Bichvan521
Tác giả VW
-
Chương 42: CHUẨN BỊ XUẤT KÍCH
Hoàng cung Đại Nam
Thời gian này, Hàn Thừa Vĩ không có quá nhiều khó khăn về chính sự. Cảm giác dường như tiểu cô nương Trà Ngân này là phúc tinh của mình, nên mọi vấn đề từ sứ thần khiêu khích đến dịch bệnh đều được xử lý đâu vào đấy. Hắn còn được nàng chỉ dẫn những phương pháp toán học vô cùng kỳ lạ mà rất hữu hiệu, có thể tính toán rất nhanh, rất chuẩn xác. Tâm trạng hắn mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái, vui vẻ. Chỉ là trông thần sắc của nữ tử kia thì không phải vậy. Thừa Vĩ đọc được trong mắt nàng là một sự gượng ép chịu đựng, nhiều lúc còn len lén thở dài chán chường. Mỗi lần trông thấy điều đó, niềm vui đang có trong hắn bỗng nhạt hẳn đi. Hắn rất hoài nghi đây là nàng ta đang nhớ đến cái tên nam nhân vô dụng kia. Buồn nhớ sao, có nát tâm nhớ thương cũng đừng mong hắn thả nàng đi dù là nửa bước. Vậy nên hắn cũng cứng rắn bước qua cảm xúc của nàng, đâu hay biết nàng vừa là nhớ nhà, vừa là khó chịu vì không được như nhiều người bình thường khác, được tự do lựa chọn cuộc sống, tương lai của riêng mình.
Hôm nay, sau một bài toán học thật thú vị, Thừa Vĩ lại trông thấy Trà Ngân trưng ra vẻ mặt nhạt nhẽo, vô vị. Vì đêm trước thị vệ mang tin tình báo về Trà Ngân trở lại, vẫn chỉ là đôi điều vụn vặt, không hề có thêm chuyện gì mới mẻ về nam nhân kia. Hắn nghe xong mà khó giữ nổi bình tĩnh, chẳng lẽ tên kia có bản lĩnh thông thiên, có thể kín kẽ, không để lại dấu vết nào cả, khiến cho đội quân tình báo tinh nhuệ của hắn cũng đành phải công cốc trở về. Giờ thì đúng dịp nàng ta lại nhớ nhung, sao Thừa Vĩ có thể không tận dụng mà tìm hiểu thêm một chút. Hắn cố gắng kiềm chế cơn khó chịu đang mồi lên, nụ cười mấy phần gượng gạo
- Sao mặt mày lại mất hứng thế kia. Đang nhớ nhà, nhớ tình lang có đúng không?
- Dạ bẩm hoàng thượng. Đúng thật là nô tì nhớ nhà, chưa biết làm thế nào để được đoàn tụ. Nhưng hiện tại, nô tì cũng hoài niệm cuộc sống đơn giản, tự do tự tại ở ngoài cung như ở Kế Châu trước kia. Dạo gần đây hoàng thượng đối với nô tì vô cùng tốt, dành khá nhiều đặc ân cho nô tì. Ngài có thể nào mở thêm một cánh cửa nữa, cho nô tì được rời khỏi hoàng cung sâm nghiêm này không? Nô tì xưa nay không quen khuôn phép, ngày ngày đều cảm thấy bó buộc, ở đây một ngày là một ngày sợ hãi không biết có vi phạm quy chế cung đình mà bị xử tử hay không. Mong hoàng thượng ân chuẩn.
- Trẫm không cho phép. Ngươi có thể xin trẫm điều gì khác, riêng chuyện này thì không. Đừng mất công nói lại lần nữa sẽ khiến trẫm nóng giận, không hay ho cho ngươi đâu. Thôi được rồi, thích tận hưởng không khí nhộn nhịp ở ngoài cung phải không. Vậy trẫm sẽ cho phép ngươi xuất cung một ngày, vui chơi cho thỏa. Ngươi về cung chuẩn bị đi!
Bị từ chối mà không một cơ hội nài nỉ thêm, Trà Ngân quay về chuẩn bị một chút cho mình với y phục gọn nhẹ, dặn lòng suy nghĩ tích cực hơn, ít ra tên hoàng đế kia còn cho mình được phép xuất cung thăm thú một chút, coi như có thời gian giải tỏa những buồn bực với khuôn phép hà khắc của hoàng cung, cũng là có điều an ủi. Khi Trà Ngân sẵn sàng trình diện, cứ nghĩ sẽ có một thị vệ võ công cao cường hộ tống mình ra khỏi cung, được thỏa thích ngắm phố phường, mua sắm một ít đồ vật đáng yêu mà thời hiện đại không có, ai ngờ người đi cùng lại có thêm hoàng đế.
Thừa Vĩ bây giờ trong bộ thường phục tao nhã, ra dáng một công tử phong lưu, theo sau là hai tên thị vệ cũng được cải trang thành hai tên thư đồng. Trà Ngân cảm thấy một chút niềm hưng phấn ban đầu vì có cái người cao cao tại thượng này đi cùng mà lắng lại. Cô thầm suy đoán, là hắn sợ mình lợi dụng thời cơ trốn đi phải không? Cô gái nhỏ nghĩ vậy mà lại đúng, Thừa Vĩ biết rõ trí thông minh bất phàm của nữ tử này, sao còn dám lơi lỏng. Nhưng hắn cũng muốn cho nàng chút không khí vui vẻ, coi như thưởng cho nàng vì những đóng góp từ trước đến nay cho nước Đại Nam đi. Hôm nay đưa nàng đi, hắn vừa muốn cùng nàng trôi qua khoảng thời gian vui vẻ, cũng vừa muốn thị sát dân tình, xem bách tính của hắn có được an ổn, no cơm ấm áo hay không.
Hai người cùng ngồi trên cỗ xe ngựa không mấy xa hoa, vì là không muốn phô trương thanh thế, còn hai tên thị vệ thì ngồi trước đánh xe. Không gian bên trong xe ngựa chật hẹp, một nam một nữ ngồi gần, dường như có thể nghe được nhịp tim của đối phương. Từ lúc biết được người này không phải là một Tiểu Trắc Tử vô danh tiểu tốt mà là người đứng đầu một nước, một nam nhân xuất chúng và cũng rất lạnh lùng kiêu ngạo, Trà Ngân bắt đầu có tâm phòng bị, không còn dám vô tư tiếp xúc, cũng không dám bất cẩn như trước nữa. Cho nên trong hoàn cảnh này, cô lại càng lúng túng không biết phải làm sao, hoặc nói gì để đánh tan bầu không khí ngượng ngập này. Họ cứ thế duy trì vẻ trầm mặc, đến lúc ngựa dừng lại ở nội thành đông đúc, cả hai mới xuống xe, nhìn ngắm khắp nơi.
Lần trước có ở tạm một thời gian với bách tính Kế Châu, nhưng là giữa lúc mọi người đang rối ren, chẳng có thời gian vui chơi thực sự. Bây giờ thì khác, kinh thành tấp nập, người dân an cư lạc nghiệp thật khiến lòng người phấn khởi theo. Thế nên Trà Ngân cũng muốn hòa vào dòng người hối hả, nhìn một chút về những khung cảnh sầm uất, tự tay chọn vài dây đeo kết bình an xinh xinh cho mình. Thừa Vĩ trông thấy bộ dạng của nữ tử trước mặt linh hoạt hơn khi ở cung thường ngày thì cũng thầm vui vẻ lây. Hắn nghĩ trong lòng, nếu nàng mà ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, không mơ tưởng chuyện viễn vông là tìm kiếm nam nhân nọ, hắn cũng sẽ cho nàng thường xuyên xuất cung chơi, không quá bó buộc nàng ấy. Một bên nữ tử nhìn cái gì cũng muốn mua nhưng lại e ngại hầu bao hạn hẹp, cũng không thích mở miệng xin xỏ người khác. Một bên nam tử nhẹ nhàng đánh mắt liền có người thanh toán bạc, mang về hết những thứ cô gái nhỏ đã chạm qua. Lúc sau, Trà Ngân còn giống như đứa trẻ, chạy đến chỗ người bán rong mua mấy xâu kẹo hồ lô ăn cho thỏa thích. Thì ra kẹo hồ lô cô nhìn thấy trong phim là có thật, và vị ngon thật khó cưỡng. Đấy đấy, cuộc sống ngoài cung vui biết bao, làm sao lại không mơ ước cơ chứ. Nhưng có lẽ hiện tại còn chưa được, hoàng đế còn chưa buông tha cho mình, có khi là vướng mắc rất nhiều bài học hay nên luyến tiếc. Hy vọng là sau khi mình dạy hết những gì thông dụng cho hắn, hắn sẽ mở lòng mà ban thưởng cho cô được hoàn thành nguyện vọng của mình.
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, hoàng hôn phủ lên khắp muôn nơi, cũng là lúc cỗ xe ngựa đưa hai người trở về hoàng cung. Cả ngày tung tăng, đôi chân Trà Ngân có phần mệt mỏi, cô rất muốn về cung điện hiện tại mình đang trú tạm, đánh một giấc thật ngon lành. Cô vừa hành lễ, xoay lưng cáo lui thì bị hoàng đế gọi dừng bước:
- Trà Ngân, khoan vội! Cái này… cái này cho ngươi.
Tâm trạng hồi hộp khiến Thừa Vĩ có phần lúng túng lạ kỳ. Cùng là tặng quà, nhưng lần trước hắn đưa nàng với danh nghĩa của một người khác, nên hắn cũng không quá căng thẳng, chỉ như truyền qua tay đơn thuần thôi. Còn lần này, chính tay hắn tự chọn một chiếc trâm xinh đẹp, dù không phải giá trị liên thành, cũng là tâm ý tỉ mỉ lần đầu tiên dành cho nữ tử. Cô gái nhỏ đón nhận, gương mặt không giấu vẻ ngạc nhiên
- Hoàng thượng tặng trâm cho nô tì sao. Nô tì có thể hỏi là vì sao không ạ.
- Cũng không có gì, chỉ là thấy đẹp thì tiện tay thôi. Ngươi thử cài lên xem có hợp không. Cứ coi như trẫm ban thưởng cho ngươi vì đã truyền thụ lại khá nhiều điều hay cho trẫm. Ngươi về được rồi. Ngủ ngon nhé!
Nói xong, Thừa Vĩ xoay người tiến vào long sàn, che giấu hai bên lỗ tai đã phớt hồng vì ngượng ngập. Trà Ngân không nhìn thấy điều đó, mà cũng chẳng thừa tinh lực để bận tâm, nhanh chóng về nghỉ ngơi. Cô nào biết phía sau hòn giả sơn cô vừa lướt qua, có một người đang tràn đầy sát khí. Thật hay cho một đôi tình chàng ý thiếp, cả ngày xuất cung đi chơi, quấn quýt như không thể tách rời.
******
Tin tức Thừa Vĩ và Trà Ngân xuất cung, lúc về còn trông rất vui vẻ cũng được ám vệ truyền về cho Trấn Nam Vương gia khiến hắn rất hài lòng, lại len lỏi một tia mất mát rất nhạt. Ngay hôm sau, khi hắn tiến cung với danh nghĩa gặp thái y, cũng vào yết kiến thỉnh an hoàng đế, thực chất là có thể thuận tiện đi qua cung Trà Ngân hiện đang ở. Quả thật Ngạo Thiên hắn tính toán vô cùng chuẩn xác, lúc gần đến tẩm cung của hoàng đế, hắn đã gặp được nàng. Vì từng có chuyện Trấn Nam vương gia làm hộ hoa sứ giả đưa công thần là Trà Ngân trở về thay cho lời cảm tạ chân thành từ hoàng gia, nên khi hắn mở miệng nói muốn hỏi thăm cuộc sống của cung nữ này, thái giám lẫn thị vệ trông thấy cũng không hề nghi ngờ gì, thức thời lui sang một góc cho hai người nói chuyện một chút. Ngạo Thiên bày ra vẻ phóng khoáng, tươi cười tự nhiên, nhưng mắt cẩn thận quan sát xung quanh, thanh âm cũng chỉ vừa đủ cho hai người nghe
- Lọ mị dược ta đưa cho ngươi sao rồi. Có phải là ngươi đã thành công trèo lên giường của hoàng đế rồi không?
Lúc đưa ra câu hỏi này với nữ tử trước mặt, tim Ngạo Thiên có gì đó xáo động. Chẳng phải hắn rất mong chờ nàng thành công trở thành nữ nhân bên gối của hoàng đế hay sao. Vậy vì sao lúc này, lòng hắn lại châm chích đến khó chịu. Hắn rất nôn nóng được biết câu trả lời của nàng là gì, là đáp án khiến hắn thỏa mãn hay không? Mà thực sự đáp án nào mới thực sự khiến lòng hắn phấn khích, hắn không thể nào hiểu nữa, đành bị động chờ đợi
- Vẫn chưa, mong vương gia lượng thứ. Nô tì chưa từng với nam nhân, lòng nhiều lo sợ. Mong ngài cho nô tì thêm chút thời gian nữa chuẩn bị tâm lý. Dục tốc bất đạt, hấp tấp dễ xảy ra sai sót lắm ạ.
- Thôi được rồi, nhưng cũng không nên quá lâu, kẻo cơ hội qua đi lại ngồi đó tiếc nuối. Là ta thấy ngươi thông minh, lanh lợi muốn giúp ngươi. Sau có việc cần thiết gì, coi như trả lại cho ta chút ân tình. Đừng khiến ta thất vọng đấy!
Ngạo Thiên giờ đang dùng lý do yết kiến hoàng đế, không tiện ở lâu, nói xong hắn đi ngay, bỗng cảm thấy lòng có gì đó nhẹ nhõm không thể lý giải. Rõ ràng việc chưa thành, kế hoạch cũng chưa tới đâu, sao hắn không thấy bực dọc lắm nhỉ. Càng ngày, Ngạo Thiên càng cảm thấy bản thân mình rất khó hiểu, rất kỳ lạ, chẳng giống con người lãnh tình lãnh tâm, thờ ơ xem nhẹ mọi chuyện như xưa nữa.
Trấn Nam Vương gia đến thỉnh an hoàng đế cho có lệ, nói ba điều bốn chuyện xong lại quay về. Hắn không hề nhớ phải ghé sang Hồng Lan cung gặp gỡ người nào đó ngày đêm mong nhớ, một ngày không gặp như xa cách ba thu. Hắn không tìm Lan Quý Phi không có nghĩa là nàng không theo sát hành tung của hắn. Ngay từ lúc Ngạo Thiên tiến cung, nàng đã cho người theo dõi để báo lại. Lúc nghe tiểu thái giám bẩm báo, vương gia anh tuấn tiêu sái bất phàm trong lòng nàng lại đang cười nói trông rất vui vẻ với cung nữ giặt đồ Trà Ngân thì sát tâm trong nàng càng điên cuồng gào thét. Thật hay cho một nữ tử đê tiện lại có thể câu tam đáp tứ. Hôm qua còn thong dong sung sướng cùng hoàng đế, hôm nay lại câu dẫn đến Trấn Nam Vương gia. Đúng là dã tâm không hề nhỏ, một chân đạp hai thuyền. Ả ta mà tồn tại, dù là ở bên nam nhân nào thì cũng gây bất lợi lớn cho mình. Hiện tại cũng đến thời điểm có thể diệt trừ. Nàng nghĩ trong tình huống này, dùng chút tiểu xảo rồi mượn tay hoàng đế thủ tiêu cái thứ tiện tì lẳng lơ này vừa không làm bẩn tay, vừa không khiến vương gia oán giận mình, thật là nhất cử lưỡng tiện. Tưởng tượng đến kế hoạch rất đơn giản mà lại hủy diệt được cái gai trong mắt, Lan Quý Phi không kìm được nụ cười thâm độc treo bên môi. Ánh mắt nàng ta bây giờ đã nhuốm đầy những toan tính xấu xa, giảm đi mấy phần quý khí, tăng thêm mấy phần tàn độc. Nàng lấy khăn tay lau đi vài giọt mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay vì cơn tức giận bộc phát khi nãy, tâm lại trôi theo những chủ ý đã hiển hiện trong đầu. Ả tiện tỳ, ngươi cứ cười đi, rất nhanh thôi sẽ phải khóc ròng vì tính mạng cỏ rác cũng không thể giữ được nữa đấy. Ha ha ha!
Thời gian này, Hàn Thừa Vĩ không có quá nhiều khó khăn về chính sự. Cảm giác dường như tiểu cô nương Trà Ngân này là phúc tinh của mình, nên mọi vấn đề từ sứ thần khiêu khích đến dịch bệnh đều được xử lý đâu vào đấy. Hắn còn được nàng chỉ dẫn những phương pháp toán học vô cùng kỳ lạ mà rất hữu hiệu, có thể tính toán rất nhanh, rất chuẩn xác. Tâm trạng hắn mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái, vui vẻ. Chỉ là trông thần sắc của nữ tử kia thì không phải vậy. Thừa Vĩ đọc được trong mắt nàng là một sự gượng ép chịu đựng, nhiều lúc còn len lén thở dài chán chường. Mỗi lần trông thấy điều đó, niềm vui đang có trong hắn bỗng nhạt hẳn đi. Hắn rất hoài nghi đây là nàng ta đang nhớ đến cái tên nam nhân vô dụng kia. Buồn nhớ sao, có nát tâm nhớ thương cũng đừng mong hắn thả nàng đi dù là nửa bước. Vậy nên hắn cũng cứng rắn bước qua cảm xúc của nàng, đâu hay biết nàng vừa là nhớ nhà, vừa là khó chịu vì không được như nhiều người bình thường khác, được tự do lựa chọn cuộc sống, tương lai của riêng mình.
Hôm nay, sau một bài toán học thật thú vị, Thừa Vĩ lại trông thấy Trà Ngân trưng ra vẻ mặt nhạt nhẽo, vô vị. Vì đêm trước thị vệ mang tin tình báo về Trà Ngân trở lại, vẫn chỉ là đôi điều vụn vặt, không hề có thêm chuyện gì mới mẻ về nam nhân kia. Hắn nghe xong mà khó giữ nổi bình tĩnh, chẳng lẽ tên kia có bản lĩnh thông thiên, có thể kín kẽ, không để lại dấu vết nào cả, khiến cho đội quân tình báo tinh nhuệ của hắn cũng đành phải công cốc trở về. Giờ thì đúng dịp nàng ta lại nhớ nhung, sao Thừa Vĩ có thể không tận dụng mà tìm hiểu thêm một chút. Hắn cố gắng kiềm chế cơn khó chịu đang mồi lên, nụ cười mấy phần gượng gạo
- Sao mặt mày lại mất hứng thế kia. Đang nhớ nhà, nhớ tình lang có đúng không?
- Dạ bẩm hoàng thượng. Đúng thật là nô tì nhớ nhà, chưa biết làm thế nào để được đoàn tụ. Nhưng hiện tại, nô tì cũng hoài niệm cuộc sống đơn giản, tự do tự tại ở ngoài cung như ở Kế Châu trước kia. Dạo gần đây hoàng thượng đối với nô tì vô cùng tốt, dành khá nhiều đặc ân cho nô tì. Ngài có thể nào mở thêm một cánh cửa nữa, cho nô tì được rời khỏi hoàng cung sâm nghiêm này không? Nô tì xưa nay không quen khuôn phép, ngày ngày đều cảm thấy bó buộc, ở đây một ngày là một ngày sợ hãi không biết có vi phạm quy chế cung đình mà bị xử tử hay không. Mong hoàng thượng ân chuẩn.
- Trẫm không cho phép. Ngươi có thể xin trẫm điều gì khác, riêng chuyện này thì không. Đừng mất công nói lại lần nữa sẽ khiến trẫm nóng giận, không hay ho cho ngươi đâu. Thôi được rồi, thích tận hưởng không khí nhộn nhịp ở ngoài cung phải không. Vậy trẫm sẽ cho phép ngươi xuất cung một ngày, vui chơi cho thỏa. Ngươi về cung chuẩn bị đi!
Bị từ chối mà không một cơ hội nài nỉ thêm, Trà Ngân quay về chuẩn bị một chút cho mình với y phục gọn nhẹ, dặn lòng suy nghĩ tích cực hơn, ít ra tên hoàng đế kia còn cho mình được phép xuất cung thăm thú một chút, coi như có thời gian giải tỏa những buồn bực với khuôn phép hà khắc của hoàng cung, cũng là có điều an ủi. Khi Trà Ngân sẵn sàng trình diện, cứ nghĩ sẽ có một thị vệ võ công cao cường hộ tống mình ra khỏi cung, được thỏa thích ngắm phố phường, mua sắm một ít đồ vật đáng yêu mà thời hiện đại không có, ai ngờ người đi cùng lại có thêm hoàng đế.
Thừa Vĩ bây giờ trong bộ thường phục tao nhã, ra dáng một công tử phong lưu, theo sau là hai tên thị vệ cũng được cải trang thành hai tên thư đồng. Trà Ngân cảm thấy một chút niềm hưng phấn ban đầu vì có cái người cao cao tại thượng này đi cùng mà lắng lại. Cô thầm suy đoán, là hắn sợ mình lợi dụng thời cơ trốn đi phải không? Cô gái nhỏ nghĩ vậy mà lại đúng, Thừa Vĩ biết rõ trí thông minh bất phàm của nữ tử này, sao còn dám lơi lỏng. Nhưng hắn cũng muốn cho nàng chút không khí vui vẻ, coi như thưởng cho nàng vì những đóng góp từ trước đến nay cho nước Đại Nam đi. Hôm nay đưa nàng đi, hắn vừa muốn cùng nàng trôi qua khoảng thời gian vui vẻ, cũng vừa muốn thị sát dân tình, xem bách tính của hắn có được an ổn, no cơm ấm áo hay không.
Hai người cùng ngồi trên cỗ xe ngựa không mấy xa hoa, vì là không muốn phô trương thanh thế, còn hai tên thị vệ thì ngồi trước đánh xe. Không gian bên trong xe ngựa chật hẹp, một nam một nữ ngồi gần, dường như có thể nghe được nhịp tim của đối phương. Từ lúc biết được người này không phải là một Tiểu Trắc Tử vô danh tiểu tốt mà là người đứng đầu một nước, một nam nhân xuất chúng và cũng rất lạnh lùng kiêu ngạo, Trà Ngân bắt đầu có tâm phòng bị, không còn dám vô tư tiếp xúc, cũng không dám bất cẩn như trước nữa. Cho nên trong hoàn cảnh này, cô lại càng lúng túng không biết phải làm sao, hoặc nói gì để đánh tan bầu không khí ngượng ngập này. Họ cứ thế duy trì vẻ trầm mặc, đến lúc ngựa dừng lại ở nội thành đông đúc, cả hai mới xuống xe, nhìn ngắm khắp nơi.
Lần trước có ở tạm một thời gian với bách tính Kế Châu, nhưng là giữa lúc mọi người đang rối ren, chẳng có thời gian vui chơi thực sự. Bây giờ thì khác, kinh thành tấp nập, người dân an cư lạc nghiệp thật khiến lòng người phấn khởi theo. Thế nên Trà Ngân cũng muốn hòa vào dòng người hối hả, nhìn một chút về những khung cảnh sầm uất, tự tay chọn vài dây đeo kết bình an xinh xinh cho mình. Thừa Vĩ trông thấy bộ dạng của nữ tử trước mặt linh hoạt hơn khi ở cung thường ngày thì cũng thầm vui vẻ lây. Hắn nghĩ trong lòng, nếu nàng mà ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, không mơ tưởng chuyện viễn vông là tìm kiếm nam nhân nọ, hắn cũng sẽ cho nàng thường xuyên xuất cung chơi, không quá bó buộc nàng ấy. Một bên nữ tử nhìn cái gì cũng muốn mua nhưng lại e ngại hầu bao hạn hẹp, cũng không thích mở miệng xin xỏ người khác. Một bên nam tử nhẹ nhàng đánh mắt liền có người thanh toán bạc, mang về hết những thứ cô gái nhỏ đã chạm qua. Lúc sau, Trà Ngân còn giống như đứa trẻ, chạy đến chỗ người bán rong mua mấy xâu kẹo hồ lô ăn cho thỏa thích. Thì ra kẹo hồ lô cô nhìn thấy trong phim là có thật, và vị ngon thật khó cưỡng. Đấy đấy, cuộc sống ngoài cung vui biết bao, làm sao lại không mơ ước cơ chứ. Nhưng có lẽ hiện tại còn chưa được, hoàng đế còn chưa buông tha cho mình, có khi là vướng mắc rất nhiều bài học hay nên luyến tiếc. Hy vọng là sau khi mình dạy hết những gì thông dụng cho hắn, hắn sẽ mở lòng mà ban thưởng cho cô được hoàn thành nguyện vọng của mình.
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, hoàng hôn phủ lên khắp muôn nơi, cũng là lúc cỗ xe ngựa đưa hai người trở về hoàng cung. Cả ngày tung tăng, đôi chân Trà Ngân có phần mệt mỏi, cô rất muốn về cung điện hiện tại mình đang trú tạm, đánh một giấc thật ngon lành. Cô vừa hành lễ, xoay lưng cáo lui thì bị hoàng đế gọi dừng bước:
- Trà Ngân, khoan vội! Cái này… cái này cho ngươi.
Tâm trạng hồi hộp khiến Thừa Vĩ có phần lúng túng lạ kỳ. Cùng là tặng quà, nhưng lần trước hắn đưa nàng với danh nghĩa của một người khác, nên hắn cũng không quá căng thẳng, chỉ như truyền qua tay đơn thuần thôi. Còn lần này, chính tay hắn tự chọn một chiếc trâm xinh đẹp, dù không phải giá trị liên thành, cũng là tâm ý tỉ mỉ lần đầu tiên dành cho nữ tử. Cô gái nhỏ đón nhận, gương mặt không giấu vẻ ngạc nhiên
- Hoàng thượng tặng trâm cho nô tì sao. Nô tì có thể hỏi là vì sao không ạ.
- Cũng không có gì, chỉ là thấy đẹp thì tiện tay thôi. Ngươi thử cài lên xem có hợp không. Cứ coi như trẫm ban thưởng cho ngươi vì đã truyền thụ lại khá nhiều điều hay cho trẫm. Ngươi về được rồi. Ngủ ngon nhé!
Nói xong, Thừa Vĩ xoay người tiến vào long sàn, che giấu hai bên lỗ tai đã phớt hồng vì ngượng ngập. Trà Ngân không nhìn thấy điều đó, mà cũng chẳng thừa tinh lực để bận tâm, nhanh chóng về nghỉ ngơi. Cô nào biết phía sau hòn giả sơn cô vừa lướt qua, có một người đang tràn đầy sát khí. Thật hay cho một đôi tình chàng ý thiếp, cả ngày xuất cung đi chơi, quấn quýt như không thể tách rời.
******
Tin tức Thừa Vĩ và Trà Ngân xuất cung, lúc về còn trông rất vui vẻ cũng được ám vệ truyền về cho Trấn Nam Vương gia khiến hắn rất hài lòng, lại len lỏi một tia mất mát rất nhạt. Ngay hôm sau, khi hắn tiến cung với danh nghĩa gặp thái y, cũng vào yết kiến thỉnh an hoàng đế, thực chất là có thể thuận tiện đi qua cung Trà Ngân hiện đang ở. Quả thật Ngạo Thiên hắn tính toán vô cùng chuẩn xác, lúc gần đến tẩm cung của hoàng đế, hắn đã gặp được nàng. Vì từng có chuyện Trấn Nam vương gia làm hộ hoa sứ giả đưa công thần là Trà Ngân trở về thay cho lời cảm tạ chân thành từ hoàng gia, nên khi hắn mở miệng nói muốn hỏi thăm cuộc sống của cung nữ này, thái giám lẫn thị vệ trông thấy cũng không hề nghi ngờ gì, thức thời lui sang một góc cho hai người nói chuyện một chút. Ngạo Thiên bày ra vẻ phóng khoáng, tươi cười tự nhiên, nhưng mắt cẩn thận quan sát xung quanh, thanh âm cũng chỉ vừa đủ cho hai người nghe
- Lọ mị dược ta đưa cho ngươi sao rồi. Có phải là ngươi đã thành công trèo lên giường của hoàng đế rồi không?
Lúc đưa ra câu hỏi này với nữ tử trước mặt, tim Ngạo Thiên có gì đó xáo động. Chẳng phải hắn rất mong chờ nàng thành công trở thành nữ nhân bên gối của hoàng đế hay sao. Vậy vì sao lúc này, lòng hắn lại châm chích đến khó chịu. Hắn rất nôn nóng được biết câu trả lời của nàng là gì, là đáp án khiến hắn thỏa mãn hay không? Mà thực sự đáp án nào mới thực sự khiến lòng hắn phấn khích, hắn không thể nào hiểu nữa, đành bị động chờ đợi
- Vẫn chưa, mong vương gia lượng thứ. Nô tì chưa từng với nam nhân, lòng nhiều lo sợ. Mong ngài cho nô tì thêm chút thời gian nữa chuẩn bị tâm lý. Dục tốc bất đạt, hấp tấp dễ xảy ra sai sót lắm ạ.
- Thôi được rồi, nhưng cũng không nên quá lâu, kẻo cơ hội qua đi lại ngồi đó tiếc nuối. Là ta thấy ngươi thông minh, lanh lợi muốn giúp ngươi. Sau có việc cần thiết gì, coi như trả lại cho ta chút ân tình. Đừng khiến ta thất vọng đấy!
Ngạo Thiên giờ đang dùng lý do yết kiến hoàng đế, không tiện ở lâu, nói xong hắn đi ngay, bỗng cảm thấy lòng có gì đó nhẹ nhõm không thể lý giải. Rõ ràng việc chưa thành, kế hoạch cũng chưa tới đâu, sao hắn không thấy bực dọc lắm nhỉ. Càng ngày, Ngạo Thiên càng cảm thấy bản thân mình rất khó hiểu, rất kỳ lạ, chẳng giống con người lãnh tình lãnh tâm, thờ ơ xem nhẹ mọi chuyện như xưa nữa.
Trấn Nam Vương gia đến thỉnh an hoàng đế cho có lệ, nói ba điều bốn chuyện xong lại quay về. Hắn không hề nhớ phải ghé sang Hồng Lan cung gặp gỡ người nào đó ngày đêm mong nhớ, một ngày không gặp như xa cách ba thu. Hắn không tìm Lan Quý Phi không có nghĩa là nàng không theo sát hành tung của hắn. Ngay từ lúc Ngạo Thiên tiến cung, nàng đã cho người theo dõi để báo lại. Lúc nghe tiểu thái giám bẩm báo, vương gia anh tuấn tiêu sái bất phàm trong lòng nàng lại đang cười nói trông rất vui vẻ với cung nữ giặt đồ Trà Ngân thì sát tâm trong nàng càng điên cuồng gào thét. Thật hay cho một nữ tử đê tiện lại có thể câu tam đáp tứ. Hôm qua còn thong dong sung sướng cùng hoàng đế, hôm nay lại câu dẫn đến Trấn Nam Vương gia. Đúng là dã tâm không hề nhỏ, một chân đạp hai thuyền. Ả ta mà tồn tại, dù là ở bên nam nhân nào thì cũng gây bất lợi lớn cho mình. Hiện tại cũng đến thời điểm có thể diệt trừ. Nàng nghĩ trong tình huống này, dùng chút tiểu xảo rồi mượn tay hoàng đế thủ tiêu cái thứ tiện tì lẳng lơ này vừa không làm bẩn tay, vừa không khiến vương gia oán giận mình, thật là nhất cử lưỡng tiện. Tưởng tượng đến kế hoạch rất đơn giản mà lại hủy diệt được cái gai trong mắt, Lan Quý Phi không kìm được nụ cười thâm độc treo bên môi. Ánh mắt nàng ta bây giờ đã nhuốm đầy những toan tính xấu xa, giảm đi mấy phần quý khí, tăng thêm mấy phần tàn độc. Nàng lấy khăn tay lau đi vài giọt mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay vì cơn tức giận bộc phát khi nãy, tâm lại trôi theo những chủ ý đã hiển hiện trong đầu. Ả tiện tỳ, ngươi cứ cười đi, rất nhanh thôi sẽ phải khóc ròng vì tính mạng cỏ rác cũng không thể giữ được nữa đấy. Ha ha ha!