Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Quyển 2: CỤC CƯNG BÉ NHỎ
Điện thoại đổ chuông hai lần.
Đường Cửu bị âm thanh hết sức quen thuộc này làm bừng tỉnh, phát hiện mình đã chuyển đến thế giới thứ hai.
Đây là xã hội hiện đại bình thường, nguyên thân tên là Điền Hân nghe hơi giống con gái, tính cách cũng rất hiền lành hướng nội, hầu như chưa bao giờ giận ai, từ nhỏ đến lớn nhân duyên luôn rất tốt. Điền Hân học chuyên ngành sư phạm mẫu giáo, sau khi tốt nghiệp thì làm việc cho một nhà trẻ tư nhân địa phương, là thầy giáo duy nhất ở nhà trẻ này.
Điền Hân tốt tính lại đẹp trai, mấy đồng nghiệp nữ còn độc thân trong nhà trẻ đều âm thầm săn đón cậu nhưng Điền Hân đều tỏ ý từ chối.
Bởi vì cậu đã có bạn trai.
Bạn trai tên Triệu Gia Hạo, là một phú nhị đại thực sự, hai người tình cờ gặp nhau ở một nhà hàng, Triệu Gia Hạo lập tức theo đuổi Điền Hân tới tấp. Triệu Gia Hạo đẹp trai lưu manh, chiêu trò theo đuổi người khác không bao giờ lặp lại, Điền Hân hoàn toàn không phải là đối thủ nên nhanh chóng xiêu lòng.
Sau khi hai người xác định quan hệ chưa bao lâu thì sống chung với nhau. Triệu Gia Hạo chê phòng Điền Hân thuê quá chật nên bảo cậu chuyển đến nhà mình. Mặc dù gia cảnh bạn trai giàu có nhưng Điền Hân chưa bao giờ muốn lợi dụng hắn, sau khi chuyển tới thì chủ động lo toan việc nhà, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gàng, còn một ngày ba bữa đổi món cho Triệu Gia Hạo ăn. Lúc đầu Triệu Gia Hạo chỉ xem trọng ngoại hình Điền Hân, không ngờ sau khi sống chung lại mừng rỡ phát hiện thêm nhiều ưu điểm của đối phương, dịu dàng chu đáo lại khéo hiểu lòng người, vì vậy càng ngày càng thích cậu, hễ mở miệng ra lại gọi bảo bối, cứ như giấu cậu thật sâu trong tim.
Ít nhất Điền Hân nghĩ vậy.
Nhưng cậu ngây thơ không biết rằng kiểu thiếu gia ham chơi như Triệu Gia Hạo dù có gặp được người mình thích thì cũng chẳng bao giờ dành cả trái tim cho người đó.
Thế nên khi biết Triệu Gia Hạo nɠɵạı ŧìиɦ, phản ứng đầu tiên của Điền Hân là mờ mịt.
Cậu không hiểu tại sao hôm qua hai người tình tứ như vậy, Triệu Gia Hạo còn mở miệng gọi cậu là bảo bối ngọt ngào, còn đích thân lái xe đưa cậu đi làm mà hôm nay đã đột ngột lên giường với người khác?
Sau khi mờ mịt là đau khổ, nhưng tính cậu hiền lành đến mức nhát gan nên không thể bắt chước trong phim xông thẳng đến công ty đối tượng chửi xối xả hoặc tới tận nhà đánh ghen tiểu tam, cậu chỉ biết tự nhốt mình trong phòng thương tâm tuyệt vọng khóc lóc.
Triệu Gia Hạo phong lưu xong về nhà phát hiện Điền Hân khóc như mưa thì nhất thời chưa hoàn hồn. Quan niệm của hắn và Điền Hân hoàn toàn khác nhau, cảm thấy đàn ông chơi trò tình một đêm chẳng phải chuyện gì to tát, hoàn toàn không ngờ Điền Hân sẽ đau khổ đến thế. Nhưng thấy cậu cuộn mình khóc đến nỗi mắt sưng to như quả đào, hắn vẫn đau lòng tột độ.
So với những bạn tình bên ngoài, đương nhiên hắn vẫn thích Điền Hân hơn vì tính cậu quá tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện không nhõng nhẽo, như chú mèo nhỏ có thể nắm trong tay, hơn nữa ngoại hình còn đẹp hơn cả nữ giới, mỗi lần dẫn cậu ra ngoài gặp bạn bè đều nở mày nở mặt.
Thậm chí biểu hiện của Điền Hân trên giường cũng làm hắn vô cùng hài lòng. Bị bắt nạt hung ác liền khóc, càng khóc hắn càng mạnh bạo hơn, mỗi lần đều hận không thể chết trên người cậu, cảm giác hồn phách đều bị hút đi. Trước kia chưa từng có tình nhân nào có thể mang đến cho Triệu Gia Hạo loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, hắn cảm thấy mình thật lòng rất thích Điền Hân.
Triệu Gia Hạo lập tức xin lỗi, nói mình uống say nên làm bậy, sau này tuyệt đối không tái phạm nữa, thậm chí còn quỳ lên bàn phím máy tính trong nhà. Quả nhiên Điền Hân nhanh chóng mềm lòng, mặc dù cậu vừa đau xót vừa tức giận nhưng lại yêu Triệu Gia Hạo sâu đậm, sau khi do dự vẫn tha thứ cho hắn.
Nhưng Triệu Gia Hạo vẫn chứng nào tật nấy.
Lần thứ hai hắn nɠɵạı ŧìиɦ, Điền Hân đòi chia tay, Triệu Gia Hạo lập tức xóa hết danh bạ điện thoại và Wechat rồi giao nộp điện thoại, còn thề với trời đất cha mẹ tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba.
Điền Hân lại tha thứ cho hắn lần nữa.
Lần thứ ba, Điền Hân đã mệt mỏi thật sự.
Cậu dần hiểu ra mình và Triệu Gia Hạo đúng là không cùng một thế giới, lúc đầu ở bên nhau chính là sai lầm. Cậu đòi chia tay, lần này thái độ rất kiên quyết khiến Triệu Gia Hạo hoảng hốt.
Hắn lại dùng hết mọi mánh khoé để nhận lỗi, thậm chí còn đòi tự tử để uy hiếp, Điền Hân vừa tức vừa sợ, sợ đối phương nhất thời xúc động nghĩ quẩn, thế là lại một lần nữa bỏ qua.
Nhưng điều làm cậu vui mừng là lần này Triệu Gia Hạo đã biết hối lỗi, ngoan ngoãn suốt một thời gian dài, mỗi ngày tan sở đều về nhà đúng giờ, đối xử với cậu cũng rất quan tâm chu đáo, còn thường xuyên tặng quà lãng mạn gây bất ngờ, hai người tựa như lại trở về lúc mới yêu.
Điền Hân nghĩ lần này Triệu Gia Hạo đã thật sự thay đổi, quyết định chung sống thật hạnh phúc. Triệu Gia Hạo cũng nghĩ vậy, dù sao hắn không có cảm giác với phụ nữ, nếu đời này muốn tìm một người đàn ông để chung sống thì Điền Hân chính là lựa chọn tối ưu nhất.
Đến một lần nọ, trường của Điền Hân cử cậu đi học xa ba ngày. Trước khi cậu đi, Triệu Gia Hạo còn thề sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn ở nhà, bạn bè có rủ uống rượu cũng không đi.
Đúng là hắn không định ra ngoài, ai ngờ đêm hôm sau một tiểu tình nhân trước kia mò tới tận cửa. Triệu Gia Hạo vốn định đuổi người đi nhưng đối phương thật sự quá quyến rũ.
Cậu ta cởϊ áσ khoác trước cửa nhà, bên trong chỉ đeo một cái đai màu đỏ viền ren lộ ra làn da tuyết trắng, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo nhìn hết sức mê người.
......
Vì hôm đó là ngày kỷ niệm hai người quen nhau tròn một năm, mặc dù thời tiết rất xấu, đường lại xa nhưng Điền Hân vẫn đón tàu cao tốc nửa đêm về nhà, dự định sáng hôm sau đón tàu trở lại.
Trước kia đều là Triệu Gia Hạo tạo bất ngờ lãng mạn cho cậu, lần này cậu âm thầm mua hoa và bánh kem rồi đội mưa to chạy về nhà.
Sau đó mở cửa, nghe thấy âm thanh mập mờ kịch liệt trong phòng ngủ, ngoài cửa còn vương vãi đai đeo và quần dài.
Điền Hân không vào mà ném bánh kem và hoa đi.
Cậu cảm thấy buồn nôn, một giây cũng không muốn ở lại căn nhà này, không muốn nghe Triệu Gia Hạo cuống quýt gọi tên mình.
Nhưng đêm đó mưa quá lớn, còn có một kẻ say rượu lái xe.
——
Xem hết câu chuyện ở thế giới này, Đường Cửu lặng thinh.
Trái lại 233 lòng đầy căm phẫn: 【 Tên tra công này thật quá buồn nôn mà!! (/>皿<)/】
"Nếu không thì sao có thể gọi là tra công chứ." Đường Cửu thở dài tự nhủ, "Bạn phải bắt chước tôi mới được. Những thứ dơ bẩn cứ ném phứt đi, tái chế rác rưởi kiểu này tôi không làm được."
Hắn cầm điện thoại của Điền Hân trên ghế salon rồi dùng vân tay mở khóa, một tin nhắn chưa đọc hiện lên.
【 Tôn Hưởng, phòng 3119 lầu ba】
Ngoại trừ vị trí địa lý thì chẳng còn gì khác, người gửi tin nhắn là một dãy số lạ, mặc dù không lưu tên nhưng có vẻ khá quen.
Trong trí nhớ của Điền Hân, hai lần trước tin nhắn nặc danh báo cho cậu biết Triệu Gia Hạo nɠɵạı ŧìиɦ chính là số này.
Đường Cửu cất điện thoại rồi nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi tối. Hắn thay đồ mang giày, đi ra cửa cầm lấy chìa khoá.
233 vẫn còn tức giận: 【 Ký chủ, chúng ta đi đâu đây?】
Đường Cửu: "Đi vứt rác."
——
Tôn Hưởng là hộp đêm cao cấp phục vụ tốt nhất địa phương, tầng ba là KTV. Từ chối nhân viên phục vụ dẫn đường, Đường Cửu một mình lên lầu ba tìm tới phòng 3119, không chút do dự đẩy cửa vào.
Bên trong vô cùng ồn ào, tiếng hát hò inh ỏi, một thanh niên để quả đầu ba bảy đang cầm microphone gân cổ rống như quỷ khóc sói gào, thấy Đường Cửu vào thì lập tức kinh ngạc há hốc mồm: "Sao chị dâu lại tới đây?"
Hắn chưa tắt tiếng nên thanh âm lập tức truyền qua microphone vang vọng khắp phòng, Triệu Gia Hạo giật mình, vội vàng đẩy phắt thiếu niên hắn đang ôm ấp rồi đứng bật dậy, những người khác cũng dừng lại, quay đầu nhìn ra cửa.
Trong loa còn phát ra nhạc nền bài "Đến chết vẫn muốn yêu" đinh tai nhức óc, thanh niên để tóc ba bảy xấu hổ bấm nút tạm dừng, trong phòng bỗng chốc im lặng đáng sợ.
Triệu Gia Hạo đi tới phía trước che lại thiếu niên sau lưng, hy vọng lúc nãy mình buông tay đủ nhanh nên Điền Hân không kịp thấy: "Bảo bối, sao em đến mà không nói với anh một tiếng? Để anh tới đón em."
Hắn đưa tay muốn ôm Đường Cửu nhưng Đường Cửu lách mình tránh đi.
Triệu Gia Hạo thầm nhủ tiêu đời rồi, vội vàng nở nụ cười lấy lòng: "Bảo bối em nghe anh giải thích đã! Người kia anh đâu quen biết gì, lúc nãy cậu ta chủ động dựa vào anh đó....."
"Không cần giải thích." Đường Cửu lên tiếng, giọng nói xưa nay vốn mềm mại vào thời khắc này lại lạnh lùng xa cách khiến mọi người đều choáng váng.
"Tôi chỉ đến nói một câu thôi," Đường Cửu nói với vẻ vô cảm, "Chúng ta kết thúc rồi."
"Các người tiếp tục đi." Hắn gật đầu rồi xoay người bỏ đi chẳng chút lưu luyến như thể nơi này có thứ gì bẩn thỉu lắm, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn theo.
Đến khi cửa phòng đóng lại, Triệu Gia Hạo vẫn chưa kịp hoàn hồn, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
"Không phải chứ...... Sao cậu ấy lại tìm được chỗ này?" Triệu Gia Hạo bực bội vò đầu, không sao hiểu nổi.
Trước kia hắn ở bên ngoài chơi bời mặc dù cũng bị Điền Hân phát hiện nhưng đối phương luôn chờ hắn về nhà mới hỏi chứ chưa bao giờ chạy thẳng đến hiện trường bắt gian, càng không nói chia tay với hắn lạnh lùng như vậy.
Một suy đoán nảy lên trong lòng, Triệu Gia Hạo nhíu mày nhìn quanh đám người một vòng: "Tớ bảo này, chắc không phải các cậu lén nói cho cậu ấy biết chứ hả?"
"Hạo Tử, cậu nói vậy thật mất lòng quá đi." Thanh niên lúc nãy ca hát tên Tưởng Minh bất mãn nói, "Tụi tớ mong cậu và chị dâu hạnh phúc còn không hết, ai lại làm thế chứ."
Triệu Gia Hạo nghĩ cũng đúng. Những người này đều là bạn thời cấp ba của hắn, Tưởng Minh còn là trúc mã của hắn, bọn họ từ trung học đại học đến khi đi làm đều rất thân nhau, lúc rảnh rỗi thường tụ tập chơi bời, đã thành một nhóm bạn cố định. Lúc trước hắn dẫn Điền Hân tới gặp bọn họ mấy lần, xem như cũng có quen biết.
"Tớ lỡ lời thôi, các cậu đừng để bụng nhé."
"Không sao, tụi tớ hiểu mà. Nhưng cậu định tính sao với chị dâu?" Phương Chu hỏi, "Tớ thấy lúc nãy chị dâu tức giận thật đấy. Trước kia tính tình cậu ấy tốt lắm mà."
"Có gì to tát đâu." Triệu Gia Hạo cười thờ ơ, "Tớ về dỗ dành là ổn ngay. Lần nào cậu ấy cũng đòi chia tay tớ, chẳng phải bây giờ vẫn êm ấm như trước đó sao?"
"Tôi bảo này Hạo Tử," Tưởng Minh tận tình khuyên bảo, "Chị dâu tốt như vậy cậu cũng nên kiềm chế lại đi. Cứ mãi thế này thật không ổn đâu."
"Biết rồi." Triệu Gia Hạo đáp qua loa, nhìn đồng hồ rồi nói, "Còn sớm mà, chúng ta tiếp tục nhé?"
"Các cậu cứ chơi đi." Trong góc vang lên một giọng nói lạnh nhạt, "Ngày mai tôi có ca trực sớm nên phải về trước đây."
"Hả? Vừa tới đã về rồi à?" Tưởng Minh thở dài, "Bác sĩ các cậu đúng là bận rộn thật đấy."
Gia cảnh những người ở đây đều không tệ, nếu không đã chẳng chơi được với nhau, rất nhiều người được gia đình sắp xếp cho một chức vụ nhàn tản, mỗi ngày chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, chỉ có bác sĩ ngoại khoa Trang Hoàn này là liên tục bận rộn làm việc cả ngày lẫn đêm, chẳng có vẻ gì là phú nhị đại.
Trang Hoàn cầm áo khoác vắt trên lưng ghế, gật đầu chào mọi người rồi đẩy cửa rời đi.
Mấy người khác nhìn nhau, cũng không có hứng chơi tiếp nên xúm vào khuyên Triệu Gia Hạo mau về nhà dỗ người. Triệu Gia Hạo cũng hơi lo lo, nghe lời đám bạn phóng xe như vũ bão về nhà, trên đường nghĩ sẵn mấy câu xin lỗi, ai ngờ mở cửa ra mới phát hiện trong nhà tối om.
"Bảo bối? Bảo bối ngọt ngào ơi?"
Hắn bật đèn lên, vừa gọi vừa đi tìm từng phòng, thế mà Điền Hân vẫn chưa về nhà. Hắn lập tức móc điện thoại ra gọi mấy cuộc nhưng chẳng ai nhận, sau đó còn tắt máy.
"Giận thật đấy à......" Hắn chán nản tặc lưỡi rồi vò đầu lầm bầm, "Chẳng phải chỉ mới ôm thôi sao, còn chưa lên giường mà đã tức giận như vậy rồi à?"
Hắn hiểu rõ tính tình Điền Hân như lòng bàn tay, đoán chừng đối phương chỉ nhất thời tức giận chạy tới quán rượu, ngày mai chắc chắn sẽ ngoan ngoãn về nhà, thế là tắm rửa một cái rồi đi ngủ, định ngày mai gặp người lại dỗ sau.
Đường Cửu bị âm thanh hết sức quen thuộc này làm bừng tỉnh, phát hiện mình đã chuyển đến thế giới thứ hai.
Đây là xã hội hiện đại bình thường, nguyên thân tên là Điền Hân nghe hơi giống con gái, tính cách cũng rất hiền lành hướng nội, hầu như chưa bao giờ giận ai, từ nhỏ đến lớn nhân duyên luôn rất tốt. Điền Hân học chuyên ngành sư phạm mẫu giáo, sau khi tốt nghiệp thì làm việc cho một nhà trẻ tư nhân địa phương, là thầy giáo duy nhất ở nhà trẻ này.
Điền Hân tốt tính lại đẹp trai, mấy đồng nghiệp nữ còn độc thân trong nhà trẻ đều âm thầm săn đón cậu nhưng Điền Hân đều tỏ ý từ chối.
Bởi vì cậu đã có bạn trai.
Bạn trai tên Triệu Gia Hạo, là một phú nhị đại thực sự, hai người tình cờ gặp nhau ở một nhà hàng, Triệu Gia Hạo lập tức theo đuổi Điền Hân tới tấp. Triệu Gia Hạo đẹp trai lưu manh, chiêu trò theo đuổi người khác không bao giờ lặp lại, Điền Hân hoàn toàn không phải là đối thủ nên nhanh chóng xiêu lòng.
Sau khi hai người xác định quan hệ chưa bao lâu thì sống chung với nhau. Triệu Gia Hạo chê phòng Điền Hân thuê quá chật nên bảo cậu chuyển đến nhà mình. Mặc dù gia cảnh bạn trai giàu có nhưng Điền Hân chưa bao giờ muốn lợi dụng hắn, sau khi chuyển tới thì chủ động lo toan việc nhà, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gàng, còn một ngày ba bữa đổi món cho Triệu Gia Hạo ăn. Lúc đầu Triệu Gia Hạo chỉ xem trọng ngoại hình Điền Hân, không ngờ sau khi sống chung lại mừng rỡ phát hiện thêm nhiều ưu điểm của đối phương, dịu dàng chu đáo lại khéo hiểu lòng người, vì vậy càng ngày càng thích cậu, hễ mở miệng ra lại gọi bảo bối, cứ như giấu cậu thật sâu trong tim.
Ít nhất Điền Hân nghĩ vậy.
Nhưng cậu ngây thơ không biết rằng kiểu thiếu gia ham chơi như Triệu Gia Hạo dù có gặp được người mình thích thì cũng chẳng bao giờ dành cả trái tim cho người đó.
Thế nên khi biết Triệu Gia Hạo nɠɵạı ŧìиɦ, phản ứng đầu tiên của Điền Hân là mờ mịt.
Cậu không hiểu tại sao hôm qua hai người tình tứ như vậy, Triệu Gia Hạo còn mở miệng gọi cậu là bảo bối ngọt ngào, còn đích thân lái xe đưa cậu đi làm mà hôm nay đã đột ngột lên giường với người khác?
Sau khi mờ mịt là đau khổ, nhưng tính cậu hiền lành đến mức nhát gan nên không thể bắt chước trong phim xông thẳng đến công ty đối tượng chửi xối xả hoặc tới tận nhà đánh ghen tiểu tam, cậu chỉ biết tự nhốt mình trong phòng thương tâm tuyệt vọng khóc lóc.
Triệu Gia Hạo phong lưu xong về nhà phát hiện Điền Hân khóc như mưa thì nhất thời chưa hoàn hồn. Quan niệm của hắn và Điền Hân hoàn toàn khác nhau, cảm thấy đàn ông chơi trò tình một đêm chẳng phải chuyện gì to tát, hoàn toàn không ngờ Điền Hân sẽ đau khổ đến thế. Nhưng thấy cậu cuộn mình khóc đến nỗi mắt sưng to như quả đào, hắn vẫn đau lòng tột độ.
So với những bạn tình bên ngoài, đương nhiên hắn vẫn thích Điền Hân hơn vì tính cậu quá tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện không nhõng nhẽo, như chú mèo nhỏ có thể nắm trong tay, hơn nữa ngoại hình còn đẹp hơn cả nữ giới, mỗi lần dẫn cậu ra ngoài gặp bạn bè đều nở mày nở mặt.
Thậm chí biểu hiện của Điền Hân trên giường cũng làm hắn vô cùng hài lòng. Bị bắt nạt hung ác liền khóc, càng khóc hắn càng mạnh bạo hơn, mỗi lần đều hận không thể chết trên người cậu, cảm giác hồn phách đều bị hút đi. Trước kia chưa từng có tình nhân nào có thể mang đến cho Triệu Gia Hạo loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, hắn cảm thấy mình thật lòng rất thích Điền Hân.
Triệu Gia Hạo lập tức xin lỗi, nói mình uống say nên làm bậy, sau này tuyệt đối không tái phạm nữa, thậm chí còn quỳ lên bàn phím máy tính trong nhà. Quả nhiên Điền Hân nhanh chóng mềm lòng, mặc dù cậu vừa đau xót vừa tức giận nhưng lại yêu Triệu Gia Hạo sâu đậm, sau khi do dự vẫn tha thứ cho hắn.
Nhưng Triệu Gia Hạo vẫn chứng nào tật nấy.
Lần thứ hai hắn nɠɵạı ŧìиɦ, Điền Hân đòi chia tay, Triệu Gia Hạo lập tức xóa hết danh bạ điện thoại và Wechat rồi giao nộp điện thoại, còn thề với trời đất cha mẹ tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba.
Điền Hân lại tha thứ cho hắn lần nữa.
Lần thứ ba, Điền Hân đã mệt mỏi thật sự.
Cậu dần hiểu ra mình và Triệu Gia Hạo đúng là không cùng một thế giới, lúc đầu ở bên nhau chính là sai lầm. Cậu đòi chia tay, lần này thái độ rất kiên quyết khiến Triệu Gia Hạo hoảng hốt.
Hắn lại dùng hết mọi mánh khoé để nhận lỗi, thậm chí còn đòi tự tử để uy hiếp, Điền Hân vừa tức vừa sợ, sợ đối phương nhất thời xúc động nghĩ quẩn, thế là lại một lần nữa bỏ qua.
Nhưng điều làm cậu vui mừng là lần này Triệu Gia Hạo đã biết hối lỗi, ngoan ngoãn suốt một thời gian dài, mỗi ngày tan sở đều về nhà đúng giờ, đối xử với cậu cũng rất quan tâm chu đáo, còn thường xuyên tặng quà lãng mạn gây bất ngờ, hai người tựa như lại trở về lúc mới yêu.
Điền Hân nghĩ lần này Triệu Gia Hạo đã thật sự thay đổi, quyết định chung sống thật hạnh phúc. Triệu Gia Hạo cũng nghĩ vậy, dù sao hắn không có cảm giác với phụ nữ, nếu đời này muốn tìm một người đàn ông để chung sống thì Điền Hân chính là lựa chọn tối ưu nhất.
Đến một lần nọ, trường của Điền Hân cử cậu đi học xa ba ngày. Trước khi cậu đi, Triệu Gia Hạo còn thề sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn ở nhà, bạn bè có rủ uống rượu cũng không đi.
Đúng là hắn không định ra ngoài, ai ngờ đêm hôm sau một tiểu tình nhân trước kia mò tới tận cửa. Triệu Gia Hạo vốn định đuổi người đi nhưng đối phương thật sự quá quyến rũ.
Cậu ta cởϊ áσ khoác trước cửa nhà, bên trong chỉ đeo một cái đai màu đỏ viền ren lộ ra làn da tuyết trắng, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo nhìn hết sức mê người.
......
Vì hôm đó là ngày kỷ niệm hai người quen nhau tròn một năm, mặc dù thời tiết rất xấu, đường lại xa nhưng Điền Hân vẫn đón tàu cao tốc nửa đêm về nhà, dự định sáng hôm sau đón tàu trở lại.
Trước kia đều là Triệu Gia Hạo tạo bất ngờ lãng mạn cho cậu, lần này cậu âm thầm mua hoa và bánh kem rồi đội mưa to chạy về nhà.
Sau đó mở cửa, nghe thấy âm thanh mập mờ kịch liệt trong phòng ngủ, ngoài cửa còn vương vãi đai đeo và quần dài.
Điền Hân không vào mà ném bánh kem và hoa đi.
Cậu cảm thấy buồn nôn, một giây cũng không muốn ở lại căn nhà này, không muốn nghe Triệu Gia Hạo cuống quýt gọi tên mình.
Nhưng đêm đó mưa quá lớn, còn có một kẻ say rượu lái xe.
——
Xem hết câu chuyện ở thế giới này, Đường Cửu lặng thinh.
Trái lại 233 lòng đầy căm phẫn: 【 Tên tra công này thật quá buồn nôn mà!! (/>皿<)/】
"Nếu không thì sao có thể gọi là tra công chứ." Đường Cửu thở dài tự nhủ, "Bạn phải bắt chước tôi mới được. Những thứ dơ bẩn cứ ném phứt đi, tái chế rác rưởi kiểu này tôi không làm được."
Hắn cầm điện thoại của Điền Hân trên ghế salon rồi dùng vân tay mở khóa, một tin nhắn chưa đọc hiện lên.
【 Tôn Hưởng, phòng 3119 lầu ba】
Ngoại trừ vị trí địa lý thì chẳng còn gì khác, người gửi tin nhắn là một dãy số lạ, mặc dù không lưu tên nhưng có vẻ khá quen.
Trong trí nhớ của Điền Hân, hai lần trước tin nhắn nặc danh báo cho cậu biết Triệu Gia Hạo nɠɵạı ŧìиɦ chính là số này.
Đường Cửu cất điện thoại rồi nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi tối. Hắn thay đồ mang giày, đi ra cửa cầm lấy chìa khoá.
233 vẫn còn tức giận: 【 Ký chủ, chúng ta đi đâu đây?】
Đường Cửu: "Đi vứt rác."
——
Tôn Hưởng là hộp đêm cao cấp phục vụ tốt nhất địa phương, tầng ba là KTV. Từ chối nhân viên phục vụ dẫn đường, Đường Cửu một mình lên lầu ba tìm tới phòng 3119, không chút do dự đẩy cửa vào.
Bên trong vô cùng ồn ào, tiếng hát hò inh ỏi, một thanh niên để quả đầu ba bảy đang cầm microphone gân cổ rống như quỷ khóc sói gào, thấy Đường Cửu vào thì lập tức kinh ngạc há hốc mồm: "Sao chị dâu lại tới đây?"
Hắn chưa tắt tiếng nên thanh âm lập tức truyền qua microphone vang vọng khắp phòng, Triệu Gia Hạo giật mình, vội vàng đẩy phắt thiếu niên hắn đang ôm ấp rồi đứng bật dậy, những người khác cũng dừng lại, quay đầu nhìn ra cửa.
Trong loa còn phát ra nhạc nền bài "Đến chết vẫn muốn yêu" đinh tai nhức óc, thanh niên để tóc ba bảy xấu hổ bấm nút tạm dừng, trong phòng bỗng chốc im lặng đáng sợ.
Triệu Gia Hạo đi tới phía trước che lại thiếu niên sau lưng, hy vọng lúc nãy mình buông tay đủ nhanh nên Điền Hân không kịp thấy: "Bảo bối, sao em đến mà không nói với anh một tiếng? Để anh tới đón em."
Hắn đưa tay muốn ôm Đường Cửu nhưng Đường Cửu lách mình tránh đi.
Triệu Gia Hạo thầm nhủ tiêu đời rồi, vội vàng nở nụ cười lấy lòng: "Bảo bối em nghe anh giải thích đã! Người kia anh đâu quen biết gì, lúc nãy cậu ta chủ động dựa vào anh đó....."
"Không cần giải thích." Đường Cửu lên tiếng, giọng nói xưa nay vốn mềm mại vào thời khắc này lại lạnh lùng xa cách khiến mọi người đều choáng váng.
"Tôi chỉ đến nói một câu thôi," Đường Cửu nói với vẻ vô cảm, "Chúng ta kết thúc rồi."
"Các người tiếp tục đi." Hắn gật đầu rồi xoay người bỏ đi chẳng chút lưu luyến như thể nơi này có thứ gì bẩn thỉu lắm, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn theo.
Đến khi cửa phòng đóng lại, Triệu Gia Hạo vẫn chưa kịp hoàn hồn, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
"Không phải chứ...... Sao cậu ấy lại tìm được chỗ này?" Triệu Gia Hạo bực bội vò đầu, không sao hiểu nổi.
Trước kia hắn ở bên ngoài chơi bời mặc dù cũng bị Điền Hân phát hiện nhưng đối phương luôn chờ hắn về nhà mới hỏi chứ chưa bao giờ chạy thẳng đến hiện trường bắt gian, càng không nói chia tay với hắn lạnh lùng như vậy.
Một suy đoán nảy lên trong lòng, Triệu Gia Hạo nhíu mày nhìn quanh đám người một vòng: "Tớ bảo này, chắc không phải các cậu lén nói cho cậu ấy biết chứ hả?"
"Hạo Tử, cậu nói vậy thật mất lòng quá đi." Thanh niên lúc nãy ca hát tên Tưởng Minh bất mãn nói, "Tụi tớ mong cậu và chị dâu hạnh phúc còn không hết, ai lại làm thế chứ."
Triệu Gia Hạo nghĩ cũng đúng. Những người này đều là bạn thời cấp ba của hắn, Tưởng Minh còn là trúc mã của hắn, bọn họ từ trung học đại học đến khi đi làm đều rất thân nhau, lúc rảnh rỗi thường tụ tập chơi bời, đã thành một nhóm bạn cố định. Lúc trước hắn dẫn Điền Hân tới gặp bọn họ mấy lần, xem như cũng có quen biết.
"Tớ lỡ lời thôi, các cậu đừng để bụng nhé."
"Không sao, tụi tớ hiểu mà. Nhưng cậu định tính sao với chị dâu?" Phương Chu hỏi, "Tớ thấy lúc nãy chị dâu tức giận thật đấy. Trước kia tính tình cậu ấy tốt lắm mà."
"Có gì to tát đâu." Triệu Gia Hạo cười thờ ơ, "Tớ về dỗ dành là ổn ngay. Lần nào cậu ấy cũng đòi chia tay tớ, chẳng phải bây giờ vẫn êm ấm như trước đó sao?"
"Tôi bảo này Hạo Tử," Tưởng Minh tận tình khuyên bảo, "Chị dâu tốt như vậy cậu cũng nên kiềm chế lại đi. Cứ mãi thế này thật không ổn đâu."
"Biết rồi." Triệu Gia Hạo đáp qua loa, nhìn đồng hồ rồi nói, "Còn sớm mà, chúng ta tiếp tục nhé?"
"Các cậu cứ chơi đi." Trong góc vang lên một giọng nói lạnh nhạt, "Ngày mai tôi có ca trực sớm nên phải về trước đây."
"Hả? Vừa tới đã về rồi à?" Tưởng Minh thở dài, "Bác sĩ các cậu đúng là bận rộn thật đấy."
Gia cảnh những người ở đây đều không tệ, nếu không đã chẳng chơi được với nhau, rất nhiều người được gia đình sắp xếp cho một chức vụ nhàn tản, mỗi ngày chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, chỉ có bác sĩ ngoại khoa Trang Hoàn này là liên tục bận rộn làm việc cả ngày lẫn đêm, chẳng có vẻ gì là phú nhị đại.
Trang Hoàn cầm áo khoác vắt trên lưng ghế, gật đầu chào mọi người rồi đẩy cửa rời đi.
Mấy người khác nhìn nhau, cũng không có hứng chơi tiếp nên xúm vào khuyên Triệu Gia Hạo mau về nhà dỗ người. Triệu Gia Hạo cũng hơi lo lo, nghe lời đám bạn phóng xe như vũ bão về nhà, trên đường nghĩ sẵn mấy câu xin lỗi, ai ngờ mở cửa ra mới phát hiện trong nhà tối om.
"Bảo bối? Bảo bối ngọt ngào ơi?"
Hắn bật đèn lên, vừa gọi vừa đi tìm từng phòng, thế mà Điền Hân vẫn chưa về nhà. Hắn lập tức móc điện thoại ra gọi mấy cuộc nhưng chẳng ai nhận, sau đó còn tắt máy.
"Giận thật đấy à......" Hắn chán nản tặc lưỡi rồi vò đầu lầm bầm, "Chẳng phải chỉ mới ôm thôi sao, còn chưa lên giường mà đã tức giận như vậy rồi à?"
Hắn hiểu rõ tính tình Điền Hân như lòng bàn tay, đoán chừng đối phương chỉ nhất thời tức giận chạy tới quán rượu, ngày mai chắc chắn sẽ ngoan ngoãn về nhà, thế là tắm rửa một cái rồi đi ngủ, định ngày mai gặp người lại dỗ sau.