Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 707
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong gian phòng của mình.
Thế mà lại trở về rồi?
Con chó điên Vương bát đản đang làm gì vậy?
Sơ Tranh quay đầu đánh giá gian phòng.
Người máy đứng trên mặt bàn cách đó không xa, cái bình trên bàn hiện ra ánh sáng yếu ớt.
"Chủ nhân." Người máy bập bẹ gọi cô, đầu nghiêng một chút: "Ngài tỉnh rồi."
Sơ Tranh xoay người: "Ta ngủ bao lâu?"
"1 ngày 03 giờ." Người máy đi trên bàn hai bước: "Có một đơn đặt hàng dị thường cần phải xử lý."
Người máy phóng hình chiếu 3D ra.
Dấu chấm than màu đỏ trên giao diện, đặc biệt rõ ràng.
[ Đơn đặt hàng dị thường, thời gian còn dư lại để xử lý 04 6:29]
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ấn mở đơn đặt hàng dị thường, một đống tin tức nhảy ra ngoài.
[ Lam Lũ Y: Chỗ này là cái cửa hàng đen gì đây? Bán đắt như vậy, đưa tới tay chỉ có một nhánh hương? ]
[ Lam Lũ Y: Việc này cô nhất định phải nói rõ cho tôi, cô đây là lừa gạt người tiêu dùng. ]
[ Lam Lũ Y: Đừng giả chết, chắc chắn cô nhìn thấy, có bản lĩnh thì cô lên tiếng đi, chúng ta lý luận! ]
Sơ Tranh vù vù trượt đến tin cuối cùng.
[ Lam Lũ Y: Gian thương, báo cáo! Chờ cửa hàng đóng cửa đi! ]
Sơ Tranh lật ra, Lam Lũ Y này mua hương trong tiệm, sau khi nhận được, phát hiện chỉ có một nhánh hương, thế là liền bạo phát.
[ Hoàng Tuyền Lộ: Bổn tiệm bán hương theo nhánh, có vấn đề? ]
Chính mình không nhìn rõ.
Trách ta à!
Cái nồi này ta không cõng!
[ Lam Lũ Y: A! Gian thương rốt cuộc cũng lên mạng! ]
[ Lam Lũ Y: Lui khoản! ]
[ Hoàng Tuyền Lộ: Không thể lui khoản. ]
Sơ Tranh đem ảnh chụp màn hình trang tường tình và trang chủ bốn chữ đẫm máu ‘không thể lui khoản’ gửi qua.
[ Lam Lũ Y:!!! ]
[ Lam Lũ Y: Cô còn rất phách lối? Cô có chút lương tâm nào không, một nhánh hương mà bán đắt như vậy cũng coi như xong, cô còn lừa gạt người tiêu dùng, hơn nữa thái độ còn ác liệt như vậy nữa!! ]
[ Hoàng Tuyền Lộ: Báo cáo đi. ]
Sơ Tranh rời khỏi giao diện trò chuyện, điểm từ chối xử lý đơn đặt hàng dị thường, giao diện khôi phục lại trang chủ của cửa hàng.
Ba chữ Hoàng Tuyền Lộ, giống tấm bảng hiệu bên ngoài như đúc.
Phía dưới có một hàng chữ nhỏ —— Vạn vật sinh, Hoàng Tuyền Lộ.
Hàng chữ kia rất nhỏ, cơ hồ không thấy rõ.
Sơ Tranh đóng giao diện lại.
Sơ Tranh mở cửa phòng, vừa liếc mắt đã đối diện với người giấy đứng ở cửa ra vào, trùng thiên biện, cao nguyên hồng, môi đỏ thẫm, trong hoàn cảnh hắc ám, phá lệ làm người ta sợ hãi.
Sơ Tranh ầm một tiếng đóng cửa lại, từ một bên khác đi xuống lầu.
Cô mở cửa, bên ngoài chính là ban đêm phồn hoa náo nhiệt.
Đại thúc ở cửa hàng sát vách thấy cô ra, ồ lên một tiếng: "Nha đầu, gần đây cháu thế nào? Không sao chứ?"
Sơ Tranh lắc đầu.
Đại thúc cũng không nghĩ nhiều, Sơ Tranh mở cửa vốn không có quy luật, nói với Sơ Tranh hai câu, rồi đi chào hỏi khách khứa.
Sơ Tranh mặc một chiếc áo thun rộng, một góc áo thun nhét vào trong quần cộc lớn, giẫm một đôi dép lào, giống như thiếu nữ xã hội đen bất lương đứng ở cửa tiệm.
Người máy cùm cụp cùm cụp đi tới, cánh cửa hơi cao, nó trừng mắt nhỏ chân ngắn, một hồi lâu sau mới thở hổn hển bò lên.
"Chủ nhân, ngài đang nhìn gì thế?"
Người máy ngửa đầu nhìn chủ nhân cao hơn mình quá nhiều.
Sơ Tranh đang ngửa đầu nhìn lên trời, không rõ thần sắc.
Người máy không được Sơ Tranh trả lời, cái đầu nghiêng tới nghiêng lui, phân tích dự báo thời tiết nửa tháng sau, Sơ Tranh đều không để ý tới nó, người máy ủy khuất.
Sơ Tranh đứng như thần giữ cửa một hồi, Hồ Thạc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Sơ Tranh tiểu thư, cuối cùng cũng gặp được cô." Hồ Thạc xông lại, mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Trang viên lại xảy ra chuyện rồi, phiền cô cùng tôi đi xem một chút."
Hôm qua Hồ Thạc tới, gõ cửa nửa ngày cũng không có ai mở.
Đây mẹ nó mới qua có một ngày, cô liền bắt đầu trái với giao ước!
Giáo sư Tô nói cô không có khế ước tinh thần, thật đúng là một chút cũng không sai.
Mời cô bảo vệ tiên sinh nhà mình, quả thực chính là một quyết định sai lầm.
Nếu như không phải giáo sư Tô giới thiệu, thì Hồ Thạc đã muốn kiện cô rồi!
Sơ Tranh liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng, làm Hồ Thạc cảm thấy tê cả da đầu.
"Tôi đi thay quần áo."
Sơ Tranh ném ra câu nói này, quay người đi vào.
Người máy nhìn Hồ Thạc một chút, cùm cụp cùm cụp đi theo Sơ Tranh vào, khi tới cửa, bởi vì cánh cửa quá cao, người máy ba kít một cái ngã chổng vó.
Người máy ủy khuất ba ba đứng lên, biến trở về cầu pha lê, ùng ục lăn đến nơi góc khuất.
Hồ Thạc: "..."
Sơ Tranh mở cửa ra, rất có ý tứ tùy ý Hồ Thạc.
Hồ Thạc chờ bên ngoài một lúc.
Hơn nửa ngày vẫn không thấy Sơ Tranh xuống, hắn đi qua đi lại, thận trọng nhìn vào bên trong một chút.
Không trông thấy người giấy làm hắn gặp ác mộng kia, lúc này Hồ Thạc mới di chuyển vào bên trong.
Nhưng hắn vừa bước vào cửa, vừa quay đầu đã nhìn thấy người giấy đứng ở sau cửa.
Hồ Thạc bị dọa đến lập tức lui về phía sau.
Người giấy đưa lưng về phía hắn, nội dung dán trên giấy không thay đổi —— Độc nhất vô nhị, thưởng thức phẩm, không được sờ.
Thưởng... Thưởng thức phẩm?
Không phải!
Ai sẽ nghĩ quẩn, đi thưởng thức cái này chứ!
Hồ Thạc theo bản năng nhìn lên trần nhà, không nhìn thấy người giấy lúc trước.
Đây, đây là một đôi?
Vậy con lần trước trông thấy đi đâu mất rồi?!
Hồ Thạc chỉ cảm thấy tê cả da đầu, quả quyết lui ra ngoài, chờ ở bên ngoài.
Sơ Tranh thay một bộ quần áo xuống dưới —— theo Hồ Thạc thấy, vẫn là phong cách ăn mặc của thiếu nữ lưu manh đầu đường.
…
Trong màn đêm yên lặng, trang viên tựa như một đầu cự thú viễn cổ.
Hồ Thạc dẫn Sơ Tranh đi vào.
"Sơ Tranh tiểu thư."
Hồ Thạc và Sơ Tranh đồng thời dừng lại, nhìn sang một bên khác.
Một người đàn ông đứng dậy từ trên ghế sofa, lễ phép gật đầu với Hồ Thạc.
"Giáo sư Tô." Hồ Thạc có chút ngoài ý muốn: "Anh đến đây lúc nào?"
"Vừa tới." Tô Đề Nguyệt nói: "Không nghĩ tới anh không ở nhà."
"Tôi đi mời Sơ Tranh tiểu thư." Tâm Hồ Thạc cực kì mệt mỏi.
Tô Đề Nguyệt đi tới, đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi, xuyên qua mắt kính dường như cũng có thể trông thấy đáy mắt ôn hòa của người đàn ông: "Sơ Tranh tiểu thư, biệt lai vô dạng."
"Giả vờ giả vịt." Sơ Tranh lạnh như băng quét mắt nhìn y một chút, nhấc chân đi lên lầu.
Tô Đề Nguyệt: "..."
Hồ Thạc không rõ ràng cho lắm, quan hệ của hai người này không tốt sao?
Tô Đề Nguyệt cũng không nói chuyện, đi theo Sơ Tranh lên lầu, Hồ Thạc gãi gãi đầu, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hồ Thạc mở cửa căn phòng đặt khoang trò chơi ra.
"Kết nối khoang trò chơi của tiên sinh xảy ra vấn đề, may mắn tôi phát hiện kịp thời." Hồ Thạc bật giám sát của căn phòng này lên: "Trong giám sát không phát hiện bất cứ chỗ nào kỳ quái, giống như kết nối của khoang trò chơi tự mình đứt gãy."
Mà người máy vốn nên canh giữ ở chỗ này, thời gian đó không biết tại sao lại đột nhiên rời đi.
Hết thảy đều lộ ra sự quỷ dị.
"Sơ Tranh tiểu thư, có phải trên thế giới này thật sự có quỷ không?"
"Trong lòng có quỷ." Sơ Tranh giẫm lên một cái ghế trong gian phòng, sờ lên một vật nhô lên ở chỗ cao: "Bây giờ là xã hội pháp trị, thời đại khoa học, bớt tuyên truyền phong kiến mê tín."
Hồ Thạc: "..."
Nhưng cô bán những thứ kia, không phải chính là đại biểu cho phong kiến mê tín sao?!
Cô còn có mặt mũi, đúng lý hợp tình nói với tôi câu này?
Còn có cô đang sờ cái gì đó!?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong gian phòng của mình.
Thế mà lại trở về rồi?
Con chó điên Vương bát đản đang làm gì vậy?
Sơ Tranh quay đầu đánh giá gian phòng.
Người máy đứng trên mặt bàn cách đó không xa, cái bình trên bàn hiện ra ánh sáng yếu ớt.
"Chủ nhân." Người máy bập bẹ gọi cô, đầu nghiêng một chút: "Ngài tỉnh rồi."
Sơ Tranh xoay người: "Ta ngủ bao lâu?"
"1 ngày 03 giờ." Người máy đi trên bàn hai bước: "Có một đơn đặt hàng dị thường cần phải xử lý."
Người máy phóng hình chiếu 3D ra.
Dấu chấm than màu đỏ trên giao diện, đặc biệt rõ ràng.
[ Đơn đặt hàng dị thường, thời gian còn dư lại để xử lý 04
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ấn mở đơn đặt hàng dị thường, một đống tin tức nhảy ra ngoài.
[ Lam Lũ Y: Chỗ này là cái cửa hàng đen gì đây? Bán đắt như vậy, đưa tới tay chỉ có một nhánh hương? ]
[ Lam Lũ Y: Việc này cô nhất định phải nói rõ cho tôi, cô đây là lừa gạt người tiêu dùng. ]
[ Lam Lũ Y: Đừng giả chết, chắc chắn cô nhìn thấy, có bản lĩnh thì cô lên tiếng đi, chúng ta lý luận! ]
Sơ Tranh vù vù trượt đến tin cuối cùng.
[ Lam Lũ Y: Gian thương, báo cáo! Chờ cửa hàng đóng cửa đi! ]
Sơ Tranh lật ra, Lam Lũ Y này mua hương trong tiệm, sau khi nhận được, phát hiện chỉ có một nhánh hương, thế là liền bạo phát.
[ Hoàng Tuyền Lộ: Bổn tiệm bán hương theo nhánh, có vấn đề? ]
Chính mình không nhìn rõ.
Trách ta à!
Cái nồi này ta không cõng!
[ Lam Lũ Y: A! Gian thương rốt cuộc cũng lên mạng! ]
[ Lam Lũ Y: Lui khoản! ]
[ Hoàng Tuyền Lộ: Không thể lui khoản. ]
Sơ Tranh đem ảnh chụp màn hình trang tường tình và trang chủ bốn chữ đẫm máu ‘không thể lui khoản’ gửi qua.
[ Lam Lũ Y:!!! ]
[ Lam Lũ Y: Cô còn rất phách lối? Cô có chút lương tâm nào không, một nhánh hương mà bán đắt như vậy cũng coi như xong, cô còn lừa gạt người tiêu dùng, hơn nữa thái độ còn ác liệt như vậy nữa!! ]
[ Hoàng Tuyền Lộ: Báo cáo đi. ]
Sơ Tranh rời khỏi giao diện trò chuyện, điểm từ chối xử lý đơn đặt hàng dị thường, giao diện khôi phục lại trang chủ của cửa hàng.
Ba chữ Hoàng Tuyền Lộ, giống tấm bảng hiệu bên ngoài như đúc.
Phía dưới có một hàng chữ nhỏ —— Vạn vật sinh, Hoàng Tuyền Lộ.
Hàng chữ kia rất nhỏ, cơ hồ không thấy rõ.
Sơ Tranh đóng giao diện lại.
Sơ Tranh mở cửa phòng, vừa liếc mắt đã đối diện với người giấy đứng ở cửa ra vào, trùng thiên biện, cao nguyên hồng, môi đỏ thẫm, trong hoàn cảnh hắc ám, phá lệ làm người ta sợ hãi.
Sơ Tranh ầm một tiếng đóng cửa lại, từ một bên khác đi xuống lầu.
Cô mở cửa, bên ngoài chính là ban đêm phồn hoa náo nhiệt.
Đại thúc ở cửa hàng sát vách thấy cô ra, ồ lên một tiếng: "Nha đầu, gần đây cháu thế nào? Không sao chứ?"
Sơ Tranh lắc đầu.
Đại thúc cũng không nghĩ nhiều, Sơ Tranh mở cửa vốn không có quy luật, nói với Sơ Tranh hai câu, rồi đi chào hỏi khách khứa.
Sơ Tranh mặc một chiếc áo thun rộng, một góc áo thun nhét vào trong quần cộc lớn, giẫm một đôi dép lào, giống như thiếu nữ xã hội đen bất lương đứng ở cửa tiệm.
Người máy cùm cụp cùm cụp đi tới, cánh cửa hơi cao, nó trừng mắt nhỏ chân ngắn, một hồi lâu sau mới thở hổn hển bò lên.
"Chủ nhân, ngài đang nhìn gì thế?"
Người máy ngửa đầu nhìn chủ nhân cao hơn mình quá nhiều.
Sơ Tranh đang ngửa đầu nhìn lên trời, không rõ thần sắc.
Người máy không được Sơ Tranh trả lời, cái đầu nghiêng tới nghiêng lui, phân tích dự báo thời tiết nửa tháng sau, Sơ Tranh đều không để ý tới nó, người máy ủy khuất.
Sơ Tranh đứng như thần giữ cửa một hồi, Hồ Thạc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Sơ Tranh tiểu thư, cuối cùng cũng gặp được cô." Hồ Thạc xông lại, mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Trang viên lại xảy ra chuyện rồi, phiền cô cùng tôi đi xem một chút."
Hôm qua Hồ Thạc tới, gõ cửa nửa ngày cũng không có ai mở.
Đây mẹ nó mới qua có một ngày, cô liền bắt đầu trái với giao ước!
Giáo sư Tô nói cô không có khế ước tinh thần, thật đúng là một chút cũng không sai.
Mời cô bảo vệ tiên sinh nhà mình, quả thực chính là một quyết định sai lầm.
Nếu như không phải giáo sư Tô giới thiệu, thì Hồ Thạc đã muốn kiện cô rồi!
Sơ Tranh liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng, làm Hồ Thạc cảm thấy tê cả da đầu.
"Tôi đi thay quần áo."
Sơ Tranh ném ra câu nói này, quay người đi vào.
Người máy nhìn Hồ Thạc một chút, cùm cụp cùm cụp đi theo Sơ Tranh vào, khi tới cửa, bởi vì cánh cửa quá cao, người máy ba kít một cái ngã chổng vó.
Người máy ủy khuất ba ba đứng lên, biến trở về cầu pha lê, ùng ục lăn đến nơi góc khuất.
Hồ Thạc: "..."
Sơ Tranh mở cửa ra, rất có ý tứ tùy ý Hồ Thạc.
Hồ Thạc chờ bên ngoài một lúc.
Hơn nửa ngày vẫn không thấy Sơ Tranh xuống, hắn đi qua đi lại, thận trọng nhìn vào bên trong một chút.
Không trông thấy người giấy làm hắn gặp ác mộng kia, lúc này Hồ Thạc mới di chuyển vào bên trong.
Nhưng hắn vừa bước vào cửa, vừa quay đầu đã nhìn thấy người giấy đứng ở sau cửa.
Hồ Thạc bị dọa đến lập tức lui về phía sau.
Người giấy đưa lưng về phía hắn, nội dung dán trên giấy không thay đổi —— Độc nhất vô nhị, thưởng thức phẩm, không được sờ.
Thưởng... Thưởng thức phẩm?
Không phải!
Ai sẽ nghĩ quẩn, đi thưởng thức cái này chứ!
Hồ Thạc theo bản năng nhìn lên trần nhà, không nhìn thấy người giấy lúc trước.
Đây, đây là một đôi?
Vậy con lần trước trông thấy đi đâu mất rồi?!
Hồ Thạc chỉ cảm thấy tê cả da đầu, quả quyết lui ra ngoài, chờ ở bên ngoài.
Sơ Tranh thay một bộ quần áo xuống dưới —— theo Hồ Thạc thấy, vẫn là phong cách ăn mặc của thiếu nữ lưu manh đầu đường.
…
Trong màn đêm yên lặng, trang viên tựa như một đầu cự thú viễn cổ.
Hồ Thạc dẫn Sơ Tranh đi vào.
"Sơ Tranh tiểu thư."
Hồ Thạc và Sơ Tranh đồng thời dừng lại, nhìn sang một bên khác.
Một người đàn ông đứng dậy từ trên ghế sofa, lễ phép gật đầu với Hồ Thạc.
"Giáo sư Tô." Hồ Thạc có chút ngoài ý muốn: "Anh đến đây lúc nào?"
"Vừa tới." Tô Đề Nguyệt nói: "Không nghĩ tới anh không ở nhà."
"Tôi đi mời Sơ Tranh tiểu thư." Tâm Hồ Thạc cực kì mệt mỏi.
Tô Đề Nguyệt đi tới, đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi, xuyên qua mắt kính dường như cũng có thể trông thấy đáy mắt ôn hòa của người đàn ông: "Sơ Tranh tiểu thư, biệt lai vô dạng."
"Giả vờ giả vịt." Sơ Tranh lạnh như băng quét mắt nhìn y một chút, nhấc chân đi lên lầu.
Tô Đề Nguyệt: "..."
Hồ Thạc không rõ ràng cho lắm, quan hệ của hai người này không tốt sao?
Tô Đề Nguyệt cũng không nói chuyện, đi theo Sơ Tranh lên lầu, Hồ Thạc gãi gãi đầu, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hồ Thạc mở cửa căn phòng đặt khoang trò chơi ra.
"Kết nối khoang trò chơi của tiên sinh xảy ra vấn đề, may mắn tôi phát hiện kịp thời." Hồ Thạc bật giám sát của căn phòng này lên: "Trong giám sát không phát hiện bất cứ chỗ nào kỳ quái, giống như kết nối của khoang trò chơi tự mình đứt gãy."
Mà người máy vốn nên canh giữ ở chỗ này, thời gian đó không biết tại sao lại đột nhiên rời đi.
Hết thảy đều lộ ra sự quỷ dị.
"Sơ Tranh tiểu thư, có phải trên thế giới này thật sự có quỷ không?"
"Trong lòng có quỷ." Sơ Tranh giẫm lên một cái ghế trong gian phòng, sờ lên một vật nhô lên ở chỗ cao: "Bây giờ là xã hội pháp trị, thời đại khoa học, bớt tuyên truyền phong kiến mê tín."
Hồ Thạc: "..."
Nhưng cô bán những thứ kia, không phải chính là đại biểu cho phong kiến mê tín sao?!
Cô còn có mặt mũi, đúng lý hợp tình nói với tôi câu này?
Còn có cô đang sờ cái gì đó!?