Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Quyển 4: KHÔNG LÀM THẾ THÂN
Đường Cửu nằm xụi lơ trên giường, khi sắp rơi vào mộng đẹp thì sực nhớ ra chuyện lúc nãy mình hỏi vẫn chưa được giải đáp.
"Đồ vô lại nhà ngươi mau nói ta biết cách xử lý Hà Thiên Duệ đi chứ?" Hắn cố mở mắt ra cào lên cánh tay Cửu Uyên như mèo cào. Cửu Uyên bật cười, không ngờ hắn còn có sức để nhớ đến chuyện này, chụp lại bàn tay đang làm loạn của hắn hôn một cái rồi ôm hắn vào lòng kề tai nói nhỏ.
Đường Cửu nghe xong nhịn không được bật cười: "Ngươi hư quá nha."
Nghe qua chỉ là mơ thấy ác mộng nhưng tra tấn tinh thần so với thể xác đáng sợ hơn nhiều, bởi vì ngươi không biết khi nào mới kết thúc.
Cửu Uyên: "Ta nhận được tin gần đây bọn hắn lên đường đến thành Tam Nguyên rồi."
"Hả? Tới đó làm gì?"
Cửu Uyên mỉm cười: "Ma tộc tụ tập ở thành Tam Nguyên, chắc nghe nói ta trở về lại muốn phát động cuộc chiến tranh bá như mười năm trước, kết quả động tĩnh quá lớn khiến cho Nhân tộc cảnh giác. Tiên minh lệnh cho tất cả môn phái tu chân tập kết chuẩn bị khai chiến với Ma tộc."
"Ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ đến đó." Cửu Uyên sửa lại chăn cho Đường Cửu, "Đi xem náo nhiệt thôi."
——
Đúng như Cửu Uyên dự đoán, các Ma Quân hợp lại với nhau, nghe nói Ma Tôn Cửu Uyên vừa về đã làm thịt Ma Quân Thương Bắc Đông Phương Đông, chắc vì muốn báo thù chuyện mười năm trước. Bọn hắn sợ kế tiếp đến lượt mình nên vội vàng tập hợp khẩn cấp, chuẩn bị hè nhau đối phó với Ma Xà thượng cổ.
Ai ngờ chẳng thấy Cửu Uyên đâu mà lại gặp phải đại quân Nhân tu, các Ma Quân nghệt mặt ra, nhịn không được quát Nhân tu, "Chúng ta đấu đá nội bộ liên quan gì đến lũ Nhân tộc thấp kém các ngươi? Còn không mau cút về đi!"
Nhân tộc vô cùng phẫn nộ, từ lâu đã biết ma tu vô liêm sỉ nhưng nào ngờ lại không biết xấu hổ như vậy: "Các ngươi chạy đến địa bàn chúng ta giương oai trước, chẳng biết lại đang bày ra âm mưu quỷ kế gì để xâm lược Nhân tộc, thế mà giờ còn không chịu nhận, đúng là vô sỉ cực điểm!"
Trăm ngàn năm qua hai bên đã ngứa mắt nhau, không biết có bao nhiêu nợ máu, giờ một lời không hợp lập tức khai chiến. Các Ma Quân cảnh Hóa Thần và cảnh Luyện Hư giao đấu với tu sĩ đại năng của Nhân tộc, ma tu cấp dưới thì hỗn chiến với đệ tử các phái Nhân tộc, nhất thời trên trời dưới đất chi chít bóng người giao chiến, tiếng la hét gϊếŧ chóc kinh thiên động địa khiến trời đất cũng phải biến sắc.
Buổi sáng Đường Cửu ngủ lại sức, khi được Cửu Uyên thong thả dẫn vào thành Tam Nguyên thì chỗ này đã đánh nhau mù trời. Nhìn chiến trường hỗn loạn, Đường Cửu mới lờ mờ nhớ ra đây là một tình tiết vô cùng quan trọng trong thế giới ban đầu. Chính trong trận chiến nhân ma này, Thanh Khanh bị ma tu hủy dung dẫn đến bi kịch sau này của Nguyễn Lan.
"Ngươi đi báo thù của ngươi, ta đi báo thù của ta." Đường Cửu cười tủm tỉm vỗ vai Cửu Uyên, "Chúng ta gặp lại sau nhé."
Cảnh giới hiện giờ của Đường Cửu dù có gặp phải mấy tên Ma Quân kia vẫn dư sức đánh nhau, Cửu Uyên cũng không giữ hắn lại mà để mặc hắn phấn khởi đi tìm sư môn tốt của mình.
"Ma tu nhiều quá, gϊếŧ mãi mà không hết!" Tề Vọng thở hổn hển lau mồ hôi rồi nói nhỏ với Hà Thiên Duệ, "Đại sư huynh, ở đây nhiều danh môn tử đệ thế này chắc không cần mấy người chúng ta đâu, chúng ta nhân lực mỏng, trước hết cứ bảo vệ mình cho tốt đi đã."
Hà Thiên Duệ nhìn lướt qua các đệ tử phái Vô Trần chung quanh, ai nấy đều mặt ủ mày chau uể oải suy sụp. Cả tháng nay bọn hắn bị ác mộng tra tấn nên cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, tu vi lại không cao, lúc đối mặt với ma tu gần như chẳng phát huy được tác dụng gì, hầu hết chỉ làm bộ vung kiếm cho có lệ. Rất nhiều đệ tử phái khác nhìn bọn hắn với vẻ khinh thường, như thể không ngờ trong giới tu chân lại có loại môn phái kém cỏi đến mức này.
Có ở lại cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ, Hà Thiên Duệ đành phải dẫn các sư đệ rút lui. Đám người chạy hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một nơi yên tĩnh không có đánh nhau, có lẽ chỗ này vừa trải qua một trận chiến ác liệt nên nhà cửa chung quanh đã bị phép thuật oanh tạc biến thành một khu phế tích, chỉ có mấy gốc đại thụ mới may mắn sống sót, gió lạnh thổi qua cành lá phất phơ.
Các đệ tử thở phào một hơi rồi ngồi phịch xuống đống gạch vỡ như bị rút hết xương cốt. Thanh Khanh đến ngồi dưới một gốc cây, hắn vừa tới thì đệ tử ngồi quanh đó lập tức tản đi chỗ khác, chỉ hận không thể cách hắn càng xa càng tốt.
Thanh Khanh đã quen với sự kỳ thị này nên chẳng còn sức cáu kỉnh nữa, chỉ cười lạnh nói: "Phụ thân đã đi tìm cao nhân Huyền Thiên Môn nhờ giúp đỡ rồi, lời nguyền trên người ta sẽ sớm được giải thôi, các ngươi cứ đợi đến lúc đó đi!"
Các đệ tử giật mình, nhớ tới tính cách có thù tất báo của Thanh Khanh, có khi nào hắn sẽ nhờ chưởng môn giải lời nguyền cho mình rồi để bọn họ tiếp tục bị ác mộng tra tấn không?
Đang do dự xem có nên lấy lòng hắn không thì trên cao đột nhiên vọng xuống một tiếng cười khẽ: "Cao nhân kia lợi hại đến mức có thể giải lời nguyền cho ngươi cơ à?"
Đám người lập tức cảnh giác rút kiếm rồi ngẩng đầu tìm nơi phát ra giọng nói kia, khi ánh mắt rơi xuống chỗ nào đó thì ai nấy đều sửng sốt.
Trên cành cây phía đối diện có một người đang ngồi hết sức thong dong, một chân gác lên còn chân kia đung đưa phía dưới, tóc đen suôn dài như thác nước, áo đỏ như lửa, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần yêu khí, trên môi nở nụ cười hồn xiêu phách lạc tựa như ma tu nhà ai cố ý đến mê hoặc lòng người.
Các đệ tử nhìn đăm đăm, Hà Thiên Duệ là người đầu tiên nhận ra gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, hầu kết khẽ động, khàn giọng nói: "...... Nguyễn Lan?"
Nguyễn Lan?
Các đệ tử kinh ngạc nhìn kỹ người áo đỏ kia mới phát hiện đó thật sự là Nguyễn Lan!
Bọn hắn không thể tin được, bởi vì người trước mặt khác xa với tiểu sư đệ trong trí nhớ của mình. Nguyễn sư đệ luôn mặc đạo phục màu trắng hơi cũ, ánh mắt lúc nào cũng hiền lành ngoan ngoãn, trầm mặc ít nói, sao có thể rực rỡ chói lọi như muốn nhóm lửa trong mắt bọn hắn thế này được chứ?
Từ sau hôm đó mặc hỉ phục động phòng, Cửu Uyên nói màu đỏ rất hợp với Đường Cửu nên hắn đổi sang mặc áo đỏ Cửu Uyên đặt may riêng cho mình, quả nhiên hết sức mỹ lệ, cảm thấy mình đẹp không chịu nổi.
"Nguyễn Lan? Ngươi vẫn chưa chết nữa à?" Thanh Khanh lồm cồm bò dậy từ dưới đất rồi nhìn hắn chằm chằm, hung tợn chất vấn, "Có phải tiện nhân ngươi hạ lời nguyền cho ta không? Phải không!?"
Đường Cửu nhếch môi thản nhiên nhìn hắn: "Xem ra gặp ác mộng một tháng vẫn chưa dạy ngươi biết cách làm người nhỉ."
Hắn nói vậy tương đương với thừa nhận, Thanh Khanh oán hận rút kiếm lao tới chỗ hắn, lập tức cảm nhận được một uy lực cực kỳ mạnh mẽ ập xuống đầu khiến hắn không sao phản kháng được, đầu gối khuỵu xuống đất!
Không chỉ Thanh Khanh mà tất cả đệ tử phái Vô Trần ở đây đều cảm thấy áp lực vô hình kia, giống như một ngọn núi cao sừng sững không nhìn thấy buộc bọn hắn phải khom người quỳ xuống đất, sau đó núi cao biến thành trường kiếm sắc bén như tia chớp đột ngột đâm vào mi tâm, não bộ trong nháy mắt bị chém thành vô số mảnh vỡ, mọi người đều đau đớn ôm đầu gào rú thảm thiết!
Cảnh Hóa Thần cao hơn cảnh Trúc Cơ ba cấp nên có thể áp chế tuyệt đối, chỉ cần Đường Cửu muốn thì động nhẹ một ngón tay cũng có thể làm đám người này mãi mãi không đứng dậy được.
Hắn thu lại sức mạnh rồi nhàn nhã hỏi: "Muốn tới nữa không?"
Đám người không ngu nên lập tức nhận ra cảnh giới của hắn thuộc cấp độ nào, ai nấy như bị sét đánh không dám tin, Hà Thiên Duệ tái mặt run rẩy hỏi: "Cảnh Hóa Thần...... Sao có thể...... Sao ngươi lại......"
Thanh Khanh cũng ngẩn người, rốt cuộc hắn nhận ra được sự chênh lệch một trời một vực giữa mình và Nguyễn Lan, nếu đối phương muốn thì chỉ sợ một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn.
Hắn hoảng sợ lui lại: "Ngươi, ngươi đừng có làm bậy...... Phụ thân ta đã tìm cao thủ cảnh Đại Thừa, nếu ngươi dám đụng đến ta thì ông ấy tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!!"
"Ta đâu có đụng đến ngươi." Đường Cửu cười, "Sẽ có người làm thay ta."
Nguyễn Lan cả đời lương thiện, kiếp trước đến cuối cùng bất đắc dĩ, tuyệt vọng bi phẫn mới kéo theo cả đám chết chung, giờ sống lại lần nữa Đường Cửu không muốn để tay hắn dính máu bẩn.
Dù sao kịch bản ban đầu cũng sẽ hoàn thành những việc cần làm thôi.
Thanh Khanh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một đám ma tu hăng hái vọt tới bên này, nhìn đẳng cấp chính là cảnh Kim Đan. Các đệ tử hoảng sợ tột độ, không cần nghĩ ngợi mà bỏ chạy tứ tán nhưng lại phát hiện mình bị giam trong một không gian vô hình, dù có chạy thế nào cũng không thoát được mảnh đất này.
"Lúc trước các sư huynh đối đãi thịnh tình với ta, giờ ta muốn đáp lại bằng một món quà lớn." Đường Cửu nho nhã lễ độ đứng trên cành cây nói, "Các vị cứ từ từ hưởng thụ đi, không cần khách khí."
Mọi người ý thức được sắp xảy ra chuyện gì nên sợ vỡ mật, gào lên tê tâm liệt phế:
"Nguyễn sư đệ, chúng ta sai rồi, lẽ ra trước kia chúng ta không nên đối với ngươi như vậy, xin ngươi cứu mạng!!"
"Nguyễn sư đệ, sư huynh xin lỗi ngươi, sư huynh lạy ngươi, van xin ngươi ——"
Hai mắt Hà Thiên Duệ đỏ ngầu, khàn giọng quát người áo đỏ kia: "Nguyễn Lan!!"
Người kia làm như không nghe thấy, từ đầu đến cuối chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái, dậm nhẹ mũi chân trên cành rồi biến mất giữa không trung.
Đám ma tu kia đã phát hiện ra bọn dê đợi làm thịt này, hớn hở vây quanh ngắm nghía bọn hắn bằng ánh mắt đầy ác ý. Ma tu dẫn đầu là một nữ nhân tướng mạo yêu diễm, nàng nhìn Thanh Khanh rồi nhíu mày ngoắc thủ hạ của mình lại.
"Ta ghét nhất là những kẻ đẹp hơn ta." Nàng chỉ vào Thanh Khanh nói, "Các ngươi tới rạch mặt hắn cho ta đi."
Đường Cửu quay lại tìm Cửu Uyên, trên đường gặp thêm một đám đánh nhau, đệ tử đấu với ma tu chẳng biết thuộc môn phái nào mà ai nấy đều trẻ trung thanh tú, mặc đạo bào màu thiên thanh viền trắng, tu vi thấp nhất là Kim Đan trung kỳ, cao nhất là cao thủ Nguyên Anh. Đường Cửu không khỏi âm thầm tán thưởng, dù sao tu vi này của hắn là nhờ song tu với Cửu Uyên nên chiếm được mối hời lớn, nhưng các đệ tử này rõ ràng đã tu luyện nghiêm chỉnh, vẻ mặt kiên nghị, đối mặt với ma tu mạnh hơn mình gấp mấy lần vẫn dũng cảm xông lên, nhìn là biết hạt giống tốt do danh môn chính phái bồi dưỡng ra.
Nhưng số lượng ma tu quá đông nên các đệ tử này khó lòng địch nổi, Đường Cửu không do dự nữa mà rút kiếm phi thân ra trận, một chiêu "Quyển Sơn Hải" quét ngang qua tuôn ra kiếm khí vô song đánh bay cả trăm tên ma tu ra xa mười trượng.
Các đệ tử kia tưởng người đi ngang qua là tiền bối ra tay giúp đỡ, đang cảm kích muốn nói lời cảm tạ thì mới thấy người kia là thiếu niên còn nhỏ hơn cả mình, ai nấy đều kinh ngạc trố mắt, nhất thời quên cả tạ ơn.
Không phải bọn họ nói khoác nhưng Huyền Thiên Môn của họ được vinh danh là môn phái đệ nhất giới tu chân, không chỉ vì chưởng môn Nguyễn Tùng Đào là người giỏi nhất giới tu chân mà còn vì đệ tử trong môn phái có thiên phú dị bẩm lại chăm chỉ chịu khó, còn trẻ mà đã luyện tới cảnh Kim Đan, đại sư huynh Tống Minh Nguyệt là cao thủ đỉnh Nguyên Anh, là đệ nhất thiên tài thanh danh truyền xa. Nhưng rõ ràng thiếu niên trước mắt này vừa lộ ra cảnh giới Hóa Thần!
Tống Minh Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc nhưng xưa nay y luôn trầm tĩnh, ho một tiếng nhắc các sư đệ không được quên mất lễ tiết rồi chủ động chắp tay tạ ơn Đường Cửu: "Đa tạ đạo hữu ra tay giúp đỡ! Không biết đạo hữu sư thừa ở đâu, xưng hô thế nào? Đợi đại chiến qua đi, tại hạ sẽ đến nhà nói lời cảm tạ!"
Không phải Tống Minh Nguyệt đang khách sáo mà lúc nãy nếu không có người này ra tay thì họ đã khó lòng toàn thân trở ra. Hơn nữa đối phương còn trẻ mà đã có tu vi cao như thế, Tống Minh Nguyệt bội phục từ tận đáy lòng nên rất muốn làm quen với đối phương.
Còn một lý do nữa là chẳng hiểu sao khi gặp người này y lại thấy tâm tình thoải mái, trong lòng rất muốn thân cận với hắn.
Khụ, chắc không phải y thấy sắc nảy ý đấy chứ. Tống Minh Nguyệt hoang mang nghĩ thầm.
"Đạo hữu khách sáo rồi." Đường Cửu đáp lễ, "Không môn không phái, tên càng không đáng nhắc tới. Tại hạ còn có việc, thứ lỗi phải đi trước."
Nhiều người tu chân lánh đời không muốn tiết lộ sư môn của mình cũng là bình thường, Tống Minh Nguyệt tuy có tiếc nuối nhưng cũng không hỏi nữa mà cùng các sư đệ nhìn đối phương rời đi.
"Ai làm rơi ngọc bài vậy?" Nhị sư huynh Chúc Dương lơ đãng cúi đầu, đột nhiên trông thấy một tấm ngọc bài rơi dưới đất nên nhặt lên nói với vẻ trêu chọc, "Để ta xem ai sơ ý đến độ ngọc bài rơi mất mà cũng không biết, trở về xem sư phụ giáo huấn ngươi thế nào."
Ngọc bài là vật đại diện cho thân phận đệ tử Huyền Thiên Môn, không có ngọc bài thì không được ra vào, các đệ tử vội vàng kiểm tra lại thì phát hiện ngọc bài vẫn còn đeo trên lưng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Có đệ tử cười hắn: "Nhị sư huynh, có phải ngươi làm rơi không đấy?"
Chúc Dương vội vàng sờ một cái, ngọc bài của mình vẫn còn, thế là buồn bực nhìn tên trên ngọc bài kia.
Sau đó vẻ mặt hắn lập tức cứng đờ, nhìn chằm chằm tấm ngọc bài kia thật lâu không nói lời nào.
Các đệ tử nhìn nhau, Tống Minh Nguyệt đi tới vỗ vai hắn thắc mắc: "Sao thế?"
Chúc Dương mấp máy môi, quả thực không phát ra được âm thanh nào, chỉ đưa ngọc bài trên tay cho Tống Minh Nguyệt xem.
Ánh mắt Tống Minh Nguyệt rơi xuống tấm ngọc bài kia rồi cứng đờ như Chúc Dương, thậm chí toàn thân bắt đầu run nhẹ.
Trên ngọc bài khắc hai chữ.
"Nguyễn Lan."
——
Đường Cửu chẳng hề hay biết mình đã sơ ý làm mất vật quan trọng nào đó mà đi tới nơi đánh nhau kịch liệt nhất, quả nhiên tìm được Cửu Uyên.
Vừa thấy Cửu Uyên thì hắn lập tức vui vẻ hẳn lên.
Đối phương cũng giống như hắn, tìm chạc cây ngồi đỡ trán thờ ơ nhìn ma đầu và đại năng đánh nhau túi bụi giữa sân. Hắn bay đến ngồi cạnh Cửu Uyên: "Sao, ngươi định ngư ông đắc lợi à?"
Cửu Uyên thấy hắn quay lại cũng không hỏi hắn đi đâu làm gì mà chỉ cười ôm hắn rồi chỉ tay về phía chiến trường: "Mấy ma đầu bên trái năm xưa đã liên hợp đánh ta. Đám nhân tu bên phải thì thừa dịp ta trọng thương ám hại ta, phong ấn ta lại."
Đường Cửu reo lên: "Ồ, đánh hay lắm, ta thích nhất là xem chó cắn chó."
Cửu Uyên bóp mặt hắn: "Nhưng giờ cảnh giới của bọn hắn tương đương nhau, có đánh ba ngày ba đêm cũng chẳng có kết quả đâu."
"Vậy ngươi kêu dừng đi." Đường Cửu nhìn ra giữa sân, "Đám ma đầu bên kia thì ta không nói, nhưng tu sĩ Nhân tộc không phải ai cũng bại hoại như phái Vô Trần hay những kẻ ám hại ngươi đâu. Khi ta tới đây có gặp một đám người trẻ tuổi, bọn họ tốt lắm."
Hắn chỉ vào Nguyễn Tùng Đào giữa sân: "Đại thúc kia mặc đạo bào giống họ chắc là trưởng bối của họ đấy, nhìn cũng rất hiền hòa."
Cửu Uyên hiểu ý hắn nên cười nói "Được", sau đó ôm Đường Cửu nhảy vào giữa sân, chậm rãi phát ra uy lực của mình.
Chính là uy lực cảnh Độ Kiếp độc nhất vô nhị trong giới tu chân.
Cảnh Độ Kiếp tuy chỉ cao hơn cảnh Đại Thừa một bậc nhưng lại thuộc hai đẳng cấp khác biệt vì cảnh Độ Kiếp đã vượt qua ma luyện Cửu Thiên Thần Lôi, vượt qua chướng ngại lớn nhất trên con đường tu luyện, chỉ cần đợi một thời gian nữa là có thể lên trời thành tiên.
Ngay cả cao thủ cảnh Đại Thừa cũng không địch nổi chứ đừng nói chi từ Đại Thừa trở xuống.
Khi uy lực này phát ra thì không giống cuồng phong bão tố như Đường Cửu tưởng tượng mà lại yên tĩnh đến bất ngờ.
Cứ như cả thế giới đột nhiên rơi xuống một trận tuyết lớn, vạn vật đều bị chôn vùi dưới tuyết, rơi vào giấc ngủ say nên không thể nảy ra bất cứ ý nghĩ phản kháng nào.
Đám ma đầu nhìn Cửu Uyên cứ như đang nhìn quái vật: "Ngươi...... Ngươi độ kiếp rồi sao?"
Cửu Uyên uể oải nhướn mắt lên: "Sao, ngươi có muốn thử nghiệm thêm không?"
Các ma đầu: "......"
Không, không cần đâu.
Các cường giả Nhân tộc bên kia cũng nhìn Cửu Uyên như kẻ thù nguy hiểm, Nguyễn Tùng Đào lộ ra vẻ mặt phức tạp, ông cũng không ngờ Ma Xà này không chỉ phá vỡ phong ấn mà chẳng biết còn gặp cơ duyên gì để tiến vào cảnh Độ Kiếp nhanh như vậy!
Đó là cảnh giới mà ngay cả ông cũng phải nể, nếu Ma Xà này thật sự muốn trả thù thì Nhân tộc bọn họ...... e rằng cũng tiêu đời.
Cường giả của các đại môn phái lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, chuẩn bị tinh thần sống mái một trận với ma đầu tuyệt thế này, ai ngờ Ma Xà kia chẳng hề hứng thú với bọn họ mà lại thì thầm với người bên cạnh không rõ thân phận: "Ngươi thấy nên xử lý bọn hắn thế nào mới tốt đây?"
Đường Cửu đảo mắt rồi cười gian: "Hay là biến bọn hắn về lại nguyên hình đi? Ta thấy con hồ ly lông đỏ trong cung điện hơi cô đơn, để bọn hắn tới ở chung đi."
Tuy họ đang nói thầm nhưng ở đây bất kể người hay ma đều là cao thủ bậc nhất nên nghe rất rõ đối thoại của hai người. Đám ma đầu đã sớm nghe được truyền thuyết Đông Phương Đông bị biến về nguyên dạng súc sinh và còn bị nhổ trụi lông nên ai nấy đều hoảng sợ nhìn Cửu Uyên như đang nhìn kẻ biếи ŧɦái, vô thức lui ra sau.
"Cửu Uyên, muốn chém gϊếŧ hay róc thịt tùy ngươi, nam tử hán đại trượng phu quyết không chịu nhục!!"
"Không sai!" Một ma đầu gào lên, "Mười năm không gặp, không ngờ ngươi càng vô sỉ hơn! Còn người bên cạnh ngươi chắc là Nhân tộc chứ gì? Ngươi đã sa đọa đến mức ở chung với nhân loại, chẳng lẽ không thấy mất mặt Ma tộc chúng ta hay sao!?"
Đám ma đầu đánh không lại, lúc này tự thấy mình bắt được điểm yếu của Cửu Uyên nên hè nhau chế nhạo y, muốn làm Ma Xà đáng ghét này xấu hổ.
"Chỉ cần phu nhân ta vui thì bảo ta làm gì ta cũng chịu." Cửu Uyên vuốt tóc Đường Cửu rồi cười tủm tỉm hỏi hắn, "Sao, có muốn ta vặt đầu bọn hắn xuống cho ngươi làm bóng đá không?"
Các ma đầu: "???"
Chúng ta ngậm miệng, chúng ta ngậm miệng còn không được sao!?
Tác giả có lời muốn nói: Các cường giả Nhân tộc: Chúng ta cứ tưởng tên ma đầu này là kẻ sát nhân cuồng ma, không ngờ y lại là kẻ sủng thê cuồng ma ư??
"Đồ vô lại nhà ngươi mau nói ta biết cách xử lý Hà Thiên Duệ đi chứ?" Hắn cố mở mắt ra cào lên cánh tay Cửu Uyên như mèo cào. Cửu Uyên bật cười, không ngờ hắn còn có sức để nhớ đến chuyện này, chụp lại bàn tay đang làm loạn của hắn hôn một cái rồi ôm hắn vào lòng kề tai nói nhỏ.
Đường Cửu nghe xong nhịn không được bật cười: "Ngươi hư quá nha."
Nghe qua chỉ là mơ thấy ác mộng nhưng tra tấn tinh thần so với thể xác đáng sợ hơn nhiều, bởi vì ngươi không biết khi nào mới kết thúc.
Cửu Uyên: "Ta nhận được tin gần đây bọn hắn lên đường đến thành Tam Nguyên rồi."
"Hả? Tới đó làm gì?"
Cửu Uyên mỉm cười: "Ma tộc tụ tập ở thành Tam Nguyên, chắc nghe nói ta trở về lại muốn phát động cuộc chiến tranh bá như mười năm trước, kết quả động tĩnh quá lớn khiến cho Nhân tộc cảnh giác. Tiên minh lệnh cho tất cả môn phái tu chân tập kết chuẩn bị khai chiến với Ma tộc."
"Ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ đến đó." Cửu Uyên sửa lại chăn cho Đường Cửu, "Đi xem náo nhiệt thôi."
——
Đúng như Cửu Uyên dự đoán, các Ma Quân hợp lại với nhau, nghe nói Ma Tôn Cửu Uyên vừa về đã làm thịt Ma Quân Thương Bắc Đông Phương Đông, chắc vì muốn báo thù chuyện mười năm trước. Bọn hắn sợ kế tiếp đến lượt mình nên vội vàng tập hợp khẩn cấp, chuẩn bị hè nhau đối phó với Ma Xà thượng cổ.
Ai ngờ chẳng thấy Cửu Uyên đâu mà lại gặp phải đại quân Nhân tu, các Ma Quân nghệt mặt ra, nhịn không được quát Nhân tu, "Chúng ta đấu đá nội bộ liên quan gì đến lũ Nhân tộc thấp kém các ngươi? Còn không mau cút về đi!"
Nhân tộc vô cùng phẫn nộ, từ lâu đã biết ma tu vô liêm sỉ nhưng nào ngờ lại không biết xấu hổ như vậy: "Các ngươi chạy đến địa bàn chúng ta giương oai trước, chẳng biết lại đang bày ra âm mưu quỷ kế gì để xâm lược Nhân tộc, thế mà giờ còn không chịu nhận, đúng là vô sỉ cực điểm!"
Trăm ngàn năm qua hai bên đã ngứa mắt nhau, không biết có bao nhiêu nợ máu, giờ một lời không hợp lập tức khai chiến. Các Ma Quân cảnh Hóa Thần và cảnh Luyện Hư giao đấu với tu sĩ đại năng của Nhân tộc, ma tu cấp dưới thì hỗn chiến với đệ tử các phái Nhân tộc, nhất thời trên trời dưới đất chi chít bóng người giao chiến, tiếng la hét gϊếŧ chóc kinh thiên động địa khiến trời đất cũng phải biến sắc.
Buổi sáng Đường Cửu ngủ lại sức, khi được Cửu Uyên thong thả dẫn vào thành Tam Nguyên thì chỗ này đã đánh nhau mù trời. Nhìn chiến trường hỗn loạn, Đường Cửu mới lờ mờ nhớ ra đây là một tình tiết vô cùng quan trọng trong thế giới ban đầu. Chính trong trận chiến nhân ma này, Thanh Khanh bị ma tu hủy dung dẫn đến bi kịch sau này của Nguyễn Lan.
"Ngươi đi báo thù của ngươi, ta đi báo thù của ta." Đường Cửu cười tủm tỉm vỗ vai Cửu Uyên, "Chúng ta gặp lại sau nhé."
Cảnh giới hiện giờ của Đường Cửu dù có gặp phải mấy tên Ma Quân kia vẫn dư sức đánh nhau, Cửu Uyên cũng không giữ hắn lại mà để mặc hắn phấn khởi đi tìm sư môn tốt của mình.
"Ma tu nhiều quá, gϊếŧ mãi mà không hết!" Tề Vọng thở hổn hển lau mồ hôi rồi nói nhỏ với Hà Thiên Duệ, "Đại sư huynh, ở đây nhiều danh môn tử đệ thế này chắc không cần mấy người chúng ta đâu, chúng ta nhân lực mỏng, trước hết cứ bảo vệ mình cho tốt đi đã."
Hà Thiên Duệ nhìn lướt qua các đệ tử phái Vô Trần chung quanh, ai nấy đều mặt ủ mày chau uể oải suy sụp. Cả tháng nay bọn hắn bị ác mộng tra tấn nên cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, tu vi lại không cao, lúc đối mặt với ma tu gần như chẳng phát huy được tác dụng gì, hầu hết chỉ làm bộ vung kiếm cho có lệ. Rất nhiều đệ tử phái khác nhìn bọn hắn với vẻ khinh thường, như thể không ngờ trong giới tu chân lại có loại môn phái kém cỏi đến mức này.
Có ở lại cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ, Hà Thiên Duệ đành phải dẫn các sư đệ rút lui. Đám người chạy hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một nơi yên tĩnh không có đánh nhau, có lẽ chỗ này vừa trải qua một trận chiến ác liệt nên nhà cửa chung quanh đã bị phép thuật oanh tạc biến thành một khu phế tích, chỉ có mấy gốc đại thụ mới may mắn sống sót, gió lạnh thổi qua cành lá phất phơ.
Các đệ tử thở phào một hơi rồi ngồi phịch xuống đống gạch vỡ như bị rút hết xương cốt. Thanh Khanh đến ngồi dưới một gốc cây, hắn vừa tới thì đệ tử ngồi quanh đó lập tức tản đi chỗ khác, chỉ hận không thể cách hắn càng xa càng tốt.
Thanh Khanh đã quen với sự kỳ thị này nên chẳng còn sức cáu kỉnh nữa, chỉ cười lạnh nói: "Phụ thân đã đi tìm cao nhân Huyền Thiên Môn nhờ giúp đỡ rồi, lời nguyền trên người ta sẽ sớm được giải thôi, các ngươi cứ đợi đến lúc đó đi!"
Các đệ tử giật mình, nhớ tới tính cách có thù tất báo của Thanh Khanh, có khi nào hắn sẽ nhờ chưởng môn giải lời nguyền cho mình rồi để bọn họ tiếp tục bị ác mộng tra tấn không?
Đang do dự xem có nên lấy lòng hắn không thì trên cao đột nhiên vọng xuống một tiếng cười khẽ: "Cao nhân kia lợi hại đến mức có thể giải lời nguyền cho ngươi cơ à?"
Đám người lập tức cảnh giác rút kiếm rồi ngẩng đầu tìm nơi phát ra giọng nói kia, khi ánh mắt rơi xuống chỗ nào đó thì ai nấy đều sửng sốt.
Trên cành cây phía đối diện có một người đang ngồi hết sức thong dong, một chân gác lên còn chân kia đung đưa phía dưới, tóc đen suôn dài như thác nước, áo đỏ như lửa, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần yêu khí, trên môi nở nụ cười hồn xiêu phách lạc tựa như ma tu nhà ai cố ý đến mê hoặc lòng người.
Các đệ tử nhìn đăm đăm, Hà Thiên Duệ là người đầu tiên nhận ra gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, hầu kết khẽ động, khàn giọng nói: "...... Nguyễn Lan?"
Nguyễn Lan?
Các đệ tử kinh ngạc nhìn kỹ người áo đỏ kia mới phát hiện đó thật sự là Nguyễn Lan!
Bọn hắn không thể tin được, bởi vì người trước mặt khác xa với tiểu sư đệ trong trí nhớ của mình. Nguyễn sư đệ luôn mặc đạo phục màu trắng hơi cũ, ánh mắt lúc nào cũng hiền lành ngoan ngoãn, trầm mặc ít nói, sao có thể rực rỡ chói lọi như muốn nhóm lửa trong mắt bọn hắn thế này được chứ?
Từ sau hôm đó mặc hỉ phục động phòng, Cửu Uyên nói màu đỏ rất hợp với Đường Cửu nên hắn đổi sang mặc áo đỏ Cửu Uyên đặt may riêng cho mình, quả nhiên hết sức mỹ lệ, cảm thấy mình đẹp không chịu nổi.
"Nguyễn Lan? Ngươi vẫn chưa chết nữa à?" Thanh Khanh lồm cồm bò dậy từ dưới đất rồi nhìn hắn chằm chằm, hung tợn chất vấn, "Có phải tiện nhân ngươi hạ lời nguyền cho ta không? Phải không!?"
Đường Cửu nhếch môi thản nhiên nhìn hắn: "Xem ra gặp ác mộng một tháng vẫn chưa dạy ngươi biết cách làm người nhỉ."
Hắn nói vậy tương đương với thừa nhận, Thanh Khanh oán hận rút kiếm lao tới chỗ hắn, lập tức cảm nhận được một uy lực cực kỳ mạnh mẽ ập xuống đầu khiến hắn không sao phản kháng được, đầu gối khuỵu xuống đất!
Không chỉ Thanh Khanh mà tất cả đệ tử phái Vô Trần ở đây đều cảm thấy áp lực vô hình kia, giống như một ngọn núi cao sừng sững không nhìn thấy buộc bọn hắn phải khom người quỳ xuống đất, sau đó núi cao biến thành trường kiếm sắc bén như tia chớp đột ngột đâm vào mi tâm, não bộ trong nháy mắt bị chém thành vô số mảnh vỡ, mọi người đều đau đớn ôm đầu gào rú thảm thiết!
Cảnh Hóa Thần cao hơn cảnh Trúc Cơ ba cấp nên có thể áp chế tuyệt đối, chỉ cần Đường Cửu muốn thì động nhẹ một ngón tay cũng có thể làm đám người này mãi mãi không đứng dậy được.
Hắn thu lại sức mạnh rồi nhàn nhã hỏi: "Muốn tới nữa không?"
Đám người không ngu nên lập tức nhận ra cảnh giới của hắn thuộc cấp độ nào, ai nấy như bị sét đánh không dám tin, Hà Thiên Duệ tái mặt run rẩy hỏi: "Cảnh Hóa Thần...... Sao có thể...... Sao ngươi lại......"
Thanh Khanh cũng ngẩn người, rốt cuộc hắn nhận ra được sự chênh lệch một trời một vực giữa mình và Nguyễn Lan, nếu đối phương muốn thì chỉ sợ một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn.
Hắn hoảng sợ lui lại: "Ngươi, ngươi đừng có làm bậy...... Phụ thân ta đã tìm cao thủ cảnh Đại Thừa, nếu ngươi dám đụng đến ta thì ông ấy tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!!"
"Ta đâu có đụng đến ngươi." Đường Cửu cười, "Sẽ có người làm thay ta."
Nguyễn Lan cả đời lương thiện, kiếp trước đến cuối cùng bất đắc dĩ, tuyệt vọng bi phẫn mới kéo theo cả đám chết chung, giờ sống lại lần nữa Đường Cửu không muốn để tay hắn dính máu bẩn.
Dù sao kịch bản ban đầu cũng sẽ hoàn thành những việc cần làm thôi.
Thanh Khanh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một đám ma tu hăng hái vọt tới bên này, nhìn đẳng cấp chính là cảnh Kim Đan. Các đệ tử hoảng sợ tột độ, không cần nghĩ ngợi mà bỏ chạy tứ tán nhưng lại phát hiện mình bị giam trong một không gian vô hình, dù có chạy thế nào cũng không thoát được mảnh đất này.
"Lúc trước các sư huynh đối đãi thịnh tình với ta, giờ ta muốn đáp lại bằng một món quà lớn." Đường Cửu nho nhã lễ độ đứng trên cành cây nói, "Các vị cứ từ từ hưởng thụ đi, không cần khách khí."
Mọi người ý thức được sắp xảy ra chuyện gì nên sợ vỡ mật, gào lên tê tâm liệt phế:
"Nguyễn sư đệ, chúng ta sai rồi, lẽ ra trước kia chúng ta không nên đối với ngươi như vậy, xin ngươi cứu mạng!!"
"Nguyễn sư đệ, sư huynh xin lỗi ngươi, sư huynh lạy ngươi, van xin ngươi ——"
Hai mắt Hà Thiên Duệ đỏ ngầu, khàn giọng quát người áo đỏ kia: "Nguyễn Lan!!"
Người kia làm như không nghe thấy, từ đầu đến cuối chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái, dậm nhẹ mũi chân trên cành rồi biến mất giữa không trung.
Đám ma tu kia đã phát hiện ra bọn dê đợi làm thịt này, hớn hở vây quanh ngắm nghía bọn hắn bằng ánh mắt đầy ác ý. Ma tu dẫn đầu là một nữ nhân tướng mạo yêu diễm, nàng nhìn Thanh Khanh rồi nhíu mày ngoắc thủ hạ của mình lại.
"Ta ghét nhất là những kẻ đẹp hơn ta." Nàng chỉ vào Thanh Khanh nói, "Các ngươi tới rạch mặt hắn cho ta đi."
Đường Cửu quay lại tìm Cửu Uyên, trên đường gặp thêm một đám đánh nhau, đệ tử đấu với ma tu chẳng biết thuộc môn phái nào mà ai nấy đều trẻ trung thanh tú, mặc đạo bào màu thiên thanh viền trắng, tu vi thấp nhất là Kim Đan trung kỳ, cao nhất là cao thủ Nguyên Anh. Đường Cửu không khỏi âm thầm tán thưởng, dù sao tu vi này của hắn là nhờ song tu với Cửu Uyên nên chiếm được mối hời lớn, nhưng các đệ tử này rõ ràng đã tu luyện nghiêm chỉnh, vẻ mặt kiên nghị, đối mặt với ma tu mạnh hơn mình gấp mấy lần vẫn dũng cảm xông lên, nhìn là biết hạt giống tốt do danh môn chính phái bồi dưỡng ra.
Nhưng số lượng ma tu quá đông nên các đệ tử này khó lòng địch nổi, Đường Cửu không do dự nữa mà rút kiếm phi thân ra trận, một chiêu "Quyển Sơn Hải" quét ngang qua tuôn ra kiếm khí vô song đánh bay cả trăm tên ma tu ra xa mười trượng.
Các đệ tử kia tưởng người đi ngang qua là tiền bối ra tay giúp đỡ, đang cảm kích muốn nói lời cảm tạ thì mới thấy người kia là thiếu niên còn nhỏ hơn cả mình, ai nấy đều kinh ngạc trố mắt, nhất thời quên cả tạ ơn.
Không phải bọn họ nói khoác nhưng Huyền Thiên Môn của họ được vinh danh là môn phái đệ nhất giới tu chân, không chỉ vì chưởng môn Nguyễn Tùng Đào là người giỏi nhất giới tu chân mà còn vì đệ tử trong môn phái có thiên phú dị bẩm lại chăm chỉ chịu khó, còn trẻ mà đã luyện tới cảnh Kim Đan, đại sư huynh Tống Minh Nguyệt là cao thủ đỉnh Nguyên Anh, là đệ nhất thiên tài thanh danh truyền xa. Nhưng rõ ràng thiếu niên trước mắt này vừa lộ ra cảnh giới Hóa Thần!
Tống Minh Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc nhưng xưa nay y luôn trầm tĩnh, ho một tiếng nhắc các sư đệ không được quên mất lễ tiết rồi chủ động chắp tay tạ ơn Đường Cửu: "Đa tạ đạo hữu ra tay giúp đỡ! Không biết đạo hữu sư thừa ở đâu, xưng hô thế nào? Đợi đại chiến qua đi, tại hạ sẽ đến nhà nói lời cảm tạ!"
Không phải Tống Minh Nguyệt đang khách sáo mà lúc nãy nếu không có người này ra tay thì họ đã khó lòng toàn thân trở ra. Hơn nữa đối phương còn trẻ mà đã có tu vi cao như thế, Tống Minh Nguyệt bội phục từ tận đáy lòng nên rất muốn làm quen với đối phương.
Còn một lý do nữa là chẳng hiểu sao khi gặp người này y lại thấy tâm tình thoải mái, trong lòng rất muốn thân cận với hắn.
Khụ, chắc không phải y thấy sắc nảy ý đấy chứ. Tống Minh Nguyệt hoang mang nghĩ thầm.
"Đạo hữu khách sáo rồi." Đường Cửu đáp lễ, "Không môn không phái, tên càng không đáng nhắc tới. Tại hạ còn có việc, thứ lỗi phải đi trước."
Nhiều người tu chân lánh đời không muốn tiết lộ sư môn của mình cũng là bình thường, Tống Minh Nguyệt tuy có tiếc nuối nhưng cũng không hỏi nữa mà cùng các sư đệ nhìn đối phương rời đi.
"Ai làm rơi ngọc bài vậy?" Nhị sư huynh Chúc Dương lơ đãng cúi đầu, đột nhiên trông thấy một tấm ngọc bài rơi dưới đất nên nhặt lên nói với vẻ trêu chọc, "Để ta xem ai sơ ý đến độ ngọc bài rơi mất mà cũng không biết, trở về xem sư phụ giáo huấn ngươi thế nào."
Ngọc bài là vật đại diện cho thân phận đệ tử Huyền Thiên Môn, không có ngọc bài thì không được ra vào, các đệ tử vội vàng kiểm tra lại thì phát hiện ngọc bài vẫn còn đeo trên lưng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Có đệ tử cười hắn: "Nhị sư huynh, có phải ngươi làm rơi không đấy?"
Chúc Dương vội vàng sờ một cái, ngọc bài của mình vẫn còn, thế là buồn bực nhìn tên trên ngọc bài kia.
Sau đó vẻ mặt hắn lập tức cứng đờ, nhìn chằm chằm tấm ngọc bài kia thật lâu không nói lời nào.
Các đệ tử nhìn nhau, Tống Minh Nguyệt đi tới vỗ vai hắn thắc mắc: "Sao thế?"
Chúc Dương mấp máy môi, quả thực không phát ra được âm thanh nào, chỉ đưa ngọc bài trên tay cho Tống Minh Nguyệt xem.
Ánh mắt Tống Minh Nguyệt rơi xuống tấm ngọc bài kia rồi cứng đờ như Chúc Dương, thậm chí toàn thân bắt đầu run nhẹ.
Trên ngọc bài khắc hai chữ.
"Nguyễn Lan."
——
Đường Cửu chẳng hề hay biết mình đã sơ ý làm mất vật quan trọng nào đó mà đi tới nơi đánh nhau kịch liệt nhất, quả nhiên tìm được Cửu Uyên.
Vừa thấy Cửu Uyên thì hắn lập tức vui vẻ hẳn lên.
Đối phương cũng giống như hắn, tìm chạc cây ngồi đỡ trán thờ ơ nhìn ma đầu và đại năng đánh nhau túi bụi giữa sân. Hắn bay đến ngồi cạnh Cửu Uyên: "Sao, ngươi định ngư ông đắc lợi à?"
Cửu Uyên thấy hắn quay lại cũng không hỏi hắn đi đâu làm gì mà chỉ cười ôm hắn rồi chỉ tay về phía chiến trường: "Mấy ma đầu bên trái năm xưa đã liên hợp đánh ta. Đám nhân tu bên phải thì thừa dịp ta trọng thương ám hại ta, phong ấn ta lại."
Đường Cửu reo lên: "Ồ, đánh hay lắm, ta thích nhất là xem chó cắn chó."
Cửu Uyên bóp mặt hắn: "Nhưng giờ cảnh giới của bọn hắn tương đương nhau, có đánh ba ngày ba đêm cũng chẳng có kết quả đâu."
"Vậy ngươi kêu dừng đi." Đường Cửu nhìn ra giữa sân, "Đám ma đầu bên kia thì ta không nói, nhưng tu sĩ Nhân tộc không phải ai cũng bại hoại như phái Vô Trần hay những kẻ ám hại ngươi đâu. Khi ta tới đây có gặp một đám người trẻ tuổi, bọn họ tốt lắm."
Hắn chỉ vào Nguyễn Tùng Đào giữa sân: "Đại thúc kia mặc đạo bào giống họ chắc là trưởng bối của họ đấy, nhìn cũng rất hiền hòa."
Cửu Uyên hiểu ý hắn nên cười nói "Được", sau đó ôm Đường Cửu nhảy vào giữa sân, chậm rãi phát ra uy lực của mình.
Chính là uy lực cảnh Độ Kiếp độc nhất vô nhị trong giới tu chân.
Cảnh Độ Kiếp tuy chỉ cao hơn cảnh Đại Thừa một bậc nhưng lại thuộc hai đẳng cấp khác biệt vì cảnh Độ Kiếp đã vượt qua ma luyện Cửu Thiên Thần Lôi, vượt qua chướng ngại lớn nhất trên con đường tu luyện, chỉ cần đợi một thời gian nữa là có thể lên trời thành tiên.
Ngay cả cao thủ cảnh Đại Thừa cũng không địch nổi chứ đừng nói chi từ Đại Thừa trở xuống.
Khi uy lực này phát ra thì không giống cuồng phong bão tố như Đường Cửu tưởng tượng mà lại yên tĩnh đến bất ngờ.
Cứ như cả thế giới đột nhiên rơi xuống một trận tuyết lớn, vạn vật đều bị chôn vùi dưới tuyết, rơi vào giấc ngủ say nên không thể nảy ra bất cứ ý nghĩ phản kháng nào.
Đám ma đầu nhìn Cửu Uyên cứ như đang nhìn quái vật: "Ngươi...... Ngươi độ kiếp rồi sao?"
Cửu Uyên uể oải nhướn mắt lên: "Sao, ngươi có muốn thử nghiệm thêm không?"
Các ma đầu: "......"
Không, không cần đâu.
Các cường giả Nhân tộc bên kia cũng nhìn Cửu Uyên như kẻ thù nguy hiểm, Nguyễn Tùng Đào lộ ra vẻ mặt phức tạp, ông cũng không ngờ Ma Xà này không chỉ phá vỡ phong ấn mà chẳng biết còn gặp cơ duyên gì để tiến vào cảnh Độ Kiếp nhanh như vậy!
Đó là cảnh giới mà ngay cả ông cũng phải nể, nếu Ma Xà này thật sự muốn trả thù thì Nhân tộc bọn họ...... e rằng cũng tiêu đời.
Cường giả của các đại môn phái lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, chuẩn bị tinh thần sống mái một trận với ma đầu tuyệt thế này, ai ngờ Ma Xà kia chẳng hề hứng thú với bọn họ mà lại thì thầm với người bên cạnh không rõ thân phận: "Ngươi thấy nên xử lý bọn hắn thế nào mới tốt đây?"
Đường Cửu đảo mắt rồi cười gian: "Hay là biến bọn hắn về lại nguyên hình đi? Ta thấy con hồ ly lông đỏ trong cung điện hơi cô đơn, để bọn hắn tới ở chung đi."
Tuy họ đang nói thầm nhưng ở đây bất kể người hay ma đều là cao thủ bậc nhất nên nghe rất rõ đối thoại của hai người. Đám ma đầu đã sớm nghe được truyền thuyết Đông Phương Đông bị biến về nguyên dạng súc sinh và còn bị nhổ trụi lông nên ai nấy đều hoảng sợ nhìn Cửu Uyên như đang nhìn kẻ biếи ŧɦái, vô thức lui ra sau.
"Cửu Uyên, muốn chém gϊếŧ hay róc thịt tùy ngươi, nam tử hán đại trượng phu quyết không chịu nhục!!"
"Không sai!" Một ma đầu gào lên, "Mười năm không gặp, không ngờ ngươi càng vô sỉ hơn! Còn người bên cạnh ngươi chắc là Nhân tộc chứ gì? Ngươi đã sa đọa đến mức ở chung với nhân loại, chẳng lẽ không thấy mất mặt Ma tộc chúng ta hay sao!?"
Đám ma đầu đánh không lại, lúc này tự thấy mình bắt được điểm yếu của Cửu Uyên nên hè nhau chế nhạo y, muốn làm Ma Xà đáng ghét này xấu hổ.
"Chỉ cần phu nhân ta vui thì bảo ta làm gì ta cũng chịu." Cửu Uyên vuốt tóc Đường Cửu rồi cười tủm tỉm hỏi hắn, "Sao, có muốn ta vặt đầu bọn hắn xuống cho ngươi làm bóng đá không?"
Các ma đầu: "???"
Chúng ta ngậm miệng, chúng ta ngậm miệng còn không được sao!?
Tác giả có lời muốn nói: Các cường giả Nhân tộc: Chúng ta cứ tưởng tên ma đầu này là kẻ sát nhân cuồng ma, không ngờ y lại là kẻ sủng thê cuồng ma ư??