Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 890
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tin tức nữ hoàng muốn lập trữ, trong nháy mắt truyền khắp triều đình.
Phần lớn người đều cảm thấy, bệ hạ muốn lập trữ, nhất định sẽ chọn Đại hoàng nữ mình sủng ái nhất.
Nhưng tin tức truyền đi, muốn lập ai, nữ hoàng vẫn chưa cho tín hiệu chuẩn xác.
Theo lý thuyết, lập trữ lập trưởng, Đại hoàng nữ lại là người bệ hạ thích nhất, trữ vị cơ bản không có gì để lo lắng.
Nhưng bệ hạ không xác định rõ ràng, chuyện này khiến tất cả mọi người nghĩ mãi mà không rõ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong triều càng khẩn trương hơn.
Ninh Diêu có hành động cũng càng thường xuyên hơn.
Tuy nói trữ vị có thể phế, nhưng một khi xác định, muốn phế cũng không phải dễ dàng như vậy.
Cho nên Ninh Diêu nhất định phải giành được.
Ngũ hoàng nữ không có năng lực cạnh tranh, những hoàng nữ khác đều chưa thành niên, dù có khả năng, nhưng cơ hội không lớn.
Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ả, chính là Sơ Tranh.
Nhưng Sơ Tranh...
Người ta căn bản không nghĩ đến chuyện lập trữ.
Chuyện người ta nghĩ tới chính là, bức nữ hoàng thoái vị.
Khuất thống lĩnh cả ngày nhìn đám người này lăn qua lộn lại như đang nhìn đồ đần, có một loại cảm giác ưu việt "mọi người đều say duy chỉ mình ta tỉnh".
-
Tử Vi cung.
Yến Ca làm ổ trong ngực Sơ Tranh: "Lúc này nữ hoàng lập trữ, bà ta muốn thăm dò cái gì?"
"Làm sao ngươi biết bà ta đang muốn thăm dò?"
"Nếu như bà ta quả thật muốn lập trữ, thì sẽ trực tiếp hạ chỉ, thả ra một tin tức như thế làm gì."
"Ngươi còn thật thông minh."
Yến Ca bĩu môi: "Ta vốn không ngu ngốc."
Yến Ca nhìn qua thiên chân vô tà, bộ dáng giống như một tên ngốc bạch ngọt.
Nhưng ngẫm lại người ta có thân phận đã hắc hóa, người này có thể ngốc mới là lạ.
"Nữ hoàng muốn diệt trừ Ôn gia."
"Vì sao bà ta phải diệt trừ Ôn gia?" Yến Ca không hiểu: "Mặc dù Ôn gia quyền lực lớn, nhưng Ôn gia cũng không có dị tâm, hà tất phải tốn công vô ích."
"Sao ngươi biết Ôn gia không có dị tâm?" Sơ Tranh điểm lên bụng hắn một cái: "Lòng người khó dò."
Yến Ca bắt lấy tay cô.
"Nếu Ôn gia có dị tâm, những năm này đã sớm chiếm lấy triều đình. Nhưng Ôn gia hai năm này, chẳng những không khuếch trương thế lực, mà ngược lại khắp nơi né tránh phong mang."
Lúc nói lời này, Yến Ca cúi thấp đầu, vuốt vuốt ngón tay cô, thần sắc mang theo một chút tự tin khi bày mưu tính kế.
Hắn xoa bóp ngón tay này, kéo kéo ngón tay kia, cuối cùng đem ngón tay của mình chen vào giữa ngón tay cô, mười ngón đan xem.
Hắn hơi ngước mắt, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, nhếch miệng lên cười yếu ớt: "Dưới tình huống như vậy, nữ hoàng đi chọc giận Ôn gia làm gì?"
"Ngươi muốn biết vì sao?"
Yến Ca gật đầu, trong con ngươi đều là ánh sáng lấp lánh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn, nói từng chữ: "Ta cũng không biết."
Vì sao nữ hoàng nhất định phải diệt trừ Ôn gia, chỉ có chính bà ta rõ ràng.
"Vậy... Điện hạ định làm gì?"
"Ngươi nói một chút xem, ta nên làm thế nào." Sơ Tranh hờ hững hỏi hắn.
Thiếu niên hơi suy tư: "Nếu như nữ hoàng muốn diệt trừ Ôn gia, lúc này thả ra tin tức lập trữ, bà ta muốn cho điện hạ và Tam hoàng nữ đấu với nhau."
"Điện hạ chỉ có một con đường, trở thành hoàng trữ, nếu không ngài và cả Ôn gia chỉ có thể trở thành vật hi sinh cho lần lập trữ này."
"Không, ta còn một con đường."
Yến Ca nghi hoặc: "A?"
Sơ Tranh hôn hắn, Yến Ca ngoan ngoãn đáp lại cô, hắn cũng không nhắm mắt, liền nhìn chằm chằm vào cô.
"Nhắm mắt lại."
Yến Ca nhắm mắt lại, Sơ Tranh hôn, liền đặc biệt bá đạo hơn nhiều.
Tận đến khi hai người sắp không thở nổi, Sơ Tranh mới dừng lại.
Cô đè lên thiếu niên, hơi thở nóng rực rơi vào bên tai thiếu niên: "Trực tiếp leo lên đế vị, thế nào?"
"Tạo phản?" Yến Ca phản ứng thần tốc.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Yến Ca ngây người mất một hồi.
Tất cả mọi người đang suy nghĩ chuyện lập trữ sự, nàng lại nghĩ tới chuyện tạo phản đoạt vị?
Bước đi này của nàng có phải hơi dài rồi không?
"Điện hạ..." Yến Ca quay đầu, có lẽ cảm thấy không quá dễ chịu, dứt khoát dậy, trực tiếp khóa ngồi trên người cô, mặt đối mặt với cô, hai tay khoác lên bả vai cô.
"Điện hạ, thế này quá mạo hiểm."
Trữ vị là ai vẫn chưa định, căn bản không cần phải làm như thế.
"Như thế tương đối dễ dàng." Sơ Tranh ôm eo hắn, kéo người vào: "Ngươi không muốn nhanh chóng giải quyết Ninh Diêu sao?"
Mi tâm Yến Ca nhẹ chau lại.
Hắn muốn báo thù thay bằng hữu duy nhất của mình.
Nhưng hắn cũng không muốn Sơ Tranh lâm vào nguy hiểm.
"Điện hạ, ta không hi vọng ngài mạo hiểm."
Một khi thất bại, chuyện này sẽ không còn cơ hội cứu vãn nữa.
Nhưng tranh đoạt trữ vị thì không giống.
Cho dù thất bại, thì vẫn còn cơ hội.
Thiếu niên trông mong nhìn Sơ Tranh.
Mặt mũi tràn đầy mấy chữ, ngài suy nghĩ thật kỹ đi, đừng làm như thế.
Sơ Tranh bóp khuôn mặt hắn, khuôn mặt trắng nõn, mềm mềm nộn nộn, Sơ Tranh bóp bóp liền nghiện.
Mềm mềm...
Thật thoải mái.
Thiếu niên bất mãn bĩu môi: "Điện hạ, ngài bóp đau ta."
Thanh âm thiếu niên thanh thanh thúy thúy, mang theo một chút bất mãn và giận dỗi, nhè nhẹ, giống như đang làm nũng.
"Mới bóp một chút như thế mà đã đau?" Ngươi mẹ nó làm từ đậu hũ sao?
"Ngài xem có phải đỏ lên rồi không." Thiếu niên nghiêng mặt, đường cong sườn mặt trôi chảy hoàn mỹ, cằm giương ra tạo thành một độ cong thật đẹp.
"..."
Đúng là hơi đỏ.
Ta cũng không dùng lực!
"Điện hạ hôn một cái, bằng không thì vẫn đau." Thiếu niên lại nói.
Sơ Tranh: "..."
Học từ ai vậy!!
Sơ Tranh hôn lên mặt hắn một cái, lại bóp một cái.
Yến Ca ngược lại không tránh, chỉ đưa bên mặt bị cô bóp tới, hơi vểnh khóe miệng, chờ Sơ Tranh hôn.
Sơ Tranh hôn một cái.
"Những chuyện này ngươi không cần nghĩ ngợi, ta sẽ giải quyết." Đầu ngón tay Sơ Tranh bóp lấy mặt hắn, không dùng lực, càng giống như sờ hơn.
"Điện hạ, ta lo lắng cho ngài."
"Sợ ta thất bại, ngươi sẽ chết?"
Yến Ca nghiêm túc nói: "Chết cùng điện hạ, ta không sợ."
Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ qua hai gò má hắn, khẽ bóp mũi hắn một cái.
"Sẽ không để ngươi chết."
Ta lợi hại lắm đó!
Làm gì dễ dàng treo như vậy!
Ta còn muốn lăn lộn!
-
Tử Vi cung phá lệ yên tĩnh.
Đại hoàng nữ cả ngày không làm việc đàng hoàng, không phải là cùng thị quân của mình xuất cung đi phá sản, thì chính là ở yên trong Tử Vi cung.
Người vụng trộm quan sát Sơ Tranh đều cảm thấy, Đại hoàng nữ làm gì có chút ý tứ muốn tranh vị nào, đây căn bản chính là sống cuộc sống của một tên ăn chơi trác táng.
Đương nhiên, Đại hoàng nữ vốn chính là một tên ăn chơi trác táng, biểu hiện này là bình thường.
Nhưng cũng có người tò mò, rốt cuộc bệ hạ cho Đại hoàng nữ bao nhiêu bạc.
Mỗi ngày đều tiêu như thế...
Nữ hoàng có thể cho Sơ Tranh bao nhiêu bạc?
Ban thưởng đa phần đều là đồ vật, nữ hoàng chỉ cảm thấy số bạc này là Ôn gia cho cô, cũng không hoài nghi lai lịch của bạc.
Sơ Tranh bên này không hề có động tĩnh gì, ngược lại làm đáy lòng nữ hoàng và Ninh Diêu bất an.
Khuất thống lĩnh cũng bất an nha.
Lúc nào tạo phản, cho thời gian chính xác đi, để nàng đừng có ngày nào cũng nơm nớp lo sợ như thế này nữa!!
Khoảng thời gian này, Sơ Tranh phải đi giải quyết những đại thần kia, làm gì có thời gian đi tạo phản.
Trừ những người bị Ninh Diêu thu mua đến triệt để, và đảng phái thề chết trung thành với nữ hoàng, thì Sơ Tranh đem những người không có chỗ đứng, hoặc là cỏ đầu tường còn đang quan sát, hết thảy kéo vào trận doanh.
Có thể lễ phép nói chuyện liền lễ phép nói.
Không thể lễ phép nói thì cũng chỉ có thể đánh.
Thế là khi nữ hoàng và Ninh Diêu đang quan sát, Sơ Tranh đã thu phục xong một nửa triều thần rồi.
Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tin tức nữ hoàng muốn lập trữ, trong nháy mắt truyền khắp triều đình.
Phần lớn người đều cảm thấy, bệ hạ muốn lập trữ, nhất định sẽ chọn Đại hoàng nữ mình sủng ái nhất.
Nhưng tin tức truyền đi, muốn lập ai, nữ hoàng vẫn chưa cho tín hiệu chuẩn xác.
Theo lý thuyết, lập trữ lập trưởng, Đại hoàng nữ lại là người bệ hạ thích nhất, trữ vị cơ bản không có gì để lo lắng.
Nhưng bệ hạ không xác định rõ ràng, chuyện này khiến tất cả mọi người nghĩ mãi mà không rõ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong triều càng khẩn trương hơn.
Ninh Diêu có hành động cũng càng thường xuyên hơn.
Tuy nói trữ vị có thể phế, nhưng một khi xác định, muốn phế cũng không phải dễ dàng như vậy.
Cho nên Ninh Diêu nhất định phải giành được.
Ngũ hoàng nữ không có năng lực cạnh tranh, những hoàng nữ khác đều chưa thành niên, dù có khả năng, nhưng cơ hội không lớn.
Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ả, chính là Sơ Tranh.
Nhưng Sơ Tranh...
Người ta căn bản không nghĩ đến chuyện lập trữ.
Chuyện người ta nghĩ tới chính là, bức nữ hoàng thoái vị.
Khuất thống lĩnh cả ngày nhìn đám người này lăn qua lộn lại như đang nhìn đồ đần, có một loại cảm giác ưu việt "mọi người đều say duy chỉ mình ta tỉnh".
-
Tử Vi cung.
Yến Ca làm ổ trong ngực Sơ Tranh: "Lúc này nữ hoàng lập trữ, bà ta muốn thăm dò cái gì?"
"Làm sao ngươi biết bà ta đang muốn thăm dò?"
"Nếu như bà ta quả thật muốn lập trữ, thì sẽ trực tiếp hạ chỉ, thả ra một tin tức như thế làm gì."
"Ngươi còn thật thông minh."
Yến Ca bĩu môi: "Ta vốn không ngu ngốc."
Yến Ca nhìn qua thiên chân vô tà, bộ dáng giống như một tên ngốc bạch ngọt.
Nhưng ngẫm lại người ta có thân phận đã hắc hóa, người này có thể ngốc mới là lạ.
"Nữ hoàng muốn diệt trừ Ôn gia."
"Vì sao bà ta phải diệt trừ Ôn gia?" Yến Ca không hiểu: "Mặc dù Ôn gia quyền lực lớn, nhưng Ôn gia cũng không có dị tâm, hà tất phải tốn công vô ích."
"Sao ngươi biết Ôn gia không có dị tâm?" Sơ Tranh điểm lên bụng hắn một cái: "Lòng người khó dò."
Yến Ca bắt lấy tay cô.
"Nếu Ôn gia có dị tâm, những năm này đã sớm chiếm lấy triều đình. Nhưng Ôn gia hai năm này, chẳng những không khuếch trương thế lực, mà ngược lại khắp nơi né tránh phong mang."
Lúc nói lời này, Yến Ca cúi thấp đầu, vuốt vuốt ngón tay cô, thần sắc mang theo một chút tự tin khi bày mưu tính kế.
Hắn xoa bóp ngón tay này, kéo kéo ngón tay kia, cuối cùng đem ngón tay của mình chen vào giữa ngón tay cô, mười ngón đan xem.
Hắn hơi ngước mắt, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, nhếch miệng lên cười yếu ớt: "Dưới tình huống như vậy, nữ hoàng đi chọc giận Ôn gia làm gì?"
"Ngươi muốn biết vì sao?"
Yến Ca gật đầu, trong con ngươi đều là ánh sáng lấp lánh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn, nói từng chữ: "Ta cũng không biết."
Vì sao nữ hoàng nhất định phải diệt trừ Ôn gia, chỉ có chính bà ta rõ ràng.
"Vậy... Điện hạ định làm gì?"
"Ngươi nói một chút xem, ta nên làm thế nào." Sơ Tranh hờ hững hỏi hắn.
Thiếu niên hơi suy tư: "Nếu như nữ hoàng muốn diệt trừ Ôn gia, lúc này thả ra tin tức lập trữ, bà ta muốn cho điện hạ và Tam hoàng nữ đấu với nhau."
"Điện hạ chỉ có một con đường, trở thành hoàng trữ, nếu không ngài và cả Ôn gia chỉ có thể trở thành vật hi sinh cho lần lập trữ này."
"Không, ta còn một con đường."
Yến Ca nghi hoặc: "A?"
Sơ Tranh hôn hắn, Yến Ca ngoan ngoãn đáp lại cô, hắn cũng không nhắm mắt, liền nhìn chằm chằm vào cô.
"Nhắm mắt lại."
Yến Ca nhắm mắt lại, Sơ Tranh hôn, liền đặc biệt bá đạo hơn nhiều.
Tận đến khi hai người sắp không thở nổi, Sơ Tranh mới dừng lại.
Cô đè lên thiếu niên, hơi thở nóng rực rơi vào bên tai thiếu niên: "Trực tiếp leo lên đế vị, thế nào?"
"Tạo phản?" Yến Ca phản ứng thần tốc.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Yến Ca ngây người mất một hồi.
Tất cả mọi người đang suy nghĩ chuyện lập trữ sự, nàng lại nghĩ tới chuyện tạo phản đoạt vị?
Bước đi này của nàng có phải hơi dài rồi không?
"Điện hạ..." Yến Ca quay đầu, có lẽ cảm thấy không quá dễ chịu, dứt khoát dậy, trực tiếp khóa ngồi trên người cô, mặt đối mặt với cô, hai tay khoác lên bả vai cô.
"Điện hạ, thế này quá mạo hiểm."
Trữ vị là ai vẫn chưa định, căn bản không cần phải làm như thế.
"Như thế tương đối dễ dàng." Sơ Tranh ôm eo hắn, kéo người vào: "Ngươi không muốn nhanh chóng giải quyết Ninh Diêu sao?"
Mi tâm Yến Ca nhẹ chau lại.
Hắn muốn báo thù thay bằng hữu duy nhất của mình.
Nhưng hắn cũng không muốn Sơ Tranh lâm vào nguy hiểm.
"Điện hạ, ta không hi vọng ngài mạo hiểm."
Một khi thất bại, chuyện này sẽ không còn cơ hội cứu vãn nữa.
Nhưng tranh đoạt trữ vị thì không giống.
Cho dù thất bại, thì vẫn còn cơ hội.
Thiếu niên trông mong nhìn Sơ Tranh.
Mặt mũi tràn đầy mấy chữ, ngài suy nghĩ thật kỹ đi, đừng làm như thế.
Sơ Tranh bóp khuôn mặt hắn, khuôn mặt trắng nõn, mềm mềm nộn nộn, Sơ Tranh bóp bóp liền nghiện.
Mềm mềm...
Thật thoải mái.
Thiếu niên bất mãn bĩu môi: "Điện hạ, ngài bóp đau ta."
Thanh âm thiếu niên thanh thanh thúy thúy, mang theo một chút bất mãn và giận dỗi, nhè nhẹ, giống như đang làm nũng.
"Mới bóp một chút như thế mà đã đau?" Ngươi mẹ nó làm từ đậu hũ sao?
"Ngài xem có phải đỏ lên rồi không." Thiếu niên nghiêng mặt, đường cong sườn mặt trôi chảy hoàn mỹ, cằm giương ra tạo thành một độ cong thật đẹp.
"..."
Đúng là hơi đỏ.
Ta cũng không dùng lực!
"Điện hạ hôn một cái, bằng không thì vẫn đau." Thiếu niên lại nói.
Sơ Tranh: "..."
Học từ ai vậy!!
Sơ Tranh hôn lên mặt hắn một cái, lại bóp một cái.
Yến Ca ngược lại không tránh, chỉ đưa bên mặt bị cô bóp tới, hơi vểnh khóe miệng, chờ Sơ Tranh hôn.
Sơ Tranh hôn một cái.
"Những chuyện này ngươi không cần nghĩ ngợi, ta sẽ giải quyết." Đầu ngón tay Sơ Tranh bóp lấy mặt hắn, không dùng lực, càng giống như sờ hơn.
"Điện hạ, ta lo lắng cho ngài."
"Sợ ta thất bại, ngươi sẽ chết?"
Yến Ca nghiêm túc nói: "Chết cùng điện hạ, ta không sợ."
Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ qua hai gò má hắn, khẽ bóp mũi hắn một cái.
"Sẽ không để ngươi chết."
Ta lợi hại lắm đó!
Làm gì dễ dàng treo như vậy!
Ta còn muốn lăn lộn!
-
Tử Vi cung phá lệ yên tĩnh.
Đại hoàng nữ cả ngày không làm việc đàng hoàng, không phải là cùng thị quân của mình xuất cung đi phá sản, thì chính là ở yên trong Tử Vi cung.
Người vụng trộm quan sát Sơ Tranh đều cảm thấy, Đại hoàng nữ làm gì có chút ý tứ muốn tranh vị nào, đây căn bản chính là sống cuộc sống của một tên ăn chơi trác táng.
Đương nhiên, Đại hoàng nữ vốn chính là một tên ăn chơi trác táng, biểu hiện này là bình thường.
Nhưng cũng có người tò mò, rốt cuộc bệ hạ cho Đại hoàng nữ bao nhiêu bạc.
Mỗi ngày đều tiêu như thế...
Nữ hoàng có thể cho Sơ Tranh bao nhiêu bạc?
Ban thưởng đa phần đều là đồ vật, nữ hoàng chỉ cảm thấy số bạc này là Ôn gia cho cô, cũng không hoài nghi lai lịch của bạc.
Sơ Tranh bên này không hề có động tĩnh gì, ngược lại làm đáy lòng nữ hoàng và Ninh Diêu bất an.
Khuất thống lĩnh cũng bất an nha.
Lúc nào tạo phản, cho thời gian chính xác đi, để nàng đừng có ngày nào cũng nơm nớp lo sợ như thế này nữa!!
Khoảng thời gian này, Sơ Tranh phải đi giải quyết những đại thần kia, làm gì có thời gian đi tạo phản.
Trừ những người bị Ninh Diêu thu mua đến triệt để, và đảng phái thề chết trung thành với nữ hoàng, thì Sơ Tranh đem những người không có chỗ đứng, hoặc là cỏ đầu tường còn đang quan sát, hết thảy kéo vào trận doanh.
Có thể lễ phép nói chuyện liền lễ phép nói.
Không thể lễ phép nói thì cũng chỉ có thể đánh.
Thế là khi nữ hoàng và Ninh Diêu đang quan sát, Sơ Tranh đã thu phục xong một nửa triều thần rồi.
Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.