Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm - Chương 24: Đình Nghỉ Đấu Cờ
Lão phu nhân sau khi chuyện của Hạ Mộng xảy ra, tức giận công tâm, ốm một trận nên người của Định An Hầu Phủ đành phải lưu lại Linh An Phật Tự thêm mấy ngày.
Đặng Mỹ Hạnh không thể cùng họ lưu lại, đi xuống núi trước, Võ Yến Nhi vô cùng lưu luyến, không muốn rời Hà Bảo Ngân.
"Bảo Ngân, khi nào ngươi trở về, nhớ phải tới tìm ta đó..."
Hà Bảo Ngân bị nàng lôi kéo, cũng nhức đầu không thôi, son sắt mà hứa hẹn.
"Được, được... Ta trở về liền tới tìm ngươi ngay..."
Đặng Mỹ Hạnh thật sự nhìn không nổi, cái dáng vẻ bịn rịn khó rời của nữ nhi nhà mình nữa, đi tới kéo nàng.
"Đi thôi nào, cũng không phải không còn gặp lại nữa, con ủy mị cái gì..."
Trách nữ nhi một chút, nàng lại nhìn sang Lý Thu Huyền thân thiết dặn dò.
"Khi nào trở về, muội nhất định phải đưa Bảo Ngân tới phủ ta làm khách đó..."
Lý Thu Huyền gật đầu, đáp ứng.
"Được..."
Sau khi tiễn hai người Đặng Mỹ Hạnh cùng Võ Yến Nhi đi, Hà Bảo Ngân đang muốn tìm cơ hội chuồn đi, chân vừa bước đã bị Lý Thu Huyền lôi lại.
"Nha đầu thối, con lại định đi đâu? Hôm nay bên chính điện có cầu kinh, con cùng ta đi qua bên đó."
Hà Bảo Ngân sắc mặt nhăn nhó, nhìn mẫu thân đại nhân nhà mình, bắt đầu giở tuyệt chiêu làm nũng.
"Mẫu thân..."
Nàng ôm lấy cánh tay của Lý Thu Huyền lắc qua lắc lại. Lý Thu Huyền bị nàng lắc cũng phiền.
"Dừng... Con xem từ hôm tới đây đến giờ, con đã nghe được bao nhiêu lần giảng kinh rồi?"
Hà Bảo Ngân le lưỡi với nàng một cái, có chút khó xử.
"Mẫu thân... Con thật sự không thể ngồi một chỗ cả mấy canh giờ như vậy đâu..."
Cuối cùng, Lý Thu Huyền cũng đành chịu thua với nữ nhi nhà mình, để nàng ra ngoài chơi, còn mình thì đi đến chính điện nghe kinh phật.
Hà Bảo Ngân như được đại xá, tung tăng rời đi. Nàng cùng Võ Yến Nhi mấy ngày trước phát hiện ra một cách bắt cá, tôm mới, ở con sông bên cạnh Linh An Phật Tự có rất nhiều cá, tôm. Trong chùa ăn nhiều đồ chay, các nàng đều cảm thấy nhạt mồm, nhạt miệng nên đến đây để đặt bẫy bắt cá, tôm nướng ăn cải thiện.
Nhấc lên mấy cái bẫy, đã được kha khá tôm, cá, nàng cùng Dương Thu nhóm lửa nướng, mùi thơm tỏa ra làm cho hai người thích chí cười khanh khách.
Hà Lưu Ngọc cùng Lê Hưng Vinh đi dạo trên bờ sông, nghe thấy tiếng cười nói từ xa liền đi đến. Thấy hai chủ tớ Hà Bảo Ngân đang ăn tôm, cá, có chút bất ngờ.
"Ngũ muội..."
Hà Lưu Ngọc lên tiếng gọi, Hà Bảo Ngân nhìn sang, thấy hai người đang đi tới, nuột vội miếng cá trong miệng xuống, trả lời.
"Ta còn đang tưởng ai tới hóa ra là Tam tỷ, sao tỷ...Ơ..."
Nàng nhìn sang Lê Hưng Vinh, trên mặt tràn đầy sửng sốt, kinh ngạc.
"Vương Gia... Sao...Sao hai người..."
Lê Hưng Vinh hơi gật đầu với nàng, ánh mắt nhìn nàng có chút dị thường.
"Ngũ cô nương..."
Hà Bảo Ngân làm ra vẻ luống cuống tay chân, cúi đầu, khóe môi hơi cong lên một chút.
"Nếu không có chuyện gì, ta xin phép đi trước đây..."
Nói xong cùng Dương Thu bỏ chạy vội, để lại hai người Hà Lưu Ngọc và Lê Hưng Vinh.
Lê Hưng Vinh nhìn theo bóng người rời đi, chép miệng.
"Ngũ muội này của nàng thật là có chút thú vị..."
Hà Lưu Ngọc nghe hắn nói, sắc mặt trầm xuống, hai tay nắm chặt, nói.
"Vương gia thích nàng hay sao?"
Lê Hưng Vinh nghe ra sự ghen tuông của nàng ta, vội ôm nàng vào trong ngực.
"Đâu có, ta chỉ thích nàng mà thôi, những nữ nhân khác ta đều không để vào trong mắt..."
Hà Lưu Ngọc giận dỗi đấm lên ngực hắn mấy cái, hờn trách.
"Ngài chẳng phải đã nhận lời, nạp tiện nhân Hà Mộng mặt dày kia, vào phủ rồi đấy sao. Ta đây ngài còn chưa có nói gì đâu."
..........................................
Lê Hữu Quân bận rộn chân không chạm đất, xử lý sự vụ xong xuôi, liền đi tới Linh An Phật Tự. Khi hắn đi tới lưng chừng núi, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa rào nặng hạt.
Lê Hữu Quân tăng nhanh cước bộ, chạy tới một đình nghỉ chân, được dựng cách đó không xa. Hắn vừa vào đến đình thì cách đó không xa, từ trên núi cũng có một đoàn người cũng đang đi xuống, đi vào trong đình này.
Mấy người lão phu nhân đi đầu, vừa bước vào đã thấy trong đình có người. Nam tử ngũ quan như tạc, khí chất uy nghiêm, lãnh đạm đứng ở đó, thấy người đến cũng chỉ hờ hững liếc mắt qua nhìn một cái rồi thôi.
"Tham kiến Khánh Vương điện hạ..."
Tất cả đồng loạt khom người hành lễ. Lê Hữu Quân phất tay đối với bọn họ, nói.
"Không cần câu lệ, đều là tránh mưa mọi người cứ tự nhiên..."
Lão phu nhân vừa mới khỏi ốm, nay lại mắc mưa, sắc mặt vô cùng kém ho lên từng hồi. Hà Minh Nguyệt nhìn trời mưa mỗi lúc một to, có chút oán giận.
"Sao đột nhiên, nói mưa là mưa ngay được, một chút báo hiệu cũng không có, may mà có được cái đình này để mà nghỉ chân, không thì chúng ta chẳng biết làm sao."
Hà Bảo Ngân cùng Lý Thu Huyền đi phía sau, trên người bị dính một chút mưa ướt hết y phục, vừa vào đình vội vàng giũ giũ mấy cái. Lê Hữu Quân nhìn thấy nàng đến, cười lên một cái, đi đến chỗ nàng.
"Ướt Hết rồi sao?"
"A..."
Hà Bảo Ngân bị hắn làm cho giật mình, nhảy qua một bên. Đợi nhìn rõ hắn mới vuốt ngực, thở ra một hơi.
"Huynh làm ta hết hồn..."
Hà Bảo Ngân thấy nữ nhi nhà mình tùy tiện như vậy, vội vàng ho khan một tiếng, khom người hành lễ với Lê Hữu Quân.
"Tham kiến Khánh Vương điện hạ..."
Lê Hữu Quân thấy nàng hành lễ, tiến lên đỡ lấy.
"Bá mẫu không cần đa lễ, người bị mắc mưa, nên đi vào trong nghỉ ngơi đi..."
Hà Bảo Ngân nhìn mẫu thân nhà mình đã bị ướt hết cả người, không khỏi lo lắng, nói.
"Con nhìn thấy bên trong có người đốt lửa, người đi vào trong hơ qua một chút đi ạ."
Lê Hữu Quân cũng nói theo Hà Bảo Ngân.
"Đúng vậy, bá mẫu, người mau vào trong đi, đừng để bị lạnh."
Lý Thu Huyền có chút lúng túng, ho khan một tiếng, kéo tay nữ nhi nhà mình.
"Người con cũng ướt hết cả rồi, cùng ta đi vào trong luôn đi..."
Hà Bảo Ngân tùy ý, cười với nàng, nói.
"Con không sao, người đi vào trước đi, con vào sau."
Hết nói nổi nàng, Lý Thu Huyền đành thở dài, đi vào trong trước.
Bên trong, Huỳnh Kha đang đốt lửa, mấy người lão phu nhân cũng đang ngồi ở bên cạnh. Huỳnh Kha thấy Lý Thu Huyền đến, vô cùng biết điều đứng lên, khom người cung kính với nàng.
"Phu nhân, mời người ngồi."
Lý Thu Huyền có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi đến ngồi xuống. Huỳnh Kha xếp chỗ cho nàng là vị trí tốt nhất, không bị gió lạnh hay khói hun cay mắt.
Mấy người lão phu nhân nhìn lại chỗ của mình, khi nãy họ đi vào, cho dù là người lớn tuổi như lão phu nhân, Huỳnh Kha cũng không cung kính chào hỏi chứ đừng nói đến nhường chỗ tốt như vậy đâu.
Nhị phu nhân có chút âm dương quái khí mà nói.
"Tam đệ muội thật có phúc khí, Huỳnh đại nhân đối với ngươi cũng phải cung kính mấy phần..."
Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân từ ngoài đi vào, nghe thấy mấy lời này có chút khó chịu. Hà Bảo Ngân đang muốn lên tiếng thì Lê Hữu Quân đã nói trước.
"Huỳnh Kha ở trước mặt Hầu Phu Nhân lẽ dĩ nhiên là phải cung kính rồi, không biết vị đây là ai, có ý kiến gì hay bất mãn gì?"
Nhị phu nhân nghẹn họng, cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo. Nàng ta có thể nói cái gì cơ chứ, chỉ trách thân phận Hầu Gia kia không phải của phu quân nàng mà thôi.
Lão phu nhân sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, ho tới kịch liệt. Bà ta còn là quân mẫu* (mẹ chồng) của Lý Thu Huyền đấy, tại sao mấy người này không cung kính với bà ta.
Hà Bảo Ngân cười đến thập phần vui vẻ, cho tức chết các người. Nàng kéo Lê Hữu Quân một cái, nói.
"Chúng ta cũng qua bên kia ngồi một chút, ta có chút lạnh..."
"Được."
Tất cả mọi người đã hong khô quần áo, mà trời vẫn còn đang mưa rào khá to, nên vẫn không thể xuống núi ngay được.
Hà Thanh Nhân nhìn thấy có một bàn cờ ở ngay cạnh, liền mang tới, hào hứng mà nói.
"Trời không biết bao giờ mới tạnh mưa, cứ ngồi không như thế này vô cùng nhàm chán, hay chúng ta chơi mấy ván cờ đi."
Hà Minh Nguyệt cười rộ lên, ánh mắt như có như không nhìn sang Lê Hữu Quân.
"Được đó. Nhưng mà ngày thường chúng ta chơi với nhau đã nhiều, không còn mới mẻ nữa..."
Nàng ta hơi ngừng một chút, ý vị, cười, nhìn sang Hà Bảo Ngân.
"Hay là... Ngũ muội, muội đến cùng chúng ta chơi vài ván đi..."
Hà Bảo Ngân bất ngờ bị điểm danh, nhìn sang lắc đầu, thành thật mà nói.
"Ta không biết chơi, các người cứ chơi đi..."
Hà Minh Nguyệt sao có thể buông tha dễ dàng như vậy, thân thiết đi tới, kéo tay nàng.
"Ngũ muội đừng như vậy mà, khó có dịp tỷ muội chúng ta cùng ngồi lại với nhau. Chơi vui, giết thời gian là chính, ai để ý gì đâu."
Hà Thanh Nhân sắp bàn cờ lên, ý cười càng thêm sâu.
"Đúng vậy, hay là muội coi khinh mấy tỷ muội chúng ta, không xứng chơi cùng muội..."
Hà Bảo Ngân trong lòng gào thét, phỉ nhổ không ngừng. Mấy cái người này, một ngày không chọc cho nàng tức giận là không được mà, cây muốn lặng, mà gió chẳng ngừng.
Muốn nhạo báng nàng để vui vẻ, nghĩ cũng nghĩ hay lắm, bà đây không chơi đấy, để xem các người muốn làm cái trò mèo gì.
"Ta không..."
"Muội cứ chơi đi, ta dạy muội..."
Hà Bảo Ngân còn chưa kịp lên tiếng từ chối, bên cạnh, Lê Hữu Quân đã nhỏ giọng nói với nàng.
Hà Bảo Ngân có chút khó hiểu, ngước mắt nhìn hắn, chỉ vào bàn cờ.
"Nhưng, ta ngay cả cách đánh cũng không biết chút nào cả..."
Lê Hữu Quân cười với nàng, nhẹ giọng.
"Không sao, có ta ở đây..."
Hà Bảo Ngân cứ như vậy bị Lê Hữu Quân trấn an, tự tin đi đến bên bàn cờ ngồi xuống. Lê Hữu Quân đứng ở ngay sau lưng nàng, chỉ cho nàng chơi.
Hà Minh Nguyệt ban đầu còn hứng thú bừng bừng hạ cờ, một cuộc tỷ thí cuồng nhiệt diễn ra. Nhưng rất nhanh quân đen của nàng ta, đã rơi vào thế hạ phong. Nàng ta gấp gáp, tính tình nổi lên.
"Ngũ muội, muội không thể tự mình chơi sao..."
Hà Bảo Ngân tay hạ xuống một quân cờ, nghe nàng ra hỏi, đôi mắt tràn đầy ngây thơ vô số tội.
"Không thể..."
Hà Minh Nguyệt trợn mắt, tức đến muốn ngất đi. Rất nhanh cán cờ đã kết thúc, Hà Bảo Ngân toàn thắng, vui vẻ xoay người cười với Lê Hữu Quân, đưa ra bàn tay của mình.
"Ta thắng rồi, tới đập tay ăn mừng nào."
Lê Hữu Quân hiểu ý, đập nhẹ tay với nàng, thân thiết xoa xoa đầu nàng mấy cái.
"Giỏi, trẻ nhỏ dễ dạy..."
Hà Thanh Nhân nhìn cảnh này, máu nóng trong người dâng lên, kéo Hà Minh Nguyệt ra ngoài, tự mình ngồi vào trong ghế, thu dọn lại bàn cờ.
"Ngũ muội, ta xin mạn phép thỉnh giáo."
Hà Bảo Ngân bẻ bẻ cổ tay, vui vẻ nhận lời. Hà Thanh Nhân cũng không phải kẻ ngốc, nàng ta biết, Hà Bảo Ngân có thể đánh thắng Hà Minh Nguyệt, toàn bộ đều nhờ vào Lê Hữu Quân, còn chính nàng, không biết một chút xíu gì về chơi cờ cả.
"Ngũ muội, ván cờ này chỉ ta và muội chơi thôi, muội không nên nhờ đến sự trợ giúp từ Vương gia như vậy. Như thế là không có công bằng."
Hà Bảo Ngân nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, nói.
"Ta cũng không có cấm tỷ, nhờ trợ giúp ở bên ngoài mà"
Hà Thanh Nhân nghiến răng, hận không thể xé nát, cái bộ dáng cười đắc ý kia của nàng. Ánh mắt nhìn sang Lê Hữu Quân, dịu dàng mà gọi.
"Vương Gia... Ngài có thể chỉ đứng xem, làm trọng tài để tỷ muội chúng ta chơi có được không ạ..."
"Không thể..."
Lê Hữu Quân mặt lạnh, không nể mặt nói. Hắn ngưng một chút, còn bổ sung thêm.
"Muội ấy không biết chơi, ta đang dạy muội ấy, để muội ấy tự chơi với ngươi thì không công bằng với muội ấy, muội ấy sẽ thua, sẽ buồn..."
Tất cả mọi người trợn mắt vương gia, ngài chơi như vậy cũng được sao?
Hà Minh Nguyệt mím chặt môi, Hà Thanh Nhân sắc mặt trắng xanh thay đổi, cứng rắn ngồi xuống.
Ván cờ này nhanh chóng đánh xong, Hà Bảo Ngân dưới sự chỉ dạy của Lê Hữu Quân hoàn toàn thắng lợi.
Hà Minh Nguyệt không cam lòng, bước tới, uyển chuyển, nói.
"Vương Gia... Tiểu nữ thực hâm mộ tài nghệ của Vương Gia. Ngài có thể cùng tiểu nữ chơi một ván hay không?"
"Không..."
Lê Hữu Quân liếc cũng chẳng liếc nàng ta lấy một cái, quả quyết từ chối.
Hà Minh Nguyệt bị mất mặt, hai mắt rưng rưng lệ, đáng thương ngước lên nhìn hắn.
Hà Bảo Ngân đánh thắng hai trận, vô cùng sảng khoái, muốn chơi tiếp, hô lên.
"Tỷ tìm ngài ấy, chi bằng tìm ta, ngài ấy chỉ cho ta chơi với tỷ hay cùng tỷ chơi cũng giống nhau mà. Nào tới đây..."
Hà Minh Nguyệt trong đầu ý nghĩ muốn chửi tục, đánh người cũng có rồi, dậm chân, đi ra chỗ khác.
Hà Bảo Ngân thấy nàng ta đi rồi, cười vô cùng vô tội, nhìn sang Hà Thanh Nhân.
"Hay là tam tỷ tới chơi với ta..."
Hà Thanh Nhân nghiến răng, hung hăng trừng nàng một cái, âm dương quái khí mà nói.
"Ta không dám..."
Hà Bảo Ngân ấm ức bĩu bĩu môi, nhìn sang Lê Hữu Quân.
"Ta còn muốn chơi mà..."
Lê Hữu Quân xoa xoa đầu nàng, cưng chiều, nói.
"Ta chơi với muội..."
Một lát sau trên bàn cờ.
"Không... Muội không đánh chỗ này..."
"Ây... Ây... Muội đi lại..."
"Không... Huynh nhấc lên đi, muội đi lại..."
Hà Bảo Ngân tay vừa đánh, thấy Lê Hữu Quân hạ cờ vội đòi đi lại. Liên tiếp mấy lần liên tục, ván cờ đã rơi vào thế cục rối loạn.
Lê Hữu Quân nâng trán.
"Muội chắc chắn chưa, ta hạ cờ này..."
Hà Bảo Ngân do dự, hạ một quân cờ, chống cằm nhìn bàn cờ.
"Được rồi..."
Lê Hữu Quân nín cười, hỏi lại.
"Muội chắc chắn chứ..."
Hà Bảo Ngân chắc chắn gật đầu.
"Ừm..."
"Vậy ta đánh, không cho phép muội đi lại nữa..."
"Được..."
Lê Hữu Quân cười, hạ một quân cờ tại giữa bàn cờ. Thành công vây toàn bộ quân cờ của Hà Bảo Ngân, giành thắng lợi.
"A... Sao lại như vậy chứ... Muội đi lại..."
Lê Hữu Quân cốc trán nàng một cái, mắng.
"Thua rồi, không cho lật kèo..."
Lý Thu Huyền nhìn nữ nhi nhà mình ỉu xìu, cùng Lê Hữu Quân thân thiết, dí dí trán của nàng.
"Một ván cờ, con xem con đánh rối loạn cỡ nào hả? Còn ở đó đánh đi đánh lại, thua còn muốn không nhận..."
Mấy người lão phu nhân nhìn tới thật cay mắt rồi, lão phu nhân thật không thể nhịn nổi nữa, ho khan mấy tiếng.
"Khụ khụ... Ngũ nha đầu, sao ngươi tùy tiện như vậy, thật không ra làm sao cả. Tiểu thư hầu phủ, phải có dáng vẻ của tiểu thư hầu phủ, đừng có tự làm mất mặt..."
Nhị phu nhân nghe lão phu nhân khiển trách Hà Bảo Ngân, cũng không bỏ qua cơ hội hùa theo mà mỉa mai.
"Đánh cờ thì phải dứt khoát, không biết đánh thì thôi đi, còn theo người ta học đòi, mất mặt quá..."
Lý di nương che miệng cười một tiếng, nói chen vào thêm.
"Aizzz... Hầu gia và phu nhân nuông chiều nàng nhất, cầm, kỳ, thi, họa, đâu có cần tinh thông, chỉ cần Hầu gia còn đó, với danh tiểu thư duy nhất của hầu gia, còn là cháu gái ngoại của Tể Tướng, cho dù danh tiếng có không tốt, thì cũng không lo, không có mối hôn sự tốt nha.
Người ta là có vốn liếng để tùy hứng, ai có thể nói gì..."
Lý Thu Huyền hừ lạnh một tiếng, vuốt tóc nữ nhi.
"Nàng có thể tùy hứng là nàng có bản lĩnh để làm. Các người không phục, cũng tới tùy hứng cho ta xem..."
Lê Hữu Quân tay vân vê mấy quân cờ, hờ hững nhìn qua mấy người lão phu nhân.
"Bổn vương chỉ bồi Bảo Ngân, những người khác... Bổn Vương không rảnh..."
(còn tiếp)
Đặng Mỹ Hạnh không thể cùng họ lưu lại, đi xuống núi trước, Võ Yến Nhi vô cùng lưu luyến, không muốn rời Hà Bảo Ngân.
"Bảo Ngân, khi nào ngươi trở về, nhớ phải tới tìm ta đó..."
Hà Bảo Ngân bị nàng lôi kéo, cũng nhức đầu không thôi, son sắt mà hứa hẹn.
"Được, được... Ta trở về liền tới tìm ngươi ngay..."
Đặng Mỹ Hạnh thật sự nhìn không nổi, cái dáng vẻ bịn rịn khó rời của nữ nhi nhà mình nữa, đi tới kéo nàng.
"Đi thôi nào, cũng không phải không còn gặp lại nữa, con ủy mị cái gì..."
Trách nữ nhi một chút, nàng lại nhìn sang Lý Thu Huyền thân thiết dặn dò.
"Khi nào trở về, muội nhất định phải đưa Bảo Ngân tới phủ ta làm khách đó..."
Lý Thu Huyền gật đầu, đáp ứng.
"Được..."
Sau khi tiễn hai người Đặng Mỹ Hạnh cùng Võ Yến Nhi đi, Hà Bảo Ngân đang muốn tìm cơ hội chuồn đi, chân vừa bước đã bị Lý Thu Huyền lôi lại.
"Nha đầu thối, con lại định đi đâu? Hôm nay bên chính điện có cầu kinh, con cùng ta đi qua bên đó."
Hà Bảo Ngân sắc mặt nhăn nhó, nhìn mẫu thân đại nhân nhà mình, bắt đầu giở tuyệt chiêu làm nũng.
"Mẫu thân..."
Nàng ôm lấy cánh tay của Lý Thu Huyền lắc qua lắc lại. Lý Thu Huyền bị nàng lắc cũng phiền.
"Dừng... Con xem từ hôm tới đây đến giờ, con đã nghe được bao nhiêu lần giảng kinh rồi?"
Hà Bảo Ngân le lưỡi với nàng một cái, có chút khó xử.
"Mẫu thân... Con thật sự không thể ngồi một chỗ cả mấy canh giờ như vậy đâu..."
Cuối cùng, Lý Thu Huyền cũng đành chịu thua với nữ nhi nhà mình, để nàng ra ngoài chơi, còn mình thì đi đến chính điện nghe kinh phật.
Hà Bảo Ngân như được đại xá, tung tăng rời đi. Nàng cùng Võ Yến Nhi mấy ngày trước phát hiện ra một cách bắt cá, tôm mới, ở con sông bên cạnh Linh An Phật Tự có rất nhiều cá, tôm. Trong chùa ăn nhiều đồ chay, các nàng đều cảm thấy nhạt mồm, nhạt miệng nên đến đây để đặt bẫy bắt cá, tôm nướng ăn cải thiện.
Nhấc lên mấy cái bẫy, đã được kha khá tôm, cá, nàng cùng Dương Thu nhóm lửa nướng, mùi thơm tỏa ra làm cho hai người thích chí cười khanh khách.
Hà Lưu Ngọc cùng Lê Hưng Vinh đi dạo trên bờ sông, nghe thấy tiếng cười nói từ xa liền đi đến. Thấy hai chủ tớ Hà Bảo Ngân đang ăn tôm, cá, có chút bất ngờ.
"Ngũ muội..."
Hà Lưu Ngọc lên tiếng gọi, Hà Bảo Ngân nhìn sang, thấy hai người đang đi tới, nuột vội miếng cá trong miệng xuống, trả lời.
"Ta còn đang tưởng ai tới hóa ra là Tam tỷ, sao tỷ...Ơ..."
Nàng nhìn sang Lê Hưng Vinh, trên mặt tràn đầy sửng sốt, kinh ngạc.
"Vương Gia... Sao...Sao hai người..."
Lê Hưng Vinh hơi gật đầu với nàng, ánh mắt nhìn nàng có chút dị thường.
"Ngũ cô nương..."
Hà Bảo Ngân làm ra vẻ luống cuống tay chân, cúi đầu, khóe môi hơi cong lên một chút.
"Nếu không có chuyện gì, ta xin phép đi trước đây..."
Nói xong cùng Dương Thu bỏ chạy vội, để lại hai người Hà Lưu Ngọc và Lê Hưng Vinh.
Lê Hưng Vinh nhìn theo bóng người rời đi, chép miệng.
"Ngũ muội này của nàng thật là có chút thú vị..."
Hà Lưu Ngọc nghe hắn nói, sắc mặt trầm xuống, hai tay nắm chặt, nói.
"Vương gia thích nàng hay sao?"
Lê Hưng Vinh nghe ra sự ghen tuông của nàng ta, vội ôm nàng vào trong ngực.
"Đâu có, ta chỉ thích nàng mà thôi, những nữ nhân khác ta đều không để vào trong mắt..."
Hà Lưu Ngọc giận dỗi đấm lên ngực hắn mấy cái, hờn trách.
"Ngài chẳng phải đã nhận lời, nạp tiện nhân Hà Mộng mặt dày kia, vào phủ rồi đấy sao. Ta đây ngài còn chưa có nói gì đâu."
..........................................
Lê Hữu Quân bận rộn chân không chạm đất, xử lý sự vụ xong xuôi, liền đi tới Linh An Phật Tự. Khi hắn đi tới lưng chừng núi, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa rào nặng hạt.
Lê Hữu Quân tăng nhanh cước bộ, chạy tới một đình nghỉ chân, được dựng cách đó không xa. Hắn vừa vào đến đình thì cách đó không xa, từ trên núi cũng có một đoàn người cũng đang đi xuống, đi vào trong đình này.
Mấy người lão phu nhân đi đầu, vừa bước vào đã thấy trong đình có người. Nam tử ngũ quan như tạc, khí chất uy nghiêm, lãnh đạm đứng ở đó, thấy người đến cũng chỉ hờ hững liếc mắt qua nhìn một cái rồi thôi.
"Tham kiến Khánh Vương điện hạ..."
Tất cả đồng loạt khom người hành lễ. Lê Hữu Quân phất tay đối với bọn họ, nói.
"Không cần câu lệ, đều là tránh mưa mọi người cứ tự nhiên..."
Lão phu nhân vừa mới khỏi ốm, nay lại mắc mưa, sắc mặt vô cùng kém ho lên từng hồi. Hà Minh Nguyệt nhìn trời mưa mỗi lúc một to, có chút oán giận.
"Sao đột nhiên, nói mưa là mưa ngay được, một chút báo hiệu cũng không có, may mà có được cái đình này để mà nghỉ chân, không thì chúng ta chẳng biết làm sao."
Hà Bảo Ngân cùng Lý Thu Huyền đi phía sau, trên người bị dính một chút mưa ướt hết y phục, vừa vào đình vội vàng giũ giũ mấy cái. Lê Hữu Quân nhìn thấy nàng đến, cười lên một cái, đi đến chỗ nàng.
"Ướt Hết rồi sao?"
"A..."
Hà Bảo Ngân bị hắn làm cho giật mình, nhảy qua một bên. Đợi nhìn rõ hắn mới vuốt ngực, thở ra một hơi.
"Huynh làm ta hết hồn..."
Hà Bảo Ngân thấy nữ nhi nhà mình tùy tiện như vậy, vội vàng ho khan một tiếng, khom người hành lễ với Lê Hữu Quân.
"Tham kiến Khánh Vương điện hạ..."
Lê Hữu Quân thấy nàng hành lễ, tiến lên đỡ lấy.
"Bá mẫu không cần đa lễ, người bị mắc mưa, nên đi vào trong nghỉ ngơi đi..."
Hà Bảo Ngân nhìn mẫu thân nhà mình đã bị ướt hết cả người, không khỏi lo lắng, nói.
"Con nhìn thấy bên trong có người đốt lửa, người đi vào trong hơ qua một chút đi ạ."
Lê Hữu Quân cũng nói theo Hà Bảo Ngân.
"Đúng vậy, bá mẫu, người mau vào trong đi, đừng để bị lạnh."
Lý Thu Huyền có chút lúng túng, ho khan một tiếng, kéo tay nữ nhi nhà mình.
"Người con cũng ướt hết cả rồi, cùng ta đi vào trong luôn đi..."
Hà Bảo Ngân tùy ý, cười với nàng, nói.
"Con không sao, người đi vào trước đi, con vào sau."
Hết nói nổi nàng, Lý Thu Huyền đành thở dài, đi vào trong trước.
Bên trong, Huỳnh Kha đang đốt lửa, mấy người lão phu nhân cũng đang ngồi ở bên cạnh. Huỳnh Kha thấy Lý Thu Huyền đến, vô cùng biết điều đứng lên, khom người cung kính với nàng.
"Phu nhân, mời người ngồi."
Lý Thu Huyền có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi đến ngồi xuống. Huỳnh Kha xếp chỗ cho nàng là vị trí tốt nhất, không bị gió lạnh hay khói hun cay mắt.
Mấy người lão phu nhân nhìn lại chỗ của mình, khi nãy họ đi vào, cho dù là người lớn tuổi như lão phu nhân, Huỳnh Kha cũng không cung kính chào hỏi chứ đừng nói đến nhường chỗ tốt như vậy đâu.
Nhị phu nhân có chút âm dương quái khí mà nói.
"Tam đệ muội thật có phúc khí, Huỳnh đại nhân đối với ngươi cũng phải cung kính mấy phần..."
Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân từ ngoài đi vào, nghe thấy mấy lời này có chút khó chịu. Hà Bảo Ngân đang muốn lên tiếng thì Lê Hữu Quân đã nói trước.
"Huỳnh Kha ở trước mặt Hầu Phu Nhân lẽ dĩ nhiên là phải cung kính rồi, không biết vị đây là ai, có ý kiến gì hay bất mãn gì?"
Nhị phu nhân nghẹn họng, cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo. Nàng ta có thể nói cái gì cơ chứ, chỉ trách thân phận Hầu Gia kia không phải của phu quân nàng mà thôi.
Lão phu nhân sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, ho tới kịch liệt. Bà ta còn là quân mẫu* (mẹ chồng) của Lý Thu Huyền đấy, tại sao mấy người này không cung kính với bà ta.
Hà Bảo Ngân cười đến thập phần vui vẻ, cho tức chết các người. Nàng kéo Lê Hữu Quân một cái, nói.
"Chúng ta cũng qua bên kia ngồi một chút, ta có chút lạnh..."
"Được."
Tất cả mọi người đã hong khô quần áo, mà trời vẫn còn đang mưa rào khá to, nên vẫn không thể xuống núi ngay được.
Hà Thanh Nhân nhìn thấy có một bàn cờ ở ngay cạnh, liền mang tới, hào hứng mà nói.
"Trời không biết bao giờ mới tạnh mưa, cứ ngồi không như thế này vô cùng nhàm chán, hay chúng ta chơi mấy ván cờ đi."
Hà Minh Nguyệt cười rộ lên, ánh mắt như có như không nhìn sang Lê Hữu Quân.
"Được đó. Nhưng mà ngày thường chúng ta chơi với nhau đã nhiều, không còn mới mẻ nữa..."
Nàng ta hơi ngừng một chút, ý vị, cười, nhìn sang Hà Bảo Ngân.
"Hay là... Ngũ muội, muội đến cùng chúng ta chơi vài ván đi..."
Hà Bảo Ngân bất ngờ bị điểm danh, nhìn sang lắc đầu, thành thật mà nói.
"Ta không biết chơi, các người cứ chơi đi..."
Hà Minh Nguyệt sao có thể buông tha dễ dàng như vậy, thân thiết đi tới, kéo tay nàng.
"Ngũ muội đừng như vậy mà, khó có dịp tỷ muội chúng ta cùng ngồi lại với nhau. Chơi vui, giết thời gian là chính, ai để ý gì đâu."
Hà Thanh Nhân sắp bàn cờ lên, ý cười càng thêm sâu.
"Đúng vậy, hay là muội coi khinh mấy tỷ muội chúng ta, không xứng chơi cùng muội..."
Hà Bảo Ngân trong lòng gào thét, phỉ nhổ không ngừng. Mấy cái người này, một ngày không chọc cho nàng tức giận là không được mà, cây muốn lặng, mà gió chẳng ngừng.
Muốn nhạo báng nàng để vui vẻ, nghĩ cũng nghĩ hay lắm, bà đây không chơi đấy, để xem các người muốn làm cái trò mèo gì.
"Ta không..."
"Muội cứ chơi đi, ta dạy muội..."
Hà Bảo Ngân còn chưa kịp lên tiếng từ chối, bên cạnh, Lê Hữu Quân đã nhỏ giọng nói với nàng.
Hà Bảo Ngân có chút khó hiểu, ngước mắt nhìn hắn, chỉ vào bàn cờ.
"Nhưng, ta ngay cả cách đánh cũng không biết chút nào cả..."
Lê Hữu Quân cười với nàng, nhẹ giọng.
"Không sao, có ta ở đây..."
Hà Bảo Ngân cứ như vậy bị Lê Hữu Quân trấn an, tự tin đi đến bên bàn cờ ngồi xuống. Lê Hữu Quân đứng ở ngay sau lưng nàng, chỉ cho nàng chơi.
Hà Minh Nguyệt ban đầu còn hứng thú bừng bừng hạ cờ, một cuộc tỷ thí cuồng nhiệt diễn ra. Nhưng rất nhanh quân đen của nàng ta, đã rơi vào thế hạ phong. Nàng ta gấp gáp, tính tình nổi lên.
"Ngũ muội, muội không thể tự mình chơi sao..."
Hà Bảo Ngân tay hạ xuống một quân cờ, nghe nàng ra hỏi, đôi mắt tràn đầy ngây thơ vô số tội.
"Không thể..."
Hà Minh Nguyệt trợn mắt, tức đến muốn ngất đi. Rất nhanh cán cờ đã kết thúc, Hà Bảo Ngân toàn thắng, vui vẻ xoay người cười với Lê Hữu Quân, đưa ra bàn tay của mình.
"Ta thắng rồi, tới đập tay ăn mừng nào."
Lê Hữu Quân hiểu ý, đập nhẹ tay với nàng, thân thiết xoa xoa đầu nàng mấy cái.
"Giỏi, trẻ nhỏ dễ dạy..."
Hà Thanh Nhân nhìn cảnh này, máu nóng trong người dâng lên, kéo Hà Minh Nguyệt ra ngoài, tự mình ngồi vào trong ghế, thu dọn lại bàn cờ.
"Ngũ muội, ta xin mạn phép thỉnh giáo."
Hà Bảo Ngân bẻ bẻ cổ tay, vui vẻ nhận lời. Hà Thanh Nhân cũng không phải kẻ ngốc, nàng ta biết, Hà Bảo Ngân có thể đánh thắng Hà Minh Nguyệt, toàn bộ đều nhờ vào Lê Hữu Quân, còn chính nàng, không biết một chút xíu gì về chơi cờ cả.
"Ngũ muội, ván cờ này chỉ ta và muội chơi thôi, muội không nên nhờ đến sự trợ giúp từ Vương gia như vậy. Như thế là không có công bằng."
Hà Bảo Ngân nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, nói.
"Ta cũng không có cấm tỷ, nhờ trợ giúp ở bên ngoài mà"
Hà Thanh Nhân nghiến răng, hận không thể xé nát, cái bộ dáng cười đắc ý kia của nàng. Ánh mắt nhìn sang Lê Hữu Quân, dịu dàng mà gọi.
"Vương Gia... Ngài có thể chỉ đứng xem, làm trọng tài để tỷ muội chúng ta chơi có được không ạ..."
"Không thể..."
Lê Hữu Quân mặt lạnh, không nể mặt nói. Hắn ngưng một chút, còn bổ sung thêm.
"Muội ấy không biết chơi, ta đang dạy muội ấy, để muội ấy tự chơi với ngươi thì không công bằng với muội ấy, muội ấy sẽ thua, sẽ buồn..."
Tất cả mọi người trợn mắt vương gia, ngài chơi như vậy cũng được sao?
Hà Minh Nguyệt mím chặt môi, Hà Thanh Nhân sắc mặt trắng xanh thay đổi, cứng rắn ngồi xuống.
Ván cờ này nhanh chóng đánh xong, Hà Bảo Ngân dưới sự chỉ dạy của Lê Hữu Quân hoàn toàn thắng lợi.
Hà Minh Nguyệt không cam lòng, bước tới, uyển chuyển, nói.
"Vương Gia... Tiểu nữ thực hâm mộ tài nghệ của Vương Gia. Ngài có thể cùng tiểu nữ chơi một ván hay không?"
"Không..."
Lê Hữu Quân liếc cũng chẳng liếc nàng ta lấy một cái, quả quyết từ chối.
Hà Minh Nguyệt bị mất mặt, hai mắt rưng rưng lệ, đáng thương ngước lên nhìn hắn.
Hà Bảo Ngân đánh thắng hai trận, vô cùng sảng khoái, muốn chơi tiếp, hô lên.
"Tỷ tìm ngài ấy, chi bằng tìm ta, ngài ấy chỉ cho ta chơi với tỷ hay cùng tỷ chơi cũng giống nhau mà. Nào tới đây..."
Hà Minh Nguyệt trong đầu ý nghĩ muốn chửi tục, đánh người cũng có rồi, dậm chân, đi ra chỗ khác.
Hà Bảo Ngân thấy nàng ta đi rồi, cười vô cùng vô tội, nhìn sang Hà Thanh Nhân.
"Hay là tam tỷ tới chơi với ta..."
Hà Thanh Nhân nghiến răng, hung hăng trừng nàng một cái, âm dương quái khí mà nói.
"Ta không dám..."
Hà Bảo Ngân ấm ức bĩu bĩu môi, nhìn sang Lê Hữu Quân.
"Ta còn muốn chơi mà..."
Lê Hữu Quân xoa xoa đầu nàng, cưng chiều, nói.
"Ta chơi với muội..."
Một lát sau trên bàn cờ.
"Không... Muội không đánh chỗ này..."
"Ây... Ây... Muội đi lại..."
"Không... Huynh nhấc lên đi, muội đi lại..."
Hà Bảo Ngân tay vừa đánh, thấy Lê Hữu Quân hạ cờ vội đòi đi lại. Liên tiếp mấy lần liên tục, ván cờ đã rơi vào thế cục rối loạn.
Lê Hữu Quân nâng trán.
"Muội chắc chắn chưa, ta hạ cờ này..."
Hà Bảo Ngân do dự, hạ một quân cờ, chống cằm nhìn bàn cờ.
"Được rồi..."
Lê Hữu Quân nín cười, hỏi lại.
"Muội chắc chắn chứ..."
Hà Bảo Ngân chắc chắn gật đầu.
"Ừm..."
"Vậy ta đánh, không cho phép muội đi lại nữa..."
"Được..."
Lê Hữu Quân cười, hạ một quân cờ tại giữa bàn cờ. Thành công vây toàn bộ quân cờ của Hà Bảo Ngân, giành thắng lợi.
"A... Sao lại như vậy chứ... Muội đi lại..."
Lê Hữu Quân cốc trán nàng một cái, mắng.
"Thua rồi, không cho lật kèo..."
Lý Thu Huyền nhìn nữ nhi nhà mình ỉu xìu, cùng Lê Hữu Quân thân thiết, dí dí trán của nàng.
"Một ván cờ, con xem con đánh rối loạn cỡ nào hả? Còn ở đó đánh đi đánh lại, thua còn muốn không nhận..."
Mấy người lão phu nhân nhìn tới thật cay mắt rồi, lão phu nhân thật không thể nhịn nổi nữa, ho khan mấy tiếng.
"Khụ khụ... Ngũ nha đầu, sao ngươi tùy tiện như vậy, thật không ra làm sao cả. Tiểu thư hầu phủ, phải có dáng vẻ của tiểu thư hầu phủ, đừng có tự làm mất mặt..."
Nhị phu nhân nghe lão phu nhân khiển trách Hà Bảo Ngân, cũng không bỏ qua cơ hội hùa theo mà mỉa mai.
"Đánh cờ thì phải dứt khoát, không biết đánh thì thôi đi, còn theo người ta học đòi, mất mặt quá..."
Lý di nương che miệng cười một tiếng, nói chen vào thêm.
"Aizzz... Hầu gia và phu nhân nuông chiều nàng nhất, cầm, kỳ, thi, họa, đâu có cần tinh thông, chỉ cần Hầu gia còn đó, với danh tiểu thư duy nhất của hầu gia, còn là cháu gái ngoại của Tể Tướng, cho dù danh tiếng có không tốt, thì cũng không lo, không có mối hôn sự tốt nha.
Người ta là có vốn liếng để tùy hứng, ai có thể nói gì..."
Lý Thu Huyền hừ lạnh một tiếng, vuốt tóc nữ nhi.
"Nàng có thể tùy hứng là nàng có bản lĩnh để làm. Các người không phục, cũng tới tùy hứng cho ta xem..."
Lê Hữu Quân tay vân vê mấy quân cờ, hờ hững nhìn qua mấy người lão phu nhân.
"Bổn vương chỉ bồi Bảo Ngân, những người khác... Bổn Vương không rảnh..."
(còn tiếp)