Bichvan521
Tác giả VW
-
Chương 40: QUYẾT ĐỊNH CỦA NGŨ HOÀNG TỬ
Phương Chí Quân bảo gã s uyênai vặt đi mời lão đại phu của Ngọc Y Quán đến chẩn mạch. Ông còn nghĩ, xong việc sẽ tiện tay đưa Vân Ngọc về, vì hôm qua ông nhận được tin báo nữ nhi từ Kiến Đăng về rồi nhưng có việc chưa trở lại y quán. Người báo tin trông lạ mắt, nên ông chỉ nghĩ đơn giản, ban đầu nữ nhi đi với ai thì hiện tại tin tức do người đó truyền đến.
Lúc lão đại phu bước vào phủ đệ, nhìn thấy kiến trúc bên trong xa hoa tráng lệ thì há hốc mồm kinh ngạc. Thường ngày phỏng đoán gia thế người ta không tầm thường, chỉ cần nhìn cử chỉ, y phục là phần nào biết được, nhưng không ngờ bề thế đến vậy, không chừng là quan nhất phẩm cũng nên. Mà người này dường như còn rất có hảo cảm với nghĩa nữ của ông, có khi còn động tâm với nàng nữa kìa, bởi con gái ông xuất sắc như vậy mà.
Về phần Vân Ngọc, ông thấy nàng luôn tươi cười thân thiện với vị nam tử là chủ nhân của tòa phủ đệ này, rất có thể là lưỡng tình tương duyệt. Mặc dù thiện cảm ông dành cho vị công tử này ngang bằng với vị công tử đã đưa cha con ông lên kinh thành, nhưng với tấm lòng người làm cha mẹ, con cái đã thích nơi nào, nếu không phải kẻ gian ác thì ông nhất định ủng hộ hết mực để con lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ thực sự. Vậy nên lần này, ông rất muốn tác hợp cho nữ nhi với nam nhân sang quý này, về sau sẽ được yêu thương trân trọng lại còn hưởng vinh hoa phú quý.
Càng tiến vào bên trong, sự kinh ngạc trong lòng ông càng được nâng cấp bội phần. Nha hoàn, nô tài nhiều vô số. Hoa viên đi hoài vẫn chưa hết, bên trong là rất nhiều kỳ hoa dị thảo, chứng tỏ vị chủ nhân này rất thưởng thức cái đẹp và biết cách hưởng thụ. Nếu là người trong kinh thành, tất nhiên biết phủ này là của Ngũ hoàng tử, nhưng do lão đại phu mới từ nơi xa đến đây nên vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Mãi cho đến khi gã sai vặt bẩm báo đã đưa được người đến với Ngũ hoàng tử, lão đại phu lần này là sốc thật sự. Nghĩa nữ của ông thế mà lại quen biết với hoàng thất cơ đấy, đúng là phúc phận vô song. Ông thực lòng mừng cho con chứ không phải muốn dựa vào điều này để bản thân được sống sung sướng.
Trước kia không biết thì thôi, giờ đã biết, tất nhiên ông phải quỳ gối hành lễ. Nam tử tuấn tú hôm nay sắc mặt có phần khó coi, phất tay cho miễn lễ cũng hơi yếu ớt. Lão đại phu nhanh chóng bắt mạch, không có gì nguy hiểm, chỉ là nội thương cần được kê dược tan máu bầm. Ông còn cẩn thận xin phép được xem xét kỹ càng, xem trên người còn có gì bất thường không, lại nhìn thấy toàn thân chỗ xanh chỗ tím, là do bị đả thương. Ngẫm lại người trong hoàng gia thì có ai mà dám ức hiếp, suy đoán thương thế này chắc do luyện công mà ra. Nam nhân phải thế, văn thao võ lược mới bảo vệ tốt cho nghĩa nữ của ông sau này chứ. Vì nghĩ vậy, hảo cảm dành cho Ngũ hoàng tử lại tăng thêm vài phần.
Sau khi bắt mạch kê đơn xong, Phương Chí Quân chưa vội cho lão đại phu về ngay, mà giữ ông ở lại hỏi chuyện một chút:
- Lão đại phu, ngày trước đưa Vân Ngọc cô nương cùng đi trừ nạn châu chấu, đáng lẽ phải đưa nàng về cùng. Nhưng giữa đường gặp xui xẻo bị đả thương rồi có người đưa ta về trước, chẳng hay cô nương ta đã về nhà bình an chưa?
- Bẩm Ngũ hoàng tử, nữ nhi vẫn chưa về nhà. Song, hôm qua thảo dân nhận được tin nàng tạm ở biệt viện nào đó ở Thành Đông, không phải là ngài đưa tin sao? Vậy rốt cuộc giờ này nàng đang ở đâu?
- Biệt viện Thành Đông à? Vậy ra huynh ấy vì đề phòng ta mà nhốt nàng ấy lại luôn sao. Huynh ấy thật là quá đáng. Ông nói cho ta nghe, người đưa tin có nói khi nào sẽ đưa nàng trở về không?
- Thưa Ngũ hoàng tử, người nói nhốt là thế nào? Nữ nhi của thảo dân đắc tội với ai mà lại bị như vậy?
- Cũng không phải là nguy hiểm gì, ông đừng quá lo. Ông chỉ cần nói cho ta biết người báo tin còn nói gì thêm không, có nói nàng sẽ ở lại biệt viện đó trong bao lâu không?
- Bẩm, người đó bảo nữ nhi sẽ trở về trong nay mai thôi. Xin ngài giúp thảo dân tìm nàng trở về, thảo dân bây giờ lòng như lửa đốt, không yên tâm chút nào cả.
- Thôi được rồi, ông cứ về trước, để ta nghĩ cách. Nếu có tin gì mới, ông nhớ báo lại cho người của ta đấy.
- Vâng, vậy thảo dân cáo từ.
- Ừ.
Lão đại phu lui gót, bụng dạ rối bời. Nữ tử này với ông bây giờ chẳng khác gì chung một huyết thống. Cả đêm tâm trạng ông đầy âu lo, chẳng biết nàng thế nào, có gặp điều gì không may hay không? Còn Ngũ hoàng tử là một đêm sục sôi cơn hận. Ban đầu suy đoán Vân Ngọc là điểm yếu của thái tử ca, vậy mà thực sự đúng. Hắn đâu ngờ khi điểm yếu lộ ra cũng là thời khắc hắn nhận ra lòng mình có ngày phải chao đảo vì một nữ tử. Trước kia chưa từng ước ao, chỉ xem nữ nhân là y phục. Mà đã là y phục thì cũ rồi cứ việc quẳng đi, không hề nuối tiếc.
Lần đầu Chí Quân mới biết được cảm giác ở bên một người có thể thú vị như vậy. Cũng là lần đầu tiên, hắn mong mình trở nên cường đại để có thể bảo vệ người khác. Nhưng oái oăm thay, người này lại đứng giữa tình huynh đệ của hắn. Ngũ hoàng tử quyết định dưỡng thương thật tốt, vài ngày tới sẽ nghiêm túc nói chuyện cùng thái tử ca một lần nữa, khuyên huynh ấy từ bỏ ý niệm chiếm hữu Vân Ngọc một cách vô lý như vậy đi. Nếu vẫn không được thì hắn đành phải ích kỷ một lần. Cũng không thể trách hắn vì tình yêu mà đạp lên tình thân, tất cả đều do thái tử ca quá cố chấp, không chịu hiểu lý lẽ mà thôi.
**********
Ngày mới bắt đầu ở biệt viện Thành Đông. Sáng nay, Phương Chí Viễn phải vào cung bẩm báo với phụ hoàng về tình hình nạn châu chấu đã bị khống chế hoàn toàn. Cung vụ hôm nay khá nhiều, hắn không thể sớm trở về cùng Vân Ngọc, tâm trạng cũng có phần lo lắng. Chẳng biết nàng ở một mình có làm loạn lên hay không, tâm trạng đã ổn định lại chưa hay vẫn còn bị ám ảnh vì sự hung bạo của hắn hôm nọ.
Nhưng quả thực là người đang yêu sẽ thường lo được lo mất, chứ đối với Vân Ngọc, cô chỉ hoảng hốt vào khoảnh khắc ấy. Sau đó quan sát thấy nam nhân này điều chỉnh tâm trạng ổn định trở lại, cô tự nhủ chỉ cần bớt tranh luận với hắn một chút thì cũng sẽ không phát sinh vấn đề. Vậy nên giờ đây, cô đang ăn ngon nghỉ ngơi tốt, chờ vài ngày tới sẽ được trở về nhà. Chờ qua thêm một thời gian nữa thôi, khi hắn gặp được người làm hắn rung động, nhất định sẽ không còn thời gian cho chuyện bù đắp dư thừa này nữa. Lúc đó, nàng cũng sẽ được tự do làm điều mình muốn thôi.
Phương Chí Viễn từ sáng tới chiều, rất cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề thật nhanh để trở về Thành Đông với người trong lòng. Thì ra khi nhận ra trái tim mình vì ai mà loạn nhịp rồi thì nỗi nhớ bắt đầu mất khống chế. Trong đầu hắn chỉ còn lại gương mặt ngây thơ, cũng rất bướng bỉnh của nàng. Hắn khát cầu được thoải mái ôm nàng trong vòng tay và được nàng đáp lại. Nhưng hắn biết, muốn đạt được điều đó, hắn cần phải đi một chặng đường khá dài. Thôi thì thành quả nào không phải trả giá bằng rất nhiều cố gắng. Quan trọng là hắn đã gặp được người dành cho đời mình, có thêm động lực cho đại nghiệp trường tồn của Yên Trường Quốc, vậy đã không uổng phí kiếp này. Tâm hắn nhộn nhạo suốt dọc đường trở về, vào gặp nàng rồi lại thấy nàng bâng quơ vạch vạch chữ trên giấy. Có phải là vẫn còn buồn bực hay không? Thôi được rồi, ở trong biệt viện này chẳng có lấy một người quen, buồn bực cũng đúng thôi. Vì vậy, hắn quyết định đưa nàng đi chơi, liền sai người mang áo lông cáo đến cho nàng khoác vào
- Cả ngày hôm nay chắc là buồn chán. Mặc áo này vào đi kẻo bị nhiễm lạnh đấy. Tranh thủ trời còn chưa quá muộn, ta đưa nàng đi dạo một vòng kinh thành được không? Nếu có nhã hứng khác thì cứ nói, đừng ngại.
- Ngươi đưa ta đi chơi thật sao. Đúng là từ lúc đến kinh thành đến giờ, ta vẫn chưa có thời gian, cũng chưa quen đường quen nẻo để nhìn một vòng ở đây xem thế nào. Giờ có ngươi làm người hướng dẫn cũng tốt. Nhưng trước tiên ngươi phải đưa ta về gặp cha ta, báo bình an cho ông ấy yên tâm đã.
- Nàng yên tâm, ta đã báo qua rồi. Giờ cứ ở lại đây vài hôm nữa thôi, ta sẽ thu xếp cho cha con nàng nơi ở mới, lúc đó sẽ đưa nàng qua đó luôn. Vì mấy hôm nay hơi bận rộn nên tạm chưa xong xuôi được.
- Ngươi thực ra không cần...
- Ta đã quyết rồi, đừng nói thêm vô ích.
Chí Viễn muốn ngưng ngay đề tài này, dành trọn thời gian vui vẻ cùng nàng. Không muốn vì suy nghĩ bất đồng lại bực bội với nhau. Còn về việc hắn khuyên nàng ở lại vài hôm chờ hắn tìm chỗ ở thoải mái cho nàng, thực ra có một phần tư tâm của hắn. Đường đường là thái tử một nước, chỉ cần hạ lệnh là có ngay một biệt viện tốt, làm gì phải đợi mấy ngày mới xong. Nhưng hắn nói vậy là muốn giữ nàng ở bên cạnh nhiều thêm chút nữa để thuận tiện bồi đắp tình cảm. Sau đó, hắn sẽ để nàng về với gia đình, có thời gian suy nghĩ lại những điểm tốt của hắn mà đón nhận hắn. Cho nên trong vài ngày tới, hắn chỉ muốn hai người bên nhau sẽ là khởi đầu mới, quên hết chuyện không vui trước kia.
Vân Ngọc im lặng không tranh luận thêm. Dẫu sao cũng có ngày hắn tìm được một nửa của mình, chuyện như thế này sẽ tự động chấm dứt. Hiện tại, cô có lo lắng, có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng. Thôi thì không nên phí sức làm gì, cứ vui vẻ chấp nhận đi. Mà cũng phải công nhận hắn rất chu đáo, mình chưa cần nói, hắn đã nghĩ trước nên báo tin cho nghĩa phụ không phải lo lắng rồi. Nghĩ lại ngoài tâm tính bá đạo thì hắn luôn tận tâm chăm sóc cho cha con mình từ lúc bước chân tới kinh thành cho đến nay. Người này nếu được trở thành bạn thì tốt quá rồi, vì hắn nhất định là một người bạn chân tâm thật ý. Đời người ấy mà, không ngại thêm nhiều bạn tốt, bởi có những khi cùng đường rất có thể họ sẽ là người kéo mình vượt qua khó khăn. Nghĩ như vậy, những chán ghét trong lòng cô dành cho nam nhân này cũng bớt lại đôi chút.
Vì muốn được đưa Vân Ngọc đi nhiều nơi, cũng muốn danh chính ngôn thuận gần gũi nàng mà không sợ nàng nghi ngờ tư tâm của mình, Chí Viễn chọn lấy một con ngựa tốt để cưỡi cùng nàng. Hôm nay hắn không cần Hãn huyết bảo mã tốc độ kinh người, chỉ muốn thời gian chầm chậm trôi, được nàng dựa vào vòng ngực mình, cùng nhau ngắm nhìn đất trời tươi đẹp. Người con gái này trước kia rất sợ trên yên ngựa, bây giờ đã quen thì vẻ mặt phấn khích, đáng yêu vô cùng. Có điều gì mới mẻ, nàng lại vỗ nhẹ lên tay hắn bảo hắn cùng nhìn, hắn cảm nhận được phòng bị trong lòng nàng dành cho hắn đã tan đi chút ít. Nhìn nàng ở cự ly gần như thế này, tim bỗng phấn khích, lòng trào dâng sướng vui. Ánh mắt rơi vào chiếc môi xinh đang cười thật tươi, hắn lại càng thèm, càng nhung nhớ vị ngọt ngào của nàng. Chí Viễn bỗng nghĩ đến câu "Tái ông thất mã, an tri họa phúc", Tứ hoàng đệ muốn hại hắn, thiếu chút nữa là vạn kiếp bất phục, trở thành vết nhơ đối với bách tính trăm họ, nhưng không thể ngờ lại xui khiến cho hắn gặp gỡ người con gái đặc biệt này, để từ đây hắn không còn cảm thấy lạc lõng trong cuộc chiến nắm chắc quyền lực, có thêm tự tin đem những hoài bão trong lòng cống hiến cho giang sơn xã tắc, tạo cuộc sống ấm no bình yên dài lâu. Thiên hạ thái bình rồi, hắn mới an tâm vui vầy, mang đến cho nàng những điều tốt nhất, duy nhất mình nàng mà thôi.
Hai người rong ruổi trên yên ngựa mãi đến khi bụng Vân Ngọc phát ra âm thanh réo rắt, Chí Viễn liền dẫn nàng đến tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành thưởng thức nhiều mỹ thực cực phẩm. Trong lúc ăn, Chí Viễn rất dịu dàng chăm sóc, bệnh sạch sẽ của hắn khi ở bên nàng dường như không tồn tại. Hắn liên tục gắp cho nàng sau đó gắp cho mình, tựa như thông qua đôi đũa cảm nhận chút ngọt ngào của nàng gián tiếp truyền sang.
- Món này là xuất sắc nhất ở Hoàng Phủ Lâu này. Nàng thử nếm xem có hợp khẩu vị hay không. Nếu thích thì ta mỗi ngày đều sẽ mua cho nàng.
- Giá thức ăn ở đây chắc không rẻ đâu. Ta không thích lãng phí. Bạc nên dùng vào việc nghĩa thì tốt hơn.
- Nàng nghĩ được như vậy quả là tri kỷ của ta. Đúng là không cần lãng phí vào chuyện không đâu như vậy nhỉ. Hay là nàng về làm đầu bếp riêng cho ta đi. Lần trước có nếm qua một ít thức ăn của nhà nàng rồi, đến giờ vẫn còn hoài niệm lắm đây.
- Cũng không có gì đặc sắc lắm đâu, món ở đây mới là tuyệt hảo nè. Ngươi đúng là vị giác có vấn đề mới nhớ nhung món ăn rất bình thường của ta đấy.
- Ta nói là thật, nàng cái gì cũng tốt cả.
"Chỉ có duy nhất một điểm là quá ngốc nghếch không nhận ra tình cảm người khác dành cho mình" - câu này Phương Chí Viễn nói thầm, cũng tự cười khổ trên đời sao lại có người ngô nghê như thể chưa lớn như vậy cơ chứ. Một lời vừa thổ lộ, hắn gần như đã bày hết tim mình ra ngoài với nàng rồi mà nàng cũng không nhìn ra, thật là "vô tâm vô phế". Gác lại chút ấm ức vì nàng mà vừa nhen nhóm lên, hắn tiếp tục gắp những miếng ngon nhất trên bàn vào đầy bát cho Vân Ngọc, cảm thấy nàng quá gầy phải vỗ béo thêm chút nữa. Nếu không sẽ yếu ớt, dễ mắc bệnh thì lòng mình lại không yên. Nếu có ai đó trông thấy cảnh tượng này, hẳn sẽ phải tát mình thật mạnh xem có phải là mơ không. Vì đây là cảnh tưởng quá mức khó tin, thái tử lạnh lùng như băng ngàn năm ai ai cũng biết mà giờ lại ân cần dỗ dành, trìu mến một nữ tử sao?
Một hồi ăn uống ngon lành vui vẻ qua đi, bọn họ cùng nhau trở về biệt viện ở Thành Đông. Vì hiếm hoi có được khoảnh khắc thoải mái bên nữ tử này nên Chí Viễn không chú ý có một đôi mắt đang dò xét mình. Bóng đen từ lúc vô tình bắt gặp hình ảnh thân mật hiếm thấy này của thái tử sau khi bọn họ bước ra từ Hoàng Phủ Lâu thì theo sát không rời. Xem ra, hiện tại đã có thể châm ngòi cho cuộc chiến quyền lực cháy lan dần ra, và ngay khoảnh khắc quyết định dùng yếu điểm này chiếm lấy tiên cơ rồi. Thái tử ơi là thái tử, ngươi anh minh thần võ lâu như vậy, cuối cùng cũng có ngày để lộ sơ hở cho người khác thế này đây. Bóng đen nở nụ cười khoái trá quay trở về. Đêm nay sẽ bắt đầu thảo luận một chút về những hướng đi sắp tới, giằng co lâu như vậy rồi, cũng tới lúc hắn phải xuất kích giành lấy thế thượng phong.
Lúc lão đại phu bước vào phủ đệ, nhìn thấy kiến trúc bên trong xa hoa tráng lệ thì há hốc mồm kinh ngạc. Thường ngày phỏng đoán gia thế người ta không tầm thường, chỉ cần nhìn cử chỉ, y phục là phần nào biết được, nhưng không ngờ bề thế đến vậy, không chừng là quan nhất phẩm cũng nên. Mà người này dường như còn rất có hảo cảm với nghĩa nữ của ông, có khi còn động tâm với nàng nữa kìa, bởi con gái ông xuất sắc như vậy mà.
Về phần Vân Ngọc, ông thấy nàng luôn tươi cười thân thiện với vị nam tử là chủ nhân của tòa phủ đệ này, rất có thể là lưỡng tình tương duyệt. Mặc dù thiện cảm ông dành cho vị công tử này ngang bằng với vị công tử đã đưa cha con ông lên kinh thành, nhưng với tấm lòng người làm cha mẹ, con cái đã thích nơi nào, nếu không phải kẻ gian ác thì ông nhất định ủng hộ hết mực để con lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ thực sự. Vậy nên lần này, ông rất muốn tác hợp cho nữ nhi với nam nhân sang quý này, về sau sẽ được yêu thương trân trọng lại còn hưởng vinh hoa phú quý.
Càng tiến vào bên trong, sự kinh ngạc trong lòng ông càng được nâng cấp bội phần. Nha hoàn, nô tài nhiều vô số. Hoa viên đi hoài vẫn chưa hết, bên trong là rất nhiều kỳ hoa dị thảo, chứng tỏ vị chủ nhân này rất thưởng thức cái đẹp và biết cách hưởng thụ. Nếu là người trong kinh thành, tất nhiên biết phủ này là của Ngũ hoàng tử, nhưng do lão đại phu mới từ nơi xa đến đây nên vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Mãi cho đến khi gã sai vặt bẩm báo đã đưa được người đến với Ngũ hoàng tử, lão đại phu lần này là sốc thật sự. Nghĩa nữ của ông thế mà lại quen biết với hoàng thất cơ đấy, đúng là phúc phận vô song. Ông thực lòng mừng cho con chứ không phải muốn dựa vào điều này để bản thân được sống sung sướng.
Trước kia không biết thì thôi, giờ đã biết, tất nhiên ông phải quỳ gối hành lễ. Nam tử tuấn tú hôm nay sắc mặt có phần khó coi, phất tay cho miễn lễ cũng hơi yếu ớt. Lão đại phu nhanh chóng bắt mạch, không có gì nguy hiểm, chỉ là nội thương cần được kê dược tan máu bầm. Ông còn cẩn thận xin phép được xem xét kỹ càng, xem trên người còn có gì bất thường không, lại nhìn thấy toàn thân chỗ xanh chỗ tím, là do bị đả thương. Ngẫm lại người trong hoàng gia thì có ai mà dám ức hiếp, suy đoán thương thế này chắc do luyện công mà ra. Nam nhân phải thế, văn thao võ lược mới bảo vệ tốt cho nghĩa nữ của ông sau này chứ. Vì nghĩ vậy, hảo cảm dành cho Ngũ hoàng tử lại tăng thêm vài phần.
Sau khi bắt mạch kê đơn xong, Phương Chí Quân chưa vội cho lão đại phu về ngay, mà giữ ông ở lại hỏi chuyện một chút:
- Lão đại phu, ngày trước đưa Vân Ngọc cô nương cùng đi trừ nạn châu chấu, đáng lẽ phải đưa nàng về cùng. Nhưng giữa đường gặp xui xẻo bị đả thương rồi có người đưa ta về trước, chẳng hay cô nương ta đã về nhà bình an chưa?
- Bẩm Ngũ hoàng tử, nữ nhi vẫn chưa về nhà. Song, hôm qua thảo dân nhận được tin nàng tạm ở biệt viện nào đó ở Thành Đông, không phải là ngài đưa tin sao? Vậy rốt cuộc giờ này nàng đang ở đâu?
- Biệt viện Thành Đông à? Vậy ra huynh ấy vì đề phòng ta mà nhốt nàng ấy lại luôn sao. Huynh ấy thật là quá đáng. Ông nói cho ta nghe, người đưa tin có nói khi nào sẽ đưa nàng trở về không?
- Thưa Ngũ hoàng tử, người nói nhốt là thế nào? Nữ nhi của thảo dân đắc tội với ai mà lại bị như vậy?
- Cũng không phải là nguy hiểm gì, ông đừng quá lo. Ông chỉ cần nói cho ta biết người báo tin còn nói gì thêm không, có nói nàng sẽ ở lại biệt viện đó trong bao lâu không?
- Bẩm, người đó bảo nữ nhi sẽ trở về trong nay mai thôi. Xin ngài giúp thảo dân tìm nàng trở về, thảo dân bây giờ lòng như lửa đốt, không yên tâm chút nào cả.
- Thôi được rồi, ông cứ về trước, để ta nghĩ cách. Nếu có tin gì mới, ông nhớ báo lại cho người của ta đấy.
- Vâng, vậy thảo dân cáo từ.
- Ừ.
Lão đại phu lui gót, bụng dạ rối bời. Nữ tử này với ông bây giờ chẳng khác gì chung một huyết thống. Cả đêm tâm trạng ông đầy âu lo, chẳng biết nàng thế nào, có gặp điều gì không may hay không? Còn Ngũ hoàng tử là một đêm sục sôi cơn hận. Ban đầu suy đoán Vân Ngọc là điểm yếu của thái tử ca, vậy mà thực sự đúng. Hắn đâu ngờ khi điểm yếu lộ ra cũng là thời khắc hắn nhận ra lòng mình có ngày phải chao đảo vì một nữ tử. Trước kia chưa từng ước ao, chỉ xem nữ nhân là y phục. Mà đã là y phục thì cũ rồi cứ việc quẳng đi, không hề nuối tiếc.
Lần đầu Chí Quân mới biết được cảm giác ở bên một người có thể thú vị như vậy. Cũng là lần đầu tiên, hắn mong mình trở nên cường đại để có thể bảo vệ người khác. Nhưng oái oăm thay, người này lại đứng giữa tình huynh đệ của hắn. Ngũ hoàng tử quyết định dưỡng thương thật tốt, vài ngày tới sẽ nghiêm túc nói chuyện cùng thái tử ca một lần nữa, khuyên huynh ấy từ bỏ ý niệm chiếm hữu Vân Ngọc một cách vô lý như vậy đi. Nếu vẫn không được thì hắn đành phải ích kỷ một lần. Cũng không thể trách hắn vì tình yêu mà đạp lên tình thân, tất cả đều do thái tử ca quá cố chấp, không chịu hiểu lý lẽ mà thôi.
**********
Ngày mới bắt đầu ở biệt viện Thành Đông. Sáng nay, Phương Chí Viễn phải vào cung bẩm báo với phụ hoàng về tình hình nạn châu chấu đã bị khống chế hoàn toàn. Cung vụ hôm nay khá nhiều, hắn không thể sớm trở về cùng Vân Ngọc, tâm trạng cũng có phần lo lắng. Chẳng biết nàng ở một mình có làm loạn lên hay không, tâm trạng đã ổn định lại chưa hay vẫn còn bị ám ảnh vì sự hung bạo của hắn hôm nọ.
Nhưng quả thực là người đang yêu sẽ thường lo được lo mất, chứ đối với Vân Ngọc, cô chỉ hoảng hốt vào khoảnh khắc ấy. Sau đó quan sát thấy nam nhân này điều chỉnh tâm trạng ổn định trở lại, cô tự nhủ chỉ cần bớt tranh luận với hắn một chút thì cũng sẽ không phát sinh vấn đề. Vậy nên giờ đây, cô đang ăn ngon nghỉ ngơi tốt, chờ vài ngày tới sẽ được trở về nhà. Chờ qua thêm một thời gian nữa thôi, khi hắn gặp được người làm hắn rung động, nhất định sẽ không còn thời gian cho chuyện bù đắp dư thừa này nữa. Lúc đó, nàng cũng sẽ được tự do làm điều mình muốn thôi.
Phương Chí Viễn từ sáng tới chiều, rất cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề thật nhanh để trở về Thành Đông với người trong lòng. Thì ra khi nhận ra trái tim mình vì ai mà loạn nhịp rồi thì nỗi nhớ bắt đầu mất khống chế. Trong đầu hắn chỉ còn lại gương mặt ngây thơ, cũng rất bướng bỉnh của nàng. Hắn khát cầu được thoải mái ôm nàng trong vòng tay và được nàng đáp lại. Nhưng hắn biết, muốn đạt được điều đó, hắn cần phải đi một chặng đường khá dài. Thôi thì thành quả nào không phải trả giá bằng rất nhiều cố gắng. Quan trọng là hắn đã gặp được người dành cho đời mình, có thêm động lực cho đại nghiệp trường tồn của Yên Trường Quốc, vậy đã không uổng phí kiếp này. Tâm hắn nhộn nhạo suốt dọc đường trở về, vào gặp nàng rồi lại thấy nàng bâng quơ vạch vạch chữ trên giấy. Có phải là vẫn còn buồn bực hay không? Thôi được rồi, ở trong biệt viện này chẳng có lấy một người quen, buồn bực cũng đúng thôi. Vì vậy, hắn quyết định đưa nàng đi chơi, liền sai người mang áo lông cáo đến cho nàng khoác vào
- Cả ngày hôm nay chắc là buồn chán. Mặc áo này vào đi kẻo bị nhiễm lạnh đấy. Tranh thủ trời còn chưa quá muộn, ta đưa nàng đi dạo một vòng kinh thành được không? Nếu có nhã hứng khác thì cứ nói, đừng ngại.
- Ngươi đưa ta đi chơi thật sao. Đúng là từ lúc đến kinh thành đến giờ, ta vẫn chưa có thời gian, cũng chưa quen đường quen nẻo để nhìn một vòng ở đây xem thế nào. Giờ có ngươi làm người hướng dẫn cũng tốt. Nhưng trước tiên ngươi phải đưa ta về gặp cha ta, báo bình an cho ông ấy yên tâm đã.
- Nàng yên tâm, ta đã báo qua rồi. Giờ cứ ở lại đây vài hôm nữa thôi, ta sẽ thu xếp cho cha con nàng nơi ở mới, lúc đó sẽ đưa nàng qua đó luôn. Vì mấy hôm nay hơi bận rộn nên tạm chưa xong xuôi được.
- Ngươi thực ra không cần...
- Ta đã quyết rồi, đừng nói thêm vô ích.
Chí Viễn muốn ngưng ngay đề tài này, dành trọn thời gian vui vẻ cùng nàng. Không muốn vì suy nghĩ bất đồng lại bực bội với nhau. Còn về việc hắn khuyên nàng ở lại vài hôm chờ hắn tìm chỗ ở thoải mái cho nàng, thực ra có một phần tư tâm của hắn. Đường đường là thái tử một nước, chỉ cần hạ lệnh là có ngay một biệt viện tốt, làm gì phải đợi mấy ngày mới xong. Nhưng hắn nói vậy là muốn giữ nàng ở bên cạnh nhiều thêm chút nữa để thuận tiện bồi đắp tình cảm. Sau đó, hắn sẽ để nàng về với gia đình, có thời gian suy nghĩ lại những điểm tốt của hắn mà đón nhận hắn. Cho nên trong vài ngày tới, hắn chỉ muốn hai người bên nhau sẽ là khởi đầu mới, quên hết chuyện không vui trước kia.
Vân Ngọc im lặng không tranh luận thêm. Dẫu sao cũng có ngày hắn tìm được một nửa của mình, chuyện như thế này sẽ tự động chấm dứt. Hiện tại, cô có lo lắng, có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng. Thôi thì không nên phí sức làm gì, cứ vui vẻ chấp nhận đi. Mà cũng phải công nhận hắn rất chu đáo, mình chưa cần nói, hắn đã nghĩ trước nên báo tin cho nghĩa phụ không phải lo lắng rồi. Nghĩ lại ngoài tâm tính bá đạo thì hắn luôn tận tâm chăm sóc cho cha con mình từ lúc bước chân tới kinh thành cho đến nay. Người này nếu được trở thành bạn thì tốt quá rồi, vì hắn nhất định là một người bạn chân tâm thật ý. Đời người ấy mà, không ngại thêm nhiều bạn tốt, bởi có những khi cùng đường rất có thể họ sẽ là người kéo mình vượt qua khó khăn. Nghĩ như vậy, những chán ghét trong lòng cô dành cho nam nhân này cũng bớt lại đôi chút.
Vì muốn được đưa Vân Ngọc đi nhiều nơi, cũng muốn danh chính ngôn thuận gần gũi nàng mà không sợ nàng nghi ngờ tư tâm của mình, Chí Viễn chọn lấy một con ngựa tốt để cưỡi cùng nàng. Hôm nay hắn không cần Hãn huyết bảo mã tốc độ kinh người, chỉ muốn thời gian chầm chậm trôi, được nàng dựa vào vòng ngực mình, cùng nhau ngắm nhìn đất trời tươi đẹp. Người con gái này trước kia rất sợ trên yên ngựa, bây giờ đã quen thì vẻ mặt phấn khích, đáng yêu vô cùng. Có điều gì mới mẻ, nàng lại vỗ nhẹ lên tay hắn bảo hắn cùng nhìn, hắn cảm nhận được phòng bị trong lòng nàng dành cho hắn đã tan đi chút ít. Nhìn nàng ở cự ly gần như thế này, tim bỗng phấn khích, lòng trào dâng sướng vui. Ánh mắt rơi vào chiếc môi xinh đang cười thật tươi, hắn lại càng thèm, càng nhung nhớ vị ngọt ngào của nàng. Chí Viễn bỗng nghĩ đến câu "Tái ông thất mã, an tri họa phúc", Tứ hoàng đệ muốn hại hắn, thiếu chút nữa là vạn kiếp bất phục, trở thành vết nhơ đối với bách tính trăm họ, nhưng không thể ngờ lại xui khiến cho hắn gặp gỡ người con gái đặc biệt này, để từ đây hắn không còn cảm thấy lạc lõng trong cuộc chiến nắm chắc quyền lực, có thêm tự tin đem những hoài bão trong lòng cống hiến cho giang sơn xã tắc, tạo cuộc sống ấm no bình yên dài lâu. Thiên hạ thái bình rồi, hắn mới an tâm vui vầy, mang đến cho nàng những điều tốt nhất, duy nhất mình nàng mà thôi.
Hai người rong ruổi trên yên ngựa mãi đến khi bụng Vân Ngọc phát ra âm thanh réo rắt, Chí Viễn liền dẫn nàng đến tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành thưởng thức nhiều mỹ thực cực phẩm. Trong lúc ăn, Chí Viễn rất dịu dàng chăm sóc, bệnh sạch sẽ của hắn khi ở bên nàng dường như không tồn tại. Hắn liên tục gắp cho nàng sau đó gắp cho mình, tựa như thông qua đôi đũa cảm nhận chút ngọt ngào của nàng gián tiếp truyền sang.
- Món này là xuất sắc nhất ở Hoàng Phủ Lâu này. Nàng thử nếm xem có hợp khẩu vị hay không. Nếu thích thì ta mỗi ngày đều sẽ mua cho nàng.
- Giá thức ăn ở đây chắc không rẻ đâu. Ta không thích lãng phí. Bạc nên dùng vào việc nghĩa thì tốt hơn.
- Nàng nghĩ được như vậy quả là tri kỷ của ta. Đúng là không cần lãng phí vào chuyện không đâu như vậy nhỉ. Hay là nàng về làm đầu bếp riêng cho ta đi. Lần trước có nếm qua một ít thức ăn của nhà nàng rồi, đến giờ vẫn còn hoài niệm lắm đây.
- Cũng không có gì đặc sắc lắm đâu, món ở đây mới là tuyệt hảo nè. Ngươi đúng là vị giác có vấn đề mới nhớ nhung món ăn rất bình thường của ta đấy.
- Ta nói là thật, nàng cái gì cũng tốt cả.
"Chỉ có duy nhất một điểm là quá ngốc nghếch không nhận ra tình cảm người khác dành cho mình" - câu này Phương Chí Viễn nói thầm, cũng tự cười khổ trên đời sao lại có người ngô nghê như thể chưa lớn như vậy cơ chứ. Một lời vừa thổ lộ, hắn gần như đã bày hết tim mình ra ngoài với nàng rồi mà nàng cũng không nhìn ra, thật là "vô tâm vô phế". Gác lại chút ấm ức vì nàng mà vừa nhen nhóm lên, hắn tiếp tục gắp những miếng ngon nhất trên bàn vào đầy bát cho Vân Ngọc, cảm thấy nàng quá gầy phải vỗ béo thêm chút nữa. Nếu không sẽ yếu ớt, dễ mắc bệnh thì lòng mình lại không yên. Nếu có ai đó trông thấy cảnh tượng này, hẳn sẽ phải tát mình thật mạnh xem có phải là mơ không. Vì đây là cảnh tưởng quá mức khó tin, thái tử lạnh lùng như băng ngàn năm ai ai cũng biết mà giờ lại ân cần dỗ dành, trìu mến một nữ tử sao?
Một hồi ăn uống ngon lành vui vẻ qua đi, bọn họ cùng nhau trở về biệt viện ở Thành Đông. Vì hiếm hoi có được khoảnh khắc thoải mái bên nữ tử này nên Chí Viễn không chú ý có một đôi mắt đang dò xét mình. Bóng đen từ lúc vô tình bắt gặp hình ảnh thân mật hiếm thấy này của thái tử sau khi bọn họ bước ra từ Hoàng Phủ Lâu thì theo sát không rời. Xem ra, hiện tại đã có thể châm ngòi cho cuộc chiến quyền lực cháy lan dần ra, và ngay khoảnh khắc quyết định dùng yếu điểm này chiếm lấy tiên cơ rồi. Thái tử ơi là thái tử, ngươi anh minh thần võ lâu như vậy, cuối cùng cũng có ngày để lộ sơ hở cho người khác thế này đây. Bóng đen nở nụ cười khoái trá quay trở về. Đêm nay sẽ bắt đầu thảo luận một chút về những hướng đi sắp tới, giằng co lâu như vậy rồi, cũng tới lúc hắn phải xuất kích giành lấy thế thượng phong.