Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173: Ta là ai thì có liên quan gì đến cô?
Tam hoàng tử còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Hột Khê xoay người để lộ khuôn mặt xinh đẹp, tức khắc giọng nói bỗng khựng lại, cả người cứng ngắc.
Ở cổ đại có câu hình dung người đàn ông như sau “lòng người sáng tỏ như sao trời, độc lập rắn rỏi như thân cây tùng”, “phong thái phiêu diêu, phong lưu phóng khoáng”, khi đó Tam hoàng tử nghe xong còn hừ khẩy coi thường, cho rằng đàn ông sao có thể nhu nhược, xinh đẹp như con gái được.
Nhưng hôm nay nhìn thấy thiếu niên trước mặt mình, hắn bỗng cảm thấy rực rỡ say mê, hồn bay phách lạc. Nếu đặt đám con gái bôi son trát phấn ở trong phủ mình lên bàn cân với người thiếu niên này quả thật chỉ như ngọn cỏ ven đường làm sao sánh với được mây trời.
Biểu cảm giận dữ trên mặt Tam hoàng tử lập tức biến mất, thay vào đó là sự ấm ấp và nho nhã như tắm mưa mùa xuân, thậm chí không biết khi nào trên tay đã cầm một cái quạt xếp, dáng vẻ tiêu sái lỗi lạc: “Tại hạ Thượng Quan Duệ, xin hỏi quý danh của vị công tử này là gì? Đến đây là để thăm hỏi bệnh tình của Minh Vương sao?”
Mọi người xung quanh cũng bị thiếu niên vô cùng xinh đẹp kia làm cho thần hồn điên đảo, đẹp đến nín thở. Lúc này nghe được lời nói của Tam hoàng tử họ bỗng bừng tỉnh, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Phải biết rằng, mới vừa rồi Tam hoàng tử và Công chúa Trân Nguyệt cầu kiến, thái độ Nam quản gia của phủ Minh Vương đối với bọn họ lạnh nhạt, hơn nữa cho dù Công chúa Trân Nguyệt hướng kiếm về phía mình, Nam quản gia cũng không có ý muốn nhượng bộ.
Nhưng mà bây giờ chỉ là một thiếu niên ăn mặc vải bố thông thường, thái độ của Nam quản gia lại như biến thành người khác, khuôn mặt vốn dĩ nho nhã đúng mực, thậm chí còn cười đến mức nếp nhăn lộ rõ. Rốt cuộc thiếu niên này là thần thánh phương nào?
Hột Khê thấy tư thái như tên động kinh của Tam hoàng tử thì bỗng cảm thấy choáng váng, hoàn toàn không hề phản ứng gì với hứng thú của hắn, bèn xoay người rời đi.
Ánh mắt Nam quản gia nhìn về phía Tam hoàng tử lạnh lẽo âm u, đây chính là Vương phi mà chủ nhân coi trọng, bất cứ người nào có gan mơ ước đều đáng chết!
“Đứng lại!”
Lúc này Công chúa Trân Nguyệt bị dung mạo của Hột Khê làm cho ngẩn ngơ cũng đã tỉnh táo, chạy lên phía trước vài bước đứng chặn trước mặt Hột Khê, ương ngạnh nói: “Tam hoàng huynh của ta hỏi ngươi đó? Ngươi có nghe không hả? Rốt cuộc ngươi là ai? Dựa vào cái gì có thể vào phủ Minh Vương?”
Cho dù dung mạo của thiếu niên này so với Nam Cung Dục chỉ có hơn chứ không có kém, nhưng mà trong lòng Công chúa Trân Nguyệt lại không hề thích hắn, ngược lại không hiểu sao lại dâng lên cảm giác căm ghét và đố kỵ.
Hột Khê cười mỉa mai một tiếng, không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái: “Ta là ai thì liên quan gì đến cô?”
“To gan, ngươi có biết ta là ai không?” Công chúa Trân Nguyệt chỉ vào mặt Hột Khê và mắng to, “Còn dám ăn nói như vậy với ta, có tin ta cho người đem ngươi…”
Hột Khê chụp lấy ngón tay gần như sắp đụng vào người mình của cô ta, cười lạnh nói: “Hử, thật là đáng thương, ngay cả chính mình là ai cũng quên mất. Mọi người ở đây nếu có ai biết cô ta là ai, thì nên mang cô ta về đi. Đầu óc không bình thường thì không nên ra ngoài đi loạn, khi trở về nhớ bảo thầy thuốc cho cô ta uống thuốc bổ não.”
“Ngươi! Ngươi dám…!” Khuôn mặt của Công chúa Trân Nguyệt tái mét, cơ thể không ngừng run rẩy.
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy buồn cười, nhưng vì e ngại thân phận công chúa của cô ta nên không dám suồng sã. Cho nên một đám người nhịn cười đến mức mặt mày rúm ró, thân thể không ngừng run rẩy, thật sự rất khổ sở.
Dân chúng bình thường đều sợ hãi thân phận của Công chúa Thượng Quan Trân Nguyệt, chỉ có điều đám hộ vệ và Nam quản gia của phủ Minh Vương làm gì sợ hãi chứ, nhịn không được cong khóe miệng, mặc dù không cười ra tiếng nhưng trong ánh mắt kia, ý cười chế giễu hiển hiện rất rõ ràng.
Ở cổ đại có câu hình dung người đàn ông như sau “lòng người sáng tỏ như sao trời, độc lập rắn rỏi như thân cây tùng”, “phong thái phiêu diêu, phong lưu phóng khoáng”, khi đó Tam hoàng tử nghe xong còn hừ khẩy coi thường, cho rằng đàn ông sao có thể nhu nhược, xinh đẹp như con gái được.
Nhưng hôm nay nhìn thấy thiếu niên trước mặt mình, hắn bỗng cảm thấy rực rỡ say mê, hồn bay phách lạc. Nếu đặt đám con gái bôi son trát phấn ở trong phủ mình lên bàn cân với người thiếu niên này quả thật chỉ như ngọn cỏ ven đường làm sao sánh với được mây trời.
Biểu cảm giận dữ trên mặt Tam hoàng tử lập tức biến mất, thay vào đó là sự ấm ấp và nho nhã như tắm mưa mùa xuân, thậm chí không biết khi nào trên tay đã cầm một cái quạt xếp, dáng vẻ tiêu sái lỗi lạc: “Tại hạ Thượng Quan Duệ, xin hỏi quý danh của vị công tử này là gì? Đến đây là để thăm hỏi bệnh tình của Minh Vương sao?”
Mọi người xung quanh cũng bị thiếu niên vô cùng xinh đẹp kia làm cho thần hồn điên đảo, đẹp đến nín thở. Lúc này nghe được lời nói của Tam hoàng tử họ bỗng bừng tỉnh, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Phải biết rằng, mới vừa rồi Tam hoàng tử và Công chúa Trân Nguyệt cầu kiến, thái độ Nam quản gia của phủ Minh Vương đối với bọn họ lạnh nhạt, hơn nữa cho dù Công chúa Trân Nguyệt hướng kiếm về phía mình, Nam quản gia cũng không có ý muốn nhượng bộ.
Nhưng mà bây giờ chỉ là một thiếu niên ăn mặc vải bố thông thường, thái độ của Nam quản gia lại như biến thành người khác, khuôn mặt vốn dĩ nho nhã đúng mực, thậm chí còn cười đến mức nếp nhăn lộ rõ. Rốt cuộc thiếu niên này là thần thánh phương nào?
Hột Khê thấy tư thái như tên động kinh của Tam hoàng tử thì bỗng cảm thấy choáng váng, hoàn toàn không hề phản ứng gì với hứng thú của hắn, bèn xoay người rời đi.
Ánh mắt Nam quản gia nhìn về phía Tam hoàng tử lạnh lẽo âm u, đây chính là Vương phi mà chủ nhân coi trọng, bất cứ người nào có gan mơ ước đều đáng chết!
“Đứng lại!”
Lúc này Công chúa Trân Nguyệt bị dung mạo của Hột Khê làm cho ngẩn ngơ cũng đã tỉnh táo, chạy lên phía trước vài bước đứng chặn trước mặt Hột Khê, ương ngạnh nói: “Tam hoàng huynh của ta hỏi ngươi đó? Ngươi có nghe không hả? Rốt cuộc ngươi là ai? Dựa vào cái gì có thể vào phủ Minh Vương?”
Cho dù dung mạo của thiếu niên này so với Nam Cung Dục chỉ có hơn chứ không có kém, nhưng mà trong lòng Công chúa Trân Nguyệt lại không hề thích hắn, ngược lại không hiểu sao lại dâng lên cảm giác căm ghét và đố kỵ.
Hột Khê cười mỉa mai một tiếng, không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái: “Ta là ai thì liên quan gì đến cô?”
“To gan, ngươi có biết ta là ai không?” Công chúa Trân Nguyệt chỉ vào mặt Hột Khê và mắng to, “Còn dám ăn nói như vậy với ta, có tin ta cho người đem ngươi…”
Hột Khê chụp lấy ngón tay gần như sắp đụng vào người mình của cô ta, cười lạnh nói: “Hử, thật là đáng thương, ngay cả chính mình là ai cũng quên mất. Mọi người ở đây nếu có ai biết cô ta là ai, thì nên mang cô ta về đi. Đầu óc không bình thường thì không nên ra ngoài đi loạn, khi trở về nhớ bảo thầy thuốc cho cô ta uống thuốc bổ não.”
“Ngươi! Ngươi dám…!” Khuôn mặt của Công chúa Trân Nguyệt tái mét, cơ thể không ngừng run rẩy.
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy buồn cười, nhưng vì e ngại thân phận công chúa của cô ta nên không dám suồng sã. Cho nên một đám người nhịn cười đến mức mặt mày rúm ró, thân thể không ngừng run rẩy, thật sự rất khổ sở.
Dân chúng bình thường đều sợ hãi thân phận của Công chúa Thượng Quan Trân Nguyệt, chỉ có điều đám hộ vệ và Nam quản gia của phủ Minh Vương làm gì sợ hãi chứ, nhịn không được cong khóe miệng, mặc dù không cười ra tiếng nhưng trong ánh mắt kia, ý cười chế giễu hiển hiện rất rõ ràng.