Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Lý Khanh Khanh nhìn cô gái trước mặt, nghiêm túc cố gắng nhớ lại một phen, sau đó mới nhớ ra được người này là ai.
Cô bé này tên là Vương Tiểu Hoa, là chị lớn của thằng nhóc Vương Tiểu Phì kia. Nhà bọn họ thật ra cũng rất giống với Lâm gia, cũng là sinh nhiều con gái rồi rốt cuộc mới sinh được một thằng con trai bảo bối.
Bởi vậy, Vương Tiểu Phì ở nhà vô cùng được cưng chiều. Đặc biệt là nương và bà nội của Vương Tiểu Phì, hai người phụ nữ này cơ hồ xem nó như tròng mắt mình.
Điểm khác nhau của Vương gia cùng Lâm gia chính là, người đàn ông trụ cột trong nhà Vương gia, Vương Đại Vĩ, là một người rất sĩ diện. Chỉ cần Vương Tiểu Phì gây ra họa, cho dù trong lòng Vương Đại Vĩ vô cùng đau lòng con trai, nhưng mỗi lần như thế, hắn cũng hung hăng dạy dỗ cho thằng bé một trận.
Cho nên thằng nhóc Vương Tiểu Phì này tuy rằng bất hảo, nhưng may là nó còn có người cha như Vương Đại Vĩ, cũng không thật sự hư đến nông nổi hết thuốc chữa.
Bất quá, căn cứ theo ký ức nguyên chủ, Vương Tiểu Hoa này là đứa con đầu tiên, nhưng lại là con gái, cho nên từ nhỏ đã không được ông bà cha nương yêu thích.
Ấn tượng của nguyên chủ đối với Vương Tiểu Hoa cũng không sâu, chỉ biết cô bé là đứa trầm mặc ít lời. Ngày thường hai người cũng chả mấy khi gặp mặt, cho nên cũng không nói qua lại được mấy câu.
Lý Khanh Khanh không rõ Vương Tiểu Hoa làm sao, cô nhịn không được nhướng nhướng mày hỏi: "Có việc gì sao?"
Vương Tiểu Hoa nhìn xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn như chỉ mới có mười một mười hai tuổi, kỳ thật cô bé đã mười lăm tuổi rồi. Đôi mắt không mấy tinh thần của cô bé đang lén lút đánh giá Lý Khanh Khanh.
Đột nhiên nghe Lý Khanh Khanh nói, trên mặt Vương Tiểu Hoa hiện lên một tia hoảng loạn. Bất quá một tia hoảng loạn này thực mau liền bị che giấu đi.
Tuy Vương Tiểu Hoa che giấu cũng nhanh, nhưng mà Lý Khanh Khanh vẫn bắt giữ được vẻ mất tự nhiên đó. Cô bất động thanh sắc đánh giá cô bé, muốn nhìn ra được gì đó từ trong mắt đối phương.
Vương Tiểu Hoa len lén sờ sờ cánh tay mình, đôi mắt lại nhanh chóng chuyển động một chút, liền ra vẻ tò mò nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Mặt..mặt cô, dùng thuốc gì chữa khỏi vậy?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy hơi cong khóe miệng lên một chút, cô duỗi tay sờ sờ khuôn mặt của mình, nói: "Sao vậy? Trên người có thương tích hay có sẹo à?"
Khi Lý Khanh Khanh nói như vậy, ánh mắt cũng nhanh chóng đảo qua trên người đối phương một lần. Cô liền phát hiện trên cổ cùng bàn tay đang lộ ra ngoài của Vương Tiểu Hoa đều phủ đầy vết sẹo.
Vương Tiểu Hoa nghe được Lý Khanh Khanh nói, sắc mặt hơi hơi đổi. Ánh mắt của cô bé có hơi tối tăm, tựa hồ nghĩ đến ký ức gì không thoải mái.
Tuy hiện giờ đã lập thu, nhưng thời tiết giữa trưa vẫn vô cùng nóng bức.
Lý Khanh Khanh thấy cô ta không muốn nói gì, liền không có tâm tình tiếp tục đứng ngây ngốc ở đây với cô ta.
Vương Tiểu Hoa thấy Lý Khanh Khanh sắp đi, theo bản năng còn muốn duỗi tay cản người. Nhưng không đợi cô ta nâng tay lên lần nữa, thì từ xa liền truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Từ Thu Hoa.
"Vương Tiểu Hoa! Mày còn đứng ở đó làm gì? Còn không nhanh chân đi về làm cơm trưa với tao?!"
Vương Tiểu Hoa nghe vậy, trên mặt hiện lên một mạt sợ hãi, cô ta nhìn thoáng qua Lý Khanh Khanh đã đi xa, chỉ có thể khẽ cắn môi bước nhanh về hướng Từ Thu Hoa.
Cô ta vừa đi đến bên cạnh Từ Thu Hoa, Từ Thu Hoa liền duỗi tay đập một phát lên đầu Vương Tiểu Hoa, "Cái con chết tiệt này! Tao kêu mày nửa ngày, mày điếc hả?"
Từ Thu Hoa hàng năm lao động trên đất, đôi tay đã luyện được sức lực rất mạnh. Vương Tiểu Hoa bị nương vỗ cho một phát, tức khắc cảm thấy đầu óc ong ong phát ngốc.
Vương Tiểu Hoa mấy ngày hôm trước vừa mới té đập đầu xuống đất, lúc này bị Từ Thu Hoa vỗ mạnh như vậy, tức khác trong đầu liền ong một phát đau nhói lên. Ánh mắt Vương Tiểu Hoa âm lãnh nhìn Từ Thu Hoa liếc mắt một cái, một tia oán hận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Từ Thu Hoa bị ánh mắt của đứa con gái kích thích, lại giơ tay tiếp tục muốn vỗ thêm một cái lên đầu Vương Tiểu Hoa, nhưng Vương Tiểu Liên đứng kế bên thấy thế, vội tiến lên ngăn lại.
Vương Tiểu Liên nói: "Nương, nương, chị cả vốn dĩ đã ngốc rồi, nương đừng có đánh chị ấy nữa. Nếu còn đánh tiếp, không chừng đánh thành đồ ngốc luôn đó."
Từ Thu Hoa nghe vậy trở tay đánh cho Vương Tiểu Liên một tát, sau đó chỉ vào mũi Vương Tiểu Hoa mắng: "Thứ vịt trời vô dụng, tao là nương mày, tao đánh mày là chuyện hết sức bình thường. Vừa nãy mày dùng cái ánh mắt gì nhìn tao đó, hả? Trong lòng mày không phục, hay mày muốn đánh lại tao?"
Vương Tiểu Liên bị Từ Thu Hoa đánh cũng không tức giận, cô bé tiếp tục cười lôi kéo cánh tay Từ Thu Hoa nói: "Nương, nương nói rất đúng, chị cả đúng là tính tình bướng bỉnh mà, nương đừng so đo với chị nữa."
Vương Tiểu Hoa vốn trong lòng còn mang oán hận, nhưng khi ánh mắt chạm đến gương mặt sưng đỏ của Vương Tiểu Liên, oán hận trong đáy mắt tức khắc biến thành áy náy thật sâu.
Vương Tiểu Hoa nghĩ đến lúc trước khi bị thương, bản thân mình đã thấy một giấc mơ kỳ kỳ quái quái, nghĩ đến chuyện Vương Tiểu Liên gặp phải trong mộng... Vương Tiểu Hoa lập tức bừng tỉnh, vẻ mặt lấy lòng nhìn Từ Thu Hoa nói: "Nương...... Con sai rồi, nương, nương đừng tức giận nữa, con biết sai rồi."
Từ Thu Hoa có chút ngoài ý muốn liếc nhìn đứa con gái lớn của mình, thấy chung quanh có không ít người nhìn qua hướng bên này, tức khắc cũng không có tâm tình tiếp tục dạy dỗ con gái nữa.
Từ Thu Hoa nói: "Được rồi, cái đám xấu hổ mất mặt này, còn không mau đi theo tao về nhà?"
Từ Thu Hoa nói xong, liền đầy mặt phẫn nộ xoay người đi về hướng nhà mình.
Vương Tiểu Liên thấy thế, vội duỗi tay kéo Vương Tiểu Hoa lại, cô bé nhỏ giọng nói với Vương Tiểu Hoa: "Chị cả, chị ngốc quá...Sao phải một hai đối nghịch với nương làm gì chứ? Chị để em xem xem, trên đầu sưng lên nữa rồi phải không?"
Vương Tiểu Hoa tránh khỏi tay em gái mình, trên mặt lại miễn cưỡng cười một cái. Vương Tiểu Hoa nhẹ giọng nói: "Em hai, lần sau nương có đánh chị, em đừng có chạy lên đỡ nữa."
Vương Tiểu Liên nghe vậy sờ sờ mặt mình, cô bé cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau, dù sao bị đánh nhiều rồi cũng quen.
Vương Tiểu Hoa thấy bộ dáng em gái không để bụng, trong đôi mắt ôn hòa lại hiện lên một tia đau xót, không cam lòng......
Bên kia khi Lý Khanh Khanh bước nhanh về đến nhà, liền phát hiện cơm trưa đã làm xong, người nấu cơm là Trương Đại Nương cùng Lưu Hạ Chí.
Trương Đại Nương thấy Lý Khanh Khanh từ bên ngoài trở về, vội cười đứng lên đón, giục Lý Khanh Khanh nhanh chóng rửa tay ăn cơm. Lúc này người một nhà đều đang ngồi ở nhà chính, vẻ mặt chờ mong chờ cô cùng nhau ăn cơm.
Lý Khanh Khanh rửa sạch tay đi vào nhà, Thẩm Nhạc Hương liền giúp cô dọn đến một cái ghế nhỏ. Lý Khanh Khanh giương mắt nhìn lướt qua bàn ăn, thấy trên bàn có sáu món khô, một món canh, trên mặt cô liền hiện lên một mạt biểu tình thụ sủng nhược kinh.
Cô có chút không hiểu ra sao, liền nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay...... Là ngày gì vậy?"
Bởi vì thời đại này khá đặc thù, rất nhiều ngày hội đều không thể gióng trống khua chiêng ăn mừng. Ở địa phương hẻo lánh như thôn Hòa Sơn này, rất nhiều ngày hội cũng không mấy ai biết.
Trương Đại Nương thấy Lý Khanh Khanh còn trầm tư suy nghĩ, nhịn không được cười, mở miệng nói: "Ngày gì chứ? Đương nhiên là ngày lành chúc mừng Mộ Quân giải phẫu thành công rồi."
Lưu Hạ Chí một bên cũng nói: "Đúng rồi, đây chính là đại hỉ sự. Hôm nay em còn cố ý xin nghỉ, là muốn đi chúc mừng cho nhà bên đây đó nha."
Lý Khanh Khanh nghe vậy liền buồn cười một trận, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Mộ Quân ngồi trên xe lăn một bên, "Nha, không thể tưởng tượng được là mặt mũi anh cũng rất lớn nha, vậy mà có thể làm phiền đại nương tự mình xuống bếp?"
Thẩm Mộ Quân biết Lý Khanh Khanh đang nói đùa với hắn, cho nên liền cong khóe miệng lên, nói: "Tôi cũng cảm thấy mặt mũi tôi lớn lắm."
Trương Đại Nương bị hai người chọc cười, cười đến trên mặt đều là nếp nhăn.
Vì chúc mừng Thẩm Mộ Quân, Trương Đại Nương cố ý giết một con gà mái già trong nhà. Con gà máy này chính là bảo bối của Trương Đại Nương, lúc trước Trương Đình Liên muốn giết gà bồi bổ thân thể cho con gái mình, Trương Đại Nương thân là bà ngoại đều không nỡ.
Khi Thẩm Mộ Quân biết Trương Đại Nương giết gà mái già, trên mặt hắn tuy rằng không có quá nhiều biểu tình, nhưng trong lòng lại yên lặng mà nhớ kỹ tấm lòng của Trương Đại Nương.
Bản thân hắn không biết nói lời nào dễ nghe để dỗ người, chỉ có thể yên lặng nhớ kỹ lòng tốt của người khác, chờ đến sau này, dùng hành động thực tế để hồi đáp lại.
Ngoại trừ Trương Đại Nương mang con gà mái già cùng ít rau xanh, Lưu Hạ Chí cũng cầm nguyên liệu nấu ăn từ trong nhà lại đây. Hai người bận rộn trong nhà bếp suốt buổi sáng, chính là dùng mấy nguyên liệu nấu ăn đơn giản đó làm ra sáu món khô một món canh này.
Có lẽ là nhiều người thì ăn cơm cũng ngon, nên Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo ăn nhiều hơn ngày thường nửa chén, ngay cả Thẩm Mộ Quân luôn luôn ăn cơm có quy luật, cũng ăn thêm một chén cơm tẻ.
Sau khi ăn xong, Lưu Hạ Chí nhìn Lý Khanh Khanh cười nói: "Ây, đừng thấy nhà các người thoạt nhìn rất nghèo, không nghĩ tới trong cái lu kia toàn là gạo thơm với bột mì tinh nha! Hôm nay em chính là nhờ phúc của Thẩm đại ca, ăn ké được một bữa cơm thơm ngào ngạt luôn."
Lý Khanh Khanh ra vẻ ghét bỏ nhìn cô ta một cái, có chút buồn cười nói: "Xem em này, thật có tiền đồ quá, còn không phải chỉ là một chén cơm sao? Hôm nay Trương Đại Nương còn góp nguyên một con gà kia."
Lưu Hạ Chí hiện tại đã khá thân thiết với Lý Khanh Khanh, nói chuyện cũng không thèm câu nệ nữa. Sau khi nghe Lý Khanh Khanh nói xong, trong con ngươi sáng rỡ lại nhiều thêm một mạt ý cười.
"Trương Đại Nương cũng thật hào phóng nha, đó là con gà mái còn đẻ trứng đó, hương vị đúng là ngon khác hẳn thông thường."
Lý Khanh Khanh nghĩ lại tới bộ dáng hai đứa nhỏ cắm cúi ăn thịt gà, cô cảm thấy nếu có thời gian phải lên huyện mua chút thịt mới được, hoặc là cùng lắm thì lên núi bắt một ít thú hoang về ăn.
Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đều đang trong tuổi phát triển chiều cao, cũng đúng là tuổi trẻ con tham ăn nhất. Nghĩ đến mấy thứ trước đây bọn nhóc phải ăn, Lý Khanh Khanh thập phần lo lắng về sau cả hai đứa sẽ không cao nổi.
Sau khi hạ quyết tâm, chiều ngày hôm sau Lý Khanh Khanh liền lên núi.
Thôn dân trong mấy khu vực gần đây có khi ngẫu nhiên cũng lén lên núi tìm một ít thú hoang dã về cải thiện bữa ăn, cho nên dưới chân núi, nếu có thú hoang cũng bị người đánh bắt hết.
Muốn có thêm nhiều con mồi, thì phải đi sâu vào trong núi, người bình thường đều không có lá gan này. Bởi vì trong núi sâu không chỉ có dã thú hung dữ đáng sợ, còn có không ít rắn, rết, côn trùng độc.
Lý Khanh Khanh một đường đi về hướng trong núi sâu, vốn dĩ bước chân của cô đã nhanh hơn người bình thường, hiện giờ cô đã là dị năng giả cấp hai, nên tốc độ của cô lại càng nhanh hơn lúc trước.
Lần đầu tiên Lý Khanh Khanh thăng cấp dị năng, thiếu chút nữa hao hết tinh thần lực ngất đi. Nên tối hôm qua khi lần nữa hấp thu năng lượng, cô đã học khôn, không còn hồ đồ hấp tấp hấp thu một lúc quá nhiều, chỉ chậm rãi hấp thu ba khối đá quý liền dừng lại.
Tuy rằng cô chỉ hấp thu năng lượng của ba khối, nhưng ba khối này vừa to lại vừa thiên nhiên, năng lượng ẩn chứa bên trong vô cùng phong phú. Sau khi Lý Khanh Khanh hấp thu xong, liền cảm thấy dị năng của mình lại tăng lên không ít.
Lý Khanh Khanh vẫn luôn đi lòng vòng bên trong núi sâu một lát, mới phát hiện ra một con gà rừng. Cô tùy tay bắn ra một viên đạn nước, liền đánh cho con gà rừng hôn mê bất tỉnh.
Lý Khanh Khanh vừa nhanh nhẹn nhặt con gà rừng lên, vừa âm thầm cảm nhận động tĩnh trong khu vực núi sâu mờ mịt, xem xung quanh còn có động tĩnh gì.
Sau đó cô liền tìm được một con thỏ con đáng yêu, một con nhím con bé xíu ngây ngốc, còn có mấy con rắn dài ngắn khác nhau.....Sau khi đầy mặt không có biểu tình gì cột mấy con rắn lại với nhau, cô xốc xốc lại con thỏ con và nhím con ngốc nghếch trong giỏ, trong lòng nghĩ thầm thỏ và nhím nhỏ quá không thể ăn, vậy mang về cho Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo nuôi vậy.
Sau đó Lý Khanh Khanh hái được một ít rau dại, rồi mang theo sọt đồ vật nằng nặng đi xuống núi.
Vốn dĩ Lý Khanh Khanh cho rằng Thẩm Nhạc Hương sẽ thích thỏ con, Thẩm Gia Hảo sẽ thích nhím con. Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại, khi Thẩm Nhạc Hương nhìn thấy con nhím con kia, tức khắc liền bị con vật dễ thương này thu hút đến không rời mắt được.
Thẩm Gia Hảo ngay từ đầu cũng vây quanh con nhím con, nhưng sau khi bị nó đâm cho trầy tay hai lần, liền quyết đoán dời mắt về phía con thỏ con.
Thẩm Mộ Quân nhìn nhìn thằng con trai ôm thỏ con, lại nhìn nhìn đứa con gái đang vây quanh con nhím con, nhịn không được hơi hơi nhíu nhíu mày.
Thẩm Mộ Quân đang muốn nói chuyện cùng Lý Khanh Khanh, không ngờ cô lại mở miệng ra nói trước: "Hình như phương thức nuôi con của chúng ta, có chỗ nào có vẫn đề phải không?"
Thẩm Mộ Quân vốn đang ôm tâm tình còn có chút phức tạp, nhưng khi nghe được hai chữ chúng ta từ trong miệng Lý Khanh Khanh, tận đáy lòng tức khắc sung sướng đến nở hoa.
Lý Khanh Khanh nửa ngày không chờ được Thẩm Mộ Quân trả lời, cô liền tiến đến trước mặt hắn nhỏ giọng hỏi: "Tôi đang nói chuyện với anh đó! Anh có phát hiện cái gì không đúng không? Có phải phương thức giáo dục con cái của chúng ta có vấn đề, đúng không?"
Thẩm Mộ Quân nhìn người đột nhiên tới gần, trong đôi mắt đen như mực hiện lên một mạt giảo hoạt. Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua hai đứa nhỏ, sau đó ra ý bảo Lý Khanh Khanh đến gần hơn một chút.
Lý Khanh Khanh cho rằng hắn không muốn để hai đứa trẻ nghe thấy, cho nên ngoan ngoãn nghe lời tiến đến trước mặt hắn, còn tri kỷ kề lỗ tai qua.
Thẩm Mộ Quân nhìn vành tai trắng nõn của Lý Khanh Khanh dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt đen theo bản năng run rẩy một chút, thiếu chút nữa nhịn không được liền hôn lên một ngụm.
Thẩm Mộ Quân ra vẻ trấn định khụ một tiếng, sau đó nhỏ giọng chậm rãi nói: "Hương Hương thì có hơi mạnh mẽ, nam tính một chút, nhưng điểm này cũng không phải chuyện gì lớn, con gái mạnh mẽ cũng tốt. Vấn đề là nằm trên người Gia Hảo, nó có hơi nhút nhát, rụt rè giống con gái....Tôi cảm thấy, về sau chúng ta nên như vầy......"
Lý Khanh Khanh cảm giác Thẩm Mộ Quân nói nói, càng nói thì khoảng cách với cô ngày càng gần, cô không thoải mái sờ sờ lỗ tai mình.
Thẩm Mộ Quân thấy thế, trong mắt đen hiện lên ý cười nhợt nhạt.
"Sao lỗ tai em đỏ vậy?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy, nhéo lỗ tai nói: "Hình như...... hơi nóng thì phải."
Cô bé này tên là Vương Tiểu Hoa, là chị lớn của thằng nhóc Vương Tiểu Phì kia. Nhà bọn họ thật ra cũng rất giống với Lâm gia, cũng là sinh nhiều con gái rồi rốt cuộc mới sinh được một thằng con trai bảo bối.
Bởi vậy, Vương Tiểu Phì ở nhà vô cùng được cưng chiều. Đặc biệt là nương và bà nội của Vương Tiểu Phì, hai người phụ nữ này cơ hồ xem nó như tròng mắt mình.
Điểm khác nhau của Vương gia cùng Lâm gia chính là, người đàn ông trụ cột trong nhà Vương gia, Vương Đại Vĩ, là một người rất sĩ diện. Chỉ cần Vương Tiểu Phì gây ra họa, cho dù trong lòng Vương Đại Vĩ vô cùng đau lòng con trai, nhưng mỗi lần như thế, hắn cũng hung hăng dạy dỗ cho thằng bé một trận.
Cho nên thằng nhóc Vương Tiểu Phì này tuy rằng bất hảo, nhưng may là nó còn có người cha như Vương Đại Vĩ, cũng không thật sự hư đến nông nổi hết thuốc chữa.
Bất quá, căn cứ theo ký ức nguyên chủ, Vương Tiểu Hoa này là đứa con đầu tiên, nhưng lại là con gái, cho nên từ nhỏ đã không được ông bà cha nương yêu thích.
Ấn tượng của nguyên chủ đối với Vương Tiểu Hoa cũng không sâu, chỉ biết cô bé là đứa trầm mặc ít lời. Ngày thường hai người cũng chả mấy khi gặp mặt, cho nên cũng không nói qua lại được mấy câu.
Lý Khanh Khanh không rõ Vương Tiểu Hoa làm sao, cô nhịn không được nhướng nhướng mày hỏi: "Có việc gì sao?"
Vương Tiểu Hoa nhìn xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn như chỉ mới có mười một mười hai tuổi, kỳ thật cô bé đã mười lăm tuổi rồi. Đôi mắt không mấy tinh thần của cô bé đang lén lút đánh giá Lý Khanh Khanh.
Đột nhiên nghe Lý Khanh Khanh nói, trên mặt Vương Tiểu Hoa hiện lên một tia hoảng loạn. Bất quá một tia hoảng loạn này thực mau liền bị che giấu đi.
Tuy Vương Tiểu Hoa che giấu cũng nhanh, nhưng mà Lý Khanh Khanh vẫn bắt giữ được vẻ mất tự nhiên đó. Cô bất động thanh sắc đánh giá cô bé, muốn nhìn ra được gì đó từ trong mắt đối phương.
Vương Tiểu Hoa len lén sờ sờ cánh tay mình, đôi mắt lại nhanh chóng chuyển động một chút, liền ra vẻ tò mò nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Mặt..mặt cô, dùng thuốc gì chữa khỏi vậy?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy hơi cong khóe miệng lên một chút, cô duỗi tay sờ sờ khuôn mặt của mình, nói: "Sao vậy? Trên người có thương tích hay có sẹo à?"
Khi Lý Khanh Khanh nói như vậy, ánh mắt cũng nhanh chóng đảo qua trên người đối phương một lần. Cô liền phát hiện trên cổ cùng bàn tay đang lộ ra ngoài của Vương Tiểu Hoa đều phủ đầy vết sẹo.
Vương Tiểu Hoa nghe được Lý Khanh Khanh nói, sắc mặt hơi hơi đổi. Ánh mắt của cô bé có hơi tối tăm, tựa hồ nghĩ đến ký ức gì không thoải mái.
Tuy hiện giờ đã lập thu, nhưng thời tiết giữa trưa vẫn vô cùng nóng bức.
Lý Khanh Khanh thấy cô ta không muốn nói gì, liền không có tâm tình tiếp tục đứng ngây ngốc ở đây với cô ta.
Vương Tiểu Hoa thấy Lý Khanh Khanh sắp đi, theo bản năng còn muốn duỗi tay cản người. Nhưng không đợi cô ta nâng tay lên lần nữa, thì từ xa liền truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Từ Thu Hoa.
"Vương Tiểu Hoa! Mày còn đứng ở đó làm gì? Còn không nhanh chân đi về làm cơm trưa với tao?!"
Vương Tiểu Hoa nghe vậy, trên mặt hiện lên một mạt sợ hãi, cô ta nhìn thoáng qua Lý Khanh Khanh đã đi xa, chỉ có thể khẽ cắn môi bước nhanh về hướng Từ Thu Hoa.
Cô ta vừa đi đến bên cạnh Từ Thu Hoa, Từ Thu Hoa liền duỗi tay đập một phát lên đầu Vương Tiểu Hoa, "Cái con chết tiệt này! Tao kêu mày nửa ngày, mày điếc hả?"
Từ Thu Hoa hàng năm lao động trên đất, đôi tay đã luyện được sức lực rất mạnh. Vương Tiểu Hoa bị nương vỗ cho một phát, tức khắc cảm thấy đầu óc ong ong phát ngốc.
Vương Tiểu Hoa mấy ngày hôm trước vừa mới té đập đầu xuống đất, lúc này bị Từ Thu Hoa vỗ mạnh như vậy, tức khác trong đầu liền ong một phát đau nhói lên. Ánh mắt Vương Tiểu Hoa âm lãnh nhìn Từ Thu Hoa liếc mắt một cái, một tia oán hận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Từ Thu Hoa bị ánh mắt của đứa con gái kích thích, lại giơ tay tiếp tục muốn vỗ thêm một cái lên đầu Vương Tiểu Hoa, nhưng Vương Tiểu Liên đứng kế bên thấy thế, vội tiến lên ngăn lại.
Vương Tiểu Liên nói: "Nương, nương, chị cả vốn dĩ đã ngốc rồi, nương đừng có đánh chị ấy nữa. Nếu còn đánh tiếp, không chừng đánh thành đồ ngốc luôn đó."
Từ Thu Hoa nghe vậy trở tay đánh cho Vương Tiểu Liên một tát, sau đó chỉ vào mũi Vương Tiểu Hoa mắng: "Thứ vịt trời vô dụng, tao là nương mày, tao đánh mày là chuyện hết sức bình thường. Vừa nãy mày dùng cái ánh mắt gì nhìn tao đó, hả? Trong lòng mày không phục, hay mày muốn đánh lại tao?"
Vương Tiểu Liên bị Từ Thu Hoa đánh cũng không tức giận, cô bé tiếp tục cười lôi kéo cánh tay Từ Thu Hoa nói: "Nương, nương nói rất đúng, chị cả đúng là tính tình bướng bỉnh mà, nương đừng so đo với chị nữa."
Vương Tiểu Hoa vốn trong lòng còn mang oán hận, nhưng khi ánh mắt chạm đến gương mặt sưng đỏ của Vương Tiểu Liên, oán hận trong đáy mắt tức khắc biến thành áy náy thật sâu.
Vương Tiểu Hoa nghĩ đến lúc trước khi bị thương, bản thân mình đã thấy một giấc mơ kỳ kỳ quái quái, nghĩ đến chuyện Vương Tiểu Liên gặp phải trong mộng... Vương Tiểu Hoa lập tức bừng tỉnh, vẻ mặt lấy lòng nhìn Từ Thu Hoa nói: "Nương...... Con sai rồi, nương, nương đừng tức giận nữa, con biết sai rồi."
Từ Thu Hoa có chút ngoài ý muốn liếc nhìn đứa con gái lớn của mình, thấy chung quanh có không ít người nhìn qua hướng bên này, tức khắc cũng không có tâm tình tiếp tục dạy dỗ con gái nữa.
Từ Thu Hoa nói: "Được rồi, cái đám xấu hổ mất mặt này, còn không mau đi theo tao về nhà?"
Từ Thu Hoa nói xong, liền đầy mặt phẫn nộ xoay người đi về hướng nhà mình.
Vương Tiểu Liên thấy thế, vội duỗi tay kéo Vương Tiểu Hoa lại, cô bé nhỏ giọng nói với Vương Tiểu Hoa: "Chị cả, chị ngốc quá...Sao phải một hai đối nghịch với nương làm gì chứ? Chị để em xem xem, trên đầu sưng lên nữa rồi phải không?"
Vương Tiểu Hoa tránh khỏi tay em gái mình, trên mặt lại miễn cưỡng cười một cái. Vương Tiểu Hoa nhẹ giọng nói: "Em hai, lần sau nương có đánh chị, em đừng có chạy lên đỡ nữa."
Vương Tiểu Liên nghe vậy sờ sờ mặt mình, cô bé cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau, dù sao bị đánh nhiều rồi cũng quen.
Vương Tiểu Hoa thấy bộ dáng em gái không để bụng, trong đôi mắt ôn hòa lại hiện lên một tia đau xót, không cam lòng......
Bên kia khi Lý Khanh Khanh bước nhanh về đến nhà, liền phát hiện cơm trưa đã làm xong, người nấu cơm là Trương Đại Nương cùng Lưu Hạ Chí.
Trương Đại Nương thấy Lý Khanh Khanh từ bên ngoài trở về, vội cười đứng lên đón, giục Lý Khanh Khanh nhanh chóng rửa tay ăn cơm. Lúc này người một nhà đều đang ngồi ở nhà chính, vẻ mặt chờ mong chờ cô cùng nhau ăn cơm.
Lý Khanh Khanh rửa sạch tay đi vào nhà, Thẩm Nhạc Hương liền giúp cô dọn đến một cái ghế nhỏ. Lý Khanh Khanh giương mắt nhìn lướt qua bàn ăn, thấy trên bàn có sáu món khô, một món canh, trên mặt cô liền hiện lên một mạt biểu tình thụ sủng nhược kinh.
Cô có chút không hiểu ra sao, liền nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay...... Là ngày gì vậy?"
Bởi vì thời đại này khá đặc thù, rất nhiều ngày hội đều không thể gióng trống khua chiêng ăn mừng. Ở địa phương hẻo lánh như thôn Hòa Sơn này, rất nhiều ngày hội cũng không mấy ai biết.
Trương Đại Nương thấy Lý Khanh Khanh còn trầm tư suy nghĩ, nhịn không được cười, mở miệng nói: "Ngày gì chứ? Đương nhiên là ngày lành chúc mừng Mộ Quân giải phẫu thành công rồi."
Lưu Hạ Chí một bên cũng nói: "Đúng rồi, đây chính là đại hỉ sự. Hôm nay em còn cố ý xin nghỉ, là muốn đi chúc mừng cho nhà bên đây đó nha."
Lý Khanh Khanh nghe vậy liền buồn cười một trận, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Mộ Quân ngồi trên xe lăn một bên, "Nha, không thể tưởng tượng được là mặt mũi anh cũng rất lớn nha, vậy mà có thể làm phiền đại nương tự mình xuống bếp?"
Thẩm Mộ Quân biết Lý Khanh Khanh đang nói đùa với hắn, cho nên liền cong khóe miệng lên, nói: "Tôi cũng cảm thấy mặt mũi tôi lớn lắm."
Trương Đại Nương bị hai người chọc cười, cười đến trên mặt đều là nếp nhăn.
Vì chúc mừng Thẩm Mộ Quân, Trương Đại Nương cố ý giết một con gà mái già trong nhà. Con gà máy này chính là bảo bối của Trương Đại Nương, lúc trước Trương Đình Liên muốn giết gà bồi bổ thân thể cho con gái mình, Trương Đại Nương thân là bà ngoại đều không nỡ.
Khi Thẩm Mộ Quân biết Trương Đại Nương giết gà mái già, trên mặt hắn tuy rằng không có quá nhiều biểu tình, nhưng trong lòng lại yên lặng mà nhớ kỹ tấm lòng của Trương Đại Nương.
Bản thân hắn không biết nói lời nào dễ nghe để dỗ người, chỉ có thể yên lặng nhớ kỹ lòng tốt của người khác, chờ đến sau này, dùng hành động thực tế để hồi đáp lại.
Ngoại trừ Trương Đại Nương mang con gà mái già cùng ít rau xanh, Lưu Hạ Chí cũng cầm nguyên liệu nấu ăn từ trong nhà lại đây. Hai người bận rộn trong nhà bếp suốt buổi sáng, chính là dùng mấy nguyên liệu nấu ăn đơn giản đó làm ra sáu món khô một món canh này.
Có lẽ là nhiều người thì ăn cơm cũng ngon, nên Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo ăn nhiều hơn ngày thường nửa chén, ngay cả Thẩm Mộ Quân luôn luôn ăn cơm có quy luật, cũng ăn thêm một chén cơm tẻ.
Sau khi ăn xong, Lưu Hạ Chí nhìn Lý Khanh Khanh cười nói: "Ây, đừng thấy nhà các người thoạt nhìn rất nghèo, không nghĩ tới trong cái lu kia toàn là gạo thơm với bột mì tinh nha! Hôm nay em chính là nhờ phúc của Thẩm đại ca, ăn ké được một bữa cơm thơm ngào ngạt luôn."
Lý Khanh Khanh ra vẻ ghét bỏ nhìn cô ta một cái, có chút buồn cười nói: "Xem em này, thật có tiền đồ quá, còn không phải chỉ là một chén cơm sao? Hôm nay Trương Đại Nương còn góp nguyên một con gà kia."
Lưu Hạ Chí hiện tại đã khá thân thiết với Lý Khanh Khanh, nói chuyện cũng không thèm câu nệ nữa. Sau khi nghe Lý Khanh Khanh nói xong, trong con ngươi sáng rỡ lại nhiều thêm một mạt ý cười.
"Trương Đại Nương cũng thật hào phóng nha, đó là con gà mái còn đẻ trứng đó, hương vị đúng là ngon khác hẳn thông thường."
Lý Khanh Khanh nghĩ lại tới bộ dáng hai đứa nhỏ cắm cúi ăn thịt gà, cô cảm thấy nếu có thời gian phải lên huyện mua chút thịt mới được, hoặc là cùng lắm thì lên núi bắt một ít thú hoang về ăn.
Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đều đang trong tuổi phát triển chiều cao, cũng đúng là tuổi trẻ con tham ăn nhất. Nghĩ đến mấy thứ trước đây bọn nhóc phải ăn, Lý Khanh Khanh thập phần lo lắng về sau cả hai đứa sẽ không cao nổi.
Sau khi hạ quyết tâm, chiều ngày hôm sau Lý Khanh Khanh liền lên núi.
Thôn dân trong mấy khu vực gần đây có khi ngẫu nhiên cũng lén lên núi tìm một ít thú hoang dã về cải thiện bữa ăn, cho nên dưới chân núi, nếu có thú hoang cũng bị người đánh bắt hết.
Muốn có thêm nhiều con mồi, thì phải đi sâu vào trong núi, người bình thường đều không có lá gan này. Bởi vì trong núi sâu không chỉ có dã thú hung dữ đáng sợ, còn có không ít rắn, rết, côn trùng độc.
Lý Khanh Khanh một đường đi về hướng trong núi sâu, vốn dĩ bước chân của cô đã nhanh hơn người bình thường, hiện giờ cô đã là dị năng giả cấp hai, nên tốc độ của cô lại càng nhanh hơn lúc trước.
Lần đầu tiên Lý Khanh Khanh thăng cấp dị năng, thiếu chút nữa hao hết tinh thần lực ngất đi. Nên tối hôm qua khi lần nữa hấp thu năng lượng, cô đã học khôn, không còn hồ đồ hấp tấp hấp thu một lúc quá nhiều, chỉ chậm rãi hấp thu ba khối đá quý liền dừng lại.
Tuy rằng cô chỉ hấp thu năng lượng của ba khối, nhưng ba khối này vừa to lại vừa thiên nhiên, năng lượng ẩn chứa bên trong vô cùng phong phú. Sau khi Lý Khanh Khanh hấp thu xong, liền cảm thấy dị năng của mình lại tăng lên không ít.
Lý Khanh Khanh vẫn luôn đi lòng vòng bên trong núi sâu một lát, mới phát hiện ra một con gà rừng. Cô tùy tay bắn ra một viên đạn nước, liền đánh cho con gà rừng hôn mê bất tỉnh.
Lý Khanh Khanh vừa nhanh nhẹn nhặt con gà rừng lên, vừa âm thầm cảm nhận động tĩnh trong khu vực núi sâu mờ mịt, xem xung quanh còn có động tĩnh gì.
Sau đó cô liền tìm được một con thỏ con đáng yêu, một con nhím con bé xíu ngây ngốc, còn có mấy con rắn dài ngắn khác nhau.....Sau khi đầy mặt không có biểu tình gì cột mấy con rắn lại với nhau, cô xốc xốc lại con thỏ con và nhím con ngốc nghếch trong giỏ, trong lòng nghĩ thầm thỏ và nhím nhỏ quá không thể ăn, vậy mang về cho Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo nuôi vậy.
Sau đó Lý Khanh Khanh hái được một ít rau dại, rồi mang theo sọt đồ vật nằng nặng đi xuống núi.
Vốn dĩ Lý Khanh Khanh cho rằng Thẩm Nhạc Hương sẽ thích thỏ con, Thẩm Gia Hảo sẽ thích nhím con. Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại, khi Thẩm Nhạc Hương nhìn thấy con nhím con kia, tức khắc liền bị con vật dễ thương này thu hút đến không rời mắt được.
Thẩm Gia Hảo ngay từ đầu cũng vây quanh con nhím con, nhưng sau khi bị nó đâm cho trầy tay hai lần, liền quyết đoán dời mắt về phía con thỏ con.
Thẩm Mộ Quân nhìn nhìn thằng con trai ôm thỏ con, lại nhìn nhìn đứa con gái đang vây quanh con nhím con, nhịn không được hơi hơi nhíu nhíu mày.
Thẩm Mộ Quân đang muốn nói chuyện cùng Lý Khanh Khanh, không ngờ cô lại mở miệng ra nói trước: "Hình như phương thức nuôi con của chúng ta, có chỗ nào có vẫn đề phải không?"
Thẩm Mộ Quân vốn đang ôm tâm tình còn có chút phức tạp, nhưng khi nghe được hai chữ chúng ta từ trong miệng Lý Khanh Khanh, tận đáy lòng tức khắc sung sướng đến nở hoa.
Lý Khanh Khanh nửa ngày không chờ được Thẩm Mộ Quân trả lời, cô liền tiến đến trước mặt hắn nhỏ giọng hỏi: "Tôi đang nói chuyện với anh đó! Anh có phát hiện cái gì không đúng không? Có phải phương thức giáo dục con cái của chúng ta có vấn đề, đúng không?"
Thẩm Mộ Quân nhìn người đột nhiên tới gần, trong đôi mắt đen như mực hiện lên một mạt giảo hoạt. Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua hai đứa nhỏ, sau đó ra ý bảo Lý Khanh Khanh đến gần hơn một chút.
Lý Khanh Khanh cho rằng hắn không muốn để hai đứa trẻ nghe thấy, cho nên ngoan ngoãn nghe lời tiến đến trước mặt hắn, còn tri kỷ kề lỗ tai qua.
Thẩm Mộ Quân nhìn vành tai trắng nõn của Lý Khanh Khanh dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt đen theo bản năng run rẩy một chút, thiếu chút nữa nhịn không được liền hôn lên một ngụm.
Thẩm Mộ Quân ra vẻ trấn định khụ một tiếng, sau đó nhỏ giọng chậm rãi nói: "Hương Hương thì có hơi mạnh mẽ, nam tính một chút, nhưng điểm này cũng không phải chuyện gì lớn, con gái mạnh mẽ cũng tốt. Vấn đề là nằm trên người Gia Hảo, nó có hơi nhút nhát, rụt rè giống con gái....Tôi cảm thấy, về sau chúng ta nên như vầy......"
Lý Khanh Khanh cảm giác Thẩm Mộ Quân nói nói, càng nói thì khoảng cách với cô ngày càng gần, cô không thoải mái sờ sờ lỗ tai mình.
Thẩm Mộ Quân thấy thế, trong mắt đen hiện lên ý cười nhợt nhạt.
"Sao lỗ tai em đỏ vậy?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy, nhéo lỗ tai nói: "Hình như...... hơi nóng thì phải."