Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 318
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hắc Lục nhìn thấy Sơ Tranh lần nữa, cả người đều nơm nớp lo sợ.
Vị này đi Đông Uyên, thế mà lại hoàn hảo không chút tổn hại về được.
Sơ Tranh biết mình vừa về tới nơi bình thường thì sẽ bị ép phá sản, cho nên dưới thái độ vừa hoảng sợ vừa cẩn trọng của Hắc Lục, Sơ Tranh bất đắc dĩ mua lại thuyền của gã.
Hắc Lục nào dám không bán.
Không bán thì mạng cũng mất.
Sau khi bảo Hắc Lục ném hết đồ vật ngổn ngang trên thuyền đi, rồi bố trí lại một cách thoải mái dễ chịu, lúc này cô mới mang Tạ Xu lên thuyền.
Rời khỏi Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, thân thể Tạ Xu lại bắt đầu sợ lạnh.
Sơ Tranh không quá muốn dẫn hắn rời đi, nhưng Tạ Xu rất kiên trì, nên cô cũng không có cách nào.
Thẻ người tốt quan trọng.
Yêu cầu của thẻ người tốt tất phải đáp ứng.
"Cô nương, ta đã an bài lão phu nhân kia ở sát vách các ngươi, không có vấn đề gì chứ?" Hắc Lục xoa xoa tay, cười nịnh nọt, chỉ sợ chọc giận Sơ Tranh.
Chuyện lần trước còn rõ mồn một trước mắt, đời này cũng không dám quên.
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu, sờ sờ Thiên Cẩm thử, lại quay đầu phân phó: "Phương Thăng, các ngươi kiểm tra bốn phía một chút."
Đám người Phương Thăng có thực lực, đi theo cô đến bên kia thì mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn.
Sơ Tranh ra giá cao, đám người Phương Thăng tự nhiên nguyện ý đi theo.
"Vâng." Phương Thăng phân tán kiểm tra thuyền, Hắc Lục ở phía sau lau mồ hôi, gã nào dám động tay động chân.
Sơ Tranh mang Tạ Xu lên trước.
Thẩm Diêu Dạ chờ ở phía dưới, thấy cô xuống lập tức nói: "Quân cô nương, nguyên linh kim đan, có thể hay không..."
Trước mắt Tạ Xu không cần nguyên linh kim đan.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hắn. Thẩm Diêu Dạ bị cô nhìn đến tê dại cả da đầu: "Quân cô nương, chỉ cần ngươi chịu giao nguyên linh kim đan cho ta, thì ta nguyện ý dùng bất kỳ vật gì để trao đổi."
"Cái mạng này của ngươi thì sao?"
Thẩm Diêu Dạ sững sờ.
Một lát sau mới trịnh trọng gật đầu.
Sơ Tranh lạnh lùng xoay người rời đi, khi Thẩm Diêu Dạ thất vọng, cô đột nhiên giơ tay ném ra một vật.
Lúc Thẩm Diêu Dạ kịp phản ứng thì thứ kia đã sắp rơi xuống đất, lúc này hắn mới bổ nhào qua tiếp được.
Cả người ngã trên mặt đất, lại muốn đảm bảo đồ vật trong tay hoàn hảo không chút tổn hại.
"Ngươi giúp ta làm một chuyện." Thanh âm của nữ tử từ xa xa truyền đến.
...
Đông Uyên.
Mặt đất chồng chất tuyết, đã cao đến sắp quá đầu gối, trên đường không có một ai, tất cả cửa lớn của các cửa tiệm đóng chặt.
Tuyết lớn rơi đầy trời đang dần dần nhỏ lại.
"Tiểu thư, tuyết bên ngoài nhỏ hơn rồi."
Sở Ứng Ngữ đẩy cửa sổ ra nhìn, quả nhiên tuyết đã nhỏ hơn rồi.
Chỉ qua nửa ngày, tuyết trên mặt đất liền tan ra, trên không trung mặc dù vẫn còn hoa tuyết tung bay, nhưng đã không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của con người nữa.
Sở Ứng Ngữ xuyên qua hành lang, đến thư phòng của Quân gia chủ.
Nàng ta gõ cửa đi vào, Quân gia chủ bị thương không nhẹ, những ngày này đều đang uống thuốc chữa thương.
"Ta nên gọi ngươi là gì?" Quân gia chủ hỏi.
Đáy lòng Sở Ứng Ngữ khẽ run lên, vừa muốn nói chuyện, lại nghe Quân gia chủ nói: "Cũng không quan trọng."
"Phụ thân..."
Quân gia chủ giơ tay: "Lúc ấy ngươi cũng ở đó, ngươi hẳn phải biết ta không phải là phụ thân ngươi."
Sở Ứng Ngữ cắn môi: "Nhưng ta là người Quân gia."
"A." Quân gia chủ cười lạnh một tiếng: "Như thế cũng không sai, tóm lại mà nói, ngươi cũng là người Quân gia. Ngươi đi theo ta."
Đáy lòng Sở Ứng Ngữ hơi an tâm.
Quân gia chủ mang Sở Ứng Ngữ đi gặp một người.
Người này đem đến cho Sở Ứng Ngữ cảm giác không tốt lắm.
Nhưng đang ở ngay trước mặt Quân gia chủ, nàng ta cũng không dám nói lung tung, cúi thấp đầu, mặc cho người kia đánh giá mình.
Cuối cùng người kia gật đầu: "Mặc dù không tốt như người trước kia, nhưng mà cũng được xem là tuyệt hảo."
Sở Ứng Ngữ nhíu mày, có ý gì?
"Vậy là được rồi." Quân gia chủ phất tay để Sở Ứng Ngữ đi ra ngoài trước.
Sở Ứng Ngữ luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái, nhưng thời gian kế tiếp, nàng ta vẫn là đại tiểu thư Quân gia, không hề phải chịu chút trễ nãi nào.
Mãi đến khi...
Nàng ta nhìn thấy vị đại thiếu gia chỉ từng nghe qua trong miệng hạ nhân.
Lần đầu tiên Sở Ứng Ngữ nhìn thấy đại thiếu gia Quân gia, đã cảm thấy người này âm trầm cố chấp, không phải là người dễ ở chung.
Thế nhưng nàng ta không nghĩ tới, Quân gia sẽ để nàng ta tới chăm sóc hắn.
Nàng ta muốn phản đối, nhưng mà vừa đối diện với ánh mắt của Quân gia chủ, lời nói đã đến khóe miệng nhưng Sở Ứng Ngữ chỉ có thể trở về nuốt.
Ban đêm.
Toàn bộ Quân phủ yên tĩnh lại.
Thế nhưng có một âm thanh đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh này.
Có hạ nhân mở cửa phòng, nhìn về phía âm thanh truyền tới, một lát sau lại như không nghe thấy, quay người trở về phòng.
Ngày thứ hai Sở Ứng Ngữ bị người mang ra từ gian phòng của đại thiếu gia, trên y phục của nàng ta đều là vết máu, phía sau lưng bị roi đánh cho máu thịt be bét.
Hạ nhân cẩn thận bôi thuốc cho nàng ta, dùng loại thuốc vô cùng tốt, nên rất nhanh liền tốt lên, đến mức không còn nhìn thấy vết thương nữa.
Thế nhưng cái này không thể làm bình ổn lại nỗi sợ hãi mà Sở Ứng Ngữ đã trải qua.
Hơn nữa nỗi sợ hãi này vẫn chưa kết thúc.
Thực lực của nàng ta ở Quân gia quá không đáng chú ý, người bên cạnh đại thiếu gia, tùy tiện vung tay một cái là có thể lấy mạng nàng ta.
Nàng ta bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao Quân Sơ Tranh chân chính đối với việc mình thay thế thân phận của cô, lại tuyệt không quan tâm như thế.
Cuộc sống thế này, nếu như là cuộc sống trước kia của cô, vậy sao cô có thể nguyện ý trở về chứ.
Là cô cố ý!
Cô cố ý để cho mình thay thế cô...
Nhất định là cô cố ý!!
Trong đầu Sở Ứng Ngữ giờ phút này đều tràn đầy suy nghĩ là Sơ Tranh cố ý làm cho nàng ta về đây, thay thế cô chịu tội.
Thế nhưng nàng ta đã quên, Sơ Tranh chưa từng giấu diếm sự thật mình là Quân Sơ Tranh.
Khi Sở Ứng Ngữ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, thì Quân gia cũng không khá lắm.
Bây giờ Đông Uyên vẫn đang có tuyết rơi, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nhưng vẫn có biến hóa, sự tình vốn dĩ đã rắc rối, Mộ Dung gia lại đột nhiên như bị điên, tiến hành công kích địa bàn của Quân gia, nói Quân gia giết người của bọn họ.
Quân gia rất đần độn, bọn họ giết người của Mộ Dung gia bao giờ?
Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, không ai nhường ai.
Quân gia cũng không phải ngồi không, bị người ta khiêu khích như thế, làm sao có thể không đáp trả được.
Vừa trải qua một trận biến cố, hai nhà liền khai chiến.
Các gia tộc nhỏ còn lại cũng rất kích động, trộn lẫn vào bên trong.
Toàn bộ Đông Uyên bắt đầu loạn cả lên, ai cũng không thể chỉ lo cho thân mình nữa.
Hỗn chiến đánh nhau, không ai nhớ rõ lúc đầu đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Đông Uyên biến thành như bây giờ, nếu không thừa cơ cướp đoạt tài nguyên, thì sau này làm sao mà tiếp tục cuộc sống được?
Quân gia bởi vì Quân gia chủ bị thương, nên thực lực xuống dốc nghiêm trọng.
Quân gia chủ cả ngày ở vào biên giới của sự tàn bạo.
Ai chọc vào là bùng nổ ngay.
Thời gian càng dài, Quân gia càng thêm yếu thế, cuối cùng khi có người mang theo một số người của Quân gia rời đi, thì lúc này Quân gia chủ mới biết được có người phản bội.
"Các ngươi... Các ngươi..."
"Gia chủ, không phải là chúng ta không quan tâm đến gia tộc, mà là Quân gia đối với chi thứ như chúng ta sai khiến quát mắng, chúng ta chịu đủ lắm rồi, gia chủ bảo trọng."
Những người thuộc chi thứ như bọn họ, ở Quân gia cũng chỉ có thể bị xem như pháo hôi, vĩnh viễn vẫn kém một bậc.
Có người ra giá cao, để bọn họ thoát ly khỏi Quân gia, một lần nữa rời khỏi tổ kiến Quân gia này, vì sao bọn họ không muốn chứ?
Phản bội có lẽ đáng xấu hổ.
Nhưng có ai mà không muốn trèo lên cao đâu?
"Các ngươi là đồ bạch nhãn lang!" Quân gia chủ vơ lấy đồ vật bên cạnh đập tới.
Người bên kia rời đi không chút lưu luyến.
Quân gia chủ tức giận đến mức lửa giận công tâm.
"Gia chủ, gia chủ, đại thiếu gia xảy ra chuyện rồi!" Quân gia chủ vẫn chưa đè được cái hỏa khí này xuống, thì lại có một tin dữ truyền đến.
Đại thiếu gia Quân gia bị người đâm, cũng may phát hiện kịp thời, nên được cấp cứu kịp.
Người duy nhất có hiềm nghi chính là Sở Ứng Ngữ không thấy tung tích.
"Bắt... bắt con tiện nhân kia về đây!"
Nếu nàng ta biến mất, con của ông ta phải làm sao bây giờ?
Chỉ có lấy mạng của nàng ta đổi, con của ông ta mới có thể khỏe mạnh!!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hắc Lục nhìn thấy Sơ Tranh lần nữa, cả người đều nơm nớp lo sợ.
Vị này đi Đông Uyên, thế mà lại hoàn hảo không chút tổn hại về được.
Sơ Tranh biết mình vừa về tới nơi bình thường thì sẽ bị ép phá sản, cho nên dưới thái độ vừa hoảng sợ vừa cẩn trọng của Hắc Lục, Sơ Tranh bất đắc dĩ mua lại thuyền của gã.
Hắc Lục nào dám không bán.
Không bán thì mạng cũng mất.
Sau khi bảo Hắc Lục ném hết đồ vật ngổn ngang trên thuyền đi, rồi bố trí lại một cách thoải mái dễ chịu, lúc này cô mới mang Tạ Xu lên thuyền.
Rời khỏi Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, thân thể Tạ Xu lại bắt đầu sợ lạnh.
Sơ Tranh không quá muốn dẫn hắn rời đi, nhưng Tạ Xu rất kiên trì, nên cô cũng không có cách nào.
Thẻ người tốt quan trọng.
Yêu cầu của thẻ người tốt tất phải đáp ứng.
"Cô nương, ta đã an bài lão phu nhân kia ở sát vách các ngươi, không có vấn đề gì chứ?" Hắc Lục xoa xoa tay, cười nịnh nọt, chỉ sợ chọc giận Sơ Tranh.
Chuyện lần trước còn rõ mồn một trước mắt, đời này cũng không dám quên.
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu, sờ sờ Thiên Cẩm thử, lại quay đầu phân phó: "Phương Thăng, các ngươi kiểm tra bốn phía một chút."
Đám người Phương Thăng có thực lực, đi theo cô đến bên kia thì mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn.
Sơ Tranh ra giá cao, đám người Phương Thăng tự nhiên nguyện ý đi theo.
"Vâng." Phương Thăng phân tán kiểm tra thuyền, Hắc Lục ở phía sau lau mồ hôi, gã nào dám động tay động chân.
Sơ Tranh mang Tạ Xu lên trước.
Thẩm Diêu Dạ chờ ở phía dưới, thấy cô xuống lập tức nói: "Quân cô nương, nguyên linh kim đan, có thể hay không..."
Trước mắt Tạ Xu không cần nguyên linh kim đan.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hắn. Thẩm Diêu Dạ bị cô nhìn đến tê dại cả da đầu: "Quân cô nương, chỉ cần ngươi chịu giao nguyên linh kim đan cho ta, thì ta nguyện ý dùng bất kỳ vật gì để trao đổi."
"Cái mạng này của ngươi thì sao?"
Thẩm Diêu Dạ sững sờ.
Một lát sau mới trịnh trọng gật đầu.
Sơ Tranh lạnh lùng xoay người rời đi, khi Thẩm Diêu Dạ thất vọng, cô đột nhiên giơ tay ném ra một vật.
Lúc Thẩm Diêu Dạ kịp phản ứng thì thứ kia đã sắp rơi xuống đất, lúc này hắn mới bổ nhào qua tiếp được.
Cả người ngã trên mặt đất, lại muốn đảm bảo đồ vật trong tay hoàn hảo không chút tổn hại.
"Ngươi giúp ta làm một chuyện." Thanh âm của nữ tử từ xa xa truyền đến.
...
Đông Uyên.
Mặt đất chồng chất tuyết, đã cao đến sắp quá đầu gối, trên đường không có một ai, tất cả cửa lớn của các cửa tiệm đóng chặt.
Tuyết lớn rơi đầy trời đang dần dần nhỏ lại.
"Tiểu thư, tuyết bên ngoài nhỏ hơn rồi."
Sở Ứng Ngữ đẩy cửa sổ ra nhìn, quả nhiên tuyết đã nhỏ hơn rồi.
Chỉ qua nửa ngày, tuyết trên mặt đất liền tan ra, trên không trung mặc dù vẫn còn hoa tuyết tung bay, nhưng đã không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của con người nữa.
Sở Ứng Ngữ xuyên qua hành lang, đến thư phòng của Quân gia chủ.
Nàng ta gõ cửa đi vào, Quân gia chủ bị thương không nhẹ, những ngày này đều đang uống thuốc chữa thương.
"Ta nên gọi ngươi là gì?" Quân gia chủ hỏi.
Đáy lòng Sở Ứng Ngữ khẽ run lên, vừa muốn nói chuyện, lại nghe Quân gia chủ nói: "Cũng không quan trọng."
"Phụ thân..."
Quân gia chủ giơ tay: "Lúc ấy ngươi cũng ở đó, ngươi hẳn phải biết ta không phải là phụ thân ngươi."
Sở Ứng Ngữ cắn môi: "Nhưng ta là người Quân gia."
"A." Quân gia chủ cười lạnh một tiếng: "Như thế cũng không sai, tóm lại mà nói, ngươi cũng là người Quân gia. Ngươi đi theo ta."
Đáy lòng Sở Ứng Ngữ hơi an tâm.
Quân gia chủ mang Sở Ứng Ngữ đi gặp một người.
Người này đem đến cho Sở Ứng Ngữ cảm giác không tốt lắm.
Nhưng đang ở ngay trước mặt Quân gia chủ, nàng ta cũng không dám nói lung tung, cúi thấp đầu, mặc cho người kia đánh giá mình.
Cuối cùng người kia gật đầu: "Mặc dù không tốt như người trước kia, nhưng mà cũng được xem là tuyệt hảo."
Sở Ứng Ngữ nhíu mày, có ý gì?
"Vậy là được rồi." Quân gia chủ phất tay để Sở Ứng Ngữ đi ra ngoài trước.
Sở Ứng Ngữ luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái, nhưng thời gian kế tiếp, nàng ta vẫn là đại tiểu thư Quân gia, không hề phải chịu chút trễ nãi nào.
Mãi đến khi...
Nàng ta nhìn thấy vị đại thiếu gia chỉ từng nghe qua trong miệng hạ nhân.
Lần đầu tiên Sở Ứng Ngữ nhìn thấy đại thiếu gia Quân gia, đã cảm thấy người này âm trầm cố chấp, không phải là người dễ ở chung.
Thế nhưng nàng ta không nghĩ tới, Quân gia sẽ để nàng ta tới chăm sóc hắn.
Nàng ta muốn phản đối, nhưng mà vừa đối diện với ánh mắt của Quân gia chủ, lời nói đã đến khóe miệng nhưng Sở Ứng Ngữ chỉ có thể trở về nuốt.
Ban đêm.
Toàn bộ Quân phủ yên tĩnh lại.
Thế nhưng có một âm thanh đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh này.
Có hạ nhân mở cửa phòng, nhìn về phía âm thanh truyền tới, một lát sau lại như không nghe thấy, quay người trở về phòng.
Ngày thứ hai Sở Ứng Ngữ bị người mang ra từ gian phòng của đại thiếu gia, trên y phục của nàng ta đều là vết máu, phía sau lưng bị roi đánh cho máu thịt be bét.
Hạ nhân cẩn thận bôi thuốc cho nàng ta, dùng loại thuốc vô cùng tốt, nên rất nhanh liền tốt lên, đến mức không còn nhìn thấy vết thương nữa.
Thế nhưng cái này không thể làm bình ổn lại nỗi sợ hãi mà Sở Ứng Ngữ đã trải qua.
Hơn nữa nỗi sợ hãi này vẫn chưa kết thúc.
Thực lực của nàng ta ở Quân gia quá không đáng chú ý, người bên cạnh đại thiếu gia, tùy tiện vung tay một cái là có thể lấy mạng nàng ta.
Nàng ta bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao Quân Sơ Tranh chân chính đối với việc mình thay thế thân phận của cô, lại tuyệt không quan tâm như thế.
Cuộc sống thế này, nếu như là cuộc sống trước kia của cô, vậy sao cô có thể nguyện ý trở về chứ.
Là cô cố ý!
Cô cố ý để cho mình thay thế cô...
Nhất định là cô cố ý!!
Trong đầu Sở Ứng Ngữ giờ phút này đều tràn đầy suy nghĩ là Sơ Tranh cố ý làm cho nàng ta về đây, thay thế cô chịu tội.
Thế nhưng nàng ta đã quên, Sơ Tranh chưa từng giấu diếm sự thật mình là Quân Sơ Tranh.
Khi Sở Ứng Ngữ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, thì Quân gia cũng không khá lắm.
Bây giờ Đông Uyên vẫn đang có tuyết rơi, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nhưng vẫn có biến hóa, sự tình vốn dĩ đã rắc rối, Mộ Dung gia lại đột nhiên như bị điên, tiến hành công kích địa bàn của Quân gia, nói Quân gia giết người của bọn họ.
Quân gia rất đần độn, bọn họ giết người của Mộ Dung gia bao giờ?
Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, không ai nhường ai.
Quân gia cũng không phải ngồi không, bị người ta khiêu khích như thế, làm sao có thể không đáp trả được.
Vừa trải qua một trận biến cố, hai nhà liền khai chiến.
Các gia tộc nhỏ còn lại cũng rất kích động, trộn lẫn vào bên trong.
Toàn bộ Đông Uyên bắt đầu loạn cả lên, ai cũng không thể chỉ lo cho thân mình nữa.
Hỗn chiến đánh nhau, không ai nhớ rõ lúc đầu đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Đông Uyên biến thành như bây giờ, nếu không thừa cơ cướp đoạt tài nguyên, thì sau này làm sao mà tiếp tục cuộc sống được?
Quân gia bởi vì Quân gia chủ bị thương, nên thực lực xuống dốc nghiêm trọng.
Quân gia chủ cả ngày ở vào biên giới của sự tàn bạo.
Ai chọc vào là bùng nổ ngay.
Thời gian càng dài, Quân gia càng thêm yếu thế, cuối cùng khi có người mang theo một số người của Quân gia rời đi, thì lúc này Quân gia chủ mới biết được có người phản bội.
"Các ngươi... Các ngươi..."
"Gia chủ, không phải là chúng ta không quan tâm đến gia tộc, mà là Quân gia đối với chi thứ như chúng ta sai khiến quát mắng, chúng ta chịu đủ lắm rồi, gia chủ bảo trọng."
Những người thuộc chi thứ như bọn họ, ở Quân gia cũng chỉ có thể bị xem như pháo hôi, vĩnh viễn vẫn kém một bậc.
Có người ra giá cao, để bọn họ thoát ly khỏi Quân gia, một lần nữa rời khỏi tổ kiến Quân gia này, vì sao bọn họ không muốn chứ?
Phản bội có lẽ đáng xấu hổ.
Nhưng có ai mà không muốn trèo lên cao đâu?
"Các ngươi là đồ bạch nhãn lang!" Quân gia chủ vơ lấy đồ vật bên cạnh đập tới.
Người bên kia rời đi không chút lưu luyến.
Quân gia chủ tức giận đến mức lửa giận công tâm.
"Gia chủ, gia chủ, đại thiếu gia xảy ra chuyện rồi!" Quân gia chủ vẫn chưa đè được cái hỏa khí này xuống, thì lại có một tin dữ truyền đến.
Đại thiếu gia Quân gia bị người đâm, cũng may phát hiện kịp thời, nên được cấp cứu kịp.
Người duy nhất có hiềm nghi chính là Sở Ứng Ngữ không thấy tung tích.
"Bắt... bắt con tiện nhân kia về đây!"
Nếu nàng ta biến mất, con của ông ta phải làm sao bây giờ?
Chỉ có lấy mạng của nàng ta đổi, con của ông ta mới có thể khỏe mạnh!!