Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ở phía sau sân khấu đụng phải Tạ Chu, Liễu Mạn Mạn sắc mặt lo lắng đứng bên cạnh hắn, muốn nói chuyện lại không dám.
Liễu Mạn Mạn nhìn thấy Sơ Tranh bước tới, hận ý dưới đáy mắt lập tức tuôn trào, đều là nữ nhân này!
Ôi ta xin!
Không phải vừa rồi còn rất tốt sao? Sao đột nhiên lại khóc rồi!!
Đến ngoài đời mà kỹ năng diễn xuất cũng phát huy ghê gớm thế à?
"Cố Sơ Tranh cô cố ý!" Liễu Mạn Mạn trong nháy mắt khóc như lê hoa đái vũ, chất vấn Sơ Tranh.
Sơ Tranh bình tĩnh trả lời: "Cô trả giá cao thì mua được, cô có tiền."
Ba chữ cô có tiền giống như kim đâm vào lòng Liễu Mạn Mạn, cô ta làm gì có tiền, tiền đều là của Tạ Chu.
Sáu mươi triệu...
Sáu ngàn vạn...
Không phải sáu mươi vạn!
Cũng không phải sáu trăm vạn!
"Cô cô tình nâng giá với tôi, sao cô lại muốn hại tôi như thế!"
Chuyện này không thể để cô ta gánh một mình, cô ta thật vất vả mới tìm được một người đàn ông như Tạ Chu, sao có thể để nữ nhân này phá hỏng được.
Sơ Tranh một mặt nghiêm túc: "Tôi có sao?"
Liễu Mạn Mạn tức đến sắc đỏ bừng mặt: "Nếu cô không phải cố tình nâng giá với tôi, thì sao phải nói giá cao như thế?"
Sơ Tranh: "Tôi có tiền nhưng không có chỗ tiêu không được à?"
Liễu Mạn Mạn nghẹn họng, ngay cả Tạ Chu đang trầm mặc bên kia cũng nhìn Sơ Tranh một chút.
Có tiền nhưng không có chỗ tiêu...
Lý do này không cách nào phản bác được.
Liễu Mạn Mạn siết chặt quả đấm, nếu không phải Tạ Chu còn ở đây, lửa giận dưới đáy lòng cô ta dường như không thể đè ép được nữa.
Liễu Mạn Mạn trừng lớn đôi mắt đẹp, nhìn chòng chọc vào Sơ Tranh, giống như như thế là có thể đòi được công bằng cho mình.
Sơ Tranh đi vòng qua cô ta, Liễu Mạn Mạn định ngăn cản, nhưng Sơ Tranh vừa giơ tay ra, Liễu Mạn Mạn không biết nghĩ đến cái gì, soạt một cái thu tay lại, lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt nhìn cô.
Ngón tay Sơ Tranh quấn quanh lọn tóc, soái khí vuốt hai lần.
Lòng bàn tay Liễu Mạn Mạn đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi trong nháy mắt kia, cô ta cảm giác được lãnh ý lạnh thấu xương.
"Tạ..."
Tạ Chu không chờ Liễu Mạn Mạn, Liễu Mạn Mạn làm gì còn thời gian nghĩ về cảm giác kia, lảo đảo đuổi theo Tạ Chu rời đi.
Sơ Tranh làm xong thủ tục, giao tiền xong, cầm đồ trở lại xe.
"Tặng cậu." Sơ Tranh đem tất cả mọi thứ, đưa hết cho Tô Tửu.
Tô Tửu ôm đống đồ giá trị mấy chục triệu: "..."
"Những thứ này quá quý giá." Tô Tửu trả lại cho Sơ Tranh: "Tôi không thể nhận."
Những thứ này giá trị cao như vậy, thì sau khi hắn nhận lấy, cô sẽ làm gì với hắn chứ?
Tuyệt đối không thể nhận!
"Không nhận thì ném đi." Nhiều như vậy, cô lấy về chỉ tổ thêm phiền phức.
Tô Tửu: "..."
Sơ Tranh không giống như đang nói đùa, Tô Tửu nào dám ném, ôm đống đồ kia không nhúc nhích, sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng mất.
Mãi đến khi Sơ Tranh đưa hắn đến chung cư, Tô Tửu mới cử động cái cổ có chút cứng ngắc, hắn quay đầu: "Cố tổng."
Sơ Tranh cầm tay lái: "Ừ?"
"Cô muốn lấy được từ tôi thứ gì?" Ánh mắt Tô Tửu nhìn chằm chằm vào cô.
Sơ Tranh ghé mắt: "Muốn cậu cảm thấy tôi là một người tốt."
"..." Tại sao lại muốn hắn cảm thấy cô là một người tốt?
Tô Tửu chau mày: "Vì sao?"
Sơ Tranh: "Vì không hoàn thành sẽ phải lặp lại."
"Cái gì?" Tô Tửu chỉ nhìn thấy cánh môi Sơ Tranh mấp máy, nhưng không nghe thấy âm thanh.
【 Cảnh cáo: Tiểu tỷ tỷ không thể nói ra những chuyện liên quan đến cô và bổn hệ thống, nếu có lần sau sẽ bị trừng phạt a tiểu tỷ tỷ ~ 】 Giọng nói kia của Vương Giả, giống như cực kì mong đợi cô phạm sai lầm.
Sơ Tranh nắm chặt tay lái, đôi mắt hơi nhắm lại, Vương bát đản, con chó chết nhà mi!
"Không có gì." Sơ Tranh mặt không cảm xúc: "Lên đi."
Tô Tửu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên nghiêng người qua, bàn tay giữ lấy gương mặt Sơ Tranh, bờ môi mang chút lạnh lẽo hôn lên cánh môi cô.
Những thứ trên người Tô Tửu ào ào rơi xuống, một tay hắn giữ chặt tay Sơ Tranh, gần như là đè ép cô lên chiếc ghế dựa.
Đôi mắt Sơ Tranh bình tĩnh không chút lay động nhìn hắn, lúc đầu lưỡi Tô Tửu nhô ra đảo qua cánh môi cô, trong nháy mắt, cơ thể Tô Tửu bị đẩy về phía sau, một đôi tay bóp lấy chiếc cổ trắng nõn của hắn.
Hô hấp nóng bỏng có chút hỗn loạn phả trên mu bàn tay Sơ Tranh.
Hai người giằng co không nhúc nhích.
Nửa ngày sau, Tô Tửu ngửa đầu, trên mặt lộ ra ý cười nhu thuận: "Cố tổng, cô làm tôi đau."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, chậm rãi buông tay ra.
Cổ Tô Tửu bị bóp hằn lên vết đỏ, hắn sờ lên cổ, đẩy cửa xe ra bước xuống: "Cố tổng ngủ ngon."
"Đứng lại." Tô Tửu cứng người, đáy mắt lướt qua một tia u ám, nhưng trong nháy mắt quay người lại đã lộ ra nụ cười, nhu thuận lại dịu dàng ngoan ngoãn: "Cố tổng?"
"Đồ, lấy đi." Tô Tửu nhìn đồ vật rải rác trên tay lái phụ, trầm mặc quay lại, nhặt đồ lên rời đi.
Hắn nhanh chóng trở lại chung cư, lúc mở cửa, hai tay đều đang run rẩy, mãi đến khi vào nhà, đóng cửa phòng lại, đáy lòng hắn mới có chút buông lỏng.
Tô Tửu chống tay vào cửa thở dốc, đồ vật trong tay rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Hắn chậm chạp trượt xuống đất, hai tay ôm đầu gối, chôn mặt trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một đôi mắt đen kịt.
Màn cửa trong phòng khách nhẹ nhàng lay động, ánh trăng thanh lãnh yên tĩnh. Đồng hồ treo trên tường tích tắc từng tiếng.
Lúc này hắn có thể nghe rõ tiếng tim đập không có quy luật của mình, thình thịch...
Mỗi một tiếng đều rõ ràng như vậy.
Tô Tửu không biết mình đã ngồi bao lâu, rất lâu sau hắn mới lấy điện thoại ra, trong danh bạ, cái tên đầu tiên là của người kia.
Hắn dừng lại trong chốc lát, rồi trượt xuống, tìm tới số Bùi Vũ.
[ Tô Tửu: Anh Vũ, tôi có thể xem lịch trình gần đây của Cố tổng không? ]
[ Bùi Vũ: Cậu muốn biết cái này làm gì? ]
[ Tô Tửu: Cố tổng từng giúp tôi rất nhiều, tôi muốn cảm ơn cô ấy. ]
[ Bùi Vũ: Lịch trình của Cố tổng bên công ty không chịu trách nhiệm, Cố tổng cũng không có trợ lý... Nhưng tôi có thể giúp cậu hỏi một chút. ]
[ Tô Tửu: Cảm ơn anh Vũ. ]
Tô Tửu tắt điện thoại di động, đứng dậy nhặt những đồ vật rơi trên mặt đất lên, đưa toàn bộ vào phòng ngủ, cất kỹ từng cái một.
"Cố Sơ Tranh..."
Tô Tửu thì thầm một tiếng, ở trong hoàn cảnh hắc ám quạnh quẽ, thanh âm đó có chút đáng sợ.
...
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng ba ngày, trở thành nhà đầu tư của Thủy Nguyệt Kính Hoa. 】
Sơ Tranh: "..."
Đoàn phim này chính là đoàn phim mà Liễu Mạn Mạn mang đầu tư tiến vào, một lần nữa cướp đi vai diễn của nguyên chủ.
Trước đây không lâu đạo diễn của bộ phim này từng liên lạc với Sơ Tranh, hi vọng cô có thể diễn vai nữ chính, nhưng cô còn chưa đồng ý thì đối phương lại gọi điện thoại tới uyển chuyển từ chối.
Cùng với trong trí nhớ của nguyên chủ mặc dù có chút khác biệt, nhưng hướng đi đại khái cũng không sai.
Bộ phim này là bộ phim chế tác lớn nhất năm, vốn cũng không thiếu đầu tư, cộng thêm Liễu Mạn Mạn đầu tư tiến vào, thì lại càng không thiếu tiền.
Cho dù đập tiền cũng không có tác dụng gì nha!
Vương bát đản lại muốn chơi cô!
Cho thời gian có 3 ngày, bắt cô trở thành nhà đầu tư?
Một đoàn phim không thiếu tiền, làm sao trở thành nhà đầu tư của bọn họ được?
Dựa vào đánh nhau à?
【 Tiểu, tiểu tỷ tỷ... 】
Sơ Tranh không muốn nói chuyện cùng Vương Giả, lựa chọn coi thường nó.
Sao dùng tiền cũng khó như vậy chứ!
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, tìm được nhà đầu tư của bộ phim Thủy Nguyệt Kính Hoa này, quả nhiên đi "làm rơi" hắn là lựa chọn tốt nhất!
Cuối cùng vẫn cần sử dụng vũ lực!
【 Tiểu tỷ tỷ chúng ta là một hệ thống đứng đắn, không làm loại chuyện này có được không? Chúng ta chỉ cần yên lặng phá sản là được rồi!! 】
Tại sao cứ muốn bạo lực như vậy a a a a!
Vương Giả phát điên mất!
Nó chỉ muốn yên lặng tốn tiền, tích cực phá sản thôi mà!!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ở phía sau sân khấu đụng phải Tạ Chu, Liễu Mạn Mạn sắc mặt lo lắng đứng bên cạnh hắn, muốn nói chuyện lại không dám.
Liễu Mạn Mạn nhìn thấy Sơ Tranh bước tới, hận ý dưới đáy mắt lập tức tuôn trào, đều là nữ nhân này!
Ôi ta xin!
Không phải vừa rồi còn rất tốt sao? Sao đột nhiên lại khóc rồi!!
Đến ngoài đời mà kỹ năng diễn xuất cũng phát huy ghê gớm thế à?
"Cố Sơ Tranh cô cố ý!" Liễu Mạn Mạn trong nháy mắt khóc như lê hoa đái vũ, chất vấn Sơ Tranh.
Sơ Tranh bình tĩnh trả lời: "Cô trả giá cao thì mua được, cô có tiền."
Ba chữ cô có tiền giống như kim đâm vào lòng Liễu Mạn Mạn, cô ta làm gì có tiền, tiền đều là của Tạ Chu.
Sáu mươi triệu...
Sáu ngàn vạn...
Không phải sáu mươi vạn!
Cũng không phải sáu trăm vạn!
"Cô cô tình nâng giá với tôi, sao cô lại muốn hại tôi như thế!"
Chuyện này không thể để cô ta gánh một mình, cô ta thật vất vả mới tìm được một người đàn ông như Tạ Chu, sao có thể để nữ nhân này phá hỏng được.
Sơ Tranh một mặt nghiêm túc: "Tôi có sao?"
Liễu Mạn Mạn tức đến sắc đỏ bừng mặt: "Nếu cô không phải cố tình nâng giá với tôi, thì sao phải nói giá cao như thế?"
Sơ Tranh: "Tôi có tiền nhưng không có chỗ tiêu không được à?"
Liễu Mạn Mạn nghẹn họng, ngay cả Tạ Chu đang trầm mặc bên kia cũng nhìn Sơ Tranh một chút.
Có tiền nhưng không có chỗ tiêu...
Lý do này không cách nào phản bác được.
Liễu Mạn Mạn siết chặt quả đấm, nếu không phải Tạ Chu còn ở đây, lửa giận dưới đáy lòng cô ta dường như không thể đè ép được nữa.
Liễu Mạn Mạn trừng lớn đôi mắt đẹp, nhìn chòng chọc vào Sơ Tranh, giống như như thế là có thể đòi được công bằng cho mình.
Sơ Tranh đi vòng qua cô ta, Liễu Mạn Mạn định ngăn cản, nhưng Sơ Tranh vừa giơ tay ra, Liễu Mạn Mạn không biết nghĩ đến cái gì, soạt một cái thu tay lại, lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt nhìn cô.
Ngón tay Sơ Tranh quấn quanh lọn tóc, soái khí vuốt hai lần.
Lòng bàn tay Liễu Mạn Mạn đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi trong nháy mắt kia, cô ta cảm giác được lãnh ý lạnh thấu xương.
"Tạ..."
Tạ Chu không chờ Liễu Mạn Mạn, Liễu Mạn Mạn làm gì còn thời gian nghĩ về cảm giác kia, lảo đảo đuổi theo Tạ Chu rời đi.
Sơ Tranh làm xong thủ tục, giao tiền xong, cầm đồ trở lại xe.
"Tặng cậu." Sơ Tranh đem tất cả mọi thứ, đưa hết cho Tô Tửu.
Tô Tửu ôm đống đồ giá trị mấy chục triệu: "..."
"Những thứ này quá quý giá." Tô Tửu trả lại cho Sơ Tranh: "Tôi không thể nhận."
Những thứ này giá trị cao như vậy, thì sau khi hắn nhận lấy, cô sẽ làm gì với hắn chứ?
Tuyệt đối không thể nhận!
"Không nhận thì ném đi." Nhiều như vậy, cô lấy về chỉ tổ thêm phiền phức.
Tô Tửu: "..."
Sơ Tranh không giống như đang nói đùa, Tô Tửu nào dám ném, ôm đống đồ kia không nhúc nhích, sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng mất.
Mãi đến khi Sơ Tranh đưa hắn đến chung cư, Tô Tửu mới cử động cái cổ có chút cứng ngắc, hắn quay đầu: "Cố tổng."
Sơ Tranh cầm tay lái: "Ừ?"
"Cô muốn lấy được từ tôi thứ gì?" Ánh mắt Tô Tửu nhìn chằm chằm vào cô.
Sơ Tranh ghé mắt: "Muốn cậu cảm thấy tôi là một người tốt."
"..." Tại sao lại muốn hắn cảm thấy cô là một người tốt?
Tô Tửu chau mày: "Vì sao?"
Sơ Tranh: "Vì không hoàn thành sẽ phải lặp lại."
"Cái gì?" Tô Tửu chỉ nhìn thấy cánh môi Sơ Tranh mấp máy, nhưng không nghe thấy âm thanh.
【 Cảnh cáo: Tiểu tỷ tỷ không thể nói ra những chuyện liên quan đến cô và bổn hệ thống, nếu có lần sau sẽ bị trừng phạt a tiểu tỷ tỷ ~ 】 Giọng nói kia của Vương Giả, giống như cực kì mong đợi cô phạm sai lầm.
Sơ Tranh nắm chặt tay lái, đôi mắt hơi nhắm lại, Vương bát đản, con chó chết nhà mi!
"Không có gì." Sơ Tranh mặt không cảm xúc: "Lên đi."
Tô Tửu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên nghiêng người qua, bàn tay giữ lấy gương mặt Sơ Tranh, bờ môi mang chút lạnh lẽo hôn lên cánh môi cô.
Những thứ trên người Tô Tửu ào ào rơi xuống, một tay hắn giữ chặt tay Sơ Tranh, gần như là đè ép cô lên chiếc ghế dựa.
Đôi mắt Sơ Tranh bình tĩnh không chút lay động nhìn hắn, lúc đầu lưỡi Tô Tửu nhô ra đảo qua cánh môi cô, trong nháy mắt, cơ thể Tô Tửu bị đẩy về phía sau, một đôi tay bóp lấy chiếc cổ trắng nõn của hắn.
Hô hấp nóng bỏng có chút hỗn loạn phả trên mu bàn tay Sơ Tranh.
Hai người giằng co không nhúc nhích.
Nửa ngày sau, Tô Tửu ngửa đầu, trên mặt lộ ra ý cười nhu thuận: "Cố tổng, cô làm tôi đau."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, chậm rãi buông tay ra.
Cổ Tô Tửu bị bóp hằn lên vết đỏ, hắn sờ lên cổ, đẩy cửa xe ra bước xuống: "Cố tổng ngủ ngon."
"Đứng lại." Tô Tửu cứng người, đáy mắt lướt qua một tia u ám, nhưng trong nháy mắt quay người lại đã lộ ra nụ cười, nhu thuận lại dịu dàng ngoan ngoãn: "Cố tổng?"
"Đồ, lấy đi." Tô Tửu nhìn đồ vật rải rác trên tay lái phụ, trầm mặc quay lại, nhặt đồ lên rời đi.
Hắn nhanh chóng trở lại chung cư, lúc mở cửa, hai tay đều đang run rẩy, mãi đến khi vào nhà, đóng cửa phòng lại, đáy lòng hắn mới có chút buông lỏng.
Tô Tửu chống tay vào cửa thở dốc, đồ vật trong tay rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Hắn chậm chạp trượt xuống đất, hai tay ôm đầu gối, chôn mặt trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một đôi mắt đen kịt.
Màn cửa trong phòng khách nhẹ nhàng lay động, ánh trăng thanh lãnh yên tĩnh. Đồng hồ treo trên tường tích tắc từng tiếng.
Lúc này hắn có thể nghe rõ tiếng tim đập không có quy luật của mình, thình thịch...
Mỗi một tiếng đều rõ ràng như vậy.
Tô Tửu không biết mình đã ngồi bao lâu, rất lâu sau hắn mới lấy điện thoại ra, trong danh bạ, cái tên đầu tiên là của người kia.
Hắn dừng lại trong chốc lát, rồi trượt xuống, tìm tới số Bùi Vũ.
[ Tô Tửu: Anh Vũ, tôi có thể xem lịch trình gần đây của Cố tổng không? ]
[ Bùi Vũ: Cậu muốn biết cái này làm gì? ]
[ Tô Tửu: Cố tổng từng giúp tôi rất nhiều, tôi muốn cảm ơn cô ấy. ]
[ Bùi Vũ: Lịch trình của Cố tổng bên công ty không chịu trách nhiệm, Cố tổng cũng không có trợ lý... Nhưng tôi có thể giúp cậu hỏi một chút. ]
[ Tô Tửu: Cảm ơn anh Vũ. ]
Tô Tửu tắt điện thoại di động, đứng dậy nhặt những đồ vật rơi trên mặt đất lên, đưa toàn bộ vào phòng ngủ, cất kỹ từng cái một.
"Cố Sơ Tranh..."
Tô Tửu thì thầm một tiếng, ở trong hoàn cảnh hắc ám quạnh quẽ, thanh âm đó có chút đáng sợ.
...
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng ba ngày, trở thành nhà đầu tư của Thủy Nguyệt Kính Hoa. 】
Sơ Tranh: "..."
Đoàn phim này chính là đoàn phim mà Liễu Mạn Mạn mang đầu tư tiến vào, một lần nữa cướp đi vai diễn của nguyên chủ.
Trước đây không lâu đạo diễn của bộ phim này từng liên lạc với Sơ Tranh, hi vọng cô có thể diễn vai nữ chính, nhưng cô còn chưa đồng ý thì đối phương lại gọi điện thoại tới uyển chuyển từ chối.
Cùng với trong trí nhớ của nguyên chủ mặc dù có chút khác biệt, nhưng hướng đi đại khái cũng không sai.
Bộ phim này là bộ phim chế tác lớn nhất năm, vốn cũng không thiếu đầu tư, cộng thêm Liễu Mạn Mạn đầu tư tiến vào, thì lại càng không thiếu tiền.
Cho dù đập tiền cũng không có tác dụng gì nha!
Vương bát đản lại muốn chơi cô!
Cho thời gian có 3 ngày, bắt cô trở thành nhà đầu tư?
Một đoàn phim không thiếu tiền, làm sao trở thành nhà đầu tư của bọn họ được?
Dựa vào đánh nhau à?
【 Tiểu, tiểu tỷ tỷ... 】
Sơ Tranh không muốn nói chuyện cùng Vương Giả, lựa chọn coi thường nó.
Sao dùng tiền cũng khó như vậy chứ!
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, tìm được nhà đầu tư của bộ phim Thủy Nguyệt Kính Hoa này, quả nhiên đi "làm rơi" hắn là lựa chọn tốt nhất!
Cuối cùng vẫn cần sử dụng vũ lực!
【 Tiểu tỷ tỷ chúng ta là một hệ thống đứng đắn, không làm loại chuyện này có được không? Chúng ta chỉ cần yên lặng phá sản là được rồi!! 】
Tại sao cứ muốn bạo lực như vậy a a a a!
Vương Giả phát điên mất!
Nó chỉ muốn yên lặng tốn tiền, tích cực phá sản thôi mà!!