận tôi sao?"
Sơ Tranh: "Không có, tôi giận anh làm gì?" A, ta làm gì dám giận mi.
Dạ Mị: "Vậy sao gần đây cô đều không để ý đến thôi?"
Sơ Tranh: "Bận."
Sơ Tranh bận thật, không lừa gạt Dạ Mị.
Cô là một tổng giám đốc có lý tưởng lớn.
Nhưng câu này nghe vào tai Dạ Mị thì chính là qua loa...
Dạ Mị không nói quá lâu với Sơ Tranh, bị Kim Lân Khai gọi đi.
Sơ Tranh gọi trợ lý đứng ngoài 10 mét đến, bảo cô ấy đi thuê một gian phòng, rồi đưa một tấm thẻ phòng cho Dạ Mị.
Trợ lý: "..."
-
Nửa tiếng sau Dạ Mị mới thoát thân, quét thẻ vào phòng.
Ánh sáng trong phòng hơi u ám, Sơ Tranh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, bóng lưng hơi lạnh lùng.
"Thu tổng." Dạ Mị gọi một tiếng.
Sơ Tranh xoay người, đi đến bên cạnh ngồi xuống: "Tới ăn chút gì đi."
Trên bàn đặt không ít đồ ăn, còn bốc hơi nóng, nhìn có vẻ là khách sạn vừa đưa tới.
Dạ Mị sững sờ: "Cô... Chỉ gọi tôi tới để ăn cơm thôi sao?"
"Không thì sao?" Sơ Tranh ngừng một chút: "Anh muốn vận động sau bữa ăn một chút thì tôi cũng không để ý."
Dạ Mị: "..."
Quả thật Dạ Mị hơi đói, ngồi xuống ăn cùng Sơ Tranh.
Mặc dù bữa cơm này cuối cùng cũng không ăn được trọn vẹn...
Dạ Mị vừa tắm xong ra thì nhận được điện thoại của Kim Lân Khai, hắn vừa mặc quần áo, vừa nói với Sơ Tranh: "Thu tổng, tôi phải đi xuống rồi."
"Ừ."
Sơ Tranh rút từ bên cạnh ra một vật đưa cho hắn.
Dạ Mị nghi hoặc: "Thu tổng?"
Sơ Tranh cân nhắc lại, nói ra hai chữ: "Phần thưởng."
Dạ Mị: "..."
Phần thưởng...
Hắn không muốn phần thưởng gì.
Hắn thật sự có hơi nhớ cô.
Nhưng mà những lời này hắn không cách nào nói ra, Dạ Mị tự giễu trong lòng một trận, nhận lấy đồ của Sơ Tranh.
"Vậy Thu tổng, tôi đi trước đây."
Sơ Tranh kéo người về, ôm lấy cổ hắn hôn một lát.
Dạ Mị mở cửa phòng ra ngoài, xác định mình không có chỗ nào không ổn, đi qua phương hướng thang máy.
Khi chờ thang máy thì có người đi từ bên kia tới, đứng bên cạnh hắn.
"Dạ tiên sinh, đã lâu không gặp nha."
Dạ Mị sững sờ, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Người này hắn có chút ấn tượng, Thu Chanh...
"Thu tiểu thư." Dạ Mị gật đầu xem như lễ phép.
"Dạ tiên sinh, có thời gian nói chuyện không?"
Dạ Mị từ chối nhã nhặn: "Xin lỗi Thu tiểu thư, tôi còn có việc."
Cửa thang máy vừa vặn mở ra, Dạ Mị lập tức đi vào thang máy.
Thu Chanh cũng đi theo vào, thang máy không phải của một mình hắn, Dạ Mị không thể bảo cô ta ra ngoài, chỉ có thể tận lực cách xa Thu Chanh một chút.
"Dạ tiên sinh, em họ tôi ra giá bao nhiêu để bao nuôi anh?" Thu Chanh nhìn con số đang nhảy nhót.
Dạ Mị nhíu mày, không trả lời.
Thu Chanh chuyển mắt sang phía hắn, cười nhẹ nhàng đề nghị: "Không bằng Dạ tiên sinh suy tính một chút, đi theo tôi, tôi ra giá gấp đôi, thế nào?"
Giọng điệu của Dạ Mị vẫn ôn hòa như cũ: "Thu tiểu thư, xin lỗi, tôi không có dự định đổi kim chủ."
Thu Chanh nhíu mày: "Dạ tiên sinh không phải vì tiền và tài nguyên sao, tôi có thể cho anh thứ không kém hơn cô ta, anh ở bên ai mà không giống nhau?"
Đinh ——
Cửa thang máy chậm rãi lui sang hai bên.
Dạ Mị đi ra khỏi thang máy, xoay người: "Thu tiểu thư, ngài không phải là cô ấy."
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tầm mắt của hai người không ngừng thu nhỏ.
Khi cửa thang máy khép lại, không biết có phải là ảo giác của Thu Chanh hay không mà cô ta cảm thấy thần sắc của Dạ Mị hơi đáng sợ.
Một tiểu tình nhân mà cũng dám sĩ diện với cô ta...
Thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
Đinh ——
Cửa thang máy lần nữa mở ra, người bên ngoài cúi đầu đi vào, Thu Chanh vốn không để ý đến người này, nhưng cô ta thoáng nhìn người kia, đột nhiên lại cảm thấy khá quen.
"Lật Lâm?"
Lật Lâm đeo khẩu trang, nghe thấy có người gọi tên mình, hắn che khẩu trang, cảnh giác nhìn cô ta.
Thu Chanh nhíu đôi mắt đẹp, khóe miệng chậm rãi giương lên: "Gần đây hình như Lật tiên sinh không tốt lắm nhỉ."