Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2446
Chương 2445: Ứng phong mà giải (1)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
[ Chấm điểm phó bản: A]
[ Thông tin phó bản: 13]
[ Tiến độ thu thập tư liệu: 89%]
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 96%. 】
-
"A Chiếu, xin lỗi nha, sếp nói tạm thời cậu không cần đến làm nữa."
Đây là lần thứ mấy bị đuổi việc, Ứng Chiếu cũng không nhớ rõ nữa.
Hắn cầm điện thoại di động, hít sâu một hơi, ráng chống đỡ nói: "Không sao."
Cúp điện thoại, Ứng Chiếu nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc, vội vàng chạy vào phòng ngủ, ôm lấy đứa bé trên giường.
Đứa bé chỉ khoảng tầm 5 - 6 tháng, nho nhỏ một cục, đang khóc rất dữ dội.
Rõ ràng Ứng Chiếu không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, ngay cả tư thế ôm bé cũng sai.
Ứng Chiếu tay chân vụng về dỗ bé, bản thân đã vô cùng mệt mỏi.
Ứng Chiếu nghỉ một lát, dự định ra ngoài nấu chút đồ ăn.
Nhưng mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng, không có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn gì có thể dùng được.
Ứng Chiếu đành phải ôm đứa bé đi ra ngoài, dự định đến siêu thị gần đó mua chút nguyên liệu nấu ăn.
"A, đây là con cậu à?" Trong thang máy có hàng xóm tò mò hỏi.
"Đúng thế."
"Ôi, thật đáng yêu nha." Hàng xóm đùa đùa đứa bé, lại nhắc nhở Ứng Chiếu: "Cậu ôm như thế bé sẽ không thoải mái đâu, cậu phải ôm thế này này..."
Hàng xóm đại khái là muốn dạy Ứng Chiếu cách ôm, nhưng Ứng Chiếu đột nhiên phản ứng quá khích lui vào góc thang máy, làm cho hàng xóm giật mình.
Hàng xóm có chút xấu hổ: "Tôi chỉ muốn..."
"Xin lỗi, là tôi phản ứng quá độ." Ứng Chiếu xin lỗi, lại khiêm tốn thỉnh giáo: "Tôi phải ôm bé thế nào đây?"
"Cậu ôm như vậy nè..." Hàng xóm ngược lại cũng không nghĩ nhiều, khua khua tay dạy hắn một tư thế tiêu chuẩn.
Ứng Chiếu rất nhanh đã nắm giữ được kỹ năng.
Thang máy cũng vừa lúc đến nơi.
Hàng xóm ra ngoài trước một bước, không biết trông thấy ai, đột nhiên bước nhanh đuổi theo: "Chị Phong ơi! Chị chờ em với, em nói với chị về chuyện tiền thuê nhà nè!"
Ứng Chiếu ra sau một bước, vừa vặn trông thấy hàng xóm đuổi theo một cô gái rời đi.
Ba chữ tiền thuê nhà làm trái tim Ứng Chiếu cũng nhảy lên một cái.
Hắn còn chưa nộp tiền thuê nhà...
Hai ngày trước chủ nhà đã thúc giục một lần.
-
Một anh đẹp trai ôm một đứa bé, tổ hợp này cực kỳ hấp dẫn ánh mắt trong siêu thị.
Ứng Chiếu không chú ý đến người khác, nghiêm túc chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, bỏ những thứ cần thiết vào giỏ hàng.
Mua xong thứ cần thiết, Ứng Chiếu ôm em bé, đứng bên ngoài siêu thị nhìn tin nhắn trừ tiền trong điện thoại.
Số dư còn lại: 780.09
Chút tiền ấy đóng tiền thuê nhà cũng không đủ.
Ngón tay mềm ơi là mềm của bé cưng chọc chọc mặt Ứng Chiếu, hắn cất điện thoại đi, kéo tay bé xuống.
Tay đứa bé trong tay hắn, lộ ra quá mức nhỏ bé.
Trên gương mặt trắng nõn nà của bé nở một nụ cười, nụ cười đó giống như có thể hòa tan lòng người.
Hắn phải làm sao để nuôi sống một đứa bé nhỏ thế này đây?
Ứng Chiếu nghĩ phải nhanh chóng tìm được việc làm.
Nhưng từ sau khi hắn có đứa bé này, chuyện công việc trở nên quá khó khăn.
Không ai lại muốn thuê một nhân viên còn mang theo cả con đi làm cả.
Ứng Chiếu đau đầu đi về, cân nhắc xem có nên đổi nơi ở rẻ hơn không.
Chung cư mà bây giờ hắn ở, tiền thuê được cho là rẻ nhất quanh đây, hoàn cảnh cũng tương đối tốt.
Dọn nhà không nhất định có thể tìm được phòng có giá cả thấp hơn ở đây.
Ứng Chiếu đi đến dưới chung cư, từ rất xa đã nhìn thấy ngoài cổng có một nam một nữ.
Nữ thì Ứng Chiếu biết, chủ cho thuê nhà của hắn.
Lúc này Ứng Chiếu không muốn chạm mặt chủ nhà lắm, dù sao tạm thời hắn cũng không có tiền để mà đóng tiền thuê nhà.
Ứng Chiếu định đợi họ đi rồi mới vào.
Nhưng người bên kia lại chậm chạp không đi, ông trời còn không thương, đột nhiên đổ mưa.
Ứng Chiếu cởi áo khoác bọc bé cưng lại.
Nhưng mưa càng lúc càng lớn, hắn sợ bé bị dính mưa, không dám chờ đợi thêm nữa.
"Em nhất định phải nói rõ ràng, là anh sai ở đâu?"
Ứng Chiếu vừa đến gần, thì đã nghe thấy người đàn ông kia nói một câu như vậy, hắn cúi đầu xuống, muốn nhanh chóng đi qua.
Ai biết cô gái đưa lưng về phía hắn đột nhiên giơ tay giữ chặt hắn.
"Lý do này đã đủ chưa?" Cô gái chỉ vào hắn.
Ứng Chiếu không biết bọn họ đang nói gì, đột nhiên bị kéo qua, cũng rất kinh ngạc.
Người đàn ông kia khiếp sợ trừng lớn mắt: "Phong Sơ Tranh, em có ý gì? Em tình nguyện làm mẹ kế cho người ta, cũng nhất định muốn chia tay anh, mẹ nó anh có lỗi với em ở điểm nào chứ?"
Cô gái sửng sốt một chút, nhìn kỹ người cô kéo.
Đứa trẻ nhỏ được quần áo bọc lại, nhưng hai tay nhỏ vẫn lộ ra bên ngoài.
Ứng Chiếu thấy cô gái khẽ hít sâu, dời ánh mắt: "Tôi vui lòng, tôi thích, anh đừng đến tìm tôi nữa."
Nói xong Ứng Chiếu bị cô kéo đi vào trong chung cư.
Người đàn ông kia muốn đuổi theo, lại bị cổng ngăn lại, đứng bên ngoài tức giận đến giơ chân.
Mãi đến khi vào thang máy, Ứng Chiếu mới cảm giác được tay mình được buông ra.
Cô gái đút tay trong túi, liếc nhìn em bé trong lòng hắn: "Con của anh?"
Ứng Chiếu lấy lại tinh thần: "A... Đúng thế."
"Ồ."
Phản ứng của cô gái hơi lãnh đạm, giơ tay ấn nút thang máy.
Ứng Chiếu thấy cô ấn tầng dưới mình một tầng, muốn qua ấn tầng của mình.
Hắn vừa động, đầu ngón tay cô gái chuyển sang bên cạnh, giúp hắn ấn.
Ứng Chiếu đại khái đã hiểu được, vừa rồi cô kéo mình làm lá chắn.
Đối phương không nói gì, Ứng Chiếu cũng không tiện tiếp tục nhắc đến chuyện kia.
"Khụ..." Ứng Chiếu hắng giọng, thăm dò hỏi: "Cô chủ nhà, tiền thuê nhà tháng này có thể cho tôi đóng trễ một chút được không?"
"Anh không có tiền?"
[ Không có tiền rất tốt! ]
Bên tai Ứng Chiếu bỗng nhiên vang lên một giọng nói rất thoải mái, hắn kinh ngạc nhìn về phía cô gái kia.
Nhưng cô gái kéo căng khuôn mặt nhỏ, căn bản không nói chuyện tiếp.
Ứng Chiếu: "..."
Thang máy này có ma sao?
Hay là hắn xuất hiện ảo giác nghe nhầm rồi?
"... Tạm thời không có." Ứng Chiếu đè nghi hoặc dưới đáy lòng xuống, vội vàng cam đoan: "Trước cuối tháng tôi nhất định sẽ trả cho cô."
"Ừ." Cô gái gật đầu: "Được."
Ứng Chiếu thở phào: "Cảm ơn."
Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên: "Vừa rồi cũng coi như anh đã giúp tôi, không cần."
Đã đến nơi, Sơ Tranh rời khỏi thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Ứng Chiếu lắc đầu, vừa rồi chắc là mình quá mệt mỏi nên nghe nhầm rồi.
-
Sơ Tranh về đến nhà, sắc mặt âm u, có chút đáng sợ.
Thẻ người tốt lại có con trai?
Là con ruột sao?
Không phải là hiệp sĩ đổ vỏ đấy chứ?
Vốn cho rằng gặp được thẻ người tốt nhanh như vậy là do cô may mắn.
Nhưng mà không nghĩ tới...
Kinh hỉ còn chờ cô ở phía trước kìa.
Người ta có cả con luôn rồi đấy.
Sơ Tranh hít sâu rồi lại hít sâu, thế mới ngăn chặn được nộ khí cuồn cuộn trong lòng.
Vị diện này cô tên là Phong Sơ Tranh, là một bà chủ cho thuê nhà có được một tòa chung cư, có thể dựa vào tiền cho thuê nhà mà có được một cuộc sống tốt.
Chung cư là do cha mẹ nguyên chủ để lại cho cô ấy.
Mấy năm trước cha mẹ nguyên chủ đã ly hôn, mẹ lấy chồng ở nước ngoài xa xôi, cha thì đến thành phố khác, cũng đã có gia đình mới.
Lúc ly hôn, nguyên chủ còn chưa trưởng thành, phải có một người giám hộ.
Nhưng mẹ cô ấy cũng không muốn mang theo cô ấy xuất ngoại.
Cha cũng không muốn đưa cô ấy đến gia đình mới.
Cho nên nguyên chủ tự đòi tòa chung cư này.
Cha mẹ nguyên chủ cũng không thiếu tiền, có thể vứt bỏ một gánh nặng như nguyên chủ, hai người rất ăn khớp với nhau, cho nguyên chủ tòa chung cư này.
Từ đó nguyên chủ có được một tòa chung cư.
Sau khi nguyên chủ tốt nghiệp, cũng không đi làm việc.
Dù sao tiền cho thuê nhà mỗi tháng cũng đã đủ cho cô ấy tiêu.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
[ Chấm điểm phó bản: A]
[ Thông tin phó bản: 13]
[ Tiến độ thu thập tư liệu: 89%]
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 96%. 】
-
"A Chiếu, xin lỗi nha, sếp nói tạm thời cậu không cần đến làm nữa."
Đây là lần thứ mấy bị đuổi việc, Ứng Chiếu cũng không nhớ rõ nữa.
Hắn cầm điện thoại di động, hít sâu một hơi, ráng chống đỡ nói: "Không sao."
Cúp điện thoại, Ứng Chiếu nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc, vội vàng chạy vào phòng ngủ, ôm lấy đứa bé trên giường.
Đứa bé chỉ khoảng tầm 5 - 6 tháng, nho nhỏ một cục, đang khóc rất dữ dội.
Rõ ràng Ứng Chiếu không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, ngay cả tư thế ôm bé cũng sai.
Ứng Chiếu tay chân vụng về dỗ bé, bản thân đã vô cùng mệt mỏi.
Ứng Chiếu nghỉ một lát, dự định ra ngoài nấu chút đồ ăn.
Nhưng mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng, không có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn gì có thể dùng được.
Ứng Chiếu đành phải ôm đứa bé đi ra ngoài, dự định đến siêu thị gần đó mua chút nguyên liệu nấu ăn.
"A, đây là con cậu à?" Trong thang máy có hàng xóm tò mò hỏi.
"Đúng thế."
"Ôi, thật đáng yêu nha." Hàng xóm đùa đùa đứa bé, lại nhắc nhở Ứng Chiếu: "Cậu ôm như thế bé sẽ không thoải mái đâu, cậu phải ôm thế này này..."
Hàng xóm đại khái là muốn dạy Ứng Chiếu cách ôm, nhưng Ứng Chiếu đột nhiên phản ứng quá khích lui vào góc thang máy, làm cho hàng xóm giật mình.
Hàng xóm có chút xấu hổ: "Tôi chỉ muốn..."
"Xin lỗi, là tôi phản ứng quá độ." Ứng Chiếu xin lỗi, lại khiêm tốn thỉnh giáo: "Tôi phải ôm bé thế nào đây?"
"Cậu ôm như vậy nè..." Hàng xóm ngược lại cũng không nghĩ nhiều, khua khua tay dạy hắn một tư thế tiêu chuẩn.
Ứng Chiếu rất nhanh đã nắm giữ được kỹ năng.
Thang máy cũng vừa lúc đến nơi.
Hàng xóm ra ngoài trước một bước, không biết trông thấy ai, đột nhiên bước nhanh đuổi theo: "Chị Phong ơi! Chị chờ em với, em nói với chị về chuyện tiền thuê nhà nè!"
Ứng Chiếu ra sau một bước, vừa vặn trông thấy hàng xóm đuổi theo một cô gái rời đi.
Ba chữ tiền thuê nhà làm trái tim Ứng Chiếu cũng nhảy lên một cái.
Hắn còn chưa nộp tiền thuê nhà...
Hai ngày trước chủ nhà đã thúc giục một lần.
-
Một anh đẹp trai ôm một đứa bé, tổ hợp này cực kỳ hấp dẫn ánh mắt trong siêu thị.
Ứng Chiếu không chú ý đến người khác, nghiêm túc chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, bỏ những thứ cần thiết vào giỏ hàng.
Mua xong thứ cần thiết, Ứng Chiếu ôm em bé, đứng bên ngoài siêu thị nhìn tin nhắn trừ tiền trong điện thoại.
Số dư còn lại: 780.09
Chút tiền ấy đóng tiền thuê nhà cũng không đủ.
Ngón tay mềm ơi là mềm của bé cưng chọc chọc mặt Ứng Chiếu, hắn cất điện thoại đi, kéo tay bé xuống.
Tay đứa bé trong tay hắn, lộ ra quá mức nhỏ bé.
Trên gương mặt trắng nõn nà của bé nở một nụ cười, nụ cười đó giống như có thể hòa tan lòng người.
Hắn phải làm sao để nuôi sống một đứa bé nhỏ thế này đây?
Ứng Chiếu nghĩ phải nhanh chóng tìm được việc làm.
Nhưng từ sau khi hắn có đứa bé này, chuyện công việc trở nên quá khó khăn.
Không ai lại muốn thuê một nhân viên còn mang theo cả con đi làm cả.
Ứng Chiếu đau đầu đi về, cân nhắc xem có nên đổi nơi ở rẻ hơn không.
Chung cư mà bây giờ hắn ở, tiền thuê được cho là rẻ nhất quanh đây, hoàn cảnh cũng tương đối tốt.
Dọn nhà không nhất định có thể tìm được phòng có giá cả thấp hơn ở đây.
Ứng Chiếu đi đến dưới chung cư, từ rất xa đã nhìn thấy ngoài cổng có một nam một nữ.
Nữ thì Ứng Chiếu biết, chủ cho thuê nhà của hắn.
Lúc này Ứng Chiếu không muốn chạm mặt chủ nhà lắm, dù sao tạm thời hắn cũng không có tiền để mà đóng tiền thuê nhà.
Ứng Chiếu định đợi họ đi rồi mới vào.
Nhưng người bên kia lại chậm chạp không đi, ông trời còn không thương, đột nhiên đổ mưa.
Ứng Chiếu cởi áo khoác bọc bé cưng lại.
Nhưng mưa càng lúc càng lớn, hắn sợ bé bị dính mưa, không dám chờ đợi thêm nữa.
"Em nhất định phải nói rõ ràng, là anh sai ở đâu?"
Ứng Chiếu vừa đến gần, thì đã nghe thấy người đàn ông kia nói một câu như vậy, hắn cúi đầu xuống, muốn nhanh chóng đi qua.
Ai biết cô gái đưa lưng về phía hắn đột nhiên giơ tay giữ chặt hắn.
"Lý do này đã đủ chưa?" Cô gái chỉ vào hắn.
Ứng Chiếu không biết bọn họ đang nói gì, đột nhiên bị kéo qua, cũng rất kinh ngạc.
Người đàn ông kia khiếp sợ trừng lớn mắt: "Phong Sơ Tranh, em có ý gì? Em tình nguyện làm mẹ kế cho người ta, cũng nhất định muốn chia tay anh, mẹ nó anh có lỗi với em ở điểm nào chứ?"
Cô gái sửng sốt một chút, nhìn kỹ người cô kéo.
Đứa trẻ nhỏ được quần áo bọc lại, nhưng hai tay nhỏ vẫn lộ ra bên ngoài.
Ứng Chiếu thấy cô gái khẽ hít sâu, dời ánh mắt: "Tôi vui lòng, tôi thích, anh đừng đến tìm tôi nữa."
Nói xong Ứng Chiếu bị cô kéo đi vào trong chung cư.
Người đàn ông kia muốn đuổi theo, lại bị cổng ngăn lại, đứng bên ngoài tức giận đến giơ chân.
Mãi đến khi vào thang máy, Ứng Chiếu mới cảm giác được tay mình được buông ra.
Cô gái đút tay trong túi, liếc nhìn em bé trong lòng hắn: "Con của anh?"
Ứng Chiếu lấy lại tinh thần: "A... Đúng thế."
"Ồ."
Phản ứng của cô gái hơi lãnh đạm, giơ tay ấn nút thang máy.
Ứng Chiếu thấy cô ấn tầng dưới mình một tầng, muốn qua ấn tầng của mình.
Hắn vừa động, đầu ngón tay cô gái chuyển sang bên cạnh, giúp hắn ấn.
Ứng Chiếu đại khái đã hiểu được, vừa rồi cô kéo mình làm lá chắn.
Đối phương không nói gì, Ứng Chiếu cũng không tiện tiếp tục nhắc đến chuyện kia.
"Khụ..." Ứng Chiếu hắng giọng, thăm dò hỏi: "Cô chủ nhà, tiền thuê nhà tháng này có thể cho tôi đóng trễ một chút được không?"
"Anh không có tiền?"
[ Không có tiền rất tốt! ]
Bên tai Ứng Chiếu bỗng nhiên vang lên một giọng nói rất thoải mái, hắn kinh ngạc nhìn về phía cô gái kia.
Nhưng cô gái kéo căng khuôn mặt nhỏ, căn bản không nói chuyện tiếp.
Ứng Chiếu: "..."
Thang máy này có ma sao?
Hay là hắn xuất hiện ảo giác nghe nhầm rồi?
"... Tạm thời không có." Ứng Chiếu đè nghi hoặc dưới đáy lòng xuống, vội vàng cam đoan: "Trước cuối tháng tôi nhất định sẽ trả cho cô."
"Ừ." Cô gái gật đầu: "Được."
Ứng Chiếu thở phào: "Cảm ơn."
Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên: "Vừa rồi cũng coi như anh đã giúp tôi, không cần."
Đã đến nơi, Sơ Tranh rời khỏi thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Ứng Chiếu lắc đầu, vừa rồi chắc là mình quá mệt mỏi nên nghe nhầm rồi.
-
Sơ Tranh về đến nhà, sắc mặt âm u, có chút đáng sợ.
Thẻ người tốt lại có con trai?
Là con ruột sao?
Không phải là hiệp sĩ đổ vỏ đấy chứ?
Vốn cho rằng gặp được thẻ người tốt nhanh như vậy là do cô may mắn.
Nhưng mà không nghĩ tới...
Kinh hỉ còn chờ cô ở phía trước kìa.
Người ta có cả con luôn rồi đấy.
Sơ Tranh hít sâu rồi lại hít sâu, thế mới ngăn chặn được nộ khí cuồn cuộn trong lòng.
Vị diện này cô tên là Phong Sơ Tranh, là một bà chủ cho thuê nhà có được một tòa chung cư, có thể dựa vào tiền cho thuê nhà mà có được một cuộc sống tốt.
Chung cư là do cha mẹ nguyên chủ để lại cho cô ấy.
Mấy năm trước cha mẹ nguyên chủ đã ly hôn, mẹ lấy chồng ở nước ngoài xa xôi, cha thì đến thành phố khác, cũng đã có gia đình mới.
Lúc ly hôn, nguyên chủ còn chưa trưởng thành, phải có một người giám hộ.
Nhưng mẹ cô ấy cũng không muốn mang theo cô ấy xuất ngoại.
Cha cũng không muốn đưa cô ấy đến gia đình mới.
Cho nên nguyên chủ tự đòi tòa chung cư này.
Cha mẹ nguyên chủ cũng không thiếu tiền, có thể vứt bỏ một gánh nặng như nguyên chủ, hai người rất ăn khớp với nhau, cho nguyên chủ tòa chung cư này.
Từ đó nguyên chủ có được một tòa chung cư.
Sau khi nguyên chủ tốt nghiệp, cũng không đi làm việc.
Dù sao tiền cho thuê nhà mỗi tháng cũng đã đủ cho cô ấy tiêu.