Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ
Hoàng đế thả từng bước tao nhã về phía cô gái trẻ đang luôn tay luôn chân, miệng chưa ngừng thấp giọng mắng chửi người. Trong cái đầu cơ trí bất chợt xuất hiện một ý nghĩ ranh mãnh: "Nàng ta không có sự đề phòng mà chạm phải long nhan, liệu sẽ biểu hiện như thế nào nhỉ? Có phải sẽ co rúm như thỏ con sợ sệt, hay là trưng lên gương mặt nịnh hót lấy lòng mà hắn vô cùng chán ghét?"
Nghe động tĩnh cách mình khá gần, Trà Ngân cảnh giác nhìn quanh, trông thấy thân ảnh một thiếu niên tuấn lãng, nàng bắt đầu quan sát tỉ mỉ, lòng cảm thán: "Đúng là một kiệt tác hoàn mỹ của Thượng đế. Nhìn sống mũi hắn xem, cao thẳng, nhỏ gọn. Đôi môi đầy đặn rất gợi tình theo tiêu chuẩn của phụ nữ hiện đại. Đôi mắt to đen lẫn trong màn đêm âm u, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào. Tóc dài ướt rượt chắc vừa trốn vào suối nước nóng tìm cảm giác thư giãn đây mà. Khuôn mặt đẹp, dáng người cao chuẩn như người mẫu vậy mà lại là một thái giám. Ai chà chà, đáng tiếc... đáng tiếc..."
Trà Ngân thấy hắn vừa đến gần mình thì bất động, nghĩ chắc là hắn đang hoảng hốt vì có người bắt gặp hành vi lén lút tắm ở nơi không cho phép của mình, cô liền nở nụ cười trấn an: "Này, ngươi là thái giám cung nào thế. Ngươi cũng là người mới đến sao, có biết nơi này là không thể tùy tiện đi vào hay không? May cho ngươi hôm nay gặp được ta, nếu là người khác sẽ bẩm báo lên trên thì chết là chắc chắn rồi đó. Thế nào, vậy có thể coi là ngươi nợ ta một ân tình không? Sau này có việc cần giúp đỡ, ngươi sẽ sẵn lòng giúp ta được không nào?"
Hoàng đế nghe cô vô tư nói chuyện, bày ra tư thái hào phóng giúp người mà miệng như bị rút gân. Lòng hắn gào thét: "Ta như vậy mà là thái giám sao. Nữ tử này tưởng tượng cũng thật hay quá nhỉ. Nàng ta nói "cũng là người mới" vậy là mới nhập cung chưa từng thấy qua long nhan thì cũng thôi, nhưng chẳng lẽ chưa có ai kể cho nàng ta về khí độ xuất chúng của hắn sao?"
Vốn muốn xem thử vẻ hoảng loạn của nữ tử kỳ lạ ở trước mặt, sau câu nói của nàng, hắn quyết định đùa dai thêm một chút. Mỗi ngày trôi qua vô vị như thế, bỗng tìm được chuyện khá là thú vị như vậy, sao có thể nhanh chóng để vở kịch hạ màn. Hắn ậm ừ: "Vậy nhờ cả vào ngươi", môi kéo lên một nụ cười nhạt. Hắn cũng quên mất rằng đây là ngoại lệ đầu tiên hắn cảm thấy hứng thú với một người con gái.
Trà Ngân thân thiện vỗ vai hắn, coi như chuyện đã định. Đến gần hắn cô mới nhận ra hắn cao lớn lắm, tuấn tú lắm. Cô đứng cạnh hắn bỗng thấy mình thật bé nhỏ. Dù gì mình cũng 1,65m sao trông lại cách biệt nhiều thế này? Tự ti trong phút chốc được cân bằng trở lại khi cô nhớ ra hắn không còn cái bản năng của người đàn ông nữa, liền đánh thượt một tiếng thở dài, nghĩ thầm: "Quả là ông Trời không cho ai tất cả. Ban cho người ta vẻ xinh đẹp làm gì rồi lại sắp bày hoàn cảnh nghiệt ngã phải đánh mất cả vốn quý nhất của một con người. Thật là thảm thương!"
Trà Ngân phất phất tay, ý bảo hắn nhanh chóng quay về, phòng hờ có người khác phát hiện. Cô cũng nói cho hắn biết mình là người ở Ti chế phòng, thường giặt y phục ở gần nơi này, có gì khó khăn cũng có thể nhờ cô giúp đỡ. Ừ thì, cô nghĩ "có qua có lại mới toại lòng nhau" mà, biết đâu việc xuất cung của cô sau này có một phần trợ lực của hắn thì sao. Thỏ khôn có ba hang, con người lanh lợi xưa nay như cô nhất định phải chuẩn bị cho mình nhiều đường lui để an toàn tháo chạy tìm vùng trời mới yên bình cho mình. Cô bâng quơ nghĩ, may mắn ông Trời thương xót mở cho mình cửa trở về cũng không biết chừng".
Chợt cô đưa tay vỗ đùi, nhớ ra một chuyện quan trọng, mà mấy ngày nay bận rộn ứng phó với đám người cổ đại này nên quên mất. Cô ở đây còn Vân Ngọc đâu? Cô chau mày lá liễu của mình, tay đỡ cằm nghĩ ngợi về toàn bộ chuyện xảy ra của mình và Vân Ngọc. Không chú ý đến người thanh niên nãy giờ vẫn chưa rời khỏi, đang nheo mắt quan sát một loạt hành vi dù khá nhỏ nhưng không hề có vẻ gì là thục nữ cần có của một nữ tử. Người như vậy mà cũng được tuyển vào cung sao, quy chế tuyển chọn dạo này lỏng lẻo thế này à. Hắn nghĩ, lúc trở về hắn phải xem lại cách quản chế cung cấm hiện tại mới được.
Trà Ngân hồi tưởng khá lâu vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân của việc xuyên không quái dị lần này. Mà không tìm ra nguyên nhân, đường về nhà còn xa xôi lắm. Chuyện của Vân Ngọc chờ khi cô rời khỏi hoàng cung đáng sợ này, sẽ lưu ý dò tìm tung tích. Dù sao cô cũng đang ở thế bị động chờ đợi, có lòng mà không có lực, đành tự gieo lấy chút hy vọng rằng tình cảnh của Vân Ngọc sẽ không quá bi đát, tất cả sẽ dần ổn thôi.
Nghe động tĩnh cách mình khá gần, Trà Ngân cảnh giác nhìn quanh, trông thấy thân ảnh một thiếu niên tuấn lãng, nàng bắt đầu quan sát tỉ mỉ, lòng cảm thán: "Đúng là một kiệt tác hoàn mỹ của Thượng đế. Nhìn sống mũi hắn xem, cao thẳng, nhỏ gọn. Đôi môi đầy đặn rất gợi tình theo tiêu chuẩn của phụ nữ hiện đại. Đôi mắt to đen lẫn trong màn đêm âm u, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào. Tóc dài ướt rượt chắc vừa trốn vào suối nước nóng tìm cảm giác thư giãn đây mà. Khuôn mặt đẹp, dáng người cao chuẩn như người mẫu vậy mà lại là một thái giám. Ai chà chà, đáng tiếc... đáng tiếc..."
Trà Ngân thấy hắn vừa đến gần mình thì bất động, nghĩ chắc là hắn đang hoảng hốt vì có người bắt gặp hành vi lén lút tắm ở nơi không cho phép của mình, cô liền nở nụ cười trấn an: "Này, ngươi là thái giám cung nào thế. Ngươi cũng là người mới đến sao, có biết nơi này là không thể tùy tiện đi vào hay không? May cho ngươi hôm nay gặp được ta, nếu là người khác sẽ bẩm báo lên trên thì chết là chắc chắn rồi đó. Thế nào, vậy có thể coi là ngươi nợ ta một ân tình không? Sau này có việc cần giúp đỡ, ngươi sẽ sẵn lòng giúp ta được không nào?"
Hoàng đế nghe cô vô tư nói chuyện, bày ra tư thái hào phóng giúp người mà miệng như bị rút gân. Lòng hắn gào thét: "Ta như vậy mà là thái giám sao. Nữ tử này tưởng tượng cũng thật hay quá nhỉ. Nàng ta nói "cũng là người mới" vậy là mới nhập cung chưa từng thấy qua long nhan thì cũng thôi, nhưng chẳng lẽ chưa có ai kể cho nàng ta về khí độ xuất chúng của hắn sao?"
Vốn muốn xem thử vẻ hoảng loạn của nữ tử kỳ lạ ở trước mặt, sau câu nói của nàng, hắn quyết định đùa dai thêm một chút. Mỗi ngày trôi qua vô vị như thế, bỗng tìm được chuyện khá là thú vị như vậy, sao có thể nhanh chóng để vở kịch hạ màn. Hắn ậm ừ: "Vậy nhờ cả vào ngươi", môi kéo lên một nụ cười nhạt. Hắn cũng quên mất rằng đây là ngoại lệ đầu tiên hắn cảm thấy hứng thú với một người con gái.
Trà Ngân thân thiện vỗ vai hắn, coi như chuyện đã định. Đến gần hắn cô mới nhận ra hắn cao lớn lắm, tuấn tú lắm. Cô đứng cạnh hắn bỗng thấy mình thật bé nhỏ. Dù gì mình cũng 1,65m sao trông lại cách biệt nhiều thế này? Tự ti trong phút chốc được cân bằng trở lại khi cô nhớ ra hắn không còn cái bản năng của người đàn ông nữa, liền đánh thượt một tiếng thở dài, nghĩ thầm: "Quả là ông Trời không cho ai tất cả. Ban cho người ta vẻ xinh đẹp làm gì rồi lại sắp bày hoàn cảnh nghiệt ngã phải đánh mất cả vốn quý nhất của một con người. Thật là thảm thương!"
Trà Ngân phất phất tay, ý bảo hắn nhanh chóng quay về, phòng hờ có người khác phát hiện. Cô cũng nói cho hắn biết mình là người ở Ti chế phòng, thường giặt y phục ở gần nơi này, có gì khó khăn cũng có thể nhờ cô giúp đỡ. Ừ thì, cô nghĩ "có qua có lại mới toại lòng nhau" mà, biết đâu việc xuất cung của cô sau này có một phần trợ lực của hắn thì sao. Thỏ khôn có ba hang, con người lanh lợi xưa nay như cô nhất định phải chuẩn bị cho mình nhiều đường lui để an toàn tháo chạy tìm vùng trời mới yên bình cho mình. Cô bâng quơ nghĩ, may mắn ông Trời thương xót mở cho mình cửa trở về cũng không biết chừng".
Chợt cô đưa tay vỗ đùi, nhớ ra một chuyện quan trọng, mà mấy ngày nay bận rộn ứng phó với đám người cổ đại này nên quên mất. Cô ở đây còn Vân Ngọc đâu? Cô chau mày lá liễu của mình, tay đỡ cằm nghĩ ngợi về toàn bộ chuyện xảy ra của mình và Vân Ngọc. Không chú ý đến người thanh niên nãy giờ vẫn chưa rời khỏi, đang nheo mắt quan sát một loạt hành vi dù khá nhỏ nhưng không hề có vẻ gì là thục nữ cần có của một nữ tử. Người như vậy mà cũng được tuyển vào cung sao, quy chế tuyển chọn dạo này lỏng lẻo thế này à. Hắn nghĩ, lúc trở về hắn phải xem lại cách quản chế cung cấm hiện tại mới được.
Trà Ngân hồi tưởng khá lâu vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân của việc xuyên không quái dị lần này. Mà không tìm ra nguyên nhân, đường về nhà còn xa xôi lắm. Chuyện của Vân Ngọc chờ khi cô rời khỏi hoàng cung đáng sợ này, sẽ lưu ý dò tìm tung tích. Dù sao cô cũng đang ở thế bị động chờ đợi, có lòng mà không có lực, đành tự gieo lấy chút hy vọng rằng tình cảnh của Vân Ngọc sẽ không quá bi đát, tất cả sẽ dần ổn thôi.