Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Cảnh xuân rực rỡ, Thư đường một mảnh sáng ngời, ngoài cửa sổ hoa trà nở tung bông rơi lả lướt trên sân.
Nội dung cuốn tiểu thuyết này cùng ký ức đợi mười lăm năm sau khi tiến vào thế giới này mới khoan thai đến muộn.
Đây là chuyện xưa trong thời loạn thế về giai nhân tài mạo song toàn nữ giả nam trang trợ giúp nam nhân nàng yêu nhất thống nhất thiên hạ trở thành đế vương.
Mà Cẩm Vinh chính là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết này, con gái duy nhất của thiên hạ đệ nhất phú ông Thẩm Kiền, từng cùng với nam chủ Thiệu Vân Phái định chung thân. Vừa lúc gặp thiên hạ đại loạn, Thiệu Vân Phái muốn gây dựng một phen sự nghiệp nên cưới nàng, cũng đã viết xuống hôn thư. Nữ xứng Cẩm Vinh đem tất cả tiền tài, cửa hàng, tín vật của Thẩm thị có trong tay mình cho hắn, lại không nghĩ nhân tâm dễ biến, Thiệu Vân Phái sau khi có được tài lực lại muốn cưới nữ nhi Đại tướng quân, cũng chính là nữ chủ, hảo tiếp quản thế lực Đại tướng quân.
Nghe tin này, Thẩm Cẩm Vinh mang hôn thư dời nhà trốn đi ngàn dặm xa xôi đi tìm hắn, lại bị cự tuyệt ngoài cửa, trơ mắt nhìn hắn bái đường thành thân.
Thẩm Cẩm Vinh vì yêu sinh hận, gả cho thế lực đối địch của Thiệu Vân Phái, chính là trận doanh của nam phụ, nhưng kết quả là Thiệu Vân Phái thắng, tân hôn thê chắn cho hắn một mũi tên, Thiệu Vân Phái đem người phái đối địch bắt hết làm tù binh, cũng bao gồm Thẩm Cẩm Vinh, nhốt vào đại lao.
Thẩm Cẩm Vinh có lẽ cũng không nghĩ tới chính mình lại có một ngày vì một nam nhân mà lưu lạc đến đại lao, thậm chí còn sẽ bị chém đầu phơi thây. Nhưng Thẩm Cẩm Vinh vận khí tốt, không gặp được nam nhân tốt lại có một phụ thân yêu thương nàng, dâng lên phần của cải còn lại của Thẩm gia, cầu giữ lấy một mạng cho nữ nhi.
Ngày ra khỏi đại lao, lại là ngày phụ thân nàng bị chém đầu.
Thẩm Cẩm Vinh đau khổ đến điên cuồng, cuối cùng vẫn là thân tín bên người phụ thân đưa đến một phong di thư, nói nàng nhất định phải sống sót thật tốt, không cần báo thù, Thẩm Cẩm Vinh mới chặt đứt ý niệm đi theo phụ thân, mang theo chút của cải phụ thân lưu lại cho nàng xuất gia.
Nhiều năm sau, nữ chính cũng là Hoàng hậu qua đời, Thẩm Cẩm Vinh niệm cầu tình chi ân của Hoàng hậu lúc trước, tụng vãng sanh kinh.
*Vãng sanh quyết định chơn ngôn hay Vãng sanh Tịnh độ thần chú là mật ngôn được trì niệm phổ biến trong các khóa lễ Tịnh độ, cầu siêu. Chú vãng sanh có công năng phá trừ tất cả nghiệp chướng căn bản, để được vãng sanh về Cực lạc.
Thái độ của Cẩm Vinh với nữ chủ còn tốt, tuy nói năm đó là nữ chủ đoạt tình lang với Thẩm Cẩm Vinh, nhưng cha Thẩm Cẩm Vinh vì cứu nữ nhi mà khắp nơi bôn tẩu, là Hoàng hậu ra tay giúp đỡ, thậm chí khi Thẩm phụ vì cứu con gái mà chấp nhận bị xử chảm, nàng cũng khuyên bảo Thiệu Vân Phái tha thứ nhất điều tánh mạng.
Nhưng người muốn Thẩm phụ chết nhất chính là Thiệu Vân Phái, hắn nhiều năm chính chiến đã biết tài phú có bao nhiêu đại năng.
Lấy tài phú của Thiệu Vân Phái bồi dưỡng ra một hoàng đế là chuyện không khó, cho nên Thiệu Vân Phái không thể chịu được tồn tại của cái gọi là thiên hạ đệ nhất phú ông, cho dù Thẩm Kiền đã dâng ra tất cả của cải vì mạng nữ nhi, nhưng chỉ cần hắn còn sống, hắn vẫn có thể lần nữa trở thành kẻ có tiền nhất thiên hạ.
Cẩm Vinh sau khi chải chuốt suy nghĩ rõ ràng, mở miệng nói một câu, "Ta phải làm hoàng đế."
Hoàng đế, duy ngã độc tôn.
*唯我獨尊duy ngã độc tôn: nói kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý, thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn.
Thẩm phụ đi xem nữ nhi học hành như thế nào, còn chưa bước vào cửa liền nghe được một câu nhẹ nhàng như vậy, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Thẩm Kiền lấy tốc độ ánh sáng hoàn toàn không phù hợp với dáng người tròn tròn phúc hậu của mình mà bổ nhào đến trước mặt nữ nhi, vội vàng bưng kín miệng nữ nhi bảo bối.
Đương kim Hoàng thượng tuy rằng ngu ngốc, rất có mất nước chi tướng, nhưng rốt cuộc hắn còn có tên tuổi là hoàng đế, nữ nhi chưa đủ mười lăm tuổi cư nhiên nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy. Thẩm phụ liếc qua Tiêu lão sư dạy dỗ nữ nhi, trong ánh mắt thế nhưng hiện lên một tia sát ý.
Tiêu Ước trường thân ngọc lập, một thân bạch y thần thái thong dong, trên mặt như cũ là ý cười ôn nhuận, dường như cái gì cũng không nghe được.
Nhưng Thẩm Kiền thẩm đại người giàu, yêu con gái như mạng không cho là như vậy, toàn thân sát khí sắp nổi giận đến nơi.
So với Thẩm phụ kinh hoàng thất thố, Cẩm Vinh hiển nhiên rất bình tĩnh, dường như mình chỉ vừa nói một câu bé nhỏ không đáng kể, duỗi tay cầm lấy tay Thẩm phụ, đứng dậy, ngữ khí bình đạm, "Không phải là Tiêu lão sư dạy, là chính con nghĩ như vậy."
Thẩm Kiền nhìn về phía nữ nhi, chỉ thấy đáy mắt nàng một mảnh trầm tĩnh, nàng nói tiếp, "Tiền tài động lòng người, loạn thế khởi đầu, phụ thân cho rằng, hào phú như Thẩm gia có thể bảo tồn?"
"Còn nữa..." Cẩm Vinh khóe miệng cong lên, nở một nụ cười thuần khiết, "Tần thất kì lộc, thiên hạ cộng trục chi, nữ nhi cũng có một tranh chi tâm."
*秦失其鹿,天下共逐之: Tần thất kì lộc, thiên hạ cộng trục chi, dịch nghĩa: Tần mất con hươu, thiên hạ cùng đuổi (ý nói nước Tần mất ngôi vị đế vương, cả thiên hạ liền tranh giành).
Thẩm Kiền hít hà một hơi, hắn rất sớm đã biết nữ nhi cùng thường nhân bất đồng, từ nhỏ thông tuệ phi thường, nhưng không nghĩ nàng sẽ nói ra lời nói kinh người như vậy.
Thẩm Kiền gia nghiệp nhân mạch trải rộng khắp thiên hạ, đối với lời nói của nữ nhi đương nhiên cũng hiểu đôi phần, đương kim hoàng đế bạo ngược bất nhân, loạn thế đã hiện. Thẩm Kiền không có đại dã tâm, chỉ muốn buôn bán cho tốt, nuôi dưỡng nữ nhi nên người, nhưng tới lúc đó, tài lực của Thẩm gia không khỏi làm người mơ ước, tiền tài là vật ngoài thân, mất rồi có thể kiếm lại, Thẩm Kiền cũng không để trong lòng, nhưng hắn để ý nhất chính là con gái bảo bối duy nhất của mình, hắn không muốn đem nữ nhi đổi ấy những cái vinh hoa phú quý đó.
Chỉ là mọi chuyện há có thể theo như ý người, hắn bất quá là một thương nhân, tựa như nữ nhi nói, tình thế này Thẩm gia hào phú sao có thể bảo tồn.
"Để phụ thân suy nghĩ lại." Thẩm phụ nhất thời không tiếp thu được lời của nữ nhi, con đường này quá hiểm, hắn còn muốn suy nghĩ trước.
Thẩm phụ tuy rằng đầu óc một ảnh mờ mịt, nhưng cũng chưa quên ở đây còn có một người khác, lão sư Tiêu Ước dạy nữ nhi thi thư, bất luận nữ nhi có phải là nhất thời hứng thú hay không, Tiêu Ước cũng đã nghe được, người này liền không thể để lại.
Cha Thẩm ánh mắt chỉ hơi lóe, Cẩm Vinh liền nhìn ra suy nghĩ của ông, bình tĩnh nói, "Phụ thân đi trước đi, Tiêu lão sư nữ nhi sẽ tự xử lý."
"Được." Thẩm phụ gật gật đầu, hắn đối với thủ đoạn của nữ nhi vẫn là thực tin phục, sau đó bước chân tuỳ tiện rời khỏi thư đường, hắn còn chưa khôi phục khiếp sợ từ lời nói của nữ nhi nhà mình đâu.
Cẩm Vinh nhìn chăm chú bóng lưng Thẩm phụ rời đi, sau mới thu ánh mắt trở về, liếc nhìn Tiêu Ước.
Tiêu Ước phảng phất như không có cảm giác được khả năng phát sinh nguy hiểm, rất có hứng thú hỏi: "Đồ nhi tốt tính toán xử trí ta như thế nào?"
Cẩm Vinh trực tiếp xoay người ngồi ở phía sau bàn sách, bộ dáng tùy ý tản mạn không chút nào câu nệ, nếu để cho toan hủ nho sĩ nào nhìn thấy, không khỏi mắng mấy câu làm nhục văn nhã.
Đáng tiếc, ở thư đường hiện tại hai người này đều không phải loại học sinh lão sư đứng đắn gì.
Cẩm Vinh mặt mày cong cong, miệng lưỡi ngọt ngào, "Mấy lời này bị lão sư nghe được cũng không còn biện pháp khác, hoặc là làm cho lão sư vĩnh viễn không mở miệng được, hoặc là... lão sư cũng chỉ có thể cùng chúng ta thông đồng làm bậy."
Tiêu Ước nhìn gương mặt trinh tĩnh tú lệ của nữ đồ nhi, miệng lại có thể nói lời như vậy, không hề cố kỵ mà nói ra "thông đồng làm bậy" lời uy hiếp này, so với tưởng tượng của hắn còn không biết xấu hổ hơn.
Bất quá...
Không hổ là đồ nhi Tiêu Ước hắn dạy ra, trong mắt Tiêu Ước nổi lên nồng đậm ý cười.
Muốn tranh bá thiên hạ, trở thành đế hoàng.
...Không biết xấu hổ không phải chỉ một ít là được.
"Nếu đồ nhi thịnh tình tương mời, lão sư ta liền cung kính không bằng tuân mệnh." Tiêu Ước cười tủm tỉm trả lời.
Lão sư này cũng thực không biết xấu hổ, Cẩm Vinh trong lòng hiện lên một ý niệm như vậy.
Lúc này tươi cười trên mặt hai người cực kỳ tương tự, giống như hai con hồ ly một lớn một nhỏ.
Nếu đã đạt được nhận thức chung, Cẩm Vinh liền bình tĩnh ngồi trở về, ngẩng đầu hỏi Tiêu Ước: "Lão sư tiếp tục dạy học đi, ta còn không có nghe xong đâu?"
"Không cần phải học mấy thứ lúc trước, ta muốn dạy đồ nhi ngoan đồ vật khác." Tiêu Ước vung tay áo khoanh tay đứng, ngạo nghễ nói.
"Vì sao?" Cẩm Vinh đôi mắt khẽ nhúc nhích, hỏi.
Tiêu Ước câu môi, đáy mắt toàn là khí phách phi dương, "Bởi vì chí hướng ngươi thay đổi, đồ vật học lúc trước cũng coi như là đồ bỏ, từ hôm nay trở đi, ta muốn dạy ngươi đồ vật càng sâu một chút, tranh bá chi đạo, còn có, đế vương chi đạo."
Lời nói vừa nói xuất khẩu, khí chất trên người Tiêu Ước tựa hồ cũng thay đổi theo, quá vãng nội liễm ôn nhuận đều chỉ là biểu hiện giả dối, hiện giờ phảng phất như một thanh kiếm ra khỏi vỏ sắc nhọn sắc bén, mới là chân chính Tiêu Ước.
Cẩm Vinh chậm rãi khởi thân, đối Tiêu Ước trịnh trọng mà chắp tay thi lễ nói, "Thỉnh lão sư ngôn."
Tiêu Ước tránh cũng không tránh, thản nhiên nhận lễ này, rũ mắt nhìn về Thẩm Cẩm Vinh phía khó được một lần cúi đầu khom lưng, đáy lòng hơi hơi mỉm cười, đế vương chi tượng đã thành.
Thẩm phụ tưởng rằng lời nói ngày ấy bất quá là Cẩm Vinh nhất thời khí phách, nữ nhi hắn đúng là mưu cao, cũng có tự tin, đầu óc tư bản, Thẩm Kiền ngẫm lại thấy nàng nói ra lời nói như vậy cũng không kỳ quái.
Thẩm phụ hôm trước còn tự an ủi mình như vậy, hôm sau liền phát hiện nữ nhi bắt đầu xuống tay huấn luyện tư binh ngầm thành lập mấy năm gần đây, điều động nhân thủ Thẩm gia trải rộng thiên hạ thu thập tình báo, đốc xúc nghiên cứu phát minh hỏa dược hỏa súng ngắn, hơn nữa còn không hề có tránh mắt Thẩm phụ.
Thẩm Kiền không khỏi sinh một ý niệm, nữ nhi lần này là thật sự muốn tranh.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Cẩm Vinh lúc nào không phải làm thật chứ, lấy danh nghĩa hộ vệ áp tải hàng hóa dự trữ nuôi dưỡng tư quân, vì kiếm tiền mà cho thợ thủ công nghiên cứu phát minh pha lê, xi măng, lấy danh nghĩa làm buôn bán mà thành lập mạng lưới tình báo, thậm chí còn vì Thẩm gia tìm đường lui —— hướng hải ngoại khuếch trương sinh ý, mua đảo khai phá gieo trồng.
Nữ nhi này của hắn chính là khó lường.
Thẩm Kiền chỉ có một nữ nhi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đại gia nghiệp hôm nay sớm hay muộn cũng là cho nữ nhi, đương nhiên nữ nhi nói cái gì chính là cái đó, vì thế Thẩm Kiền hạ quyết tâm, Cẩm Vinh muốn làm cái gì hắn làm cha đương nhiên sẽ dốc sức ủng hộ nàng.
Tuy rằng mười lăm năm trước không có bất luận cái gì cái gọi là cốt truyện về thế giới này, nhưng Cẩm Vinh vẫn có phán đoán về hoàn cảnh triều đại của thế giới này, mọi tình tiết phát triển dần dần lấy Thẩm gia làm trung tâm thế lực, chỉ là Thẩm gia lúc trước vẫn mang vỏ bọc vô sự mà thôi.
Hiện giờ ý tưởng thay đổi, làm khởi sự ngược lại càng thuận tay.
Ký ức và nội dung tiểu thuyết cũng chỉ là một cơ hội để quyết định trong lòng Cẩm Vinh càng thêm rõ ràng.
Cẩm Vinh cũng sẽ không ngây thơ cho rằng chuyện tạo phản đăng cơ vi đế là chuyện đơn giản, lấy thân phận nữ nhi khởi binh từ xưa đến nay là chưa từng có, con đường này đã đinh sẵn là gian nan, nhưng Cẩm Vinh đã từng sống qua thân phận là thủ hạ của người khác, tính mạng của bản thân bị quyết định bởi một ý nghĩ đối phương là cảm giác không hề dễ chịu, cho nên lần này, Cẩm Vinh muốn tự mình làm chủ một lần.
Cẩm Vinh tuy rằng bắt đầu xuống tay với chuyện tạo phản khởi nghĩa, nhưng cũng không lơ là học tập với Tiêu lão sư, hắn dạy dỗ làm Cẩm Vinh cũng cảm thấy rất có ý tứ.
Tiêu Ước người này cũng rất có ý tứ.
Cẩm Vinh lưu lại hắn trừ bỏ tài hoa còn có một nguyên nhân, trong tiểu thuyết Tiêu Ước lên sân khấu đúng hai lần.
Tiêu Ước, xuất thân không rõ, tên họ cũng không biết thật giả, lánh đời kỳ nhân, thiện mưu lược, có xem tướng chi thuật, hắn lần đầu tiên lên sân khấu chính là nói nam chủ Thiệu Vân Phái có đế vương chi tướng, lần thứ hai chính là cứu nam chủ khỏi nguy nan. Lúc sau liền biến mất vô tung vô ảnh, nam chủ đăng cơ vi đế sau, lật tung thiên hạ cũng không tìm được.
Cẩm Vinh không biết Tiêu Ước vì sao sẽ khuất cư ở Thẩm phủ làm một thi họa sư phó, nhưng nếu cô hiện tại cảm thấy hứng thú với Tiêu Ước, kia lưu lại cũng không sao, những chuyện khác Cẩm Vinh cũng không lo lắng.
Nội dung cuốn tiểu thuyết này cùng ký ức đợi mười lăm năm sau khi tiến vào thế giới này mới khoan thai đến muộn.
Đây là chuyện xưa trong thời loạn thế về giai nhân tài mạo song toàn nữ giả nam trang trợ giúp nam nhân nàng yêu nhất thống nhất thiên hạ trở thành đế vương.
Mà Cẩm Vinh chính là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết này, con gái duy nhất của thiên hạ đệ nhất phú ông Thẩm Kiền, từng cùng với nam chủ Thiệu Vân Phái định chung thân. Vừa lúc gặp thiên hạ đại loạn, Thiệu Vân Phái muốn gây dựng một phen sự nghiệp nên cưới nàng, cũng đã viết xuống hôn thư. Nữ xứng Cẩm Vinh đem tất cả tiền tài, cửa hàng, tín vật của Thẩm thị có trong tay mình cho hắn, lại không nghĩ nhân tâm dễ biến, Thiệu Vân Phái sau khi có được tài lực lại muốn cưới nữ nhi Đại tướng quân, cũng chính là nữ chủ, hảo tiếp quản thế lực Đại tướng quân.
Nghe tin này, Thẩm Cẩm Vinh mang hôn thư dời nhà trốn đi ngàn dặm xa xôi đi tìm hắn, lại bị cự tuyệt ngoài cửa, trơ mắt nhìn hắn bái đường thành thân.
Thẩm Cẩm Vinh vì yêu sinh hận, gả cho thế lực đối địch của Thiệu Vân Phái, chính là trận doanh của nam phụ, nhưng kết quả là Thiệu Vân Phái thắng, tân hôn thê chắn cho hắn một mũi tên, Thiệu Vân Phái đem người phái đối địch bắt hết làm tù binh, cũng bao gồm Thẩm Cẩm Vinh, nhốt vào đại lao.
Thẩm Cẩm Vinh có lẽ cũng không nghĩ tới chính mình lại có một ngày vì một nam nhân mà lưu lạc đến đại lao, thậm chí còn sẽ bị chém đầu phơi thây. Nhưng Thẩm Cẩm Vinh vận khí tốt, không gặp được nam nhân tốt lại có một phụ thân yêu thương nàng, dâng lên phần của cải còn lại của Thẩm gia, cầu giữ lấy một mạng cho nữ nhi.
Ngày ra khỏi đại lao, lại là ngày phụ thân nàng bị chém đầu.
Thẩm Cẩm Vinh đau khổ đến điên cuồng, cuối cùng vẫn là thân tín bên người phụ thân đưa đến một phong di thư, nói nàng nhất định phải sống sót thật tốt, không cần báo thù, Thẩm Cẩm Vinh mới chặt đứt ý niệm đi theo phụ thân, mang theo chút của cải phụ thân lưu lại cho nàng xuất gia.
Nhiều năm sau, nữ chính cũng là Hoàng hậu qua đời, Thẩm Cẩm Vinh niệm cầu tình chi ân của Hoàng hậu lúc trước, tụng vãng sanh kinh.
*Vãng sanh quyết định chơn ngôn hay Vãng sanh Tịnh độ thần chú là mật ngôn được trì niệm phổ biến trong các khóa lễ Tịnh độ, cầu siêu. Chú vãng sanh có công năng phá trừ tất cả nghiệp chướng căn bản, để được vãng sanh về Cực lạc.
Thái độ của Cẩm Vinh với nữ chủ còn tốt, tuy nói năm đó là nữ chủ đoạt tình lang với Thẩm Cẩm Vinh, nhưng cha Thẩm Cẩm Vinh vì cứu nữ nhi mà khắp nơi bôn tẩu, là Hoàng hậu ra tay giúp đỡ, thậm chí khi Thẩm phụ vì cứu con gái mà chấp nhận bị xử chảm, nàng cũng khuyên bảo Thiệu Vân Phái tha thứ nhất điều tánh mạng.
Nhưng người muốn Thẩm phụ chết nhất chính là Thiệu Vân Phái, hắn nhiều năm chính chiến đã biết tài phú có bao nhiêu đại năng.
Lấy tài phú của Thiệu Vân Phái bồi dưỡng ra một hoàng đế là chuyện không khó, cho nên Thiệu Vân Phái không thể chịu được tồn tại của cái gọi là thiên hạ đệ nhất phú ông, cho dù Thẩm Kiền đã dâng ra tất cả của cải vì mạng nữ nhi, nhưng chỉ cần hắn còn sống, hắn vẫn có thể lần nữa trở thành kẻ có tiền nhất thiên hạ.
Cẩm Vinh sau khi chải chuốt suy nghĩ rõ ràng, mở miệng nói một câu, "Ta phải làm hoàng đế."
Hoàng đế, duy ngã độc tôn.
*唯我獨尊duy ngã độc tôn: nói kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý, thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn.
Thẩm phụ đi xem nữ nhi học hành như thế nào, còn chưa bước vào cửa liền nghe được một câu nhẹ nhàng như vậy, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Thẩm Kiền lấy tốc độ ánh sáng hoàn toàn không phù hợp với dáng người tròn tròn phúc hậu của mình mà bổ nhào đến trước mặt nữ nhi, vội vàng bưng kín miệng nữ nhi bảo bối.
Đương kim Hoàng thượng tuy rằng ngu ngốc, rất có mất nước chi tướng, nhưng rốt cuộc hắn còn có tên tuổi là hoàng đế, nữ nhi chưa đủ mười lăm tuổi cư nhiên nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy. Thẩm phụ liếc qua Tiêu lão sư dạy dỗ nữ nhi, trong ánh mắt thế nhưng hiện lên một tia sát ý.
Tiêu Ước trường thân ngọc lập, một thân bạch y thần thái thong dong, trên mặt như cũ là ý cười ôn nhuận, dường như cái gì cũng không nghe được.
Nhưng Thẩm Kiền thẩm đại người giàu, yêu con gái như mạng không cho là như vậy, toàn thân sát khí sắp nổi giận đến nơi.
So với Thẩm phụ kinh hoàng thất thố, Cẩm Vinh hiển nhiên rất bình tĩnh, dường như mình chỉ vừa nói một câu bé nhỏ không đáng kể, duỗi tay cầm lấy tay Thẩm phụ, đứng dậy, ngữ khí bình đạm, "Không phải là Tiêu lão sư dạy, là chính con nghĩ như vậy."
Thẩm Kiền nhìn về phía nữ nhi, chỉ thấy đáy mắt nàng một mảnh trầm tĩnh, nàng nói tiếp, "Tiền tài động lòng người, loạn thế khởi đầu, phụ thân cho rằng, hào phú như Thẩm gia có thể bảo tồn?"
"Còn nữa..." Cẩm Vinh khóe miệng cong lên, nở một nụ cười thuần khiết, "Tần thất kì lộc, thiên hạ cộng trục chi, nữ nhi cũng có một tranh chi tâm."
*秦失其鹿,天下共逐之: Tần thất kì lộc, thiên hạ cộng trục chi, dịch nghĩa: Tần mất con hươu, thiên hạ cùng đuổi (ý nói nước Tần mất ngôi vị đế vương, cả thiên hạ liền tranh giành).
Thẩm Kiền hít hà một hơi, hắn rất sớm đã biết nữ nhi cùng thường nhân bất đồng, từ nhỏ thông tuệ phi thường, nhưng không nghĩ nàng sẽ nói ra lời nói kinh người như vậy.
Thẩm Kiền gia nghiệp nhân mạch trải rộng khắp thiên hạ, đối với lời nói của nữ nhi đương nhiên cũng hiểu đôi phần, đương kim hoàng đế bạo ngược bất nhân, loạn thế đã hiện. Thẩm Kiền không có đại dã tâm, chỉ muốn buôn bán cho tốt, nuôi dưỡng nữ nhi nên người, nhưng tới lúc đó, tài lực của Thẩm gia không khỏi làm người mơ ước, tiền tài là vật ngoài thân, mất rồi có thể kiếm lại, Thẩm Kiền cũng không để trong lòng, nhưng hắn để ý nhất chính là con gái bảo bối duy nhất của mình, hắn không muốn đem nữ nhi đổi ấy những cái vinh hoa phú quý đó.
Chỉ là mọi chuyện há có thể theo như ý người, hắn bất quá là một thương nhân, tựa như nữ nhi nói, tình thế này Thẩm gia hào phú sao có thể bảo tồn.
"Để phụ thân suy nghĩ lại." Thẩm phụ nhất thời không tiếp thu được lời của nữ nhi, con đường này quá hiểm, hắn còn muốn suy nghĩ trước.
Thẩm phụ tuy rằng đầu óc một ảnh mờ mịt, nhưng cũng chưa quên ở đây còn có một người khác, lão sư Tiêu Ước dạy nữ nhi thi thư, bất luận nữ nhi có phải là nhất thời hứng thú hay không, Tiêu Ước cũng đã nghe được, người này liền không thể để lại.
Cha Thẩm ánh mắt chỉ hơi lóe, Cẩm Vinh liền nhìn ra suy nghĩ của ông, bình tĩnh nói, "Phụ thân đi trước đi, Tiêu lão sư nữ nhi sẽ tự xử lý."
"Được." Thẩm phụ gật gật đầu, hắn đối với thủ đoạn của nữ nhi vẫn là thực tin phục, sau đó bước chân tuỳ tiện rời khỏi thư đường, hắn còn chưa khôi phục khiếp sợ từ lời nói của nữ nhi nhà mình đâu.
Cẩm Vinh nhìn chăm chú bóng lưng Thẩm phụ rời đi, sau mới thu ánh mắt trở về, liếc nhìn Tiêu Ước.
Tiêu Ước phảng phất như không có cảm giác được khả năng phát sinh nguy hiểm, rất có hứng thú hỏi: "Đồ nhi tốt tính toán xử trí ta như thế nào?"
Cẩm Vinh trực tiếp xoay người ngồi ở phía sau bàn sách, bộ dáng tùy ý tản mạn không chút nào câu nệ, nếu để cho toan hủ nho sĩ nào nhìn thấy, không khỏi mắng mấy câu làm nhục văn nhã.
Đáng tiếc, ở thư đường hiện tại hai người này đều không phải loại học sinh lão sư đứng đắn gì.
Cẩm Vinh mặt mày cong cong, miệng lưỡi ngọt ngào, "Mấy lời này bị lão sư nghe được cũng không còn biện pháp khác, hoặc là làm cho lão sư vĩnh viễn không mở miệng được, hoặc là... lão sư cũng chỉ có thể cùng chúng ta thông đồng làm bậy."
Tiêu Ước nhìn gương mặt trinh tĩnh tú lệ của nữ đồ nhi, miệng lại có thể nói lời như vậy, không hề cố kỵ mà nói ra "thông đồng làm bậy" lời uy hiếp này, so với tưởng tượng của hắn còn không biết xấu hổ hơn.
Bất quá...
Không hổ là đồ nhi Tiêu Ước hắn dạy ra, trong mắt Tiêu Ước nổi lên nồng đậm ý cười.
Muốn tranh bá thiên hạ, trở thành đế hoàng.
...Không biết xấu hổ không phải chỉ một ít là được.
"Nếu đồ nhi thịnh tình tương mời, lão sư ta liền cung kính không bằng tuân mệnh." Tiêu Ước cười tủm tỉm trả lời.
Lão sư này cũng thực không biết xấu hổ, Cẩm Vinh trong lòng hiện lên một ý niệm như vậy.
Lúc này tươi cười trên mặt hai người cực kỳ tương tự, giống như hai con hồ ly một lớn một nhỏ.
Nếu đã đạt được nhận thức chung, Cẩm Vinh liền bình tĩnh ngồi trở về, ngẩng đầu hỏi Tiêu Ước: "Lão sư tiếp tục dạy học đi, ta còn không có nghe xong đâu?"
"Không cần phải học mấy thứ lúc trước, ta muốn dạy đồ nhi ngoan đồ vật khác." Tiêu Ước vung tay áo khoanh tay đứng, ngạo nghễ nói.
"Vì sao?" Cẩm Vinh đôi mắt khẽ nhúc nhích, hỏi.
Tiêu Ước câu môi, đáy mắt toàn là khí phách phi dương, "Bởi vì chí hướng ngươi thay đổi, đồ vật học lúc trước cũng coi như là đồ bỏ, từ hôm nay trở đi, ta muốn dạy ngươi đồ vật càng sâu một chút, tranh bá chi đạo, còn có, đế vương chi đạo."
Lời nói vừa nói xuất khẩu, khí chất trên người Tiêu Ước tựa hồ cũng thay đổi theo, quá vãng nội liễm ôn nhuận đều chỉ là biểu hiện giả dối, hiện giờ phảng phất như một thanh kiếm ra khỏi vỏ sắc nhọn sắc bén, mới là chân chính Tiêu Ước.
Cẩm Vinh chậm rãi khởi thân, đối Tiêu Ước trịnh trọng mà chắp tay thi lễ nói, "Thỉnh lão sư ngôn."
Tiêu Ước tránh cũng không tránh, thản nhiên nhận lễ này, rũ mắt nhìn về Thẩm Cẩm Vinh phía khó được một lần cúi đầu khom lưng, đáy lòng hơi hơi mỉm cười, đế vương chi tượng đã thành.
Thẩm phụ tưởng rằng lời nói ngày ấy bất quá là Cẩm Vinh nhất thời khí phách, nữ nhi hắn đúng là mưu cao, cũng có tự tin, đầu óc tư bản, Thẩm Kiền ngẫm lại thấy nàng nói ra lời nói như vậy cũng không kỳ quái.
Thẩm phụ hôm trước còn tự an ủi mình như vậy, hôm sau liền phát hiện nữ nhi bắt đầu xuống tay huấn luyện tư binh ngầm thành lập mấy năm gần đây, điều động nhân thủ Thẩm gia trải rộng thiên hạ thu thập tình báo, đốc xúc nghiên cứu phát minh hỏa dược hỏa súng ngắn, hơn nữa còn không hề có tránh mắt Thẩm phụ.
Thẩm Kiền không khỏi sinh một ý niệm, nữ nhi lần này là thật sự muốn tranh.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Cẩm Vinh lúc nào không phải làm thật chứ, lấy danh nghĩa hộ vệ áp tải hàng hóa dự trữ nuôi dưỡng tư quân, vì kiếm tiền mà cho thợ thủ công nghiên cứu phát minh pha lê, xi măng, lấy danh nghĩa làm buôn bán mà thành lập mạng lưới tình báo, thậm chí còn vì Thẩm gia tìm đường lui —— hướng hải ngoại khuếch trương sinh ý, mua đảo khai phá gieo trồng.
Nữ nhi này của hắn chính là khó lường.
Thẩm Kiền chỉ có một nữ nhi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đại gia nghiệp hôm nay sớm hay muộn cũng là cho nữ nhi, đương nhiên nữ nhi nói cái gì chính là cái đó, vì thế Thẩm Kiền hạ quyết tâm, Cẩm Vinh muốn làm cái gì hắn làm cha đương nhiên sẽ dốc sức ủng hộ nàng.
Tuy rằng mười lăm năm trước không có bất luận cái gì cái gọi là cốt truyện về thế giới này, nhưng Cẩm Vinh vẫn có phán đoán về hoàn cảnh triều đại của thế giới này, mọi tình tiết phát triển dần dần lấy Thẩm gia làm trung tâm thế lực, chỉ là Thẩm gia lúc trước vẫn mang vỏ bọc vô sự mà thôi.
Hiện giờ ý tưởng thay đổi, làm khởi sự ngược lại càng thuận tay.
Ký ức và nội dung tiểu thuyết cũng chỉ là một cơ hội để quyết định trong lòng Cẩm Vinh càng thêm rõ ràng.
Cẩm Vinh cũng sẽ không ngây thơ cho rằng chuyện tạo phản đăng cơ vi đế là chuyện đơn giản, lấy thân phận nữ nhi khởi binh từ xưa đến nay là chưa từng có, con đường này đã đinh sẵn là gian nan, nhưng Cẩm Vinh đã từng sống qua thân phận là thủ hạ của người khác, tính mạng của bản thân bị quyết định bởi một ý nghĩ đối phương là cảm giác không hề dễ chịu, cho nên lần này, Cẩm Vinh muốn tự mình làm chủ một lần.
Cẩm Vinh tuy rằng bắt đầu xuống tay với chuyện tạo phản khởi nghĩa, nhưng cũng không lơ là học tập với Tiêu lão sư, hắn dạy dỗ làm Cẩm Vinh cũng cảm thấy rất có ý tứ.
Tiêu Ước người này cũng rất có ý tứ.
Cẩm Vinh lưu lại hắn trừ bỏ tài hoa còn có một nguyên nhân, trong tiểu thuyết Tiêu Ước lên sân khấu đúng hai lần.
Tiêu Ước, xuất thân không rõ, tên họ cũng không biết thật giả, lánh đời kỳ nhân, thiện mưu lược, có xem tướng chi thuật, hắn lần đầu tiên lên sân khấu chính là nói nam chủ Thiệu Vân Phái có đế vương chi tướng, lần thứ hai chính là cứu nam chủ khỏi nguy nan. Lúc sau liền biến mất vô tung vô ảnh, nam chủ đăng cơ vi đế sau, lật tung thiên hạ cũng không tìm được.
Cẩm Vinh không biết Tiêu Ước vì sao sẽ khuất cư ở Thẩm phủ làm một thi họa sư phó, nhưng nếu cô hiện tại cảm thấy hứng thú với Tiêu Ước, kia lưu lại cũng không sao, những chuyện khác Cẩm Vinh cũng không lo lắng.