Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 546
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Thẩm tiểu thư, cô đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, cô cảm thấy cô có chỗ nào xứng với Cảnh Nhi nhà chúng tôi đây? Bây giờ chỉ cần cô đồng ý giải trừ hôn ước, chỗ này có ba triệu, coi như là đền bù, Thẩm gia bây giờ cũng không dễ dàng gì, ba triệu này cũng không ít..."
Khi Sơ Tranh tới, phát hiện mình đang ngồi trên hàng ghế dài trong quán cafe.
Hoàn cảnh ưu mỹ, tiếng đàn dương cầm êm ái phiêu đãng trong không khí, phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả tòa thành thị đều thu hết vào trong mắt.
Mà ngồi đối diện cô là một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, được bảo dưỡng khéo léo, nhìn qua chỉ tầm hơn ba mươi tuổi.
Người phụ nữ đang nhìn móng tay mình vừa làm, quả nhiên là ngạo khí mười phần, giống như ngay cả một ánh mắt liếc qua cũng khinh thường cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh còn có chút chưa lấy lại tinh thần.
Vương bát đản cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp.
Đến cả giảm xóc cũng không có, trực tiếp diễn luôn.
Như này bảo cô tiếp thế nào đây?
Sơ Tranh trấn định đảo qua bốn phía, đứng dậy: "Tôi vào toilet một chút."
Người phụ nữ giống như cười mà không phải cười gật đầu, trang điểm lông mày quá dài và cái cằm nhọn, làm cho bà ta nhìn qua có chút chanh chua.
Sơ Tranh: "..." Giống một con xà tinh!
Sơ Tranh nhanh chóng đứng dậy cách xa con xà tinh này ra một chút, vào toilet khóa chặt cửa, tiếp thu ký ức của nguyên chủ.
...
Nguyên chủ họ Thẩm, Thẩm Sơ Tranh.
Khi còn bé bị người lừa bán, tận đến khi mười sáu tuổi mới được tìm thấy, đón về Thẩm gia.
Sau khi đến trường học mới, nguyên chủ vô cùng không thích ứng.
Những bạn học trong trường đều là thiên chi kiêu tử, hoàn cảnh sống lúc trước của nguyên chủ, hoàn toàn không giống như bọn họ, nên rất không hợp nhau.
Bởi vậy nguyên chủ cơ hồ không có bạn bè gì trong trường học.
Trong trường học có một nam sinh tên là Tống Cảnh, thập phần chói mắt, rất nhiều nữ sinh thích cậu ta.
Nguyên chủ cũng là một thiếu nữ đang bước vào tuổi dậy thì, mới biết yêu, thích con trai rực rỡ chói mắt cũng rất bình thường.
Đáng tiếc ngay cả dũng khí nói chuyện với nam sinh này nguyên chủ cũng không có, nội tâm yếu ớt lại tự ti, cẩn thận bảo vệ chặt chẽ bí mật của mình.
Tận đến khi bí mật này bị một nữ sinh biết được.
Lúc nguyên chủ ở thư viện, không cẩn thận làm rơi nhật ký của mình, bị Bạch Vũ Dao nhặt được.
Bạch Vũ Dao dịu dàng hào phóng, khí chất ưu nhã, là thiên kim tiểu thư điển hình.
Nếu như Tống Cảnh là nam thần, vậy Bạch Vũ Dao chính là nữ thần.
Bạch Vũ Dao đồng ý với nguyên chủ sẽ giữ kín bí mật này cho cô, nhưng không nghĩ tới, không qua mấy ngày, tin tức này bị bạn học trong toàn trường biết được.
Bạch Vũ Dao nói với nguyên chủ, cô ta không nói cho bất cứ kẻ nào biết cả.
Nguyên chủ cảm thấy Bạch Vũ Dao rất hiền lành, chắc không phải là cô ta nói ra đâu, bởi vậy nên tin tưởng cô ta.
Tốt xấu gì nguyên chủ cũng là thiên kim của tập đoàn Thẩm thị, những bạn học kia cũng chỉ nghị luận sau lưng, không dám quá mức.
Bạch Vũ Dao cứ như vậy trở thành bạn bè của nguyên chủ.
Thời gian sau đó phát sinh rất nhiều việc nhỏ, đều không hề đáng chú ý, nhưng chính những chuyện nhỏ nhặt này, thành công làm cho ấn tượng của đám bạn học đối với nguyên chủ trở nên kém đi.
Đến ngay cả người nguyên chủ thầm mến là Tống Cảnh, mỗi lần trông thấy cô, đều sẽ hơi nhíu mày.
Nguyên chủ trông thấy biểu tình như thế, cũng không dám tiếp tục tới gần Tống Cảnh, lần nào cũng chỉ đứng xa xa mà nhìn.
Biến cố phát sinh sau khi nguyên chủ trở lại Thẩm gia một năm.
Cha mẹ Thẩm gia xảy ra chuyện bất trắc, mẹ Thẩm tử vong tại chỗ, còn cha Thẩm thì hôn mê bất tỉnh.
Nguyên chủ chỉ là một cô gái chưa hiểu chuyện, đối mặt với biến như vậy cố, ngoại trừ sợ hãi thì vẫn là sợ hãi.
Sau khi sự cố phát sinh không bao lâu, tập đoàn Thẩm thị bỗng nhiên đứng trước nguy cơ phá sản.
Thẩm gia rơi đài, cũng đại biểu cho ô dù của nguyên chủ biến mất, bạn học bình thường xem cô như người trong suốt, bỗng nhiên đối chọi gay gắt.
Mà Bạch Vũ Dao dường như cũng biến thành một người khác, không hề phản ứng với cô, trông thấy cô cũng xem cô như người trong suốt.
Hơn nữa còn bắt đầu kết giao cùng Tống Cảnh, trở thành một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong trường học.
Nguyên chủ không biết phát sinh chuyện gì, lần nào đi tìm Bạch Vũ Dao, cũng sẽ bị Tống Cảnh gặp được.
Bạch Vũ Dao kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà lần nào tên "hung thủ" kia cũng đều là cô.
Tống Cảnh chán ghét cô tới cực điểm, nguyên chủ muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt Tống Cảnh, cô lại không biết nên giải thích thế nào.
Ngay lúc này, mẹ của Tống Cảnh tìm cô giải trừ hôn ước.
Mãi đến lúc đó nguyên chủ mới biết được, cô và Tống Cảnh có hôn ước, hôn ước được định từ khi cô sinh ra.
Nhưng bây giờ Thẩm gia sắp phá sản, ở trong mắt bạn học, cô là một nữ sinh ác độc, Tống Cảnh cũng vô cùng chán ghét cô.
Cô căn bản không có lập trường gì để không giải trừ hôn ước.
Mẹ của Tống Cảnh cho cô ba triệu, xem như phí đền bù giải trừ hôn ước, cũng cảnh cáo cô, không cho phép nói ra chuyện này, phá hư thanh danh của Tống Cảnh.
Dù sao hiện tại Tống Cảnh cũng đã có bạn gái.
Cho dù nguyên chủ muốn nói, thì có lẽ cũng chẳng có ai tin tưởng, rằng cô và Tống Cảnh có hôn ước.
Người duy nhất có thể chứng thực chuyện này là cha Thẩm, lúc này đang nằm trên giường bệnh.
Bởi vậy bà Tống cũng chỉ cảnh cáo một câu, cũng không quá lo lắng cô sẽ nói lung tung.
Sau khi cô giải trừ hôn ước, Bạch Vũ Dao đã thật lâu không để ý tới nguyên chủ, bỗng nhiên gửi cho nguyên chủ một tấm thiếp mời, bảo cô nhất định phải đi, cô ta sẽ giải thích một số việc.
Nguyên chủ muốn biết vì sao Bạch Vũ Dao lại làm như thế, nên cầm thiếp mời đi.
Nhưng chính là lần này, làm nguyên chủ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nguyên chủ bị người hạ thuốc, bị một tên ăn chơi trác táng khi dễ, rồi bị người bắt gặp ngay tại chỗ, mặc dù chưa phát sinh chuyện gì, nhưng câu chuyện cũng đã đi theo một hướng khác.
Thẩm thị vốn đã sắp không chịu đựng nổi, nguyên chủ lại náo ra chuyện như vậy.
Những thân thích của Thẩm thị kia, lập tức quyết định gả nguyên chủ cho tên ăn chơi trác táng đó.
Nguyên chủ không đồng ý, dưới miệng đời và sự bức bách của đám thân thích, nản lòng thoái chí, tự sát.
Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Cái này toàn những thứ vớ vẩn gì đâu không vậy?
Kịch bản này nhìn kiểu gì cũng thấy Bạch Vũ Dao đã có ý định từ lâu rồi!
Tuyến thời gian bây giờ là lúc nguyên chủ bị mẹ của Tống Cảnh dùng ba triệu từ hôn...
Ba triệu!
Lúc Thẩm gia còn yên bình, ba triệu tính là gì?
Bây giờ Thẩm gia sắp xong đời, bà Tống cầm ba triệu từ hôn, nói cứ như một khoản tiền lớn lắm vậy.
Đây cũng là vì nguyên chủ không lớn lên ở Thẩm gia, nếu như là một thiên kim đại tiểu thư lớn lên ở Thẩm gia từ nhỏ, bị vũ nhục như thế, thì có lẽ đã sớm lấy café tạt bà ta rồi.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô cũng cảm thấy rất quá đáng đúng không? 】 Vương Giả thập phần tức giận.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cũng không có, mi..."
【 Lúc này mà không phát nhiệm vụ, ta cũng cảm thấy có lỗi với cô! Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng hai tiếng, tiêu hết sáu triệu, tiền đã đến sổ sách, xin chú ý kiểm tra và nhận. 】
"Đừng tự thêm kịch cho mình." Sơ Tranh trấn định bổ sung xong mấy chữ phía sau.
Có lỗi ông nội mi!
Ai tức giận?!
Ta tuyệt đối không tức giận! Tuyệt đối không cảm thấy quá đáng!
Ta vừa mới đến mà mi đã tuyên bố nhiệm vụ, có còn nhân tính không!
Vương Giả phát xong nhiệm vụ liền không lên tiếng nữa.
Sơ Tranh: "..."
"Ta có thể dùng tiền đập bà ta không?"
【... Tiểu tỷ tỷ, trên quy tắc thì không cho phép, bởi vì như thế sẽ được tính là ném bỏ. 】 Vương Giả yếu ớt nói.
"Vậy mi phát nhiệm vụ cho ta làm gì?"
【...】
Sơ Tranh ngồi trên bồn cầu trong toilet, suy tư gần mười phút.
Sơ Tranh nhìn điện thoại di động, cũng không biết đang suy tư điều gì.
Mấy phút sau, Sơ Tranh gọi một cú điện thoại, sau đó chuyển tiền trong thẻ ra ngoài.
Tiền trong thẻ có thể chuyển, nhưng nếu như không phải dựa theo nhiệm vụ mà hoàn thành, thì chuyển ra ngoài cũng vô dụng.
Sau khi làm xong Sơ Tranh mới rời khỏi toilet.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Thẩm tiểu thư, cô đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, cô cảm thấy cô có chỗ nào xứng với Cảnh Nhi nhà chúng tôi đây? Bây giờ chỉ cần cô đồng ý giải trừ hôn ước, chỗ này có ba triệu, coi như là đền bù, Thẩm gia bây giờ cũng không dễ dàng gì, ba triệu này cũng không ít..."
Khi Sơ Tranh tới, phát hiện mình đang ngồi trên hàng ghế dài trong quán cafe.
Hoàn cảnh ưu mỹ, tiếng đàn dương cầm êm ái phiêu đãng trong không khí, phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả tòa thành thị đều thu hết vào trong mắt.
Mà ngồi đối diện cô là một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, được bảo dưỡng khéo léo, nhìn qua chỉ tầm hơn ba mươi tuổi.
Người phụ nữ đang nhìn móng tay mình vừa làm, quả nhiên là ngạo khí mười phần, giống như ngay cả một ánh mắt liếc qua cũng khinh thường cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh còn có chút chưa lấy lại tinh thần.
Vương bát đản cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp.
Đến cả giảm xóc cũng không có, trực tiếp diễn luôn.
Như này bảo cô tiếp thế nào đây?
Sơ Tranh trấn định đảo qua bốn phía, đứng dậy: "Tôi vào toilet một chút."
Người phụ nữ giống như cười mà không phải cười gật đầu, trang điểm lông mày quá dài và cái cằm nhọn, làm cho bà ta nhìn qua có chút chanh chua.
Sơ Tranh: "..." Giống một con xà tinh!
Sơ Tranh nhanh chóng đứng dậy cách xa con xà tinh này ra một chút, vào toilet khóa chặt cửa, tiếp thu ký ức của nguyên chủ.
...
Nguyên chủ họ Thẩm, Thẩm Sơ Tranh.
Khi còn bé bị người lừa bán, tận đến khi mười sáu tuổi mới được tìm thấy, đón về Thẩm gia.
Sau khi đến trường học mới, nguyên chủ vô cùng không thích ứng.
Những bạn học trong trường đều là thiên chi kiêu tử, hoàn cảnh sống lúc trước của nguyên chủ, hoàn toàn không giống như bọn họ, nên rất không hợp nhau.
Bởi vậy nguyên chủ cơ hồ không có bạn bè gì trong trường học.
Trong trường học có một nam sinh tên là Tống Cảnh, thập phần chói mắt, rất nhiều nữ sinh thích cậu ta.
Nguyên chủ cũng là một thiếu nữ đang bước vào tuổi dậy thì, mới biết yêu, thích con trai rực rỡ chói mắt cũng rất bình thường.
Đáng tiếc ngay cả dũng khí nói chuyện với nam sinh này nguyên chủ cũng không có, nội tâm yếu ớt lại tự ti, cẩn thận bảo vệ chặt chẽ bí mật của mình.
Tận đến khi bí mật này bị một nữ sinh biết được.
Lúc nguyên chủ ở thư viện, không cẩn thận làm rơi nhật ký của mình, bị Bạch Vũ Dao nhặt được.
Bạch Vũ Dao dịu dàng hào phóng, khí chất ưu nhã, là thiên kim tiểu thư điển hình.
Nếu như Tống Cảnh là nam thần, vậy Bạch Vũ Dao chính là nữ thần.
Bạch Vũ Dao đồng ý với nguyên chủ sẽ giữ kín bí mật này cho cô, nhưng không nghĩ tới, không qua mấy ngày, tin tức này bị bạn học trong toàn trường biết được.
Bạch Vũ Dao nói với nguyên chủ, cô ta không nói cho bất cứ kẻ nào biết cả.
Nguyên chủ cảm thấy Bạch Vũ Dao rất hiền lành, chắc không phải là cô ta nói ra đâu, bởi vậy nên tin tưởng cô ta.
Tốt xấu gì nguyên chủ cũng là thiên kim của tập đoàn Thẩm thị, những bạn học kia cũng chỉ nghị luận sau lưng, không dám quá mức.
Bạch Vũ Dao cứ như vậy trở thành bạn bè của nguyên chủ.
Thời gian sau đó phát sinh rất nhiều việc nhỏ, đều không hề đáng chú ý, nhưng chính những chuyện nhỏ nhặt này, thành công làm cho ấn tượng của đám bạn học đối với nguyên chủ trở nên kém đi.
Đến ngay cả người nguyên chủ thầm mến là Tống Cảnh, mỗi lần trông thấy cô, đều sẽ hơi nhíu mày.
Nguyên chủ trông thấy biểu tình như thế, cũng không dám tiếp tục tới gần Tống Cảnh, lần nào cũng chỉ đứng xa xa mà nhìn.
Biến cố phát sinh sau khi nguyên chủ trở lại Thẩm gia một năm.
Cha mẹ Thẩm gia xảy ra chuyện bất trắc, mẹ Thẩm tử vong tại chỗ, còn cha Thẩm thì hôn mê bất tỉnh.
Nguyên chủ chỉ là một cô gái chưa hiểu chuyện, đối mặt với biến như vậy cố, ngoại trừ sợ hãi thì vẫn là sợ hãi.
Sau khi sự cố phát sinh không bao lâu, tập đoàn Thẩm thị bỗng nhiên đứng trước nguy cơ phá sản.
Thẩm gia rơi đài, cũng đại biểu cho ô dù của nguyên chủ biến mất, bạn học bình thường xem cô như người trong suốt, bỗng nhiên đối chọi gay gắt.
Mà Bạch Vũ Dao dường như cũng biến thành một người khác, không hề phản ứng với cô, trông thấy cô cũng xem cô như người trong suốt.
Hơn nữa còn bắt đầu kết giao cùng Tống Cảnh, trở thành một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong trường học.
Nguyên chủ không biết phát sinh chuyện gì, lần nào đi tìm Bạch Vũ Dao, cũng sẽ bị Tống Cảnh gặp được.
Bạch Vũ Dao kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà lần nào tên "hung thủ" kia cũng đều là cô.
Tống Cảnh chán ghét cô tới cực điểm, nguyên chủ muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt Tống Cảnh, cô lại không biết nên giải thích thế nào.
Ngay lúc này, mẹ của Tống Cảnh tìm cô giải trừ hôn ước.
Mãi đến lúc đó nguyên chủ mới biết được, cô và Tống Cảnh có hôn ước, hôn ước được định từ khi cô sinh ra.
Nhưng bây giờ Thẩm gia sắp phá sản, ở trong mắt bạn học, cô là một nữ sinh ác độc, Tống Cảnh cũng vô cùng chán ghét cô.
Cô căn bản không có lập trường gì để không giải trừ hôn ước.
Mẹ của Tống Cảnh cho cô ba triệu, xem như phí đền bù giải trừ hôn ước, cũng cảnh cáo cô, không cho phép nói ra chuyện này, phá hư thanh danh của Tống Cảnh.
Dù sao hiện tại Tống Cảnh cũng đã có bạn gái.
Cho dù nguyên chủ muốn nói, thì có lẽ cũng chẳng có ai tin tưởng, rằng cô và Tống Cảnh có hôn ước.
Người duy nhất có thể chứng thực chuyện này là cha Thẩm, lúc này đang nằm trên giường bệnh.
Bởi vậy bà Tống cũng chỉ cảnh cáo một câu, cũng không quá lo lắng cô sẽ nói lung tung.
Sau khi cô giải trừ hôn ước, Bạch Vũ Dao đã thật lâu không để ý tới nguyên chủ, bỗng nhiên gửi cho nguyên chủ một tấm thiếp mời, bảo cô nhất định phải đi, cô ta sẽ giải thích một số việc.
Nguyên chủ muốn biết vì sao Bạch Vũ Dao lại làm như thế, nên cầm thiếp mời đi.
Nhưng chính là lần này, làm nguyên chủ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nguyên chủ bị người hạ thuốc, bị một tên ăn chơi trác táng khi dễ, rồi bị người bắt gặp ngay tại chỗ, mặc dù chưa phát sinh chuyện gì, nhưng câu chuyện cũng đã đi theo một hướng khác.
Thẩm thị vốn đã sắp không chịu đựng nổi, nguyên chủ lại náo ra chuyện như vậy.
Những thân thích của Thẩm thị kia, lập tức quyết định gả nguyên chủ cho tên ăn chơi trác táng đó.
Nguyên chủ không đồng ý, dưới miệng đời và sự bức bách của đám thân thích, nản lòng thoái chí, tự sát.
Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Cái này toàn những thứ vớ vẩn gì đâu không vậy?
Kịch bản này nhìn kiểu gì cũng thấy Bạch Vũ Dao đã có ý định từ lâu rồi!
Tuyến thời gian bây giờ là lúc nguyên chủ bị mẹ của Tống Cảnh dùng ba triệu từ hôn...
Ba triệu!
Lúc Thẩm gia còn yên bình, ba triệu tính là gì?
Bây giờ Thẩm gia sắp xong đời, bà Tống cầm ba triệu từ hôn, nói cứ như một khoản tiền lớn lắm vậy.
Đây cũng là vì nguyên chủ không lớn lên ở Thẩm gia, nếu như là một thiên kim đại tiểu thư lớn lên ở Thẩm gia từ nhỏ, bị vũ nhục như thế, thì có lẽ đã sớm lấy café tạt bà ta rồi.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô cũng cảm thấy rất quá đáng đúng không? 】 Vương Giả thập phần tức giận.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cũng không có, mi..."
【 Lúc này mà không phát nhiệm vụ, ta cũng cảm thấy có lỗi với cô! Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng hai tiếng, tiêu hết sáu triệu, tiền đã đến sổ sách, xin chú ý kiểm tra và nhận. 】
"Đừng tự thêm kịch cho mình." Sơ Tranh trấn định bổ sung xong mấy chữ phía sau.
Có lỗi ông nội mi!
Ai tức giận?!
Ta tuyệt đối không tức giận! Tuyệt đối không cảm thấy quá đáng!
Ta vừa mới đến mà mi đã tuyên bố nhiệm vụ, có còn nhân tính không!
Vương Giả phát xong nhiệm vụ liền không lên tiếng nữa.
Sơ Tranh: "..."
"Ta có thể dùng tiền đập bà ta không?"
【... Tiểu tỷ tỷ, trên quy tắc thì không cho phép, bởi vì như thế sẽ được tính là ném bỏ. 】 Vương Giả yếu ớt nói.
"Vậy mi phát nhiệm vụ cho ta làm gì?"
【...】
Sơ Tranh ngồi trên bồn cầu trong toilet, suy tư gần mười phút.
Sơ Tranh nhìn điện thoại di động, cũng không biết đang suy tư điều gì.
Mấy phút sau, Sơ Tranh gọi một cú điện thoại, sau đó chuyển tiền trong thẻ ra ngoài.
Tiền trong thẻ có thể chuyển, nhưng nếu như không phải dựa theo nhiệm vụ mà hoàn thành, thì chuyển ra ngoài cũng vô dụng.
Sau khi làm xong Sơ Tranh mới rời khỏi toilet.