Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 578
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sao em lại nghĩ không thông như thế chứ, nếu không phải tôi phát hiện kịp thời, thì em đã chết rồi."
"Em đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình nữa."
"Em nhìn em bây giờ xem còn ra thể thống gì nữa không?"
"Tôi còn phải đi xử lý chuyện bên ngoài, chính em suy nghĩ thật kỹ đi."
Sơ Tranh nằm trên giường bệnh, mặt không biểu tình —— nội tâm vô cùng đần độn và sụp đổ —— nhìn người phụ nữ nói chuyện rời đi.
Một mình cô ta blah blah hơn nửa ngày!
Hoàn toàn nghe không hiểu cô ta đang nói gì.
Có chịu thôi đi không!
Ồn ào quá!
Xử lý là được rồi!
Cũng may khi Sơ Tranh dự định xử lý cô ta, thì cô ta rất có ý thức nguy cơ đi trước một bước.
...
Nguyên chủ họ Trì.
Từ nhỏ đã thích diễn xuất, nguyên chủ dáng dấp tốt, tăng thêm có linh khí, nên rất nhanh liền nổi tiếng qua một vai diễn
Công ty giải trí tranh nhau ký kết.
Sau khi ký kết hợp đồng với công ty, nguyên chủ liền nhận được một vai diễn, bởi vì nhân vật này, mà nguyên chủ rất nhanh liền có một chỗ cắm dùi ở giới giải trí.
Công ty nhìn trúng tiềm lực của cô ấy, cũng ra sức nâng đỡ.
Tổng giám đốc của công ty giải trí Đông Phương là Sở An Dương, càng đập toàn bộ tài nguyên lên người cô ấy, dường như rất thích cô ấy.
Mà hắn ta quả thực cũng thường xuyên hẹn cô ấy.
Tổng giám đốc trẻ tuổi anh tuấn, vô ý lấy ra chút kinh hỉ, chút mập mờ, nguyên chủ rất nhanh liền luân hãm vào trong cạm bẫy dịu dàng của Sở An Dương.
Hai người cùng đi cùng về, tư thái thân mật, đám chó săn tranh nhau đưa tin.
Sở An Dương cũng không có ý tứ che giấu, thậm chí khi truyền thông hỏi, còn ngầm thừa nhận nguyên chủ là bạn gái của hắn ta.
Nhưng mà hết thảy những chuyện này, cũng không giống như những gì nguyên chủ trông thấy.
Nguyên chủ phát hiện người Sở An Dương thích cũng không phải là mình.
Mà là một nữ sinh tên là Giản Đan.
Nguyên chủ còn phát hiện nữ sinh này giống mình đến mấy phần...
Không.
Hoặc là nói, mình và nữ sinh này giống nhau đến mấy phần.
Giản Đan cũng giống như tên của cô ta, Giản Đan lương thiện thuần khiết, như một đóa hoa bách hợp, tươi mát ngọt ngào.
Sở An Dương phô trương ân ái cùng nguyên chủ trước truyền thông như thế, cũng vì bảo vệ nữ sinh tên là Giản Đan này.
Sau khi Sở An Dương phát hiện nguyên chủ biết, cũng không giấu diếm nữa.
Sở An Dương nói thẳng với cô, mình tìm cô, chính là vì phòng ngừa truyền thông chụp được hình hắn ta và Giản Đan, đưa tin lung tung.
Nếu như nguyên chủ đã biết, vậy thì cô phải làm thật tốt vai trò của một tấm lá chắn, yểm hộ cho hắn ta và Giản Đan.
Nhưng mà nguyên chủ thích Sở An Dương, mỗi lần nhìn Sở An Dương và Giản Đan ân ân ái ái ngay dưới mí mắt mình, đáy lòng cô ấy đau như dao cắt.
Chỉ có nguyên chủ biết, Giản Đan nhìn như đơn thuần lương thiện, kỳ thật đều là giả.
Mỗi lần Sở An Dương không có mặt, Giản Đan liền lộ ra bộ mặt thật, vừa ghét bỏ lại vừa chán ghét nhìn cô, nói cô chỉ là tấm bình phong che mắt mà Sở An Dương dùng để bảo vệ cô ta, cảnh cáo cô không được câu dẫn Sở An Dương.
Giản Đan còn cố ý ở trước mặt Sở An Dương giả bộ thành dáng vẻ như bị nguyên chủ bắt nạt.
Làm Sở An Dương càng ngày càng chán ghét cô.
Nguyên chủ không thể nói gì, cô ấy chỉ có thể yên lặng chịu đựng, bởi vì cô ấy thích Sở An Dương.
Cô ấy đã lớn như vậy, nhưng là lần đầu tiên thích một người như thế.
Thích đến mức nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì hắn ta.
Sở An Dương để nguyên chủ ngoài sáng, không chỉ để ứng phó chó săn, mà còn có vị hôn thê của hắn ta – Ôn Yên Vũ.
Ôn Yên Vũ biết được chuyện nguyên chủ và Sở An Dương, ngay lập tức hẹn nguyên chủ nói chuyện.
Nguyên chủ thích Sở An Dương, Sở An Dương lại thích người khác, cùng với Ôn Yên Vũ thỉnh thoảng quấy rối, tâm trạng càng ngày càng kiềm chế.
Cuối cùng hậm hực tự sát.
Thời gian Sơ Tranh tới, đã là sau khi nguyên chủ uống thuốc ngủ tự sát.
Người vừa mới rời đi kia là người đại diện của nguyên chủ —— Giang Phân.
Người đại diện vương bài của giải trí Đông Phương, ảnh đế ảnh hậu đều dẫn ra được, vô cùng nổi danh trong giới.
Sở An Dương tự mình an bài cho nguyên chủ.
Lúc đầu nguyên chủ còn tưởng là Sở An Dương quan tâm đến mình.
Kết quả sau đó mới phát hiện, Giang Phân là đến giám thị cô ấy.
Sơ Tranh cầm lấy điện thoại của nguyên chủ ở đầu giường, dựa theo ký ức mở khoá, trong đó có mấy app nguyên chủ thường dùng.
Cô ấn mở Weibo.
Trên hot search quả nhiên có tin tức cô nằm viện.
Lúc đầu truyền ra là tự sát.
Nhưng bên trên đã bác bỏ tin đồn, chỉ là bị viêm dạ dày, không phải tự sát.
Nhưng khoảng thời gian cô tiến vào bệnh viện đã được bảy, tám tiếng, Sở An Dương, tên bạn trai là tổng tài này, còn chưa xuất hiện ở bệnh viện.
Đám dân mạng lại bắt đầu suy đoán, có phải cô và Sở An Dương chia tay rồi không.
[ Một đoạn trần duyên: Thời gian dài như vậy, Sở An Dương vẫn chưa xuất hiện, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp. ]
[ Ngân hà đầy trời: Tôi nói một số người bình luận đúng là có bệnh mà, tốt xấu gì Sở An Dương cũng là một tổng tài, có lẽ người ta ra nước ngoài công tác thì sao? Có lẽ là có chuyện quan trọng gì nên mới chậm trễ thì sao? Mấy tiếng không xuất hiện chính là chia tay? Mấy người tưởng là tổng tài người ta, ngày nào cũng nhàn nhã như mấy người à. ]
[ Nghe gió nghe mưa qua thanh minh: Trước đó không phải nghe đồn là tự sát sao? Sao phía công ty lại đột nhiên nói là viêm dạ dày, viêm dạ dày mà phải nằm viện cơ à? ]
[ Vạn dặm thiếu người đi đường: Viêm dạ dày cấp tính thì phải nằm viện. ]
[ Đế thành ba tháng mộ: Chắc chắn là có quỷ, nói không chừng chính là tự sát, kết hợp với chuyện lâu như thế mà Sở An Dương vẫn không xuất hiện... Đây là tự sát vì tình à? ]
[ Đêm dài thê lương: Sơ Sơ nhà chúng tôi mới không tự sát đâu, đám anh hùng bàn phím như mấy người đừng ở đó mà nói mò! ]
[ Một chi khó gặp: Sơ Sơ chỉ là sinh bệnh, đều là con người, ai mà không có lúc sinh bệnh, đám người này bổ não ghê gớm như vậy, sao không đi làm biên kịch luôn đi? ]
[ Nơi nơi yêu cỏ thơm: Cho nên rốt cuộc là tự sát hay là viêm dạ dày? ]
Cho nên rốt cuộc là tự sát hay là viêm dạ dày...
Sơ Tranh rất muốn đáp lại một câu, nhưng ngẫm lại không phù hợp với thân phận của cô, đành phải từ bỏ.
Bình luận trên internet kỳ thật cũng chẳng có gì hay ho, lăn qua lộn lại, ý tứ tổng kết lại sau cùng, kỳ thật cũng chẳng khác gì mấy ý kiến kia.
Sơ Tranh rời khỏi khu bình luận.
Cạch ——
Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Nữ sinh mặc áo màu trắng đầu tiên là ló đầu vào, thấy phòng bệnh không có người khác, cô ta liền nghênh ngang tiến vào.
"Trông thấy tôi có phải rất thất vọng không?"
Nữ sinh cười nói.
Sơ Tranh để điện thoại xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn nữ sinh trước mặt—— Giản Đan.
Tiểu bạch thỏ đầy răng nanh của Sở An Dương.
Nhìn vào vẻ bề ngoài, thì quả thật rất phù hợp.
Nhưng mà tâm tư đen tối.
Không tốt lắm.
Con người bây giờ ấy mà.
Ỷ vào dáng dấp đẹp liền muốn làm gì thì làm.
Giọng nói của Giản Đan ngọt ngào: "Đêm qua cô gọi điện thoại cho An Dương, thật ngại quá, là tôi không cẩn thận cúp máy."
Trên miệng thì cô ta nói thật ngại quá, nhưng giọng nói kia rõ ràng là đang khoe khoang.
Sơ Tranh trầm tư một lát.
Đêm qua quả thực nguyên chủ có gọi điện thoại cho Sơ An Dương.
Lần đầu tiên bị cúp máy.
Lần thứ hai thì có người bắt.
Nhưng cô ấy nghe thấy âm thanh thân mật của hai người ở đầu dây bên kia...
Trạng thái tinh thần của nguyên chủ vốn đã không tốt, lại bị đâm thêm một kích như thế, nên lúc này mới dẫn đến chuyện tự sát.
"An Dương không đi được, cho nên tôi tới xem cô một chút." Giản Đan đánh giá cô: "Tôi thấy cô cũng chẳng có việc gì, làm sao, còn muốn dùng thủ đoạn như vậy, để An Dương tới đây với cô sao?"
Ánh mắt tiểu bạch thỏ bỗng nhiên sắc bén: "Trì tiểu thư, tôi muốn cô hiểu cho rõ, cô chỉ là một tấm lá chắn, không nên quá đề cao bản thân, mạng của cô, trong mắt An Dương chẳng đáng là gì đâu."
Nói đến phía sau, tiểu bạch thỏ lại mềm mại cười rộ lên, nhấp nháy đôi mắt to, tràn đầy đơn thuần và vô tội.
Sơ Tranh: "..." Tiểu bạch thỏ diễn thật tốt.
Nếu như nguyên chủ nghe thấy lời này, thì có lẽ lại muốn tự sát thêm lần nữa.
Đáng tiếc...
Ta không phải nguyên chủ.
Sơ Tranh lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô ta: "Cô nói hết chưa?"
Tiểu bạch thỏ sửng sốt một chút, dáng vẻ hơi nghi ngờ.
"Nói xong thì cút ra ngoài, ở đây không chào đón động vật."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sao em lại nghĩ không thông như thế chứ, nếu không phải tôi phát hiện kịp thời, thì em đã chết rồi."
"Em đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình nữa."
"Em nhìn em bây giờ xem còn ra thể thống gì nữa không?"
"Tôi còn phải đi xử lý chuyện bên ngoài, chính em suy nghĩ thật kỹ đi."
Sơ Tranh nằm trên giường bệnh, mặt không biểu tình —— nội tâm vô cùng đần độn và sụp đổ —— nhìn người phụ nữ nói chuyện rời đi.
Một mình cô ta blah blah hơn nửa ngày!
Hoàn toàn nghe không hiểu cô ta đang nói gì.
Có chịu thôi đi không!
Ồn ào quá!
Xử lý là được rồi!
Cũng may khi Sơ Tranh dự định xử lý cô ta, thì cô ta rất có ý thức nguy cơ đi trước một bước.
...
Nguyên chủ họ Trì.
Từ nhỏ đã thích diễn xuất, nguyên chủ dáng dấp tốt, tăng thêm có linh khí, nên rất nhanh liền nổi tiếng qua một vai diễn
Công ty giải trí tranh nhau ký kết.
Sau khi ký kết hợp đồng với công ty, nguyên chủ liền nhận được một vai diễn, bởi vì nhân vật này, mà nguyên chủ rất nhanh liền có một chỗ cắm dùi ở giới giải trí.
Công ty nhìn trúng tiềm lực của cô ấy, cũng ra sức nâng đỡ.
Tổng giám đốc của công ty giải trí Đông Phương là Sở An Dương, càng đập toàn bộ tài nguyên lên người cô ấy, dường như rất thích cô ấy.
Mà hắn ta quả thực cũng thường xuyên hẹn cô ấy.
Tổng giám đốc trẻ tuổi anh tuấn, vô ý lấy ra chút kinh hỉ, chút mập mờ, nguyên chủ rất nhanh liền luân hãm vào trong cạm bẫy dịu dàng của Sở An Dương.
Hai người cùng đi cùng về, tư thái thân mật, đám chó săn tranh nhau đưa tin.
Sở An Dương cũng không có ý tứ che giấu, thậm chí khi truyền thông hỏi, còn ngầm thừa nhận nguyên chủ là bạn gái của hắn ta.
Nhưng mà hết thảy những chuyện này, cũng không giống như những gì nguyên chủ trông thấy.
Nguyên chủ phát hiện người Sở An Dương thích cũng không phải là mình.
Mà là một nữ sinh tên là Giản Đan.
Nguyên chủ còn phát hiện nữ sinh này giống mình đến mấy phần...
Không.
Hoặc là nói, mình và nữ sinh này giống nhau đến mấy phần.
Giản Đan cũng giống như tên của cô ta, Giản Đan lương thiện thuần khiết, như một đóa hoa bách hợp, tươi mát ngọt ngào.
Sở An Dương phô trương ân ái cùng nguyên chủ trước truyền thông như thế, cũng vì bảo vệ nữ sinh tên là Giản Đan này.
Sau khi Sở An Dương phát hiện nguyên chủ biết, cũng không giấu diếm nữa.
Sở An Dương nói thẳng với cô, mình tìm cô, chính là vì phòng ngừa truyền thông chụp được hình hắn ta và Giản Đan, đưa tin lung tung.
Nếu như nguyên chủ đã biết, vậy thì cô phải làm thật tốt vai trò của một tấm lá chắn, yểm hộ cho hắn ta và Giản Đan.
Nhưng mà nguyên chủ thích Sở An Dương, mỗi lần nhìn Sở An Dương và Giản Đan ân ân ái ái ngay dưới mí mắt mình, đáy lòng cô ấy đau như dao cắt.
Chỉ có nguyên chủ biết, Giản Đan nhìn như đơn thuần lương thiện, kỳ thật đều là giả.
Mỗi lần Sở An Dương không có mặt, Giản Đan liền lộ ra bộ mặt thật, vừa ghét bỏ lại vừa chán ghét nhìn cô, nói cô chỉ là tấm bình phong che mắt mà Sở An Dương dùng để bảo vệ cô ta, cảnh cáo cô không được câu dẫn Sở An Dương.
Giản Đan còn cố ý ở trước mặt Sở An Dương giả bộ thành dáng vẻ như bị nguyên chủ bắt nạt.
Làm Sở An Dương càng ngày càng chán ghét cô.
Nguyên chủ không thể nói gì, cô ấy chỉ có thể yên lặng chịu đựng, bởi vì cô ấy thích Sở An Dương.
Cô ấy đã lớn như vậy, nhưng là lần đầu tiên thích một người như thế.
Thích đến mức nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì hắn ta.
Sở An Dương để nguyên chủ ngoài sáng, không chỉ để ứng phó chó săn, mà còn có vị hôn thê của hắn ta – Ôn Yên Vũ.
Ôn Yên Vũ biết được chuyện nguyên chủ và Sở An Dương, ngay lập tức hẹn nguyên chủ nói chuyện.
Nguyên chủ thích Sở An Dương, Sở An Dương lại thích người khác, cùng với Ôn Yên Vũ thỉnh thoảng quấy rối, tâm trạng càng ngày càng kiềm chế.
Cuối cùng hậm hực tự sát.
Thời gian Sơ Tranh tới, đã là sau khi nguyên chủ uống thuốc ngủ tự sát.
Người vừa mới rời đi kia là người đại diện của nguyên chủ —— Giang Phân.
Người đại diện vương bài của giải trí Đông Phương, ảnh đế ảnh hậu đều dẫn ra được, vô cùng nổi danh trong giới.
Sở An Dương tự mình an bài cho nguyên chủ.
Lúc đầu nguyên chủ còn tưởng là Sở An Dương quan tâm đến mình.
Kết quả sau đó mới phát hiện, Giang Phân là đến giám thị cô ấy.
Sơ Tranh cầm lấy điện thoại của nguyên chủ ở đầu giường, dựa theo ký ức mở khoá, trong đó có mấy app nguyên chủ thường dùng.
Cô ấn mở Weibo.
Trên hot search quả nhiên có tin tức cô nằm viện.
Lúc đầu truyền ra là tự sát.
Nhưng bên trên đã bác bỏ tin đồn, chỉ là bị viêm dạ dày, không phải tự sát.
Nhưng khoảng thời gian cô tiến vào bệnh viện đã được bảy, tám tiếng, Sở An Dương, tên bạn trai là tổng tài này, còn chưa xuất hiện ở bệnh viện.
Đám dân mạng lại bắt đầu suy đoán, có phải cô và Sở An Dương chia tay rồi không.
[ Một đoạn trần duyên: Thời gian dài như vậy, Sở An Dương vẫn chưa xuất hiện, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp. ]
[ Ngân hà đầy trời: Tôi nói một số người bình luận đúng là có bệnh mà, tốt xấu gì Sở An Dương cũng là một tổng tài, có lẽ người ta ra nước ngoài công tác thì sao? Có lẽ là có chuyện quan trọng gì nên mới chậm trễ thì sao? Mấy tiếng không xuất hiện chính là chia tay? Mấy người tưởng là tổng tài người ta, ngày nào cũng nhàn nhã như mấy người à. ]
[ Nghe gió nghe mưa qua thanh minh: Trước đó không phải nghe đồn là tự sát sao? Sao phía công ty lại đột nhiên nói là viêm dạ dày, viêm dạ dày mà phải nằm viện cơ à? ]
[ Vạn dặm thiếu người đi đường: Viêm dạ dày cấp tính thì phải nằm viện. ]
[ Đế thành ba tháng mộ: Chắc chắn là có quỷ, nói không chừng chính là tự sát, kết hợp với chuyện lâu như thế mà Sở An Dương vẫn không xuất hiện... Đây là tự sát vì tình à? ]
[ Đêm dài thê lương: Sơ Sơ nhà chúng tôi mới không tự sát đâu, đám anh hùng bàn phím như mấy người đừng ở đó mà nói mò! ]
[ Một chi khó gặp: Sơ Sơ chỉ là sinh bệnh, đều là con người, ai mà không có lúc sinh bệnh, đám người này bổ não ghê gớm như vậy, sao không đi làm biên kịch luôn đi? ]
[ Nơi nơi yêu cỏ thơm: Cho nên rốt cuộc là tự sát hay là viêm dạ dày? ]
Cho nên rốt cuộc là tự sát hay là viêm dạ dày...
Sơ Tranh rất muốn đáp lại một câu, nhưng ngẫm lại không phù hợp với thân phận của cô, đành phải từ bỏ.
Bình luận trên internet kỳ thật cũng chẳng có gì hay ho, lăn qua lộn lại, ý tứ tổng kết lại sau cùng, kỳ thật cũng chẳng khác gì mấy ý kiến kia.
Sơ Tranh rời khỏi khu bình luận.
Cạch ——
Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Nữ sinh mặc áo màu trắng đầu tiên là ló đầu vào, thấy phòng bệnh không có người khác, cô ta liền nghênh ngang tiến vào.
"Trông thấy tôi có phải rất thất vọng không?"
Nữ sinh cười nói.
Sơ Tranh để điện thoại xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn nữ sinh trước mặt—— Giản Đan.
Tiểu bạch thỏ đầy răng nanh của Sở An Dương.
Nhìn vào vẻ bề ngoài, thì quả thật rất phù hợp.
Nhưng mà tâm tư đen tối.
Không tốt lắm.
Con người bây giờ ấy mà.
Ỷ vào dáng dấp đẹp liền muốn làm gì thì làm.
Giọng nói của Giản Đan ngọt ngào: "Đêm qua cô gọi điện thoại cho An Dương, thật ngại quá, là tôi không cẩn thận cúp máy."
Trên miệng thì cô ta nói thật ngại quá, nhưng giọng nói kia rõ ràng là đang khoe khoang.
Sơ Tranh trầm tư một lát.
Đêm qua quả thực nguyên chủ có gọi điện thoại cho Sơ An Dương.
Lần đầu tiên bị cúp máy.
Lần thứ hai thì có người bắt.
Nhưng cô ấy nghe thấy âm thanh thân mật của hai người ở đầu dây bên kia...
Trạng thái tinh thần của nguyên chủ vốn đã không tốt, lại bị đâm thêm một kích như thế, nên lúc này mới dẫn đến chuyện tự sát.
"An Dương không đi được, cho nên tôi tới xem cô một chút." Giản Đan đánh giá cô: "Tôi thấy cô cũng chẳng có việc gì, làm sao, còn muốn dùng thủ đoạn như vậy, để An Dương tới đây với cô sao?"
Ánh mắt tiểu bạch thỏ bỗng nhiên sắc bén: "Trì tiểu thư, tôi muốn cô hiểu cho rõ, cô chỉ là một tấm lá chắn, không nên quá đề cao bản thân, mạng của cô, trong mắt An Dương chẳng đáng là gì đâu."
Nói đến phía sau, tiểu bạch thỏ lại mềm mại cười rộ lên, nhấp nháy đôi mắt to, tràn đầy đơn thuần và vô tội.
Sơ Tranh: "..." Tiểu bạch thỏ diễn thật tốt.
Nếu như nguyên chủ nghe thấy lời này, thì có lẽ lại muốn tự sát thêm lần nữa.
Đáng tiếc...
Ta không phải nguyên chủ.
Sơ Tranh lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô ta: "Cô nói hết chưa?"
Tiểu bạch thỏ sửng sốt một chút, dáng vẻ hơi nghi ngờ.
"Nói xong thì cút ra ngoài, ở đây không chào đón động vật."