Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Chương 195
Tiếng chuông giáng sinh nhộn nhịp ngoài đường kia cũng không xốn xang bằng nhịp tim của Lâm Đình Phong lúc này.
Chỉ vừa bước vào nhà, tấm lưng mềm mại của Mộc Tâm đã bị anh áp lên chiếc cửa gỗ mát lạnh. Không một lời nói, không một hành động dư thừa, bờ môi mỏng mang theo hương bạc hà thơm mát của anh đã quấn lấy bờ môi mọng nước như một miếng quýt thơm ngọt của cô.
Đột ngột bị anh tấn công mãnh liệt khiến đầu óc Mộc Tâm rối tinh rối mù, bàn tay cũng không biết đặt đâu mà chỉ nhất nhất nắm chặt lớp vải áo khoác của anh. Ngoại trừ lần tỏ tình ở Pháp, đây là lần thứ hai anh dùng nụ hôn kiểu ‘xâm chiếm’ như vậy! Dù bình thường phải nhẫn nhịn đến mức khó chịu, anh đối với cô cũng luôn rất dịu dàng. Cách hôn này khiến cô khó thích ứng, hơi thở trong lòng ngực ngày một ít đi, cô cảm giác như lưỡi cũng bị anh mút đến tê dại.
Lâm Đình Phong nhẹ nhàng nhấm nháp chiếc lưỡi mềm mại của cô, cảm giác ngọt ngào như đang ăn một miếng thạch hoa quả, dùng sức một chút là gần như có thể tan ra trong miệng.
Anh đưa tay đỡ thấy cơ thể đang dần dần mềm nhũng của cô, nhẹ nhàng chấm dứt nụ hôn, khi bờ môi rời đi còn khẽ ma sát nhẹ lên đôi môi đỏ ửng đỏ của cô, giọng nói trầm khàn mang theo chút làm nũng như trẻ con đòi quà bật ra khỏi đôi môi mỏng lạnh của anh: “Tiểu hồ ly… em sẵn sàng bồi thường cho anh chưa?”
Mộc Tâm vừa tỉnh lại sau cuộc ‘khơi màn’, đôi đồng tử màu hổ phách vì vành mắt ngân ngấn nước mà trở nên long lanh như hai viên hóa thạch nhựa thông. Nghe rõ lời nói của anh, đôi đồng tử cô hơi dãn ra, đầy hoài nghi, mình định nấu một bữa cơm để bồi thường cho anh ấy nhưng hình như… anh ấy muốn ăn luôn người nấu thì phải!
Không cho cô cơ hội trả lời, nhìn gương mặt ửng hồng của cô gái ở trong lòng ngực, đôi mắt to tròn, đồng tử hết thu rồi lại giãn ra như một con mèo con. Nếu là đàn ông thì ai mà nhịn được chứ!
Anh nhấc bỗng cô lên, đi vào trong, đôi môi tìm lấy môi cô mà cắn mút. Đặt cơ thể nhỏ bé lên chiếc sofa mềm mại, đôi tay liền kéo áo khoác ra vứt qua một bên. Lòng ngực rắn chắc của anh áp lên đôi gò bồng mềm mại của cô, nhẹ nhàng ma sát. Dù cách vài lớp vải nhưng Mộc Tâm gần như có thể cảm nhận được hơi nóng và nhịp tim đang gia tốc của anh.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân trắng mịn của cô, từ bắp chân… dần dần di chuyển lên phần đùi. Các vết chai trong lòng bàn tay anh cọ sát lên làn da mẫn cảm khiến cơ thể cô truyền đến từng đợt rung cảm. Cô bất giác dùng tay vuốt ve lên ngực anh, rồi xoa lên lưng anh như muốn tìm đến cội nguồn của cảm giác xa lạ này. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lúc cả hai đang ý loạn tình mê, bàn tay cũng đã chậm rãi tháo từng chiếc cúc áo của đối phương. Đôi môi Lâm Đình Phong di chuyển qua mang tai cô rồi hôn xuống chiếc cổ thiên nga, chiếc lưỡi nóng hổi thong thả thắp lên từng ngọn lửa nóng rực trong người cô.
“Kính coong! Kính coong!”
Tiếng chuông cửa khiến Mộc Tâm lấy lại một tia ý thức, cô khẽ đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Ưm… Đình Phong… có người tới!”
Lâm Đình Phong không có ý định dừng lại, đôi môi đi thẳng xuống xương quay xanh của cô, đưa răng cắn xuống một cái khiến cô phải kêu “A!” một tiếng. Môi mỏng thở ra ngữ điệu nhắc nhở: “Tập trung.”
“Kính coong! Kính coong!”, bên ngoài truyền vào giọng nói quen thuộc khiến cả người cô như bị tạt một thao nước lạnh mà rùng mình một cái: “Mộc Mộc, con có trong đó không? Ba mẹ đến thăm con này!”
Mộc Tâm vội đẩy đầu của anh ra, gấp gáp nói: “Anh dừng… dừng lại, ba mẹ em tới!”, nói rồi cô vội vàng cài lại nút áo, kéo anh đứng dậy, cái đầu nhỏ của cô quay mòng mòng như cái chong chóng.
Tiếng chuông giáng sinh nhộn nhịp ngoài đường kia cũng không xốn xang bằng nhịp tim của Lâm Đình Phong lúc này.
Chỉ vừa bước vào nhà, tấm lưng mềm mại của Mộc Tâm đã bị anh áp lên chiếc cửa gỗ mát lạnh. Không một lời nói, không một hành động dư thừa, bờ môi mỏng mang theo hương bạc hà thơm mát của anh đã quấn lấy bờ môi mọng nước như một miếng quýt thơm ngọt của cô.
Đột ngột bị anh tấn công mãnh liệt khiến đầu óc Mộc Tâm rối tinh rối mù, bàn tay cũng không biết đặt đâu mà chỉ nhất nhất nắm chặt lớp vải áo khoác của anh. Ngoại trừ lần tỏ tình ở Pháp, đây là lần thứ hai anh dùng nụ hôn kiểu ‘xâm chiếm’ như vậy! Dù bình thường phải nhẫn nhịn đến mức khó chịu, anh đối với cô cũng luôn rất dịu dàng. Cách hôn này khiến cô khó thích ứng, hơi thở trong lòng ngực ngày một ít đi, cô cảm giác như lưỡi cũng bị anh mút đến tê dại.
Lâm Đình Phong nhẹ nhàng nhấm nháp chiếc lưỡi mềm mại của cô, cảm giác ngọt ngào như đang ăn một miếng thạch hoa quả, dùng sức một chút là gần như có thể tan ra trong miệng.
Anh đưa tay đỡ thấy cơ thể đang dần dần mềm nhũng của cô, nhẹ nhàng chấm dứt nụ hôn, khi bờ môi rời đi còn khẽ ma sát nhẹ lên đôi môi đỏ ửng đỏ của cô, giọng nói trầm khàn mang theo chút làm nũng như trẻ con đòi quà bật ra khỏi đôi môi mỏng lạnh của anh: “Tiểu hồ ly… em sẵn sàng bồi thường cho anh chưa?”
Mộc Tâm vừa tỉnh lại sau cuộc ‘khơi màn’, đôi đồng tử màu hổ phách vì vành mắt ngân ngấn nước mà trở nên long lanh như hai viên hóa thạch nhựa thông. Nghe rõ lời nói của anh, đôi đồng tử cô hơi dãn ra, đầy hoài nghi, mình định nấu một bữa cơm để bồi thường cho anh ấy nhưng hình như… anh ấy muốn ăn luôn người nấu thì phải!
Không cho cô cơ hội trả lời, nhìn gương mặt ửng hồng của cô gái ở trong lòng ngực, đôi mắt to tròn, đồng tử hết thu rồi lại giãn ra như một con mèo con. Nếu là đàn ông thì ai mà nhịn được chứ!
Anh nhấc bỗng cô lên, đi vào trong, đôi môi tìm lấy môi cô mà cắn mút. Đặt cơ thể nhỏ bé lên chiếc sofa mềm mại, đôi tay liền kéo áo khoác ra vứt qua một bên. Lòng ngực rắn chắc của anh áp lên đôi gò bồng mềm mại của cô, nhẹ nhàng ma sát. Dù cách vài lớp vải nhưng Mộc Tâm gần như có thể cảm nhận được hơi nóng và nhịp tim đang gia tốc của anh.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân trắng mịn của cô, từ bắp chân… dần dần di chuyển lên phần đùi. Các vết chai trong lòng bàn tay anh cọ sát lên làn da mẫn cảm khiến cơ thể cô truyền đến từng đợt rung cảm. Cô bất giác dùng tay vuốt ve lên ngực anh, rồi xoa lên lưng anh như muốn tìm đến cội nguồn của cảm giác xa lạ này. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lúc cả hai đang ý loạn tình mê, bàn tay cũng đã chậm rãi tháo từng chiếc cúc áo của đối phương. Đôi môi Lâm Đình Phong di chuyển qua mang tai cô rồi hôn xuống chiếc cổ thiên nga, chiếc lưỡi nóng hổi thong thả thắp lên từng ngọn lửa nóng rực trong người cô.
“Kính coong! Kính coong!”
Tiếng chuông cửa khiến Mộc Tâm lấy lại một tia ý thức, cô khẽ đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Ưm… Đình Phong… có người tới!”
Lâm Đình Phong không có ý định dừng lại, đôi môi đi thẳng xuống xương quay xanh của cô, đưa răng cắn xuống một cái khiến cô phải kêu “A!” một tiếng. Môi mỏng thở ra ngữ điệu nhắc nhở: “Tập trung.”
“Kính coong! Kính coong!”, bên ngoài truyền vào giọng nói quen thuộc khiến cả người cô như bị tạt một thao nước lạnh mà rùng mình một cái: “Mộc Mộc, con có trong đó không? Ba mẹ đến thăm con này!”
Mộc Tâm vội đẩy đầu của anh ra, gấp gáp nói: “Anh dừng… dừng lại, ba mẹ em tới!”, nói rồi cô vội vàng cài lại nút áo, kéo anh đứng dậy, cái đầu nhỏ của cô quay mòng mòng như cái chong chóng.