Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đám người Phương Thăng không thấy dung mạo dưới lớp khăn che mặt của Sở Ứng Ngữ, chẳng qua là cảm thấy nàng ta và Sơ Tranh giống nhau đến mấy phần mà thôi.
Bởi vậy Sơ Tranh bên này rất bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.
Ba ngày sau.
Bọn họ đến một tòa thành trì.
Vào thành cần kiểm tra thân phận, Phương Thăng có chút kỳ quái, bởi vì lúc trước nơi này không cần kiểm tra thân phận.
"Trong thành xảy ra chuyện gì?" Phương Thăng đưa cho người thủ thành chút chỗ tốt, nghe ngóng chuyện trong thành.
"Nhiếp Khôn đại sư ở trong thành, rất nhiều người đến đây xin thuốc." Nhận được chỗ tốt rồi tự nhiên là biết gì nói nấy: "Sợ có người gây bất lợi với Nhiếp Khôn đại sư, nên lúc này mới phải kiểm tra."
Phương Thăng đem chuyện vừa nghe được nói cho Sơ Tranh nghe.
Sơ Tranh hững hờ hỏi: "Nhiếp Khôn rất lợi hại?"
"Ông ta là vị thánh cấp luyện đan sư duy nhất ở Đông Uyên, đi tới đâu cũng đều là thượng khách." Sơ Tranh cô nương lại gọi thẳng tên như thế, may mà không có ai ở đây.
Luyện đan sư ở Đông Uyên thuộc về một chức nghiệp được người người tôn kính, vì ai có thể đảm bao được mình vĩnh viễn sẽ không bị thương, sinh bệnh hay trúng độc chứ?
Đan dược trân quý, luyện đan sư lại cần thiên phú, không phải người nào cũng có thể học được.
Luyện đan sư phổ thông đều được người tôn kính, chứ đừng nói là thánh cấp luyện đan sư.
Cho dù là Thần Chủ, đối mặt thánh cấp luyện đan sư, thì cũng phải khách khí.
...
Nhiếp Khôn đại sư tuổi đã quá một trăm, nhưng thân thể cứng rắn, tinh thần phấn chấn huy động thanh trường đao hình trăng khuyết trong tay.
Trên hành lang dài, thanh niên vội vàng mà đến: "Sư phụ, có người cầu kiến."
Trường đao hình trăng khuyết trong tay lão giả vừa thu lại, âm thanh vang dội vang vọng khắp toàn bộ viện tử: "Không gặp."
"Nhưng mà..." Thanh niên hơi chần chờ: "Đối phương xưng là người của Quân gia."
"Quân gia?"
Nhiếp Khôn quay đầu nhìn thanh niên, thanh niên gật đầu.
Nhiếp Khôn hơi trầm ngâm: "Một lát nữa ta qua."
"Dạ."
Nhiếp Khôn đổi một thân y phục vừa vặn, chắp tay đi vào phòng tiếp khách.
Người trong sảnh lập tức đứng dậy, hướng ánh mắt tôn kính về phía lão giả.
Nữ tử đứng phía trước bước lên hai bước, nhẹ nhàng hành lễ: "Xin chào Nhiếp Khôn đại sư."
Nhiếp Khôn mắt nhìn thẳng đi đến chủ vị, phất y phục ngồi xuống.
Bị người ta làm lơ như thế, đáy lòng Sở Ứng Ngữ ẩn ẩn có chút bất mãn, nhưng người trước mặt này không thể đắc tội nổi, nàng ta chỉ có thể nhịn.
"Đại sư, ta là đại tiểu thư Quân gia Quân Sơ Tranh."
"Sao ta không biết Quân gia còn có một vị đại tiểu thư?" Nhiếp Khôn rất không nể mặt, đưa ra chất vấn ngay tại chỗ.
Không phải lần đầu tiên Sở Ứng Ngữ nghe thấy vấn đề này, nàng ta lễ phép trả lời: "Trước kia thân thể không tốt, trưởng bối trong tộc để ta ở trong núi thanh tu."
"Thật sao." Nhiếp Khôn uống trà, đến ngay cả ánh mắt cũng không cho nàng ta: "Tìm ta có chuyện gì."
Sở Ứng Ngữ hít sâu: "Đại sư, lần này đến đây là cầu nguyên linh kim đan."
Nhiếp Khôn đặt chén trà xuống, ném nắp trà trong tay lên mặt bàn, âm thanh kia hơi lớn, làm đám người chỗ này cả kinh không dám thở mạnh.
Nhiếp Khôn trầm mặt: "Tiễn khách."
"Đại sư, Quân gia rất có thành ý, chỉ cần là đồ Quân gia có, đại sư cứ việc chọn." Sở Ứng Ngữ vội vã lên tiếng, nhưng mà sắc mặt Nhiếp Khôn càng khó coi hơn.
Đồ đệ của nhiếp khôn rất nhanh tiến lên mời người ra ngoài.
"Mấy vị, mời trở về đi."
Sở Ứng Ngữ có chút không hiểu: "Tiểu huynh đệ, sao đại sư đột nhiên lại tức giận?"
Nàng ta cũng chỉ mới nói một câu mà thôi...
"Quân cô nương, nguyên linh kim đan này là thánh cấp cực phẩm đan dược, sư phụ cũng chỉ có được một viên, lão nhân gia ngài sẽ không xuất thủ."
Thanh niên nói xong, không đợi Sở Ứng Ngữ phản ứng, đóng cửa lớn lại.
Khi Nhiếp Khôn luyện ra nguyên linh kim đan, thì trời giáng tử lôi, nếu như không phải bản thân Nhiếp Khôn có thực lực không kém, vậy có lẽ đã phải bỏ mình tại chỗ.
Nguyên linh kim đan có hiệu quả cải tử hoàn sinh, chỉ cần còn một hơi, cũng có thể làm cho người ta hồi phục, nhảy nhót tưng bừng được.
Thứ này tương đương với một cái mạng.
Nhiếp Khôn có bảo bối như vậy, tin tức không giấu được, người đi cầu đan dược nhiều vô số kể.
Nhưng đây là thứ Nhiếp Khôn dùng mạng đổi lấy, ông ta làm sao chịu cho người ta.
Sở Ứng Ngữ chỉ là đợt đầu tiêm, đợt thứ hai là người của Thẩm gia, tiếp theo là người nhà Mộ Dung.
Nhiếp Khôn bị những người này liên tiếp tới cửa quấy rối đến không còn cách nào khác, quyết định tổ chức một cuộc so tài, nếu ai có thể lấy ra được đồ vật làm ông ta động tâm, thì nguyên linh kim đan liền cho người đó.
Bởi vì so tài thí này, mà các nhà bắt đầu xuất ra vốn liếng của mình.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua lại nguyên linh kim đan. 】
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản mi bị thiểu năng à?
【... Tiểu tỷ tỷ xin đừng mắng ta! 】 Nó không phải thiểu năng!
Người ta nói, muốn kỳ trân dị bảo, mi cấp bao nhiêu tiền người ta cũng không cần đâu.
Ngàn vàng khó mua, ta vui lắm có biết hay không?
Tiền không phải vạn năng! Thật sự đấy!
Không bằng...
【 Tiểu tỷ tỷ, cô muốn làm gì? 】
Ta đi cướp về.
【... 】 Biết ngay mà! Vương Giả cố gắng làm mình tỉnh táo lại, 【 Tiểu tỷ tỷ, không mua lại được, chỉ là bởi vì cái giá đưa ra không chạm đến tâm khảm của người ta mà thôi. 】 Tiền chính là vạn năng! Chỉ là cô chưa dùng đúng cách mà thôi!
Ồ.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Mi muốn đưa giá chạm đến tâm khảm người ta thế nào? Moi tim sao? Mi thật ác độc.
Vương • ác độc • Giả phát điên, rốt cuộc là ai ác độc!!
Moi tim là cái thao tác gì chứ!
Mẹ nó cô là ma quỷ sao!
【 Luyện đan sư thiếu cái gì? 】 Phải mỉm cười phục vụ, phải mỉm cười phục vụ, phải mỉm cười phục vụ.
Ta cũng không phải luyện đan sư, làm sao ta biết hắn thiếu cái gì, nói không chừng là thiếu đầu người nha?
【...】
Thiếu đầu người ông nội cô!!
【 Thứ luyện đan sư thiếu nhất chính là cực phẩm thiên tài địa bảo và luyện đan lô. 】 Vương Giả cố gắng nói với mình ở dưới đáy lòng, ký chủ do tự mình chọn, phải có kiên nhẫn, phải dạy bảo thật tốt, còn có thể cứu giúp một chút.
【 Hiện tại mời tiểu tỷ tỷ căn cứ theo sự nhắc nhở của ta mà tiến hành nhiệm vụ. 】
Sơ Tranh nằm ở trên giường.
Không đi.
Bệnh tâm thần.
【... 】
Vương Giả rất muốn một đao đâm chết ký chủ nhà nó.
Đều mẹ nó đừng ai cản ta!
...
Sơ Tranh bị Vương Giả lầu bầu đến không còn cách nào khác, bất đắc dĩ bắt đầu làm nhiệm vụ.
Vương Giả xác thực rất triệt để thực hành cái tôn chỉ phá sản, toàn bộ hành trình đều bắt cô phá sản mua đồ, hơn nữa còn không phải dùng những tảng đá loạn thất bát tao kia nữa, mà là tiền tệ thông dụng —— Huyền Thạch.
Người trong toàn thành đều biết có một tên phá gia, ở trong thành tiêu Huyền Thạch đến không có chừng mực.
Sơ Tranh làm ra động tĩnh lớn như vậy, kinh động đến Sở Ứng Ngữ đang ở trong thành.
Sở Ứng Ngữ không biết Sơ Tranh muốn làm gì, trốn trong bóng tối quan sát vài ngày mà vẫn không phát hiện được gì.
Lý Lương vừa vặn tra được tin tức của Sơ Tranh.
"Nơi bọn họ xuất hiện đầu tiên là Bình Khâu phủ, lúc trước nghe đồn có người mở một cái lôi đài ở Bình Khâu phủ tuyển hộ vệ, người kia chính là nàng, trừ ra tay hào phóng, thì tin tức tra được không nhiều."
Ra tay hào phóng thì Sở Ứng Ngữ đã từng gặp qua.
Nhưng hành vi của Sơ Tranh đã không thể dùng từ ra tay hào phóng để hình dung, mà quả thực chính là phá sản.
Sở Ứng Ngữ hỏi: "Trước khi đến Bình Khâu phủ thì sao?" Nàng ta muốn biết cô từ đâu tới, và tại sao Tạ Xu lại ở cũng cô.
Lý Lương lắc đầu: "Không biết, bọn họ đột nhiên xuất hiện ở Bình Khâu phủ."
Bình Khâu phủ thuộc về khu vực không có ai quản lý, người từ đâu tới đây, cũng sẽ không có ai rảnh chú ý.
"Bọn họ muốn đi đâu?"
"Không biết, nhưng mà..." Lý Lương nhìn ra phía ngoài thành, nhíu mày: "Ở phía trước chính là rừng rậm Linh Hài nơi Huyền thú chiếm cứ, ở trong đó nguy hiểm trùng điệp."
Đông Uyên có hai khu rừng rậm.
Rừng rậm Linh Hài có huyền thú cường đại, chán ghét nhân loại, nếu như không có nhân loại thực lực mạnh mẽ dẫn đội, thì người bình thường sẽ không tiến về khu rừng rậm này.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đám người Phương Thăng không thấy dung mạo dưới lớp khăn che mặt của Sở Ứng Ngữ, chẳng qua là cảm thấy nàng ta và Sơ Tranh giống nhau đến mấy phần mà thôi.
Bởi vậy Sơ Tranh bên này rất bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.
Ba ngày sau.
Bọn họ đến một tòa thành trì.
Vào thành cần kiểm tra thân phận, Phương Thăng có chút kỳ quái, bởi vì lúc trước nơi này không cần kiểm tra thân phận.
"Trong thành xảy ra chuyện gì?" Phương Thăng đưa cho người thủ thành chút chỗ tốt, nghe ngóng chuyện trong thành.
"Nhiếp Khôn đại sư ở trong thành, rất nhiều người đến đây xin thuốc." Nhận được chỗ tốt rồi tự nhiên là biết gì nói nấy: "Sợ có người gây bất lợi với Nhiếp Khôn đại sư, nên lúc này mới phải kiểm tra."
Phương Thăng đem chuyện vừa nghe được nói cho Sơ Tranh nghe.
Sơ Tranh hững hờ hỏi: "Nhiếp Khôn rất lợi hại?"
"Ông ta là vị thánh cấp luyện đan sư duy nhất ở Đông Uyên, đi tới đâu cũng đều là thượng khách." Sơ Tranh cô nương lại gọi thẳng tên như thế, may mà không có ai ở đây.
Luyện đan sư ở Đông Uyên thuộc về một chức nghiệp được người người tôn kính, vì ai có thể đảm bao được mình vĩnh viễn sẽ không bị thương, sinh bệnh hay trúng độc chứ?
Đan dược trân quý, luyện đan sư lại cần thiên phú, không phải người nào cũng có thể học được.
Luyện đan sư phổ thông đều được người tôn kính, chứ đừng nói là thánh cấp luyện đan sư.
Cho dù là Thần Chủ, đối mặt thánh cấp luyện đan sư, thì cũng phải khách khí.
...
Nhiếp Khôn đại sư tuổi đã quá một trăm, nhưng thân thể cứng rắn, tinh thần phấn chấn huy động thanh trường đao hình trăng khuyết trong tay.
Trên hành lang dài, thanh niên vội vàng mà đến: "Sư phụ, có người cầu kiến."
Trường đao hình trăng khuyết trong tay lão giả vừa thu lại, âm thanh vang dội vang vọng khắp toàn bộ viện tử: "Không gặp."
"Nhưng mà..." Thanh niên hơi chần chờ: "Đối phương xưng là người của Quân gia."
"Quân gia?"
Nhiếp Khôn quay đầu nhìn thanh niên, thanh niên gật đầu.
Nhiếp Khôn hơi trầm ngâm: "Một lát nữa ta qua."
"Dạ."
Nhiếp Khôn đổi một thân y phục vừa vặn, chắp tay đi vào phòng tiếp khách.
Người trong sảnh lập tức đứng dậy, hướng ánh mắt tôn kính về phía lão giả.
Nữ tử đứng phía trước bước lên hai bước, nhẹ nhàng hành lễ: "Xin chào Nhiếp Khôn đại sư."
Nhiếp Khôn mắt nhìn thẳng đi đến chủ vị, phất y phục ngồi xuống.
Bị người ta làm lơ như thế, đáy lòng Sở Ứng Ngữ ẩn ẩn có chút bất mãn, nhưng người trước mặt này không thể đắc tội nổi, nàng ta chỉ có thể nhịn.
"Đại sư, ta là đại tiểu thư Quân gia Quân Sơ Tranh."
"Sao ta không biết Quân gia còn có một vị đại tiểu thư?" Nhiếp Khôn rất không nể mặt, đưa ra chất vấn ngay tại chỗ.
Không phải lần đầu tiên Sở Ứng Ngữ nghe thấy vấn đề này, nàng ta lễ phép trả lời: "Trước kia thân thể không tốt, trưởng bối trong tộc để ta ở trong núi thanh tu."
"Thật sao." Nhiếp Khôn uống trà, đến ngay cả ánh mắt cũng không cho nàng ta: "Tìm ta có chuyện gì."
Sở Ứng Ngữ hít sâu: "Đại sư, lần này đến đây là cầu nguyên linh kim đan."
Nhiếp Khôn đặt chén trà xuống, ném nắp trà trong tay lên mặt bàn, âm thanh kia hơi lớn, làm đám người chỗ này cả kinh không dám thở mạnh.
Nhiếp Khôn trầm mặt: "Tiễn khách."
"Đại sư, Quân gia rất có thành ý, chỉ cần là đồ Quân gia có, đại sư cứ việc chọn." Sở Ứng Ngữ vội vã lên tiếng, nhưng mà sắc mặt Nhiếp Khôn càng khó coi hơn.
Đồ đệ của nhiếp khôn rất nhanh tiến lên mời người ra ngoài.
"Mấy vị, mời trở về đi."
Sở Ứng Ngữ có chút không hiểu: "Tiểu huynh đệ, sao đại sư đột nhiên lại tức giận?"
Nàng ta cũng chỉ mới nói một câu mà thôi...
"Quân cô nương, nguyên linh kim đan này là thánh cấp cực phẩm đan dược, sư phụ cũng chỉ có được một viên, lão nhân gia ngài sẽ không xuất thủ."
Thanh niên nói xong, không đợi Sở Ứng Ngữ phản ứng, đóng cửa lớn lại.
Khi Nhiếp Khôn luyện ra nguyên linh kim đan, thì trời giáng tử lôi, nếu như không phải bản thân Nhiếp Khôn có thực lực không kém, vậy có lẽ đã phải bỏ mình tại chỗ.
Nguyên linh kim đan có hiệu quả cải tử hoàn sinh, chỉ cần còn một hơi, cũng có thể làm cho người ta hồi phục, nhảy nhót tưng bừng được.
Thứ này tương đương với một cái mạng.
Nhiếp Khôn có bảo bối như vậy, tin tức không giấu được, người đi cầu đan dược nhiều vô số kể.
Nhưng đây là thứ Nhiếp Khôn dùng mạng đổi lấy, ông ta làm sao chịu cho người ta.
Sở Ứng Ngữ chỉ là đợt đầu tiêm, đợt thứ hai là người của Thẩm gia, tiếp theo là người nhà Mộ Dung.
Nhiếp Khôn bị những người này liên tiếp tới cửa quấy rối đến không còn cách nào khác, quyết định tổ chức một cuộc so tài, nếu ai có thể lấy ra được đồ vật làm ông ta động tâm, thì nguyên linh kim đan liền cho người đó.
Bởi vì so tài thí này, mà các nhà bắt đầu xuất ra vốn liếng của mình.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua lại nguyên linh kim đan. 】
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản mi bị thiểu năng à?
【... Tiểu tỷ tỷ xin đừng mắng ta! 】 Nó không phải thiểu năng!
Người ta nói, muốn kỳ trân dị bảo, mi cấp bao nhiêu tiền người ta cũng không cần đâu.
Ngàn vàng khó mua, ta vui lắm có biết hay không?
Tiền không phải vạn năng! Thật sự đấy!
Không bằng...
【 Tiểu tỷ tỷ, cô muốn làm gì? 】
Ta đi cướp về.
【... 】 Biết ngay mà! Vương Giả cố gắng làm mình tỉnh táo lại, 【 Tiểu tỷ tỷ, không mua lại được, chỉ là bởi vì cái giá đưa ra không chạm đến tâm khảm của người ta mà thôi. 】 Tiền chính là vạn năng! Chỉ là cô chưa dùng đúng cách mà thôi!
Ồ.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Mi muốn đưa giá chạm đến tâm khảm người ta thế nào? Moi tim sao? Mi thật ác độc.
Vương • ác độc • Giả phát điên, rốt cuộc là ai ác độc!!
Moi tim là cái thao tác gì chứ!
Mẹ nó cô là ma quỷ sao!
【 Luyện đan sư thiếu cái gì? 】 Phải mỉm cười phục vụ, phải mỉm cười phục vụ, phải mỉm cười phục vụ.
Ta cũng không phải luyện đan sư, làm sao ta biết hắn thiếu cái gì, nói không chừng là thiếu đầu người nha?
【...】
Thiếu đầu người ông nội cô!!
【 Thứ luyện đan sư thiếu nhất chính là cực phẩm thiên tài địa bảo và luyện đan lô. 】 Vương Giả cố gắng nói với mình ở dưới đáy lòng, ký chủ do tự mình chọn, phải có kiên nhẫn, phải dạy bảo thật tốt, còn có thể cứu giúp một chút.
【 Hiện tại mời tiểu tỷ tỷ căn cứ theo sự nhắc nhở của ta mà tiến hành nhiệm vụ. 】
Sơ Tranh nằm ở trên giường.
Không đi.
Bệnh tâm thần.
【... 】
Vương Giả rất muốn một đao đâm chết ký chủ nhà nó.
Đều mẹ nó đừng ai cản ta!
...
Sơ Tranh bị Vương Giả lầu bầu đến không còn cách nào khác, bất đắc dĩ bắt đầu làm nhiệm vụ.
Vương Giả xác thực rất triệt để thực hành cái tôn chỉ phá sản, toàn bộ hành trình đều bắt cô phá sản mua đồ, hơn nữa còn không phải dùng những tảng đá loạn thất bát tao kia nữa, mà là tiền tệ thông dụng —— Huyền Thạch.
Người trong toàn thành đều biết có một tên phá gia, ở trong thành tiêu Huyền Thạch đến không có chừng mực.
Sơ Tranh làm ra động tĩnh lớn như vậy, kinh động đến Sở Ứng Ngữ đang ở trong thành.
Sở Ứng Ngữ không biết Sơ Tranh muốn làm gì, trốn trong bóng tối quan sát vài ngày mà vẫn không phát hiện được gì.
Lý Lương vừa vặn tra được tin tức của Sơ Tranh.
"Nơi bọn họ xuất hiện đầu tiên là Bình Khâu phủ, lúc trước nghe đồn có người mở một cái lôi đài ở Bình Khâu phủ tuyển hộ vệ, người kia chính là nàng, trừ ra tay hào phóng, thì tin tức tra được không nhiều."
Ra tay hào phóng thì Sở Ứng Ngữ đã từng gặp qua.
Nhưng hành vi của Sơ Tranh đã không thể dùng từ ra tay hào phóng để hình dung, mà quả thực chính là phá sản.
Sở Ứng Ngữ hỏi: "Trước khi đến Bình Khâu phủ thì sao?" Nàng ta muốn biết cô từ đâu tới, và tại sao Tạ Xu lại ở cũng cô.
Lý Lương lắc đầu: "Không biết, bọn họ đột nhiên xuất hiện ở Bình Khâu phủ."
Bình Khâu phủ thuộc về khu vực không có ai quản lý, người từ đâu tới đây, cũng sẽ không có ai rảnh chú ý.
"Bọn họ muốn đi đâu?"
"Không biết, nhưng mà..." Lý Lương nhìn ra phía ngoài thành, nhíu mày: "Ở phía trước chính là rừng rậm Linh Hài nơi Huyền thú chiếm cứ, ở trong đó nguy hiểm trùng điệp."
Đông Uyên có hai khu rừng rậm.
Rừng rậm Linh Hài có huyền thú cường đại, chán ghét nhân loại, nếu như không có nhân loại thực lực mạnh mẽ dẫn đội, thì người bình thường sẽ không tiến về khu rừng rậm này.