Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
Chương 49
Một buổi chiều thứ bảy đầy nắng, bầu trời Cali mùa hạ trong veo không một gợn mây, gió từ biển Thái Bình Dương thổi vào làm dịu đi cái nóng của không khí.
Phong Giai Thành đưa Vivian đi ăn ở một nhà hàng có tên The Sky Room ở Long Beach, nhà hàng này, nằm ở tầng 15 tòa nhà Breakers với tầm nhìn cực đẹp hướng ra biển.
Nhà hàng ốp kính toàn bộ để khách có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố. Nổi tiếng với cảnh đẹp, món ăn cùng rượu ngon nên không lạ gì khi bàn ăn ở đây đều phải được đặt trước vài tháng.
Phong Giai Thành đã đặt chỗ cách đây mấy tháng, lần này anh qua Mỹ một phần vì buổi lễ tốt nghiệp của Cố Xuân Mai, nhưng lý do chính vẫn là đưa Vivian tới đây ăn.
Khi họ bước vào nhà hàng, trời đã ráng chiều. Hoàng hôn trãi màu vàng nhạt trên biển Thái Bình Dương như khoác một lớp áo choàng vương giả cho hoàng hậu. Ngắm hoàng hôn ở nơi này, đúng là một trãi nghiệm tuyệt vời mà không phải ai cũng có.
Vivian từng đến đây, nhưng đến đây ngắm hoàng hôn là lần đầu, cô cũng thấy ngỡ ngàng vì cảnh đẹp trước mắt. Vậy mới biết giữa dòng đời hối hả, đôi khi người ta đã bỏ qua quá nhiều thứ đẹp đẽ ngay bên cạnh mình.
Chỗ họ ngồi ngay cạnh cửa sổ, vị trí đẹp nhất để ngắm cảnh lúc này.
Phong Giai Thành kéo ghế cho Vivian rồi ngồi xuống ở vị trí đối diện.
Anh nói
- Ở đây nổi tiếng với các món thịt cừu Colorado, em có muốn thử không?
Vivian mỉm cười gật đầu.
Họ gọi hai phần thịt cừu Colorado và hai ly vang đỏ.
Phong Giai Thành nói khi anh còn học thạc sĩ y khoa ở Mỹ thì thỉnh thoảng cũng đến đây ăn, chỉ vì thích cảnh hoàng hôn và âm nhạc ở nơi này.
Vivian nói.
- Khoảng thời gian học ở Mỹ, chắc là anh nhớ nhà lắm?
Cô đoán, Phong Giai Thành có một gia đình hạnh phúc, đầm ấm nên chắc anh sẽ buồn khi sống xa gia đình.
Phong Giai Thành cười.
- Cũng không tới nỗi, anh đã xa nhà từ nhỏ, nên cũng quen rồi.
Vivian ngạc nhiên.
- Anh...xa nhà từ nhỏ sao?
- Ừm, kể từ năm 14 tuổi, anh đã bắt đầu học Phổ Thông tại Mỹ, đại học và thạc sĩ cũng đều học ở đây. Nếu như năm đó gia đình không gặp chút khó khăn và không gặp Hà Vĩnh, có lẽ anh đã chọn làm việc tại Mỹ luôn.
Vivian bất ngờ, kì thật cũng tại quyển tiểu thuyết này không nói nhiều về Phong Giai Thành, cô chỉ biết anh là người kế thừa Phong thị, bác sĩ riêng của Hà Vĩnh và anh của Phong Giai Ngâm, những chuyện khác cô lại không biết.
Bỗng nhiên Vivian thấy vướng vướng trong lòng, có chút khó chịu, cô muốn biết nhiều hơn về Phong Giai Thành, cô bảo anh kể cho cô nghe tất cả chuyện của anh.
Thì ra, người phụ nữ đang là nữ chủ nhân của Phong gia hiện tại không phải mẹ ruột của Phong Giai Thành.
Cha mẹ anh yêu nhau từ thời sinh viên, họ quyết đến với nhau dì lúc đó bị Phong gia ngăn cản, họ hứa hôn cho ông với người con gái khác môn đăng hộ đối hơn. Phong gia chủ đã đấu tranh rất nhiều mới cưới được mẹ của anh. Nhưng có thể nói là cha mẹ anh tình sâu duyên cạn, sinh Phong Giai Thành vài năm thì mẹ anh qua đời, Phong gia chủ lần này nghe theo lời người nhà, cưới vị hôn thê kia.
Sau này bà sinh ra Phong Giai Ngâm.
Tuy rằng là mẹ kế, nhưng bà cũng làn tròn trách nhiệm một người mẹ, bà chưa từng khắt khe với Giai Thành, quan hệ với Phong gia chủ cũng là tương kính, tôn trọng lẫn nhau.
Phong Giai Thành cũng thành thật coi bà như mẹ, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định. Quyết định xa nhà sớm cũng do anh tự quyết định. Anh cảm thấy nó chút cảm giác xa lạ ngay trong căn nhà của mình nên chọn cách sống tách ra, ít nhất như vậy, thỉnh thoảng gặp nhau nhưng lại có cảm giác thân thiết hơn.
Vivian bất ngờ, cô luôn cho rằng Phong Giai Thành có một cuộc sống suôn sẻ của một thiếu gia nhà giàu, đâu biết rằng anh cũng gặp phải trắc trở.
- "Còn em thì sao?". Phong Giai Thành hỏi Vivian. "Em đã trãi qua những gì?".
- Em?
Vivian phân không biết nên trả lời Phong Giai Thành như thế nào? Kể về cuộc đời của Tần Lam, hay kể về chính cô, một người đã chết đi rồi xuyên vào một quyển sách. Điều này phi lý đến mức, bản thân Vivian cũng hoài nghi.
Biết đâu cuộc sống này của cô không là thực, biết đâu cô của thế giới bên kia đang hôn mê và đắm chìm sâu trong giấc mộng hoang đường. Hay biết đâu đây là giấc mộng của linh hồn cô, nếu linh hồn có thể mơ mộng.
Có thể kể cho Phong Giai Thành nghe một câu chuyện mà nếu không đích thân trãi qua, chính mình sẽ không bao giờ tin hay không?
Câu trả lời là- "Không".
Cô ngẫm nghĩ một lúc, nói với Phong Giai Thành.
- Chuyện của em cũng không có gì thú vị. Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện nhưng nhờ có nhà tài trợ nên được học tập ở các trường danh tiếng trong nước. Sau khi tốt nghiệp thì làm nhân viên lễ tân ở Hà thị, rồi làm phòng Marketing, làm trợ lý cho Hà Vĩnh. Sau đó nhận lại cha ruột rồi trở thành Vivian Cố.
Phong Giai Thành cười.
- Trở thành chủ tịch Vivian Cố mới đúng chứ.
Vivian cũng cười, trở thành chủ tịch Cố thị đúng là bước ngoặt lớn nhất cuộc đời cô, nói cô không vui là nói dối, nhưng cô cũng rõ ràng trách nhiệm của mình với công ty, với gia đình ngày càng thêm nặng.
- Em rất vui vì đã nhận lại cha và có một gia đình hạnh phúc. Trước đây em từng ước gì mình biết được cảm giác có cha là như thế nào, được cha nuông chiều cảm giác như thế nào. Rốt cuộc chuyện đó đã thành sự thật.
Ngừng một chút cô nói thêm
- Cảm ơn anh, Giai Thành.
- Anh rất mừng vì lúc đó em đã gọi cho anh, đã cho anh cơ hội để giúp em.
Rồi anh nâng ly rượu vang lên
- Cạn ly.
Vivian cũng nâng ly rượu lên, cụng ly với Phong Giai Thành.
- Cạn ly.
Phong Giai Thành sau đó lấy ra một cái hộp quà đưa cho Vivian.
- Tặng em.
- Sao lại tặng quà cho em.
Vivian nhìn hộp quà to cỡ gang tay của cô mà thắc mắc, thật khó đoán bên trong là gì.
- Ở nhà em lâu như vậy, vẫn chưa có tặng em cái gì nên hôm nay tặng. Mở ra xem có thích không.
Vivian mở lớp giấy gói quà ra xem, bên trong là một cái đồng hồ nữ hiệu Movado của Thụy Sĩ.
Trùng hợp là Vivian rất thích thương hiệu này vì thiết kế rất đơn giản nhưng cũng vô cùng tinh tế.
Phong Giai Thành lại hỏi
- Có thích không.
Vivian trả lời thật lòng.
- Thích.
Phong Giai Thành lấy chiếc đồng hồ lên đeo vào tay Vivian.
- Nhìn đẹp lắm
- Cảm ơn anh.
Sau đó cả hai tiếp tục uống vang, ngắm cảnh Long Beach về đêm và nghe những bản tình ca lãng mạn.
Một buổi chiều thứ bảy đầy nắng, bầu trời Cali mùa hạ trong veo không một gợn mây, gió từ biển Thái Bình Dương thổi vào làm dịu đi cái nóng của không khí.
Phong Giai Thành đưa Vivian đi ăn ở một nhà hàng có tên The Sky Room ở Long Beach, nhà hàng này, nằm ở tầng 15 tòa nhà Breakers với tầm nhìn cực đẹp hướng ra biển.
Nhà hàng ốp kính toàn bộ để khách có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố. Nổi tiếng với cảnh đẹp, món ăn cùng rượu ngon nên không lạ gì khi bàn ăn ở đây đều phải được đặt trước vài tháng.
Phong Giai Thành đã đặt chỗ cách đây mấy tháng, lần này anh qua Mỹ một phần vì buổi lễ tốt nghiệp của Cố Xuân Mai, nhưng lý do chính vẫn là đưa Vivian tới đây ăn.
Khi họ bước vào nhà hàng, trời đã ráng chiều. Hoàng hôn trãi màu vàng nhạt trên biển Thái Bình Dương như khoác một lớp áo choàng vương giả cho hoàng hậu. Ngắm hoàng hôn ở nơi này, đúng là một trãi nghiệm tuyệt vời mà không phải ai cũng có.
Vivian từng đến đây, nhưng đến đây ngắm hoàng hôn là lần đầu, cô cũng thấy ngỡ ngàng vì cảnh đẹp trước mắt. Vậy mới biết giữa dòng đời hối hả, đôi khi người ta đã bỏ qua quá nhiều thứ đẹp đẽ ngay bên cạnh mình.
Chỗ họ ngồi ngay cạnh cửa sổ, vị trí đẹp nhất để ngắm cảnh lúc này.
Phong Giai Thành kéo ghế cho Vivian rồi ngồi xuống ở vị trí đối diện.
Anh nói
- Ở đây nổi tiếng với các món thịt cừu Colorado, em có muốn thử không?
Vivian mỉm cười gật đầu.
Họ gọi hai phần thịt cừu Colorado và hai ly vang đỏ.
Phong Giai Thành nói khi anh còn học thạc sĩ y khoa ở Mỹ thì thỉnh thoảng cũng đến đây ăn, chỉ vì thích cảnh hoàng hôn và âm nhạc ở nơi này.
Vivian nói.
- Khoảng thời gian học ở Mỹ, chắc là anh nhớ nhà lắm?
Cô đoán, Phong Giai Thành có một gia đình hạnh phúc, đầm ấm nên chắc anh sẽ buồn khi sống xa gia đình.
Phong Giai Thành cười.
- Cũng không tới nỗi, anh đã xa nhà từ nhỏ, nên cũng quen rồi.
Vivian ngạc nhiên.
- Anh...xa nhà từ nhỏ sao?
- Ừm, kể từ năm 14 tuổi, anh đã bắt đầu học Phổ Thông tại Mỹ, đại học và thạc sĩ cũng đều học ở đây. Nếu như năm đó gia đình không gặp chút khó khăn và không gặp Hà Vĩnh, có lẽ anh đã chọn làm việc tại Mỹ luôn.
Vivian bất ngờ, kì thật cũng tại quyển tiểu thuyết này không nói nhiều về Phong Giai Thành, cô chỉ biết anh là người kế thừa Phong thị, bác sĩ riêng của Hà Vĩnh và anh của Phong Giai Ngâm, những chuyện khác cô lại không biết.
Bỗng nhiên Vivian thấy vướng vướng trong lòng, có chút khó chịu, cô muốn biết nhiều hơn về Phong Giai Thành, cô bảo anh kể cho cô nghe tất cả chuyện của anh.
Thì ra, người phụ nữ đang là nữ chủ nhân của Phong gia hiện tại không phải mẹ ruột của Phong Giai Thành.
Cha mẹ anh yêu nhau từ thời sinh viên, họ quyết đến với nhau dì lúc đó bị Phong gia ngăn cản, họ hứa hôn cho ông với người con gái khác môn đăng hộ đối hơn. Phong gia chủ đã đấu tranh rất nhiều mới cưới được mẹ của anh. Nhưng có thể nói là cha mẹ anh tình sâu duyên cạn, sinh Phong Giai Thành vài năm thì mẹ anh qua đời, Phong gia chủ lần này nghe theo lời người nhà, cưới vị hôn thê kia.
Sau này bà sinh ra Phong Giai Ngâm.
Tuy rằng là mẹ kế, nhưng bà cũng làn tròn trách nhiệm một người mẹ, bà chưa từng khắt khe với Giai Thành, quan hệ với Phong gia chủ cũng là tương kính, tôn trọng lẫn nhau.
Phong Giai Thành cũng thành thật coi bà như mẹ, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định. Quyết định xa nhà sớm cũng do anh tự quyết định. Anh cảm thấy nó chút cảm giác xa lạ ngay trong căn nhà của mình nên chọn cách sống tách ra, ít nhất như vậy, thỉnh thoảng gặp nhau nhưng lại có cảm giác thân thiết hơn.
Vivian bất ngờ, cô luôn cho rằng Phong Giai Thành có một cuộc sống suôn sẻ của một thiếu gia nhà giàu, đâu biết rằng anh cũng gặp phải trắc trở.
- "Còn em thì sao?". Phong Giai Thành hỏi Vivian. "Em đã trãi qua những gì?".
- Em?
Vivian phân không biết nên trả lời Phong Giai Thành như thế nào? Kể về cuộc đời của Tần Lam, hay kể về chính cô, một người đã chết đi rồi xuyên vào một quyển sách. Điều này phi lý đến mức, bản thân Vivian cũng hoài nghi.
Biết đâu cuộc sống này của cô không là thực, biết đâu cô của thế giới bên kia đang hôn mê và đắm chìm sâu trong giấc mộng hoang đường. Hay biết đâu đây là giấc mộng của linh hồn cô, nếu linh hồn có thể mơ mộng.
Có thể kể cho Phong Giai Thành nghe một câu chuyện mà nếu không đích thân trãi qua, chính mình sẽ không bao giờ tin hay không?
Câu trả lời là- "Không".
Cô ngẫm nghĩ một lúc, nói với Phong Giai Thành.
- Chuyện của em cũng không có gì thú vị. Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện nhưng nhờ có nhà tài trợ nên được học tập ở các trường danh tiếng trong nước. Sau khi tốt nghiệp thì làm nhân viên lễ tân ở Hà thị, rồi làm phòng Marketing, làm trợ lý cho Hà Vĩnh. Sau đó nhận lại cha ruột rồi trở thành Vivian Cố.
Phong Giai Thành cười.
- Trở thành chủ tịch Vivian Cố mới đúng chứ.
Vivian cũng cười, trở thành chủ tịch Cố thị đúng là bước ngoặt lớn nhất cuộc đời cô, nói cô không vui là nói dối, nhưng cô cũng rõ ràng trách nhiệm của mình với công ty, với gia đình ngày càng thêm nặng.
- Em rất vui vì đã nhận lại cha và có một gia đình hạnh phúc. Trước đây em từng ước gì mình biết được cảm giác có cha là như thế nào, được cha nuông chiều cảm giác như thế nào. Rốt cuộc chuyện đó đã thành sự thật.
Ngừng một chút cô nói thêm
- Cảm ơn anh, Giai Thành.
- Anh rất mừng vì lúc đó em đã gọi cho anh, đã cho anh cơ hội để giúp em.
Rồi anh nâng ly rượu vang lên
- Cạn ly.
Vivian cũng nâng ly rượu lên, cụng ly với Phong Giai Thành.
- Cạn ly.
Phong Giai Thành sau đó lấy ra một cái hộp quà đưa cho Vivian.
- Tặng em.
- Sao lại tặng quà cho em.
Vivian nhìn hộp quà to cỡ gang tay của cô mà thắc mắc, thật khó đoán bên trong là gì.
- Ở nhà em lâu như vậy, vẫn chưa có tặng em cái gì nên hôm nay tặng. Mở ra xem có thích không.
Vivian mở lớp giấy gói quà ra xem, bên trong là một cái đồng hồ nữ hiệu Movado của Thụy Sĩ.
Trùng hợp là Vivian rất thích thương hiệu này vì thiết kế rất đơn giản nhưng cũng vô cùng tinh tế.
Phong Giai Thành lại hỏi
- Có thích không.
Vivian trả lời thật lòng.
- Thích.
Phong Giai Thành lấy chiếc đồng hồ lên đeo vào tay Vivian.
- Nhìn đẹp lắm
- Cảm ơn anh.
Sau đó cả hai tiếp tục uống vang, ngắm cảnh Long Beach về đêm và nghe những bản tình ca lãng mạn.