Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Quyển 3: TÌNH NHÂN CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO
Thôi Tử Minh trốn chui trốn nhủi trong một khách sạn.
Hắn định bấu víu vào một tia may mắn, hy vọng có thể bán thảm tẩy trắng hoặc khuấy đục ao nước này, ai cũng đừng hòng yên lành. Nào ngờ lại có nhiều người đứng ra chứng minh trong sạch cho Diệp Doanh, thậm chí video của hắn và Lý tổng cũng thần không biết quỷ không hay bị tung ra......
Hắn từ nhà mình trốn tới đây. Khá nhiều fan biết địa chỉ của hắn, sau khi xảy ra chuyện có người tìm tới dưới lầu nhà hắn ném đá và vỏ chai bia lên cửa sổ, thậm chí còn điên cuồng đập cửa la hét bảo hắn chết đi...... Thôi Tử Minh hoảng sợ vội vàng báo cảnh sát, mặc dù cảnh sát giúp hắn giải vây nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt họ nhìn mình.
Rất khinh miệt, rất mỉa mai, hệt như đang nhìn một đống rác tởm lợm.
Thôi Tử Minh kéo kín màn cửa trong phòng rồi run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Lý tổng. Điện thoại vừa kết nối thì đầu dây bên kia vang lên tiếng chửi mắng xối xả: "Mẹ thằng khốn dám lừa ông, ông đây bị mày hại thảm rồi!! Tốt nhất mày đừng để tao tìm được, mẹ nó chứ tao nhất định phải sai người gϊếŧ mày!!"
Thôi Tử Minh rùng mình cúp máy. Tin nhắn trong điện thoại đã sắp nổ tung, từng cái hiện ra trước mắt hắn, Thôi Tử Minh nhìn thoáng qua chỉ thấy trên màn hình toàn những từ "rác rưởi", "ghê tởm", "chết đi" khiến hai mắt hắn như bị thiêu đốt, vội vàng quăng di động ra xa.
Trong phòng rất yên tĩnh nhưng trong đầu hắn không ngừng vang lên tiếng đập cửa, hắn xông vào phòng tắm đóng chặt cửa rồi nấp trong bồn tắm. Ở đây hoàn toàn im ắng nhưng khi hắn nhắm mắt lại thì những từ ngữ kia giống như que sắt bén nhọn nung đỏ khắc sâu vào võng mạc, rốt cuộc hắn tuyệt vọng khóc òa lên.
Đến nửa đêm hắn hoảng loạn đi quanh phòng khách sạn, sau đó sờ vào một con dao gọt trái cây.
【 Tra công đã mất mạng, điểm hối hận đạt mức cao nhất, chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ và vượt qua thế giới này.】
——
"Tiểu Diệp tổng, đây là lịch trình chiều nay của ngài......" Thư ký Tân Nguyệt nói nửa chừng mới phát hiện sếp mình đang ngẩn người, thế là nhắc nhở, "Tiểu Diệp tổng?"
"...... A." Người trước mắt ngẩng đầu nhìn cô, chẳng hiểu sao ánh mắt có vẻ hoảng hốt, sau đó mới bình tĩnh nói, "Được, tôi biết rồi."
Tân Nguyệt chợt thấy đau lòng cho ông chủ mình: "Ngài đọc được tin ai đó tự sát đúng không? Đừng bận lòng nữa, anh ta gieo gió gặt bão thôi, chẳng liên quan gì đến ngài cả!"
Hai chữ "tự sát" khiến thiếu niên xúc động, mi mắt cậu khẽ run lên, một lát sau gượng cười nói khẽ, "Yên tâm đi, tôi không sao."
Lúc này Tân Nguyệt mới gật đầu, lại tiếp tục huyên thuyên: "Thay vì nghĩ chuyện bực mình này thì chi bằng nghĩ đến Bùi ca đi! Tối nay Bùi ca quay quảng cáo xong sẽ đến ăn cơm với ngài, tôi đã đặt sẵn nhà hàng rồi, chúc buổi tối vui vẻ nhé ~"
Cô gái cười ranh mãnh rồi quay người đi. Diệp Doanh lại ngồi nửa ngày, rốt cuộc mới có cảm giác chân thực rằng mình đã sống lại.
Cậu...... thật sự trở về rồi.
Một thời gian dài trước khi chết, cậu không dám tiếp xúc với bất kỳ ai, vừa nghe tiếng người liền hoảng sợ run rẩy, bệnh trầm cảm của cậu nghiêm trọng đến mức lúc nãy nói chuyện với Tân Nguyệt mà tinh thần cũng không khỏi căng thẳng.
Nhưng cậu cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Dù sao ký chủ đã bỏ ra rất nhiều tâm sức để nói cho cậu biết: Thật ra cậu rất ưu tú, phải kiên cường lên, còn có rất nhiều người yêu quý và ủng hộ cậu. Cậu không muốn phụ sự cố gắng và kỳ vọng của ký chủ, cũng không muốn để mình thất vọng.
Diệp Doanh hít sâu một hơi rồi đi quanh phòng làm việc, nhìn vào gương sửa sang lại trang phục chuẩn bị ra ngoài. Kết quả cửa đột ngột mở ra từ bên ngoài, một nam nhân cao lớn mặc áo đen đi vào, trên người toát ra vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Là Bùi Hàn.
Diệp Doanh khẽ giật mình, đột nhiên cảm thấy hốt hoảng hơn cả lúc đối mặt với Tân Nguyệt, cậu há to miệng, từ trong đầu óc trống rỗng tìm được một câu: "Anh, anh đang quay quảng cáo mà?"
"Tạm thời xin nghỉ." Bùi Hàn nhìn cậu, lời ít mà ý nhiều, "Biết em đã tỉnh nên về trước."
Hai người đều biết rõ chuyện ký chủ sống nhờ nên cũng không tránh né đề tài này. Lòng bàn tay Diệp Doanh rịn mồ hôi, đang không biết phải nói gì thì Bùi Hàn đã tiếp lời: "Anh đến để nói với em về hợp đồng đã ký trước đây."
Là hợp đồng bao nuôi kia.
Trong lòng Diệp Doanh đột nhiên lạnh lẽo, ngay cả lòng bàn tay cũng ngưng đổ mồ hôi.
Cũng đúng...... Mọi chuyện đã trở lại quỹ đạo ban đầu, tất nhiên không cần hợp đồng kia nữa, dù sao cậu và người trước mặt chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Không hiểu sao Diệp Doanh chợt thấy khổ sở. Có lẽ vì trong thời gian thân thể bị sống nhờ, Bùi Hàn là người cậu tiếp xúc nhiều nhất và quen thuộc nhất. Dù biết không phải cùng một linh hồn nhưng cậu đã bất tri bất giác ỷ lại vào Bùi Hàn. Thậm chí khi thấy ký chủ tình tứ ngọt ngào với người yêu của hắn, thỉnh thoảng trong lòng cậu cũng thấy chua xót, thầm nghĩ nếu mình có thể gặp được người như Bùi Hàn thì tốt quá......
Diệp Doanh lấy lại bình tĩnh, xua tan đi ý nghĩ viển vông rồi nói: "Tôi biết rồi. Giờ tôi sẽ đi tìm hợp đồng để chấm dứt ——"
"Không phải anh muốn chấm dứt." Bùi Hàn nhìn cậu ho khẽ một tiếng, "Anh muốn gia hạn."
Diệp Doanh kinh ngạc mở to mắt: "......?"
"Đương nhiên có mấy điều khoản cần sửa lại." Bùi Hàn vội vàng bổ sung, "Ừm...... Sau này anh sẽ cố gắng đóng phim kiếm tiền nuôi em."
Thấy Diệp Doanh bối rối chẳng biết làm sao, Bùi Hàn hít sâu một hơi: "Anh biết em quên rồi, nhưng khi em mười lăm tuổi chúng ta đã từng gặp nhau."
Khi đó Bùi Hàn chưa đầy hai mươi, một nghèo hai trắng, ngoại trừ ước mơ thì cái gì cũng không có. Anh làm diễn viên quần chúng gần ba năm, khó khăn lắm đi casting mới giành được vai nam phụ thứ ba trong một bộ phim truyền hình, ngồi trong phòng hóa trang còn chưa hết mừng rỡ thì đã bị trợ lý đạo diễn thông báo: "Xin lỗi, vai nam ba đổi người khác rồi."
Lúc đó anh vẫn còn trẻ nên không giữ được bình tĩnh, lập tức hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao?" Trợ lý đạo diễn ngắm nghía khuôn mặt hoàn toàn xa lạ trước mắt rồi cười khẩy vừa thương hại vừa khinh miệt, "Đương nhiên là vì người ta có bản lĩnh hơn cậu chứ sao nữa."
Bùi Hàn chợt hiểu ra "có bản lĩnh" nhất định không phải nói về mặt diễn xuất.
Tính anh xưa nay rất cứng cỏi nhưng trải qua quá nhiều gian nan bất công khiến bầu nhiệt huyết cũng dần nguội lạnh. Đang tức giận buồn bực ngồi trong phòng hóa trang thì cửa mở ra, một thiếu niên ló đầu vào, ánh mắt lanh lợi đảo một vòng rồi rơi xuống người anh.
Bùi Hàn hoàn toàn không biết đối phương: "Cậu là......?"
"Lúc nãy em thấy anh diễn thử rồi, anh diễn tuyệt lắm!" Thiếu niên làm như đã quen biết từ lâu, cười hì hì đến ngồi cạnh anh, "Hình như em nghe bọn họ nói muốn đổi người phải không? Đừng nhụt chí, không phải do anh mà do bọn họ có mắt không tròng nên mới không nhìn ra viên ngọc quý như anh thôi!"
Thiếu niên huyên thuyên khen ngợi anh, mặc dù Bùi Hàn cảm thấy cậu bé này chỉ nói hươu nói vượn nhưng tinh thần sa sút đã khá hơn đôi chút.
Ít nhất vẫn có người nhìn thấy anh, chịu tin tưởng anh, không phải sao?
"Cám ơn em an ủi." Bùi Hàn lịch sự cám ơn, thiếu niên lại trừng mắt bất mãn nói: "Không phải em an ủi mà nói thật lòng đấy! Cho anh biết nhé, em nhìn người chuẩn lắm, anh rất có tiềm năng nổi tiếng đó!!"
Thiếu niên rõ ràng còn nhỏ nhưng lại cố tỏ vẻ chững chạc nhìn rất thú vị, Bùi Hàn bị cậu chọc cười, ngữ khí cũng trịnh trọng hơn: "Cám ơn, anh sẽ cố gắng."
Lúc này thiếu niên mới hài lòng, lại nói nhỏ với anh: "Cho anh biết một tin hành lang nhé, gần đây Tinh Doanh đang chuẩn bị một bộ phim lớn, hai giờ chiều thứ Ba tới sẽ tổ chức buổi thử vai nam chính ở trụ sở, anh đến thử xem, em thấy anh rất có triển vọng đó!"
Tinh Doanh lừng lẫy ai mà chưa từng nghe tiếng, Bùi Hàn cười bất đắc dĩ: "Anh chỉ là vô danh tiểu tốt, không ai giới thiệu thì làm sao đến thử vai được?"
"Em giới thiệu mà!" Thiếu niên nói xong thấy ánh mắt anh lộ vẻ hoài nghi thì lập tức trợn mắt, "Tin em đi, đến lúc đó anh cứ đến là được, chỉ cần nói có người họ Diệp giới thiệu anh, bảo đảm bọn họ sẽ cho anh vào ngay!"
Thiếu niên dường như còn bận việc nên rất vội, trước khi về còn dặn đi dặn lại anh nhất định phải đến. Bùi Hàn cảm thấy thú vị, mặc dù biết hy vọng không lớn nhưng hôm đó vẫn nghe lời đến trụ sở Tinh Doanh, sau đó quả nhiên bị chặn lại trước cổng.
"Một cậu bé họ Diệp giới thiệu tôi đến đây, khoảng mười bốn mười lăm tuổi." Bùi Hàn nói xong cũng thấy khó tin, hơn nữa cậu bé kia cũng chẳng cho anh danh thiếp hay gì khác, chắc không phải đang trêu chọc anh chứ?
Vệ sĩ liếc nhau với vẻ mặt hết sức vi diệu, một giây sau lại nghiêm túc nói: "Xin lỗi, không có giấy giới thiệu thì ngài không thể vào được."
Lúc đầu Bùi Hàn cũng chẳng ôm hy vọng gì, bị cự tuyệt cũng nằm trong dự đoán, thế là lịch sự gật đầu rời đi, vừa đi vừa thấy buồn cười, nghĩ thầm thế mà bị một đứa nhóc đùa giỡn.
Nhưng anh không hề tức giận, mặc dù không biết thiếu niên kia có dụng ý gì nhưng lời cậu nói đã thực sự cổ vũ anh trong lúc suy sụp nhất, để anh tỉnh táo lại, rốt cuộc tháng sau được Hạo Trình để mắt tới và ký hợp đồng.
Nghe Bùi Hàn nói xong, Diệp Doanh trợn tròn mắt, cuối cùng mới lục lại chuyện xưa từ trong hồi ức, khuôn mặt đỏ lên, vội vã giải thích: "Lúc ấy em không phải đùa giỡn anh đâu! Chuyện là thế này, em rất có hứng thú với ngành giải trí nên muốn nhúng tay vào việc quản lý công ty, cha em lại cảm thấy em còn quá nhỏ, dù sau này muốn tiếp quản công ty thì trước tiên cũng phải học xong đã, đâu thể nào chưa tốt nghiệp cấp ba mà đã làm chủ...... Em không phục, muốn để cha em công nhận năng lực của mình nên đi tìm diễn viên giỏi khắp nơi rồi giới thiệu họ đến Tinh Doanh thử sức, cha em muốn trừng trị em nên dặn vệ sĩ từ chối hết tất cả những người em giới thiệu tới......"
"Em, em sau này mới nghe cha em nói lại! Lúc ấy thật sự không phải cố ý đùa giỡn anh đâu, thật đấy!"
Mặc dù thiếu niên bây giờ đã lớn hơn vài tuổi nhưng vẫn còn tính trẻ con, khi nói những lời này thì cuống quýt gần như sắp khóc. Bùi Hàn đưa tay vuốt tóc cậu một cái rồi cười nhẹ: "Anh biết."
Bàn tay to lớn ấm áp trên đỉnh đầu khiến Diệp Doanh khẽ giật mình, đột ngột im bặt.
"Không lâu sau đó anh thấy hình em trên tạp chí giải trí mới biết thì ra em là tiểu công tử của công ty Tinh Doanh." Bùi Hàn hồi tưởng, "Lúc đó anh nghĩ Diệp tiểu thiếu gia đương nhiên chẳng có lý do gì trêu chọc anh, chắc có hiểu lầm gì thôi. Khi ấy anh đã ký hợp đồng với Hạo Trình nên không liên hệ với Tinh Doanh nữa."
Ký hợp đồng với công ty giải trí, rốt cuộc Bùi Hàn chính thức bước vào showbiz, dù vô tình hay cố ý đều nghe tiếng tăm Diệp Doanh. Anh dần biết được đối phương rất lợi hại, mười mấy tuổi đã có nhiều kế hoạch và suy nghĩ mới mẻ táo bạo, mười tám tuổi thì chính thức nối gót cựu tổng giám đốc Tinh Doanh, danh tiếng trong ngành càng lừng lẫy hơn. Khi đó anh đã đóng mấy vai kha khá, thế là được theo sếp lớn trong công ty đến Tinh Doanh dự lễ nhậm chức của tổng giám đốc mới.
Trong buổi tiệc, anh đứng ở góc vắng phía xa nhìn lại thiếu niên đã cao hơn xưa đang hân hoan đứng giữa đám đông. Cậu trẻ trung tuấn tú, không hề tỏ ra luống cuống chút nào, gặp mấy người lớn hơn mình hai ba chục tuổi vẫn có thể nói cười tự nhiên, ung dung thoải mái. Bùi Hàn đã quen trầm mặc ẩn nhẫn, chưa từng thấy ai rực rỡ chói lóa đến vậy nên nhất thời không thể dời mắt ra khỏi cậu.
Ngay khi anh đang nhìn chằm chằm Diệp Doanh thì đối phương lơ đãng nhìn tới, ánh mắt cũng rơi vào người anh. Vào khoảnh khắc đó hơi thở của anh ngừng lại, nhịp tim đột ngột tăng tốc, điên cuồng đập loạn như muốn nhảy vọt lên cổ.
Một giây sau Diệp Doanh nhìn sang chỗ khác.
...... Cậu không nhận ra anh.
Chẳng biết vì thất vọng hay gì khác mà nhịp tim dần yên tĩnh lại, Bùi Hàn tự giễu cười một tiếng, chính mình cũng không rõ sự chờ mong và hồi hộp lúc nãy từ đâu mà có.
Anh và Diệp Doanh vốn là hai đường thẳng song song, tình cờ gặp nhau chỉ vì sai lầm, sau khi trở về quỹ đạo thì mạnh ai nấy sống. Mặc dù Bùi Hàn biết rõ điều này nhưng vẫn không kìm lòng được tìm hiểu tin tức về Diệp Doanh. Anh có thói quen mua tạp chí hàng tuần của Tinh Doanh Entertainment để nắm bắt tình hình gần đây của đối phương, còn thường xuyên tham gia các hoạt động tiệc tùng để mong gặp lại cậu lần nữa......
Ngay cả anh cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình, có cảm kích, có khâm phục, có khao khát, còn có một nỗi nhớ nhung và tình cảm khó diễn tả bằng lời.
Sau đó Tinh Doanh xảy ra chuyện, Diệp Doanh bị bạo lực mạng, mấy lần anh muốn xông vào trụ sở Tinh Doanh để đến bên cậu nhưng đều bị vệ sĩ chặn lại. Lúc ấy sự an toàn của Diệp Doanh bị đe dọa nên bên người luôn có vệ sĩ 24/7, người lạ không có mục đích rõ ràng như anh đương nhiên sẽ không được phép tiếp cận. Anh hết cách nên đành phải vừa dốc hết sức lực thu thập chứng cứ làm sáng tỏ tin đồn vừa nhắn tin cho Diệp Doanh qua Weibo hàng ngày, nói cậu đừng sợ, có rất nhiều người tin cậu, khuyên cậu cố gắng chịu đựng, chờ ngày chân tướng rõ ràng sẽ được giải oan.
Anh không giỏi nói năng nên chỉ biết nói mấy câu như vậy, nhưng mỗi ngày anh đều gửi đi gửi lại mấy câu này hơn trăm lần vì sợ Diệp Doanh không thấy.
Anh biết cậu nhất định rất đau khổ và ấm ức, chỉ mong vài lời của mình có thể mang đến cho cậu sự khích lệ và dũng khí, dù chỉ một chút thôi cũng được.
"Em...... Lúc đó thật sự không thấy được......" Diệp Doanh đưa tay che mắt, thanh âm run rẩy, "Xin lỗi......"
Lúc đó cậu nhận hàng vạn tin nhắn mỗi ngày, liếc qua chỉ thấy nhục mạ nên không có can đảm đọc hết, tất nhiên không thể phát hiện ra ánh sáng nhỏ bé giữa bóng tối hiểm ác kia.
"Người phải xin lỗi là anh mới đúng." Đôi mắt Bùi Hàn ửng đỏ, "Anh rất hối hận vì không thể đến sớm hơn một chút, dũng cảm hơn một chút để đứng trước mặt em và nói với em —— Anh rất thích em, anh muốn bảo vệ em."
Mắt Diệp Doanh ướt đẫm, cậu thả tay xuống rồi ngẩng đầu đối diện với đáy mắt đỏ hoe của Bùi Hàn.
"Anh biết có lẽ bây giờ em vẫn còn sợ hãi." Bùi Hàn chìa tay ra với cậu, lòng bàn tay ngửa lên, "Hãy để anh ở bên em rồi từ từ yêu lại thế giới này, được không em?"
Trước mắt Diệp Doanh nhòa đi, cậu cố gắng mỉm cười rồi đặt tay mình lên lòng bàn tay ấm áp kia.
"Vâng."
Hắn định bấu víu vào một tia may mắn, hy vọng có thể bán thảm tẩy trắng hoặc khuấy đục ao nước này, ai cũng đừng hòng yên lành. Nào ngờ lại có nhiều người đứng ra chứng minh trong sạch cho Diệp Doanh, thậm chí video của hắn và Lý tổng cũng thần không biết quỷ không hay bị tung ra......
Hắn từ nhà mình trốn tới đây. Khá nhiều fan biết địa chỉ của hắn, sau khi xảy ra chuyện có người tìm tới dưới lầu nhà hắn ném đá và vỏ chai bia lên cửa sổ, thậm chí còn điên cuồng đập cửa la hét bảo hắn chết đi...... Thôi Tử Minh hoảng sợ vội vàng báo cảnh sát, mặc dù cảnh sát giúp hắn giải vây nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt họ nhìn mình.
Rất khinh miệt, rất mỉa mai, hệt như đang nhìn một đống rác tởm lợm.
Thôi Tử Minh kéo kín màn cửa trong phòng rồi run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Lý tổng. Điện thoại vừa kết nối thì đầu dây bên kia vang lên tiếng chửi mắng xối xả: "Mẹ thằng khốn dám lừa ông, ông đây bị mày hại thảm rồi!! Tốt nhất mày đừng để tao tìm được, mẹ nó chứ tao nhất định phải sai người gϊếŧ mày!!"
Thôi Tử Minh rùng mình cúp máy. Tin nhắn trong điện thoại đã sắp nổ tung, từng cái hiện ra trước mắt hắn, Thôi Tử Minh nhìn thoáng qua chỉ thấy trên màn hình toàn những từ "rác rưởi", "ghê tởm", "chết đi" khiến hai mắt hắn như bị thiêu đốt, vội vàng quăng di động ra xa.
Trong phòng rất yên tĩnh nhưng trong đầu hắn không ngừng vang lên tiếng đập cửa, hắn xông vào phòng tắm đóng chặt cửa rồi nấp trong bồn tắm. Ở đây hoàn toàn im ắng nhưng khi hắn nhắm mắt lại thì những từ ngữ kia giống như que sắt bén nhọn nung đỏ khắc sâu vào võng mạc, rốt cuộc hắn tuyệt vọng khóc òa lên.
Đến nửa đêm hắn hoảng loạn đi quanh phòng khách sạn, sau đó sờ vào một con dao gọt trái cây.
【 Tra công đã mất mạng, điểm hối hận đạt mức cao nhất, chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ và vượt qua thế giới này.】
——
"Tiểu Diệp tổng, đây là lịch trình chiều nay của ngài......" Thư ký Tân Nguyệt nói nửa chừng mới phát hiện sếp mình đang ngẩn người, thế là nhắc nhở, "Tiểu Diệp tổng?"
"...... A." Người trước mắt ngẩng đầu nhìn cô, chẳng hiểu sao ánh mắt có vẻ hoảng hốt, sau đó mới bình tĩnh nói, "Được, tôi biết rồi."
Tân Nguyệt chợt thấy đau lòng cho ông chủ mình: "Ngài đọc được tin ai đó tự sát đúng không? Đừng bận lòng nữa, anh ta gieo gió gặt bão thôi, chẳng liên quan gì đến ngài cả!"
Hai chữ "tự sát" khiến thiếu niên xúc động, mi mắt cậu khẽ run lên, một lát sau gượng cười nói khẽ, "Yên tâm đi, tôi không sao."
Lúc này Tân Nguyệt mới gật đầu, lại tiếp tục huyên thuyên: "Thay vì nghĩ chuyện bực mình này thì chi bằng nghĩ đến Bùi ca đi! Tối nay Bùi ca quay quảng cáo xong sẽ đến ăn cơm với ngài, tôi đã đặt sẵn nhà hàng rồi, chúc buổi tối vui vẻ nhé ~"
Cô gái cười ranh mãnh rồi quay người đi. Diệp Doanh lại ngồi nửa ngày, rốt cuộc mới có cảm giác chân thực rằng mình đã sống lại.
Cậu...... thật sự trở về rồi.
Một thời gian dài trước khi chết, cậu không dám tiếp xúc với bất kỳ ai, vừa nghe tiếng người liền hoảng sợ run rẩy, bệnh trầm cảm của cậu nghiêm trọng đến mức lúc nãy nói chuyện với Tân Nguyệt mà tinh thần cũng không khỏi căng thẳng.
Nhưng cậu cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Dù sao ký chủ đã bỏ ra rất nhiều tâm sức để nói cho cậu biết: Thật ra cậu rất ưu tú, phải kiên cường lên, còn có rất nhiều người yêu quý và ủng hộ cậu. Cậu không muốn phụ sự cố gắng và kỳ vọng của ký chủ, cũng không muốn để mình thất vọng.
Diệp Doanh hít sâu một hơi rồi đi quanh phòng làm việc, nhìn vào gương sửa sang lại trang phục chuẩn bị ra ngoài. Kết quả cửa đột ngột mở ra từ bên ngoài, một nam nhân cao lớn mặc áo đen đi vào, trên người toát ra vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Là Bùi Hàn.
Diệp Doanh khẽ giật mình, đột nhiên cảm thấy hốt hoảng hơn cả lúc đối mặt với Tân Nguyệt, cậu há to miệng, từ trong đầu óc trống rỗng tìm được một câu: "Anh, anh đang quay quảng cáo mà?"
"Tạm thời xin nghỉ." Bùi Hàn nhìn cậu, lời ít mà ý nhiều, "Biết em đã tỉnh nên về trước."
Hai người đều biết rõ chuyện ký chủ sống nhờ nên cũng không tránh né đề tài này. Lòng bàn tay Diệp Doanh rịn mồ hôi, đang không biết phải nói gì thì Bùi Hàn đã tiếp lời: "Anh đến để nói với em về hợp đồng đã ký trước đây."
Là hợp đồng bao nuôi kia.
Trong lòng Diệp Doanh đột nhiên lạnh lẽo, ngay cả lòng bàn tay cũng ngưng đổ mồ hôi.
Cũng đúng...... Mọi chuyện đã trở lại quỹ đạo ban đầu, tất nhiên không cần hợp đồng kia nữa, dù sao cậu và người trước mặt chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Không hiểu sao Diệp Doanh chợt thấy khổ sở. Có lẽ vì trong thời gian thân thể bị sống nhờ, Bùi Hàn là người cậu tiếp xúc nhiều nhất và quen thuộc nhất. Dù biết không phải cùng một linh hồn nhưng cậu đã bất tri bất giác ỷ lại vào Bùi Hàn. Thậm chí khi thấy ký chủ tình tứ ngọt ngào với người yêu của hắn, thỉnh thoảng trong lòng cậu cũng thấy chua xót, thầm nghĩ nếu mình có thể gặp được người như Bùi Hàn thì tốt quá......
Diệp Doanh lấy lại bình tĩnh, xua tan đi ý nghĩ viển vông rồi nói: "Tôi biết rồi. Giờ tôi sẽ đi tìm hợp đồng để chấm dứt ——"
"Không phải anh muốn chấm dứt." Bùi Hàn nhìn cậu ho khẽ một tiếng, "Anh muốn gia hạn."
Diệp Doanh kinh ngạc mở to mắt: "......?"
"Đương nhiên có mấy điều khoản cần sửa lại." Bùi Hàn vội vàng bổ sung, "Ừm...... Sau này anh sẽ cố gắng đóng phim kiếm tiền nuôi em."
Thấy Diệp Doanh bối rối chẳng biết làm sao, Bùi Hàn hít sâu một hơi: "Anh biết em quên rồi, nhưng khi em mười lăm tuổi chúng ta đã từng gặp nhau."
Khi đó Bùi Hàn chưa đầy hai mươi, một nghèo hai trắng, ngoại trừ ước mơ thì cái gì cũng không có. Anh làm diễn viên quần chúng gần ba năm, khó khăn lắm đi casting mới giành được vai nam phụ thứ ba trong một bộ phim truyền hình, ngồi trong phòng hóa trang còn chưa hết mừng rỡ thì đã bị trợ lý đạo diễn thông báo: "Xin lỗi, vai nam ba đổi người khác rồi."
Lúc đó anh vẫn còn trẻ nên không giữ được bình tĩnh, lập tức hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao?" Trợ lý đạo diễn ngắm nghía khuôn mặt hoàn toàn xa lạ trước mắt rồi cười khẩy vừa thương hại vừa khinh miệt, "Đương nhiên là vì người ta có bản lĩnh hơn cậu chứ sao nữa."
Bùi Hàn chợt hiểu ra "có bản lĩnh" nhất định không phải nói về mặt diễn xuất.
Tính anh xưa nay rất cứng cỏi nhưng trải qua quá nhiều gian nan bất công khiến bầu nhiệt huyết cũng dần nguội lạnh. Đang tức giận buồn bực ngồi trong phòng hóa trang thì cửa mở ra, một thiếu niên ló đầu vào, ánh mắt lanh lợi đảo một vòng rồi rơi xuống người anh.
Bùi Hàn hoàn toàn không biết đối phương: "Cậu là......?"
"Lúc nãy em thấy anh diễn thử rồi, anh diễn tuyệt lắm!" Thiếu niên làm như đã quen biết từ lâu, cười hì hì đến ngồi cạnh anh, "Hình như em nghe bọn họ nói muốn đổi người phải không? Đừng nhụt chí, không phải do anh mà do bọn họ có mắt không tròng nên mới không nhìn ra viên ngọc quý như anh thôi!"
Thiếu niên huyên thuyên khen ngợi anh, mặc dù Bùi Hàn cảm thấy cậu bé này chỉ nói hươu nói vượn nhưng tinh thần sa sút đã khá hơn đôi chút.
Ít nhất vẫn có người nhìn thấy anh, chịu tin tưởng anh, không phải sao?
"Cám ơn em an ủi." Bùi Hàn lịch sự cám ơn, thiếu niên lại trừng mắt bất mãn nói: "Không phải em an ủi mà nói thật lòng đấy! Cho anh biết nhé, em nhìn người chuẩn lắm, anh rất có tiềm năng nổi tiếng đó!!"
Thiếu niên rõ ràng còn nhỏ nhưng lại cố tỏ vẻ chững chạc nhìn rất thú vị, Bùi Hàn bị cậu chọc cười, ngữ khí cũng trịnh trọng hơn: "Cám ơn, anh sẽ cố gắng."
Lúc này thiếu niên mới hài lòng, lại nói nhỏ với anh: "Cho anh biết một tin hành lang nhé, gần đây Tinh Doanh đang chuẩn bị một bộ phim lớn, hai giờ chiều thứ Ba tới sẽ tổ chức buổi thử vai nam chính ở trụ sở, anh đến thử xem, em thấy anh rất có triển vọng đó!"
Tinh Doanh lừng lẫy ai mà chưa từng nghe tiếng, Bùi Hàn cười bất đắc dĩ: "Anh chỉ là vô danh tiểu tốt, không ai giới thiệu thì làm sao đến thử vai được?"
"Em giới thiệu mà!" Thiếu niên nói xong thấy ánh mắt anh lộ vẻ hoài nghi thì lập tức trợn mắt, "Tin em đi, đến lúc đó anh cứ đến là được, chỉ cần nói có người họ Diệp giới thiệu anh, bảo đảm bọn họ sẽ cho anh vào ngay!"
Thiếu niên dường như còn bận việc nên rất vội, trước khi về còn dặn đi dặn lại anh nhất định phải đến. Bùi Hàn cảm thấy thú vị, mặc dù biết hy vọng không lớn nhưng hôm đó vẫn nghe lời đến trụ sở Tinh Doanh, sau đó quả nhiên bị chặn lại trước cổng.
"Một cậu bé họ Diệp giới thiệu tôi đến đây, khoảng mười bốn mười lăm tuổi." Bùi Hàn nói xong cũng thấy khó tin, hơn nữa cậu bé kia cũng chẳng cho anh danh thiếp hay gì khác, chắc không phải đang trêu chọc anh chứ?
Vệ sĩ liếc nhau với vẻ mặt hết sức vi diệu, một giây sau lại nghiêm túc nói: "Xin lỗi, không có giấy giới thiệu thì ngài không thể vào được."
Lúc đầu Bùi Hàn cũng chẳng ôm hy vọng gì, bị cự tuyệt cũng nằm trong dự đoán, thế là lịch sự gật đầu rời đi, vừa đi vừa thấy buồn cười, nghĩ thầm thế mà bị một đứa nhóc đùa giỡn.
Nhưng anh không hề tức giận, mặc dù không biết thiếu niên kia có dụng ý gì nhưng lời cậu nói đã thực sự cổ vũ anh trong lúc suy sụp nhất, để anh tỉnh táo lại, rốt cuộc tháng sau được Hạo Trình để mắt tới và ký hợp đồng.
Nghe Bùi Hàn nói xong, Diệp Doanh trợn tròn mắt, cuối cùng mới lục lại chuyện xưa từ trong hồi ức, khuôn mặt đỏ lên, vội vã giải thích: "Lúc ấy em không phải đùa giỡn anh đâu! Chuyện là thế này, em rất có hứng thú với ngành giải trí nên muốn nhúng tay vào việc quản lý công ty, cha em lại cảm thấy em còn quá nhỏ, dù sau này muốn tiếp quản công ty thì trước tiên cũng phải học xong đã, đâu thể nào chưa tốt nghiệp cấp ba mà đã làm chủ...... Em không phục, muốn để cha em công nhận năng lực của mình nên đi tìm diễn viên giỏi khắp nơi rồi giới thiệu họ đến Tinh Doanh thử sức, cha em muốn trừng trị em nên dặn vệ sĩ từ chối hết tất cả những người em giới thiệu tới......"
"Em, em sau này mới nghe cha em nói lại! Lúc ấy thật sự không phải cố ý đùa giỡn anh đâu, thật đấy!"
Mặc dù thiếu niên bây giờ đã lớn hơn vài tuổi nhưng vẫn còn tính trẻ con, khi nói những lời này thì cuống quýt gần như sắp khóc. Bùi Hàn đưa tay vuốt tóc cậu một cái rồi cười nhẹ: "Anh biết."
Bàn tay to lớn ấm áp trên đỉnh đầu khiến Diệp Doanh khẽ giật mình, đột ngột im bặt.
"Không lâu sau đó anh thấy hình em trên tạp chí giải trí mới biết thì ra em là tiểu công tử của công ty Tinh Doanh." Bùi Hàn hồi tưởng, "Lúc đó anh nghĩ Diệp tiểu thiếu gia đương nhiên chẳng có lý do gì trêu chọc anh, chắc có hiểu lầm gì thôi. Khi ấy anh đã ký hợp đồng với Hạo Trình nên không liên hệ với Tinh Doanh nữa."
Ký hợp đồng với công ty giải trí, rốt cuộc Bùi Hàn chính thức bước vào showbiz, dù vô tình hay cố ý đều nghe tiếng tăm Diệp Doanh. Anh dần biết được đối phương rất lợi hại, mười mấy tuổi đã có nhiều kế hoạch và suy nghĩ mới mẻ táo bạo, mười tám tuổi thì chính thức nối gót cựu tổng giám đốc Tinh Doanh, danh tiếng trong ngành càng lừng lẫy hơn. Khi đó anh đã đóng mấy vai kha khá, thế là được theo sếp lớn trong công ty đến Tinh Doanh dự lễ nhậm chức của tổng giám đốc mới.
Trong buổi tiệc, anh đứng ở góc vắng phía xa nhìn lại thiếu niên đã cao hơn xưa đang hân hoan đứng giữa đám đông. Cậu trẻ trung tuấn tú, không hề tỏ ra luống cuống chút nào, gặp mấy người lớn hơn mình hai ba chục tuổi vẫn có thể nói cười tự nhiên, ung dung thoải mái. Bùi Hàn đã quen trầm mặc ẩn nhẫn, chưa từng thấy ai rực rỡ chói lóa đến vậy nên nhất thời không thể dời mắt ra khỏi cậu.
Ngay khi anh đang nhìn chằm chằm Diệp Doanh thì đối phương lơ đãng nhìn tới, ánh mắt cũng rơi vào người anh. Vào khoảnh khắc đó hơi thở của anh ngừng lại, nhịp tim đột ngột tăng tốc, điên cuồng đập loạn như muốn nhảy vọt lên cổ.
Một giây sau Diệp Doanh nhìn sang chỗ khác.
...... Cậu không nhận ra anh.
Chẳng biết vì thất vọng hay gì khác mà nhịp tim dần yên tĩnh lại, Bùi Hàn tự giễu cười một tiếng, chính mình cũng không rõ sự chờ mong và hồi hộp lúc nãy từ đâu mà có.
Anh và Diệp Doanh vốn là hai đường thẳng song song, tình cờ gặp nhau chỉ vì sai lầm, sau khi trở về quỹ đạo thì mạnh ai nấy sống. Mặc dù Bùi Hàn biết rõ điều này nhưng vẫn không kìm lòng được tìm hiểu tin tức về Diệp Doanh. Anh có thói quen mua tạp chí hàng tuần của Tinh Doanh Entertainment để nắm bắt tình hình gần đây của đối phương, còn thường xuyên tham gia các hoạt động tiệc tùng để mong gặp lại cậu lần nữa......
Ngay cả anh cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình, có cảm kích, có khâm phục, có khao khát, còn có một nỗi nhớ nhung và tình cảm khó diễn tả bằng lời.
Sau đó Tinh Doanh xảy ra chuyện, Diệp Doanh bị bạo lực mạng, mấy lần anh muốn xông vào trụ sở Tinh Doanh để đến bên cậu nhưng đều bị vệ sĩ chặn lại. Lúc ấy sự an toàn của Diệp Doanh bị đe dọa nên bên người luôn có vệ sĩ 24/7, người lạ không có mục đích rõ ràng như anh đương nhiên sẽ không được phép tiếp cận. Anh hết cách nên đành phải vừa dốc hết sức lực thu thập chứng cứ làm sáng tỏ tin đồn vừa nhắn tin cho Diệp Doanh qua Weibo hàng ngày, nói cậu đừng sợ, có rất nhiều người tin cậu, khuyên cậu cố gắng chịu đựng, chờ ngày chân tướng rõ ràng sẽ được giải oan.
Anh không giỏi nói năng nên chỉ biết nói mấy câu như vậy, nhưng mỗi ngày anh đều gửi đi gửi lại mấy câu này hơn trăm lần vì sợ Diệp Doanh không thấy.
Anh biết cậu nhất định rất đau khổ và ấm ức, chỉ mong vài lời của mình có thể mang đến cho cậu sự khích lệ và dũng khí, dù chỉ một chút thôi cũng được.
"Em...... Lúc đó thật sự không thấy được......" Diệp Doanh đưa tay che mắt, thanh âm run rẩy, "Xin lỗi......"
Lúc đó cậu nhận hàng vạn tin nhắn mỗi ngày, liếc qua chỉ thấy nhục mạ nên không có can đảm đọc hết, tất nhiên không thể phát hiện ra ánh sáng nhỏ bé giữa bóng tối hiểm ác kia.
"Người phải xin lỗi là anh mới đúng." Đôi mắt Bùi Hàn ửng đỏ, "Anh rất hối hận vì không thể đến sớm hơn một chút, dũng cảm hơn một chút để đứng trước mặt em và nói với em —— Anh rất thích em, anh muốn bảo vệ em."
Mắt Diệp Doanh ướt đẫm, cậu thả tay xuống rồi ngẩng đầu đối diện với đáy mắt đỏ hoe của Bùi Hàn.
"Anh biết có lẽ bây giờ em vẫn còn sợ hãi." Bùi Hàn chìa tay ra với cậu, lòng bàn tay ngửa lên, "Hãy để anh ở bên em rồi từ từ yêu lại thế giới này, được không em?"
Trước mắt Diệp Doanh nhòa đi, cậu cố gắng mỉm cười rồi đặt tay mình lên lòng bàn tay ấm áp kia.
"Vâng."