Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-2
- "Sao lại bị thương nặng như vậy?"- Bác sĩ nhíu mày. Không kể đến vết thương ngoài da thì phần xương chậu cũng đã bị nứt nhẹ, thế mà vẫn có thể một mình đến đây.
Không biết nên gọi là cứng đầu hay kiên cường đây.
- "Bị ngã thôi ạ"- Sở Ngạn để bác sĩ băng bó thuận miệng trả lời.
Bác sĩ giật giật khóe môi, hắn xem ông là trẻ con sao? Dấu vết của cán chổi còn in hằn trên lưng của hắn đấy, xem ông là người mù sao? Mà thôi cũng là chuyện riêng của hắn, ông không thể quản nhiều được.
Sở Ngạn choáng váng sau một lượt những lời dặn dò nhiều đến mức bằng mấy cái sớ dành cho hắn. Còn cái gì mà phải gọi cảnh sát, bảo vệ thanh thiếu niên, nhân quyền,... mỗi mục ông còn cho một số điện thoại. Tận tâm đến phát hoảng luôn đấy.
Gần hai giờ ngồi chờ đợi, Sở Ngạn cũng có thể ra về nhưng kết quả chính là một túi thuốc lớn trong tay. Hắn hoài nghi rằng, nếu uống hết số thuốc này có khi hắn lại không thăng thiên vì vết thương mà là vì sốc thuốc mất.
[Nếu như không phải có bệnh nhân khác thì e rằng ông ta còn giữ ngươi lại để dạy vài chiêu phòng thân đấy] - Haha, thật làm nó cười chết, nó biết Sở Ngạn rất khó chịu nhưng để diễn tròn vai đành phải chịu đấm ăn xôi vậy.
- "Dạo này ngươi khá ngứa đòn nhỉ?"- Mặt Sở Ngạn tối sầm lại, thật sự muốn chỉnh lại cái miệng nó một trận.
[Ngươi cũng chẳng đánh được ta] - Trong tiềm thức, Lucifer cười đến quai hàm nhỏ của nó cũng phải lệch.
- "..."- Từ khi biến thành mèo, đầu nó có vẻ lại nặng thêm nữa rồi.
Sở Ngạn đang âm thầm khinh bỉ Lucifer, hoàn toàn không để ý đến việc mình đã lướt qua một người nhẹ nhàng đến đáng sợ. Ngươi đó thuận theo bóng dáng của hắn mà quan sát, cảm giác quen thuộc đến ngỡ ngàng.
- "Lam Kỳ, mày làm sao thế?"- Thiếu niên thấy y vẫn nhìn theo một hướng vô định không có một ai thì hơi khó hiểu mà gọi y trở về hiện thực.
Lam Kỳ lắc đầu, cùng người bạn của mình rời khỏi bệnh viện. Nam sinh kia dường như cũng không để ý mà bắt đầu nói chuyện bát quái -"Mày có biết Chu Họa Ngạn ở lớp A không? Cậu ta thích Tịch Vũ bị các bạn trong lớp phát hiện, đến tai cả ông thầy cổ hủ nhất trường mình luôn. Bình thường cậu ta không có bạn nên chẳng ai lên tiếng nói giúp cả, thật tội nghiệp"- Dù gì Tịch Vũ cũng là phó hội trưởng hội học sinh, một trong những nam thần của trường, bao nhiêu nữ sinh theo đuổi sao chấp nhận có được có một người con trai thích mìn chứ.
- "Chu Họa Ngạn sao?"- Y bình thường không đáp lại cậu bạn của mình bao giờ nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm xúc khó tả khi nghe đến từ 'Ngạn'.
Tần Phong gật đầu -"Cái cậu mà đứng cuối bảng xếp hạng của khối mình đấy, cả ngày đều bị mái tóc che phủ không nhìn rõ mặt đấy"- Không lạ gì khi Tần Phong nói nhiều như vậy vì Chu Họa Ngạn quả thật rất mờ nhạt trong mắt mọi người.
•
[Ngươi thoa dầu ít thôi, muốn bị bỏng hay gì?] - Bọn họ đã lộn xộn hơn một tiếng đồng hồ chỉ để thoa thuốc, băng bó,... Tuy rằng đã làm việc này không ít lần nhưng cái tên hung thần này có tự mình làm bao giờ sao? Giờ thì thấy hậu quả rồi đó, đến thuốc lượng bao nhiêu cũng chẳng biết để bôi.
- "Ngươi câm miệng liền chết?"- Sở Ngạn nhíu mày, nhịn đau quấn chặt băng trắng ở phần đầu gối.
[Ta không chết mà là ngươi chết đấy, đồ vô dụng] - Hừ hừ, cho đáng đời cái tội việc gì cũng dựa vào y.
- "..."- Rốt cuộc Lucifer dạo này bị gì mà nói nhiều thế?
Sở Ngạn sau khi đã băng bó tạm thời cho vết thương của mình xong lại nhìn đống ngổn ngang trên sàn nhà mà thở dài. Đành nén lại sự đau xót ở các vết thương mà lấy chổi quét đi những mảnh thủy tinh từ bình bông đã bị đập vỡ. Cũng may hai đấng sinh thành này đều có nhà riêng của mình, không cần liên quan gì đến hắn.
Một tiếng ting vang lên từ điện thoại, tài khoản đã được cộng dồn thêm tiền và một tin nhắn cảnh cáo từ người mẹ đại tài. Thôi, xem như bọn họ không thể cho tình cảm cũng bù được vật chất. Không có cả hai mới thật sự mệt.
Sở Ngạn nhớ lại vẻ lo lắng thay mình của bác sĩ thầm cảm thán -"Máu mủ cũng không bằng người dưng"-
Sau một hồi quét dọn, căn nhà bừa bộn cũng xem như được quét dọn kỹ càng. Hắn mệt mỏi nằm trên giường muốn ngủ say một giấc nhưng những tiếng ting ting liên tục khiến hắn phát bực.
Lờ mờ ngồi dậy để xem việc gì xảy ra, quả thật cái số mệnh sao quả tạ đen đủi lại giáng xuống đầu của hắn nữa rồi. Hoa khôi của trường Nhược Giai thế mà lại lên diễn đàn của trường tố Chu Họa Ngạn là người đã ăn cắp quỹ lớp. Đã có con ngựa chạy trước, rất nhanh một đàn háu đá cũng chạy theo. Những lời thóa mạ, khinh miệt của nhân sinh xem như được tập trung đầy đủ hết.
Sở Ngạn quan sát số tiền quỹ lớp, lại nhìn đến số tiền tiêu vặt tuần này mà Tô Vân đã chuyển cho mình. Số tiền quỹ lớp chưa đủ một buổi sáng của nguyên chủ nữa...
Không biết nên gọi là cứng đầu hay kiên cường đây.
- "Bị ngã thôi ạ"- Sở Ngạn để bác sĩ băng bó thuận miệng trả lời.
Bác sĩ giật giật khóe môi, hắn xem ông là trẻ con sao? Dấu vết của cán chổi còn in hằn trên lưng của hắn đấy, xem ông là người mù sao? Mà thôi cũng là chuyện riêng của hắn, ông không thể quản nhiều được.
Sở Ngạn choáng váng sau một lượt những lời dặn dò nhiều đến mức bằng mấy cái sớ dành cho hắn. Còn cái gì mà phải gọi cảnh sát, bảo vệ thanh thiếu niên, nhân quyền,... mỗi mục ông còn cho một số điện thoại. Tận tâm đến phát hoảng luôn đấy.
Gần hai giờ ngồi chờ đợi, Sở Ngạn cũng có thể ra về nhưng kết quả chính là một túi thuốc lớn trong tay. Hắn hoài nghi rằng, nếu uống hết số thuốc này có khi hắn lại không thăng thiên vì vết thương mà là vì sốc thuốc mất.
[Nếu như không phải có bệnh nhân khác thì e rằng ông ta còn giữ ngươi lại để dạy vài chiêu phòng thân đấy] - Haha, thật làm nó cười chết, nó biết Sở Ngạn rất khó chịu nhưng để diễn tròn vai đành phải chịu đấm ăn xôi vậy.
- "Dạo này ngươi khá ngứa đòn nhỉ?"- Mặt Sở Ngạn tối sầm lại, thật sự muốn chỉnh lại cái miệng nó một trận.
[Ngươi cũng chẳng đánh được ta] - Trong tiềm thức, Lucifer cười đến quai hàm nhỏ của nó cũng phải lệch.
- "..."- Từ khi biến thành mèo, đầu nó có vẻ lại nặng thêm nữa rồi.
Sở Ngạn đang âm thầm khinh bỉ Lucifer, hoàn toàn không để ý đến việc mình đã lướt qua một người nhẹ nhàng đến đáng sợ. Ngươi đó thuận theo bóng dáng của hắn mà quan sát, cảm giác quen thuộc đến ngỡ ngàng.
- "Lam Kỳ, mày làm sao thế?"- Thiếu niên thấy y vẫn nhìn theo một hướng vô định không có một ai thì hơi khó hiểu mà gọi y trở về hiện thực.
Lam Kỳ lắc đầu, cùng người bạn của mình rời khỏi bệnh viện. Nam sinh kia dường như cũng không để ý mà bắt đầu nói chuyện bát quái -"Mày có biết Chu Họa Ngạn ở lớp A không? Cậu ta thích Tịch Vũ bị các bạn trong lớp phát hiện, đến tai cả ông thầy cổ hủ nhất trường mình luôn. Bình thường cậu ta không có bạn nên chẳng ai lên tiếng nói giúp cả, thật tội nghiệp"- Dù gì Tịch Vũ cũng là phó hội trưởng hội học sinh, một trong những nam thần của trường, bao nhiêu nữ sinh theo đuổi sao chấp nhận có được có một người con trai thích mìn chứ.
- "Chu Họa Ngạn sao?"- Y bình thường không đáp lại cậu bạn của mình bao giờ nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm xúc khó tả khi nghe đến từ 'Ngạn'.
Tần Phong gật đầu -"Cái cậu mà đứng cuối bảng xếp hạng của khối mình đấy, cả ngày đều bị mái tóc che phủ không nhìn rõ mặt đấy"- Không lạ gì khi Tần Phong nói nhiều như vậy vì Chu Họa Ngạn quả thật rất mờ nhạt trong mắt mọi người.
•
[Ngươi thoa dầu ít thôi, muốn bị bỏng hay gì?] - Bọn họ đã lộn xộn hơn một tiếng đồng hồ chỉ để thoa thuốc, băng bó,... Tuy rằng đã làm việc này không ít lần nhưng cái tên hung thần này có tự mình làm bao giờ sao? Giờ thì thấy hậu quả rồi đó, đến thuốc lượng bao nhiêu cũng chẳng biết để bôi.
- "Ngươi câm miệng liền chết?"- Sở Ngạn nhíu mày, nhịn đau quấn chặt băng trắng ở phần đầu gối.
[Ta không chết mà là ngươi chết đấy, đồ vô dụng] - Hừ hừ, cho đáng đời cái tội việc gì cũng dựa vào y.
- "..."- Rốt cuộc Lucifer dạo này bị gì mà nói nhiều thế?
Sở Ngạn sau khi đã băng bó tạm thời cho vết thương của mình xong lại nhìn đống ngổn ngang trên sàn nhà mà thở dài. Đành nén lại sự đau xót ở các vết thương mà lấy chổi quét đi những mảnh thủy tinh từ bình bông đã bị đập vỡ. Cũng may hai đấng sinh thành này đều có nhà riêng của mình, không cần liên quan gì đến hắn.
Một tiếng ting vang lên từ điện thoại, tài khoản đã được cộng dồn thêm tiền và một tin nhắn cảnh cáo từ người mẹ đại tài. Thôi, xem như bọn họ không thể cho tình cảm cũng bù được vật chất. Không có cả hai mới thật sự mệt.
Sở Ngạn nhớ lại vẻ lo lắng thay mình của bác sĩ thầm cảm thán -"Máu mủ cũng không bằng người dưng"-
Sau một hồi quét dọn, căn nhà bừa bộn cũng xem như được quét dọn kỹ càng. Hắn mệt mỏi nằm trên giường muốn ngủ say một giấc nhưng những tiếng ting ting liên tục khiến hắn phát bực.
Lờ mờ ngồi dậy để xem việc gì xảy ra, quả thật cái số mệnh sao quả tạ đen đủi lại giáng xuống đầu của hắn nữa rồi. Hoa khôi của trường Nhược Giai thế mà lại lên diễn đàn của trường tố Chu Họa Ngạn là người đã ăn cắp quỹ lớp. Đã có con ngựa chạy trước, rất nhanh một đàn háu đá cũng chạy theo. Những lời thóa mạ, khinh miệt của nhân sinh xem như được tập trung đầy đủ hết.
Sở Ngạn quan sát số tiền quỹ lớp, lại nhìn đến số tiền tiêu vặt tuần này mà Tô Vân đã chuyển cho mình. Số tiền quỹ lớp chưa đủ một buổi sáng của nguyên chủ nữa...