Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 789
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sắp xếp phẫu thuật."
Nữ sinh đưa cho bác sĩ Chu mấy tờ giấy.
Bác sĩ Chu kinh ngạc nhìn nữ sinh một chút, ông nhận lấy mấy tờ giấy kia nhìn nhìn, cũng rất nhanh nhận được điện thoại của bên kia, ánh mắt bác sĩ Chu dừng trên người Sơ Tranh vài giây, đáp lại đầu dây bên kia: "Được, tôi lập tức sắp xếp."
Bác sĩ Chu vội vàng rời đi.
Mộ Thâm giống như còn chưa kịp phản ứng.
Sơ Tranh kéo hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Nam nhi dưới đầu gối là vàng, đừng tùy tiện quỳ xuống."
Loại bệnh viện thế này, người ta có quy định bắt buộc, bác sĩ cũng chỉ là nhân viên ở đây mà thôi.
Quỳ xuống hữu dụng, vậy nhiều người nhà bệnh nhân không có tiền, trực tiếp quỳ xuống là được rồi, còn đập nồi bán sắt kiếm tiền làm gì.
"Tiền..."
"Tôi không hảo tâm như vậy, tôi cho anh mượn số tiền kia, anh phải trả lại tôi." Sơ Tranh cắt đứt lời hắn.
Sơ Tranh nói lời này, ngược lại làm Mộ Thâm có thể tiếp nhận.
Cô không phải vô duyên vô cớ cho hắn số tiền kia.
Là phải trả...
Đáy lòng Mộ Thâm rất rõ ràng, hắn không có cách nào lấy ra một khoản tiền lớn như thế, trong một khoảng thời gian ngắn được.
Hắn từ chối, bà nội hắn có lẽ sẽ không có chút hi vọng sống nào.
Hắn không thể từ chối.
Mộ Thâm siết chặt ngón tay: "Tôi sẽ trả cho cô."
Hắn ngừng một chút: "Cảm ơn cô, Sơ Sơ."
Thanh âm Mộ Thâm rất thấp, Sơ Tranh chỉ nghe thấy hắn nói cảm ơn, không nghe thấy hai chữ phía sau.
Sơ Tranh nhìn tóc hắn, đầu ngón tay hơi ngứa, cuối cùng giấu hai tay ra sau lưng: "Ừ."
...
Tiền đúng chỗ, bệnh viện rất nhanh liền sắp xếp xong ca phẫu thuật, nhưng trước khi phẫu thuật phải chuẩn bị rất phiền phức, thời gian phẫu thuật cũng được sắp xếp tới ngày hôm sau.
Không biết đám người Cảnh Hạo lấy được tin tức này từ đâu, chạy đến bệnh viện.
"Thâm ca, chúng em có ít tiền..."
"Không cần." Thiếu niên đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lắc đầu: "Tiền đủ rồi."
Đám người Cảnh Hạo đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều biết rõ tình hình kinh tế của Mộ Thâm, làm phẫu thuật nhìn thế nào cũng phải cần một khoản tiền rất lớn, hắn lấy đâu ra tiền?
Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm để hỏi chuyện này, một đám người chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
"Cái kia..." Tài xế ngơ ngác nhìn đám thiếu niên trước mặt, ở đây ai là người hắn muốn tìm? "Ai là bạn học Mộ Thâm?"
Thiếu niên đang dựa vào tường ngước mắt, dưới mắt hắn có một vòng xanh đen, nhìn qua có vẻ không được nghỉ ngơi tốt.
"Là tôi... anh tìm tôi có việc gì?"
Tài xế đưa đồ vật trong tay tới: "Cô chủ bảo tôi đưa tới, mặt khác cậu có gì không tiện thì hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi ở ngay bên ngoài bệnh viện." Thuận tiện đưa theo một tấm danh thiếp.
Mộ Thâm cự tuyệt: "Không làm phiền..."
"Không phiền, cô chủ nói, chi phí phát sinh ra, bạn học Mộ Thâm đều phải trả."
"..."
Mộ Thâm tiếp nhận đồ vật và danh thiếp trong tay hắn, lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Tài xế mỉm cười.
Mộ Thâm trầm mặc một chút: "... Cô ấy đâu?"
"Cô chủ lên lớp rồi." Tài xế trả lời rất đương nhiên, hôm nay là thứ hai, không lên lớp thì làm gì? Cô chủ vẫn là học sinh đó, phải học tập thật giỏi.
"..."
Tài xế rất nhanh rời đi.
Mấy thiếu niên vây qua: "Cố vấn tiêu thụ của cửa hàng 4S – Tỉnh Lượng??"
Tấm danh thiếp này là cái quái gì đây?
Cô chủ của hắn là ai?
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Thâm ca góp đủ tiền phẫu thuật?
Cảnh Hạo mở đồ trong túi ra: "Thâm ca, ăn..."
"Các cậu ăn đi." Mộ Thâm thu danh thiếp lại, quay đầu nhìn vào phòng phẫu thuật.
Cảnh Hạo và mấy tiểu đồng bọn nhìn nhau vài lần, trong lúc nhất thời đều yên tĩnh lại, trầm mặc chờ ở bên ngoài.
Cạch ——
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Mộ Thâm là người đầu tiên tiến lên.
"Bác sĩ, bà nội tôi thế nào?"
"Phẫu thuật rất thành công, yên tâm."
Hơi thở căng thẳng của Mộ Thâm cuối cùng cũng thả lỏng ra, cả người đều mềm nhũn dựa vào tường.
...
# Lão tổng xí nghiệp XX chơi gái mại dâm, hút ma túy #
Cái tin tức này, trở thành tin hot.
Phía cảnh sát không có chứng cứ trực tiếp có thể định tội Thượng Vũ.
Lúc Thượng Vũ được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, vừa vặn trông thấy tin tức che trời lấp đất này, tức giận đến một hơi xém chút không đi lên được.
Công ty lão ta sắp có một sản phẩm mới chuẩn bị tung ra thị trường.
Xảy ra chuyện như vậy, còn có thể đưa ra thị trường theo kế hoạch được sao?
"Đè xuống, đè xuống cho tôi!!"
"Thượng tổng... Chúng tôi đã ngay lập tức làm tốt quan hệ xã hội, nhưng đám truyền thông kia không chịu nể mặt."
Mấy cơ quan truyền thông lớn đều không lên tiếng.
Nhưng những truyền thông đưa tin này chủ yếu tung lên mạng, nhiệt độ căn bản không ép được.
"Vậy thì mau nghĩ cách!"
Một đám người bị Thượng Vũ mắng đến máu chó ngập đầu.
"Thượng tổng, ban giám đốc bên kia gọi điện thoại, gọi ngài đi họp."
"Diêu Sơ Tranh!" Thượng Vũ mặt mũi âm trầm: "Đi thăm dò, ai ở sau lưng giúp nó."
Lão ta không tin, một tiểu nữ sinh, có thể trù hoạch ra chuyện lớn như vậy.
Thượng Vũ đương nhiên không điều tra ra được gì cả.
Sơ Tranh lấy thân phận vị thành niên, danh nghĩa không có bất kỳ tài sản gì, bình thường cũng không tiếp xúc với ai.
Về phần người tài xế kia của cô, tra tới tra lui, cũng chỉ biết trước kia hắn bán xe, gia cảnh bình thường.
Một ngày nào đó đột nhiên lái một chiếc siêu xe, đưa đón Sơ Tranh.
Nhưng chiếc siêu xe kia lại được đăng ký trên danh nghĩa của tài xế... Điều này cũng làm người ta có chút nghĩ không ra.
Lần này mặc dù không thể làm cho Thượng Vũ bị nhốt trong tù.
Nhưng những ngôn luận trên mạng, cũng đủ cho lão vật lộn một phen.
...
Sơ Tranh xử lý chuyện của Thượng Vũ, ngày thứ ba mới đến bệnh viện.
Bà nội Mộ đã chuyển từ phòng ICU đến phòng bệnh, lúc Cảnh Hạo đi ra, vừa vặn đụng phải Sơ Tranh.
"Cô... là cô..."
Chính là nữ sinh này, làm hại hắn mất nữ thần, tức đến muốn khóc.
Sơ Tranh có chút ấn tượng với người này.
Cảnh Hạo rất nghẹn khuất: "Cô tới tìm ai?"
"Mộ Thâm."
"..." Cô đến tìm Thâm ca làm gì!!
"Cảnh Hạo, cậu làm gì thế, chắn ở cửa ra vào." Bên trong có người lên tiếng.
Cảnh Hạo đành phải tránh ra: "Tìm Thâm ca."
"Ôi, đây không phải chị gái lần trước sao?" Chị gái có tiền!
Lần trước còn thấy cô đánh nhau.
"Làm sao tìm được bệnh viện thế?"
"A ~~ "
Tầm mắt của mọi người du chuyển trên người Sơ Tranh và Mộ Thâm.
Trừ nhóc đáng thương Cảnh Hạo, những người còn lại đều là vẻ mặt mập mờ bát quái.
Sơ Tranh từ bên ngoài phòng bệnh tiến vào, sau lưng còn có cố vấn tiêu thụ cửa hàng 4S - Tỉnh Lượng mà lần trước bọn họ gặp qua đi theo, bầu không khí trong phòng bệnh nháy mắt trở nên kinh dị.
Đám người: "!!!"
Đây chính là cô chủ kia?!
Mấy thiếu niên do dự, đi ra bên ngoài phòng bệnh, túm theo cả Tỉnh Lượng ra ngoài.
Phòng bệnh trong nháy mắt trống trải xuống.
Mộ Thâm đứng dậy, hai ngày nay hắn đều không nghỉ ngơi tốt, nhìn qua rất là tiều tụy.
"Cô... Ngồi đi..." Hình như Mộ Thâm có chút không biết nên làm sao, tránh ra một vị trí.
Sơ Tranh nhìn người trên giường bệnh một chút: "Tôi mời hộ lý cho anh, anh nghỉ ngơi thật tốt."
"Không cần, tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình." Mộ Thâm nói: "Không cần lãng phí số tiền kia."
Sơ Tranh: "Cũng đã thiếu nợ mấy trăm ngàn, còn sợ một chút như vậy?"
Mộ Thâm: "..."
Sơ Tranh tiếp tục đâm tim hắn: "Anh cũng không chăm sóc tốt bằng hộ lý người ta đâu, chuyện chuyên nghiệp, giao cho người chuyên nghiệp làm."
Mộ Thâm đến cùng cũng là con trai, chắc chắn không chăm sóc người bệnh tốt bằng hộ lý chuyên nghiệp được.
Hắn nhìn bà lão tóc bạc trắng trên giường bệnh, trầm mặc tiếp nhận an bài của Sơ Tranh.
***
Bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi...
Ngủ ngon a ~ ♡
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sắp xếp phẫu thuật."
Nữ sinh đưa cho bác sĩ Chu mấy tờ giấy.
Bác sĩ Chu kinh ngạc nhìn nữ sinh một chút, ông nhận lấy mấy tờ giấy kia nhìn nhìn, cũng rất nhanh nhận được điện thoại của bên kia, ánh mắt bác sĩ Chu dừng trên người Sơ Tranh vài giây, đáp lại đầu dây bên kia: "Được, tôi lập tức sắp xếp."
Bác sĩ Chu vội vàng rời đi.
Mộ Thâm giống như còn chưa kịp phản ứng.
Sơ Tranh kéo hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Nam nhi dưới đầu gối là vàng, đừng tùy tiện quỳ xuống."
Loại bệnh viện thế này, người ta có quy định bắt buộc, bác sĩ cũng chỉ là nhân viên ở đây mà thôi.
Quỳ xuống hữu dụng, vậy nhiều người nhà bệnh nhân không có tiền, trực tiếp quỳ xuống là được rồi, còn đập nồi bán sắt kiếm tiền làm gì.
"Tiền..."
"Tôi không hảo tâm như vậy, tôi cho anh mượn số tiền kia, anh phải trả lại tôi." Sơ Tranh cắt đứt lời hắn.
Sơ Tranh nói lời này, ngược lại làm Mộ Thâm có thể tiếp nhận.
Cô không phải vô duyên vô cớ cho hắn số tiền kia.
Là phải trả...
Đáy lòng Mộ Thâm rất rõ ràng, hắn không có cách nào lấy ra một khoản tiền lớn như thế, trong một khoảng thời gian ngắn được.
Hắn từ chối, bà nội hắn có lẽ sẽ không có chút hi vọng sống nào.
Hắn không thể từ chối.
Mộ Thâm siết chặt ngón tay: "Tôi sẽ trả cho cô."
Hắn ngừng một chút: "Cảm ơn cô, Sơ Sơ."
Thanh âm Mộ Thâm rất thấp, Sơ Tranh chỉ nghe thấy hắn nói cảm ơn, không nghe thấy hai chữ phía sau.
Sơ Tranh nhìn tóc hắn, đầu ngón tay hơi ngứa, cuối cùng giấu hai tay ra sau lưng: "Ừ."
...
Tiền đúng chỗ, bệnh viện rất nhanh liền sắp xếp xong ca phẫu thuật, nhưng trước khi phẫu thuật phải chuẩn bị rất phiền phức, thời gian phẫu thuật cũng được sắp xếp tới ngày hôm sau.
Không biết đám người Cảnh Hạo lấy được tin tức này từ đâu, chạy đến bệnh viện.
"Thâm ca, chúng em có ít tiền..."
"Không cần." Thiếu niên đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lắc đầu: "Tiền đủ rồi."
Đám người Cảnh Hạo đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều biết rõ tình hình kinh tế của Mộ Thâm, làm phẫu thuật nhìn thế nào cũng phải cần một khoản tiền rất lớn, hắn lấy đâu ra tiền?
Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm để hỏi chuyện này, một đám người chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
"Cái kia..." Tài xế ngơ ngác nhìn đám thiếu niên trước mặt, ở đây ai là người hắn muốn tìm? "Ai là bạn học Mộ Thâm?"
Thiếu niên đang dựa vào tường ngước mắt, dưới mắt hắn có một vòng xanh đen, nhìn qua có vẻ không được nghỉ ngơi tốt.
"Là tôi... anh tìm tôi có việc gì?"
Tài xế đưa đồ vật trong tay tới: "Cô chủ bảo tôi đưa tới, mặt khác cậu có gì không tiện thì hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi ở ngay bên ngoài bệnh viện." Thuận tiện đưa theo một tấm danh thiếp.
Mộ Thâm cự tuyệt: "Không làm phiền..."
"Không phiền, cô chủ nói, chi phí phát sinh ra, bạn học Mộ Thâm đều phải trả."
"..."
Mộ Thâm tiếp nhận đồ vật và danh thiếp trong tay hắn, lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Tài xế mỉm cười.
Mộ Thâm trầm mặc một chút: "... Cô ấy đâu?"
"Cô chủ lên lớp rồi." Tài xế trả lời rất đương nhiên, hôm nay là thứ hai, không lên lớp thì làm gì? Cô chủ vẫn là học sinh đó, phải học tập thật giỏi.
"..."
Tài xế rất nhanh rời đi.
Mấy thiếu niên vây qua: "Cố vấn tiêu thụ của cửa hàng 4S – Tỉnh Lượng??"
Tấm danh thiếp này là cái quái gì đây?
Cô chủ của hắn là ai?
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Thâm ca góp đủ tiền phẫu thuật?
Cảnh Hạo mở đồ trong túi ra: "Thâm ca, ăn..."
"Các cậu ăn đi." Mộ Thâm thu danh thiếp lại, quay đầu nhìn vào phòng phẫu thuật.
Cảnh Hạo và mấy tiểu đồng bọn nhìn nhau vài lần, trong lúc nhất thời đều yên tĩnh lại, trầm mặc chờ ở bên ngoài.
Cạch ——
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Mộ Thâm là người đầu tiên tiến lên.
"Bác sĩ, bà nội tôi thế nào?"
"Phẫu thuật rất thành công, yên tâm."
Hơi thở căng thẳng của Mộ Thâm cuối cùng cũng thả lỏng ra, cả người đều mềm nhũn dựa vào tường.
...
# Lão tổng xí nghiệp XX chơi gái mại dâm, hút ma túy #
Cái tin tức này, trở thành tin hot.
Phía cảnh sát không có chứng cứ trực tiếp có thể định tội Thượng Vũ.
Lúc Thượng Vũ được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, vừa vặn trông thấy tin tức che trời lấp đất này, tức giận đến một hơi xém chút không đi lên được.
Công ty lão ta sắp có một sản phẩm mới chuẩn bị tung ra thị trường.
Xảy ra chuyện như vậy, còn có thể đưa ra thị trường theo kế hoạch được sao?
"Đè xuống, đè xuống cho tôi!!"
"Thượng tổng... Chúng tôi đã ngay lập tức làm tốt quan hệ xã hội, nhưng đám truyền thông kia không chịu nể mặt."
Mấy cơ quan truyền thông lớn đều không lên tiếng.
Nhưng những truyền thông đưa tin này chủ yếu tung lên mạng, nhiệt độ căn bản không ép được.
"Vậy thì mau nghĩ cách!"
Một đám người bị Thượng Vũ mắng đến máu chó ngập đầu.
"Thượng tổng, ban giám đốc bên kia gọi điện thoại, gọi ngài đi họp."
"Diêu Sơ Tranh!" Thượng Vũ mặt mũi âm trầm: "Đi thăm dò, ai ở sau lưng giúp nó."
Lão ta không tin, một tiểu nữ sinh, có thể trù hoạch ra chuyện lớn như vậy.
Thượng Vũ đương nhiên không điều tra ra được gì cả.
Sơ Tranh lấy thân phận vị thành niên, danh nghĩa không có bất kỳ tài sản gì, bình thường cũng không tiếp xúc với ai.
Về phần người tài xế kia của cô, tra tới tra lui, cũng chỉ biết trước kia hắn bán xe, gia cảnh bình thường.
Một ngày nào đó đột nhiên lái một chiếc siêu xe, đưa đón Sơ Tranh.
Nhưng chiếc siêu xe kia lại được đăng ký trên danh nghĩa của tài xế... Điều này cũng làm người ta có chút nghĩ không ra.
Lần này mặc dù không thể làm cho Thượng Vũ bị nhốt trong tù.
Nhưng những ngôn luận trên mạng, cũng đủ cho lão vật lộn một phen.
...
Sơ Tranh xử lý chuyện của Thượng Vũ, ngày thứ ba mới đến bệnh viện.
Bà nội Mộ đã chuyển từ phòng ICU đến phòng bệnh, lúc Cảnh Hạo đi ra, vừa vặn đụng phải Sơ Tranh.
"Cô... là cô..."
Chính là nữ sinh này, làm hại hắn mất nữ thần, tức đến muốn khóc.
Sơ Tranh có chút ấn tượng với người này.
Cảnh Hạo rất nghẹn khuất: "Cô tới tìm ai?"
"Mộ Thâm."
"..." Cô đến tìm Thâm ca làm gì!!
"Cảnh Hạo, cậu làm gì thế, chắn ở cửa ra vào." Bên trong có người lên tiếng.
Cảnh Hạo đành phải tránh ra: "Tìm Thâm ca."
"Ôi, đây không phải chị gái lần trước sao?" Chị gái có tiền!
Lần trước còn thấy cô đánh nhau.
"Làm sao tìm được bệnh viện thế?"
"A ~~ "
Tầm mắt của mọi người du chuyển trên người Sơ Tranh và Mộ Thâm.
Trừ nhóc đáng thương Cảnh Hạo, những người còn lại đều là vẻ mặt mập mờ bát quái.
Sơ Tranh từ bên ngoài phòng bệnh tiến vào, sau lưng còn có cố vấn tiêu thụ cửa hàng 4S - Tỉnh Lượng mà lần trước bọn họ gặp qua đi theo, bầu không khí trong phòng bệnh nháy mắt trở nên kinh dị.
Đám người: "!!!"
Đây chính là cô chủ kia?!
Mấy thiếu niên do dự, đi ra bên ngoài phòng bệnh, túm theo cả Tỉnh Lượng ra ngoài.
Phòng bệnh trong nháy mắt trống trải xuống.
Mộ Thâm đứng dậy, hai ngày nay hắn đều không nghỉ ngơi tốt, nhìn qua rất là tiều tụy.
"Cô... Ngồi đi..." Hình như Mộ Thâm có chút không biết nên làm sao, tránh ra một vị trí.
Sơ Tranh nhìn người trên giường bệnh một chút: "Tôi mời hộ lý cho anh, anh nghỉ ngơi thật tốt."
"Không cần, tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình." Mộ Thâm nói: "Không cần lãng phí số tiền kia."
Sơ Tranh: "Cũng đã thiếu nợ mấy trăm ngàn, còn sợ một chút như vậy?"
Mộ Thâm: "..."
Sơ Tranh tiếp tục đâm tim hắn: "Anh cũng không chăm sóc tốt bằng hộ lý người ta đâu, chuyện chuyên nghiệp, giao cho người chuyên nghiệp làm."
Mộ Thâm đến cùng cũng là con trai, chắc chắn không chăm sóc người bệnh tốt bằng hộ lý chuyên nghiệp được.
Hắn nhìn bà lão tóc bạc trắng trên giường bệnh, trầm mặc tiếp nhận an bài của Sơ Tranh.
***
Bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi...
Ngủ ngon a ~ ♡