Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 854
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thiếu niên đội mũ hề túm lấy bông tai của một thanh niên ăn mặc như tiểu lưu manh.
"Khương Tam Trản, anh có cảm thấy cô ấy hung dữ hơn cả trước kia không?"
Thanh niên tiểu lưu manh Khương Tam Trản sờ cánh tay một cái: "Có chút."
Tô Nghiêu ôm roi da nhỏ của mình, đáy mắt mang theo vài phần e ngại: "Rốt cuộc năng lực của cô ấy là gì?"
Đứng bên cạnh Tô Nghiêu là một người đàn ông làn da trắng nhợt như bị bệnh, nhưng dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Anh ta giơ ngón tay lên, quan sát móng tay của mình, sâu kín nói: "Chuyện này vẫn nên ít hỏi thăm thôi."
"Tôi chỉ tò mò." Tô Nghiêu nói.
"Tò mò cái gì cũng được, nhưng không thể tò mò về Hoàng Tuyền Lộ." Người đàn ông liếc Tô Nghiêu một cái: "Đừng quên giáo huấn."
Tô Nghiêu: "..."
Tô Nghiêu nghĩ đến những chuyện mình phải trải qua, bởi vì tò mò về Hoàng Tuyền Lộ khi vừa mới tới.
Đây tuyệt đối là nỗi sợ hãi lớn nhất đời cô ấy.
"Mai Cơ đâu?" Tô Nghiêu nói sang chuyện khác.
Khương Tam Trản đứng dời sang bên cạnh.
Phía sau anh ta là một thiếu nữ toàn thân màu hồng đang ngồi xổm.
Thiếu niên đội mũ hề kéo thiếu nữ đang ngồi xổm dưới đất dậy: "Cô đang làm gì thế?"
Toàn thân thiếu nữ đều là màu hồng, ôm một con thỏ tai dài màu hồng.
Loại màu sắc này, không phải ai cũng có thể khống chế được.
Nhưng thiếu nữ trước mặt này, thì khống chế rất tốt.
Màu sắc kia, giống như trời sinh chính là vì cô ấy mà tồn tại.
Làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy tâm tư thiếu nữ bùng nổ.
Không biết thiếu nữ đang ăn gì, bị thiếu niên đội mũ hề túm một cái, bất mãn trừng cậu ta, lung tung nhét đồ ăn vào trong miệng, phồng má, khuôn mặt đều sắp căng thành bánh bao.
"..."
Trong phòng lúc này trừ Sơ Tranh thì có hết thảy sáu người.
Ngự tỷ Tô Nghiêu.
Thiếu niên đội mũ hề Tạ Thời.
Thanh niên tiểu lưu manh Khương Tam Trản.
Thiếu nữ màu hồng Mai Cơ.
Đại thúc chủ nhân của cửa hàng Liễu Trọng.
Mỹ nam bệnh tật Dạ Nguyệt Lê.
Cửa hàng của Liễu Trọng ở ngay sát bên Sơ Tranh, bởi vậy quan hệ của hắn và Sơ Tranh là gần nhất.
Mà mấy người này đều do Liễu Trọng mang ra.
Sơ Tranh thích nguyên tắc lân cận, hình dung về mấy người này, thì đại khái chính là tâm phúc bên người đại lão, đương nhiên, năng lực cũng không kém.
Cái nghề nghiệp này của bọn họ, chính là dựa vào thiên phú thức tỉnh năng lực.
Trẻ tuổi cũng không có nghĩa là bọn họ không lợi hại.
-
"Tôi nói tôi nói..."
Người bên kia rơi từ trên không trung xuống, đầu chạm đất, hung hăng dập đầu một cái.
Sơ Tranh kéo ghế ra ngồi xuống, toàn thân đều lộ ra khí phách của đại lão, im ắng ra hiệu hắn nói.
"Là... là... Có người sai tôi tới."
Sơ Tranh nghiêng chân, tay phải khoác lên trên đầu gối, ánh mắt đóng băng nhìn người trên mặt đất: "Ai?"
"Tôi không biết hắn là ai." Người kia run rẩy nói: "Những chuyện tôi nói đều là sự thật, tôi không nhìn thấy bộ dáng của hắn, trên người hắn có hơi thở rất cường đại, tôi không dám phản kháng lại hắn."
Sơ Tranh trầm ngâm vài giây: "Mục đích."
"Chính... chính là để chúng tôi báo cáo lại tình hình của Vấn Tiên Lộ cho hắn biết."
Căn cứ vào những gì người này biết, thì đại khái là hơn hai tháng trước, bọn họ được lục tục phái đến.
Bọn họ được phái đến Vấn Tiên Lộ, mỗi ngày giám thị động tĩnh của Vấn Tiên Lộ, đến thời gian quy định thì sắp xếp lại thông tin, rồi đặt những thứ này ở dưới đáy thùng rác của Vấn Tiên Lộ, đối phương lấy thế nào, bọn họ cũng không biết.
Ai là người sai khiến bọn họ làm —— không biết.
Mục đích giám thị —— không biết.
Tóm lại, hỏi gì cũng không biết.
Chỉ là một đám pháo hôi.
Nếu như không phải có một người đột nhiên chết, thì có lẽ hiện tại bọn họ cũng sẽ không bị phát hiện.
Về phần người kia vì sao lại chết...
Sơ Tranh hoài nghi là sinh vật sống nhờ trong thân thể hắn, tương đối tham ăn.
Hai tháng liền gặm sạch người rồi.
Bình thường sống nhờ, vì không muốn bị con người phát hiện, cơ bản sẽ không động vào bất cứ thứ gì trong cơ thể con người.
Cuối cùng chờ ý thức của con người tiêu vong, bọn nó có thể sống nhờ ở trong thân thể đó thật lâu.
Sơ Tranh thu liễm suy nghĩ loạn thất bát tao này lại, hỏi hắn: "Các ngươi làm sao để che giấu Linh trị dao động?"
Người kia run rẩy lấy mặt dây chuyền hình tam giác được chế tác bằng kim loại trên cổ xuống: "Hắn cho chúng tôi cái này."
Sơ Tranh giơ tay, mặt dây chuyền tự động bay đến trong tay cô.
Mặt dây chuyền rời khỏi người kia, Linh trị dao động trên thân người kia, trong nháy mắt bạo phát ra.
"Chính là thứ này áp chế Linh trị dao động của hắn?" Khương Tam Trản kinh nghi.
"Đây là cái gì?"
"Nhìn không có đặc biệt gì..."
Đầu ngón tay Sơ Tranh phất qua mặt dây chuyền.
Cô hơi dùng sức, ánh sáng lấm ta lấm tấm, chập chạp tràn ra từ bên trong mặt dây chuyền vỡ vụn, bởi vì Sơ Tranh không thu liễm, nên ánh sáng từ từ biến mất trong không khí.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Đó cũng là sinh vật không biết?
Nhưng mà...
Sao đến một chút Linh trị dao động bọn họ cũng không cảm giác được?
"Nha đầu, đó là Ảnh phải không?" Kiến thức của Liễu Trọng rộng hơn mấy người khác nhiều, nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Sơ Tranh lãnh đạm "ừ" một tiếng.
"Ảnh là cái gì?" Tô Nghiêu tò mò hỏi.
Liễu Trọng nhìn Sơ Tranh không biết đang suy nghĩ gì, giải thích cho mấy người: "Sinh vật không biết bình thường chúng ta đều dùng danh hiệu thay thế, rất ít khi lấy tên. Sinh vật không biết có tên đều tương đối đặc biệt, Ảnh chính là một trong số đó. Bởi vì nó không có Linh trị dao động, giống như cái bóng."
"Số hiệu của Ảnh là K·E6..."
"Diệt tuyệt?"
Liễu Trọng nhìn Tạ Thời vừa nói chen vào một chút.
Tạ Thời đỡ mũ hề của mình, rụt rụt về phía sau.
Hồ sơ của sinh vật không biết, phân loại theo mức độ nguy hiểm ABCDF.
Ngoài ra còn có S, một loại siêu nguy hiểm.
X, là loại không cách nào phán định được.
K, là loại có được năng lực rất đặc biệt, nhưng phía trước thêm chữ E, chứng minh đã diệt tuyệt.
Liễu Trọng nói tiếp: "Số hiệu 6 này là ở thời kỳ trước, thuộc về nhóm gần như là sớm nhất. Lâu lắm rồi chưa thấy xuất hiện tin tức liên quan tới tung tích của bọn nó, cho nên bị đánh dấu là diệt tuyệt."
Liễu Trọng sờ ria mép của mình, cau mày nói: "Lực công kích của Ảnh rất yếu, có thể nói là không có lực công kích gì. Nhưng tôi không biết, nó còn có thể che giấu Linh trị dao động của những sinh vật không biết khác. Mặc dù không hoàn toàn che giấu được, nhưng Linh trị dao động quá thấp, có thể làm cho chúng ta không phát hiện ra được..."
K·E6 đối với bọn họ mà nói thì có chút xa lạ, cần phải tiêu hóa một lát.
Mai Cơ kéo lỗ tai của con thỏ mà cô ấy ôm lên, đặt câu hỏi: "Có người sai bọn họ tới giám thị Vấn Tiên Lộ, vì cái gì chứ?"
Sơ Tranh: "..."
Câu hỏi rất hay!
Ta cũng muốn biết.
Là con chó điên nào chán sống, dám đánh chủ ý lên Vấn Tiên Lộ.
Không ai có thể trả lời vấn đề này của Mai Cơ.
Vấn Tiên Lộ đặc biệt, tất cả mọi người đều rõ ràng.
Nhưng giám thị nơi này...
Bọn họ vẫn là lần đầu gặp phải.
"Mọi người có cảm thấy không, những Linh Phách này..." Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "So với Linh Phách bình thường thì béo hơn một chút?"
Mọi người nhìn về phía bình sứ trên bàn.
Béo?
Đây là từ ngữ hình dung quái quỷ gì?
Nhưng ánh sáng thì quả thật sáng hơn một chút.
"Vì sao chứ?" Mai Cơ lại nâng lỗ tai thỏ hỏi.
"Mai Cơ." Sơ Tranh gọi cô ấy.
Mai Cơ giống như bé ngoan ôm con thỏ, một bộ dáng học sinh nghe giảng.
"Cô đã lớn, cô phải học được cách tự mình suy nghĩ." Ta mẹ nó cũng muốn biết vì sao!
Đám người: "..."
Lỗ tai thỏ dựng thẳng lên trong lòng Mai Cơ lại rũ xuống: "Vâng ạ, nhưng vì sao chứ?"
"..."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thiếu niên đội mũ hề túm lấy bông tai của một thanh niên ăn mặc như tiểu lưu manh.
"Khương Tam Trản, anh có cảm thấy cô ấy hung dữ hơn cả trước kia không?"
Thanh niên tiểu lưu manh Khương Tam Trản sờ cánh tay một cái: "Có chút."
Tô Nghiêu ôm roi da nhỏ của mình, đáy mắt mang theo vài phần e ngại: "Rốt cuộc năng lực của cô ấy là gì?"
Đứng bên cạnh Tô Nghiêu là một người đàn ông làn da trắng nhợt như bị bệnh, nhưng dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Anh ta giơ ngón tay lên, quan sát móng tay của mình, sâu kín nói: "Chuyện này vẫn nên ít hỏi thăm thôi."
"Tôi chỉ tò mò." Tô Nghiêu nói.
"Tò mò cái gì cũng được, nhưng không thể tò mò về Hoàng Tuyền Lộ." Người đàn ông liếc Tô Nghiêu một cái: "Đừng quên giáo huấn."
Tô Nghiêu: "..."
Tô Nghiêu nghĩ đến những chuyện mình phải trải qua, bởi vì tò mò về Hoàng Tuyền Lộ khi vừa mới tới.
Đây tuyệt đối là nỗi sợ hãi lớn nhất đời cô ấy.
"Mai Cơ đâu?" Tô Nghiêu nói sang chuyện khác.
Khương Tam Trản đứng dời sang bên cạnh.
Phía sau anh ta là một thiếu nữ toàn thân màu hồng đang ngồi xổm.
Thiếu niên đội mũ hề kéo thiếu nữ đang ngồi xổm dưới đất dậy: "Cô đang làm gì thế?"
Toàn thân thiếu nữ đều là màu hồng, ôm một con thỏ tai dài màu hồng.
Loại màu sắc này, không phải ai cũng có thể khống chế được.
Nhưng thiếu nữ trước mặt này, thì khống chế rất tốt.
Màu sắc kia, giống như trời sinh chính là vì cô ấy mà tồn tại.
Làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy tâm tư thiếu nữ bùng nổ.
Không biết thiếu nữ đang ăn gì, bị thiếu niên đội mũ hề túm một cái, bất mãn trừng cậu ta, lung tung nhét đồ ăn vào trong miệng, phồng má, khuôn mặt đều sắp căng thành bánh bao.
"..."
Trong phòng lúc này trừ Sơ Tranh thì có hết thảy sáu người.
Ngự tỷ Tô Nghiêu.
Thiếu niên đội mũ hề Tạ Thời.
Thanh niên tiểu lưu manh Khương Tam Trản.
Thiếu nữ màu hồng Mai Cơ.
Đại thúc chủ nhân của cửa hàng Liễu Trọng.
Mỹ nam bệnh tật Dạ Nguyệt Lê.
Cửa hàng của Liễu Trọng ở ngay sát bên Sơ Tranh, bởi vậy quan hệ của hắn và Sơ Tranh là gần nhất.
Mà mấy người này đều do Liễu Trọng mang ra.
Sơ Tranh thích nguyên tắc lân cận, hình dung về mấy người này, thì đại khái chính là tâm phúc bên người đại lão, đương nhiên, năng lực cũng không kém.
Cái nghề nghiệp này của bọn họ, chính là dựa vào thiên phú thức tỉnh năng lực.
Trẻ tuổi cũng không có nghĩa là bọn họ không lợi hại.
-
"Tôi nói tôi nói..."
Người bên kia rơi từ trên không trung xuống, đầu chạm đất, hung hăng dập đầu một cái.
Sơ Tranh kéo ghế ra ngồi xuống, toàn thân đều lộ ra khí phách của đại lão, im ắng ra hiệu hắn nói.
"Là... là... Có người sai tôi tới."
Sơ Tranh nghiêng chân, tay phải khoác lên trên đầu gối, ánh mắt đóng băng nhìn người trên mặt đất: "Ai?"
"Tôi không biết hắn là ai." Người kia run rẩy nói: "Những chuyện tôi nói đều là sự thật, tôi không nhìn thấy bộ dáng của hắn, trên người hắn có hơi thở rất cường đại, tôi không dám phản kháng lại hắn."
Sơ Tranh trầm ngâm vài giây: "Mục đích."
"Chính... chính là để chúng tôi báo cáo lại tình hình của Vấn Tiên Lộ cho hắn biết."
Căn cứ vào những gì người này biết, thì đại khái là hơn hai tháng trước, bọn họ được lục tục phái đến.
Bọn họ được phái đến Vấn Tiên Lộ, mỗi ngày giám thị động tĩnh của Vấn Tiên Lộ, đến thời gian quy định thì sắp xếp lại thông tin, rồi đặt những thứ này ở dưới đáy thùng rác của Vấn Tiên Lộ, đối phương lấy thế nào, bọn họ cũng không biết.
Ai là người sai khiến bọn họ làm —— không biết.
Mục đích giám thị —— không biết.
Tóm lại, hỏi gì cũng không biết.
Chỉ là một đám pháo hôi.
Nếu như không phải có một người đột nhiên chết, thì có lẽ hiện tại bọn họ cũng sẽ không bị phát hiện.
Về phần người kia vì sao lại chết...
Sơ Tranh hoài nghi là sinh vật sống nhờ trong thân thể hắn, tương đối tham ăn.
Hai tháng liền gặm sạch người rồi.
Bình thường sống nhờ, vì không muốn bị con người phát hiện, cơ bản sẽ không động vào bất cứ thứ gì trong cơ thể con người.
Cuối cùng chờ ý thức của con người tiêu vong, bọn nó có thể sống nhờ ở trong thân thể đó thật lâu.
Sơ Tranh thu liễm suy nghĩ loạn thất bát tao này lại, hỏi hắn: "Các ngươi làm sao để che giấu Linh trị dao động?"
Người kia run rẩy lấy mặt dây chuyền hình tam giác được chế tác bằng kim loại trên cổ xuống: "Hắn cho chúng tôi cái này."
Sơ Tranh giơ tay, mặt dây chuyền tự động bay đến trong tay cô.
Mặt dây chuyền rời khỏi người kia, Linh trị dao động trên thân người kia, trong nháy mắt bạo phát ra.
"Chính là thứ này áp chế Linh trị dao động của hắn?" Khương Tam Trản kinh nghi.
"Đây là cái gì?"
"Nhìn không có đặc biệt gì..."
Đầu ngón tay Sơ Tranh phất qua mặt dây chuyền.
Cô hơi dùng sức, ánh sáng lấm ta lấm tấm, chập chạp tràn ra từ bên trong mặt dây chuyền vỡ vụn, bởi vì Sơ Tranh không thu liễm, nên ánh sáng từ từ biến mất trong không khí.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Đó cũng là sinh vật không biết?
Nhưng mà...
Sao đến một chút Linh trị dao động bọn họ cũng không cảm giác được?
"Nha đầu, đó là Ảnh phải không?" Kiến thức của Liễu Trọng rộng hơn mấy người khác nhiều, nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Sơ Tranh lãnh đạm "ừ" một tiếng.
"Ảnh là cái gì?" Tô Nghiêu tò mò hỏi.
Liễu Trọng nhìn Sơ Tranh không biết đang suy nghĩ gì, giải thích cho mấy người: "Sinh vật không biết bình thường chúng ta đều dùng danh hiệu thay thế, rất ít khi lấy tên. Sinh vật không biết có tên đều tương đối đặc biệt, Ảnh chính là một trong số đó. Bởi vì nó không có Linh trị dao động, giống như cái bóng."
"Số hiệu của Ảnh là K·E6..."
"Diệt tuyệt?"
Liễu Trọng nhìn Tạ Thời vừa nói chen vào một chút.
Tạ Thời đỡ mũ hề của mình, rụt rụt về phía sau.
Hồ sơ của sinh vật không biết, phân loại theo mức độ nguy hiểm ABCDF.
Ngoài ra còn có S, một loại siêu nguy hiểm.
X, là loại không cách nào phán định được.
K, là loại có được năng lực rất đặc biệt, nhưng phía trước thêm chữ E, chứng minh đã diệt tuyệt.
Liễu Trọng nói tiếp: "Số hiệu 6 này là ở thời kỳ trước, thuộc về nhóm gần như là sớm nhất. Lâu lắm rồi chưa thấy xuất hiện tin tức liên quan tới tung tích của bọn nó, cho nên bị đánh dấu là diệt tuyệt."
Liễu Trọng sờ ria mép của mình, cau mày nói: "Lực công kích của Ảnh rất yếu, có thể nói là không có lực công kích gì. Nhưng tôi không biết, nó còn có thể che giấu Linh trị dao động của những sinh vật không biết khác. Mặc dù không hoàn toàn che giấu được, nhưng Linh trị dao động quá thấp, có thể làm cho chúng ta không phát hiện ra được..."
K·E6 đối với bọn họ mà nói thì có chút xa lạ, cần phải tiêu hóa một lát.
Mai Cơ kéo lỗ tai của con thỏ mà cô ấy ôm lên, đặt câu hỏi: "Có người sai bọn họ tới giám thị Vấn Tiên Lộ, vì cái gì chứ?"
Sơ Tranh: "..."
Câu hỏi rất hay!
Ta cũng muốn biết.
Là con chó điên nào chán sống, dám đánh chủ ý lên Vấn Tiên Lộ.
Không ai có thể trả lời vấn đề này của Mai Cơ.
Vấn Tiên Lộ đặc biệt, tất cả mọi người đều rõ ràng.
Nhưng giám thị nơi này...
Bọn họ vẫn là lần đầu gặp phải.
"Mọi người có cảm thấy không, những Linh Phách này..." Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "So với Linh Phách bình thường thì béo hơn một chút?"
Mọi người nhìn về phía bình sứ trên bàn.
Béo?
Đây là từ ngữ hình dung quái quỷ gì?
Nhưng ánh sáng thì quả thật sáng hơn một chút.
"Vì sao chứ?" Mai Cơ lại nâng lỗ tai thỏ hỏi.
"Mai Cơ." Sơ Tranh gọi cô ấy.
Mai Cơ giống như bé ngoan ôm con thỏ, một bộ dáng học sinh nghe giảng.
"Cô đã lớn, cô phải học được cách tự mình suy nghĩ." Ta mẹ nó cũng muốn biết vì sao!
Đám người: "..."
Lỗ tai thỏ dựng thẳng lên trong lòng Mai Cơ lại rũ xuống: "Vâng ạ, nhưng vì sao chứ?"
"..."