Bichvan521
Tác giả VW
-
Chương 53: NAM NHI RƠI LỆ
Không phải đến Ngọc Y quán làm việc nữa, ở biệt viện lại có người hầu kẻ hạ, chẳng ai để cho Vân Ngọc phải đụng đến móng tay, cô gái nhỏ sinh ra nhàm chán, cứ ngáp ngắn ngáp dài. Việc đọc sách y thuật đã chiếm phần lớn thời gian rồi, nhưng như vậy cũng vẫn còn khá nhiều lúc rảnh rỗi. Cô muốn ra ngoài dạo chơi, các nha hoàn nhất quyết không đồng ý, nói rằng đó là mệnh lệnh của chủ tử. Thế nên cô chỉ còn cách nhờ nha hoàn ra phố mua vài quyển thoại bản về đọc. Cái gọi là thoại bản cũng giống như truyện ngôn tình mà bao trái tim thiếu nữ đọc rồi càng say mê, nội dung xoáy quanh những câu chuyện tình yêu lãng mạn. Cô nghĩ, phải đọc thử xem thoại bản cổ đại so với mấy bộ truyện xuyên không, cung đấu, trọng sinh ở hiện đại thì bên nào có phong cách viết đặc sắc hơn. Vùi đầu vào trang sách mê mải, Vân Ngọc nhập tâm đến nỗi không phát hiện bóng dáng một nam tử với thần sắc muộn phiền đang bước vào.
Đến phân đoạn có tình tiết hài hước, Vân Ngọc ôm bụng cười ha ha ha, thanh âm lọt vào tai nam tử bỗng trở nên chói tai lạ lùng. Nữ tử này thật là giỏi, mức độ vô tư nếu nàng xếp thứ nhì thì chẳng ai có thể đứng nhất được cả. Bản thân hắn lo trái lo phải, suy tính đủ đường để tìm cách vượt qua tất cả chướng ngại, rước nàng về làm thê tử kết tóc se tơ. Vậy mà nàng ở đây một chút nhớ nhung hắn cũng không có, còn thoải mái cười ra tiếng. Có cảm giác như thể chỉ cần hắn không ghé sang đây, nàng sẽ sống rất tốt, vô cùng tốt. Nghĩ như vậy, lòng thái tử dâng lên cơn buồn bực khó diễn tả, nhiều hơn nữa là hụt hẫng. Nhưng cũng đã đến nơi rồi, chẳng lẽ lại quay về, mà chuyện hôn sự tương lai của nàng bây giờ là vấn đề vô cùng cấp bách, không thể trì hoãn thêm. Chí Viễn đành áp chế hỉ nộ trong lòng, trưng ra dáng vẻ bình thường, nhiễm mấy phần gượng gạo, lên tiếng hỏi han Vân Ngọc
- Mấy hôm rồi không gặp, nàng hiện tại trông rất vui vẻ nhỉ?
Thanh âm nam tử trầm thấp như đang nói chuyện bình thường thực ra pha chút hờn dỗi, qua đôi tai Vân Ngọc lại chẳng khác gì “đàn gảy tai trâu” cứ thế hồn nhiên đáp lại:
- Vâng, vui lắm luôn. Lần đầu dân nữ đọc mấy loại thoại bản này, ôi chao sao mà hài hước quá đi thôi. Xem ra sắp tới dân nữ đã tìm được thú tiêu khiển cho qua thời gian rảnh rỗi rồi ạ.
- Nàng dẹp hết đi cho ta. Không có việc gì làm thì nên nghĩ về ta nhiều hơn một chút, để sau này có đối diện với nhau cũng hòa hợp hơn, làm mấy chuyện vô bổ thế kia làm gì?
- Không phải…. không phải ngài bỏ cuộc rồi sao. Mấy hôm nay còn… còn không tới. Dân nữ nghĩ…
- Nghĩ là ta chưa ra trận đã lui sao, cho nên hiện tại mới vui vẻ đến cười không khép miệng đó hả. Thật không biết ta trúng phải tà gì mà lại thích một người vô tâm đến bậc này nữa
- Dân nữ… dân nữ…
- Im lặng, hôm nay ta đến đây không phải là nghe nàng biện giải hay từ chối. Ta là muốn cho nàng đáp án cuối cùng, về yêu cầu kia của nàng.
- Vâng vâng, dân nữ xin rửa tai lắng nghe
Lòng Vân Ngọc rạo rực, mong chờ thời khắc này đã lâu rồi, cô tin chắc rằng từ giây phút này, mình đã được hoàn toàn tự do làm điều mình muốn. Chỉ là không ngờ, kết quả khiến cả tinh thần cô bị chấn động
- Ta đồng ý lời hứa “một đời – một kiếp – một đôi”, nhưng nàng phải cho ta thời gian là 2 năm. Không, chính xác là qua tang kỳ của mẫu hậu ta, ta nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa mọi trở ngại để đưa nàng về làm thê tử, cả đời chỉ có mình nàng, không nạp thêm nữ nhi nào nữa.
- Thái tử, ngài… ngài chớ có nói đùa chuyện này. Có câu “nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy”, cho nên ngài đừng nên tùy tiện hứa mà tự gây khó khăn cho bản thân mình
- Ta biết lời này rất khó tin. Ngay cả bản thân ta còn không thể tin được. Nhưng vì nàng, ta nguyện cố gắng hết mình để hoàn thành mong ước của nàng. Nói thôi thì không bằng chứng, ta sẽ viết cho nàng một giấy định ước. Nếu sau này ta thay lòng, nạp thêm người con gái nào, nàng tùy thời có thể rời khỏi ta bất cứ lúc nào mà không cần quan tâm đến quy chế quản thúc nào của hậu cung. Không ai có thể ngăn cản, ngay cả ta cũng vậy. Đồng thời, sẽ chia cho nàng một phần giang sơn của Yên Trường Quốc. Như thế đã được chưa?
Vân Ngọc đứng nghe, tâm càng chấn động theo từng chữ từng chữ Chí Viễn nói. Hắn, thái tử của chế độ hoàng quyền, trong cung luôn có tam cung lục viện là quy chế tổ tông bao đời. Vậy mà giờ đây lại thẳng người tuyên bố rằng vì mình mà không nạp thêm phi tử. Còn nữa, khiếp đảm hơn là, hắn tự mình nêu trong điều kiện sẽ chia một phần giang sơn nếu một ngày nàng phải rời đi vì lý do bị hắn phản bội. Mà nước Yên Trường Quốc giàu có, trù phú như vậy, được chia một phần chính là trở thành vua một cõi đấy, không đùa được đâu. Tới thời điểm này, Vân Ngọc mới nhận ra tâm ý người này là chân thành, điều này khiến suy nghĩ của cô hoàn toàn rối loạn. Trước giờ đối diện với người này, cô vẫn luôn vô tư chưa bao giờ nghĩ ngợi xa xôi. Nhìn hắn đẹp trai, phong độ ngời ngời như thế, cô cũng rất thưởng thức nhưng cũng càng hiểu người như vậy sẽ chẳng bao giờ là của mình. Chuyện tình một đêm lần trước, cô không biết tại sao bỗng dưng hắn lại phát cuồng, làm ra điều khiến người khác căm hận, nhưng sau đó hắn lại mang tinh thần bồi thường vô cùng lớn, khẳng định hắn cũng không phải là kẻ xấu xa, chắc là có ẩn tình gì đó bên trong mà cô cũng không tiện để hỏi. Bất giác, hắn lại nói chắc nịch rằng muốn cùng cô một đôi bạc đầu giai lão, mặc kệ chuyện này đối với thân phận của hắn là khó khăn đến mức nào. Thực sự là quá mức chấn động, tim cô lúc này như có một bàn tay nhè nhẹ chạm vào, có phần thổn thức, có phần hoang mang.
Vân Ngọc còn chưa trả lời, Phương Chí Viễn đã tiến đến bên bàn, sai nha hoàn mang một bộ bút nghiên ra cho hắn soạn thảo tờ định ước. Bàn tay hắn hữu lực, vung cọ trên trang giấy trắng tinh, chẳng mấy chốc chữ hiện ra như rồng bay phượng múa, đẹp không sao tả hết
“Ta, thái tử Yên Trường Quốc – là trữ quân tương lai. Hôm nay viết tờ ước định này với lời hứa một lòng một dạ chỉ yêu thương một mình Vân Ngọc. Giả như sau này sinh lòng phụ bạc, nếu đã đăng cơ sẽ mang tặng nàng một phần giang sơn Yên Trường Quốc. Nếu vẫn còn là thái tử, sẽ hiến tặng nàng toàn bộ tài sản đang có, xem như bồi thường tổn thất tinh thần. Đồng thời sẽ trả cho nàng tự do được làm điều mình muốn, không được phép giam giữ và ép buộc. Tờ giấy này sẽ do nàng giữ làm bằng chứng về sau. Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Chí Viễn dừng tay, gác bút lông lên nghiên mực, cầm tờ giấy lên thổi cho chóng khô rồi giao vào tay Vân Ngọc. Ước định đã trao, cũng như giao phó hết trái tim và linh hồn cho một mình nàng. Khoảnh khắc này, hắn dường như cảm nhận được những nặng nề của mấy ngày qua đã hoàn toàn giải thoát. Hóa ra càng trốn tránh hiện thực, bản thân sẽ càng bế tắc không cách gì cứu vãn. Chỉ có tiến về phía trước, dũng cảm chọn lấy một lối rẽ, rồi cố gắng hết sức với lựa chọn của mình, dù là thành công hay thất bại bản thân cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc. Hắn im lặng một bên, bắt đầu quan sát tỉ mỉ cảm xúc hiện ra trên gương mặt nàng lúc này. Vẫn là một tầng mơ hồ không thể nào tin tưởng được, ngây thơ ngốc nghếch như một con thỏ đi lạc. Chí Viễn không nén được yêu thương đang dâng trào lúc này, bước đến gần nàng hơn, bàn tay hắn nhè nhẹ vỗ lên đầu nàng như an ủi, như vỗ về:
- Ước định là thật, chữ cũng là thật, quá rõ ràng rồi còn chưa tin sao. Ta đã nói nàng ngốc mà, còn không chịu thừa nhận. Nếu không có ta bảo vệ, nàng sẽ trở thành cái dạng gì đây. Suốt ngày bị ức hiếp mất thôi
- Dân nữ… dân nữ không có.
- Từ nay không cho phép tự xưng là dân nữ nữa, cũng không cần gọi ta là thái tử, nghe xa cách lắm. Cứ thoải mái gọi ta là Chí Viễn, hoặc Viễn ca thôi! Còn nữa, yêu cầu của nàng ta đang thực hiện, chính nàng cũng nên tỏ chút thành ý với ta đi chứ
- Thành ý thế nào ạ, dân nữ… à, muội không biết đâu, Viễn... Viễn ca cứ nói thử xem?
Vân Ngọc ngượng ngùng với cách nói chuyện như thế này lắm, nhưng không hiểu sao trước lời đề nghị của hắn, cô lại chẳng thể chối từ. Cô đoán nguyên nhân chính là không nỡ đạp lên tấm chân tình của hắn. Cô gái đứng đó, thân ảnh nhỏ xinh thẹn thùng khác hẳn dáng vẻ thường ngày, càng khiến tâm Chí Viễn bứt rứt. Nàng như thế, rất tự nhiên tỏa ra vẻ mị hoặc mà bản thân cũng không nhận thức được, chỉ có Chí Viễn thần hồn dần điên đảo, đang thầm nhắc nhở trong lòng: “Không được manh động, không được hồ đồ. Tang kỳ mẫu hậu còn chưa qua đâu, không được đánh mất lý trí thành đứa con bất hiếu. Hơn nữa nàng vẫn còn ngô nghê với tình trường lắm, phải dạy dỗ nàng thêm vài năm nữa mới tốt”.
Chí Viễn cứ mơ mơ hồ hồ trong tưởng tượng một lúc, đến khi Vân Ngọc gọi hai tiếng mới trở về hiện thực
- Viễn Ca, Viễn ca!
- Nàng gọi rất êm tai, ta nghe rất thích. Còn thành ý ta nhắc tới là nàng phải mở lòng mình ra một chút để nhìn thấy những cố gắng của ta mỗi ngày. Ta muốn nàng gác lại ác cảm trước kia, nhìn nhận ta như một con người hoàn toàn mới. Chúng ta xem như bắt đầu từ bây giờ có được hay không?
- Viễn Ca, muội có thể nói lời này thật lòng hay không?
- Nàng cứ nói đi, không phải ngại
- Thực ra trước giờ muội chưa từng yêu ai, cũng không biết yêu một người phải như thế nào. Tâm ý của huynh, muội sẽ cố gắng nhìn nhận. Nhưng muội rất lo lắng về phía hoàng đế, sao ngài ấy có thể đồng ý điều kiện vô lý như vậy được. Huynh vẫn nên dừng lại thì hơn, để tránh sứt mẻ tình cảm cha con, và không tự làm bản thân mình thiệt thòi. Đàn ông mà, nhiều thêm một nữ tử bên mình thì lại càng vui vẻ, muội hiểu được.
- Khó khăn lắm ta mới có thể đưa ra quyết định, nàng đừng khuyên nhủ thêm nữa, không cần lung lạc ý chí của ta. Việc của nàng là mở lòng ra với ta, nghĩ về ta thôi. Nhớ cho kỹ điều đó đấy.
Vân Ngọc biết tình cảm dành cho nam nhân kia chính xác là chưa có. Nếu có chăng thì đó là thiện cảm với bản tính có trách nhiệm với sai lầm của bản thân, và bây giờ là tính cách mạnh mẽ dám đương đầu với thách thức to lớn. Thôi thì xem như đây là bước ngoặt để bọn họ bình thường hóa quan hệ với nhau. Về sau có tiến xa hay không là chuyện không ai đoán trước được. Hai năm không quá ngắn để lòng người thay đổi, biết đâu khi đó hắn tìm được người vừa ý hơn, mình cũng sẽ thành tâm chúc phúc, và trả lại cho hắn tờ ước định này mà không cần giành lấy bất cứ thứ gì ngoài tự do. Hai người đạt đến thỏa thuận hài lòng cho đôi bên, cao hứng bày một bàn ăn thật ấm cúng. Lần này, Vân Ngọc là cam tâm tình nguyện gắp thức ăn cho hắn chứ không phải lấy lòng như trước kia. Ánh mắt nàng lộ ra nét vui vẻ thực sự. Họ gắp món ăn qua lại cho nhau rất tự nhiên, qua ánh mắt hắn lại giống như phu thê một nhà yêu thương hòa thuận, càng khiến hắn khao khát. Lẽ ra bữa cơm còn có thêm lão đại phu, nhưng ông lớn tuổi, tinh tế nhận ra vị thái tử này rất muốn có không gian riêng cùng nữ nhi của mình. Thế nên ông sẽ không làm kẻ vô ý tứ chen ngang làm người khác khó chịu, mới viện cớ có việc ra ngoài, dù gì giữa họ có rất nhiều điều cần giải quyết với nhau. Nhờ sự thức thời này, Chí Viễn có một không gian trọn vẹn giống như mong ước, càng kiên định với con đường truy thê hiện tại của mình.
Cũng trong lúc này hoàng đế Yên Trường Quốc vừa tức giận với Ngũ hoàng tử về chuyện hôn sự, đến giờ vẫn còn mệt mỏi chưa hồi phục hẳn. Ông khó nhọc ngồi bên bàn phê duyệt tấu chương, lòng ẩn ẩn cảm giác không an tâm chút nào. Đối với hôn sự của Ngũ hoàng nhi, hoàng đế cũng là có tư tâm thiên vị, phần nhiều là muốn tạo điều kiện thuận lợi cho đại sự sau này của thái tử. Xưa nay Ngũ hoàng nhi với Thái tử không hề có xích mích, nếu đào tạo được nó trở thành cánh tay đắc lực cho thái tử thì ông cũng cảm thấy yên tâm hơn. Thế nên tính toán của hoàng đế là phải tìm được cho Ngũ hoàng nhi một nữ tử vừa có đầu óc, vừa có gia thế mới có thể giúp nó thêm vững vàng thực lực, sau này phò trợ tốt cho thái tử nối ngôi tạo dựng cuộc sống bình an cho muôn dân. Vì vậy, sao ông có thể để Ngũ hoàng nhi tùy ý hồ nháo, cưới về một nữ tử không giúp ích được gì cho địa vị của nó sau này. Cái đứa nhi tử này của ông bản tính ham chơi cứng đầu, chưa lúc nào ông cảm thấy yên tâm được. Nếu không nhanh chóng có quyết định, nó sẽ còn gây ra rắc rối gì nữa hay không? Càng nghĩ càng khó nhịn, hoàng đế liền cho thái giám tổng quản mang một đạo thánh chỉ trống, từ từ hạ bút ra ý chỉ ban hôn.
Đạo thánh chỉ nhanh chóng được mang tới phủ đệ của Ngũ hoàng tử, thái giám tổng quản tuyên đọc
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:
Trẫm xét thấy nữ tử Thẩm Thiên Mi – ái nữ của Lễ bộ thượng thư là người có thi trức, có lễ nghĩa, dung mạo thanh tú, hiền lương thục đức rất xứng đáng để trở thành Ngũ hoàng tử phi. Nay ban hôn cho Ngũ hoàng tử Phương Chí Quân, chờ sau khi tang kỳ hoàng hậu qua đi, sẽ lập tức cử hành đại hôn, chính thức kết thành phu phụ. Khâm thử”
Ngũ hoàng tử nghe xong chiếu thư, tim như hóa đá, không nhận lấy thánh chỉ mà chạy thẳng vào hoàng cung yết kiến phụ hoàng, xin rút lại thánh mệnh. Biết đứa con hồ đồ này lại bắt đầu muốn ầm ĩ, hoàng đế dặn dò thái giám cản hắn lại trước cửa ngự thư phòng, chờ cho hắn mất kiên nhẫn sẽ tự mình rời đi.
Ngự thư phòng là nơi không cho phép gây náo động, Ngũ hoàng tử biết rõ quy định này tất nhiên không dám gây ồn ào, chỉ nói lại với thái giám truyền lời là hắn sẽ quỳ mãi ở đây đến khi nào phụ hoàng rút lại ý chỉ kia mới thôi. Thái giám tổng quản bẩm báo lại với hoàng đế, chỉ thấy người giữ ngôi cửu ngũ sắc mặt dần ám trầm thì càng lo sợ cho sức khỏe hoàng đế, lại nghe hoàng đế như rất kìm nén cảm giác phẫn nộ, thanh âm lãnh lẽo nói:
- Vậy thì mặc kệ nó, muốn quỳ bao lâu cũng được
- Dạ
Thái giám tổng quản khom lưng nhận mệnh rồi lui ra phía sau lưng hoàng đế, cẩn thận quan sát xem thân thể ngài có gì bất thường thì sẽ lập tức gọi người đến kịp thời chữa trị cho hoàng thượng. Qua thời gian rất lâu, ở bên ngoài, ngoài tiếng mưa rào rào ra thì không có thêm thanh âm nào khác thường, hoàng đế tin chắc Ngũ hoàng nhi lúc này đã trở về phủ và cũng đã chấp nhận ý chỉ rồi. Mà ông cũng phải trở về tẩm cung của mình thôi, liền sai người chuẩn bị kiệu. Cốt khí đế vương tao nhã, tưởng đã giải quyết ổn thỏa chuyện hôn sự lần này nên tâm tư thả lỏng một chút. Đâu ngờ vừa bước ra cửa đã thấy cái đứa cứng đầu kia vẫn cứ kiên trì quỳ dưới màn mưa không hề nhúc nhích. Cái dáng vẻ ướt lướt thướt như chuột lột, trông vô cùng thảm hại, nào còn vẻ anh tuấn tiêu sái, ngạo mạn khinh đời của thường ngày nữa. Nam nhân đỉnh thiên lập địa, lại mang thân phận hoàng tử, sao có thể trở nên hèn mọn trong tình yêu thế này, thực không khiến ông động lòng cảm thông mà càng như ngọn lửa đốt trụi sức chịu đựng của hoàng đế. Ông lập tức ra lệnh cho thị vệ
- Trói cái đứa bất hiếu này về phủ của nó đi. Trẫm không muốn trông thấy mặt nó.
Nói rồi hoàng đế sải từng bước thật dài, bỏ lại một bóng lưng ngạo nghễ nhưng tâm đầy bực dọc và phiền muộn. Đám thị vệ chấp hành mệnh lệnh, khóa chặt tay đưa Ngũ Hoàng tử trở về giữa cơn mưa lạnh buốt. Những giọt nước mưa táp vào mặt hòa lẫn với nước mắt nam nhi. Lần đầu tiên Phương Chí Quân mới cảm nhận được nỗi đau khổ tột cùng khi từng bước từng bước rời xa người mà mình đã trao trọn chân tình. Cố gắng đến cạnh nàng nhưng số phận lại kéo hắn đi thật xa, không phải cách này thì là cách khác.
Đến phân đoạn có tình tiết hài hước, Vân Ngọc ôm bụng cười ha ha ha, thanh âm lọt vào tai nam tử bỗng trở nên chói tai lạ lùng. Nữ tử này thật là giỏi, mức độ vô tư nếu nàng xếp thứ nhì thì chẳng ai có thể đứng nhất được cả. Bản thân hắn lo trái lo phải, suy tính đủ đường để tìm cách vượt qua tất cả chướng ngại, rước nàng về làm thê tử kết tóc se tơ. Vậy mà nàng ở đây một chút nhớ nhung hắn cũng không có, còn thoải mái cười ra tiếng. Có cảm giác như thể chỉ cần hắn không ghé sang đây, nàng sẽ sống rất tốt, vô cùng tốt. Nghĩ như vậy, lòng thái tử dâng lên cơn buồn bực khó diễn tả, nhiều hơn nữa là hụt hẫng. Nhưng cũng đã đến nơi rồi, chẳng lẽ lại quay về, mà chuyện hôn sự tương lai của nàng bây giờ là vấn đề vô cùng cấp bách, không thể trì hoãn thêm. Chí Viễn đành áp chế hỉ nộ trong lòng, trưng ra dáng vẻ bình thường, nhiễm mấy phần gượng gạo, lên tiếng hỏi han Vân Ngọc
- Mấy hôm rồi không gặp, nàng hiện tại trông rất vui vẻ nhỉ?
Thanh âm nam tử trầm thấp như đang nói chuyện bình thường thực ra pha chút hờn dỗi, qua đôi tai Vân Ngọc lại chẳng khác gì “đàn gảy tai trâu” cứ thế hồn nhiên đáp lại:
- Vâng, vui lắm luôn. Lần đầu dân nữ đọc mấy loại thoại bản này, ôi chao sao mà hài hước quá đi thôi. Xem ra sắp tới dân nữ đã tìm được thú tiêu khiển cho qua thời gian rảnh rỗi rồi ạ.
- Nàng dẹp hết đi cho ta. Không có việc gì làm thì nên nghĩ về ta nhiều hơn một chút, để sau này có đối diện với nhau cũng hòa hợp hơn, làm mấy chuyện vô bổ thế kia làm gì?
- Không phải…. không phải ngài bỏ cuộc rồi sao. Mấy hôm nay còn… còn không tới. Dân nữ nghĩ…
- Nghĩ là ta chưa ra trận đã lui sao, cho nên hiện tại mới vui vẻ đến cười không khép miệng đó hả. Thật không biết ta trúng phải tà gì mà lại thích một người vô tâm đến bậc này nữa
- Dân nữ… dân nữ…
- Im lặng, hôm nay ta đến đây không phải là nghe nàng biện giải hay từ chối. Ta là muốn cho nàng đáp án cuối cùng, về yêu cầu kia của nàng.
- Vâng vâng, dân nữ xin rửa tai lắng nghe
Lòng Vân Ngọc rạo rực, mong chờ thời khắc này đã lâu rồi, cô tin chắc rằng từ giây phút này, mình đã được hoàn toàn tự do làm điều mình muốn. Chỉ là không ngờ, kết quả khiến cả tinh thần cô bị chấn động
- Ta đồng ý lời hứa “một đời – một kiếp – một đôi”, nhưng nàng phải cho ta thời gian là 2 năm. Không, chính xác là qua tang kỳ của mẫu hậu ta, ta nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa mọi trở ngại để đưa nàng về làm thê tử, cả đời chỉ có mình nàng, không nạp thêm nữ nhi nào nữa.
- Thái tử, ngài… ngài chớ có nói đùa chuyện này. Có câu “nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy”, cho nên ngài đừng nên tùy tiện hứa mà tự gây khó khăn cho bản thân mình
- Ta biết lời này rất khó tin. Ngay cả bản thân ta còn không thể tin được. Nhưng vì nàng, ta nguyện cố gắng hết mình để hoàn thành mong ước của nàng. Nói thôi thì không bằng chứng, ta sẽ viết cho nàng một giấy định ước. Nếu sau này ta thay lòng, nạp thêm người con gái nào, nàng tùy thời có thể rời khỏi ta bất cứ lúc nào mà không cần quan tâm đến quy chế quản thúc nào của hậu cung. Không ai có thể ngăn cản, ngay cả ta cũng vậy. Đồng thời, sẽ chia cho nàng một phần giang sơn của Yên Trường Quốc. Như thế đã được chưa?
Vân Ngọc đứng nghe, tâm càng chấn động theo từng chữ từng chữ Chí Viễn nói. Hắn, thái tử của chế độ hoàng quyền, trong cung luôn có tam cung lục viện là quy chế tổ tông bao đời. Vậy mà giờ đây lại thẳng người tuyên bố rằng vì mình mà không nạp thêm phi tử. Còn nữa, khiếp đảm hơn là, hắn tự mình nêu trong điều kiện sẽ chia một phần giang sơn nếu một ngày nàng phải rời đi vì lý do bị hắn phản bội. Mà nước Yên Trường Quốc giàu có, trù phú như vậy, được chia một phần chính là trở thành vua một cõi đấy, không đùa được đâu. Tới thời điểm này, Vân Ngọc mới nhận ra tâm ý người này là chân thành, điều này khiến suy nghĩ của cô hoàn toàn rối loạn. Trước giờ đối diện với người này, cô vẫn luôn vô tư chưa bao giờ nghĩ ngợi xa xôi. Nhìn hắn đẹp trai, phong độ ngời ngời như thế, cô cũng rất thưởng thức nhưng cũng càng hiểu người như vậy sẽ chẳng bao giờ là của mình. Chuyện tình một đêm lần trước, cô không biết tại sao bỗng dưng hắn lại phát cuồng, làm ra điều khiến người khác căm hận, nhưng sau đó hắn lại mang tinh thần bồi thường vô cùng lớn, khẳng định hắn cũng không phải là kẻ xấu xa, chắc là có ẩn tình gì đó bên trong mà cô cũng không tiện để hỏi. Bất giác, hắn lại nói chắc nịch rằng muốn cùng cô một đôi bạc đầu giai lão, mặc kệ chuyện này đối với thân phận của hắn là khó khăn đến mức nào. Thực sự là quá mức chấn động, tim cô lúc này như có một bàn tay nhè nhẹ chạm vào, có phần thổn thức, có phần hoang mang.
Vân Ngọc còn chưa trả lời, Phương Chí Viễn đã tiến đến bên bàn, sai nha hoàn mang một bộ bút nghiên ra cho hắn soạn thảo tờ định ước. Bàn tay hắn hữu lực, vung cọ trên trang giấy trắng tinh, chẳng mấy chốc chữ hiện ra như rồng bay phượng múa, đẹp không sao tả hết
“Ta, thái tử Yên Trường Quốc – là trữ quân tương lai. Hôm nay viết tờ ước định này với lời hứa một lòng một dạ chỉ yêu thương một mình Vân Ngọc. Giả như sau này sinh lòng phụ bạc, nếu đã đăng cơ sẽ mang tặng nàng một phần giang sơn Yên Trường Quốc. Nếu vẫn còn là thái tử, sẽ hiến tặng nàng toàn bộ tài sản đang có, xem như bồi thường tổn thất tinh thần. Đồng thời sẽ trả cho nàng tự do được làm điều mình muốn, không được phép giam giữ và ép buộc. Tờ giấy này sẽ do nàng giữ làm bằng chứng về sau. Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Chí Viễn dừng tay, gác bút lông lên nghiên mực, cầm tờ giấy lên thổi cho chóng khô rồi giao vào tay Vân Ngọc. Ước định đã trao, cũng như giao phó hết trái tim và linh hồn cho một mình nàng. Khoảnh khắc này, hắn dường như cảm nhận được những nặng nề của mấy ngày qua đã hoàn toàn giải thoát. Hóa ra càng trốn tránh hiện thực, bản thân sẽ càng bế tắc không cách gì cứu vãn. Chỉ có tiến về phía trước, dũng cảm chọn lấy một lối rẽ, rồi cố gắng hết sức với lựa chọn của mình, dù là thành công hay thất bại bản thân cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc. Hắn im lặng một bên, bắt đầu quan sát tỉ mỉ cảm xúc hiện ra trên gương mặt nàng lúc này. Vẫn là một tầng mơ hồ không thể nào tin tưởng được, ngây thơ ngốc nghếch như một con thỏ đi lạc. Chí Viễn không nén được yêu thương đang dâng trào lúc này, bước đến gần nàng hơn, bàn tay hắn nhè nhẹ vỗ lên đầu nàng như an ủi, như vỗ về:
- Ước định là thật, chữ cũng là thật, quá rõ ràng rồi còn chưa tin sao. Ta đã nói nàng ngốc mà, còn không chịu thừa nhận. Nếu không có ta bảo vệ, nàng sẽ trở thành cái dạng gì đây. Suốt ngày bị ức hiếp mất thôi
- Dân nữ… dân nữ không có.
- Từ nay không cho phép tự xưng là dân nữ nữa, cũng không cần gọi ta là thái tử, nghe xa cách lắm. Cứ thoải mái gọi ta là Chí Viễn, hoặc Viễn ca thôi! Còn nữa, yêu cầu của nàng ta đang thực hiện, chính nàng cũng nên tỏ chút thành ý với ta đi chứ
- Thành ý thế nào ạ, dân nữ… à, muội không biết đâu, Viễn... Viễn ca cứ nói thử xem?
Vân Ngọc ngượng ngùng với cách nói chuyện như thế này lắm, nhưng không hiểu sao trước lời đề nghị của hắn, cô lại chẳng thể chối từ. Cô đoán nguyên nhân chính là không nỡ đạp lên tấm chân tình của hắn. Cô gái đứng đó, thân ảnh nhỏ xinh thẹn thùng khác hẳn dáng vẻ thường ngày, càng khiến tâm Chí Viễn bứt rứt. Nàng như thế, rất tự nhiên tỏa ra vẻ mị hoặc mà bản thân cũng không nhận thức được, chỉ có Chí Viễn thần hồn dần điên đảo, đang thầm nhắc nhở trong lòng: “Không được manh động, không được hồ đồ. Tang kỳ mẫu hậu còn chưa qua đâu, không được đánh mất lý trí thành đứa con bất hiếu. Hơn nữa nàng vẫn còn ngô nghê với tình trường lắm, phải dạy dỗ nàng thêm vài năm nữa mới tốt”.
Chí Viễn cứ mơ mơ hồ hồ trong tưởng tượng một lúc, đến khi Vân Ngọc gọi hai tiếng mới trở về hiện thực
- Viễn Ca, Viễn ca!
- Nàng gọi rất êm tai, ta nghe rất thích. Còn thành ý ta nhắc tới là nàng phải mở lòng mình ra một chút để nhìn thấy những cố gắng của ta mỗi ngày. Ta muốn nàng gác lại ác cảm trước kia, nhìn nhận ta như một con người hoàn toàn mới. Chúng ta xem như bắt đầu từ bây giờ có được hay không?
- Viễn Ca, muội có thể nói lời này thật lòng hay không?
- Nàng cứ nói đi, không phải ngại
- Thực ra trước giờ muội chưa từng yêu ai, cũng không biết yêu một người phải như thế nào. Tâm ý của huynh, muội sẽ cố gắng nhìn nhận. Nhưng muội rất lo lắng về phía hoàng đế, sao ngài ấy có thể đồng ý điều kiện vô lý như vậy được. Huynh vẫn nên dừng lại thì hơn, để tránh sứt mẻ tình cảm cha con, và không tự làm bản thân mình thiệt thòi. Đàn ông mà, nhiều thêm một nữ tử bên mình thì lại càng vui vẻ, muội hiểu được.
- Khó khăn lắm ta mới có thể đưa ra quyết định, nàng đừng khuyên nhủ thêm nữa, không cần lung lạc ý chí của ta. Việc của nàng là mở lòng ra với ta, nghĩ về ta thôi. Nhớ cho kỹ điều đó đấy.
Vân Ngọc biết tình cảm dành cho nam nhân kia chính xác là chưa có. Nếu có chăng thì đó là thiện cảm với bản tính có trách nhiệm với sai lầm của bản thân, và bây giờ là tính cách mạnh mẽ dám đương đầu với thách thức to lớn. Thôi thì xem như đây là bước ngoặt để bọn họ bình thường hóa quan hệ với nhau. Về sau có tiến xa hay không là chuyện không ai đoán trước được. Hai năm không quá ngắn để lòng người thay đổi, biết đâu khi đó hắn tìm được người vừa ý hơn, mình cũng sẽ thành tâm chúc phúc, và trả lại cho hắn tờ ước định này mà không cần giành lấy bất cứ thứ gì ngoài tự do. Hai người đạt đến thỏa thuận hài lòng cho đôi bên, cao hứng bày một bàn ăn thật ấm cúng. Lần này, Vân Ngọc là cam tâm tình nguyện gắp thức ăn cho hắn chứ không phải lấy lòng như trước kia. Ánh mắt nàng lộ ra nét vui vẻ thực sự. Họ gắp món ăn qua lại cho nhau rất tự nhiên, qua ánh mắt hắn lại giống như phu thê một nhà yêu thương hòa thuận, càng khiến hắn khao khát. Lẽ ra bữa cơm còn có thêm lão đại phu, nhưng ông lớn tuổi, tinh tế nhận ra vị thái tử này rất muốn có không gian riêng cùng nữ nhi của mình. Thế nên ông sẽ không làm kẻ vô ý tứ chen ngang làm người khác khó chịu, mới viện cớ có việc ra ngoài, dù gì giữa họ có rất nhiều điều cần giải quyết với nhau. Nhờ sự thức thời này, Chí Viễn có một không gian trọn vẹn giống như mong ước, càng kiên định với con đường truy thê hiện tại của mình.
Cũng trong lúc này hoàng đế Yên Trường Quốc vừa tức giận với Ngũ hoàng tử về chuyện hôn sự, đến giờ vẫn còn mệt mỏi chưa hồi phục hẳn. Ông khó nhọc ngồi bên bàn phê duyệt tấu chương, lòng ẩn ẩn cảm giác không an tâm chút nào. Đối với hôn sự của Ngũ hoàng nhi, hoàng đế cũng là có tư tâm thiên vị, phần nhiều là muốn tạo điều kiện thuận lợi cho đại sự sau này của thái tử. Xưa nay Ngũ hoàng nhi với Thái tử không hề có xích mích, nếu đào tạo được nó trở thành cánh tay đắc lực cho thái tử thì ông cũng cảm thấy yên tâm hơn. Thế nên tính toán của hoàng đế là phải tìm được cho Ngũ hoàng nhi một nữ tử vừa có đầu óc, vừa có gia thế mới có thể giúp nó thêm vững vàng thực lực, sau này phò trợ tốt cho thái tử nối ngôi tạo dựng cuộc sống bình an cho muôn dân. Vì vậy, sao ông có thể để Ngũ hoàng nhi tùy ý hồ nháo, cưới về một nữ tử không giúp ích được gì cho địa vị của nó sau này. Cái đứa nhi tử này của ông bản tính ham chơi cứng đầu, chưa lúc nào ông cảm thấy yên tâm được. Nếu không nhanh chóng có quyết định, nó sẽ còn gây ra rắc rối gì nữa hay không? Càng nghĩ càng khó nhịn, hoàng đế liền cho thái giám tổng quản mang một đạo thánh chỉ trống, từ từ hạ bút ra ý chỉ ban hôn.
Đạo thánh chỉ nhanh chóng được mang tới phủ đệ của Ngũ hoàng tử, thái giám tổng quản tuyên đọc
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:
Trẫm xét thấy nữ tử Thẩm Thiên Mi – ái nữ của Lễ bộ thượng thư là người có thi trức, có lễ nghĩa, dung mạo thanh tú, hiền lương thục đức rất xứng đáng để trở thành Ngũ hoàng tử phi. Nay ban hôn cho Ngũ hoàng tử Phương Chí Quân, chờ sau khi tang kỳ hoàng hậu qua đi, sẽ lập tức cử hành đại hôn, chính thức kết thành phu phụ. Khâm thử”
Ngũ hoàng tử nghe xong chiếu thư, tim như hóa đá, không nhận lấy thánh chỉ mà chạy thẳng vào hoàng cung yết kiến phụ hoàng, xin rút lại thánh mệnh. Biết đứa con hồ đồ này lại bắt đầu muốn ầm ĩ, hoàng đế dặn dò thái giám cản hắn lại trước cửa ngự thư phòng, chờ cho hắn mất kiên nhẫn sẽ tự mình rời đi.
Ngự thư phòng là nơi không cho phép gây náo động, Ngũ hoàng tử biết rõ quy định này tất nhiên không dám gây ồn ào, chỉ nói lại với thái giám truyền lời là hắn sẽ quỳ mãi ở đây đến khi nào phụ hoàng rút lại ý chỉ kia mới thôi. Thái giám tổng quản bẩm báo lại với hoàng đế, chỉ thấy người giữ ngôi cửu ngũ sắc mặt dần ám trầm thì càng lo sợ cho sức khỏe hoàng đế, lại nghe hoàng đế như rất kìm nén cảm giác phẫn nộ, thanh âm lãnh lẽo nói:
- Vậy thì mặc kệ nó, muốn quỳ bao lâu cũng được
- Dạ
Thái giám tổng quản khom lưng nhận mệnh rồi lui ra phía sau lưng hoàng đế, cẩn thận quan sát xem thân thể ngài có gì bất thường thì sẽ lập tức gọi người đến kịp thời chữa trị cho hoàng thượng. Qua thời gian rất lâu, ở bên ngoài, ngoài tiếng mưa rào rào ra thì không có thêm thanh âm nào khác thường, hoàng đế tin chắc Ngũ hoàng nhi lúc này đã trở về phủ và cũng đã chấp nhận ý chỉ rồi. Mà ông cũng phải trở về tẩm cung của mình thôi, liền sai người chuẩn bị kiệu. Cốt khí đế vương tao nhã, tưởng đã giải quyết ổn thỏa chuyện hôn sự lần này nên tâm tư thả lỏng một chút. Đâu ngờ vừa bước ra cửa đã thấy cái đứa cứng đầu kia vẫn cứ kiên trì quỳ dưới màn mưa không hề nhúc nhích. Cái dáng vẻ ướt lướt thướt như chuột lột, trông vô cùng thảm hại, nào còn vẻ anh tuấn tiêu sái, ngạo mạn khinh đời của thường ngày nữa. Nam nhân đỉnh thiên lập địa, lại mang thân phận hoàng tử, sao có thể trở nên hèn mọn trong tình yêu thế này, thực không khiến ông động lòng cảm thông mà càng như ngọn lửa đốt trụi sức chịu đựng của hoàng đế. Ông lập tức ra lệnh cho thị vệ
- Trói cái đứa bất hiếu này về phủ của nó đi. Trẫm không muốn trông thấy mặt nó.
Nói rồi hoàng đế sải từng bước thật dài, bỏ lại một bóng lưng ngạo nghễ nhưng tâm đầy bực dọc và phiền muộn. Đám thị vệ chấp hành mệnh lệnh, khóa chặt tay đưa Ngũ Hoàng tử trở về giữa cơn mưa lạnh buốt. Những giọt nước mưa táp vào mặt hòa lẫn với nước mắt nam nhi. Lần đầu tiên Phương Chí Quân mới cảm nhận được nỗi đau khổ tột cùng khi từng bước từng bước rời xa người mà mình đã trao trọn chân tình. Cố gắng đến cạnh nàng nhưng số phận lại kéo hắn đi thật xa, không phải cách này thì là cách khác.